Ngạo Thiên Cuồng Tôn

Quyển 4 - Chương 151: Về nhà

Ô Sơn Vân Vũ

24/06/2017

Người trung niên đứng ở trên đài cao theo dõi chính là tổng giáo đầu Tiêu Quan.

Lúc ánh mắt Tiêu Quan nhìn đến thiếu nam thiếu nữ phương hướng bên Trần Hạo, nhất thời ánh mắt co rụt lại, kinh ngạc mở to hai mắt nhìn, giờ phút này, hắn đã là cửu phẩm võ hoàng, sớm tấn thăng đến nội môn trưởng lão, nhưng vẫn đảm nhiệm chức vị tổng giáo đầu ngoại môn đệ tử của Tiêu gia, nhưng làm hắn kinh ngạc là có người có thể vô thanh vô tức tiếp cận diễn võ trường! Sao có thể không khiếp sợ?

Chỉ là lúc nhìn thấy thiếu niên không có bất cứ khí tức gì phát ra kia, tâm tình Tiêu Quan đầu tiên là khiếp sợ lại hơi hồi hộp, nhất thời biến thành nhíu mày, lập tức biến thành kinh hỉ mãnh liệt.

“Trần Hạo... Ngươi là Trần Hạo?”

“Ðệ tử Trần Hạo ra mắt Tiêu tổng giáo đầu!” Trần Hạo mỉm cười đối với Tiêu Quan vẻ mặt khiếp sợ, ôm quyền nói.

“Ha ha ha... Tốt tốt!” Tiêu Quan cùng lúc khiếp sợ, vội vàng khom mình hành lễ với Trần Hạo, lập tức thúc giục nguyên lực đan điền, đột nhiên hét lớn: “Tiêu lão, gia chủ, thủ tịch khách khanh Trần Hạo đã trở về, Trần Hạo đã trở về!”

Rầm rầm!

Thanh âm kích động của Tiêu Quan như là tiếng sấm ở Tiêu gia xa xa truyền ra, sau khi liên tục kêu vài lần mới dừng lại. Nhất thời, hưng phấn đi tới bên người Trần Hạo.

“Ca...”

“Ca ca...”

Trong diễn võ trường, Tiểu Nam cùng Tiểu Yến nhất thời thét chói tai lao về phía Trần Hạo, ba năm không gặp, sau khi tới gần bên người Trần Hạo, thân hình Tiểu Yến nhoáng lên một cái tung người lên cao bay nhào về phía Trần Hạo.

Trần Hạo mở ra đôi bàn tay nhìn muội muội càng thêm đáng yêu xinh đẹp, trên mặt lộ ra vui mừng cùng kích động nhàn nhạt.

Ðang hưng phấn, kích động, Tiểu Nam lại trừng mắt nhìn một cái Tiểu Yến đầu nhập vòng tay Trần Hạo, dừng thân hình, ánh mắt cực nóng, nắm chặt tay Trần Hạo vươn về phía hắn.

“Ca...” Thanh âm Tiểu Nam run run kêu lên.

“Ca ca...” Tiến vào trong lòng Trần Hạo, Tiểu Yến gắt gao ôm Trần Hạo, liền mang theo khóc nức nở kêu lên.

...

Rầm rầm rầm!

Vù vù vù!



Sau khi thanh âm như tiếng sấm của Tiêu Quan truyền ra, toàn bộ Tiêu gia, vô số bóng dáng nhất thời từ trong sân, trong từng căn phòng lao ra, một cái thân hình càng là phi hành trên không, lấy tốc độ kinh người chợt xuất hiện ở trước mặt Trần Hạo.

Chính là Tiêu lão!

“Ðệ tử Trần Hạo tham kiến Tiêu lão!” Trần Hạo vội vàng đem Tiểu Yên buông xuống, khom mình hành lễ nói. Làm lễ vãn bối đối với trưởng bối chí thân.

“Tốt... Tốt!” Bộ dáng hầu như không có gì thay đổi, ánh mắt Tiêu lão kinh ngạc chăm chú nhìn Trần Hạo, vẻ mặt kích động đem Trần Hạo nâng dậy, nói: “Thượng phẩm võ đế... Tốt, tốt...”

Lập tức, gia chủ Tiêu Đỉnh cùng trưởng lão của Tiêu gia đều nhanh chóng chạy tới, nhìn từng bóng dáng quen thuộc trước sau xuất hiện, tâm tình Trần Hạo kích động, nhất là mỗi một người tu vi đều có đề cao kinh người. Khí tức của Tiêu lão đã bước vào võ tông. Tiêu Ðỉnh cũng đến cảnh giới thượng phẩm võ đế. Trần Hạo biết tất cả cái này đều là ở sau khi có sung túc đan dược cung ứng mang đến thay đổi. Đương nhiên, Tiêu lão càng nhiều là bởi vì đạt được đầy đủ Trường Sinh Quyết.

Ở thời điểm mọi người đều cùng Trần Hạo chào hỏi hành lễ, Trần Hạo cảm nhận được địa vị hắn ở trong mắt mọi người, trừ Tiêu lão, mặc dù là ánh mắt Tiêu Đỉnh nhìn về phía hắn cũng tràn ngập kính sợ.

Đúng lúc này, một bóng dáng uyển chuyển mà Trần Hạo quen thuộc, nhanh như thiểm điện chạy như bay đến, sau khi ánh mắt nàng tập trung Trần Hạo, thân hình lại nhất thời dừng lại, kinh ngạc chăm chú nhìn thiếu niên đang mỉm cười nhìn nàng.

Trên khuôn mặt cười chưa xinh đẹp làm người ta kinh diễm, nhưng quyến rũ dịu dàng, lại lóng lánh một vầng đỏ ửng nhàn nhạt cùng kích động khó có thể che giấu.

“Sư...” Tiêu Mai muốn kêu sư đệ, nhưng lời đến bên miệng lại kêu không ra lời. Sư đệ từng là sư đệ đã là chỗ dựa thật sự của Tiêu gia, ở toàn bộ vương quốc Trấn Nguyên cũng có địa vị cực cao. Sư đệ còn là nàng có thể gọi sao?

“Mai tỷ...” Trần Hạo lại mỉm cười, kêu ra tiếng.

...

Trần Hạo trở về, nhất định là chấn động. Sau khi hàn huyên với mọi người, Trần Hạo liền ôm Tiểu Yến giống như bạch tuộc quấn quanh ở trong lòng Trần Hạo, dắt đệ đệ, cùng nhau hướng tiểu viên cha mẹ ở đi đến.

Nghĩ đến mẫu thân từng xanh xao vàng vọt, vì người một nhà sinh sống làm lụng vất vả, trong lòng Trần Hạo liền trào ra từng trận đau đớn. Mà bây giờ, hắn rốt cuộc bằng vào lực lượng của mình, làm mẫu thân thoát khỏi loại cuộc sống nghĩ lại mà kinh kia.

Nghĩ đến phụ thân thần bí, mang cho Trần Hạo càng nhiều lại là khó hiểu và tò mò.

“Ca... Ca bây giờ là cảnh giới gì?” Tiểu Nam hăng hái, ánh mắt cực nóng ngửa đầu, nhìn thần tượng ca ca trong cảm nhận hỏi.

“Bát phẩm võ đế. Về sau ngươi sẽ vượt qua ca ca, hảo hảo cố gắng!” Trần Hạo vỗ vỗ đầu Tiểu Nam, mang theo một tia cưng chiều nói.

“Cái đó không quan trọng. Chỉ cần có thể đuổi kịp bước chân của ca ca là được! Ca, Mai tỷ tỷ thường xuyên nói với đệ cùng muội muội, muốn gặp được ca, phải cố gắng tu luyên, nếu không sẽ trở thành người của hai cái thế giới... Ca, là thật sao?”

“Sẽ không. Ca sẽ thường xuyên trở về” Trần Hạo hơi sửng sốt, lập tức nói.



“Ba năm mới trở về một lần, ca ca, Tiểu Yến ghét ca...” Ở trong lòng Trần Hạo, Tiểu Yến bĩu môi nói.

“Ðừng nói bừa. Ca ca là vì tu luyện. Nam nhi tốt chí ở bốn phương. Có thể nào mỗi ngày trở về thăm ngươi... Chẳng qua, ca ca nếu là... Nếu có rảnh mà nói, vẫn là... trở về thêm hai lần. Mẹ mỗi ngày đều nhắc tới ca... Muội muội cũng là...”

Làm Trần Hạo kinh ngạc là, chỉ có mười tuổi nhưng Tiểu Nam nói năng như nam tử hán. Ngữ khí đó, vẻ mặt đó, một màn này vào năm đó trước khi mình tham gia Vân Châu võ hội, rất là tương tự.

“Ngươi còn không phải...” Tiểu Yến bất mãn nói với Tiểu Nam.

“Ca...”

“Ừm?” Đúng lúc này, Tiểu Nam bỗng nhiên khẽ nhíu mày tựa như muốn nói, lại thôi, làm Trần Hạo hơi sửng sốt.

“Cha... Cha, ông ấy không phải người thường...” Tiểu Nam rốt cuộc vẫn là nhỏ giọng nói.

“Sao đệ biết?” Trần Hạo kinh ngạc hỏi.

“Cha không cho đệ cùng Tiểu Yến tu luyện nội công Tiêu gia. Một mình truyền thụ chúng ta một bộ... Cha bảo chúng ta cố gắng tu luyện, tương lai đến bên cạnh ca... Ca, ca nói cha rõ ràng là người thường, sao có thể có công pháp tu luyện? Hơn nữa... ở lúc ca ca rời khỏi Vân Châu, liền bảo chúng ta bắt đầu tu luyện, nếu không đệ cùng muội muội tu vi bây giờ cũng không thể nhanh như vậy, đã sắp tấn thăng võ sĩ”

“Ðệ có từng hỏi cha không?” Vẻ mặt Trần Hạo nghiêm túc nói. Hắn biết, đệ đệ này của mình đã không thể dùng ánh mắt đối đãi trẻ con nhìn nữa. Thậm chí so với hắn năm đó linh hồn chưa dung hợp, tâm trí cũng thành thục hơn nhiều.

“Từng hỏi. Nhưng cha cái gì cũng không nói. Chỉ nói sẽ có một ngày chúng ta sẽ biết... Ca, ca là cũng phát hiện rồi phải không?”

“Ừm. Về sau không nên hỏi. Cha hẳn là có nỗi khổ trong lòng...” Trần Hạo nói.

“Vâng”

Đang nói chuyện, Trần Hạo xa xa đã thấy được một cái tiểu viện độc lập, cùng với mẫu thân ở cửa tiểu viện, kiễng chân nhìn xung quanh.

Bộ dáng mẫu thân đã có biến hóa rất lớn. Sắc mặt hồng nhuận, rõ ràng so với trước kia trẻ hơn mười tuổi.

“Thiên Tứ...”

Thanh âm quen thuộc mang theo một tia kích động run rẩy, mẫu thân một đường chạy chậm, đón hướng về phía Trần Hạo.

Trần Hạo vội vàng buông Tiểu Yến xuống, thân hình nhoáng lên một cái, liền xuất hiện ở trước mặt mẫu thân, khom người quỳ gối trên đất: “Mẹ!”

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Ngạo Thiên Cuồng Tôn

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook