Ngạo Thiên Cuồng Tôn

Quyển 5 - Chương 476: Nghịch chuyển, sinh tử chưa định

Ô Sơn Vân Vũ

22/07/2017

“Truyền thừa?”

“Đúng. Gia hỏa này tuyệt đối đạt được truyền thừa của viễn cổ đại năng, nếu không, lấy tu vi của hắn dù linh hồn mạnh hơn nữa cũng không có được thế giới kiếm ý, đây chính là tồn tại so với lĩnh vực càng cường đại hơn, hơn nữa, kiếm thế giới của hắn còn là một trong những thuộc tính cường đại nhất, bất diệt thuộc tính! Ở trong kiếm thế giới của hắn, phong ấn ta cô đọng nhiều nhất chống đỡ vài phút đồng hồ, mà ngươi muốn luyện hóa linh hồn hắn trong khoảng thời gian ngắn là không có khả năng! Rời khỏi đi...” Lão Thần nói.

Lão Thần bằng vào phù văn huyền ảo bắt chước ra khí tức linh hồn, sẽ theo phong ấn hắn cô đọng ra vỡ nát mà biến mất, lúc đó không cách nào giấu giếm cao thủ Thiên Tiên cảnh phụ trách theo dõi trận đấu, mà trận đấu chỉ còn lại không đến ba phút đồng hồ, một là phong ấn của lão Thần chống đỡ không được bao lâu. Hai là linh hồn của Trần Hạo mạnh hơn nữa, gặp phải Đông Phương Hàn loại tồn tại cường hãn tương tự, cũng không phải trong thời gian ngắn có thể phá hủy, do đó thời gian không đủ. Một khi phong ấn vỡ tan, chính là thời điểm bại lộ Trần Hạo muốn đoạt xá Ðông Phương Hàn, đây chính là chuyện trái với quy tắc thi đấu.

Còn một điểm quan trọng nhất lão Thần chưa nói, đó là linh hồn lực của Ðông Phương Hàn cường hãn đến mức làm lão Thần cảm thấy kinh ngạc. Lão Thần có thể khẳng định Đông Phương Hàn tuyệt đối không kém hơn Trần Hạo bao nhiêu, hai người nếu thực bùng nổ linh hồn đại chiến, ai thua ai thắng là khó đoán trước, lão Thần cũng không muốn Trần Hạo mạo hiểm.

Huống chi trong kế hoạch, cắn nuốt linh hồn của Đông Phương Hàn là Y Ðăng Thái, Trần Hạo cùng lão Thần chỉ là phụ tá trấn áp, mà bây giờ xem ra Y Đằng Thái không có khả năng thành công.

“Là nên rời khỏi! Lão Thần, ngươi... Cứ làm như vậy!”

Trần Hạo hiểu lão Thần nói là sự thật. Dù là hắn cũng không ngờ Đông Phương Hàn có được truyền thừa cường hãn như thế, càng không nghĩ tới linh hồn lực của Đông Phương Hàn cường đại như thế.

...

“Phá đi!”

“Ha ha... Đông Phương Hàn ta cùng kiếm hồn hợp nhất, linh hồn đã ẩn chứa bất tử bất diệt ý chí, chỉ bằng ngươi cũng muốn đoạt xá ta? Ha ha ha...”

Oành đùng đùng!

“Không nghĩ tới ngươi lại mạnh như vậy...”

Ở dưới bất diệt kiếm quang khủng bố kiếm chi thế giới của Ðông Phương Hàn, phù văn phong ấn lão Thần cô đọng ra chỉ thừa nhận được mấy lần công kích liền hoàn toàn sụp đổ. Trần Hạo mang theo thanh âm cực kỳ ngoài ý muốn cùng hoảng sợ, một câu chưa nói xong liền kêu thảm thiết một tiếng, điên cuồng rời khỏi đầu Đông Phương Hàn, chạy hướng chân thân của mình.

“Chết, chết cho ta!”

Trong phút chốc, linh nhục hợp nhất của Trần Hạo ở dưới hoảng sợ cực độ bộc phát ra công kích mạnh mẽ đến cực điểm, ra tay đó là Bạch Kim Phá Thiên Trảm sắc bén, cuồng bạo nhất.

“Muốn chạy trốn? Ta liền cho ngươi trốn! Tới tốt!”

Đông Phương Hàn vốn có năng lực ngăn cản linh hồn của Trần Hạo bỏ chạy, nhưng sau khi thấy mình hai chiêu đã đem phong ấn của Trần Hạo phá hủy, cùng với Trần Hạo hoảng sợ mà chạy, lại không ngăn cản Trần Hạo, tất cả về tới trong sự nắm giữ, trong dự đoán của hắn, đối với Trần Hạo bày ra công kích cuồng bạo, hắn không những không sợ hãi, ngược lại mừng thầm.

“Nổ đi!” Trong ánh mắt Đông Phương Hàn lóng lánh ra hào quang quyết tuyệt, tàn nhẫn, kiên định, ở trong đầu gầm rú nói. Nhưng mặt ngoài lại ngụy trang thành cực độ sợ hãi cùng không cam lòng.

Oành!

“A!”

“A...”

Vô số tiếng kêu sợ hãi từ diễn võ trường bùng nổ, không ai nghĩ đến Trần Hạo bỗng nhiên bày ra tuyệt học công kích cường hãn như thế, càng không ngờ Phương Hàn Đông ở dưới Trần Hạo cường công, thân thể lại tan rã, ầm ầm nổ thành một đám sương máu, phát ra phản kích cuối cùng như là thú bị vây trước khi chết.

Đáng tiếc uy lực xa không cường hãn như trong tưởng tượng của mọi người...

Nói tới thì dài. Trên thực tế từ khi linh hồn giao phong đến bây giờ chỉ trong nháy mắt, hơn nữa ở dưới hai người cố ý khống chế, dù là Thiên Tiên cảnh Nguyên Như Thiên Tôn cũng chưa phát hiện. Mà giờ phút này mọi người cũng chưa phát hiện linh hồn Ðông Phương Hàn cùng kiếm chi thế giới của hắn, như một chút năng lượng bé nhỏ loạn lưu không đáng kể, trực tiếp nhập vào mi tâm Trần Hạo.

Ðoạt xá!

Trần Hạo muốn để Y Đằng Thái đoạt xá Đông Phương Hàn, nhưng vô ích mà trở về, hốt hoảng mà chạy, Đông Phương Hàn cảm giác được linh hồn mình ưu thế thật lớn, càng thêm tự tin thực hiện kế hoạch hắn ban đầu đã định ra. Không thể không nói Đông Phương Hàn tàn nhẫn quyết đoán, không phải người thường có thể so sánh, cái này thành lập ở trên tự tin tuyệt đối, nhưng cũng là tráng sĩ cắt cổ tay, đập nồi dìm thuyền, người thường thì không thể ở trước khi thành công, hy sinh thân thể mình cùng chân nguyên khổ tu mà có.

...



“Một phương thế giới? Ngươi quả nhiên không đơn giản!”

Đông Phương Hàn ở nháy mắt bước vào trong đầu Trần Hạo, phát hiện trong đầu Trần Hạo dị thường.

“Đáng tiếc, thế giới của ngươi không thể cùng kiếm chi thế giới của ta đánh đồng! Trấn áp cho ta!”

Oành!

Thế giới vô cùng vô tận bất diệt kiếm quang mang theo thiên uy mênh mông, theo lời Đông Phương Hàn lấy khí thế bá tuyệt thiên hạ, ở trong thế giới trong đầu Trần Hạo lâm thời chuẩn bị tàn sát bừa bãi ra, như gió cuốn mây tan mở rộng thâu tóm thế giới trong đầu Trần Hạo.

Mà giờ khắc này, Trần Hạo như sơn dương đợi làm thịt, không thể ngăn cản lực lượng linh hồn bẻ gãy nghiền nát của Đông Phương Hàn.

Thế giới loại nhỏ chỉ có phạm vi nghìn trượng lập tức sụp đổ mất đi, bị kiếm chi thế giới khủng bố của Đông Phương Hàn chiếm lĩnh.

“Ngươi sao có thể mạnh như vậy?”

Trần Hạo như không cam lòng ở trong đầu rít gào.

“Sao có thể? Tất cả đều có thể, Trần Hạo, ta nên cảm tạ ngươi, không có ngươi bức bách cùng uy hiếp thì không có Đông Phương Hàn ta hôm nay, dù là bản thân ta cũng không nghĩ đến ta có thể đi đến hôm nay! Tất cả đều là ngươi cho! Đều là ngươi cho! Ha ha ha... Từ nay về sau, Đông Phương Hàn ta chính là ngươi, tất cả của ngươi đều là của ta... Ha ha ha... Phong cho ta!”

Xẹt xẹt xẹt xẹt xẹt...

Từng đạo bất diệt kiếm quang ngưng tụ thành lưới kiếm dày đặc liền đem hồn phủ của Trần Hạo hoàn toàn giam cầm lại.

“A...”

Trần Hạo tựa như cực kỳ hoảng sợ kêu một tiếng, rốt cuộc không nhấc lên nổi bất cứ sóng gió gì.

“Ha ha ha ha... Trần Hạo, yên tâm đi, ta sẽ không để ngươi chết dễ dàng như vậy, ta sẽ từng chút luyện hóa dung hợp linh hồn ngươi, để ngươi trơ mắt nhìn tất cả thứ vốn nên thuộc về Ðông Phương Hàn ta lần nữa trở lại trên tay ta. Đương nhiên, tạm thời Đông Phương Hàn ta chỉ có thể là Trần Hạo ngươi... Ha ha ha...”

“Vì tránh né ngươi, vì báo thù, ta mấy năm nay chịu bao nhiêu khổ, nhận bao nhiêu tra tấn? Loại mùi vị sống không bằng chết, sống trộm đó, ngươi vĩnh viễn không tưởng tượng được! Nay đều sắp kết thúc rồi...”

“Đều sắp kết thúc rồi! Ha ha ha...”

Đông Phương Hàn ở trong đầu Trần Hạo điên cuồng rít gào.

“Ngươi quả thật rất mạnh, rất mạnh, đơn thuần luận thiên phú tu luyện, ta thừa nhận không bằng ngươi, nhưng cuối cùng thắng lợi vẫn là Ðông Phương Hàn ta! Ha ha ha... Tất cả đều sắp kết thúc rồi, từ nay về sau, không còn ai có thể chống lại Đông Phương Hàn ta! Ngươi vô luận như thế nào cũng không ngờ được nhỉ? Ha ha ha...”

“Phải, ta quả thật không ngờ tới. Nhưng tất cả đều sắp kết thúc rồi, nơi này chính là nơi đi về của ngươi...” Trần Hạo ban đầu như tràn ngập kinh sợ, giờ phút này sau khi bị bất diệt kiếm trận giam cầm, ngược lại bình tĩnh nói.

“Ha ha, không sai, nơi này chính là nơi đi về của ta, thân thể ngươi so với ta tưởng tượng còn cường hãn hơn, thật sự không tồi... Sao, đã tuyệt vọng rồi? Ngươi biết ta bao nhiêu lần tuyệt vọng hay không? Ngươi cũng không thể nhanh như vậy đã từ bỏ! Ta rất không thích loại cảm giác này... Đáng tiếc, lúc này lại không phải thời điểm luyện hóa tra tấn ngươi, tạm thời để cho ngươi thoải mái trong chốc lát đi...”

“Phải không? Vậy ta ngược lại phải cảm tạ ngươi rồi. Ta cũng muốn xem ngươi sẽ tra tấn ta như thế nào...”

“Hừ, rất nhanh ngươi sẽ nhìn thấy!”

...

