Ngạo Thị Thiên Địa

Chương 440: Tái tụ sau mười năm. (Hạ)

Cao Thiết

26/03/2013



Hàn Phong thấy thế, thẳng cho đến khi da mặt nàng trở nên mỏng hơn thì cũng không có nhiều lời mà nhanh chóng chuyển sang hỏi thăm chuyện khác:

- Lần này ngươi thế nào cũng tới?

Nữ tử nghe vậy thì tâm tình cũng thoáng bình tĩnh trở lại, nhanh chóng hồi đáp:

- Đây là lần đầu tiên tiểu Thanh nhi tham gia một thinh hội như vây. Ta có chút lo lắng nàng không thể thích ứng cho nên vừa lúc vài vị trưởng lão bận việc không thể thoát ra được nên Các chủ phái ta tới.

Kỷ Thanh Thanh lúc này cũng ngẩng đầu lên, hướng tói Hàn Phong nói rằng:

- Ca ca! Tiểu Thanh nhi hiện tại chính là rất lợi hại!

Nghe vậy, Hàn Phong cũng mỉm cười ôn nhu nói:

- Nhiều năm như vậy không thấy, tiểu Thanh Nhi không chỉ có người lớn lên mà da mặt cũng có chút tăng trưởng nha!

- Ca ca! Huynh thật là xấu! Dĩ nhiên lại đi nói người ta như vậy. Người ta không có thích nói giỡn như thế. Người ta thực sự lợi hại, không tin huynh đi hỏi Vũ Nhu tỷ tỷ xem!

Kỷ Thanh Thanh thấy Hàn Phong trêu đùa thì cũng vội vã giải thích.

Đằng sau Đường Vũ Nhu cưng chìu cũng đã phát dục vô cùng tốt, nhưng dường như trước mặt một tiểu cô nương mới lớn như Kỷ Thanh Thanh mà nói chuyện này thì không hay chút nào, cho nên Vũ Nhu nhanh chóng đáp lời:

- Tiểu Thanh nhi đương nhiên lợi hại, Hàn Phong ca ca của ngươi không tin thì đến lúc lên đài thi đấu ngươi hãy hảo hảo thể hiện cho hắn xem.!

- Đương nhiên!

Kỷ Thanh Thanh nắm chặt nắm tay nhỏ của mình, vẻ mặt kiên định nói.

Vệ Trạch đứng đằng sau này giờ cuối cùng cũng đã có cơ hội nói chen vào, hắn không khỏi oán giận nhìn Hàn Phong:

- Hảo tiểu tử, dĩ nhiên lại trọng sắc khinh hữu nha! Ta nói cùng với ngươi còn chưa có hết nổi một câu mà ngươi lại đảo mắt hướng về hai đại mỹ nữ đưa tình. Thực sự không có tốt đâu nha.

Vệ Trạch làm một bộ mặt đau khổ khiến cho chúng nữ nghe được cũng phải che miệng cười trộm, Hàn Phong thì tức giận trừng mắt nhìn Vệ Trạch nói rằng:

- Ngươi đó! Không phải là đang làm chân gác cổng ở Thánh Vân Lam tông sao. Thế nào hôm nay lại vác mặt chạy đến đây thế.



Thấy Hàn Phong nói như vậy thì sắc mặt Vệ Trạch cũng hơi đỏ lên, xấu hổ nói:

- Tất cả đều là chuyện quá khứ rồi, ngươi con đưa ra làm cái gì cơ chứ.

Cuối cùng Vệ Trạch lại làm bộ dáng kiêu ngạo, nhìn Hàn Phong nói:

- Lân này ta chính là người dẫn đầu Thánh Vân Lam tông mà đến. Thân phận so với trước kia không có giống nhau nha.

- Nga! Với tính tình mao mao táo táo của ngươi mà sư phụ ngươi thế nào lại có thể để ngươi phụ trách nhóm các đệ tử đến tham dự Thiên Thánh đại hội lần này?

Hàn Phong không chút kiêng nể nào, phản kích nói.

Vệ Trạch nghe vậy thì thần sắc kiêu ngạo không khỏi cương lại, lập tức bất mãn nói:

- Ngươi nói cái gì vậy, ta tốt xấu gì thì cũng là Địa giai thất phẩm cao thủ. Bằng thực lực của ta thì việc phụ trách dẫn đầu của lần đại hội này cũng dư dả.

- Ha ha! Ta tưởng ai đến, dĩ nhiên lại khiến cho nhiều người quan tâm đến như vậy. Nguyên lai là ngươi!

Vệ Trạch vừa mói nói xong thì từ trong đám đông có hai người bước tới.

Người vừa nói chuyện chính là một nam tử thập phần khôi ngô tuấn tú, nhìn qua thì nam tử này chừng ba mươi tuổi nhưng Hàn Phong cũng biết hắn bất quá cũng chỉ hai mươi mấy là cùng thôi.

Thấy hai người đi tới, Hàn Phong cũng cười nhạt chào hỏi:

- Nguyên lai là Lôi Chấn, lần trước ta thực còn muốn cảm tạ sự môn hai vị đã ra tay trợ giúp!

Hàn Phong nói lời này đồng dạng là hướng tới Lôi Chấn và người đi bên cạnh hắn Liệt Kinh Thiên.

Tính tính Lôi Chấn thô cuồng, hắn cũng bieetse được sự tình Hàn Phong nói đến chính là lần ngũ đại thế lực liên thủ vây công Huyền Thiên tông. Lúc đó Lôi Chấn và Liệt Kinh Thiên cũng không có mặt ở đấy.

Bất quá Lôi Chấn vẫn vừa cười vừa nói:

- Ta cũng không có giúp được ngươi cái gì, tất cả đều là đám trưởng lão trong tông môn có công lao lớn nhất. Hơn nữa nếu đã kết thành minh hữu thì không nên nhắc lại làm gì.

Lôi Chấn lại tiếp tục cười to nói:



- Nhưng thật ra ngươi mấy năm nay phong sanh thuỷ khởi nha. Đại lục không người không biết không người không hiểu. Thành tựu của ngươi hôm nay làm cho ta và các đồng bạn cùng trang lứa khác cảm thấy vô cùng hổ thẹn.

Hàn Phong nghe vậy cũng chỉ biết mỉm cười nói rằng:

- Các ngươi lẽ nào vừa thấy mặt là lại nhắc đến chuyện này! Ta chẳng qua chỉ có chó ngáp phải ruồi, vận khí tốt một chút. Hơn nữa thành tựu của các ngươi cũng không tồi mà. Sớm muộn gì thì cũng có được thành tựu như ta thôi.

Liệt Kinh Vân đứng một bên cũng mở miệng nói một câu:

- Trong đồng bối, ta chỉ bội phục ngươi nhất!

Liệt Kinh Vân nói như vậy khiến cho Hàn Phong có chút bất ngờ. Hắn và Liệt Kinh Vân trong Thiên Thánh đại hội mười năm trước cũng không có xuất hiện bất kỳ mâu thuẫn nào, thậm chí hai người cũng không có nói chuyện với nhau. Không nghĩ tới hôm nay hắn lại nói những câu như vậy, điều này khiến Hàn Phong không thể nào hiểu được.

Lôi Chấn đứng một bên thấy Hàn Phong ngây người thì liền giải vây cho hai người, vừa cười vừa giải thích:

- Hắn chính là người như vậy. Tâm cao khí ngạo, ngay cả là ta mà hắn cũng không có để trong mắt. Bất quá ngươi lại là ngoại lệ. Ngươi hôm nay có được thành tựu có thể nói là hơn xa mọi người. Một người tính tình thẳng thắn như hắn đối với ngươi bội phục cũng không lấy làm lạ.

Thì ra là thế! Hàn Phong biết được thì cũng cười gật đầu.

Lần này, xung quanh Hàn Phong đều là những nhân vật phong vân trong lần Thiên Thánh đại hội mười năm trước. Bây giờ cả đám người tụ tập lại một chỗ cũng có chút cảm khái không thôi.

Mà những người xung quanh cũng có vài người nhận ra được vài người trong đám người Hàn Phong. Mà trải qua khẩu khẩu tương truyền rất nhanh tất cả mọi người đều đã biết được hết thân phận từng người trong nhóm người Hàn Phong đang nói chuyện.

Hiển nhiên bọn họ đối với truyền thuyết của Hàn Phong cũng đa nghe nói rất nhiều lần. Lúc này có thể thấy được chân nhân tự nhiên là muốn hảo hảo nhận biết một lần.

Đến tột cùng Hàn Phong này có thể giống như trong truyền thuyết hay không. Hắn có phải là một quái vậy ba đầu sáu tay chăng.

Mà trong đám người thì có một vài đạo ánh mắt nhìn Hàn Phong với thần sắc vô cùng phức tạp. Trong đó chủ nhân của một đạo ánh mắt chính là người mà mấy ngày trước phát sinh xung đột với Hàn Phong- Tô Chỉ Ngọc.

Nàng nghĩ như thế nào cũng không thể nghĩ ra được rằng người mấy ngày hôm trước xuất thủ giáo huấn nàng đồng thời hung hăng nhục mạ nàng dĩ nhiên lại là thanh niên thiên tài có danh khí lớn nhất trên đại lục hiện nay. Hơn hai mươi tuổi đã là một Thiên giai thất phẩm. Khó trách được hắn không thèm để ý tới Thanh Thuỷ tông của mình.

Trong lòng Tô Chỉ Ngọc lúc này chỉ là chấn động đến nỗi cười thảm mà thôi. Nàng tin tưởng rằng cho dù là Thanh Thuỷ tông của nàng cùng liên thủ với Thiên Nhất các thì cũng không thể nào là đối thủ của Huyền Thiên tông được.

Thực lực của Huyền Thiên tông hôm nay không phải là thứ mà bọn họ có thể trêu chọc vào được. Huống chi Hàn Phong còn là một Thiên giai thất phẩm cường giả.

Lúc này thì Sở Nam đứng bên cạnh Tô Chỉ Ngọc cũng phải mở to mắt nhìn chằm chằm vào thân ảnh của Hàn Phong. Trong lòng hắn trừ phẫn hận ra thì cũng còn có một tia may mắn. Hắn dĩ nhiên lại lưu lại được cái mạng nhỏ trên tay của một Thiên giai thất phẩm.

Nếu lúc đó Hàn Phong muốn giết người thì chỉ sợ bản thân sư môn cũng không có biện pháp nào làm gì được hắn. Nghĩ vậy thì Sở Nam cũng cảm thấy sợ hãi mà nuốt nước miếng ực một cái, trong mắt hiện lên một tia sợ hãi.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Ngạo Thị Thiên Địa

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook