Ngạo Thiên Cuồng Tôn

Quyển 5 - Chương 363: Nói không chừng là các nàng thân mật

Ô Sơn Vân Vũ

10/07/2017

Tê!

Ở nháy mắt hắn rời đi, làm cho ánh mắt hắn chợt co rụt lại là hắn đã nhìn thấy cháu gái yêu thương của mình, càng làm cho hắn kinh ngạc hơn là trên lưng Hoan Hoan còn cõng một người căn bản không nhìn rõ dung mạo...

Khoảng cách là hai trăm dặm!

Hai nha đầu dưới cái nhìn bình thường xem như bị điên. Đến hoàn cảnh nguy hiểm như thế mà còn cứu người. Hai trăm dặm, nếu là không có thú triều chỉ là chuyện trong nháy mắt, nhưng bây giờ hai trăm dặm ý nghĩa...

Lão giả vừa vui, vừa sợ, vừa giận, vui là rốt cuộc thấy được hai cháu gái bảo bối của mình, hơn nữa còn chưa bị thương nặng bao nhiêu, sợ là hai người thế mà mang theo một người rõ ràng bị thương nặng, giận là đến thời khắc nguy hiểm như thế còn cứu người. Lão giả hận không thể giờ phút này liền xông lên điên cuồng đánh điên cuồng mắng hai đứa cháu gái tâm địa thiện lương...

Gắt gao nắm tay, chòm râu cũng có chút run run, giờ phút này lão giả chỉ có thể cầu nguyện hai cháu gái bảo bối bộc phát ra lực lượng vượt qua cực hạn của bản thân mấy lần, nếu không, các nàng sắp sửa đối mặt là cái gì hắn biết rõ.

...

“A? Hoa tỷ muội Lãnh gia...”

“Dmm, lúc này còn tỷ muội con mẹ mày, giết cho ta!”

“Xong rồi, xong rồi, các nàng xong rồi... Nữ thần của ta...”

“Các nàng sống không được, ta cũng nhắm chừng khó sống sót, có thể cùng chết với các nàng, nói không chừng đầu thai chuyển thế thành đại ca ca cạnh nhà các nàng, trời, nếu là thật chết, vậy thành toàn ta đi...”

“Lăn cmm! Nhìn xem sắc mặt đỏ của ngươi, cũng xứng?”

“Ta không xứng, ngươi xứng?”

Lúc hoa tỷ muội xuất hiện ở trong tầm mắt mọi người, một số đệ tử tạo thành chiến trận liên hợp, ở dưới nguy cảnh như thế, như trước bởi vì hoa tỷ muội bùng nổ pháo miệng, bởi vậy có thể thấy được hoa tỷ muội Lãnh gia ở Thiên Lam thành được hoan nghênh cỡ nào. Đáng tiếc, giờ phút này vị trí hai người rõ ràng, đẹp nữa chỉ sợ cũng phải điêu linh...

“Lãnh Ngưng Hoan còn cõng một người, người nọ là ai? Quá con mẹ nó hạnh phúc rồi nhỉ... Thế mà có thể cùng hoa tỷ muội thân mật tiếp xúc, vậy chết cũng đáng...”

“Ma đạo thiên sứ, tâm địa thiện lương, nguy cảnh như thế còn muốn cứu người. Ta hoàn toàn luân hãm, để ta vì các nàng mà chết đi!”

Một người tu luyện trẻ tuổi đã bị thương nặng, rõ ràng đang đau khổ chống đỡ, chợt ở dưới hoa tỷ muội kích thích, bộc phát ra lực lượng kinh người, như phát cuồng hét lớn một tiếng: “Thiên sứ của ta, ta tới cứu các ngươi...”

Đáng tiếc, mới lao ra khỏi chiến trận không đến trăm bước liền bị yêu thú khủng bố nghiền áp thành một đám sương máu!

Ngao!

Một con yêu thú thống lĩnh Nguyên Thần cảnh hậu kỳ, lúc nhìn thấy gần mười con yêu thú Nguyên Thần trung kỳ, thời gian dài như thế cũng không cách nào đem hai nhân loại nho nhỏ tiêu diệt, rốt cuộc đã nổi bão.

Thân hình khổng lồ như núi chợt từ hư không ép xuống, yêu thú như châu chấu đều hướng về bốn phía tránh đi.

Khí tức khủng bố giống như Thái Sơn áp đỉnh, đừng nói hoa tỷ muội bây giờ đã tiêu hao rất nhiều, dù ở trạng thái đỉnh phong cũng tuyệt đối không thể chống lại con yêu thú Nguyên Thần hậu kỳ này.

Hai tiếng kêu sợ hãi đồng thời từ trong miệng hoa tỷ muội phát ra, tâm thần hai người tại một khắc này đều hội tụ đến trên người Trần Hạo.

Hai người kiên trì đến bây giờ cũng chưa vứt bỏ Trần Hạo, một là hai người quả thực tâm địa thiện lương, hai là Trần Hạo tuy bị thương nặng, tuy là cao thủ Nguyên Thần cảnh sơ kỳ, nhưng chiến lực của Trần Hạo tuyệt đối khủng bố, nếu không căn bản không có khả năng sống đến bây giờ. Hơn nữa, hai người cũng rõ ràng cảm giác được Trần Hạo đang khôi phục rất nhanh, tinh khí thần, chân nguyên, lúc này phát ra khí tức liền làm cho hai người cảm thấy khủng bố.

Cho nên ở thời điểm một đám yêu thú cường đại mới tiến đến, các nàng đã biết hy vọng có thể lao tới trong thành trì hay không, chỉ có thể gửi gắm ở trên người Trần Hạo.

“Nên ra tay rồi chứ?”

Dưới uy áp cùng khí tức khủng bố, hai nàng căn bản không thể phản kháng, đồng thời nghĩ đến.



Nhưng theo thân hình như núi cao của yêu thú buông xuống, Trần Hạo vẫn không nhúc nhích.

“Xong rồi!”

“Đáng tiếc...”

Xa xa, đệ tử ở trong chiến trận tạm thời nghỉ ngơi, chờ đợi thay thế bổ sung, đều đang chú ý hoa tỷ muội. Ở một khắc này đều mở to hai mắt nhìn, loại tình cảm tiếc hận tràn ra lời nói và vẻ mặt.

Ngao!

Thời điểm ngàn cân treo sợi tóc, mắt thấy yêu thú khủng bố sắp tới người, hoa tỷ muội đã không ôm bất cứ hy vọng gì, thời khắc liên thủ thúc giục công kích mạnh nhất hướng tới yêu thú, một tiếng thú rống vang thấu thiên địa chợt vang lên.

Trong nháy mắt, kim quang rực rỡ tựa như mặt trời chói chang nhô lên cao, chiếu sáng phạm vi mấy trăm dặm, một thân hình khổng lồ vô cùng, thân hình như ảo ảnh, chợt từ đỉnh đầu hoa tỷ muội dâng lên.

Thần thú Kỳ Lân!

Tràn ngập một cỗ khí tức viễn cổ như đến từ hồng hoang, Kỳ Lân rống giận vang vọng thiên địa, càng ẩn chứa một cỗ lực lượng hủy diệt thiên địa, móng vuốt khổng lồ của Kỳ Lân ngang nhiên xuất kích!

Oành.

Một tiếng nổ kinh thiên, yêu thú Nguyên Thần cảnh hậu kỳ, thân hình như núi cao liền bị oanh kích như sao băng bay về phía hư không. Cùng lúc đó, Lãnh Ngưng Hoan cùng Lãnh Ngưng Nhạc bỗng nhiên cảm thấy một cỗ năng lượng cuồng bạo hùng hồn tinh thuần đến mức tận cùng nhưng lại không có bất cứ tác dụng phụ nào xuyên thấu qua mệnh môn nàng, truyền vào thân thể nàng. Làm cho tiêu hao của hai người ngay lập tức đã bổ sung đầy.

Hai nàng đồng thời lộ ra biểu cảm kinh ngạc, không rõ Trần Hạo vì sao làm như vậy. Thắc mắc Trần Hạo còn đắm chìm ở trong bí pháp nào đó không thể ra tay. Rót năng lượng vào trong đan điền của mình, lại có thể được các nàng hai người trong ma đạo hoàn toàn hấp thu, hơn nữa không có bất cứ tác dụng phụ nào.

Đủ loại kinh ngạc nghi vấn xuất hiện ở trong lòng các nàng. Nhưng lúc này, rõ ràng không phải thời điểm kinh ngạc. Nháy mắt ngắn ngủi, hai người ở dưới ma lực tinh thuần tăng vọt, phát ra hai tiếng thét dài réo rắt, tỷ muội hợp nhất, lưng tựa lưng gắt gao mang theo Trần Hạo cuồng bạo lao về phía thành trì.

Trên tường thành, ngoài tường thành, ở thời khắc thần thú Kỳ Lân xuất hiện, đã có vô số người tập trung bóng người hoa tỷ muội Lãnh gia.

“Không phải chứ?”

“Thật mạnh!”

“Sao có thể? Hoa tỷ muội Lãnh gia thế mà có được thần thú Kỳ Lân truyền thừa? Hơn nữa Kỳ Lân truyền thừa cường hãn như thế? Cái này sợ là chỉ có đến Nguyên Thần cảnh trung kỳ, Kỳ Lân truyền thừa mới có thể phát huy ra loại uy lực này nhỉ.”

“Hô... So với ta tưởng tượng còn mạnh hơn, không nghĩ tới các nàng lại cất giấu thực lực khủng bố như thế...” Trên tường thành, cao thủ xếp hạng ba thế hệ trẻ của Thiên Lam thành Võ Phong Vân, lúc nhìn thấy hai cái bóng dáng tươi đẹp, thở ra một hơi thật dài, có chút kinh ngạc nói. Trong ngữ khí càng mang theo vui sướng không thể ức chế.

“Thế mà còn chưa chết? Lại có được Kỳ Lân truyền thừa? Hừ! Thực lực tăng lên quả thật rất nhanh, nhưng vẫn không phải đối thủ của ta! Hai tiện nhân... Đừng mơ tranh với ta!”

Trên tường thành, ở một phương hướng khác, một thiếu nữ dáng người uyển chuyển thoáng như tiên tử, quanh thân tản ra khí tức cường hãn đến cực điểm, rõ ràng tu vi đã là cảnh giới Nguyên Thần trung kỳ đỉnh phong. Trên khuôn mặt tuyệt đẹp căn bản nhìn không ra bất cứ manh mối gì, nhưng sâu trong ánh mắt nhìn về phía hoa tỷ muội Lãnh gia lại lóng lánh từng trận âm hàn cùng cay nghiệt.

Nhất là thời điểm nhìn thấy thiếu niên mặt như quan ngọc bên người, ánh mắt cũng gắt gao tập trung hoa tỷ muội Lãnh gia, trong lòng thiếu nữ này càng lửa giận bốc lên.

Hai người này chính là tồn tại chói mắt nhất thế hệ trẻ Thiên Lam thành.

Gần mười năm thời gian, ở trong toàn bộ thế hệ trẻ Thiên Lam thành, không ai địch nổi các nàng.

Thiếu nữ chính là cao thủ xếp hạng hai thế hệ trẻ Thiên Lam thành, Mặc gia, Mặc Ngọc Tiên, được xưng Ngọc Tiên tử.

Chẳng qua, hai năm đã qua, danh hiệu đệ nhất thiên tài mỹ nữ của nàng lại bị hoa tỷ muội Lãnh gia dần dần quật khởi thay thế. Đơn thuần bằng vào điểm ấy, nàng mắt cao hơn đỉnh, tâm cao khí ngạo không thể chịu đựng được. Huống chi còn bởi vì thiếu niên nàng yêu nhất bên cạnh.

Thiếu niên này là cao thủ xếp hạng nhất thế hệ trẻ Thiên Lam thành, được xưng thiên tài yêu nghiệt hiếm có của Thiên Lam thành, Tây Môn gia, Tây Môn Vấn Kiếm, ở Trung đại lục cũng xông ra danh tiếng nhất định. Kiếm khách Nguyên Thần cảnh hậu kỳ đỉnh phong, hơn nữa đã đem kiếm đạo ý chí ngưng tụ thành kiếm hồn, chiến lực sâu không lường được, là nhân vật lĩnh quân thế hệ trẻ toàn bộ Thiên Lam thành, không ai có thể đủ lay động!



“Tiểu Ngạo, thế nào, thấy các nàng còn sống trở về, rất thất vọng?” Tây Môn Vấn Kiếm thản nhiên nói.

“Hừ...”

“Yên tâm, đôi hoa tỷ muội này, ta mặc dù có hứng thú, nhưng nào có thể cùng Tiểu Ngạo nàng so sánh? Chúng ta chính là cảm tình mấy năm rồi. Ðại, khẳng định là ngươi... Lãnh gia xưa nay trung lập, nếu có thể thu phục hai người các nàng, Tây Môn gia ta tất nhiên có thể thống nhất Thiên Lam thành. Cái này cũng là mục đích lần này trở lại Thiên Lam thành. Nàng cũng không nên hành động theo cảm tình... Chuẩn bị một chút đi, còn có hơn mười phút, kết giới sẽ mở ra. Đến lúc chúng ta bày ra một chút lực lượng rồi...”

“Lãnh tiểu thư, mau tới, mau tới! Mọi người nghe chưa, chỉnh thể chúng ta hướng Lãnh gia tiểu thư tới gần tiếp ứng.”

“Ðược! Nghĩ cách cứu viện thiên sứ, nên vậy!”

Ở thời điểm hoa tỷ muội Lãnh gia cách thành trì càng lúc càng gần, trong một cái chiến trận liên hợp cách các nàng gần nhất, vô số thiếu niên như gà chọi, tru lên. Đối với mạo hiểm hướng hai nàng tới gần, mặc dù người tu luyện nữ cá biệt có ý kiến, nhưng cũng không ngăn đươc.

Cái gọi là lòng người hướng về, chiều hướng phát triển đó là đạo lý này. Hơn nữa, giờ phút này tuy chỉ còn lại hơn mười phút, nhưng yêu thú công kích lại trở nên càng lúc càng mạnh hung tàn cuồng bạo, tần suất chiến trận trao đổi cũng càng lúc càng cao, hầu như lúc nào cũng đều có người tử vong, bị thương nặng. Lúc nhìn thấy tư thái Lãnh gia tỷ muội ở trong đàn yêu thú cuồng bạo tiến lên, cũng làm cho mọi người rõ ràng hoa tỷ muội gia nhập đến trận doanh của bọn họ sẽ chỉ làm phòng hộ của bọn họ trở nên mạnh hơn. Ít nhất một số người mắt thấy không chống đỡ được, có lẽ có thể giữ được một mạng...

Rốt cuộc, hoa tỷ muội Lãnh gia ở thời điểm mọi người chưa di động bao nhiêu khoảng cách, liền đến trong chiến trận.

Thẳng đến lúc này, mọi người cũng nhìn rõ, Lãnh Ngưng Hoan dùng một cái roi buộc vào trên lưng là người nào. Nguyên Thần cảnh sơ kỳ, hơn nữa rất trẻ, nhưng đã bị thương không thành hình người, căn bản không thấy rõ dung mạo. Hơn nữa, làm mọi người kinh ngạc là giờ phút này rõ ràng đến trong chiến trận, Lãnh gia tỷ muội vẫn lưng tựa lưng đem thiếu niên kẹp ở giữa, như rất sợ hắn chịu bất cứ một chút thương tổn nào.

“Người nào lại có thể làm cho Lãnh gia tỷ muội quan tâm như thế?”

Bọn họ không biết, tỷ muội Lãnh gia cũng muốn đem Trần Hạo đặt xuống, để hắn đến trung tâm chiến trận hảo hảo khôi phục, hai người giờ phút này nhìn như chân nguyên còn lại không ít, nhưng các nàng lại rõ ràng cái này hoàn toàn dựa vào Trần Hạo liên miên không dứt cung ứng. Hơn nữa, trong lòng hai nàng đều mĩ mĩ, rất thích ý thưởng thức ánh mắt kinh ngạc cùng với tiếng tán thưởng mọi người hướng các nàng.

Nhất là “Thật mạnh”, “Dù là Ngọc Tiên tử sợ là cũng không phải đối thủ của hai người”..v..v..các kiểu tán thưởng như thế làm cho hai nàng nghe rất thoải mái...

Hơn mười phút sau, từng ráng mờ lóng lánh, kết giới rốt cuộc mở ra.

Oành oành oành!

Bá bá bá!

Từng đạo công kích cuồng bạo chợt xuất hiện, từng bóng người phóng lên trời, bay về phía thông đạo kết giới mở ra. Trong kết giới, từng cao thủ Nguyên Thần cảnh đến trên không, từng đạo kiếm quang, quyền ảnh, chưởng ảnh, chân ảnh ẩn chứa lực lượng khủng bố ầm ầm đạp tới, yểm hộ toàn bộ người tu luyện không chống đỡ được, về tới trong thành trì.

“Hoan Hoan, Nhạc Nhạc, vài năm không gặp, không nghĩ tới các ngươi tiến bộ lợi hại như thế, cũng càng đẹp hơn nữa...”

Nháy mắt Lãnh gia tỷ muội mang theo Trần Hạo bay vào kết giới, một bóng người sát vai mà qua, ở trên hư không hơi vặn một chút, nói với hai nàng.

Hai nàng hơi sửng sốt, nhưng lúc nhìn thấy nữ tử bên người thiếu niên, đồng thời hừ lạnh một tiếng, nhảy lên tường thành.

“Hừ!”

Hừ lạnh tương tự còn có Mặc Ngọc Tiên.

“Xem ra các nàng thành kiến đối với nàng rất sâu..., Tiểu Ngạo, nếu thời điểm ta tiếp xúc các nàng nữa, nàng tạm thời không nên ra mặt, miễn cho trì hoãn thời gian quý giá của ta...”

Trên khuôn mặt như quan ngọc của Tây Môn Vấn Kiếm mơ hồ dần hiện ra một tia khó chịu, truyền âm nói. Thân là nhân vật lĩnh quân thế hệ trẻ Thiên Lam thành, hắn chưa từng lúc nào chịu lạnh lùng. Còn là thiếu nữ cũng chưa bao giờ. Đây quả thực là chuyện không có khả năng. Không nói một ánh mắt có thể làm cho vô số thiếu nữ chủ động yêu thương nhung nhớ, nhưng cũng không sai biệt lắm...

Nhưng Lãnh gia tỷ muội sau khi nhìn hắn cùng Mặc Ngọc Tiên một cái, liền hừ lạnh một tiếng rời khỏi. Trong ánh mắt ngay cả một chút kích động kinh ngạc cũng không có.

Trong lòng Mặc Ngọc Tiên rất khó chịu, nhưng không thể nói cái gì. Nàng bây giờ đã là nữ nhân của Tây Môn Vấn Kiếm, nam nhân ba vợ bốn nàng hầu rất bình thường, hơn nữa hắn là vì chịu lệnh của gia tộc. Nhưng Mặc Ngọc Tiên ở hai ba năm trước, cùng hai tiểu nha đầu cướp đi danh hiệu của nàng đã rất khó chịu, dẫn tới chỉ cần hai người xuất hiện ở trên thi đấu lôi đài khiêu chiến, nàng liền không chút do dự ra tay giáo huấn một phen. Làm cho hai tiểu nha đầu này căn bản không có bao nhiêu cơ hội ở trên thi đấu khiêu chiến đạt được ban thưởng cùng tôi luyện. Thù hận không thể không sâu! Nhưng vẫn không thể ngăn cản hai tiểu nha đầu này trưởng thành...

“Có thể nhìn ra thiếu niên các nàng mang theo là người nào không? Bộ dáng tựa như rất quan tâm...”

“Không biết.” Mặc Ngọc Tiên nói, không quên ác ngữ hại người: “Nói không chừng là người tình của các nàng!”

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Ngạo Thiên Cuồng Tôn

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook