Chương 183: Thoát khỏi Hư Linh Huyễn Cảnh
Cao Thiết
26/03/2013
Lúc này, đệ tử của không ít thế lực đang tụ tập ở đây, càng ngày càng nhiều người phát hiện Hư Linh Huyễn Cảnh biến hóa, cũng dần dần lên tiếng nghị luận.
Mà lúc này mọi người Huyền Thiên Tông trên mặt càng tràn ngập thần sắc kích động, tuy rằng biết trận ba động này có liên quan với Hàn Phong, nhưng ít ra nhưng ít ra đây là lần duy nhất trong vòng một tháng qua ảo cảnh sản sinh động tĩnh.
Theo quang mang không ngừng từ trong ảo cảnh tản mát ra càng ngày càng thịnh, trên mặt mọi người Huyền Thiên Tông càng hưng phấn không ngớt.
Động tĩnh như vậy, tin tưởng tất cả mọi người ở đây đều vô cùng rõ ràng, tình cảnh đó cùng với mấy người Lý Ngọc từ trong ảo cảnh đi ra hầu như không khác biệt.
Duy nhất khác biệt chính là trận quang mang này tựa hồ so với chín người lúc trước chói mắt hơn rất nhiều.
Trong ảo cảnh, Hàn Phong tựa hồ đang chìm trong "tử vong", trong nháy mắt đó bị Bố Lôi Địch giết chết, thân thể tuy vẫn đau đớn như trước, nhưng đại não lại thanh tỉnh dị thường, tựa như đau đớn căn bản vô pháp mang đến cho hắn trùng kích.
Theo số lần Hàn Phong "tử vong" càng ngày càng nhiều, tới hiện tại hắn có thể xác định hắn đã không còn sợ hãi nữa.
Trải qua đã hơn một năm luyện, đã chết hơn nghìn lần, tâm trí Hàn Phong tựa hồ đã được ma luyện càng thêm cứng cỏi.
Nhất là Tinh Thần Hải của hắn so với trước kia càng cường đại hơn rất nhiều.
Phải biết rằng Tinh Thần Hải chính là điều cực kỳ quan trọng, nó càng cường đại thì năng lực tu luyện cùng điều khiển đấu khí càng thêm thuần thục.
Tựa hồ Tinh Thần Hải của Hàn Phong đã vượt qua cực hạn của Hư Linh Huyễn Cảnh, do đó cuối cùng mới huyễn hóa ra Bố Lôi Địch cùng những ảo cảnh khác đều tan biến.
Hàn Phong tỉ mỉ tính toán, hắn dĩ nhiên ở trong ảo cảnh bốn trăm năm, nếu đổi thành bên ngoài, hẳn đã qua hơn một tháng.
Cũng không biết, sư phụ cùng Linh nhi có lo lắng cho mình quá không. Hiện tại tuy huyễn ảnh đã biến mất, Hàn Phong vẫn chưa thể rời khỏi ảo cảnh, nhưng hắn vẫn có thể cảm thụ được biến hóa xung quanh.
Trải qua tàn phá điên cuồng, rèn đúc tinh thần, Hàn Phong phát hiện hắn đang đứng bên trong thánh thụ.
Quan trọng là Hàn Phong phát hiện thánh thụ này dĩ nhiên ẩn chứa thiên địa nguyên tố vô cùng nồng hậu. Thảo nào thánh thụ này có thể kết xuất Thiên Địa Thánh Quả. Ngay khi hắn còn đang cảm khái, đột nhiên một trận ba động kỳ dị chậm rãi bao vây lấy hắn.
Đối với biến hóa đột nhiên xảy ra, Hàn Phong nhướng mày, trên mặt lại không chút hoảng loạn, trái lại vận khởi đấu khí đề phòng vạn nhất.
Chẳng qua khi hắn vận đấu khí, tâm trí tuy đã được rèn đúc khá cứng cỏi cũng nhịn không được khiếp sợ.
- Đấu khí của ta...
Hàn Phong tỉ mỉ kiểm tra, nhất thời một cổ lực lượng tuyệt vời truyền đến.
Tiếp theo, Hàn Phong phát hiện mình tựa hồ đã đi qua thánh thụ, trở lại bên ngoài.
Khi Hàn Phong hiện tại, trong nháy mắt đột nhiên một đạo nhân ảnh lao đến.
- Hàn Phong!
Ngay sau đó, Hàn Phong chỉ cảm thấy một cổ ôn hương noãn ngọc kéo tới, vô ý thức, hắn tự nhiên vươn hai tay, đem thân thể mảnh mai này ôm vào lòng.
- Hàn Phong ngươi không có việc gì quá tốt! Quá tốt!
Cảm thụ thân thể mềm mại đang run rẩy nép vào trong lòng mình, đột nhiên Hàn Phong dường như có cảm giác mình đã trải qua mấy đời vậy.
Tuy rằng ngoại giới mới chỉ trôi qua có một tháng nhưng bên trong Hư Linh Huyễn Cảnh hắn đã trải qua hơn bốn trăm năm cô tịch
Nhất là hai năm cuối cùng mỗi ngày Hàn Phong đều phải nếm thử cảm giác chết đi sống lại, thân thể không ngừng bị xé nát.
Hai năm thời gian cuối cùng ở trong Hư Linh Huyễn Cảnh mà Hàn Phong cảm giác như nó còn dài hơn mấy trăm năm lúc trước, chỉ nghĩ lại thôi hắn đã cảm thấy kinh hãi rồi.
Đúng lúc này lại có vài đạo nhân ảnh chạy về phía Hàn Phong, hắn liền ngừng lại nhìn về phía mọi người.
Nhìn thấy những thân ảnh quen thuộc dần hiện ra trước mắt, nhìn những gương mặt quen thuộc đều đang cực kỳ kích động Hàn Phong cảm thấy trong lòng ấm áp, mọi thống khổ hắn phải chịu đựng trong suốt thời gian dài dường như không còn đáng nhắc đến.
Nha đầu Lâm Phỉ Vân thực lực hơi yếu vì vậy tốc độ chậm hơn so với mọi người. Sau khi vất vả chen trước mọi người liền vội lao về phía Hàn Phong nũng nịu kêu lên:
- Sư huynh, rốt cục huynh cũng đi ra, nếu huynh còn không đi ra bọn ta lo lắng đến chết mất.
Nhìn những khuôn mặt hưng phấn vì mình trước mắt, nghe giọng nói hỏi thăm thân thiết của bọn họ, mạch suy nghĩ trong đầu Hàn Phong cũng dần dần xoay chuyển, nhẹ nhàng lắc đầu đem sự chán nản và dằn vặt trong bốn trăm năm quên đi, lập tức từng đoạn ký ức trở lại trong đầu hắn.
Hàn Phong giương mắt nhìn mọi người, chợt lộ vẻ tươi cười nhợt nhạt, nói:
- Xin lỗi, đã để mọi người phải lo lắng cho ta.
Tiếp theo, Hàn Phong cúi đầu nhìn Tiêu Linh đang chuẩn bị an ủi nàng vài câu.
Ai ngờ, khi hắn cúi đầu nhìn về phía Tiêu Linh, lại phát hiện nàng đang tựa trong lòng mình, không hề nhúc nhích, nhắm chặt hai mắt, còn có giọt nước mắt trong suốt rơi xuống.
Nhìn thấy Tiêu Linh không có động tĩnh, Hàn Phong nhất thời cũng quan tâm quá tất loạn, vội vàng quan sát thân thể nàng, đợi đến khi phát hiện chỉ là vì tâm tình kích động mà mê man, lúc này mới thờ phào.
Phí Lão nhìn thấy bộ dáng của công chúa nhà mình, trong lòng cũng thở dài, lập tức híp mắt nhìn Hàn Phong nói rằng:
- Hàn tiểu tử, nếu như sau này ngươi dám khi dễ tiểu công chúa, ta mặc kệ ngươi có cường giả thần bí che chở hay không, dù mất cái mạng già này cũng không bỏ qua cho ngươi.
Nghe vậy, Hàn Phong mỉm cười nói với Phí Lão:
- Ngài yên tâm, ta sẽ không để cho bất kỳ ai khi dễ nàng bao gồm cả ta.
Sau khi nói xong, Hàn Phong ngẫm lại, liền giơ tay đem thân thể nhỏ bé của Tiêu Linh ôm lại, để nàng thoải mái tựa trong ngực mình.
Chắc hẳn một tháng nay, nha đầu ngốc này đã quá mức lo lắng an nguy của hắn, nên khi vừa mới thấy mình mới kích động đến mức mê man như thế.
Ai ngờ, Hàn Phong vừa đem Tiêu Linh ôm lấy, Tiêu Linh đang mê man cũng ưm một tiếng, mở mắt ra.
Tiêu Linh vừa mở mắt liền thấy Hàn Phong đang mỉm cười ôn nhu với mình.
Thấy vậy, Tiêu Linh nhịn không được kích động trong lòng, từng giọt nước mắt trong suốt theo gương mặt nàng chảy xuống, thanh âm càng mơ hồ không rõ:
- Ngươi rốt cuộc đã đi ra!
Trông thấy Tiêu Linh bởi vì kích động mà khóc như một hài tử, Hàn Phong nhẹ nhàng thở dài, ôn nhu lau nước mắt cho nàng, thấp giọng nói:
- Xin lỗi, Linh nhi, đã để ngươi lo lắng!
Ngừng lại một chút, Hàn Phong đột nhiên phát hiện mọi người bên cạnh cũng vẻ mặt mờ ám nhìn hai người. Khuôn mặt cũng dần tỏ vẻ xấu hổ.
Vì vậy hắn đành nhỏ giọng nói với Tiêu Linh:
- Nha đầu ngốc, ngươi xem nhiều người như vậy đang nhìn chúng ta...
- A!
Hàn Phong còn chưa có nói xong, Tiêu Linh đã tựa như con mèo nhỏ bị nắm đuôi, mạnh mẽ từ trong lòng hắn thoát ra, lập tức giương mắt nhìn lại xung quanh, phát hiện lúc này đang có vô số người chăm chú nhìn nàng cùng Hàn Phong.
Nhất thời, khuôn mặt tuyệt mỹ đang khóc như hoa lê đái vũ, nhanh chóng đỏ bừng.
- Ha hả, Linh Nhi, bộ dáng này của ngươi thật đáng yêu, đồ đệ ngốc của ta phúc khí cũng không nhỏ!
Lâm Nguyệt ở bên cạnh, lên tiếng trêu đùa.
Nghe được Lâm Nguyệt trêu đùa, Tiêu Linh vốn đã xấu hổ vô cùng, càng cúi đầu xuống, trốn phía sau Hàn Phong, không dám nhìn những người khác.
Mọi người đều thoải mái trêu đùa một trận, sau đó Lâm Nguyệt mới hỏi:
- Tiểu Phong, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, sao ngươi lại ở trong Hư Linh Huyễn Cảnh tròn một tháng vậy?
Vấn đề này của Lâm Nguyệt cũng là nghi hoặc của mọi người, theo lý thuyết, Hàn Phong bất quá mới mười bốn tuổi, kiên quyết không thể ở trong Hư Linh Huyễn Cảnh lâu như vậy được.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.