Quyển 5 - Chương 741: Cảm xúc không khống chế được
Ô Sơn Vân Vũ
22/08/2017
Xẹt!
“Hồ tiểu thư, xin lỗi...”
Một đám người tu luyện đã sớm hộc máu, lúc này thật sự cảm nhận được sợ hãi của cái chết, dưới sự bất đắc dĩ, chỉ có điên cuồng lui về phía sau mà chạy. Mỹ nữ đẹp nữa, chung quy phải có mạng hưởng thụ, mất đi sinh mệnh thì tất cả đều là không. Tuy bị mê hoặc, nhưng chung quy không phải thật sự đánh mất bản tâm, thời điểm đối mặt cái chết, lựa chọn như thế nào, căn bản không có trì hoãn.
“Xin lỗi Hồ tiểu thư! Bàn Long quá mạnh mẽ...”
Một người rời khỏi, chợt người tu luyện khác bị Bàn Long từng bước ép sát cũng không dám do dự, đều hướng ra phía ngoài bắn vọt đi, sợ chạy chậm bị Bàn Long tập trung.
Phốc phốc...
Sự thật quả thực như thế. Hai cao thủ Thiên Tiên cảnh cuối cùng ngốc nghếch đứng ra chống đỡ Bàn Long công kích, lại bị Bàn Long đánh giết thành thịt nát, máu nhuộm không gian.
“Đại ca, đại thế đã mất. Tạm thời rút đi!” Lão Nhị của Tứ Cuồng Long Vạn Đằng ở thời điểm thấy một màn như vậy liền không dám do dự. Bàn Long cùng Đỗ Kinh một khi rảnh tay, đó sẽ là thời điểm cùng đám người Trần Hạo hội hợp chém giết bọn họ, nếu muộn nữa, muốn chạy thì cũng không đơn giản. Gã điên Trần Hạo, dã man nhân Bàn Long, sẽ không cố kỵ thân phận bọn họ.
“Hừ! Tiểu tử chờ xem, Phong Tiên Cửu Cấm vừa vỡ, chính là lúc ngươi chết! Trên trời dưới đất, Tứ Cuồng Long ta tuyệt sẽ không bỏ qua ngươi! Ði!”
Oành!
Vạn Long hét lớn một tiếng, bốn người đồng thời thi triển ra công kích mạnh nhất, sau khi đem Trần Hạo ngăn cản một chút, liền bắn vọt đi xa xa. Ngay cả tạm dừng cũng không dám, nhanh chóng bỏ đi.
Cùng thời gian, Hồ Mị Nương “xẹt” một tiếng hóa thành một tia sáng lăng không mà đi, thanh âm xa xa truyền đến: “Trần Hạo, Bàn Long, tất cả các ngươi, đều phải chết bất diệt vong hồn! Chờ xem...”
Ðại chiến nháy mắt ngưng hẳn.
Trần Hạo rất bất đắc dĩ, nhưng không có bất cứ cách nào. Bằng vào sức năm người bọn họ, có thể hoàn toàn áp chế mấy chục cao thủ của đối phương, đã là kỳ tích. Trong năm người bọn họ, chỉ có Ðỗ Kinh là Thiên Tiên cảnh, hơn nữa thực lực kém nhất trong năm người. Bản thân Trần Hạo chỉ là Ðịa Tiên cảnh trung kỳ đỉnh phong, Bàn Long, Trần Linh và Lý Dương đều là hậu kỳ đỉnh phong đại viên mãn. Mà đối phương đều là Thiên Tiên cảnh, nhất là Hồ Mị Nương cùng Tứ Cuồng Long tồn tại cường đại như vậy. Có thể bức lui, đã là vượt qua Trần Hạo đoán trước. Ban đầu, Trần Hạo tính toán là cùng một phương của mình vừa chống đỡ vừa bỏ chạy.
“Gấu đực, không dám tới nghĩa là cháu nội! Hôm nay giết các ngươi chạy trối chết, đến nữa là lấy mạng chó các ngươi!” Bàn Long phẫn nộ quát.
“Ðại ca, ngại quá, xú tam bát đó thật sự có chút lợi hại, chúng ta chưa thể giúp ngươi chém giết... Chẳng qua, ả là Thiên Tiên, chờ ta cùng Linh nhi bước vào Thiên Tiên, giết ả như giết gà...”
“Hi hi... Sư huynh, từ ngữ của đại ca ngươi biết dùng rồi. So sánh thành gà, người ta dù gì cũng là thánh nữ Yên Vũ Lâu...”
“Còn không phải gà? Chỉ là cao cấp một chút mà thôi.”
“Hai người các ngươi... Cái tốt không học, cái xấu thì lại học mau.” Trần Hạo nhìn Trần Linh cùng Lý Dương, có chút không biết nói gì.
“Tiểu đệ đệ, tiểu muội muội, các ngươi tên là gì? Ta tên Bàn Long! Bàn Long của Bàn Long Ngọa Hổ!” Bàn Long cúi mình tiến đến phụ cận, đầy mặt mỉm cười cùng nịnh nọt.
“To xác, ngươi rất lớn sao? Bớt ở trước mặt chúng ta giả bộ lão đại đi! Ta tên Trần Linh, Trần của Trần Hạo, Linh muội muội của Trần Hạo Trần Linh. Ðây là sư huynh ta, cũng là đạo lữ của ta, Lý Dương”
“Ta giới thiệu vài người cho các ngươi...” Trần Hạo nói xong, ánh mắt mỉm cười nhìn về phía mấy bóng người đang hướng về bọn họ đi tới.
Trần Tuyết, Long Đình, hoa tỷ muội, Phiếm Ðông Thăng, Phiếm Ðông Lưu, Vân Vi tiên tôn cùng Hàn Mai tiên tôn. Trừ Hàn Mai tiên tôn, vẻ mặt mấy người đều không quá dễ coi, ánh mắt nhìn về phía Trần Hạo càng là mang theo tự trách.
“Oa... Trần Tuyết tẩu tử, Long Đình tẩu tử, Hoan Hoan Nhạc Nhạc tẩu tử, Phiếm Đông Thăng, Phiếm Ðộng Lưu... Vân Vi sư phụ, Hàn Mai sư phụ... Hì hì!” Trần Linh nhất thời vui như chim nhỏ, tự quen thuộc đón hướng về phía mấy người, cũng ôm chặt cánh tay Trần Tuyết dẫn đầu ở phía trước.
Mà đám người Trần Tuyết lại là vẻ mặt kinh ngạc. Nếu bọn họ biết được Trần Linh đã sớm đạt được ký ức của Trần Hạo, thì sẽ không kinh ngạc suy nghĩ.
“Đi, chúng ta đi vào rồi nói!” Trần Hạo mỉm cười, nói.
...
“Hạo, xin lỗi!”
“Hạo ca, xin lỗi...”
“Hạo ca...”
“Ðại ca, xin lỗi!”
“Hạo nhi...”
Sau khi bước vào cung điện trung tâm, đem cửa chính đóng lại, đám người Trần Tuyết nhất thời tràn ngập áy náy nhìn nhìn Trần Hạo, nói, ngay cả Vân Vi tiên tôn cũng như thế.
“Xin lỗi cái gì? Đã nói mọi người không xông ra hỗ trợ? Mọi người không thấy bọn họ đều là Thiên Tiên cảnh sao? Mọi người không ra, mới là tốt nhất! Ta sao có thể trách mọi người?”
“Đây là ta ép bọn họ. Muốn trách cũng trách ta. Huống chi, Hạo nhi sao có thể trách các ngươi?” Hàn Mai tiên tôn bình tĩnh nói.
“Đúng, Hạo sẽ không trách bọn con, bọn con biết. Cũng biết, bọn con không xuất hiện chính là hỗ trợ lớn nhất... Nhưng... Hạo, chúng ta là đạo lữ của chàng! Ðạo lữ của chàng! Nhưng lại ngay cả tư cách sóng vai chiến một trận cũng không có... Nếu không phải bọn họ xuất hiện...” Trần Tuyết run nhè nhẹ thân thể mềm mại, trong đôi mắt tuyệt đẹp ẩn chứa trong suốt, cảm xúc có chút không khống chế được, nói.
Trần Tuyết là một người tỉnh táo nhất trong chúng nữ, cũng là một người mạnh nhất, cho tới nay đều rất ít xuất hiện tình huống cảm xúc không khống chế được. Nhưng một lần này, nàng lại nhịn không được.
Trơ mắt nhìn đạo lữ của mình bị rất nhiều cường địch bao vây, tính mạng nguy hiểm, nhưng nàng ngay cả tư cách đi ra cũng không có, đi ra sẽ chỉ là liên lụy.
Nàng không thể trách được ai. Nàng chỉ có thể tự trách mình tu vi quá thấp, chiến lực quá kém.
“Đến đến, Tiểu Tuyết, đừng nói nhiều như vậy, ta giới thiệu cho mọi người chút. Đây là Trần Linh và Lý Dương, Trần Linh nhận ta làm đại ca, Lý Dương là muội phu của chúng ta. Hai người chính là tiên linh thể, hơn nữa đạt được cực đạo đại năng của Nguyên thủy bí cảnh này truyền thừa, chủ tu linh hồn, phi thường cường đại! Ðây là Bàn Long, đệ tử Man Hoang tộc thế lực lánh đời Hạo Vũ tinh hệ chúng ta, cũng đạt được cực đạo truyền thừa của Nguyên thủy bí cảnh này, cùng Linh nhi và Dương đệ là hai cái cực đoan, chủ tu thân thể! Bàn Long truyền thừa rất lợi hại... Ta chỉ là đạt được một chút, không những thân thể tăng lên một cấp bậc, dù là linh hồn ý chí cũng cường hãn thêm rất nhiều! Đây là Ðỗ Kinh, cùng Bàn Long giống nhau, không đánh thì không quen biết, cũng là huynh đệ của ta, chân truyền đệ tử Ðộc Vương Cốc!” Trần Hạo thoáng cái kéo lại bàn tay nhỏ của Trần Tuyết, liền giới thiệu.
“Hồ tiểu thư, xin lỗi...”
Một đám người tu luyện đã sớm hộc máu, lúc này thật sự cảm nhận được sợ hãi của cái chết, dưới sự bất đắc dĩ, chỉ có điên cuồng lui về phía sau mà chạy. Mỹ nữ đẹp nữa, chung quy phải có mạng hưởng thụ, mất đi sinh mệnh thì tất cả đều là không. Tuy bị mê hoặc, nhưng chung quy không phải thật sự đánh mất bản tâm, thời điểm đối mặt cái chết, lựa chọn như thế nào, căn bản không có trì hoãn.
“Xin lỗi Hồ tiểu thư! Bàn Long quá mạnh mẽ...”
Một người rời khỏi, chợt người tu luyện khác bị Bàn Long từng bước ép sát cũng không dám do dự, đều hướng ra phía ngoài bắn vọt đi, sợ chạy chậm bị Bàn Long tập trung.
Phốc phốc...
Sự thật quả thực như thế. Hai cao thủ Thiên Tiên cảnh cuối cùng ngốc nghếch đứng ra chống đỡ Bàn Long công kích, lại bị Bàn Long đánh giết thành thịt nát, máu nhuộm không gian.
“Đại ca, đại thế đã mất. Tạm thời rút đi!” Lão Nhị của Tứ Cuồng Long Vạn Đằng ở thời điểm thấy một màn như vậy liền không dám do dự. Bàn Long cùng Đỗ Kinh một khi rảnh tay, đó sẽ là thời điểm cùng đám người Trần Hạo hội hợp chém giết bọn họ, nếu muộn nữa, muốn chạy thì cũng không đơn giản. Gã điên Trần Hạo, dã man nhân Bàn Long, sẽ không cố kỵ thân phận bọn họ.
“Hừ! Tiểu tử chờ xem, Phong Tiên Cửu Cấm vừa vỡ, chính là lúc ngươi chết! Trên trời dưới đất, Tứ Cuồng Long ta tuyệt sẽ không bỏ qua ngươi! Ði!”
Oành!
Vạn Long hét lớn một tiếng, bốn người đồng thời thi triển ra công kích mạnh nhất, sau khi đem Trần Hạo ngăn cản một chút, liền bắn vọt đi xa xa. Ngay cả tạm dừng cũng không dám, nhanh chóng bỏ đi.
Cùng thời gian, Hồ Mị Nương “xẹt” một tiếng hóa thành một tia sáng lăng không mà đi, thanh âm xa xa truyền đến: “Trần Hạo, Bàn Long, tất cả các ngươi, đều phải chết bất diệt vong hồn! Chờ xem...”
Ðại chiến nháy mắt ngưng hẳn.
Trần Hạo rất bất đắc dĩ, nhưng không có bất cứ cách nào. Bằng vào sức năm người bọn họ, có thể hoàn toàn áp chế mấy chục cao thủ của đối phương, đã là kỳ tích. Trong năm người bọn họ, chỉ có Ðỗ Kinh là Thiên Tiên cảnh, hơn nữa thực lực kém nhất trong năm người. Bản thân Trần Hạo chỉ là Ðịa Tiên cảnh trung kỳ đỉnh phong, Bàn Long, Trần Linh và Lý Dương đều là hậu kỳ đỉnh phong đại viên mãn. Mà đối phương đều là Thiên Tiên cảnh, nhất là Hồ Mị Nương cùng Tứ Cuồng Long tồn tại cường đại như vậy. Có thể bức lui, đã là vượt qua Trần Hạo đoán trước. Ban đầu, Trần Hạo tính toán là cùng một phương của mình vừa chống đỡ vừa bỏ chạy.
“Gấu đực, không dám tới nghĩa là cháu nội! Hôm nay giết các ngươi chạy trối chết, đến nữa là lấy mạng chó các ngươi!” Bàn Long phẫn nộ quát.
“Ðại ca, ngại quá, xú tam bát đó thật sự có chút lợi hại, chúng ta chưa thể giúp ngươi chém giết... Chẳng qua, ả là Thiên Tiên, chờ ta cùng Linh nhi bước vào Thiên Tiên, giết ả như giết gà...”
“Hi hi... Sư huynh, từ ngữ của đại ca ngươi biết dùng rồi. So sánh thành gà, người ta dù gì cũng là thánh nữ Yên Vũ Lâu...”
“Còn không phải gà? Chỉ là cao cấp một chút mà thôi.”
“Hai người các ngươi... Cái tốt không học, cái xấu thì lại học mau.” Trần Hạo nhìn Trần Linh cùng Lý Dương, có chút không biết nói gì.
“Tiểu đệ đệ, tiểu muội muội, các ngươi tên là gì? Ta tên Bàn Long! Bàn Long của Bàn Long Ngọa Hổ!” Bàn Long cúi mình tiến đến phụ cận, đầy mặt mỉm cười cùng nịnh nọt.
“To xác, ngươi rất lớn sao? Bớt ở trước mặt chúng ta giả bộ lão đại đi! Ta tên Trần Linh, Trần của Trần Hạo, Linh muội muội của Trần Hạo Trần Linh. Ðây là sư huynh ta, cũng là đạo lữ của ta, Lý Dương”
“Ta giới thiệu vài người cho các ngươi...” Trần Hạo nói xong, ánh mắt mỉm cười nhìn về phía mấy bóng người đang hướng về bọn họ đi tới.
Trần Tuyết, Long Đình, hoa tỷ muội, Phiếm Ðông Thăng, Phiếm Ðông Lưu, Vân Vi tiên tôn cùng Hàn Mai tiên tôn. Trừ Hàn Mai tiên tôn, vẻ mặt mấy người đều không quá dễ coi, ánh mắt nhìn về phía Trần Hạo càng là mang theo tự trách.
“Oa... Trần Tuyết tẩu tử, Long Đình tẩu tử, Hoan Hoan Nhạc Nhạc tẩu tử, Phiếm Đông Thăng, Phiếm Ðộng Lưu... Vân Vi sư phụ, Hàn Mai sư phụ... Hì hì!” Trần Linh nhất thời vui như chim nhỏ, tự quen thuộc đón hướng về phía mấy người, cũng ôm chặt cánh tay Trần Tuyết dẫn đầu ở phía trước.
Mà đám người Trần Tuyết lại là vẻ mặt kinh ngạc. Nếu bọn họ biết được Trần Linh đã sớm đạt được ký ức của Trần Hạo, thì sẽ không kinh ngạc suy nghĩ.
“Đi, chúng ta đi vào rồi nói!” Trần Hạo mỉm cười, nói.
...
“Hạo, xin lỗi!”
“Hạo ca, xin lỗi...”
“Hạo ca...”
“Ðại ca, xin lỗi!”
“Hạo nhi...”
Sau khi bước vào cung điện trung tâm, đem cửa chính đóng lại, đám người Trần Tuyết nhất thời tràn ngập áy náy nhìn nhìn Trần Hạo, nói, ngay cả Vân Vi tiên tôn cũng như thế.
“Xin lỗi cái gì? Đã nói mọi người không xông ra hỗ trợ? Mọi người không thấy bọn họ đều là Thiên Tiên cảnh sao? Mọi người không ra, mới là tốt nhất! Ta sao có thể trách mọi người?”
“Đây là ta ép bọn họ. Muốn trách cũng trách ta. Huống chi, Hạo nhi sao có thể trách các ngươi?” Hàn Mai tiên tôn bình tĩnh nói.
“Đúng, Hạo sẽ không trách bọn con, bọn con biết. Cũng biết, bọn con không xuất hiện chính là hỗ trợ lớn nhất... Nhưng... Hạo, chúng ta là đạo lữ của chàng! Ðạo lữ của chàng! Nhưng lại ngay cả tư cách sóng vai chiến một trận cũng không có... Nếu không phải bọn họ xuất hiện...” Trần Tuyết run nhè nhẹ thân thể mềm mại, trong đôi mắt tuyệt đẹp ẩn chứa trong suốt, cảm xúc có chút không khống chế được, nói.
Trần Tuyết là một người tỉnh táo nhất trong chúng nữ, cũng là một người mạnh nhất, cho tới nay đều rất ít xuất hiện tình huống cảm xúc không khống chế được. Nhưng một lần này, nàng lại nhịn không được.
Trơ mắt nhìn đạo lữ của mình bị rất nhiều cường địch bao vây, tính mạng nguy hiểm, nhưng nàng ngay cả tư cách đi ra cũng không có, đi ra sẽ chỉ là liên lụy.
Nàng không thể trách được ai. Nàng chỉ có thể tự trách mình tu vi quá thấp, chiến lực quá kém.
“Đến đến, Tiểu Tuyết, đừng nói nhiều như vậy, ta giới thiệu cho mọi người chút. Đây là Trần Linh và Lý Dương, Trần Linh nhận ta làm đại ca, Lý Dương là muội phu của chúng ta. Hai người chính là tiên linh thể, hơn nữa đạt được cực đạo đại năng của Nguyên thủy bí cảnh này truyền thừa, chủ tu linh hồn, phi thường cường đại! Ðây là Bàn Long, đệ tử Man Hoang tộc thế lực lánh đời Hạo Vũ tinh hệ chúng ta, cũng đạt được cực đạo truyền thừa của Nguyên thủy bí cảnh này, cùng Linh nhi và Dương đệ là hai cái cực đoan, chủ tu thân thể! Bàn Long truyền thừa rất lợi hại... Ta chỉ là đạt được một chút, không những thân thể tăng lên một cấp bậc, dù là linh hồn ý chí cũng cường hãn thêm rất nhiều! Đây là Ðỗ Kinh, cùng Bàn Long giống nhau, không đánh thì không quen biết, cũng là huynh đệ của ta, chân truyền đệ tử Ðộc Vương Cốc!” Trần Hạo thoáng cái kéo lại bàn tay nhỏ của Trần Tuyết, liền giới thiệu.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.