Ngẫu Nhiên Bày Quầy Bán Hàng, Khách Hàng Đuổi Theo Tôi Mười Con Phố
Chương 47: Một Chén Một Trăm Tệ, Cậu Giật Tiền À? (2)
Mại Kê Đản Hán Bảo Lạc
08/03/2024
Đưa từ chân núi đến đỉnh núi, sức lực của cậu có hạn, cháo chuẩn bị cũng không nhiều lắm.
Có người mua thì bán, không ai mua thì… cậu tiếp tục chờ thôi.
Bảo cậu đưa y nguyên xuống núi là không thể, quá mệt mỏi!
“Hai chén cháo hai trăm tệ.”
Người đàn ông gật đầu, cầm điện thoại quét mã QR thanh toán tiền.
Lâm Chu cũng vui vẻ mở nắp nồi, quấy muôi sắt to múc cháo.
Khi cậu quấy, hơi nóng của cháo trứng muối thịt nạc bay lên, hương vị thơm ngon đậm đà càng hấp dẫn, du khách gần đó không nhịn được mà nhìn qua.
Đặc biệt là mấy sinh viên bên cạnh, ăn vui vẻ cực kỳ.
Leo một đường nhưng cháo vẫn còn nóng hổi.
Cầm chén lên, húp cháo dọc theo mép chén, nghe tiếng vang, lập tức cảm thấy hơi đói bụng.
Muốn nếm thử, nhưng một chén cháo một trăm tệ thật sự quá mắc!
Có người phụ nữ trung niên đói bụng muốn ăn, nhưng lại chê mắc, tiến lên trước trả giá.
“Chàng trai trẻ, một chén một trăm tệ của cậu cũng quá mắc, vé vào núi Tần Hoàng cũng không lấy tiền, cậu có thể bán rẻ một chút không?”
“Hai mươi được không? Tôi mua một chén, nếu ở dưới chân núi, hai mươi tệ cũng có thể mua hai chén!”
Người phụ nữ trung niên nói, vẻ mặt giống như đang nói hai mươi tệ là cậu kiếm lời.
Lâm Chu thấy vậy cũng không nói nên lời.
Thật sự muốn trả lời một câu, quý bà nghĩ sao!
Cậu đã bán bảy chén cháo trứng muối thịt nạc với giá một trăm tệ một chén, nếu giảm giá thì không phải là những khách hàng trước đó mua với giá gốc sẽ tố cáo cậu sao?
“Xin lỗi quý khách, 3 giờ sáng tôi đã đi chợ buôn mua nguyên liệu nấu ăn mới mẻ nhất để nấu nồi cháo này, cháo mới nấu đã đưa từng bước lên đỉnh núi này, hơn nữa tay nghề này tôi đáng giá một trăm tệ.”
Lâm Chu vô cùng tự tin với tài nấu ăn max cấp của mình.
Hơn nữa có sự tăng thêm của thực đơn hệ thống.
Ai nếm thử mùi vị xong mà không khen ngon một câu được?
Hệ thống cảm thấy cậu xứng đáng cái giá này, chẳng lẽ cậu còn phải tự hạ giá trị bản thân sao?
“Lòng cậu thật hiểm độc, cho dù là đỉnh núi, một chén cháo cũng không thể bán một trăm tệ, thật là…”
Nhìn thấy người phụ nữ trung niên giống như đang gây chuyện, mấy sinh viên bên cạnh không nhìn nổi nữa.
“Bác gái à, không ai ép bác mua, chúng con cảm thấy đáng giá là được, buôn bán là chuyện thuận mua vừa bán, có thể đưa cháo nặng như vậy lên đỉnh núi cũng không dễ dàng gì, vẫn tích chút đức thì hơn.”
Người phụ nữ trung niên nhìn thấy người xung quanh đều nhìn mình với ánh mắt khác thường, biết dư luận không đứng bên mình, lập tức đen mặt.
Hiện tại người trẻ tuổi đều sao vậy.
Một chén cháo một trăm tệ cũng ăn, khiến bà cũng không dễ trả giá.
Đối với loại người này, át chủ bài của các sinh viên là móc mỉa.
Đây không phải nói rõ ra là muốn ăn nhưng lại cảm thấy mắc, muốn chiếm lợi sao!
Coi thường bọn họ là người trẻ tuổi ngu ngốc không nhìn ra được à?
Các sinh viên mở miệng nói móc đánh bay bác gái.
Sau đó cảm thấy bầu không khí của khu vực này đều đã khá nhiều, lại vui vẻ tiếp tục ăn cháo.
Một chén cháo vào bụng, mấy người thực sự là cảm nhận được sự thỏa mãn trước nay chưa có!
Không chỉ thỏa mãn bụng thôi mà là toàn thân toàn ý đều sung sướng, nhung nhớ không thôi.
Lúc này bọn họ thực sự cảm thấy không có một bữa cơm nào có thể so sánh với chén cháo này.
Thật tình cảm thấy cơm ăn trước đây không gọi là ăn cơm, mà là lấp đầy bao tử mà thôi. Còn bữa ăn này mới chính thức là hưởng thụ.
Cháo trứng muối thịt nạc, mằn mặn thơm thơm ngon ngon đều đủ cả.
Mùi vị cũng không thể xoi mói nổi.
Trứng muối được hầm đến nát nhừ mới là sự thể hiện ngon nhất đối với mùi vị của trứng muối.
Hạt gạo mới mẻ còn chưa tiến vào miệng đã có thể ngửi thấy mùi của nó rồi. Hương lúa mới nấu chung cùng với thịt sườn tươi ngon, càng làm cho cháo trơn mềm hơn.
Mùi của hành và gừng không nồng, còn không nặng mùi bằng một tí bột tiêu kia nhưng lại ngon vừa miệng.
Ăn ở trong miệng phải kêu là thơm vô cùng!
Ngay cả thịt bằm không nhiều lắm cũng có vẻ vừa đúng.
Chính là phải ít thịt, ngẫu nhiên ăn phải một miếng thịt mới phát hiện ra rất có lạc thú trong chuyện này.
Nếu như ăn trứng muối, cảm giác ngon miệng ấy càng làm cho người ta không nhịn được phải nuốt xuống, cẩn thận dư vị. Trứng muối vào miệng là tan, quả thực đã lật đổ nhận biết của bọn họ về trứng muối.
Cháo trứng muối thịt nạc một trăm tệ một chén thực sự rất ngon, ngon hơn cháo trứng muối thịt nạc bọn họ từng ăn nhiều.
Nhất là khi leo lên đỉnh núi, mệt đến thở hồng hộc, uống một chén cháo trứng muối thịt nạc ngon như vậy là khôi phục tinh lực ngay tức thì luôn.
“Anh à tài nấu nướng của anh trâu bò thật!”
“Đúng vậy, ăn ngon quá đi!”
Có người mua thì bán, không ai mua thì… cậu tiếp tục chờ thôi.
Bảo cậu đưa y nguyên xuống núi là không thể, quá mệt mỏi!
“Hai chén cháo hai trăm tệ.”
Người đàn ông gật đầu, cầm điện thoại quét mã QR thanh toán tiền.
Lâm Chu cũng vui vẻ mở nắp nồi, quấy muôi sắt to múc cháo.
Khi cậu quấy, hơi nóng của cháo trứng muối thịt nạc bay lên, hương vị thơm ngon đậm đà càng hấp dẫn, du khách gần đó không nhịn được mà nhìn qua.
Đặc biệt là mấy sinh viên bên cạnh, ăn vui vẻ cực kỳ.
Leo một đường nhưng cháo vẫn còn nóng hổi.
Cầm chén lên, húp cháo dọc theo mép chén, nghe tiếng vang, lập tức cảm thấy hơi đói bụng.
Muốn nếm thử, nhưng một chén cháo một trăm tệ thật sự quá mắc!
Có người phụ nữ trung niên đói bụng muốn ăn, nhưng lại chê mắc, tiến lên trước trả giá.
“Chàng trai trẻ, một chén một trăm tệ của cậu cũng quá mắc, vé vào núi Tần Hoàng cũng không lấy tiền, cậu có thể bán rẻ một chút không?”
“Hai mươi được không? Tôi mua một chén, nếu ở dưới chân núi, hai mươi tệ cũng có thể mua hai chén!”
Người phụ nữ trung niên nói, vẻ mặt giống như đang nói hai mươi tệ là cậu kiếm lời.
Lâm Chu thấy vậy cũng không nói nên lời.
Thật sự muốn trả lời một câu, quý bà nghĩ sao!
Cậu đã bán bảy chén cháo trứng muối thịt nạc với giá một trăm tệ một chén, nếu giảm giá thì không phải là những khách hàng trước đó mua với giá gốc sẽ tố cáo cậu sao?
“Xin lỗi quý khách, 3 giờ sáng tôi đã đi chợ buôn mua nguyên liệu nấu ăn mới mẻ nhất để nấu nồi cháo này, cháo mới nấu đã đưa từng bước lên đỉnh núi này, hơn nữa tay nghề này tôi đáng giá một trăm tệ.”
Lâm Chu vô cùng tự tin với tài nấu ăn max cấp của mình.
Hơn nữa có sự tăng thêm của thực đơn hệ thống.
Ai nếm thử mùi vị xong mà không khen ngon một câu được?
Hệ thống cảm thấy cậu xứng đáng cái giá này, chẳng lẽ cậu còn phải tự hạ giá trị bản thân sao?
“Lòng cậu thật hiểm độc, cho dù là đỉnh núi, một chén cháo cũng không thể bán một trăm tệ, thật là…”
Nhìn thấy người phụ nữ trung niên giống như đang gây chuyện, mấy sinh viên bên cạnh không nhìn nổi nữa.
“Bác gái à, không ai ép bác mua, chúng con cảm thấy đáng giá là được, buôn bán là chuyện thuận mua vừa bán, có thể đưa cháo nặng như vậy lên đỉnh núi cũng không dễ dàng gì, vẫn tích chút đức thì hơn.”
Người phụ nữ trung niên nhìn thấy người xung quanh đều nhìn mình với ánh mắt khác thường, biết dư luận không đứng bên mình, lập tức đen mặt.
Hiện tại người trẻ tuổi đều sao vậy.
Một chén cháo một trăm tệ cũng ăn, khiến bà cũng không dễ trả giá.
Đối với loại người này, át chủ bài của các sinh viên là móc mỉa.
Đây không phải nói rõ ra là muốn ăn nhưng lại cảm thấy mắc, muốn chiếm lợi sao!
Coi thường bọn họ là người trẻ tuổi ngu ngốc không nhìn ra được à?
Các sinh viên mở miệng nói móc đánh bay bác gái.
Sau đó cảm thấy bầu không khí của khu vực này đều đã khá nhiều, lại vui vẻ tiếp tục ăn cháo.
Một chén cháo vào bụng, mấy người thực sự là cảm nhận được sự thỏa mãn trước nay chưa có!
Không chỉ thỏa mãn bụng thôi mà là toàn thân toàn ý đều sung sướng, nhung nhớ không thôi.
Lúc này bọn họ thực sự cảm thấy không có một bữa cơm nào có thể so sánh với chén cháo này.
Thật tình cảm thấy cơm ăn trước đây không gọi là ăn cơm, mà là lấp đầy bao tử mà thôi. Còn bữa ăn này mới chính thức là hưởng thụ.
Cháo trứng muối thịt nạc, mằn mặn thơm thơm ngon ngon đều đủ cả.
Mùi vị cũng không thể xoi mói nổi.
Trứng muối được hầm đến nát nhừ mới là sự thể hiện ngon nhất đối với mùi vị của trứng muối.
Hạt gạo mới mẻ còn chưa tiến vào miệng đã có thể ngửi thấy mùi của nó rồi. Hương lúa mới nấu chung cùng với thịt sườn tươi ngon, càng làm cho cháo trơn mềm hơn.
Mùi của hành và gừng không nồng, còn không nặng mùi bằng một tí bột tiêu kia nhưng lại ngon vừa miệng.
Ăn ở trong miệng phải kêu là thơm vô cùng!
Ngay cả thịt bằm không nhiều lắm cũng có vẻ vừa đúng.
Chính là phải ít thịt, ngẫu nhiên ăn phải một miếng thịt mới phát hiện ra rất có lạc thú trong chuyện này.
Nếu như ăn trứng muối, cảm giác ngon miệng ấy càng làm cho người ta không nhịn được phải nuốt xuống, cẩn thận dư vị. Trứng muối vào miệng là tan, quả thực đã lật đổ nhận biết của bọn họ về trứng muối.
Cháo trứng muối thịt nạc một trăm tệ một chén thực sự rất ngon, ngon hơn cháo trứng muối thịt nạc bọn họ từng ăn nhiều.
Nhất là khi leo lên đỉnh núi, mệt đến thở hồng hộc, uống một chén cháo trứng muối thịt nạc ngon như vậy là khôi phục tinh lực ngay tức thì luôn.
“Anh à tài nấu nướng của anh trâu bò thật!”
“Đúng vậy, ăn ngon quá đi!”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.