Quyển 1 - Chương 44: ý giả
Ô Sơn Vân Vũ
24/05/2017
"Cũng không quá kinh ngạc. Chúng ta là thế lực lớn nên có thể biết được
chuyện của họ thì họ cũng có thể biết được những tin tức của chúng ta... Chính là tin tức này thật sự truyền đi quá nhanh đi, nhưng lại có điểm
kỳ quái..."
"Kỳ quái? Tại sao lại kỳ quái?"
"Nói hươu nói vượn thôi..."
"Thật sao? Ta nghe bọn họ nói đều là sự thật cả...."
"Sự thật? Sư tỷ! ta không thể nào chỉ vì một tiểu nha đầu liền cùng Tiêu Cát Hàn quyết chiến sinh tử chứ? Ách...Ta là nói những điều này lại không có liên quan đến Cát Yên sư tỷ, về phần tên thú vật kia hắn có hay không thì là chuyện của hắn"
"Ai nha... Không phải là vì Cát Yên sao, cũng bởi vì tên thú vật kia chèn ép ngươi nên ngươi mới cùng hắn quyết chiến sinh tử sao?" Tiêu Mai hỏi lại bằng giọng điệu không mấy tin tưởng.
"Xin khiếu... Sư tỷ, ta mới chỉ có mười hai tuổi mà thôi, tình cảm cũng còn chưa có mở đâu... Ta Trần.... Tiêu Tường Hạo không phải ai muốn chèn ép liền chèn ép được! Người hiền bị người lấn, ngựa hiền bị người cưỡi, hắn muốn đem ta bị đuổi khỏi Tiêu gia, ta đây liền muốn hắn chết."
Ban đầu ngữ khí nói chuyện mang chút vui đùa, nhưng lúc nói câu nói sau thì hai tròng mắt hắn liền kìm không được liền tản mát ra một đạo tinh quang lạnh lùng khiến cho Tiêu Mai vô cùng kinh ngạc.
Không thể nghi ngờ, càng tiếp xúc nhiều với Trần Hạo Tiêu Mai lại càng phát hiện ra rằng trên người Trần Họa có rất nhiều điểm không phù hợp với tuổi của hắn. Tuy rằng hai người ngày càng thân thiết, bình thường Trần Hạo rất điềm đạm nhưng Tiêu Mai có thể cảm nhận được trong lòng Trần Hạo tràn đầy sự cương quyết nhiệt huyết.
Tiêu Mai nghĩ mãi không ra, mới chỉ là thiếu niên chưa tới mười ba tuổi đến tột cùng là đã trải qua những chuyện gì mới có thể có được loại tâm tính siêu việt hơn những người cùng tuổi này.
Tiêu Đỉnh mang theo mọi người chậm rãi đi về nơi đóng quân của Tiêu gia tại Vân Châu thành. Cùng lúc đó một đội ngũ khổng lồ chậm rãi tiến tới nơi mà đám người đi qua tất cả đều nhanh chóng tránh đường nhưng điều bất đồng so với đám người chính là đám người tản ra nhưng trên mặt ai cũng tràn đầy sự sợ hãi, không ai dám bước ra ngoài cửa, ngay cả nghị luận cũng không có một tiếng.
"Đây là Tư Mã gia, người đi đầu tiên hai vị chính là gia chủ của Tư Mã gia, Tư Mã Chấn. Cùng với đó là hai vị trưởng lão của bọn hắn. Còn kẻ đi ở giữa trong đội ngũ kia chính là một trong những người có cơ hội cạnh tranh ngôi vị quán quân của Vân Châu Võ Hội lần này, Tư Mã Kiếm Vân." Ở bên cạnh Trần Hạo, Tiêu Mai ghé vào tai hắn thấp giọng giải thích cho hắn.
Trần Hạo gật gật đầu, hắn nhìn thấy Tư Mã gia gia chủ cùng với Tiêu Đỉnh tuổi cũng bằng nhau dù có hơn kém cũng không có bao nhiêu, nhưng khuôn mặt hắn đầy sự hung ác, quanh thân tản mát ra một hơi thở lạnh lùng cùng cương quyết. Chỉ cần nhìn vào mắt hắn ai cũng có thể nhận ra được tâm ngoan thủ lạt trong ánh mắt của hắn,là một kẻ giết người không hề chớp mắt.
Trần Hạo chỉ nhìn thoáng qua Tư Mã Chấn, ánh mắt hắn lại tiếp tục để ý đến trên người của Tư Mã Kiếm Thần.
Cùng lúc đó, Tiêu Cát Hàn đi đầu đội ngũ cũng nhìn về phía Tư Mã Kiếm Thần.
Đây chính là đối thủ mà bọn họ có thể gặp trong võ hội.
Phảng phất như cảm ứng được cái nhìn của hai người, Tư Mã Kiếm Thần có khuôn mặt giống Tư Mã Chấn y như đúc. Hắn nhìn thoáng qua Tiêu Cát Hàn, trên mặt không hề che dấu sự khinh thường. Nhưng khi hắn nhìn về phía Trần Hạo thì sự khinh thường này bất chợt không còn.
Tuy ánh mắt hắn không có sự khinh thường nhưng cũng không hề xem Trần Hạo là đối thủ ánh mắt hắn chủ yếu tò mò là chính.
"Ồ, đây không phải là Tiêu gia gia chủ Tiêu Đỉnh sao? Đã lâu không gặp, nghe nói Tiêu gia các ngươi mới xuất hiện hai đại thiên tài có cơ hội bảo trụ được danh hiệu tứ đại gia tộc.... Nga, nghe nói hình như hai đại thiên tài của Tiêu gia ước chiến sinh tử với nhau? Thật là thú vị... Ta thật là tò mò, không biết ngươi vì bảo trụ hai vị thiên tài mà làm trái với tinh thần của Võ giả...ha ha..."
"Tư Mã Chấn ngươi cứ yên tâm, Tiêu gia của ta cũng không hề giống với Mỗ gia dựa vào con chó của Mỗ gia cắn người mới có thể nằm trong tứ đại gia tộc..." Tiêu Đỉnh đối đầu với Tư Mã Chấn trên mặt thể hiện sự lạnh nhạt. Nhưng trong lời nói lại vô cùng thâm thúy đánh thẳng vào nỗi đau của Tư Mã gia.
"Ngươi..."
Tiêu Đỉnh mỉm cười, vô cùng bình tĩnh so với Tư Mã Chấn thì khác một trời một vực.
"Tiêu Đỉnh, ngươi đừng tưởng là có lão nhân kia ta liền không dám động tới Tiêu gia các ngươi. Ta muốn biết các ngươi còn có thể sống được bao lâu..." Tư Mã Chấn xoay người lại hướng về phía Tiêu Đỉnh rít gào.
"Ngươi sẽ không nhìn thấy đâu. Trước khi ta chết ngươi nhất định sẽ vào quân tài trước ta " Tiêu Đỉnh cũng không quay đầu lại nói, ngữ khí vẫn không nhanh không chậm. Nhưng như vậy lại càng có lực sát thương lớn hơn. Đây chính là sự khinh thường trắng trợn không có một chút khoan nhượng.
Tuy Vân Châu thành chỉ là một thị trấn nhỏ, nhưng lại có diện tích khá rông lớn vượt ra ngoài sự tưởng tượng của Trần Hạo. So với đô thị lớn ở Địa Cầu Hoa Hạ không hề kém chút nào. Điều khác nhau duy nhất chính là không có loại nhà thấp nhất mười tầng cao nhất trăm tầng kia mà thôi.
Tiêu Đỉnh dẫn theo mọi người đi mất nửa canh giờ mới tới được nơi đóng quân của Tiêu gia. Tuy rằng cốt lõi của Tiêu gia là ở Thiên Trụ Sơn nhưng là một trong tứ đại gia tộc thì tại Vân Châu thành có được nơi đóng quân cũng là tự nhiên mà quy mô cũng không hề nhỏ chút nào,.
Đơn giản là mời mọi người dùng qua bữa cơm tẩy trần xong thì đám người Trần Hạo, Tiêu Cát Hàn và mười tên đệ tử dự thi tất cả đều đã được an bài phòng đầy đủ. Hôm nay, Trần Hạo cũng chỉ có đả tọa hai canh giờ chứ không tu luyện nhiều vì hắn rất khó tiến nhập vào trong giấc ngủ ngày mai đã là ngày bắt đầu Vân Châu Võ Hội rồi.
Từ khi tiến vào Ma Vân Sơn Mạch đến nay hắn cũng chưa từng có được một ngày nào ngủ ngon hết cả. Hắn bây giờ mới tiến được vào một giấc ngủ ngon lành như vậy. Hắn ngủ thẳng một mạch cho tới tận lúc Tiêu Mai tới gõ cửa gọi mới tỉnh dậy.
"Tiêu gia tới!"
Tiêu Đỉnh mang theo đám đệ tử Tiêu gia đi vào trong Hội trường của Võ Hội có kích thước khoảng nghìn trượng. Bọn họ bắt đầu tiến vào cửa, hộ vệ quanh thân tản mát ra hơi thở mạnh mẽ lấy Nguyên lực hùng hậu từ trong đan điền hô to một tiếng để báo cho mọi người biết Tiêu gia đã tới.
Khiến Trần Hạo cùng đám đệ tử chữ "Tường" khiếp sợ chính là Hội trường Võ Hội tuy vô cùng rộng lớn nhưng gần như đã trật ních người rồi. Ở giữa sân một cái lôi đài rộng lớn vô cùng xung quanh vây quanh rất nhiều lôi đài nhỏ khác nữa. Ở bốn phía khán đài người ngồi rậm rạp, khán đài ở phía trước các loại phục sức của đệ tử cùng tinh kỳ của các thế lực lớn tung bay phấp phới.
"Tiêu gia gia chủ, mời đi bên này!"
Một gã hộ vệ cao thủ của thành phủ chủ, cung kính hướng Tiêu Đỉnh nói. Nói xong liền đi trước dẫn đường, hướng tới chỗ ngồi đã an bài ổn thỏa từ trước.
Trước những cái nhìn chăm chú của mọi người, cả đám đệ tử Tiêu gia vô cùng kích động nhất là đám đệ tử chữ "Tường" là những kẻ mới lần đầu được chứng kiến Vân Châu Võ Hội nên càng kích động mãnh liệt hơn hết. Bọn họ đều âm thầm quyết định, cố gắng tu luyện tranh thủ thời gian để lấy được thân phận người dự thi chứ không phải là khán giả đến xem Vân Châu Võ Hội.
"Tiêu gia gia chủ đây chính là vị trí của các ngươi!"
Mất mười phút đồng hồ, hộ vệ phủ thành chủ liền đưa đám người Tiêu Đỉnh tới nơi được dựng tinh kỳ của Tiêu gia, thanh âm vô cùng cung kính.
"Được rồi, đa tạ!"
"Không nên khách khí. Tiêu gia gia chủ, Lục trưởng lão có lời mời ngài tới chỗ chủ tịch ngồi."
"Được. Ngươi cứ đi trước đi ta sẽ tới sau." Tiêu Đỉnh nhìn thoáng qua chỗ ngồi được phân phối của Tiêu gia, trên mặt thoáng hiện nét mỉm cười. Nhưng ánh mắt lại không khiến ai phát hiện nhìn thoáng qua Tiểu Linh Nhi đang ngồi trên khán đài, khá hài lòng nên ôm quyền nói.
"Được. Tại hạ xin cáo từ trước vậy. "
Tiêu Đỉnh đơn giản phân công công việc cho Tiêu Quan xong, lại cùng với đám người Trần Hạo và Tiêu Cát Hàn cùng mười tên đệ tử nói vài câu cường điệu xong liền cũng Lục trưởng lão hướng tới chỗ trung ương khán đài bên cạnh chủ tich thai tiến tới.
Thân là một trong số tứ đại gia tộc có được hai chỗ trong tổ trọng tài trong Vân Châu Võ Hội. Mà Tiêu Đỉnh cùng Hách Liên gia, Mặc gia, Tư Mã gia gia chủ của ba nhà phân biệt làm tổ phó tổ trọng tài. Tổ trưởng chính là do Lý Nhiên Vân Châu thành chủ phủ đảm nhiệm.
Liên tục mấy năm liền Tiêu gia tại Vân Châu Võ Hội đều có thành tích không được tốt cho lắm, tuy nhiên lạc đà gầy vẫn còn tốt hơn ngựa béo. Nhưng phải được mọi người thừa nhận là lạc đà không chết mới được. Mà bây giờ, vị trí mà đệ tử Tiêu gia bây giờ đủ để nói lên một điều là trong mắt phủ thành chủ Tiêu gia vẫn là một trong những thế lực tứ đại gia tộc.
Tuy người không phục cũng không thể nói được gì…
"Đông... Đông.... Đông..."
Giờ Thìn đã qua, giờ Tỵ tới, cũng chính là chín giờ sáng, tiếng chung du dương hùng hậu liền vang lên. Điều mà mọi người mong chờ rôt cuộc cũng tới. Vân Châu Võ Hội chính thức bắt đầu.
Một đạo thân ảnh từ chính giữa chủ tịch thai chậm rãi hạ xuống như là Lăng Không mà xuống nhưng quanh thân cũng không hề một chút Nguyên lực dao động gì cả. Nương theo tiếng chung du dương kia mà nhẹ nhàng hạ xuống chủ lôi đài.
Ngay trong nháy mắt, nguyên bản cả hội trường còn đang huyên náo thoáng cái liền trở nên yên tĩnh ánh mắt tất cả mọi người đều tập trung đều nhìn về phía thân ảnh lão giả giống như thần tiên kia. Lão giả tóc bạc trắng, mặt hồng hào, quanh thân tản mát ra hơi thở rất chi là nho nhã. Nếu như không có tận mắt nhìn thấy lão giả biểu diến một màn lăng không mà xuống thì không ai nghĩ rằng lão giả chính là một vị cao thủ cả.
Bởi vì từ trên người lão giả không hề có một chút Nguyên lực dao động nào cả.
"Vị tiền bối này chính là phủ thành chủ Lý Nhiên tiền bối. Tu vi của tiền bối so với lão tổ tông còn cao hơn ba phần." Ngay tại lúc thành phủ chủ Lý Nhiên bắt đầu dựa theo quy tắc tuyên bố danh sách những thế lực tham gia vào Vân Châu Võ Hội lần này và tuyên bố những quy tắc, thời gian của những trận đấu. Tiêu Mai ở bên cạnh liền nhỏ giọng nói cho Trần Hạo biết:
"Có phải ngươi rất kỳ quái tại sao hắn lại có thể không dùng tới Nguyên lực mà có thể lăng không mà đứng không?"
"Ân, đúng vậy đó" Trần Hạo hơi sững sờ, hắn không hề cảm ứng được một chút dao động của Nguyên lực cả. Nhưng linh giác của Trần Hạo trời sinh mẫn tuệ hăn lại có thể cảm nhận được một loại lực lượng hoàn toàn khác biệt so với nguyên lực giống như từng luồng gió nâng thân thể lão giả lên. Nghe thấy câu hỏi của Tiêu Mai nhưng Trần Hạo cũng không có nói ra cảm nhận của mình.
"Kỳ quái? Tại sao lại kỳ quái?"
"Nói hươu nói vượn thôi..."
"Thật sao? Ta nghe bọn họ nói đều là sự thật cả...."
"Sự thật? Sư tỷ! ta không thể nào chỉ vì một tiểu nha đầu liền cùng Tiêu Cát Hàn quyết chiến sinh tử chứ? Ách...Ta là nói những điều này lại không có liên quan đến Cát Yên sư tỷ, về phần tên thú vật kia hắn có hay không thì là chuyện của hắn"
"Ai nha... Không phải là vì Cát Yên sao, cũng bởi vì tên thú vật kia chèn ép ngươi nên ngươi mới cùng hắn quyết chiến sinh tử sao?" Tiêu Mai hỏi lại bằng giọng điệu không mấy tin tưởng.
"Xin khiếu... Sư tỷ, ta mới chỉ có mười hai tuổi mà thôi, tình cảm cũng còn chưa có mở đâu... Ta Trần.... Tiêu Tường Hạo không phải ai muốn chèn ép liền chèn ép được! Người hiền bị người lấn, ngựa hiền bị người cưỡi, hắn muốn đem ta bị đuổi khỏi Tiêu gia, ta đây liền muốn hắn chết."
Ban đầu ngữ khí nói chuyện mang chút vui đùa, nhưng lúc nói câu nói sau thì hai tròng mắt hắn liền kìm không được liền tản mát ra một đạo tinh quang lạnh lùng khiến cho Tiêu Mai vô cùng kinh ngạc.
Không thể nghi ngờ, càng tiếp xúc nhiều với Trần Hạo Tiêu Mai lại càng phát hiện ra rằng trên người Trần Họa có rất nhiều điểm không phù hợp với tuổi của hắn. Tuy rằng hai người ngày càng thân thiết, bình thường Trần Hạo rất điềm đạm nhưng Tiêu Mai có thể cảm nhận được trong lòng Trần Hạo tràn đầy sự cương quyết nhiệt huyết.
Tiêu Mai nghĩ mãi không ra, mới chỉ là thiếu niên chưa tới mười ba tuổi đến tột cùng là đã trải qua những chuyện gì mới có thể có được loại tâm tính siêu việt hơn những người cùng tuổi này.
Tiêu Đỉnh mang theo mọi người chậm rãi đi về nơi đóng quân của Tiêu gia tại Vân Châu thành. Cùng lúc đó một đội ngũ khổng lồ chậm rãi tiến tới nơi mà đám người đi qua tất cả đều nhanh chóng tránh đường nhưng điều bất đồng so với đám người chính là đám người tản ra nhưng trên mặt ai cũng tràn đầy sự sợ hãi, không ai dám bước ra ngoài cửa, ngay cả nghị luận cũng không có một tiếng.
"Đây là Tư Mã gia, người đi đầu tiên hai vị chính là gia chủ của Tư Mã gia, Tư Mã Chấn. Cùng với đó là hai vị trưởng lão của bọn hắn. Còn kẻ đi ở giữa trong đội ngũ kia chính là một trong những người có cơ hội cạnh tranh ngôi vị quán quân của Vân Châu Võ Hội lần này, Tư Mã Kiếm Vân." Ở bên cạnh Trần Hạo, Tiêu Mai ghé vào tai hắn thấp giọng giải thích cho hắn.
Trần Hạo gật gật đầu, hắn nhìn thấy Tư Mã gia gia chủ cùng với Tiêu Đỉnh tuổi cũng bằng nhau dù có hơn kém cũng không có bao nhiêu, nhưng khuôn mặt hắn đầy sự hung ác, quanh thân tản mát ra một hơi thở lạnh lùng cùng cương quyết. Chỉ cần nhìn vào mắt hắn ai cũng có thể nhận ra được tâm ngoan thủ lạt trong ánh mắt của hắn,là một kẻ giết người không hề chớp mắt.
Trần Hạo chỉ nhìn thoáng qua Tư Mã Chấn, ánh mắt hắn lại tiếp tục để ý đến trên người của Tư Mã Kiếm Thần.
Cùng lúc đó, Tiêu Cát Hàn đi đầu đội ngũ cũng nhìn về phía Tư Mã Kiếm Thần.
Đây chính là đối thủ mà bọn họ có thể gặp trong võ hội.
Phảng phất như cảm ứng được cái nhìn của hai người, Tư Mã Kiếm Thần có khuôn mặt giống Tư Mã Chấn y như đúc. Hắn nhìn thoáng qua Tiêu Cát Hàn, trên mặt không hề che dấu sự khinh thường. Nhưng khi hắn nhìn về phía Trần Hạo thì sự khinh thường này bất chợt không còn.
Tuy ánh mắt hắn không có sự khinh thường nhưng cũng không hề xem Trần Hạo là đối thủ ánh mắt hắn chủ yếu tò mò là chính.
"Ồ, đây không phải là Tiêu gia gia chủ Tiêu Đỉnh sao? Đã lâu không gặp, nghe nói Tiêu gia các ngươi mới xuất hiện hai đại thiên tài có cơ hội bảo trụ được danh hiệu tứ đại gia tộc.... Nga, nghe nói hình như hai đại thiên tài của Tiêu gia ước chiến sinh tử với nhau? Thật là thú vị... Ta thật là tò mò, không biết ngươi vì bảo trụ hai vị thiên tài mà làm trái với tinh thần của Võ giả...ha ha..."
"Tư Mã Chấn ngươi cứ yên tâm, Tiêu gia của ta cũng không hề giống với Mỗ gia dựa vào con chó của Mỗ gia cắn người mới có thể nằm trong tứ đại gia tộc..." Tiêu Đỉnh đối đầu với Tư Mã Chấn trên mặt thể hiện sự lạnh nhạt. Nhưng trong lời nói lại vô cùng thâm thúy đánh thẳng vào nỗi đau của Tư Mã gia.
"Ngươi..."
Tiêu Đỉnh mỉm cười, vô cùng bình tĩnh so với Tư Mã Chấn thì khác một trời một vực.
"Tiêu Đỉnh, ngươi đừng tưởng là có lão nhân kia ta liền không dám động tới Tiêu gia các ngươi. Ta muốn biết các ngươi còn có thể sống được bao lâu..." Tư Mã Chấn xoay người lại hướng về phía Tiêu Đỉnh rít gào.
"Ngươi sẽ không nhìn thấy đâu. Trước khi ta chết ngươi nhất định sẽ vào quân tài trước ta " Tiêu Đỉnh cũng không quay đầu lại nói, ngữ khí vẫn không nhanh không chậm. Nhưng như vậy lại càng có lực sát thương lớn hơn. Đây chính là sự khinh thường trắng trợn không có một chút khoan nhượng.
Tuy Vân Châu thành chỉ là một thị trấn nhỏ, nhưng lại có diện tích khá rông lớn vượt ra ngoài sự tưởng tượng của Trần Hạo. So với đô thị lớn ở Địa Cầu Hoa Hạ không hề kém chút nào. Điều khác nhau duy nhất chính là không có loại nhà thấp nhất mười tầng cao nhất trăm tầng kia mà thôi.
Tiêu Đỉnh dẫn theo mọi người đi mất nửa canh giờ mới tới được nơi đóng quân của Tiêu gia. Tuy rằng cốt lõi của Tiêu gia là ở Thiên Trụ Sơn nhưng là một trong tứ đại gia tộc thì tại Vân Châu thành có được nơi đóng quân cũng là tự nhiên mà quy mô cũng không hề nhỏ chút nào,.
Đơn giản là mời mọi người dùng qua bữa cơm tẩy trần xong thì đám người Trần Hạo, Tiêu Cát Hàn và mười tên đệ tử dự thi tất cả đều đã được an bài phòng đầy đủ. Hôm nay, Trần Hạo cũng chỉ có đả tọa hai canh giờ chứ không tu luyện nhiều vì hắn rất khó tiến nhập vào trong giấc ngủ ngày mai đã là ngày bắt đầu Vân Châu Võ Hội rồi.
Từ khi tiến vào Ma Vân Sơn Mạch đến nay hắn cũng chưa từng có được một ngày nào ngủ ngon hết cả. Hắn bây giờ mới tiến được vào một giấc ngủ ngon lành như vậy. Hắn ngủ thẳng một mạch cho tới tận lúc Tiêu Mai tới gõ cửa gọi mới tỉnh dậy.
"Tiêu gia tới!"
Tiêu Đỉnh mang theo đám đệ tử Tiêu gia đi vào trong Hội trường của Võ Hội có kích thước khoảng nghìn trượng. Bọn họ bắt đầu tiến vào cửa, hộ vệ quanh thân tản mát ra hơi thở mạnh mẽ lấy Nguyên lực hùng hậu từ trong đan điền hô to một tiếng để báo cho mọi người biết Tiêu gia đã tới.
Khiến Trần Hạo cùng đám đệ tử chữ "Tường" khiếp sợ chính là Hội trường Võ Hội tuy vô cùng rộng lớn nhưng gần như đã trật ních người rồi. Ở giữa sân một cái lôi đài rộng lớn vô cùng xung quanh vây quanh rất nhiều lôi đài nhỏ khác nữa. Ở bốn phía khán đài người ngồi rậm rạp, khán đài ở phía trước các loại phục sức của đệ tử cùng tinh kỳ của các thế lực lớn tung bay phấp phới.
"Tiêu gia gia chủ, mời đi bên này!"
Một gã hộ vệ cao thủ của thành phủ chủ, cung kính hướng Tiêu Đỉnh nói. Nói xong liền đi trước dẫn đường, hướng tới chỗ ngồi đã an bài ổn thỏa từ trước.
Trước những cái nhìn chăm chú của mọi người, cả đám đệ tử Tiêu gia vô cùng kích động nhất là đám đệ tử chữ "Tường" là những kẻ mới lần đầu được chứng kiến Vân Châu Võ Hội nên càng kích động mãnh liệt hơn hết. Bọn họ đều âm thầm quyết định, cố gắng tu luyện tranh thủ thời gian để lấy được thân phận người dự thi chứ không phải là khán giả đến xem Vân Châu Võ Hội.
"Tiêu gia gia chủ đây chính là vị trí của các ngươi!"
Mất mười phút đồng hồ, hộ vệ phủ thành chủ liền đưa đám người Tiêu Đỉnh tới nơi được dựng tinh kỳ của Tiêu gia, thanh âm vô cùng cung kính.
"Được rồi, đa tạ!"
"Không nên khách khí. Tiêu gia gia chủ, Lục trưởng lão có lời mời ngài tới chỗ chủ tịch ngồi."
"Được. Ngươi cứ đi trước đi ta sẽ tới sau." Tiêu Đỉnh nhìn thoáng qua chỗ ngồi được phân phối của Tiêu gia, trên mặt thoáng hiện nét mỉm cười. Nhưng ánh mắt lại không khiến ai phát hiện nhìn thoáng qua Tiểu Linh Nhi đang ngồi trên khán đài, khá hài lòng nên ôm quyền nói.
"Được. Tại hạ xin cáo từ trước vậy. "
Tiêu Đỉnh đơn giản phân công công việc cho Tiêu Quan xong, lại cùng với đám người Trần Hạo và Tiêu Cát Hàn cùng mười tên đệ tử nói vài câu cường điệu xong liền cũng Lục trưởng lão hướng tới chỗ trung ương khán đài bên cạnh chủ tich thai tiến tới.
Thân là một trong số tứ đại gia tộc có được hai chỗ trong tổ trọng tài trong Vân Châu Võ Hội. Mà Tiêu Đỉnh cùng Hách Liên gia, Mặc gia, Tư Mã gia gia chủ của ba nhà phân biệt làm tổ phó tổ trọng tài. Tổ trưởng chính là do Lý Nhiên Vân Châu thành chủ phủ đảm nhiệm.
Liên tục mấy năm liền Tiêu gia tại Vân Châu Võ Hội đều có thành tích không được tốt cho lắm, tuy nhiên lạc đà gầy vẫn còn tốt hơn ngựa béo. Nhưng phải được mọi người thừa nhận là lạc đà không chết mới được. Mà bây giờ, vị trí mà đệ tử Tiêu gia bây giờ đủ để nói lên một điều là trong mắt phủ thành chủ Tiêu gia vẫn là một trong những thế lực tứ đại gia tộc.
Tuy người không phục cũng không thể nói được gì…
"Đông... Đông.... Đông..."
Giờ Thìn đã qua, giờ Tỵ tới, cũng chính là chín giờ sáng, tiếng chung du dương hùng hậu liền vang lên. Điều mà mọi người mong chờ rôt cuộc cũng tới. Vân Châu Võ Hội chính thức bắt đầu.
Một đạo thân ảnh từ chính giữa chủ tịch thai chậm rãi hạ xuống như là Lăng Không mà xuống nhưng quanh thân cũng không hề một chút Nguyên lực dao động gì cả. Nương theo tiếng chung du dương kia mà nhẹ nhàng hạ xuống chủ lôi đài.
Ngay trong nháy mắt, nguyên bản cả hội trường còn đang huyên náo thoáng cái liền trở nên yên tĩnh ánh mắt tất cả mọi người đều tập trung đều nhìn về phía thân ảnh lão giả giống như thần tiên kia. Lão giả tóc bạc trắng, mặt hồng hào, quanh thân tản mát ra hơi thở rất chi là nho nhã. Nếu như không có tận mắt nhìn thấy lão giả biểu diến một màn lăng không mà xuống thì không ai nghĩ rằng lão giả chính là một vị cao thủ cả.
Bởi vì từ trên người lão giả không hề có một chút Nguyên lực dao động nào cả.
"Vị tiền bối này chính là phủ thành chủ Lý Nhiên tiền bối. Tu vi của tiền bối so với lão tổ tông còn cao hơn ba phần." Ngay tại lúc thành phủ chủ Lý Nhiên bắt đầu dựa theo quy tắc tuyên bố danh sách những thế lực tham gia vào Vân Châu Võ Hội lần này và tuyên bố những quy tắc, thời gian của những trận đấu. Tiêu Mai ở bên cạnh liền nhỏ giọng nói cho Trần Hạo biết:
"Có phải ngươi rất kỳ quái tại sao hắn lại có thể không dùng tới Nguyên lực mà có thể lăng không mà đứng không?"
"Ân, đúng vậy đó" Trần Hạo hơi sững sờ, hắn không hề cảm ứng được một chút dao động của Nguyên lực cả. Nhưng linh giác của Trần Hạo trời sinh mẫn tuệ hăn lại có thể cảm nhận được một loại lực lượng hoàn toàn khác biệt so với nguyên lực giống như từng luồng gió nâng thân thể lão giả lên. Nghe thấy câu hỏi của Tiêu Mai nhưng Trần Hạo cũng không có nói ra cảm nhận của mình.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.