Toàn bộ diễn võ trường sau khi kêu sợ hãi ngắn ngủi, một mảng tĩnh lặng, mọi người đều ngơ ngác nhìn Trần Hạo nâng kiếm mà đứng, vẻ mặt xơ xác tiêu điều, nói không ra lời, dù là Nguyên Như Thiên Tôn cũng không ngờ sẽ diễn biến đến hoàn cảnh không thể vãn hồi như thế. Vô luận là Trần Hạo hay Phương Hàn Ðông đều là thiên tài ngàn năm không gặp, hắn biết rõ lần này thi đấu tuyển chọn, dù trong hai người nhất định có một người không thể đạt được lệnh bài, nhưng sẽ ngoại lệ đồng thời thăng cấp cho hai người, bất luận kẻ nào cũng không dám có dị nghị.

Hơn nữa, hai người tất nhiên sẽ trở thành đệ tử Vô Cực lão tổ Tiêu Phong toàn lực bồi dưỡng.

Nhưng bây giờ, ngay lập tức đã chết một người...

“Đã chết, chết rồi... Hắn vậy mà đã giết Hàn Ðông! Đây rõ ràng là cố ý chém giết! Nguyên Như Thiên Tôn, ngài... Ngài không thể mặc kệ! Không thể không quản!”



Phạm Toái Tâm mang theo oán giận mãnh liệt, không cam lòng cùng kiệt tư trong thanh âm đánh vỡ diễn võ trường đang yên lặng.

Phương Hàn Đông thiên phú kinh người, ở trong thời gian ngắn ngủn nửa năm đã làm hắn địa vị như nước lên thì thuyền lên, đây chính là chỗ dựa hắn có thể tiến thêm một bước hay không. Hơn nữa, theo tu vi Phương Hàn Ðông tấn thăng, địa vị, đãi ngộ của hắn đều bởi đệ tử này mà phát sinh tăng lên càng thêm kinh người, nhưng hiện tại Phương Hàn Đông lại chết.

Cái này ý nghĩa vinh quang cùng địa vị bởi Phương Hàn Đông mang đến sẽ mất hết, hắn không thể không phẫn nộ.

...

“Phạm Toái Tâm, đừng vội nói bậy! Phương Hàn Đông biết rõ không địch lại, còn muốn cứng rắn tranh, chết cũng xứng đáng, không thấy hắn muốn nổ tan xác cùng Trần Hạo đồng quy vu tận sao? May mắn chiến lực của Trần Hạo không phải hắn có thể so sánh...”

Xẹt Xẹt!

Hàn Mai tiên tôn cùng Vân Vi tiên tôn đồng thời bay lên, xa xa lạnh giọng nói, giải thích cho Trần Hạo. Giờ phút này hai người tương tự khiếp sợ trong lòng, phải biết rằng ban đầu bọn họ lo lắng Trần Hạo sẽ ở trên người Phương Hàn Ðông chịu thiệt, vô luận như thế nào cũng không ngờ tới Trần Hạo có thể đem Phương Hàn Đông chém giết. Điểm ấy dù bây giờ hai người cũng có chút không nghĩ ra. Trần Hạo cuối cùng phát ra một kích đó, Nhân Tiên tuyệt đối có thể ngăn cản, khả năng không lớn Phương Hàn Đông trực tiếp nổ tan xác, thấy thế nào thì Phương Hàn Ðông so với tin tức các nàng hiểu biết yếu hơn không ít.

...

“Đều lui ra!” Nguyên Như Thiên Tôn trầm mặc một lát, đột nhiên phất tay phát ra ba đạo nặng lượng, đem Phạm Toái Tâm, Hàn Mai tiên tôn cùng Vân Vi tiên tôn ba người quát lui, “Ðây là chiến đấu ngã xuống bình thường, sinh tử do mệnh. Vô Cực tiên cung Hàn Mai điện, Trần Hạo thắng!”

“Nguyên Như Thiên Tôn...” Phạm Toái Tâm chưa từ bỏ ý định, tiếp tục tru lên, chợt nhìn về phía Hoàn Niếp Hà. Ðáng tiếc, vẻ mặt mẹ con Hoàn Niếp Hà không có chút biến hóa, như không quan tâm Phương Hàn Ðông chết hay sống, làm Phạm Toái Tâm suy sụp ngồi xuống.

Thiên tài chết đi thì không gọi là thiên tài, chẳng còn ai ra mặt cho hắn nữa.

Ở trong tiếng hoan hô hưng phấn của đệ tử Hàn Mai điện, Vân Vi điện, Trần Hạo như bị thương không nhẹ, mặt không chút thay đổi bay về phía chỗ Hàn Mai điện cùng Vân Vi điện.

“Hạo ca!”

“Ca ca!”

Trên mặt hoa tỷ muội Lãnh gia cùng Trần Yên lóng lánh hào quang hưng phấn, đều đứng dậy. Hàn Mai tiên tôn, Vân Vi tiên tôn cũng mỉm cười đứng lên, nghênh đón Trần Hạo khải hoàn mà về.

Kết quả như vậy ra ngoài mọi người đoán trước, bọn họ tất nhiên cao hứng vì Trần Hạo, chỉ là...

Mọi người kể cả Hàn Mai tiên tôn cùng Vân Vi tiên tôn đều không ai biết giờ phút này nắm giữ thân thể Trần Hạo là Đông Phương Hàn.

“Không tồi! Ha ha ha... Thật không tệ! Trần Hạo, không thể không nói ngươi đào hoa cũng không phải là tốt bình thường... Chậc chậc... Đáng tiếc, các nàng đều là của ta rồi! Ha ha ha... Ta sẽ cho ngươi trơ mắt nhìn các nàng từng người chết ở trong tay ta, kiểu chết sao, hắc hắc... Đương nhiên là dục tiên dục tử cuối cùng đến chết! Ha ha ha...”

Đông Phương Hàn xa xa đánh giá Trần Yến sở sở động lòng người cùng hoa tỷ muội mị hoặc ngàn vạn, ở trong đầu tràn ngập dâm tà nói với Trần Hạo, cùng lúc nói, rất tự nhiên mở ra hai bàn tay đón mỹ nữ nhỏ nhắn Trần Yến lao tới, trong lòng càng đắc ý ngàn vạn. Hắn rất muốn biết nữ nhân của Trần Hạo lúc đầu nhập vòng tay hắn, Trần Hạo sẽ nghẹn khuất bao nhiêu.

“Có bản lĩnh luyện hóa ta, đắc ý nữa đi!”

Oành!

Trần Hạo như bị Đông Phương Hàn hoàn toàn áp chế, ban đầu cũng không phản kháng, vì hắn cho rằng Đông Phương Hàn ít nhất sẽ ý tứ một chút trước khi luyện hóa mình, đạt được ký ức của mình, hẳn sẽ không hành động thiếu suy nghĩ. Dù sao, một khi bị mọi người phát hiện dị thường, muốn đạt được tất cả của Trần Hạo sẽ không dễ dàng như vậy. Nhưng làm Trần Hạo không nghĩ tới là lúc này Ðông Phương Hàn đã muốn xuống tay với muội muội mình.

Đương nhiên, cái xuống tay này cũng chỉ muốn cùng Trần Yến thân thiết một chút, loại tình huống này ở trong mắt mọi người coi như rất tự nhiên. Nhưng Trần Hạo lại quyết không cho phép. Tuy là thân thể mình, nhưng giờ phút này nắm giữ thân thể là Đông Phương Hàn. Trần Hạo không thể nào cho phép Đông Phương Hàn làm như thế với muội muội của mình.

Tuyệt đối không thể!

“Còn muốn phản kháng? Ép cho ta!”

Đối mặt lực lượng linh hồn của Trần Hạo bỗng nhiên tăng vọt, đang phi hành, Đông Phương Hàn vẻ mặt không thay đổi, nhưng kiếm chi thế giới lại chợt tăng cường mấy lần hướng linh hồn Trần Hạo mà trấn áp.

“Ngăn chặn sao? Vốn định cho ngươi tạm thời đắc ý trong chốc lát, ngươi đã không biết ý tứ, vậy ta không cần cố kỵ nhiều như vậy nữa!”

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Ngạo Thiên Cuồng Tôn

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook