Ngạo Thiên Cuồng Tôn

Quyển 5 - Chương 676: Đại ca, sao người lại tới đây

Ô Sơn Vân Vũ

17/08/2017

Oành đùng đùng...

Ở dưới uy áp khủng bố, muốn tránh né đã không có khả năng, nhưng Phiếm Ðông Thăng liều toàn bộ lực lượng, một tay đem Phiếm Đông Lưu đẩy ra, quanh thân bộc phát ra hào quang rực rỡ vô cùng, cuồng bạo không lùi mà tiến tới, hướng về phía công kích của Trần Lâm. Vì Phiếm Ðông Lưu, chết là không e ngại.

Oành! Oành đùng đùng...

Phốc...

Công kích Phiếm Đông Thăng và Phiếm Đông Lưu hai người ngưng tụ thành, ở dưới một chiêu của Trần Lâm, giống như bọ ngựa đấu xe, liền bị cuồng bạo phá hủy, năng lượng khủng bố liền đem Phiếm Đông Thăng đánh ngã bay ra, người còn ở giữa không trung, một mũi tên máu đã bắn vọt ra.

“Đông Thăng ca!”

Xẹt!

Bị Phiếm Đông Thăng mạnh mẽ đẩy ra, Phiếm Đông Lưu nhất thời hoảng sợ kêu to ra tiếng, thất kinh bay lên, đón lấy Phiếm Đông Thăng.

Oành!

Hai người nặng nề va chạm ở trên vách ngăn bảy màu, tuy là dư thế va chạm nhưng đem vách ngăn bảy màu phá vỡ, tuy nhiên, ở dưới năng lực khôi phục biến thái của vách ngăn bảy màu, hai người cùng nhau ngã nhào ở bên cạnh vách ngăn.

“Đông Thăng ca...” Phiếm Đông Lưu ôm Phiếm Đông Thăng sắc mặt như giấy vàng rõ ràng bị năng lượng cuồng bạo của Trần Lâm vào cơ thể, tràn ngập kinh sợ, lo lắng hô, nước mắt càng giống như chuỗi hạt châu bị đứt. Nàng đột nhiên quay đầu nhìn về phía Trần Lâm khí thế hùng hổ, nói: “Vì sao? Vì sao phải hạ sát thủ? Giết ta, ngươi ngay cả ta cũng giết đi!”

“Tiện nhân! Ngươi còn hỏi ta vì sao? Ta muốn hỏi lại ngươi, ngươi và hắn là thế nào? Lão tử mới tách ra với ngươi bao lâu? Cho ta một lời giải thích! Nếu không, các ngươi, đều chết!”

Xẹt! Xẹt!

Trong cái phất tay, Trần Lâm phát ra hai đạo năng lượng cường hãn vô cùng, ngưng tụ thành hai đạo phù văn giống như dây thừng lóng lánh kim quang rực rỡ, mạnh mẽ đem hai người phân biệt quấn quanh, tách ra.

Phiếm Ðông Lưu nhìn Trần Lâm lửa giận ngập trời, vẻ mặt vặn vẹo, nhất là nghe được lời của đối phương, nàng sắc mặt tái nhợt, nhưng ánh mắt càng thêm kiên định, càng rõ ràng mình quyết định không sai.

Bốp!

“Nói? Đồ đê tiện, kỹ nữ, ngươi có nói cho lão tử không?”

Không có bất cứ dấu hiệu gì, Trần Lâm thịch một cái liền xuất hiện ở trước mặt Phiếm Ðông Lưu. Một bàn tay không một chút lưu tình liền tát ở trên mặt Phiếm Đông Lưu. Phiếm Ðông Lưu bị giam cầm, vô lực phản kháng, cũng không muốn phản kháng, khuôn mặt trắng như tuyết liền xuất hiện rõ dấu tay ràng. Nàng không sợ chết, nhưng hắn không thể để cho nàng chết, nên chỉ có nói như thế. Dù là bị Phiếm Đông Lưu lầm cho rằng hắn khuất phục, cho rằng hắn là hạng người tham sống sợ chết.

“Ngươi...”

Phiếm Ðông Lưu trừng mắt nhìn Phiếm Đông Thăng, môi run run, chợt biểu cảm trên mặt cực kỳ hờ hững, thoáng như ở nháy mắt mất đi tất cả niềm vui trên đời, “Được, ta đáp ứng hắn... Ta sẽ không để ngươi chết... Sẽ không...”

Nói đến chỗ này, Phiếm Ðông Lưu đột nhiên nhìn về phía Trần Lâm, nói: “Ta...”

“Đợi chút! Ta nói đáp ứng, cũng không phải là ngoài miệng đáp ứng, linh hồn khế ước, tế ra cho lão tử!”

“Ngươi...” Phiếm Ðông Thăng chợt giận dữ, nhưng chỉ nói một chữ “Ngươi”, liền không nói tiếp được.

“Tốt...”

Xẹt!



Sắc mặt Phiếm Đông Lưu trắng bệch, ánh mắt đã không còn bất cứ biểu cảm gì, nghe được Trần Lâm nói, liền đáp, đồng thời quanh thân tinh khí thần nhất thời bùng nổ, nguyên thần càng xuất khiếu, nói: “Ta, Phiếm Đông Lưu...”

“Ngu!”

Xẹt!

Không có bất cứ dấu hiệu nào, một đạo uy áp khủng bố cùng thần niệm vô cùng cường hãn chợt xuất hiện, nháy mắt đem nguyên thần tràn ra của Phiếm Đông Lưu bức về trong cơ thể.

“Ngươi, loại nữ nhân ngu ngốc này, đầu nước vào rồi? Mệt huynh đệ ta sống vì ngươi chết vì ngươi như vậy! Hắn có thể chắn thương cho ngươi... Khụ khụ, chắn chết, chẳng lẽ sẽ vì một cái mạng của mình để ngươi đáp ứng hắn? Thật sự là ngu ngốc vô cùng... Đông Thăng, dậy, ta cũng muốn xem, ai dám động vào một đầu ngón tay của ngươi!”

Xẹt!

Bổn nguyên năng lượng rực rỡ màu xanh biếc nhất thời bao phủ đến trên người Phiếm Ðông Thăng, thời điểm Phiếm Ðông Thăng còn chưa biết chuyện gì xảy ra, một trái linh quả tản ra khí tức sinh mệnh mênh mông liền nhét vào trong miệng hắn, cùng lúc đó, Phiếm Đông Thăng nghe được người tới truyền âm, tuy không hiểu nhưng hắn không ngốc, nháy mắt kinh ngạc nhìn về phía người tới, nói: “Đại ca... Ngươi, sao ngươi lại tới đây?”

“Đừng quản ta đến như thế nào, ta cầm thương bắt gà cho ngươi... Loại nữ nhân ngu ngốc này, ta thèm vào, ngươi làm như vậy không hiểu đáng giá?”

“Đại ca... Đáng giá!” Phiếm Đông Thăng ngơ ngác nhìn Trần Hạo, sau đó kiên định nói: “Vì nàng, mọi việc đều đáng giá, hiểu hay không, cũng không quan trọng...”

...

“Trần Hạo... Là Trần Hạo!”

Người tu luyện chung quanh, lúc nhìn thấy bóng người đột nhiên xuất hiện, đều kinh ngạc mở to mắt. Kinh ngạc Trần Hạo dám tranh vũng nước đục này, càng kinh ngạc cái phương thức xuất hiện vô thanh vô tức này của Trần Hạo. Bởi vì bọn họ vốn không cảm ứng được bất cứ khí tức gì, Trần Hạo đã bỗng dưng chặn ngang đến giữa Trần Lâm cùng Phiếm Ðông Lưu, Phiếm Đông Thăng ba người như vậy, nói chính xác là chắn trước người Trần Lâm. Uy áp mênh mông khủng bố, thân thể, tinh khí thần nở rộ, đám người này đã sớm biết giá trị chiến lực của Trần Hạo xếp hạng nhất Đông Lưu sư, vượt qua Trần Lâm sư trưởng, bây giờ kinh ngạc hơn, bởi vì chỉ với khí tức, Trần Hạo so với Trần Lâm mạnh hơn một bậc.

Sau khi nghe Trần Hạo nói, mọi người nhất thời rõ ràng Trần Hạo vì sao quản cái chuyện rảnh rỗi này. Phiếm Ðông Thăng biến mất mười năm không có bất cứ tin tức gì, bị nhận định là thiên tài ngã xuống, nhưng lại là huynh đệ với Trần Hạo, hơn nữa, xem cái cảm tình này, tựa như không phải bình thường.

“Lãnh... Trần Hạo...”

Bất ngờ bị mắng một trận, Phiếm Ðông Lưu dù ngu ngốc cũng đã hiểu Trần Hạo nói cái gì, lại nghe được từng chữ phát ra từ phế phủ của Phiếm Đông Thăng, trong lòng nàng xấu hổ. Vốn đã quyết định lấy mình khuất phục, thỏa hiệp, thành toàn Phiếm Ðông Thăng sống sót, sau đó lựa chọn thời gian chấm dứt sinh mệnh mình, nhưng lúc này, nàng cháy lên hy vọng sống sót. Đối với Trần Hạo từng đả động nàng, đến bây giờ cũng vẫn như cũ làm cho nàng tim đập thình thịch, chẳng qua loại động lòng này không quan hệ với yêu, nói chính xác là chỉ có thể ẩn sâu trong lòng, nàng tràn ngập cảm kích, chợt ánh mắt si ngốc nhìn về phía Phiếm Ðông Thăng.

Cùng thời gian, ban đầu chờ hưởng thụ thành quả thắng lợi, sau đó hảo hảo chà đạp Phiếm Đông Lưu đã bị hắn định nghĩa là tiện nữ nhân, Trần Lâm cũng bị Trần Hạo chợt ra màn, cùng với khí tức mênh mông khủng bố của hắn chấn động.

Trong khoảng thời gian ngắn, không biết sợ hãi hay muốn nhìn xem đến cùng là chuyện gì xảy ra, hắn bị khí thế của Trần Hạo can thiệp ước chừng một phút đồng hồ cũng chưa lên tiếng. Thẳng đến thời điểm Trần Hạo tùy tay đem cấm chế hắn cô đọng phá vỡ, Phiếm Đông Lưu bổ nhào vào trong lòng Phiếm Ðông Thăng, hắn mới phản ứng lại, nhất thời sắc mặt đỏ bừng, giận sôi lên.

“Trần Hạo!” Thanh âm nổi giận từ trong miệng Trần Lâm bùng nổ, thoáng như kinh lôi, khí tức của hắn ở một khắc này càng “Oành đùng đùng” nổ tung, như kinh lôi ruộng cạn.

“Trần Lâm huynh, bớt giận! Cho ta một cái mặt mũi, như thế nào?”

Cũng thẳng đến lúc này, Trần Hạo mới xoay người nhìn về phía Trần Lâm, vẻ mặt cung kính, khiêm tốn, ôm quyền nói.

“Ngươi tính cái gì? Cho ngươi mặt mũi? Nếu là nữ nhân của ngươi phản bội, lão tử cũng bảo ngươi nể tình, ngươi cho hay không?” Trần Lâm lửa giận tận trời, nói.

Khí tức Trần Hạo quả thật rất mạnh. Trần Lâm tuy khí tức không mạnh, nhưng có thực lực mạnh. Hắn là người nổi bật trong hàng đệ tử thánh điện, có ưu thế trời ban, có tuyệt học cường hãn nhất Nhân tộc, có thánh khí thánh điện tạm thời cho mượn, càng có thánh khí, đan dược gia tộc cung cấp, không thể nào bị một tiểu tử xuất thân hèn mọn, lại không thuộc bất cứ tông môn đứng đầu nào, không có bất cứ bối cảnh gì hù dọa. Huống chi, nếu hắn buông tay ở đây, sẽ trở thành trò cười của tu luyện giới, nữ nhân phản bội cũng không thể lấy lại công đạo, tuyệt đối là sỉ nhục cả đời.

Chỉ có Phiếm Ðông Lưu tiếp nhận thân phận nô lệ, mới là biện pháp duy nhất vãn hồi mặt mũi cho hắn.

“Ồ? Ngươi đã không cho mặt mũi, vậy bằng thực lực nói chuyện đi... Chẳng qua, nói rõ trước một chút. Thứ nhất, về sau bớt lừa Phiếm Đông Lưu loại thiếu nữ mối tình đầu, đầu cũng không linh quang như thế nào. Bởi vì chỉ cần các nàng phát hiện tình yêu mình khát khao, không phải ban đầu tưởng tượng, đều sẽ rời khỏi ngươi, nhất là sau khi nhìn thấy ngươi bây giờ cái sắc mặt chân thật này. Thứ hai, nữ nhân của ta sẽ mãi không phản bội ta, bởi vì ta cũng không dễ dàng tiếp nhận bất cứ nữ nhân nào, nếu tiếp nhận thì đều là thật lòng đối đãi, tuy bản nhân có rất nhiều nữ nhân, nhưng đều là duy nhất của ta. Khụ khụ...” Trần Hạo lời lẽ nghiêm khắc chính nghĩa, nhưng nói lên điều này làm bản thân cũng có chút buồn nôn. Gia hỏa này không cho Trần Lâm nói, mà là ép hắn đi ra hỗ trợ Trần Tuyết cùng Long Đình. Ngay cả hắn cũng có chút ghen tị, Phiếm Ðông Thăng nam nhân tốt như vậy, làm cho lão bà của hắn cũng bị cảm động.



“Không biết sống chết! Ta cũng muốn xem ngươi có thực lực gì ngăn cản ta!”

Oành!

Uy áp mênh mông khủng bố rợp trời rợp đất thổi quét ra, giống như sóng thần mãnh liệt mênh mông, làm cho người tu luyện chung quanh đều không thể thừa nhận, dưới uy áp, linh hồn run rẩy, tinh khí thần cuồn cuộn kích động, chấn động hư không, thiên địa linh khí cuồn cuộn dâng trào.

Giờ khắc này, quanh thân Trần Lầm lóng lánh hào quang mơ hồ, làm cho mọi người đều không thấy rõ gương mặt hắn, mây mù quay cuồng che cả bầu trời, bao phủ không trung.

“Thánh khí!”

Mọi người đều bị khí tức khủng bố chấn kinh, dù những người có mặt ở đây ai cũng là cao thủ, nhưng ở dưới khí tức khủng bố do Trần Lâm thúc giục thánh khí, lại cảm giác thở cũng không nổi, càng không cần nói chiến đấu cùng hắn, uy thế như vậy là không ai có thể ngăn cản.

Xẹt Xẹt Xẹt...

Không có bất cứ gì do dự, người tu luyện ở khoảng cách tương đối gần liền bạo lui, trong lòng kinh hãi vô cùng. Đệ tử thánh điện, nhất là đệ tử đứng đầu trong thánh điện, thật sự là vượt qua bọn họ tưởng tượng.

...

“Đại... Đại ca...”

Nhìn thấy như thế, lấy tốc độ kinh người khôi phục tinh khí thần cùng thân thể bị thương, Phiếm Ðông Thăng đột nhiên đứng dậy. Đối với Trần Hạo, Phiếm Đông Thăng cũng không xa lạ, thời điểm Trần Hạo đứng đầu bảng chiến lực Ðông Lưu thành là hắn đã biết. Chỉ là hắn lần đầu tiên nhìn thấy Trần Hạo, không rõ đối phương vì sao giúp hắn cùng Phiếm Đông Lưu, trực tiếp lấy bổn nguyên mộc lực tinh thuần hùng hồn giúp hắn chữa thương, lại cho hắn nuốt linh quả vô giá, ân ban như vậy, càng không cần nói là không tiếc cùng một tồn tại nổi tiếng trong hàng đệ tử thánh điện mà ra mặt. Tuy hắn có thể cảm ứng ra khí tức Trần Hạo rất khủng bố, so với Trần Lâm còn mạnh hơn một bậc. Nhưng Trần Hạo dù sao chỉ là Địa Tiên cảnh sơ kì đỉnh phong, nếu để hắn tự mình nghênh chiến mà bị thương, thậm chí chết, Phiếm Đông Thăng vô luận như thế nào là không thể tiếp nhận. Huống chi, giờ khắc này Trần Lâm bộc phát ra khí tức đã trực tiếp đem Trần Hạo bao phủ.

Nhưng Phiếm Ðông Thăng vừa mới mở miệng, Trần Hạo liền phất tay ngăn cản, lực lượng vô hình liền hắn cùng Phiếm Đông Lưu bao vây, “bá” một cái liền ném ra xa xa.

Tê tê!

Ngay tại lúc này, hai đạo khí tức chợt từ trong vách ngăn bảy màu tràn ra, Long Ðình cùng Trần Tuyết liền một trái một phải xuất hiện ở bên cạnh Trần Hạo. Hai người sắc mặt ngưng trọng, các nàng cũng không nghĩ tới Trần Lâm sẽ bộc phát ra khí tức khủng bố như thế, khí tức vượt qua các nàng đoán trước.

“Long Đình, Trần Tiểu Bạch, các ngươi là muốn theo hắn?”

Thấy một màn như vậy, sắc mặt Trần Lâm càng thêm âm trầm khủng bố, hai mắt lành lạnh dọa người.

“Các ngươi lui ra!”

Xẹt Xẹt!

Làm mọi người kinh ngạc là Trần Hạo lần nữa phát ra hai đạo năng lượng huyền ảo, bao bọc Trần Tuyết cùng Long Ðình, không cho phép hai người phản kháng, liền đem hai người đưa đến xa xa. Nếu là vừa rồi đem Phiếm Ðông Lưu cùng Phiếm Ðông Thăng đưa ra, mọi người có thể lý giải. Dù sao, thực lực của Phiếm Đông Lưu cùng Phiếm Đông Thăng, cùng Trần Hạo chênh lệch rõ ràng rất lớn, nhưng Long Ðình và Trần Tuyết đều là đệ tử thánh điện, hơn nữa mỗi người khí tức khủng bố, lại không thể giãy thoát Trần Hạo cường thế.

“Thật lâu chưa chiến đấu rồi...”

Răng rắc răng rắc...

Từ đầu đến cuối vẻ mặt không có chút biến hóa, giờ phút này Trần Hạo nhìn chằm chằm Trần Lâm thoáng như thiên thần, thản nhiên nói. Thân hình mỏng manh thoạt nhìn yếu đuối, giống như ở trong gió lay động, giờ khắc này, theo tiếng hắn, liền vang lên tiếng gân mạch, cốt cách va chạm thanh thúy, vẻ mặt, tư thái, cùng với lực lượng thân thể cùng tinh khí thần chợt tăng vọt, làm cho Trần Tuyết cùng Long Đình đang buồn bực liền mở to mắt nhìn, cái miệng nhỏ nhắn biến thành tròn vo.

Nhất là Long Đình, ở trong cùng thế hệ, vô luận đối mặt ai, Long Đình đối với lực lượng thân thể của mình đều tràn ngập tự tin. Dù là Trần Hạo thân thể biến thái, Long Ðình cũng tin rằng, đơn thuần ở trên lực lượng thân thể, Trần Hạo là không bằng nàng. Nhưng giờ phút này, huyết khí mênh mông như núi bùng nổ của Trần Hạo, làm Long Đình rõ ràng cảm giác được, trong cơ thể Trần Hạo ẩn chứa lực lượng thân thể khủng bố bao nhiêu.

Sở dĩ nàng kinh ngạc như thế, bởi vì thời gian mười hai năm qua, bọn họ là ở cùng nhau, thời điểm ngẫu nhiên đùa giỡn, mỗi lần nàng bày ra lực lượng thân thể cuồng bạo, đều là Trần Hạo nhận thua cầu xin tha thứ, nhưng bây giờ nàng mới hiểu được, đó là Trần Hạo cố ý để yêu, cưng chiều để yêu.

Thời điểm Trần Tuyết nhìn về phía Long Đình, Long Đình cũng nhìn về phía Trần Tuyết, nha đầu này nhếch lên khóe miệng, “Ha ha ha” cười ngây ngô, vẻ mặt dào dạt hạnh phúc, ngọt ngào, là không có chút che giấu.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Ngạo Thiên Cuồng Tôn

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook