Chương 327: Kết minh Phong Minh Các. (1+2)
Cao Thiết
26/03/2013
Rời khỏi Thánh Lam Tông được nửa ngày, hai người Hàn Phong và Lý Thần hiện đang đi nhanh giữa vùng Gia Lam sơn mạch.
Suy nghĩ nửa này, Lý Thần thủy chung vẫn không hiểu được, không khỏi hung hăng nốc một ngụm rượu, cất giọng hỏi:
- Hàn tiểu tử, đao ý trong lời ngươi nói lúc cuối cùng kia, đến tột cùng là có ý gì. Ta thấy ngươi vừa nói xong, tiểu tữ kia liền lập tức phản ứng, ánh mắt nhìn người đầy vẻ kích động. Nhưng với câu đó của ngươi, ta suy nghĩ nửa ngày vẫn thủy chung không sao hiểu được.
Nghe vậy, Hàn Phong cười cười nói:
- Chuyện này không thể đánh đồng, hắn ta vì nguyên nhân tu luyện Băng Phong Lục Thức, qua hai năm thiếu khuyết đao phổ mới chuyên tu đao ý. Có hai nhân tố như vậy, lại thêm thiên tư thông minh của bản thân Niếp Ngôn mà nói, chỉ cần nghe theo lời ta hắn tự nhiên sẽ hiểu được.
- Được rồi được rồi, ngươi không cần vòng vo với ta làm gì, ngươi chỉ cần trực tiếp nói cho ta biết, câu kia đến tột cùng ý nghĩa ra sao là được ta, ta đang cảm thấy hết sức hứng thú.
Lý Thần rất không kiên nhẫn nói.
Suy nghĩ một chút, Hàn Phong thoáng chỉnh lý trong đầu, lúc này mới bất đắc dĩ nói:
- Ngươi đã hỏi, vậy ta nói cho ngươi biết là được, chỉ bất quá thứ này không có chút tác dụng với ngươi.
Thấy vẻ mặt Lý Thần đang chờ mong nhìn mình, Hàn Phong cũng không nói gì thêm, mở miệng giải thích:
- Băng Phong Lục Thức này không biết là do vị cao nhân nào đó sáng tác, đúng là một công pháp mười phần thần kỳ. Hơn nữa cũng không phải người bình thường có thể luyện thành được.
- Giải thích xem nào!
Lý Thần nói nhanh.
Hàn Phong lại tiếp lời:
- Băng Phong Lục Thức này trước có năm thức thật ra rất dễ dàng học được, Niếp Ngôn có thể trong vòng mười năm nắm giữ được năm thức dó, tuy rằng tác dụng một phần là do thiên phú, nhưng nhiều hơn cả vẫn là do Băng Phong Lục Thức này tương đối đơn giản…
Đương nhiên, Hàn Phong cũng minh bạch, tuy rằng năm thức đầu tiên rất dễ tu luyện nhưng sau khi chân chính luyện thành, lĩnh ngộ đao ý, uy lực cũng mười phần cường đại.
Lấy thực lực Địa giai ngũ phẩm của Niếp Ngôn, chỉ cần hắn toàn lực thi triển, dù đối phương có là Địa giai bát phẩm bình thường cũng khó có thể chống đỡ được.
Mà theo như lời Hàn Phong nói với Niếp Ngôn lúc trước, muốn hắn quên những đao thức kia cũng không phải nói giỡn chơi hay muốn làm hại Niếp Ngôn.
Sở dĩ Hàn Phong nói như vậy là vì dựa theo trí nhớ của kiếp trước.
Tại kiếp trước, sau khi tên tuổi Niếp Ngôn vang vọng toàn bộ đại lục, tự nhiên cái tên Niếp Ngôn trở nên mười phần quen thuộc.
Mà trong một lần cơ duyên xảo hợp, Hàn Phong cũng ngẫu nhiên biết được phương pháp tu luyện Băng Phong Lục Thức này.
Kỳ thực nội dung những thứ này cũng là do chính miệng Niếp Ngôn nói ra.
Niếp Ngôn ở kiếp trước sau khi nắm được năm thức đầu tiên trong Băng Phong Lục Thức cũng từng một lần cho rằng thức thứ sáu vì không trọn vẹn nên không có cách nào tiếp tục.
Nhưng theo sau không ngừng nghiên cứu, cuối cùng Niếp Nhôn tiêu tốn thời gian hai mươi năm, rốt cuộc hiểu thông được bí mật của Băng Phong Lục Thức.
Nguyên lai năm thức đầu tiên trong Băng Phong Lục Thức đã bao quát hết toàn bộ các đặc điểm của đao pháp trên đại lục.
Mà một đường đao đạo lại vĩnh viễn vô cùng.
Ý nghĩa chân chính của Băng Phong Lục Thức là ở chỗ phá rồi lại lập, bởi vì đao pháp có cường thịnh tới đâu cũng là của người khác, chỉ cần hiểu thông nó, sau lại quên mất từ đó mới có thể chân chính nắm giữ đao thuộc về mình.
Điều này cũng giống với ý tứ trong lời Hàn Phong, trong tay không đao, trong lòng có đao.
Chỉ có hình thành đao của mình mới chân chính luyện thành Băng Phong Lục Thức.
Mà một khi tự thân có đao, chỉ một chém, một khảm hết sức bình thường cũng đều có thể hóa ra vô số chiêu thức, đây cũng là lý do vì sao Hàn Phong vừa rồi nói với Niếp Ngôn rằng Băng Phong Lục Thức cũng không chỉ có sáu thức mà thôi.
Nghe xong giải thích của Hàn Phong, Lý Thần lại đột nhiên lâm vào trầm mặc.
Thấy phản ứng của Lý Thần, Hàn Phong cười cười, cũng không quấy rối hắn.
Hàn Phong biết được, kỳ thực những lời này đều là Niếp Ngôn tại kiếp trước của hắn nói ra, hiện tại chẳng qua lấy nguyên văn nói lại cho Niếp Ngôn mà thôi, coi như vật quy nguyên chủ, hy vọng có thể trợ giúp hắn nhanh đạt tới trình độ kia hơn.
Mà những lời này, tuy rằng Niếp Ngôn chỉ nói riêng về đao đạo, nhưng võ đạo một đường, trăm sông đổ về biển, vô luận là đi trên con đường nào tới kết quả cũng giống nhau.
Từ kiếp trước, Hàn Phong khi nghe đến tai những lời này dường như cũng có phản ứng giống hệt Lý Thần vậy.
Chỉ bất quá, cuối cùng vì lý giải một câu nói này hắn cũng phải hao phí một đoạn thời gian rất dài mới hiểu thông được điều huyền diệu bên trong, mà hiểu được và vận dụng lại là hai chuyện hoàn toàn khác nhau.
Thế nên, sau khi sống lại, mặc dù trong đầu Hàn Phong biết vô số bí tịch tâm pháp, nhưng hắn chân chính xuất thủ căn bản không có bao nhiêu, thậm chí mỗi lần hắn chiếu đấu, ngoại trừ vài chiêu hữu hạn, cơ bản đều là quyền cước đơn giản nhất.
Nhưng chỉ cần giao thủ với Hàn Phong mọi người sẽ biết, quyền cước của Hàn Phong nhìn như đơn giản nhưng trong mắt đối phương lại trở nên mười phần quỷ dị, mang tới một cảm giác uy áp vô cùng trầm trọng.
Đây cũng là do Hàn Phong dựa theo như lời Niếp Ngôn kiếp trước nói, thông qua thực tiễn bản thân, ngộ ra một thứ thuộc về chính bản thân mình.
Vất bỏ tất cả những chiêu thức dư thừa, dùng công kích đơn giản trực tiếp nhất đánh bị địch nhân, đây chính là võ đạo của Hàn Phong.
Mà như hiện tại, Hàn Phong tin tưởng, những lời này cũng có thể mang đến một ít trợ giúp cho Lý Thần.
Dù sao Lý Thần cũng là cường giả Thiên giai ngũ phẩm, đối với những lời này hẳn rằng sẽ có những lý giải sâu đậm hơn.
Tuy rằng Lý Thần rơi vào trầm tư thế nhưng cước bộ cũng không vì vậy mà chậm lại, lão phân ra một luồng ý thức tập trung trên người Hàn Phong, nhờ Hàn Phong dẫn đường.
Hai người một đường chạy gấp, rất nhanh đã ra khỏi phạm vi Gia Lam sơn mạch.
Tiếp theo Hàn Phong cũng không dừng chân mà tiếp tục chạy như bay về phía tây.
Mục đích lần này chính là Phong Minh Các nằm trong Tứ Các.
Bởi vì Phong Minh Các cách Thánh Lam Tông gần nhất, dùng thực lực hai người Hàn Phong chỉ cần cước trình một ngày đêm là tới được.
Khi bọn hắn tới được ngoại vi Phong Minh Các liền gặp gỡ Đường Vũ Nhu từ Băng Tuyết Các tới.
Đương nhiên, gặp gỡ Đường Vũ Nhu tại đây cũng không phải ngẫu nhiên mà là do trước đó hai bên đã có thỏa thuận.
Từ lúc Hàn Phong rời khỏi Huyền Thiên Tông, Đường Vũ Nhu liền lên đường đi tới Phong Minh Các rồi.
Đồng thời, trên người Đường Vũ Nhu còn mang theo thư do tự tay Mộ Tuyết viết, không gì khác là nhằm trợ giúp Hàn Phong thuyết phục Phong Minh Các gia nhập liên minh.
Dù sao Băng Tuyết Các và ba các còn lại đều xưng một trong Tứ các, từ ngoài xem ra Tứ các vẫn có những tranh chấp nhưng chỗ căn bản nhất vẫn luôn quan hệ chặt chẽ.
Bởi vậy, có trợ giúp của Băng Tuyết Các, sự tình kết minh lần này cũng tăng thêm không ít xác xuất thành công.
Nhìn vẻ mặt phong trần mệt mỏi của Đường Vũ Nhu, Hàn Phong có chút xin lỗi nói:
- Xấu hổ, lần này cực khổ cho nàng rồi.
Đường Vũ Nhu nghe vậy, trên sắc mặt băng lãnh không có quá nhiều biểu tình nhưng trong lòng nàng bất tri bất giác mọc lên một cỗ ấm áp.
Từ lúc nàng được Mộ Tuyết phân phó, lo lắng tới đại sự của Hàn Phong, bởi vậy liền một đường không ngừng chạy tới nơi này.
Hết thảy tất cả đều là vì nam tử trước mắt này, hiện nghe được một câu quan tâm từ miệng đối phương, Đường Vũ Nhu liền cảm giác tất cả đều đáng giá.
Đáng tiếc chính là, tính cách của nàng vốn luôn trầm mặc ít lời, bởi vậy tuy trong lòng có rất nhiều suy nghĩ nhưng lại chẳng bao giờ biểu hiện ra bên ngoài.
Cũng chính vì vậy, suy nghĩ của Đường Vũ Nhu, Hàn Phong căn bản môt chút cũng không hay, chỉ đơn thuần xem nàng như một bằng hữu mà thôi.
Câu nói quan tâm vừa rồi tự nhiên cũng xuất phát từ phương diện một người bằng hữu.
Sau khi lắc đầu ra hiệu bản thân không việc gì, Đường Vũ Nhu liền mở miệng nói:
- Vị trí cụ thể của Phong Minh Các, trừ người Tứ các chúng ta ngoại nhân rất khó tìm được, như vậy để ta dẫn bọn ngươi đi thôi!
Nghe thế, Hàn Phong cũng gật đầu nói:
- Tốt! Vậy làm phiền nàng.
Tiếp theo Hàn Phong và Lý Thần dưới sự hướng dẫn của Đường Vũ Nhu chỉ dùng không tới nửa ngày liền đi tới Phong Minh Các.
Sau khi gặp được các chủ Quan Chí, Hàn Phong cũng trực tiếp bày tỏ thái độ và ý đồ của mình, cạnh đó Đường Vũ Nhu cũng dâng lên thư do tự tay Mộ Tuyết viết.
Chuyện kế tiếp cũng rất thuận lợi, tuy rằng đội ngũ Âm Ma Tông liên thủ ngũ đại tông môn xác thực rất cường đại, nhưng bản thân Tứ các cũng không thua kém bao nhiêu, nếu như bốn các liên thủ lại chri sợ không mấy thế lực có khả năng chống lại, coi như cả Trọng tài giả cũng không thể khác hơn.
Huống chi, phía sau Huyền Thiên Tông còn có hoàng thất làm chỗ dựa, Phong Minh Các từ lâu đã không vừa mắt với Trọng tài giả, nếu như mượn cơ hội này có thể tiêu diệt được đối phương lại là một chuyện sảng khoái lòng người.
Vả lại Quan Chí biết được, người thanh niên không tới hai mươi tuổi đời trước mắt này chính là vị luyện dược đại sư nổi tiếng trên đại lục những năm gần đây, nhất là năm đó Hàn Phong luyện chế Huyễn Thần Đan, đến nay vẫn còn khiến người đời nhớ mãi không quên.
Nếu Hàn Phong dùng Huyễn Thần đan làm điều kiện, Phong Minh Các hắn tự nhiên cũng vui vẻ đáp ứng.
Trọng yếu nhất chính là những năm gần đây Phong Minh Các của hắn và Băng Tuyết Các có phần giống nhau, nhiều lần lọt vào địch nhân bất minh tập kích, tuy rằng vẫn chưa động tới căn nguyên nhưng dù là ai nhiều lần bị tập kích như vậy cũng khó mà chịu nổi.
Mà theo tình báo Băng Tuyết Các thu được, Phong Minh Các cũng đã biết những người này đến từ Võ Hoàng Điện.
Cho nên vì đối với với Võ Hoàng Điện thần bí khó lường, Tứ các liên thủ là sự tình vô cùng cấp bách, chỉ bất quá vì một vài mối bất hòa trước đó, hai bên tuy rằng vẫn liên lạc nhưng cũng không tiện ra mặt trước tìm kiếm đồng minh.
Mà lúc này Hàn Phong tìm đến, ngược lại là một cơ hội hiếm có.
Đã như vậy, Quan Chí tự nhiên sẽ không bỏ qua cơ hội tốt, rất sảng khoái đáp ứng đệ nghị kết minh của Hàn Phong.
Sau một hồi đàm luận, Hàn Phong liền uyển chuyển cự tuyệt lời mời của Quan Chí, hiện tại Âm Ma Tông liên minh ngũ đại tông môn đang kéo nhau bí mật mưu đồ đối phó với Huyền Thiên tông, Hàn Phong tự nhiên không có thời giản rảnh rỗi.
Quan Chí minh bạch chuyện này cũng không cố giữ khách.
Bất quá, khi Hàn Phong rời Phong Minh Các lại ngoài ý muốn gặp một người.
Hoặc giả nói, người đột nhiên xuất hiện này coi như là người quen cũ của Hàn Phong.
Người này năm đó trên Thiên Thánh đại hội, với Tiêu Linh vừa gặp đã thương, chính là Lý Dịch Phi.
Mấy năm không gặp, hôm nay Lý Dịch Phi so với năm đó càng thêm thành thục. Một thân diện trang phục màu xanh, mái tóc để dài phiêu dật phối hợp với khuôn mặt cương nghị nhưng không thiếu vẻ phong lưu phóng khoáng, tiêu sái vô cùng.
Chỉ bất quá, Hàn Phong cũng phát hiện khi Lý Dịch Phi nhìn về phía hắn, trong mắt rõ ràng hiện lên một tia thần sắc không rõ ràng!
…
Thấy Lý Dịch Phi đột nhiên xuất hiện, Hàn Phong cũng nao nao, khẽ gật đầu chào.
Hắn và Lý Dịch Phi tuyệt không có quá nhiều giao tiếp, lần duy nhất tiếp xúc cũng là vì Tiêu Linh. Bất quá đây cũng không phải đoạn ký ức vui vẻ gì.
Hàn Phong cũng không có dự định tiếp tục lưu lại mà dẫn theo Đường Vũ Nhu và Lý Thần rời khỏi Phong Minh Các.
Bất quá, khi Hàn Phong lướt qua người Lý Dịch Phi, Lý Dịch Phi lại đột nhiên mở miệng nói;
- Hàn Phong, nàng có khỏe không?
Nghe vậy, thân hình Hàn Phong ngưng lại, lập tức nhướng mày, hắn cũng không quay người lại, chẳng qua dùng ngữ khí lãnh đạm trả lời:
- Không nhọc ngươi quan tâm!
Nói xong, Hàn Phong liền trực tiếp rời khỏi Phong Minh Các.
Đối với câu hỏi của Lý Phi Dịch hắn cũng không tính trả lời, cũng không có nghĩa vụ đi trả lời.
Đường Vũ Nhu quay đầu lại nhìn thoáng qua bóng hình có chút cô đơn, chẳng biết tại sao nội tâm cũng mọc lên một cỗ đồng cảm, phảng phất như Lý Dịch Phi lúc này cũng như một tấm gương cho nàng vậy.
Đợi tới khi ba người rời khỏi, Quan Chí mới từ phía sau đi ra, tới trước mặt Lý Dịch Phi, có chút bất đắc dĩ thở dài nói:
- Phi nhi, ngươi đã hết hi vọng rồi, ngươi không phải đối thủ của hắn, chỉ sợ mấy năm nữa ngay cả vi sư cũng không còn là đối thủ của hắn nữa, người này trưởng thành thực sự quá nhanh.
- Sư phụ, điểm này ngay từ năm đó ta đã hiểu!
Lý Dịch Phi lạnh lùng nói.
- Đã như vậy, vì sao còn không buông!
Quan Chí cau mày hỏi.
Ai ngờ, Lý Dịch Phi chỉ khẽ lắc đầu, tiện đà xoay người rời đi không hề trả lời Quan Chí.
Thấy bóng lưng Lý Dịch Phi rời khỏi, Quan Chí cũng chỉ thở dài, lẩm bẩm nói:
- Có lẽ cùng sống một thời kỳ với thiếu niên này chính là một loại bi ai lớn nhất. May thay chính là, Phong Minh Các không có lợi ích nào xung đột với hắn.
Ba người Hàn Phong nhanh chóng rời khỏi Phong Minh Các, tự nhiên cũng không có nghe được câu nói này của Quan Chí.
- Vũ Nhu, tiếp theo chúng ta sẽ đi đâu?
Hàn Phong không biết rõ vị trí cụ thể của Tứ các, bởi thế tự nhiên đều nhờ hết tới Đường Vũ Nhu.
Nghe vậy, Đường Vũ Nhu liền trả lời:
- Thiên Lôi Các và Liệt Diễm Các cánh nơi này khá xa, hơn nữa thực lực của ta cũng không bằng các ngươi, đại khái cần phải ba đến bốn ngày mới tới nơi được.
Nói đến đây, trong lòng Đường Vũ Nhu cũng khẽ thở dài, đôi mắt đẹp khẽ liếc nhìn nam tử bên cạnh.
Nam tử này năm đó trên Thiên Thánh đại hội mình còn có năng lực đánh với hắn một trận, hiện tại cư nhiên đã trưởng thành tới độ mà bản thân mình không thể với tới.
Bất quá, chẳng biết tại sao, trong lòng Đường Vũ Nhu lại không có nửa điểm đố kị.
Dừng lời, Đường Vũ Nhu nói tiếp:
- Thiên Lôi Các còn tốt, thường ngày giao tình với Băng Tuyết Các chúng ta không tồi, chẳng qua Liệt Diễm Các thì…
Đường Vũ Nhu còn chưa nói hết, Hàn Phong đã minh bạch, nhớ tới lúc trước tại Thiên Thánh Cốc khi Hàn Phong lần đầu tiên gặp Đường Vũ Nhu, lúc đó nàng đang có mâu thuẫn không nhỏ với đệ tử Liệt Diễm Các.
Loại mâu thuẫn này cũng không phải kiểu bình thường mà đã tồn tại ngay từ lúc ban đầu.
Dù sao từ xưa thủy hỏa bất dung, Băng Tuyết Các tu luyện chính là tâm pháp thuộc tính thủy, mà Liệt Diễn Các lại tu luyện tâm pháp hỏa thuộc tính mười phần bạo liệt.
Hai bên trong lúc đó tựa như cừu địch trời sinh, không ai nhìn ai vừa mắt, ngay cả trước lúc Tứ các phân khai, mối mâu thuẫn này đã tồn tại rồi.
Mà Đương Vũ Nhu lo lắng chính là, nếu như nàng đi tới Liệt Diễm Các cùng với Hàn Phong, chỉ sợ sẽ dẫn tới phản tác dụng.
Hiểu được nỗi lo lắng trong lòng Đường Vũ Nhu, Hàn Phong cũng trầm ngâm, cẩn thận suy nghĩ đối sách.
Mâu thuẫn giữa Băng Tuyết Các va Liệt Diễm các trong lúc nhất thời không thể hóa giải, nếu như Liệt Diễm Các biết Huyền Thiên Tông đã kết minh với Băng Tuyết Các từ lâu, như vậy Liệt Diễm Các vị tất muốn kết minh với Huyền Thiên Tông, vấn đề này quả thực hết sức đau đầu.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.