Chương 392: Làm phản. (1+2)
Cao Thiết
26/03/2013
Dù sao, đêm qua Hàn Phong trở về, hiện tại đám người Huyền Cơ Tử đã nhận được tin tức, hắn tự nhiên không thể để cho bọn họ chờ lâu.
Chẳng qua, không nghĩ tới, Hàn Phong dẫn theo Tiêu Linh vừa mới xuất hiện trước viện tử, liền dụng phải Phí lão với vẻ mặt tức giận.
Hải Phong nhìn Phí lão, không rõ Phí lão vì sao lại tức giận như vậy, đang muốn hỏi nguyên nhân, nhưng Phí lão không hề cho hắn cơ hội nói chuyện, trực tiếp thôi động đấu khí, đánh về phía hắn.
Với thực lực của Hàn Phong ngày hôm nay, tự nhiên sẽ không e ngại Phí lão, thế nhưng hắn lại không muốn thương tổn đối phương, tuy rằng không biết phát sinh chuyện gì, nhưng Hàn Phong vươn một cánh tay lên, đồng thời thân hình hơi thối lui lại phía sau hai bước, mười phần thoải mái ngăn cản quyền của Phí lão.
Mà Phí lão thấy thế, không hề có ý định dừng lại, lập tức thừa cơ xông lên, không ngừng tấn công Hàn Phong.
Tiêu Linh một bên nguyên bản đang chìm đắm trong hạnh phúc, lúc này không kịp phản ứng, nhìn thấy vị trưởng bối chính mình luôn luôn kính yếu dĩ nhiên vô có xuất thủ với Hàn Phong, khuôn mặt không khỏi biến đổi, vội vàng la lớn:
- Phí lão, mau dừng tay!
Thanh âm của Tiêu Linh quả nhiên có tác dụng, Phí lão nghe được lời của nàng, không thể làm gì khác hơn là đánh một quyền vào cánh tay Hàn Phong, nương theo lực đạo bật lui người lại.
Nhìn thấy hai người đã ngừng tay, Tiêu Linh không khỏi mười phần khẩn trương chạy tới trước mặt Hàn Phong, vô cùng thân thiết thăm hỏi:
- Huynh không sao chứ?
Hàn Phong cười vỗ vô bàn tay Tiêu Linh, lắc đầu ra hiệu bản thân không có việc gì.
Mà lúc này, Phí lão đối diện, vẻ tức giận trên mặt đã hoàn toàn biến mất không còn, chỉ còn lại nụ cười đầy mập mờ, chậm rãi nói:
- Ai! Uổng cho bộ xương già ta đây lúc nào cũng lo lắng cho an nguy của công chúa, đêm qua phát hiện có người lẻn vào, chờ đợi lo lắng cả đêm, không nghĩ tới sáng sớm trở lại muốn giáo huấn tặc nhân một chút, nhưng ngược lại bị người ta quát mắng dừng lại.
Lời nói của Phí lão vừa ra khỏi miệng, tâm tình nguyên bản bình tĩnh của Tiêu Linh một lần nữa không thể khống chế được, trên mạt không khỏi tràn đầy đỏ ửng.
Tiêu Linh không phải đồ ngốc, tự nhiên nghe được ý trêu chọc trong lời nói của Phí lão, chuyện tình phát sinh đêm qua đã để cho lão nhân phụ trách công việc bảo vệ nàng biết được.
Nghĩ đến đây, trong lòng Tiêu Linh xấu hổ vô cùng.
Mà Phí lão nhìn bộ dáng của Tiêu Linh, không biết là nghĩ đến điều gì, lập tức mở miệng thoải mái cười ha hả.
Cười không ngừng cho tới khi Tiêu Linh sắp cúi đầu sát vào ngực mới dừng lại, hướng về phía Hàn Phong trầm giọng nói:
- Tiểu tử, về sau nếu để cho công chúa thương tâm, lão phu cho dù liều cái mạng già cũng không bỏ qua cho ngươi!
Hàn Phong nghe vậy, lập tức kéo cánh tay Tiêu Linh, vừa cười vừa nói:
- Phí lão, chẳng lẽ không rõ ràng thái độ làm người của ta hay sao?
Tiêu Linh bên cạnh khôi phục lại, không khỏi giậm chân một cái, hờn dỗi nói:
- Phí lão, người dĩ nhiên lấy ta làm trò cười, thực sự ghê tởm!
Bỗng nhiên, Phí lão lẩm bẩm nói:
- Ha ha! Nữ sinh hướng ngoại, nữ sinh hướng ngoại a! Lão đầu tử ta hiện tại mười câu không bằng một câu của tiểu tử ngươi!
- Phí lão…
Tiêu Linh hiếm thấy lộ ra môt tia ngây thơ hô.
Mà Phí lão thấy thế liền cười nhạt, nói:
- Tốt! Ta sẽ không quấy rầy hai người các ngươi, bất quá tiểu tử ngươi còn có chuyện phải đi gặp Huyền Cơ Tử một chút, chắc chắn tin tức ngươi trở về mọi người đều đã biết, ngươi tiếp tục lưu lại đây có điều không hay lắm!
Hàn Phong nghe vậy liền gật đầu, dẫn theo Tiêu Linh đi về phía đại đường.
…
Nói chuyện với Phí lão xong, Hàn Phong dẫn theo Tiêu Linh trực tiếp đi về phía đại đường.
Vừa tiến vào đại đường, Hàn Phong không khỏi phát hiện, trong đại đường không chỉ có Huyền Cơ Tử và mấy vị trưởng lão, ngay cả sư phụ Lâm Nguyệt của chính mình và mấy người Trầm Ngọc đều có mặt.
Thấy nhiều người như vậy, Hàn Phong cũng hơi sửng sốt, có chút nghi hoặc hỏi:
- Sao mọi người đều đến?
Ai biết, Hàn Phong vừa mới nói ra khỏi miệng, Lâm Nguyệt một bên liền tức giận trừng mắt liếc nhìn hắn, lập tức tiến lên nhẹ nhàng kéo tay Tiêu Linh trốn đằng sau Hàn Phong, vẻ mặt e thẹn, đồng thời, lúc gần bước đi tàn bạo trừng mắt đe dọa Hàn Phong một chút, ý vị uy hiếp trong mắt không cần nói cũng biết.
Hàn Phong cười khổ sờ sờ mũi, thấy hành động của Lâm Nguyệt, hắn tự nhiên rõ ràng, nhất định là sư phụ biết được chuyện tình phát sinh tối hôm qua.
Tính tế tính ra, thân phận của Tiêu Linh hiện tại là đệ tử của Lâm Nguyệt, bản thân không nói một tiếng đã cướp mất đồ đệ ngoan của nàng, thảo nào Lâm Nguyệt lại không cho hắn xem sắc mặt tốt.
Hàn Phong nhìn thấy hai người trốn ra đằng sau thấp giọng nói cái gì đó, Tiêu Linh thủy chung cúi đầu, vẻ mặt đỏ bừng, Hàn Phong cũng chỉ có thể bất đắc dĩ nhún vai, lập tức đi lên phía trước ngồi xuống.
Nhìn xung quanh một vòng, trên đại đường đều là người quen của hắn, mà Lý Thần và Hư Không trở về hôm qua cũng có mặt.
Nhìn thấy Hàn Phong tiến đến, Huyền Cơ Tử tinh tế quan sát Hàn Phong một lúc, lập tức vừa cười vừa nói:
- Không tồi, ra ngoài hai năm, tựa hồ tu vi của ngươi tiến bộ không ít!
- Tông chủ kích lệ, chẳng qua vận khí tương đối tốt mà thôi!
Hàn Phong nhẹ nhàng hồi đáp.
Nhưng Lý Thần bên cạnh vô cùng khinh người thầm nói:
- Một lần là vận khí, hai lần cũng là vận khí, nhiều lần đều là vận khí, vận khí của tiểu tử ngươi cũng quá mức tốt đi!
- Hi hi!
Lâm Phỉ Vân đứng phía sau Lý Thần nghe được thanh âm thì thầm trong miệng hắn, không nhịn được bật cười thành tiếng.
Lúc này, Hàn Phong mới nhìn thấy người duy nhất không tập trung lực chú ý lên người chính mình, chính là tiểu sư muội, mấy năm không thấy, Lâm Phỉ Vân đã không còn là tiểu nha đầu như trước.
So sánh với năm đó, Tiểu Vân nhi hiển nhiên đã trổ mã cao hơn nhiều, trên người mang theo khí tức đặc thù của thiếu nữ, rất đáng yêu mê người.
Lâm Phỉ Vân cũng nhìn thấy Hàn Phong đang quan sát nàng, tiểu nha đầu nguyên bản che miệng cười trộm lập tức ngước mặt lên, hướng về phía Hàn Phong nhăn nhăn cái mũi nhỏ đáng yêu, nhẹ nhàng hừ một tiếng, có chút bất mãn quay đầu đi, không hề liếc hắn thêm một cái.
Hàn Phong có chút kỳ quái, không biểu bản thân chọc tiểu nha đầu này lúc nào, nhưng hắn cũng không chú ý, lập tức quay đầu sang chỗ khác, một lần nữa chuyển ánh mắt sang nhìn Huyền Cơ Tử, bắt đầu hỏi thăm mọi chuyện phát sinh trong Huyền Thiên Tông hai năm qua.
Huyền Cơ Tử đại thể thuật lại tình huống phát triển tông môn trong hai năm qua cho Hàn Phong nghe.
Đối với Hàn Phong hiện tại, trên dưới Huyền Thiên Tông không hề đối đãi hắn giống như đệ tử đời thứ ba thông thường.
Từ nhiều năm trước, sau khi phát hiện thiên phú kinh người của Hàn Phong, Huyền Cơ Tử liền có ý định coi Hàn Phong là đối tượng bồi dưỡng kế nhiệm tông chủ đời tiếp theo, vì vậy nghe Hàn Phong hỏi han, tự nhiên không hề giấu diếm gì.
Lâm Nguyệt nhìn thấy Huyền Cơ Tử và Hàn Phong nói chuyện chính sự, liền dẫn theo những người khác lần lượt rời đi, chỉ bất quá lúc gần đi còn cố đánh mắt hung hăng nhìn Hàn Phong, ra hiệu cho Hàn Phong sau khi xong chuyện phải tìm nàng một chuyến.
Hàn Phong nhận được nhãn dần uy hiếp của Lâm Nguyệt, cũng hiểu rõ sợ là Lâm Nguyệt muốn hưng sư vấn tội, trong lòng cười khổ không thôi.
Đợi cho mọi người rời đi, trên đại đường chỉ còn lại Huyền Cơ Tử, mấy vị trưởng lão, Phí lão, Bố Lôi Địch, còn có Lý Thần và Hư Không vừa mới trở về tối hôm qua.
Lúc này Hàn Phong mới nhẹ giọng nói:
- Tông chủ, sau khi hai năm ta rời khỏi, có phải Huyền Thiên Tông phát sinh chuyện gì đó?
Nguyên bản đại đường với bầu không khí không tồi, nhưng cũng tương đối nghiêm túc, sau khi Huyền Cơ Tử nghe được câu hỏi này của Hàn Phong, nhịn không được thở dài một hơi, đôi lông mày hơi nhíu, trên mặt không khỏi hiện lên phẫn nộ.
Nhìn thấy biểu tình này của Huyền Cơ Tử, Hàn Phong sao có thể không biết, trong Huyền Thiên Tông nhất định đã phát sinh sự tình không tốt, trong lòng không khỏi trầm xuống. Bất quá, hắn không nhiều lời, mà là chờ Huyền Cơ Tử giải thích nghi hoặc.
Chỉ nghe, Huyền Cơ Tử thu lại tâm tình, sau đó mới chậm rãi nói, ngữ khí vẫn mang một tia phẫn hận.
- Ngươi còn nhớ rõ, mấy năm trước, Huyền Thiên Tông có nhận một đệ tử.
Trải qua Huyền Cơ Tử nhắc nhở, trong đầu Hàn Phong rất nhanh hồi ức, đột nhiên một bóng người chậm rãi hiện lên trong đầu Hàn Phong.
Có chút không xác định nói:
- Tông chủ đang nói đến quan môn đệ tử của Mục Dương trưởng lão, Tống Nhất Hàn?
Gật đầu, Huyền Cơ Tử tức giận nói:
- Không sai, chính là súc sinh này.
Hàn Phong không rõ đã phát sinh chuyện gì để Huyền Cơ Tử luôn luôn ôn hòa dĩ nhiên lại giận dữ tới như vậy, mà lúc này, trên đại đường, Hàn Phong không nhìn thấy bóng dáng Mục Dương trưởng lão, không khỏi có chút kỳ quái, đồng thời trong lòng mọc lên một cỗ ý niệm không tốt.
Quả nhiên, tiếp theo Huyền Cơ Tử giải thích, thực sự khiến Hàn Phong thất kinh, khuôn mặt cũng càng trở nên âm trầm.
