Ngạo Thiên Cuồng Tôn

Quyển 5 - Chương 735: Anh hùng

Ô Sơn Vân Vũ

22/08/2017

“Hắn muốn đi ra sao?”

Trong lòng vô số người nhấc lên sóng triều tận trời. Mặc cho ai cũng rõ ràng, giờ phút này ưu thế lớn nhất của Trần Hạo, đó là ở trong cung điện. Chỉ có như thế mới có thể chống lại cao thủ đã lĩnh ngộ Phong Tiên Cửu Cấm, hơn nữa bước vào Thiên Tiên cảnh. Dù sao, giờ phút này tuy chưa phá tan Phong Tiên Cửu Cấm, nhưng trạng thái chân nguyên, niệm lực của từng người tu luyện đã tăng lên tới trạng thái đỉnh phong của bản thân, duy nhất chịu áp chế đó là vận chuyển thần thông pháp tắc. Có thể nói là đã có ưu thế tuyệt đối của Thiên Tiên cảnh. Trần Hạo nếu đi ra, đó là chịu chết.

Ở trong cung điện, bởi vì phải thừa nhận uy áp truyền thừa khủng bố, hắn còn có thể bằng vào thân thể cùng linh hồn cường hãn chiếm cứ ưu thế. Đi ra, đó là tuyệt đối không được.

Oành!

Trần Hạo chậm rãi bước ra một bước, động tác rất nhẹ, vẫn chưa thúc giục bất cứ năng lượng gì, nhưng tiếng bước chân rất nhỏ này như là ẩn chứa một loại ma lực, làm mọi người tim đập nháy mắt đều trầm trọng hẳn lên, mỗi người ngừng thở. Mà Tứ Cuồng Long càng là thân hình hơi lui về phía sau nửa bước, cùng lúc đó, khí tức quanh thân nháy mắt tăng vọt.

Đó là uy hiếp của Trần Hạo đối với mọi người. Cái này không phải uy áp, là một loại lực lượng vô hình, lực lượng tinh thần, vô hình vô tướng, nhưng rõ ràng tồn tại. Tựa như câu nói “người có tiếng, cây có bóng”, uy danh Sát thần Trần Hạo ở trong lòng mọi người đã có được một chỗ, không ai dám xem nhẹ.

“Trần huynh, không cần xúc động... Bọn chúng có gan, để bọn chúng đi vào!” Bỗng nhiên, trong đám người có người la lớn.

“Đúng. Trần huynh, bọn chúng đây là kích ngươi, đừng mắc mưu!”

“Trần huynh, còn có không ít cao thủ muốn bất lợi với ngươi, không thể xúc động!”

“Tứ Cuồng Long, các ngươi có chim thì lao vào đi? Ỷ vào tấn thăng Thiên Tiên cảnh, cũng không biết xấu hổ?”

“Muốn chết!” Tứ Cuồng Long nghe thấy mấy tiếng kêu gào, chợt gầm lên, vô tận uy áp nở rộ ra.



“Trần huynh là anh hùng Nhân tộc chúng ta, không có hắn, không ít đồng bào Nhân tộc của chúng ta phải ngã xuống nơi này! Tứ Cuồng Long các ngươi tính cái gì? Thời điểm xung đột với dị tộc, sao không thấy các ngươi kiêu ngạo? Đến lúc này lại đến đoạt pháp bảo của Trần huynh? Có chim thì cứ giết ta, mạng này của lão tử là Trần huynh cứu, ai dám động vào Trần huynh, giết ta trước! Còn có các ngươi những kẻ gọi là thiên tài này, ta cảm thấy thẹn thay các ngươi! Trừ bênh đồng bào, các ngươi làm cái gì?”

“Sát thần Trần Hạo, hắn không nhìn quy tắc, không sợ bối cảnh, phàm là kẻ khiêu khích cướp bảo, mặc kệ là ai, nhất nhất đánh giết! Nhưng những năm gần đây, chúng ta từng nghe nói hắn chủ động chém giết bất cứ đồng bào Nhân tộc nào? Mà có những kẻ, mọi bảo vật tốt chút là của bọn hắn, phải cũng thế, không phải cũng thế. Chúng ta không có bối cảnh, liền cướp đoạt trắng trợn! Có chút bối cảnh, liền âm mưu quỷ kế... Dùng bất cứ thủ đoạn tồi tệ nào! Bọn chúng... Tính là cái gì? Dựa vào cái gì?” Người tu luyện nói chuyện đầu tiên lớn tiếng nói, thanh âm vang vọng thiên địa, càng là mang theo tử chí không chút quay đầu.

“Không muốn chết, ngươi câm miệng cho lão tử!”

“Ngươi quản được miệng ta, quản nổi miệng người trong thiên hạ? Có chim thì ngươi cứ giết ta! Phong Tiên Cửu Cấm rất nhanh sẽ bị phá vỡ. Tiến vào khu trung tâm, kẻ địch thật sự là dị tộc! Mà có những kẻ... Các ngươi nhìn xem sắc mặt mình? Có gan chém giết người tu luyện dị tộc cướp bảo vật?”

“Nói hay! Các huynh đệ tỷ muội Nhân tộc, nếu là còn có lương tri, như vậy, liền đứng ra đi! Chúng ta không phải cao thủ, không có bối cảnh cường đại gì, nhưng ai đã cứu mạng chúng ta, chúng ta rõ ràng! Cao thủ lại như thế nào? Ðơn giản là rác rưởi gia đình bạo ngược! Chúng ta liều mạng là được! Ðơn giản một cái chết! Mạng của ta vốn chính là Trần huynh cứu!”

Oành!

“Mạng ta cũng thế! Liều mạng!”

“Liều mạng!”

Trong phút chốc, người hưởng ứng càng lúc càng nhiều, trong một hơi thở đã vượt qua ngàn người. Tuy không có cao thủ thật sự, nhưng tiếng gầm lên này lại là khí quán thương khung, tiếng rung động khắp nơi. Càng kinh người là, một cỗ ý chí thoáng như nước lũ sắt thép, hướng thẳng phía chân trời.

Cái này tuyệt không phải ngàn người có thể hội tụ ra như vậy. Chỉ cần liếc một cái đám người rậm rạp thì sẽ phát hiện người tu luyện so với một ngàn người càng nhiều hơn mấy lần. Vẻ mặt những người này trở nên kích động hẳn lên, tuy còn đang bồi hồi do dự, nhưng biểu cảm trên mặt hiển nhiên đã nghiêng hướng Trần Hạo.



Một màn này làm Tứ Cuồng Long tức hộc máu, hận không thể đại khai sát giới. Tương tự làm cho cao thủ Thiên Tiên cảnh ẩn nấp ở phụ cận kể cả Hồ Mị Nương, tức giận đến ngứa răng.

Không ai có thể nghĩ tới lúc này có người dám đứng ra nói chuyện cho Trần Hạo. Không ai có thể nghĩ đến uy tín của Trần Hạo ở trong người tu luyện Nhân tộc cao đến trình độ như thế. Chính là Trần Hạo nhìn mà có chút há hốc miệng.

Nói thực, hắn chưa từng nghĩ tới làm anh hùng cái gì. Anh hùng ở trong đầu hắn thâm căn cố đế chính là một loại ngu ngốc hy sinh bản thân thành toàn mọi người. Loại chuyện đó, Trần Hạo thực không cảm thấy mình có giác ngộ cao như vậy. Nhưng giờ khắc này, hắn lại thành anh hùng trong miệng mọi người. Có một sự xấu hổ nào đó.

Hắn thật là chưa từng chém giết bất cứ Nhân tộc vô tội nào, hắn cũng quả thực đã cứu không biết bao nhiêu người tu luyện Nhân tộc. Nhưng loại cứu đó hoàn toàn là vì, thời điểm hắn chém giết nhiều dị tộc, thấy người tu luyện Nhân tộc gặp nguy hiểm, nên trước tiên đem dị tộc chém giết, đó hoàn toàn là chuyện thuận tay có thể hoàn thành. Hắn điên cuồng săn giết dị tộc, chém giết cao thủ dị tộc, đó là vì đạt được giá trị cống hiến Nhân tộc, bảo vật trong tay dị tộc cùng với tôi luyện bản thân.

“Ai dám động vào Trần huynh, ta, đó là không nể mặt Đỗ Kinh ta.”

Oành!

Ngay tại lúc này, một thanh âm lạnh nhạt vang lên, cùng với uy áp mênh mông khủng bố, quanh than Đỗ Kinh lưu quang tùy ý, tinh hỏa điểm điểm, ánh mắt âm lãnh nhìn chằm chằm Tứ Cuồng Long, đi từng bước hướng về phía cửa chính của cung điện.

Ào...

Cao thủ cấp quan trọng như thế xuất hiện, hơn nữa trợ giúp Trần Hạo, nhất thời giống như một liều cường tâm châm làm cho người tu luyện còn có chút dao động, dung nhập đến đại quân trợ giúp Trần Hạo, khí thế càng tăng lên.

Ðỗ Kinh chiến lực không những cao tuyệt, một thân độc thuật càng là xuất thần nhập hóa, làm người ta khó lòng phòng bị, thời gian hai năm qua, uy danh hiển hách tương tự.

Ban đầu Ðỗ Kinh chính là một kẻ rất tự cao muốn đối phó Trần Hạo, cũng có không ít người tu luyện biết việc Đỗ Kinh từng tìm người tu luyện tìm hiểu tin tức Trần Hạo. Vô luận như thế nào, mọi người đều không ngờ tới, Đỗ Kinh ở lúc này vực dậy ủng hộ Trần Hạo.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Ngạo Thiên Cuồng Tôn

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook