Quyển 5 - Chương 739: Cút con mẹ mày đi
Ô Sơn Vân Vũ
22/08/2017
Thịch thịch!
Bàn Long người tới theo tiếng, tốc độ tuyệt luân dừng ở trước mặt Trần Hạo, bụi bặm cuồn cuộn, đá vụn bay tán loạn. Hắn cuồng bạo rung động ra màn, so với Trần Linh và Lý Dương lặng yên không một tiếng động, hình thành đối lập một trời một vực, nhưng mang cho mọi người rung động tuyệt không kém hơn hai người Trần Linh và Lý Dương. Hắn có thân hình cao chừng ba người, tràn ngập khí chất cuồng dã vô tận, như Viễn cổ thần thú buông xuống, trong cái giơ tay nhấc chân tựa như đều có lực lượng sụp núi.
“Sư huynh! Xin nhận sư đệ một lạy!” Bàn Long “thịch” một tiếng, quỳ gối xuống đất.
Làm mọi người kể cả Trần Hạo đều kinh ngạc là, Bàn Long ba quỳ chín vái, vẻ mặt rất nghiêm túc. Sau khi một hơi bái xong, nói: “Sư phụ từng nói, sư huynh tạm thay chấp chưởng chức trách của sư phụ! Bàn Long ta chính là người của sư huynh ngươi... Sư huynh, xin tiếp!”
Xẹt!
Một đạo hào quang màu trắng ngà nhất thời từ mi tâm Bàn Long tràn ra, bay tới trước mặt Trần Hạo.
Trần Hạo căn bản không kịp nói gì. Bàn Long liền đứng lên, xoay người, nắm ngang đại phủ, ánh mắt cuồng dã quét về phía Hồ Mị Nương, Tứ Cuồng Long bọn người vẻ mặt ngưng trọng.
“Con bà gấu, chỉ một đám tạp toái các ngươi, cũng dám đụng đến sư huynh ta? Ðến, một mình gia chơi hết các ngươi! Hồ Mị Nương phải không? Thánh nữ Yên Vũ Lâu phải không? Tin hay không Man Hoang tộc lão tử rời núi, diệt Yên Vũ Lâu các ngươi? Kỳ nữ! Tứ Cuồng Long phải không? Cuồng ngươi con bà gấu! Đến đến đến, gia một búa bổ đầu con mẹ ngươi nát bét!”
“To xác, ngươi nói lời thừa thật nhiều! Giết không phải là được? Yên tâm, có ta cùng sư huynh, bọn họ một người cũng không chạy thoát! Ngươi cứ việc giết! Đại ca, hì hì... Ta lợi hại chứ?”
“Khụ khụ... Sư huynh, ta nghe ngươi, ngươi nói giết hết, ta liền giết hết!” Bàn Long đã cảm thấy mình đủ mãnh, nhưng một câu của Trần Linh liền làm hắn nghẹn.
Bàn Long tuy dã man hiếu chiến, nhưng lập tức chém giết nhiều thiên tài đứng đầu Hạo Vũ tinh hệ như vậy, Man Hoang tộc hắn e rằng cũng không chịu nổi quá nhiều thế lực lớn thảo phạt, giết Hồ Mị Nương cùng Tứ Cuồng Long hai kẻ chủ mưu, Man Hoang tộc vẫn là miễn cưỡng có thể thừa nhận.
“Bàn Long, ngươi thật muốn đối phó Mị Nương?” Hồ Mị Nương vẻ mặt âm tình bất định. Là Tiên thiên đạo thai, nàng rõ ràng cảm giác được ba người cường đại. Vô luận như thế nào nàng cũng không nghĩ đến Trần Hạo có trợ thủ cường đại như thế. Bàn Long thì nàng đã biết, nhưng Bàn Long bây giờ xa so với lúc trước đồn đãi cường hãn hơn nhiều. Mà Trần Linh và Lý Dương thì nàng không biết từ đâu toát ra, nghe cũng chưa từng nghe nói. Nhưng nàng biết rằng không thể tiếp tục trầm mặc.
“Cút con mẹ mày đi!! Cái gì Hồng Trần Tâm Kinh rắm chó, đối với lão tử không có hiệu quả... Lão tử thích nữ nhân, ngực so với ngươi lớn hơn năm lần, mông so với ngươi lớn gấp mười! Chỉ cái loại ngươi, há hết miệng mới vừa đũng quần lão tử, cởi hết lên cho lão tử thì cũng không có hứng thú!”
“Làm càn! Dám vũ nhục Hồ tiểu thư?”
“Dm! Vũ nhục Hồ tiểu thư, ngươi đây là muốn chết!”
“Giết! Chỉ năm người mà thôi, chúng ta chẳng lẽ còn sợ? Diệt bọn hắn!”
Xẹt! Xẹt Xẹt Xẹt...
Rầm rầm rầm...
“Ta, Hồ Mị Nương, sẽ đích thân giết ngươi!” Hồ Mị Nương chưa từng phẫn nộ như thế, lời phóng đãng vô sỉ của Bàn Long so với Trần Hạo còn làm nàng phẫn nộ hơn gấp trăm lần ngàn lần. Tương tự, Bàn Long vũ nhục nữ thần trong cảm nhận của rất nhiều cao thủ Thiên Tiên như thế, cũng làm đám gia hỏa bị mê hoặc này đánh mất lý trí.
Đại chiến liền bùng nổ.
Hào quang rực rỡ nở rộ, Hồ Mị Nương trong phút chốc đem Hồng Trần Tâm Kinh thúc giục đến cực hạn, một kiếm đánh ra, đại đạo tề minh, thiên địa năng lượng cuồn cuộn dâng trào.
“Thật mạnh!”
“Đó là lực lượng của Tiên thiên đạo thai sao? Quá khủng bố...”
Hồ Mị Nương nén giận ra tay, thoáng cái liền cường hãn hơn vô số lần so với công kích của mọi người, rõ ràng cảnh giới ngang nhau, nhưng cao thủ Thiên Tiên cảnh khác tạo thành dao động hoàn toàn không thể cùng Hồ Mị Nương đánh đồng, đó là khác biệt của đom đóm và mặt trăng.
“To xác, ả giao cho chúng ta!”
Chíu chíu!
Trần Linh và Lý Dương thân hình chợt biến mất, thời điểm xuất hiện trở lại đã đến giữa Bàn Long cùng Hồ Mị Nương, hai người sóng vai đứng, đồng thời hai tay kết ấn, chỉ thấy tay hai người biến thành trong suốt như ngọc, mười ngón tay tinh mang lóe ra, như hoa sen nở rộ, mẫu đơn nở rộ, mềm nhẹ linh động, đẹp không sao tả xiết. Theo ngón tay hai người như gảy đàn phất phới vận luật, một ngón tay khổng lồ nở rộ uy áp khủng bố nháy mắt ở trước mặt hai người ngưng tụ thành.
“Mau!” Trần Linh cùng Lý Dương đồng thời quát khẽ, điểm ra một chỉ.
Trong nháy mắt, bị Trần Linh cùng Lý Dương đoạt lấy đối thủ của mình, Bàn Long quét ngang đại phủ, một mình công kích về phía vài cao thủ Thiên Tiên cảnh kêu gào muốn chém giết hắn.
“Trần Hạo, để mạng lại đi!” Cùng thời gian, Tứ Cuồng Long bắt lấy cơ hội, tứ tượng hợp nhất, cuồng bạo giết về phía Trần Hạo.
“Hôm nay tiễn các ngươi đi Tây Thiên!” Trần Hạo lạnh giọng hét lớn.
Oành!
Khôn cùng sát khí theo Trần Hạo lạnh lùng hét lớn, nhân thương hợp nhất, thương hóa rồng bơi, lực lượng linh hồn cùng thân thể quay cuồng, chợt như xé rách không gian, giết về phía Tứ Cuồng Long.
“Một đám mê gái, cho các ngươi nếm thử Độc Vương Kinh lợi hại! Xuất hiện đi, bảo bối!”
Xẹt xẹt xẹt xẹt...
Vô số ánh huỳnh quang thật nhỏ bay múa đầy trời, nhanh như tia chớp bay về phía cao thủ Thiên Tiên cảnh khác. Đỗ Kinh vốn đã quyết định oanh oanh liệt liệt chiến một trận, kéo vài cái đệm lưng, bởi vì Trần Linh, Lý Dương cùng Bàn Long đến, nhiệt huyết thiêu đốt, chiến ý tăng vọt, nháy mắt đem Ðộc Vương Kinh của mình thúc giục đến cực hạn, phát ra trăm con thánh cấp Phệ Hồn Ký Sinh Tàm.
Tuy không thể giống lúc trước vụng trộm hạ độc đối phó Trần Linh cùng Lý Dương, nhưng cao thủ Thiên Tiên cảnh khác muốn thoát khỏi thánh tằm dây dưa, cũng không phải dễ dàng, nếu hơi vô ý, liền có thể trúng chiêu. Thời điểm thánh tằm cuốn lấy đối thủ, bản thân Ðỗ Kinh chiến lực không kém chút nào, liền phát huy ra ưu thế thật lớn. Đây chính là nguyên nhân Đỗ Kinh so với Tứ Cuồng Long còn khó đối phó hơn, thà rằng đắc tội Tứ Cuồng Long, chứ không muốn trêu chọc Ðỗ Kinh độc vật đầy người.
Oành đùng đùng!
Oành đùng đùng...
Ngắn ngủn thời gian, mọi người hầu như đều cùng lúc ra tay. Trong phút chốc, năng lượng mênh mông khủng bố liền tàn sát bừa bãi ra, tiếng nổ vang vọng thiên địa che cả bầu trời, đại địa gào thét, ánh sáng thủ hộ của cung điện lập lòe. Người tu luyện vây xem ùn ùn hoảng sợ bạo lui, kinh hãi nhìn hầu như là đại biểu cao thủ đỉnh cao nhất Nhân tộc trong Nguyên thủy bí cảnh va chạm.
“... Hồ Mị Nương thế mà rơi xuống hạ phong! Hai người đó đến cùng là ai? Quá mạnh mẽ...”
“Nghe cũng chưa từng nghe nói...”
“Lợi hại! Quá lợi hại rồi! Trần Hạo như trước không rơi xuống hạ phong! Hắn chỉ là Địa Tiên cảnh trung kỳ, Tứ Cuồng Long đã là Thiên Tiên cảnh...”
“Bàn Long quá khủng bố! Thân thể đó, còn là người sao?”
“Đỗ Kinh không hổ là chân truyền đệ tử Ðộc Vương Cốc, quả nhiên khó chơi!”
Bàn Long người tới theo tiếng, tốc độ tuyệt luân dừng ở trước mặt Trần Hạo, bụi bặm cuồn cuộn, đá vụn bay tán loạn. Hắn cuồng bạo rung động ra màn, so với Trần Linh và Lý Dương lặng yên không một tiếng động, hình thành đối lập một trời một vực, nhưng mang cho mọi người rung động tuyệt không kém hơn hai người Trần Linh và Lý Dương. Hắn có thân hình cao chừng ba người, tràn ngập khí chất cuồng dã vô tận, như Viễn cổ thần thú buông xuống, trong cái giơ tay nhấc chân tựa như đều có lực lượng sụp núi.
“Sư huynh! Xin nhận sư đệ một lạy!” Bàn Long “thịch” một tiếng, quỳ gối xuống đất.
Làm mọi người kể cả Trần Hạo đều kinh ngạc là, Bàn Long ba quỳ chín vái, vẻ mặt rất nghiêm túc. Sau khi một hơi bái xong, nói: “Sư phụ từng nói, sư huynh tạm thay chấp chưởng chức trách của sư phụ! Bàn Long ta chính là người của sư huynh ngươi... Sư huynh, xin tiếp!”
Xẹt!
Một đạo hào quang màu trắng ngà nhất thời từ mi tâm Bàn Long tràn ra, bay tới trước mặt Trần Hạo.
Trần Hạo căn bản không kịp nói gì. Bàn Long liền đứng lên, xoay người, nắm ngang đại phủ, ánh mắt cuồng dã quét về phía Hồ Mị Nương, Tứ Cuồng Long bọn người vẻ mặt ngưng trọng.
“Con bà gấu, chỉ một đám tạp toái các ngươi, cũng dám đụng đến sư huynh ta? Ðến, một mình gia chơi hết các ngươi! Hồ Mị Nương phải không? Thánh nữ Yên Vũ Lâu phải không? Tin hay không Man Hoang tộc lão tử rời núi, diệt Yên Vũ Lâu các ngươi? Kỳ nữ! Tứ Cuồng Long phải không? Cuồng ngươi con bà gấu! Đến đến đến, gia một búa bổ đầu con mẹ ngươi nát bét!”
“To xác, ngươi nói lời thừa thật nhiều! Giết không phải là được? Yên tâm, có ta cùng sư huynh, bọn họ một người cũng không chạy thoát! Ngươi cứ việc giết! Đại ca, hì hì... Ta lợi hại chứ?”
“Khụ khụ... Sư huynh, ta nghe ngươi, ngươi nói giết hết, ta liền giết hết!” Bàn Long đã cảm thấy mình đủ mãnh, nhưng một câu của Trần Linh liền làm hắn nghẹn.
Bàn Long tuy dã man hiếu chiến, nhưng lập tức chém giết nhiều thiên tài đứng đầu Hạo Vũ tinh hệ như vậy, Man Hoang tộc hắn e rằng cũng không chịu nổi quá nhiều thế lực lớn thảo phạt, giết Hồ Mị Nương cùng Tứ Cuồng Long hai kẻ chủ mưu, Man Hoang tộc vẫn là miễn cưỡng có thể thừa nhận.
“Bàn Long, ngươi thật muốn đối phó Mị Nương?” Hồ Mị Nương vẻ mặt âm tình bất định. Là Tiên thiên đạo thai, nàng rõ ràng cảm giác được ba người cường đại. Vô luận như thế nào nàng cũng không nghĩ đến Trần Hạo có trợ thủ cường đại như thế. Bàn Long thì nàng đã biết, nhưng Bàn Long bây giờ xa so với lúc trước đồn đãi cường hãn hơn nhiều. Mà Trần Linh và Lý Dương thì nàng không biết từ đâu toát ra, nghe cũng chưa từng nghe nói. Nhưng nàng biết rằng không thể tiếp tục trầm mặc.
“Cút con mẹ mày đi!! Cái gì Hồng Trần Tâm Kinh rắm chó, đối với lão tử không có hiệu quả... Lão tử thích nữ nhân, ngực so với ngươi lớn hơn năm lần, mông so với ngươi lớn gấp mười! Chỉ cái loại ngươi, há hết miệng mới vừa đũng quần lão tử, cởi hết lên cho lão tử thì cũng không có hứng thú!”
“Làm càn! Dám vũ nhục Hồ tiểu thư?”
“Dm! Vũ nhục Hồ tiểu thư, ngươi đây là muốn chết!”
“Giết! Chỉ năm người mà thôi, chúng ta chẳng lẽ còn sợ? Diệt bọn hắn!”
Xẹt! Xẹt Xẹt Xẹt...
Rầm rầm rầm...
“Ta, Hồ Mị Nương, sẽ đích thân giết ngươi!” Hồ Mị Nương chưa từng phẫn nộ như thế, lời phóng đãng vô sỉ của Bàn Long so với Trần Hạo còn làm nàng phẫn nộ hơn gấp trăm lần ngàn lần. Tương tự, Bàn Long vũ nhục nữ thần trong cảm nhận của rất nhiều cao thủ Thiên Tiên như thế, cũng làm đám gia hỏa bị mê hoặc này đánh mất lý trí.
Đại chiến liền bùng nổ.
Hào quang rực rỡ nở rộ, Hồ Mị Nương trong phút chốc đem Hồng Trần Tâm Kinh thúc giục đến cực hạn, một kiếm đánh ra, đại đạo tề minh, thiên địa năng lượng cuồn cuộn dâng trào.
“Thật mạnh!”
“Đó là lực lượng của Tiên thiên đạo thai sao? Quá khủng bố...”
Hồ Mị Nương nén giận ra tay, thoáng cái liền cường hãn hơn vô số lần so với công kích của mọi người, rõ ràng cảnh giới ngang nhau, nhưng cao thủ Thiên Tiên cảnh khác tạo thành dao động hoàn toàn không thể cùng Hồ Mị Nương đánh đồng, đó là khác biệt của đom đóm và mặt trăng.
“To xác, ả giao cho chúng ta!”
Chíu chíu!
Trần Linh và Lý Dương thân hình chợt biến mất, thời điểm xuất hiện trở lại đã đến giữa Bàn Long cùng Hồ Mị Nương, hai người sóng vai đứng, đồng thời hai tay kết ấn, chỉ thấy tay hai người biến thành trong suốt như ngọc, mười ngón tay tinh mang lóe ra, như hoa sen nở rộ, mẫu đơn nở rộ, mềm nhẹ linh động, đẹp không sao tả xiết. Theo ngón tay hai người như gảy đàn phất phới vận luật, một ngón tay khổng lồ nở rộ uy áp khủng bố nháy mắt ở trước mặt hai người ngưng tụ thành.
“Mau!” Trần Linh cùng Lý Dương đồng thời quát khẽ, điểm ra một chỉ.
Trong nháy mắt, bị Trần Linh cùng Lý Dương đoạt lấy đối thủ của mình, Bàn Long quét ngang đại phủ, một mình công kích về phía vài cao thủ Thiên Tiên cảnh kêu gào muốn chém giết hắn.
“Trần Hạo, để mạng lại đi!” Cùng thời gian, Tứ Cuồng Long bắt lấy cơ hội, tứ tượng hợp nhất, cuồng bạo giết về phía Trần Hạo.
“Hôm nay tiễn các ngươi đi Tây Thiên!” Trần Hạo lạnh giọng hét lớn.
Oành!
Khôn cùng sát khí theo Trần Hạo lạnh lùng hét lớn, nhân thương hợp nhất, thương hóa rồng bơi, lực lượng linh hồn cùng thân thể quay cuồng, chợt như xé rách không gian, giết về phía Tứ Cuồng Long.
“Một đám mê gái, cho các ngươi nếm thử Độc Vương Kinh lợi hại! Xuất hiện đi, bảo bối!”
Xẹt xẹt xẹt xẹt...
Vô số ánh huỳnh quang thật nhỏ bay múa đầy trời, nhanh như tia chớp bay về phía cao thủ Thiên Tiên cảnh khác. Đỗ Kinh vốn đã quyết định oanh oanh liệt liệt chiến một trận, kéo vài cái đệm lưng, bởi vì Trần Linh, Lý Dương cùng Bàn Long đến, nhiệt huyết thiêu đốt, chiến ý tăng vọt, nháy mắt đem Ðộc Vương Kinh của mình thúc giục đến cực hạn, phát ra trăm con thánh cấp Phệ Hồn Ký Sinh Tàm.
Tuy không thể giống lúc trước vụng trộm hạ độc đối phó Trần Linh cùng Lý Dương, nhưng cao thủ Thiên Tiên cảnh khác muốn thoát khỏi thánh tằm dây dưa, cũng không phải dễ dàng, nếu hơi vô ý, liền có thể trúng chiêu. Thời điểm thánh tằm cuốn lấy đối thủ, bản thân Ðỗ Kinh chiến lực không kém chút nào, liền phát huy ra ưu thế thật lớn. Đây chính là nguyên nhân Đỗ Kinh so với Tứ Cuồng Long còn khó đối phó hơn, thà rằng đắc tội Tứ Cuồng Long, chứ không muốn trêu chọc Ðỗ Kinh độc vật đầy người.
Oành đùng đùng!
Oành đùng đùng...
Ngắn ngủn thời gian, mọi người hầu như đều cùng lúc ra tay. Trong phút chốc, năng lượng mênh mông khủng bố liền tàn sát bừa bãi ra, tiếng nổ vang vọng thiên địa che cả bầu trời, đại địa gào thét, ánh sáng thủ hộ của cung điện lập lòe. Người tu luyện vây xem ùn ùn hoảng sợ bạo lui, kinh hãi nhìn hầu như là đại biểu cao thủ đỉnh cao nhất Nhân tộc trong Nguyên thủy bí cảnh va chạm.
“... Hồ Mị Nương thế mà rơi xuống hạ phong! Hai người đó đến cùng là ai? Quá mạnh mẽ...”
“Nghe cũng chưa từng nghe nói...”
“Lợi hại! Quá lợi hại rồi! Trần Hạo như trước không rơi xuống hạ phong! Hắn chỉ là Địa Tiên cảnh trung kỳ, Tứ Cuồng Long đã là Thiên Tiên cảnh...”
“Bàn Long quá khủng bố! Thân thể đó, còn là người sao?”
“Đỗ Kinh không hổ là chân truyền đệ tử Ðộc Vương Cốc, quả nhiên khó chơi!”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.