Trong lời tự thuật của Huyền Cơ Tử, Hàn Phong biết được, trong hai năm qua, Huyền Thiên Tông dưới sự nỗ lực của tất cả mọi người, tuy rằng trải qua hai trận chiến lớn, nhưng càng kích phát tâm tình không chịu thua của mọi người trong tông.
Thời gian hai năm, Huyền Thiên Tông từ trên xuống dưới, thực lực đã có bước đề cao rất lớn.
Nếu như nói hai năm trước, Huyền Thiên Tông chỉ là một thế lực nhất lưu mới nổi, chẳng qua chỉ dựa vào Hàn Phong và vài cường giả Thiên giai chống đỡ, còn lại không tính vào đâu.
Thế nhưng trải qua nỗ lực mấy năm, chỉnh thể thực lực của Huyền Thiên Tông đã từ từ theo bước tiêu chuẩn đệ tử các thế lực nhất lưu khác.
Không nói Mạnh Hùng hôm nay đã có thực lực đối kháng với cao thủ Địa giai, cho dù là Lâm Phỉ Vân nhỏ nhất cũng là võ giả Nhân giai thất phẩm, lấy tuổi tác của nàng mà tính, trong giới thanh thiếu niên cùng tuổi coi như đứng đầu.
Mà từ trong miệng Huyền Cơ Tử, Hàn Phong càng biết được, Mục Dương trưởng lão bình thường không hiển sơn lộ thủy, nhưng trong thời gian hai năm, không ngờ đạt tới thực lực Địa giai đỉnh phong, đồng thời mơ hồ có hi vọng đột phá Thiên giai.
Điều này đối với Huyền Thiên Tông mà nói, thực sự là chuyện vui cực lớn.
Dù sao, chân chính tính ra, như mấy cường giả Thiên giai Phí lão, Bố Lôi Địch, tối đa chỉ có thể xem như ngoại viện Huyền Thiên Tông, so với cường giả Thiên giai chân chính do Huyền Thiên Tông bồi dưỡng ra nhất định có tồn tại chút khác biệt.
Chí ít, chỉ khi bản thân tông môn bồi dưỡng ra cường giả Thiên giai mới được xem như thực sự trung thành tận tâm đối với tông môn.
Cũng không phải là nói Phí lão và Bố Lôi Định không tận tâm với Huyền Thiên Tông, nhưng dù sao trong mắt người ngoài, Huyền Thiên Tông chính là loại tình cảnh miệng cọp gan thỏ.
Vì vậy đệ tử Huyền Thiên Tông bước vào Thiên giai, đối với toàn bộ Huyền Thiên Tông mà nói, không cần nghi ngờ chính là liều thuốc trợ tim.
Chẳng qua, ngay khi tương lai sáng sủa lại đột nhiên phát sinh một chuyện tình khiến Huyền Thiên Tông khiếp sợ.
Quan môn đệ tử đắc ý nhất của Mục Dương trưởng lão, Tống Nhất Hàn dĩ nhiên làm phản.
Càng nghiêm trọng hơn nữa chính là, Tông Nhất Hàn không chỉ làm phản, đồng thời trước khi bội phản Huyền Thiên Tông đã dùng thủ đoạn không biết tên, âm thầm đánh lén Mục Dương trưởng lão.
Theo lý tuyết, dùng thực lực của Mục Dương trưởng lão, kiên quyết không phải là Tống Nhất Hàn chỉ có tu vi Nhân giai ngũ phẩm có thể đánh lén thành công.
Có trách chỉ có thể trách bình thường Mục Dương trưởng lão đối với Tống Nhất Hàn quá mức sủng ái và tín nhiệm.
Tống Nhất Hàn lợi dụng sự tín nhiệm của Mục Dương trưởng lão đối với hắn, do đó đánh lén thành công, cuối cùng trong lúc mọi người chưa phát hiện, chạy trốn khỏi Huyền Thiên Tông.
Bết bát hơn nữa chính là thời điểm Tống Nhất Hàn chạy trốn còn ăn cắp một số phối phương Hàn Phong đặc biệt để lại cho Huyền Thiên Tông luyện chế đan dược hỗ trợ tăng cường đấu khí, cùng với Thanh Phong Quyết đặc thù dùng để đề cao uy lực vũ kỹ lần trước tìm được trong bảo khố hoàng thất.
Mấy thứ này có thể xem như nhân tố không thể thiếu trong nguyên nhân vì sao thực lực của Huyền Thiên Tông gần đây tăng lên cực nhanh, mà hiện tại đã bị người đánh cắp, đối với Huyền Thiên Tông mà nói, không cần bàn cãi chính là đả kích nặng nề.
Tại thời điểm nghe chuyện này, khuôn mặt Hàn Phong vẫn vô cùng bình tĩnh, nhìn không ra bất cứ biểu tình gì, nhưng trong lòng là một mảnh âm trầm.
Từ lúc trước, thời điểm Hàn Phong lần đầu tiên gặp phải Tống Nhất Hàn, trong lòng liền nảy ra ý tứ kỳ quái, chẳng qua lúc đó hắn không quá mức lưu ý.
Không nghĩ tới, cũng chỉ bởi vì sơ sẩy nho nhỏ như vậy, dẫn tới ngày hôm nay phát sinh cục diện rối rắm.
Quan trọng hơn nữa, Mục Dương trưởng lão bị Tống Nhất Hàn đánh lén, trúng phải kịch độc rất sâu, Huyền Cơ Tử dùng hết mọi biện pháp cũng không tìm được cách giải độc.
Ngày thứ ba sau khi Tống Nhất Hàn bỏ trốn đã không thể chống đỡ được bỏ mình. Tin tức này càng khiến trên dưới Huyền Thiên Tông bị vây trong mây đen rậm rạp.
Cũng may dưới sự nỗ lực của đám người Huyền Cơ Tử, đệ tử Huyền Thiên Tông không hề xuất hiện tình huống dao động nhân tâm.
Mà hôm nay Hàn Phong trở về, đồng thời tu vi tiến nhanh, vừa vặn mang tới cho Huyền Thiên Tông liều thuốc an thần tốt nhất, coi như là một chuyện tốt.
Nghe xong Huyền Cơ Tử tự thuật, Hàn Phong trầm mặc tự hỏi hồi lâu, cuối cùng mở miệng hỏi:
- Có tra được nguyên nhân Tống Nhất Hàn phản bội?
Nghe vậy, nhãn thần Huyền Cơ Tử buồn bã, thở dài nói:
- Không có, sau khi Tống Nhất Hàn chạy trốn, ta từng phái người đi tìm, nhưng không hề phát hiện ra bất cứ tin tức gì.
Nghe được câu trả lời này, lông mày Hàn Phong càng thêm nhíu sát trong đầu không ngừng suy đoán lai lịch Tống Nhất Hàn.
Chẳng qua, cho dù Hàn Phong nghĩ nát đầu cũng không ra nguyên cớ.
Bất đắc dĩ, Hàn Phong không thể làm gì khác hơn là tạm thời buông tha chuyện này, nếu như Tống Nhất Hàn trộm nhiều loại phối phương đan dược và Thanh Phong Quyết, như vậy Hàn Phong tin tưởng có một ngày sẽ gặp lại hắn lần nữa.
Tiếp theo, Huyền Cơ Tử lại thương lượng một số sự tình về tương lai Huyền Thiên Tông.
Cuối cùng, Huyền Cơ Tử đột nhiên hướng về Hàn Phong nói:
- Được rồi, trước khi ngươi trở về, ta vừa mới nhận được tin tức từ đế đô truyền tới, Trọng tài giả gần đây xuất hiện động tĩnh, tựa hồ là đang tìm kiếm thứ gì đó.
- Tìm kiếm thứ gì đó?
Hàn Phong nghi hoặc hỏi.
Gật đầu, Huyền Cơ Tử nói tiếp:
- Chuyện rất quan trọng, nguyên bản ta dự định tự mình tới đế đô một chuyến, bất quá vừa lúc ngươi trở về, ta cảm thấy để ngươi đi càng thích hợp hơn, cũng tiện đường cho ngươi trở về thăm phụ thân.
Nghe vậy, Hàn Phong suy nghĩ chốc lát, tất nhiên không cự tuyệt, nhanh chóng gật đầu đáp ứng:
- Cũng tốt, lần này bản thân ta cũng muốn nhìn xem Trọng tài giả rốt cuộc đùa giỡn tâm cơ gì, mỗi lần Huyền Thiên Tông chúng ta đều rơi vào bị động, lần này có lẽ chúng ta nên chủ động xuất kích, cũng tốt để cho người khác biết được Huyền Thiên Tông không phải dễ chọc.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.