Ngẫu Nhiên Bày Quầy Bán Hàng, Khách Hàng Đuổi Theo Tôi Mười Con Phố
Chương 26: Ông Chủ, Giới Hạn Mua Hàng Đi Được Không? Nếu Không Tôi Sẽ Không Kịp Ăn!
Mại Kê Đản Hán Bảo Lạc
05/03/2024
“Tôi thậm chí còn chưa kịp mang về nhà, trên đường đi không cẩn thận ăn hết rồi.”
Những người quen biết nhau trong hàng ngũ bắt đầu trò chuyện rôm rả với nhau trong thời gian xếp hàng chờ, khiến bầu không khí trở nên vô cùng náo nhiệt.
Thu hút không ít người qua đường.
Người Hoa quốc luôn rất tò mò về việc xếp hàng.
Đặc biệt là khi xếp hàng để thưởng thức mỹ vị. Rất nhiều người nghĩ đông người xếp hàng chờ như vậy, chắc hẳn món này rất ngon nhỉ?
Đi ngang qua không nỡ bỏ lỡ nha!
Ai đang rỗi rãi đều chạy đến góp vui, cùng tham gia vào sau hàng ngũ.
Còn có người qua đường tò mò, không biết mọi người đang xếp hàng làm gì, thế là mò qua xếp chung. Chiếm chỗ trước đã, sau đó mới tò mò hỏi người phía trước xem họ xếp hàng làm gì.
Sau khi biết được mọi người đang xếp hàng mua bánh bao, ai nấy đều cực kỳ ngạc nhiên.
Đêm hôm khuya khoắt thế này lại lắm người xếp hàng mua bánh bao trước cổng công viên như vậy. Đúng là trần đời mới gặp lần đầu!
Kiểu gì cũng phải nếm thử xem bánh bao này có mùi vị thế nào!
...
Lúc này, tại biệt thự Hoàng Gia, ông bác leo núi được tài xế đưa đến công viên Hoa Quả Sơn.
Không dễ đỗ xe trong công viên, ông bác leo núi xuống xe trước, bảo tài xế đỗ xe xong rồi đến tìm ông.
Vừa xuống xe, ông bác leo núi trông thấy Lâm Chu đang đứng bán bánh bao bên quầy.
Thế là ông chắp tay sau lưng, thong dong đi vào cuối hàng.
Khỏi phải nói, ông vừa bước xuống xe đã ngửi thấy mùi bánh bao thơm thoang thoảng, dễ chịu.
Khi bánh bao hấp xong, cả hàng nhanh chóng dịch về phía trước.
Lâm Chu bắt đầu đóng gói, hai tay hoạt động thoăn thoắt.
Hôm nay, khách hàng còn mạnh mẽ hơn trước đó, vừa lên tiếng đã muốn mua mười mấy, hai mươi, ba mươi cái bánh bao.
Dọa Lâm Chu sợ chết khiếp.
“Người anh em, sao anh mua nhiều thế?”
Lâm Chu nhìn nồi hấp, mới bắt đầu có bao lâu đâu mà một trăm cái bánh bao đã không còn lại bao nhiêu.
Mỗi khách đều mua rất nhiều.
“Tôi muốn mua về để vào tủ đông, thế thì có thể ăn được tận mấy ngày.”
Lâm Chu im lặng một lát nhưng vẫn gói hai mươi cái bánh bao, mỗi vị mười cái.
Thấy cách làm của người khách này.
Khách hàng phía sau cũng học theo.
Sau đó, cả hàng chỉ tiến thêm vài chục bước mà một trăm cái bánh bao đầu tiên đã hết sạch.
Số người mua được còn chưa đến một phần ba đội ngũ.
“Thật ngại quá, mẻ bánh bao vừa rồi đã bán hết. Bây giờ tôi phải hấp thêm, mọi người chờ khoảng mười phút nữa nhé!”
Nhân của bánh bao xá xíu và bánh bao đậu đỏ đã chín sẵn, chỉ cần hấp bánh bao ở nhiệt độ cao trong mười phút và đun lửa nhỏ trong ba phút là được.
Trong hàng người có khách quen thấy còn chưa tới 8:30 mà mẻ bánh bao đầu tiên đã hết sạch, lập tức có dự cảm chẳng lành.
“Tôi đếm rồi, phía trước còn không đến mười người, vậy mà mua hết một trăm cái bánh bao rồi?”
“Ông chủ, cậu nhìn số người phía sau đi. Cậu có thể giới hạn mua hàng không?”
“Đúng đấy, nếu không đến lượt tôi lại hết!”
“Ông chủ, giới hạn mua hàng đi được không? Không thì tôi không kịp ăn luôn ấy!”
Nhóm khách hàng nhận ra có điều không ổn, trong chốc lát cả đội ngũ ồn ào hỗn loạn. Mọi người căng thẳng vây quanh quầy hàng của Lâm Chu đề nghị.
Lâm Chu trầm ngâm một thoáng, thấy người phía sau dường như đều có ý như vậy bèn hỏi: “Bây giờ giới hạn mua hàng mọi người có cảm thấy không công bằng không? Người đến trước đã mua nhiều như vậy.”
Chỉ thấy những khách hàng đứng trước đám đông điên cuồng lắc đầu.
“Giới hạn mua hàng mới công bằng, chúng tôi rất thích giới hạn mua hàng!”
“Chuẩn, nếu cậu không giới hạn lại, bị mấy người đứng trước mua hết thì sao!”
“Ông chủ, bắt đầu giới hạn mua hàng từ bây giờ luôn đi, chúng tôi không ngại đâu.”
“Hợp lý hợp lý, chỉ cần tôi có thể mua được, ít một chút cũng không sao!”
“Ông chủ, cậu đồng ý với chúng tôi đi mà!”
“Thương xót chúng tôi với, còn không ăn được bánh bao cậu làm nữa, chúng tôi sẽ thèm chết luôn!”
“Ông chủ, bà đã chín mươi tuổi rồi. Trước lúc lâm chung chỉ muốn ăn bánh bao cháu làm thôi, cháu biết không!”
“...”
Lâm Chu bị nhóm người anh một câu tôi một câu nhốn nháo đến nhức cả đầu.
Sau khi hỏi lại ý kiến mọi người, ai cũng nói muốn giới hạn mua hàng, cậu mới đồng ý.
Nếu khách hàng đều không ngại, vậy cậu giới hạn mua hàng để nhiều người ăn được bánh bao hơn, chuyện này không thành vấn đề.
Cùng lắm là thêm chút ít rắc rối thôi.
Nhưng nhiều khách hàng thế này, họ mà không mua được bánh bao, há chẳng phải sẽ lôi kéo không cho cậu đi à!
Thế thì giới hạn mua hàng là tốt nhất.
Nếu không, có lẽ sẽ thật sự xảy ra cảnh tượng xe ba bánh của cậu bị người ta túm chặt không nhúc nhích nổi.
“Vậy thì giới hạn mỗi người chỉ được mua bốn cái, mọi người xếp hàng đừng chen lấn xô đẩy, từng người một thôi nhé!”
Những người quen biết nhau trong hàng ngũ bắt đầu trò chuyện rôm rả với nhau trong thời gian xếp hàng chờ, khiến bầu không khí trở nên vô cùng náo nhiệt.
Thu hút không ít người qua đường.
Người Hoa quốc luôn rất tò mò về việc xếp hàng.
Đặc biệt là khi xếp hàng để thưởng thức mỹ vị. Rất nhiều người nghĩ đông người xếp hàng chờ như vậy, chắc hẳn món này rất ngon nhỉ?
Đi ngang qua không nỡ bỏ lỡ nha!
Ai đang rỗi rãi đều chạy đến góp vui, cùng tham gia vào sau hàng ngũ.
Còn có người qua đường tò mò, không biết mọi người đang xếp hàng làm gì, thế là mò qua xếp chung. Chiếm chỗ trước đã, sau đó mới tò mò hỏi người phía trước xem họ xếp hàng làm gì.
Sau khi biết được mọi người đang xếp hàng mua bánh bao, ai nấy đều cực kỳ ngạc nhiên.
Đêm hôm khuya khoắt thế này lại lắm người xếp hàng mua bánh bao trước cổng công viên như vậy. Đúng là trần đời mới gặp lần đầu!
Kiểu gì cũng phải nếm thử xem bánh bao này có mùi vị thế nào!
...
Lúc này, tại biệt thự Hoàng Gia, ông bác leo núi được tài xế đưa đến công viên Hoa Quả Sơn.
Không dễ đỗ xe trong công viên, ông bác leo núi xuống xe trước, bảo tài xế đỗ xe xong rồi đến tìm ông.
Vừa xuống xe, ông bác leo núi trông thấy Lâm Chu đang đứng bán bánh bao bên quầy.
Thế là ông chắp tay sau lưng, thong dong đi vào cuối hàng.
Khỏi phải nói, ông vừa bước xuống xe đã ngửi thấy mùi bánh bao thơm thoang thoảng, dễ chịu.
Khi bánh bao hấp xong, cả hàng nhanh chóng dịch về phía trước.
Lâm Chu bắt đầu đóng gói, hai tay hoạt động thoăn thoắt.
Hôm nay, khách hàng còn mạnh mẽ hơn trước đó, vừa lên tiếng đã muốn mua mười mấy, hai mươi, ba mươi cái bánh bao.
Dọa Lâm Chu sợ chết khiếp.
“Người anh em, sao anh mua nhiều thế?”
Lâm Chu nhìn nồi hấp, mới bắt đầu có bao lâu đâu mà một trăm cái bánh bao đã không còn lại bao nhiêu.
Mỗi khách đều mua rất nhiều.
“Tôi muốn mua về để vào tủ đông, thế thì có thể ăn được tận mấy ngày.”
Lâm Chu im lặng một lát nhưng vẫn gói hai mươi cái bánh bao, mỗi vị mười cái.
Thấy cách làm của người khách này.
Khách hàng phía sau cũng học theo.
Sau đó, cả hàng chỉ tiến thêm vài chục bước mà một trăm cái bánh bao đầu tiên đã hết sạch.
Số người mua được còn chưa đến một phần ba đội ngũ.
“Thật ngại quá, mẻ bánh bao vừa rồi đã bán hết. Bây giờ tôi phải hấp thêm, mọi người chờ khoảng mười phút nữa nhé!”
Nhân của bánh bao xá xíu và bánh bao đậu đỏ đã chín sẵn, chỉ cần hấp bánh bao ở nhiệt độ cao trong mười phút và đun lửa nhỏ trong ba phút là được.
Trong hàng người có khách quen thấy còn chưa tới 8:30 mà mẻ bánh bao đầu tiên đã hết sạch, lập tức có dự cảm chẳng lành.
“Tôi đếm rồi, phía trước còn không đến mười người, vậy mà mua hết một trăm cái bánh bao rồi?”
“Ông chủ, cậu nhìn số người phía sau đi. Cậu có thể giới hạn mua hàng không?”
“Đúng đấy, nếu không đến lượt tôi lại hết!”
“Ông chủ, giới hạn mua hàng đi được không? Không thì tôi không kịp ăn luôn ấy!”
Nhóm khách hàng nhận ra có điều không ổn, trong chốc lát cả đội ngũ ồn ào hỗn loạn. Mọi người căng thẳng vây quanh quầy hàng của Lâm Chu đề nghị.
Lâm Chu trầm ngâm một thoáng, thấy người phía sau dường như đều có ý như vậy bèn hỏi: “Bây giờ giới hạn mua hàng mọi người có cảm thấy không công bằng không? Người đến trước đã mua nhiều như vậy.”
Chỉ thấy những khách hàng đứng trước đám đông điên cuồng lắc đầu.
“Giới hạn mua hàng mới công bằng, chúng tôi rất thích giới hạn mua hàng!”
“Chuẩn, nếu cậu không giới hạn lại, bị mấy người đứng trước mua hết thì sao!”
“Ông chủ, bắt đầu giới hạn mua hàng từ bây giờ luôn đi, chúng tôi không ngại đâu.”
“Hợp lý hợp lý, chỉ cần tôi có thể mua được, ít một chút cũng không sao!”
“Ông chủ, cậu đồng ý với chúng tôi đi mà!”
“Thương xót chúng tôi với, còn không ăn được bánh bao cậu làm nữa, chúng tôi sẽ thèm chết luôn!”
“Ông chủ, bà đã chín mươi tuổi rồi. Trước lúc lâm chung chỉ muốn ăn bánh bao cháu làm thôi, cháu biết không!”
“...”
Lâm Chu bị nhóm người anh một câu tôi một câu nhốn nháo đến nhức cả đầu.
Sau khi hỏi lại ý kiến mọi người, ai cũng nói muốn giới hạn mua hàng, cậu mới đồng ý.
Nếu khách hàng đều không ngại, vậy cậu giới hạn mua hàng để nhiều người ăn được bánh bao hơn, chuyện này không thành vấn đề.
Cùng lắm là thêm chút ít rắc rối thôi.
Nhưng nhiều khách hàng thế này, họ mà không mua được bánh bao, há chẳng phải sẽ lôi kéo không cho cậu đi à!
Thế thì giới hạn mua hàng là tốt nhất.
Nếu không, có lẽ sẽ thật sự xảy ra cảnh tượng xe ba bánh của cậu bị người ta túm chặt không nhúc nhích nổi.
“Vậy thì giới hạn mỗi người chỉ được mua bốn cái, mọi người xếp hàng đừng chen lấn xô đẩy, từng người một thôi nhé!”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.