Chương 155: Theo ngươi liền
Cao Thiết
26/03/2013
Trận đấu bắt đầu hôm nay là của Thiên môn Lý Ngọc. Hắn vốn là một trong những người được xem trọng nhất cho danh hiệu quán quân đại hội. Tuy là cùng mấy người Đường Vũ Nhu với Liệt Kinh Vân tề danh, nhưng thực sự đều kém hơn hắn một chút.
Bởi vì dù sao tông môn này cũng đã truyền thừa lâu đời, so với Tứ Diệu Chi Các còn thâm hậu hơn, tuyệt học bí pháp lại càng nhiều.
Một tông môn cổ xưa khổng lồ như thế, đệ tử do họ toàn lực bồi dưỡng, sao lại kém cho được?
Lý Ngọc vừa ra trận, tự nhiên hấp dẫn ánh mắt của mọi người, nhất là một ít nữ để tử, càng ái mộ hắn không thôi.
Không thể không nói Lý Ngọc quả thật cũng ngọc thụ lâm phong, một thân trường sam màu trắng bạc, vẻ mặt thản nhiên, lại thêm nụ cười khẽ, đối với nữ tử chính là có lực hấp dẫn trí mạng.
Đương nhiên cũng không phải tất cả nữ tử đều có cảm giác như thế.
Thiên Thánh Cốc Chu Di lúc này hơi nhíu mày, đôi mắt đẹp không khỏi nhìn về phía Hàn Phong ngồi ở đối diện.
Bởi vì lúc trước xúc động làm cho mọi người trong Thiên Thánh Cốc đều truyền lưu rằng nàng cùng Hàn Phong có quan hệ mờ ám, sau khí Chu Di biết được cũng rất giận dữ, nhưng lại không thể nói rõ nguyên nhân.
Bởi vậy mấy ngày qua, nàng cả ngày cũng vì thế mà cảm thấy tâm phiền ý loạn, thậm chí còn bị sư phụ gọi tới hỏi chuyện.
Nghĩ tới đây, Chu Di nhìn về phía Hàn Phong nhất thời tràn ngập phẫn nộ.
Đúng lúc này, trận đấu của Lý Ngọc cũng là bắt đầu.
Đối thủ của Lý Ngọc là một đệ tử của Bắc Nguyên Mục Gia.
Bắc Nguyên Mục Gia vốn là một trong vài đại thế gia chỉ kém hoàng thất của Thiên Tinh Đế Quốc, ngoài tổ tiên cùng Thiên Tinh hoàng thất cùng nhau chinh chiến thiên hạ.
Lần này, Mục Gia phái mười tên đệ tử tham gia đại hội, tu vi đấu khí cao nhất chính là Mục Dịch.
Mục Dịch vốn là một nhi tử của đại đương gia của Bắc Nguyên Mục Gia, mới chỉ có mười sáu tuổi, đấu khí đã đạt tới nhân giai bát phẩm, cũng là một thiếu niên thiên tài hiếm có.
Chỉ bất quá, hôm nay Mục Dịch phải đối mặt với Thiên môn Lý Ngọc so với hắn còn xuất sắc hơn.
Trận đấu này tự nhiên cũng hấp dẫn sự chú ý của mọi người.
Khi trận đấu tiến hành, Mục Dịch cũng hiển lộ thực lực làm cho người khác không thể không bội phục.
Hàn Phong nhìn hai người trên đài đôi công với nhau, trong đó không thiếu một ít vũ kỹ tinh diệu tuyệt luân.
Tuy rằng kiếp trước Hàn Phong đã từng tiếp xúc qua các loại tâm pháp vũ kỹ thập phần pha tạp, mà sau đó sống lại cũng ở trong Chấn Phi Động Phủ đạt được một ít cao giai tâm pháp.
Thế nhưng hai người trước mắt, người thứ nhất là đệ tử Thiên Môn thần bí cổ xưa, người còn lại đến từ Thiên Tinh Đế Quốc Bắc Nguyên Mục gia, vũ kỹ mà họ sử dụng cũng đều là truyền thừa lâu đời.
Hàn Phong đối với vũ kỹ của hai người này cũng cảm thấy hết sức hứng thú.
Lý Ngọc cùng Mục Dịch đôi công vài lần, Hàn Phong liếc mắt liền nhìn ra Lý Ngọc vẫn chưa dùng tới toàn lực, còn Mục Dịch cho dù cũng sử dụng vũ kỹ tinh diệu tuyệt luân, thế nhưng xác thực gặp phải Lý Ngọc, cũng vẫn vô pháp chiếm được nửa phần lợi thế.
Phí Lão xem trận đấu này của Lý Ngọc, trong mắt cũng hiện lên một tia tán thưởng, nói:
- Kẻ tên Lý Ngọc kia xác thực khá mạnh.
Hàn Phong cũng gật đầu nói rằng:
- Thiên Môn đúng là nơi tàng long ngọa hổ, có thể bồi dưỡng được đệ tử ưu tú như vậy, đại hội này Lý Ngọc đúng là được vạn người chú mục.
Quay đầu đi, hơi liếc mắt với Hàn Phong, Phí Lão thâm ý nói:
- Nhưng cho dù có ưu tú, vẫn còn kém hơn ngươi một chút.
Trừ Hàn Phong biết mình, nếu như không nhờ hắn ngoài ý muốn sống lại, dựa theo quỹ tích phát triển của kiếp trước, e là hôm nay hắn vẫn chỉ là một đệ tử bình thường nhất của Huyền Thiên Tông mà thôi, sao có thể ngồi ở đây tham gia đại hội được.
Hàn Phong cùng Phí Lão lại nói ngắn gọn vài câu, trên lôi đài đột nhiên truyền đến một tiếng hét lớn.
Thì ra là Mục Dịch thấy mình dùng hết võ học của bản thân mà vẫn không thế phá vỡ phòng ngự của đối phương, nhất thời có chút ảo não. Bắc Nguyên Mục gia thiện sử trường thương, lúc này Mục Dịch chính đang cầm một thanh trường thương ngân sắc.
Nương theo tiếng hét lớn của Mục Dịch, ngân sắc trường thương đột nhiên hóa thành tàn ảnh, một cổ thương trận sắc bén nhất thời hiện tại trước người hắn, lấy tốc độ tựa như lưu tinh áp về phía Lý Ngọc.
Ngũ Hành Truy Hồn!
Đây chính là tuyệt kỹ thành danh của Bắc Nguyên Mục gia, lúc này do Mục Dịch thi triển ra, có được khí phách sắc bén, nhất thời dẫn tới tiếng cổ vũ của mọi người.
Lý Ngọc trong trung tâm thương ảnh, trên mặt cũng lộ vẻ ngưng trọng, nhưng trong mắt không hề có lấy nửa điểm sợ hãi, mà là thưởng thức nhàn nhạt.
Chợt, trong tiếng hô của mọi người, thân hình Lý Ngọc khẽ động, một cổ khí thế cường đại tự trên người hắn bộc phát ra.
Mọi người còn chưa kịp phản ứng, Lý Ngọc đã nhảy vào trong thương ảnh của Mục Dịch.
Nhìn thấy hành động của Lý Ngọc, khóe miệng Mục Dịch hơi nhếch lên, đang vui vẻ nhìn đối phương tự chui đầu vào lưới, đột nhiên thần sắc biến đổi, hai mắt lộ ra quang mang bất khả tư nghị.
Ngay sau đó, Mục Dịch chỉ cảm thấy ngân sắc trường thương trong tay đột nhiên như bị mắc kẹt, không thể nhúc nhích nửa phần.
Cúi đầu vừa nhìn, nhất thời hoảng sợ phát hiện thì ra trường thương của mình đang bị một tay đối phương cầm lấy.
Ngũ Hành Truy Hồn cứ như vậy bị hóa giải dễ dàng.
Nghĩ tới đây, trên mặt Mục Dịch một mảnh âm tình bất định, còn Lý Ngọc vẫn tiếu ý nhàn nhạt.
Trường thương, Mục Dịch bất đắc dĩ khẽ cắn môi, thu hồi trường thương, đặt đằng sau, cười khổ nói rằng:
- Ta thua!
Một kích cực mạnh của mình bị đối phương đơn giản hóa giải, nên có tiếp tục so sấu cũng vô nghĩa.
Chiêu thức ấy của Lý Ngọc đối với Mục Dịch đả kích tương đối lớn.
- Vừa rồi Mục Dịch sử dụng thương pháp xác thực tinh diệu, đáng tiếc đấu khí còn quá yếu, kẽ hở trong đó rất nhiều, bằng không cũng không bị Lý Ngọc trực tiếp cầm lấy mũi thương.
Phí Lão phân tích nói.
Phí Lão không hổ là thiên giai cường giả, chỉ cần liếc mắt là có thể thấy hết ảo diệu bên trong, Hàn Phong cũng gật đầu đáp lại.
Buông trường thương trong tay ra, Lý Ngọc gật đầu với Mục Dịch, rồi ánh mắt quét về phía Hàn Phong, khi hắn thấy Hàn Phong trong mắt nhất thời lộ ra một cổ tinh quang.
Không chờ Hàn Phong có phản ứng, Lý Ngọc liền lặng yên thu hồi ánh mắt, một mình đi xuống đài.
Nhìn thấy động tác của Lý Ngọc, trong lòng Hàn Phong nao nao, chợt cũng lộ ra tiếu ý.
Lý Ngọc này không đơn giản.
Sau khi trận đấu tinh diệu tuyệt luân của hai người chấm dứt, lại qua bốn trận thin đấu.
Mấy trận này cũng không đặc sắc như trận đấu của Lý Ngọc cùng Mục Dịch, nhưng vẫn được mọi người lên tiếng cổ vũ.
Rất nhanh, rốt cục đến phiên Hàn Phong lên đài.
Lâm Nguyệt thấp giọng dặn dò, Hàn Phong bước chân lên đài.
Lúc này, bên Thiên Thánh Cốc, Chu Di thấy Hàn Phong đã lên đài, đôi mi thanh tú hơi nhíu, do dự một chút lúc này mới đứng dậy đi lên đài.
Lúc hai người xuất hiện trên đài, hiện trường nhất thời nổi lên nghị luận ào ào.
Cũng không có gì kỳ lạ, Hàn Phong cùng Chu Di đã truyền kháp các thế lực lớn nhỏ trong Thiên Thánh Cốc.
Đối với nhưng suy đoán này, Hàn Phong nghe xong cũng vô cùng xấu hổ, nhưng nếu Chu Di không đứng ra giải thích, hắn cũng chẳng muốn nhiều lời.
Dù sao hắn cũng không quan tâm mọi người nghĩ gì về mình.
Trên đài, Chu Di lẳng lặng đứng tại đó, tiếng nghị luận xung quanh nàng cũng nghe được.
Cắn chặt môi, trên mặt hiện lên một chút do dự, lập tức Chu Di ngẩng đầu lên, nói với Hàn Phong:
- Chuyện hôm nay coi như kết thúc, sau này vô luận thắng bại ra sao, ta sẽ không tìm ngươi gây phiền phức nữa.
Vì vậy, Hàn Phong thản nhiên nói:
- Theo ngươi liền!
- Ngươi!
Chu Di thấy bộ dáng đó của Hàn Phong nhất thời tức giận.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.