Ngạo Thị Thiên Địa

Chương 177: Trở lại thiên giai?

Cao Thiết

26/03/2013



Thấy vậy Trác Minh và các vị trưởng lão cùng thở phào nhẹ nhõm, mặc dù họ đã chứng kiến kì cảnh này không biết bao nhiêu lần nhưng mỗi lần đều khiến họ có chút lo lắng.

Luồng năng lượng khủng bố đủ để dời non lấp biển dần biến mất, tấm lưới năng lượng bao phủ Thánh Thụ cũng nhạt dần đi, một lúc sau, biến mất không còn dấu vết để lộ ra hình dạng Thánh Thụ bên trong.

Chỉ có điều, sau khi nhìn lại hình dạng Thánh Thụ, Hàn Phong và mọi người không khỏi giật mình.

- Đẹp... đẹp quá.

Lần này ngay cả Tiêu Linh cũng phải lên tiếng tán thưởng.

Thì ra, sau khi luồng năng lượng bạo động biến mất, Thánh Thụ cuối cùng cũng khoe ra những bông hoa mỹ lệ.

Những bông hoa này không giống như hoa bình thường, không chỉ màu sắc bắt mắt mà tạo hình cũng kì dị.

Hàn Phong có thể cảm nhận được một luồng khí tức nồng đậm thuần túy trong những bông hoa này.

Một luồng quang mang rực rỡ sáng lạn dịu dàng phóng ra, trước ánh mắt chấn động của mọi người, thân cành của Thánh Thụ dần dần uốn lại.



Lại một tiếng vù nữa, không khí xung quanh Thánh Thụ cũng rung động kịch liệt theo, lấy Thánh Thụ làm trung tam, như một một luồng sức mạnh cường đại co kéo, không gian xung quanh Thánh Thụ bắt đầu trở nên vặn vẹo một cách bất quy tắc.

Theo những vặn vẹo bất quy tắc này, không gian không ngừng mở rộng, đến cuối cùng thì liền thành một mảng.

Thân Thánh Thụ và cả những bông hoa rực rỡ bắt mắt không còn nữa, thay vào đó là một khoảng không gian đen xì vặn xoắn.

Đám đông nhìn biến hóa trước mắt, nhất thời im lặng như tờ.

- Đây chính là không gian kì dị chỉ tồn tại bên trong Thánh Thụ?

Hàn Phong thoáng ngây ra, sau đó tự lẩm bẩm với mình.

Lâm Nguyệt mặc dù là lần đầu tiên nhìn thấy, nhưng vẫn bị kì cảnh trước mắt làm cho chấn động, cho đến khi nghe thấy Hàn Phong nói mới lên tiếng:

- Không sai, đấy chính là không gian đặc biệt có tên hư linh huyễn cảnh, cũng là nơi lát nữa con sẽ vào.

Nghe vậy, Hàn Phong không khỏi sáng mắt, hắn đang rất tò mò với không gian đặc biệt trong truyền thuyết này.

Trong lúc mọi người vẫn còn đang chìm đắm với những biến hóa kì dị thì Trác Minh vốn dĩ đang quay lưng lại với mọi người, lúc nay cũng quay người lại, trầm giọng nói:

- Thánh Thụ đã nở hoa, cánh cửa lớn vào hư linh huyễn cảnh đã mở, bây giờ mời mười tuyển thủ của top 10 đại hội tập hợp ra đây.



Nghe Trác Minh nói vậy, Hàn Phong dặn dò những người bên cạnh mấy câu rồi chạy về phía Trác Minh trước.

Chín bóng người nữa cũng đồng thời khởi động, một giây sau, bao gồm cả Hàn Phong là mười người đã xuất hiện trước mặt Trác Minh.

Nhìn mười đệ tử trước mắt, Trác Minh sắc mặt bình thản, ngữ khí trầm thấp dặn dò:

- Hư linh huyễn cảnh chỉ duy trì hai mươi canh giờ, tin rằng những chuyện liên quan, trưởng bối của mọi người đã nói rõ, có giúp gì cho việc tu luyện của mọi người hay không, tất cả nhìn vào tạo hóa của mỗi người.

Trác Minh nói xong, nhẹ nhàng phẩy y bào, nép thân hình sang một bên, ra hiệu cho top 10 đi vào.

Lúc này đi cạnh Hàn Phong là Lý Ngọc và Đường Vũ Nhu.

Trải qua mấy ngày điều dưỡng, Đường Vũ Nhu lúc này đã hồi phục hoàn toàn, lúc Hàn Phong nhìn thấy cô, Đường Vũ Nhu khẽ gật đầu, coi như chào hỏi, biểu tình trên mặt vẫn lạnh nhạt như cũ.

Lý Ngọc thì ngược lại, ngữ khí thân mật nói với Hàn Phong:

- Hàn Phong, lần này vào hư linh huyễn cảnh, chúng ta có nên thi với nhau nữa hay không, xem ai chịu được đến cuối cùng? Trận đấu lúc trước ta thua ngươi, ta rất không cam tâm.

Hàn Phong nghe vậy, đầu tiên ngây ra, sau đó cười nhẹ nói:

- Ngươi chắc chứ? Ta chỉ sợ ngươi lại phải thất vọng lần nữa thôi.

- Ha ha đã vậy để ta chống mắt đã coi.

Dứt lời, Lý Ngọc không để ý đến hắn nữa, thi triển thân hình, trực tiếp nhảy vào giữa hư ảnh.

Có Lý Ngọc dẫn đầu, những người còn lại cũng không chịu thua kém.

Chỉ còn lại một mình, Hàn Phong cũng cười nhẹ, nâng đấu khí, đi theo mọi người, thò đầu vào mảng không gian hư huyễn tối đen.

Sau khi bóng dáng Hàn Phong biến mất trong mắt mọi người, không gian hư huyễn một lần nữa phát ra một đợt chấn động kịch liệt, quang ảnh lóe lên, cả không gian từ từ hợp lại.

- Hàn Phong sẽ không có chuyện gì chứ?

Tiêu Linh thấy không gian đóng lại, lo lắng hỏi.

Lâm Nguyệt nghe vậy chỉ cười nhẹ, trêu đùa:

- Tên đồ đệ ngốc của ta có gì tốt mà khiến một cô gái xuất chúng như con chao đảo.

Tiêu Linh cũng không ngờ Lâm Nguyệt đột nhien lại nói những lời này, hai má đỏ bừng, nhưng vẫn không bớt được lo lắng trong lòng.

Hàn Phong đương nhiên không biết được tình hình bên ngoài, khoảnh khắc sau khi hắn bước vào không gian, trong lòng bỗng nổi lên một cảm giác kì lạ.



Mặc dù vẫn chưa kịp quan sát xung quanh, nhưng Hàn Phong phát hiện ra một chuyện vô cùng khó tin, sắc mặt vụt biến, hét lên thất thanh:

- Đấu khí của mình.... đạt tới thiên giai.

Hàn Phong có chút không tin, kiểm tra đấu khí trong người lại lần nữa, sau khi nhận được kết quả, trái tim hắn không thể khống chế nhảy lên mấy cái.

- Là thiên giai thật.

Hàn Phong không giấu nổi sự chấn động trong lòng, tự lẩm bẩm nói với mình.

Nhưng, ngay sau đó Hàn Phong lại nhíu mày, có chút nghi hoặc nghĩ, rốt cục đã xảy ra chuyện gì, tại sao đấu khí của mình lại trở về thiên giai?

Suy nghĩ một lúc, Hàn Phong đột nhiên nhớ ra trước đến trên đường đến Thiên Thánh Cốc Lâm Nguyệt đã từng nói.

Sự đặc thù của không gian nằm ở chỗ, phàm có người đi vào, sẽ triệt để vào trong huyễn cảnh, trong huyễn cảnh họ sẽ sống lại một lần nữa quãng đời mà mình đã trải qua.

Lúc đó, Lâm Nguyệt cũng đã giới thiệu chi tiết, trong huyễn cảnh, không đơn giản chỉ là sống lại một lần, huyễn cảnh lựa chọn từ kí ức của người tu luyện ra một nhân vật có thực lực mạnh nhất mà họ đã từng gặp, làm đối thủ.

Đối thủ huyễn hóa ra, năng lực ban đầu giống như năng lực hiện thực, nhưng chỉ cần đánh bại nó, sẽ xuất hiện một đối thủ khác mạnh hơn hiện thực gấp hai lần.

Sau hai lần vẫn còn gia tăng nữa, trừ phi ngươi chiến bại, nếu không huyền ảnh sẽ tăng cường sức mạnh liên tục, cuối cùng cho đến khi năng lực nâng lên khoảng mười lần và một năm trôi qua, mới chọn ra một đối thủ khác, bắt đầu lại từ đầu.

Bởi vì không gian này là một sự tồn tại hư cấu nên thứ duy nhất các đệ tử nhận được đó là trước mỗi trận đấu, sức mạnh cơ thể đều hồi phục lại trạng thái bình thường.

Dù với đối thủ trước, ngươi chuột rút tróc da, gãy tay gãy chân. Chỉ cần trận đấu kết thúc, ngươi sẽ hồi phục lại trạng thái tốt nhất.

- Hồi phục lại trạng thái tốt nhất?

Hàn Phong lặp lại những lời Lâm Nguyệt đã nói, trong lòng nhất thời có một tia minh ngộ.

Mặc dù lúc trước trong khi thi đấu cùng Lý Ngọc, Hàn Phong chợt ngộ, triệt để dung hợp kí ức của kiếp trước với kiếp này lại làm một. Nhưng nói cho cùng, trong đầu hắn có kí ức của bốn trăm năm, còn thân thể bên ngoài chỉ có mười bốn tuổi.

Không gian hư huyễn này sẽ dựa theo kí ức trong đầu người thí luyện, điều chỉnh sức mạnh lên trạng thái tốt nhất.

Cũng chính là nói, kiếp trước và kiếp này của Hàn Phong cộng lại đủ bốn trăm năm kí ức, trong bốn trăm năm kí ức đó trạng thái tốt nhất của hắn đương nhiên là khoảnh khắc chạm vào thiên giai chi cảnh.

Như vậy, lúc này Hàn Phong có thực lực thiên giai cũng là chuyện hợp lý hợp tình.

Nghĩ thông điểm này, Hàn Phong trong lòng cũng yên tâm, nhắm mắt cảm nhận cảm giác đã rất xa xôi này.

- Thiên giai à, cái cảm giác chỉ cần giơ tay đá chân là có thể hủy thiên diệt địa, thật đúng là mỹ diệu.

Mặc dù sức mạnh này chỉ tồn tại trong huyễn cảnh nhưng Hàn Phong vẫn thấy vui sướng dị thường.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Ngạo Thị Thiên Địa

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook