Chương 105
Diệp Trần Niên
23/03/2023
tháng Năm
Ngày 32 mang về tin tốt, các nhà vật lý bèn bắt tay nhau hoàn thành nốt những phân đoạn cuối cùng, chính phủ mọi quốc gia cũng dần công khai kế hoạch cứu thế Máy Đẩy Hấp Dẫn trên quy mô lớn. Loài người trong cơn hoảng loạn rốt cục biết cách tự cứu lấy mình, một kế hoạch cụ thể đến từng chi tiết bao giờ cũng khiến người ta an tâm hơn bất kỳ khẩu hiệu nào.
Vì thế, giữa họ và những người khác, đáng lẽ phải là cuộc chia tay tàn khốc nay bỗng nhiên hóa thành lời chào tạm biệt dịu dàng.
Nguyên nhân quan trọng nhất dẫn đến sự dịu dàng này là khi thời gian trên hòn đảo nhiệt đới sắp chạm mốc 00:00 ngày 32, hơn bảy trăm người đã tổ chức một cuộc bỏ phiếu kín.
Đập Lượng Tử cho thấy xác suất Máy Đẩy Hấp Dẫn thành công đưa vũ trụ ngày 32 ra xa tầm khoảng 50%. Đây là xét trong điều kiện lý tưởng, chẳng hạn như sức công phá tên lửa, vị trí tên lửa hạ xuống, thời gian phát nổ... đều phải nằm trong phạm vi nghiêm ngặt. Trên thực tế, khả năng cao vẫn là tất cả Người 32 sẽ biến mất vào hư vô cùng với toàn bộ vũ trụ.
Họ tổ chức một cuộc bỏ phiếu, để quyết định xem có công bố tỷ lệ này cho mọi người hay không.
Và rất hiển nhiên, số phiếu "Không" đã thắng áp đảo. Họ đưa ra quyết định này, vì có lẽ dựa trên một sự thật không thể bàn cãi: Nếu vĩnh viễn ra đi, thì cũng chẳng một ai hay biết. Vậy tốt nhất, hãy cho những người ở lại tin rằng họ đang sống rất tốt trong một vũ trụ khác.
Đối với những cá nhân bên ngoài đảo, họ sẽ thông báo về những rủi ro liên quan trên cộng đồng Ngày 32, để họ có thể nói lời tạm biệt vào tháng Năm này, để họ có tâm trạng tận hưởng khoảng thời gian cuối cùng bên gia đình.
Lương Phi ôm lấy Vu Hiểu Thiên, cũng nói rằng sẽ cho con xem ảnh. Tiểu Hàm sẽ biết nó có một người cha chưa từng gặp, và sự vắng mặt ấy không phải đến từ lỗi của hắn.
Lâm Mộng Hoán đến thăm Nghiêm Phi, thân phận con gái của phó cục trưởng Cục Tình báo chẳng còn là gì trước ngày tận thế. Cô đã được thả ra, không còn chịu cảnh thiếu ăn thiếu uống.
"Anh được tự do rồi, em ơi." Nhuế Đào cười với Điền Lộ trong phòng tham vấn. "Nhưng anh có một câu rất muốn hỏi em. Là một nhà trị liệu, em đã nghe không ít thứ xấu xí vặn vẹo... Em có từng hoài nghi không? Hoài nghi về cuộc sống, về xã hội."
Điền Lộ nói: "Nhưng sự tồn tại của nhà tâm lý chính là giúp thân chủ chống lại những mặt trái đó. Em nghĩ tất cả chúng ta, đều đã sẵn sàng chiến đấu đến cùng."
Nhuế Đào sửng sốt. Đoạn, hắn cười: "Có lẽ vì trên đời vẫn còn người như em, thế giới này mới không hoàn toàn sụp đổ."
Chia ly vĩnh viễn tuy buồn đấy, nhưng vẫn dễ chấp nhận hơn so với ngày tận thế. Dưới hiên nhà của những Người 32 thi thoảng vang lên tiếng khóc thút thít, nhưng nó cũng thường đi kèm với lời yêu thương và cái ôm trìu mến. Cuộc chia tay này đã không còn kết thúc trong cảnh cha mẹ mắng nhiếc, trong cảnh đồng sàng dị mộng, trong cảnh con cái ương bướng, trong cảnh anh chị em ghen tuông; nó kết thúc trong một khung hình thật đỗi hoàn mỹ, đáng để ta nở nụ cười dịu dàng mỗi khi nghĩ về.
Toàn xã hội đang thể hiện mặt tử tế nhất của mình với Người 32. Mỗi Người 32 được biết đến đều nhận cơ man lời cảm ơn, và cả cái ôm từ các gương mặt không quen biết.
Anh hàng xóm theo chủ nghĩa sinh tồn chia sẻ với bạn về tầng hầm của anh, nơi đó đầy ứ thiết bị dụng cụ và thực phẩm nước uống. Anh ta nói với bạn rằng trong ngày 32, tầng hầm này là của bạn đấy.
Tầng lớp thượng lưu cũng công khai hầm trú ẩn, hóa ra có những pháo đài kiên cố trong một số hầm chứa tên lửa đã bỏ hoang (khi họ cho rằng bạn đang lo lắng quá mức vì mải thảo luận về một thế chiến mới chưa chắc xảy ra, thì đã có người âm thầm dọn trước đường lui cho mình); hệ thống tự tuần hoàn, lương thực dự trữ và khả năng chống bức xạ, cho phép bạn sống mà chẳng cần phải lo về khoản ăn mặc trong thời gian dài ở ngày 32.
Chính phủ cũng không tiếc công sức giúp đỡ những người sắp rời đi. Họ đang thống kê số lượng bom neutron và bom phi hạt nhân cho kế hoạch Máy Đẩy Hấp Dẫn, gắng giữ nguyên vẻ đẹp của Trái Đất hết mức có thể. Cũng may, phần lớn trong bốn mươi hai địa điểm đều nằm những nơi hoang vắng, bao gồm Bắc Cực, Nam Cực và các đại dương lớn, họ không cần quá đắn đo về thiệt hại do các vụ nổ gây ra.
Đối với lượng nhỏ sót lại của bức xạ hạt nhân, chính phủ nhiều quốc gia đã cung cấp bài hướng dẫn sinh tồn chuyên nghiệp cho những người sống sót trong ngày 32. Họ công bố những hầm lánh nạn quy mô lớn, đồng thời khuyến khích Người 32 hãy đến nơi trú ẩn gần nhất để tránh nhiễm phóng xạ trong vài năm đầu, rồi có thể ra ngoài trồng trọt chăn nuôi tự cung tự cấp trong những năm về sau. Tất nhiên, nếu có thể dùng thực phẩm nén với hạn sử dụng vài chục năm hết ngày nay tới ngày khác, bạn cũng có quyền tận hưởng một cuộc sống không cần lao động.
Chính phủ cũng khẩn trương đào tạo nhóm sinh viên, những người hành nghề sinh học và tình nguyện viên trong ngày 32. Họ sẽ đảm nhiệm trọng trách tái xây dựng hệ sinh thái động vật, cũng như bảo tồn phôi hoàn chỉnh thông qua ngân hàng hạt giống. Trước tiên sẽ nuôi cấy một vài loài côn trùng và động vật quan trọng trong chuỗi cung ứng, chẳng hạn trùng mai hoa (1) có thể duy trì hệ sinh thái thực vật và phát tán phấn hoa; động vật có vú cung cấp thực phẩm bổ dưỡng như thịt, sữa, giàu protein; hay chu kỳ sinh trưởng ngắn, như cá tôm.
(1) Trùng mai hoa (虫媒花): Mình tra từ điển thì ra "trùng mai hoa", nhưng tiếng anh là "Entomophily" (thụ phấn nhờ côn trùng) – là một dạng thụ phấn của thực vật, trong đó các hạt phấn hoa được côn trùng phân phát, cụ thể là các loài ong, các côn trùng cánh vẩy, côn trùng hai cánh và bọ cánh cứng.
Một khi biết về sự tàn nhẫn của Bức xạ chênh lệch Entropy, thì dẫu thuyết vũ trụ song song yếu có viễn ảnh tươi sáng thế nào, cánh cửa nối liền giữa hai thế giới cũng chính thức đóng lại tại đây.
Dịch A Lam gần như dành toàn bộ thời gian cho mẹ và bà. Cả hai người phụ nữ này đều đang sắp mất con/cháu, người thân duy nhất của mình. Nỗi đau và phải sống cô đơn suốt quãng đời còn lại đã khiến họ trông suy sụp hẳn đi.
Dịch A Lam luôn nở nụ cười, y còn an ủi: "Mẹ, bà, có biết không ạ? Các nhà khoa học đã nói, vũ trụ song song yếu giống như một tấm màng. Đẩy ngày 32 đi, cho nó hoàn toàn tách biệt gì gì đó, nghe có vẻ xa xôi, nhưng thực ra có thể ngay trước mũi thôi đấy. Hai vũ trụ vẫn ở gần nhau, chỉ là chúng ta không thể nhìn cũng chẳng sờ được. Ngẫm lại, có phải sẽ thấy cả nhà chúng ta vẫn luôn bên cạnh nhau không?"
"Mọi chuyện kết thúc rồi, mẹ sẽ trở về căn nhà ở Nam Lâm đúng không ạ? Nếu vậy, chúng ta thỏa thuận thế này nhé. Vào những dịp quan trọng hàng năm, như Tết Âm lịch, sinh nhật bà, sinh nhật mẹ, sinh nhật con, tất cả chúng ta đều phải đoàn tụ tại căn nhà đó. Mẹ ở vũ trụ này, con ở ngày 32. Nhưng mẹ phải nhớ rằng con thực ra cũng đang ngồi đối diện, ăn cùng mẹ bữa cơm đoàn viên, giống hệt như những lần trước đây."
Nhưng dẫu có muôn ngàn lý do, thì làm sao nước mắt không rơi cho ngày chia ly?
Nhạc Khê Minh với đôi mắt đỏ hoe, hỏi rằng: "Ngày con rời đi, mẹ có thể bên con lần cuối không?"
"Thôi đừng, mẹ ạ." Dịch A Lam lắc đầu. "Con cảm thấy cảnh tượng đó sẽ mang một ý nghĩa rất khác. Thứ con lưu lại thực ra chỉ là một thân xác, còn linh hồn sẽ tiếp tục chảy trôi trong một cơ thể khác ở một vũ trụ khác. Nhưng theo góc nhìn của mẹ, rằng có lẽ... nó giống xác chết hơn. Hoặc có thể không hẳn vậy. Con hy vọng mẹ không nhớ nhầm. Mẹ chỉ cần nhớ, dáng vẻ con tung tăng vui vẻ ngay lúc này, vì con sẽ luôn như vậy, dù ở trong bất kỳ vũ trụ nào. Con không muốn, nó sẽ để lại ấn tượng sai lệch trong mẹ."
Nghe tới đây, hai người phụ nữ bật khóc nghẹn ngào: "Được, được, vậy mẹ/bà không xem. Mẹ/ bà biết con sẽ sống tốt."
Vừa bước chân ra khỏi nhà, phòng tuyến cuối cùng của Dịch A Lam lập tức bại trận. Nước mắt y lăn dài trên đôi gò má.
Giữa nỗi đau chia ly vô tận, Dịch A Lam buông tiếng thở dài: Đây đã là kết quả tốt nhất.
Gia đình y vẫn có thể sống trong một vũ trụ hoàn chỉnh, mẹ chẳng phải tiếp tục đau khổ trong nửa đời sau, cũng chẳng cần vất vả xoa dịu con trai – đây có lẽ là nỗi đau mà cả đời không thể dung hòa. Hiện tại, tất thảy những người làm tổn thương bà đã rời đi theo cách riêng của họ.
Và bản thân Dịch A Lam cũng không phải đi ngược với kỳ vọng của mẹ, sống một đời lẻ loi sau khi được gặp Châu Yến An.
Dẫu rằng nỗi nhớ nhung không thể bù đắp bằng hạnh phúc mới sẽ theo ta như hình với bóng, đi cùng ta suốt đời, song như mẹ đã nói, đôi khi cô đơn lại là nỗi đau êm dịu nhất.
Dịch A Lam kính tặng mẹ món quà cuối cùng.
Tổ công tác sẽ xử lý "xác" mà họ để lại theo ý muốn từng người. Dịch A Lam quyết định đốt "xác" thành tro, sau đó ép thành một đĩa hát, khắc ghi bản nhạc yêu thích của mình trong vũ trụ này. Viên phụ trách sẽ giao nó cho Nhạc Khê Minh, nhưng không nhất thiết để bà hay đĩa hát được làm bằng gì. Y không ngại Nhạc Khê Minh e sợ, thân là một bác sĩ phẫu thuật xuất sắc, mẹ làm sao sợ mấy thứ này? Dịch A Lam chỉ không muốn món quà sau cuối của mình mang hơi thở nặng nề của cái chết, nó chỉ nên là âm nhạc – thứ âm thanh nhẹ nhàng, chứa ký ức cuối cùng về y.
Châu Yến An không hỏi Dịch A Lam sẽ làm gì với "cái xác", Dịch A Lam cũng không tò mò ý muốn của anh. Nhưng một cách tình cờ, Dịch A Lam vẫn biết được từ phía Trịnh Đạc, rằng Châu Yến An cũng sẽ đốt "xác" thành tro, sau đó chôn cất "nó" ở nơi anh đã chiến đấu cuối cùng trong cương vị người lính. Thể xác này, sẽ thay anh nuôi dưỡng vùng đất cằn cỗi đẫm máu cho đến khi hoa nở.
Họ khép lại từng sinh mệnh không hoàn hảo, để rồi sau đó, cùng nhau mở ra một chân trời mới.
Điều khiến Dịch A Lam ngạc nhiên, là trong khoảng thời gian cuối cùng, kỹ sư trưởng Tống Duệ đã đến Tổ công tác chào tạm biệt y. Hai người đã có một cuộc trò chuyện riêng.
"Xin lỗi cháu nhé." Tống Duệ nói. "Để lại cho cháu một Trái Đất không đẹp lắm. Phóng xạ và thiếu động vật, thời gian đầu nhất định có chút khó khăn."
Dịch A Lam cười: "Chúng cháu cũng để lại cho ngài một Trái Đất chưa hoàn hảo. Vết thương từ ngày tận thế, khủng hoảng kinh tế, sức khỏe tinh thần, sẽ cần rất nhiều thời gian để chữa lành."
"Đúng vậy." Tống Duệ thở dài. "Một tháng trước vết nứt ấy đã hoàn toàn lộ ra, không ai còn có thể nhắm mắt làm ngơ. Đã đến lúc, chúng ta phải đối mặt với vực sâu."
"Cháu hy vọng chúng ta đều có thể vượt qua những khó khăn này."
Nhận thấy ngày 32 tháng 5 sắp đến, Tổ công tác đã tổ chức cuộc họp và phân chia nhiệm vụ cuối cùng.
Ngồi trên chiếc ghế đầu bàn, La Thái Vân nhìn những người đồng hành đã ở bên bà một năm qua. Bà vẫn vậy, không nói lời sáo rỗng, không tỏ vẻ ủy mị, bởi bà tin rằng họ đã nghe nhiều điều như thế trong khoảng thời gian này. La Thái Vân bèn hắng giọng, "Để hoàn thành Máy Đẩy Hấp Dẫn, ta cần bốn mươi hai điểm nổ. Riêng Hoa Quốc, có tổng cộng mười điểm. Mạnh Khởi sẽ ở lại đảo, vận hành Đập Lượng Tử cùng với những người khác. Châu Yến An và Dịch A Lam sẽ trở về nước, tiến vào mười điểm phóng tên lửa, cài bom có sức công phá phù hợp."
Mạnh Khởi thình lình cắt ngang: "Sau khi hai vũ trụ tách rời, đừng quên đưa tôi trở về nha."
Châu Yến An bật cười, "Đương nhiên rồi."
La Thái Vân cũng cười, "Chìa khóa phóng tên lửa nằm trong tay một vị bí ẩn. Cái người đã phóng tên lửa, sau khi ngài chủ tịch đưa ra lời cảnh báo vì Dịch A Lam bị tên lửa tấn công trong cuộc họp lần trước. Danh tính của người nọ sẽ được công bố trong hôm nay, nhưng đến giờ tôi vẫn chưa nhận đươ..."
"Là tôi nè chị."
Mọi người kinh ngạc há hốc mồm, hóa ra là Lư Lương Tuấn – tổ phó nổi tiếng với khẩu hiệu "lưu manh giả danh tri thức".
La Thái Vân thoáng sửng sốt: "Ngọa hổ tàng long (2), ra là anh."
Trước khi Bức xạ chênh lệch Entropy được phát hiện, mọi bí mật về ngày 32 vẫn hết sức quan trọng. Một người được tin tưởng, và có thể nắm giữ chìa khóa tên lửa nhất định là "vũ khí" chiến lược tầm cỡ quốc gia. Kiểu người như thế ắt cần được bảo vệ nghiêm mật, che giấu danh tính từ những phút đầu tiên. Xem ra, Lư Lương Tuấn đã "lột xác" cho phù hợp với chiếc ghế phó tổ trưởng Tổ công tác khẩn cấp Ngày 32. Thoạt nhìn vị trí đó có vẻ bắt mắt, nhưng lại tạo ra hiệu ứng Dark under Light3. Ngay cả khi gián điệp điều tra về Lư Lương Tuấn, cũng chỉ chú ý đến phạm vi quyền hạn của hắn trên thực tế.
(2) Mình chém đó ạ T^T. Bản gốc là "藏木于林" (cây ẩn trong rừng), cũng đại khái mang ý nghĩa tương tự như "Ngọa hổ tàng long", kiểu nhân vật ẩn mình đến phút cuối, nhưng vai trò thì cực kỳ quan trọng.
(3) Hiệu ứng Dark under Light (灯下黑): vốn để chỉ vùng tối dưới đèn do bị chính đèn cản lại khi chiếu sáng. Bây giờ đã được mở rộng như sau: (1) Mọi người không nhìn thấy và cảm nhận được những sự vật hiện tượng xảy ra gần họ; (2) Các cơ quan chịu trách nhiệm chống lại các hoạt động bất hợp pháp có xu hướng tự thực hiện các hoạt động bất hợp pháp, chẳng hạn như nhân viên của cơ quan chống ma túy tham gia hoạt động buôn bán ma túy; (3) Cũng thường được dùng để chỉ nơi càng nguy hiểm thì càng an toàn. (Theo Baidu).
Lư Lương Tuấn đắc chí: "Ai bảo mấy người suốt ngày cười tôi, giờ thì ngồi đó tròn mắt há mồm đi."
Trần Nhữ Minh than thở: "Hèn chi. Tôi cứ thắc mắc, tại sao một cục trưởng Cục Xử lý Sự cố Bất thường không có thực quyền, lại được điều đến một nơi quan trọng như Tổ công tác khẩn cấp Ngày 32, thậm chí còn ngang hàng với tôi – bộ trưởng Bộ An toàn Thông tin. Thảo nào trông anh chẳng ngại mếch lòng người khác, cứ săm soi lỗ hổng khắp nơi, còn bày đặt dùng câu nói của ngài chủ tịch "tinh thần khoa học là sự phản biện" để diễu võ dương oai."
Lư Lương Tuấn lắc ngón tay, "Chắc anh chưa biết rồi. Chủ tịch nói vậy, là muốn có đầy đủ lý do xếp tôi vào Tổ đấy."
La Thái Vân hỏi: "Ý là, ngài chủ tịch đã biết thân phận Người 32 của anh?"
"Tính ra, chủ tịch và tôi còn là bạn thân mấy chục năm đó."
Trần Nhữ Minh tròn mắt, "Sao tôi chưa nghe tin này bao giờ?"
Lư Lương Tuấn nói: "Vì lúc đó còn sớm lắm, khi mà chúng tôi đều còn trẻ, đều đang nhiệt huyết với hoài bão. Về sau thì, sự nghiệp chính trị của cậu ta xán lạn, xung quanh cũng có rất nhiều chính trị gia kiệt xuất. Một người giỏi giang ngang ngửa là tôi ở đó, chẳng phát huy tác dụng được bao nhiêu. Tôi nghĩ, mình nên giúp cậu ta từ những mặt khác, giúp đỡ cho đất nước này."
Trần Nhữ Minh hỏi: "Vậy nên, anh chọn Cục Xử lý Sự cố Bất thường?"
Lư Lương Tuấn cười toe toét: "Anh nghĩ cái Cục này lố bịch lắm, đúng không? Vậy thì nhầm rồi. Những thứ gọi là kỳ quái đó tuy bị phát hiện, nhưng chúng đều được giao cho Đội phòng-chống ma túy, Đội truy quét mại dâm, hoặc kết án với tội lừa đảo kinh tế. Chẳng qua, mọi vấn đề phơi bày trong này không hề đơn giản. Những nơi tôi đi qua, những con người và những sự kiện tôi từng gặp, thực ra là những tồn tại bên lề của đất nước chúng ta, giống như đầu dây thần kinh mà con người bỏ mặc. Họ chìm sâu vào đủ thứ vô nghĩa, vì họ phải gánh chịu thực tế đau đớn, trình độ dân trí thấp, cái nghèo cái đói, những bất cập không thể vượt qua, v.v. Tôi thấy họ, và tiết lộ sự tồn tại của họ cho nhóm người ở vị trí cao hơn, để những con người đó đừng ngủ quên trên chiến thắng, cũng đừng mù quáng với số liệu chói lọi trên mỗi bản báo cáo. Nó chỉ làm rối mắt chúng ta, và quên đi những cá nhân đang nằm ngoài số liệu."
Trần Nhữ Minh ngỡ ngàng, "Tôi thực sự không nhìn ra anh cao thượng vậy luôn đó."
Lư Lương Tuấn xua tay: "Tôi không làm việc này để đổi lấy ánh mắt sùng bái của anh đâu. Tôi làm, chỉ vì muốn làm thôi."
Trần Nhữ Minh trợn mắt.
Dịch A Lam nhớ lại lần đầu tiên khi gặp Lư Lương Tuấn, người nọ đã phán rằng "Ngày 32 toàn tuyển mấy kẻ có ngoại hình thôi à". Hiện giờ mới nhận ra, rằng hắn đang dùng một cách khác để khen y.
Lư Lương Tuấn vỗ tay, kéo sự chú ý của mọi người về mình: "Thế nên lần này, kế hoạch tách vũ trụ ngày 32 đã có tôi hỗ trợ. Nghĩ như vậy, có phải mọi người càng an tâm hơn không?"
Người nhìn trần, người nhìn sàn, có người thì nhìn bàn, nhưng chẳng ai thèm đếm xỉa tới hắn.
"Ê, ê! Mấy người làm sao vậy hả!"
Tựu trung, trên con tàu sắp sửa ra khơi, thủy thủ đoàn đã đứng trên boong vẫy tay chào người thân, chào bạn bè, chào thế giới. Họ đã sẵn sàng, neo cũng đã nhổ, buồm cũng đã căng, chỉ cần chờ cơn gió tiễn họ rời bến.
Ngày 32 mang về tin tốt, các nhà vật lý bèn bắt tay nhau hoàn thành nốt những phân đoạn cuối cùng, chính phủ mọi quốc gia cũng dần công khai kế hoạch cứu thế Máy Đẩy Hấp Dẫn trên quy mô lớn. Loài người trong cơn hoảng loạn rốt cục biết cách tự cứu lấy mình, một kế hoạch cụ thể đến từng chi tiết bao giờ cũng khiến người ta an tâm hơn bất kỳ khẩu hiệu nào.
Vì thế, giữa họ và những người khác, đáng lẽ phải là cuộc chia tay tàn khốc nay bỗng nhiên hóa thành lời chào tạm biệt dịu dàng.
Nguyên nhân quan trọng nhất dẫn đến sự dịu dàng này là khi thời gian trên hòn đảo nhiệt đới sắp chạm mốc 00:00 ngày 32, hơn bảy trăm người đã tổ chức một cuộc bỏ phiếu kín.
Đập Lượng Tử cho thấy xác suất Máy Đẩy Hấp Dẫn thành công đưa vũ trụ ngày 32 ra xa tầm khoảng 50%. Đây là xét trong điều kiện lý tưởng, chẳng hạn như sức công phá tên lửa, vị trí tên lửa hạ xuống, thời gian phát nổ... đều phải nằm trong phạm vi nghiêm ngặt. Trên thực tế, khả năng cao vẫn là tất cả Người 32 sẽ biến mất vào hư vô cùng với toàn bộ vũ trụ.
Họ tổ chức một cuộc bỏ phiếu, để quyết định xem có công bố tỷ lệ này cho mọi người hay không.
Và rất hiển nhiên, số phiếu "Không" đã thắng áp đảo. Họ đưa ra quyết định này, vì có lẽ dựa trên một sự thật không thể bàn cãi: Nếu vĩnh viễn ra đi, thì cũng chẳng một ai hay biết. Vậy tốt nhất, hãy cho những người ở lại tin rằng họ đang sống rất tốt trong một vũ trụ khác.
Đối với những cá nhân bên ngoài đảo, họ sẽ thông báo về những rủi ro liên quan trên cộng đồng Ngày 32, để họ có thể nói lời tạm biệt vào tháng Năm này, để họ có tâm trạng tận hưởng khoảng thời gian cuối cùng bên gia đình.
Lương Phi ôm lấy Vu Hiểu Thiên, cũng nói rằng sẽ cho con xem ảnh. Tiểu Hàm sẽ biết nó có một người cha chưa từng gặp, và sự vắng mặt ấy không phải đến từ lỗi của hắn.
Lâm Mộng Hoán đến thăm Nghiêm Phi, thân phận con gái của phó cục trưởng Cục Tình báo chẳng còn là gì trước ngày tận thế. Cô đã được thả ra, không còn chịu cảnh thiếu ăn thiếu uống.
"Anh được tự do rồi, em ơi." Nhuế Đào cười với Điền Lộ trong phòng tham vấn. "Nhưng anh có một câu rất muốn hỏi em. Là một nhà trị liệu, em đã nghe không ít thứ xấu xí vặn vẹo... Em có từng hoài nghi không? Hoài nghi về cuộc sống, về xã hội."
Điền Lộ nói: "Nhưng sự tồn tại của nhà tâm lý chính là giúp thân chủ chống lại những mặt trái đó. Em nghĩ tất cả chúng ta, đều đã sẵn sàng chiến đấu đến cùng."
Nhuế Đào sửng sốt. Đoạn, hắn cười: "Có lẽ vì trên đời vẫn còn người như em, thế giới này mới không hoàn toàn sụp đổ."
Chia ly vĩnh viễn tuy buồn đấy, nhưng vẫn dễ chấp nhận hơn so với ngày tận thế. Dưới hiên nhà của những Người 32 thi thoảng vang lên tiếng khóc thút thít, nhưng nó cũng thường đi kèm với lời yêu thương và cái ôm trìu mến. Cuộc chia tay này đã không còn kết thúc trong cảnh cha mẹ mắng nhiếc, trong cảnh đồng sàng dị mộng, trong cảnh con cái ương bướng, trong cảnh anh chị em ghen tuông; nó kết thúc trong một khung hình thật đỗi hoàn mỹ, đáng để ta nở nụ cười dịu dàng mỗi khi nghĩ về.
Toàn xã hội đang thể hiện mặt tử tế nhất của mình với Người 32. Mỗi Người 32 được biết đến đều nhận cơ man lời cảm ơn, và cả cái ôm từ các gương mặt không quen biết.
Anh hàng xóm theo chủ nghĩa sinh tồn chia sẻ với bạn về tầng hầm của anh, nơi đó đầy ứ thiết bị dụng cụ và thực phẩm nước uống. Anh ta nói với bạn rằng trong ngày 32, tầng hầm này là của bạn đấy.
Tầng lớp thượng lưu cũng công khai hầm trú ẩn, hóa ra có những pháo đài kiên cố trong một số hầm chứa tên lửa đã bỏ hoang (khi họ cho rằng bạn đang lo lắng quá mức vì mải thảo luận về một thế chiến mới chưa chắc xảy ra, thì đã có người âm thầm dọn trước đường lui cho mình); hệ thống tự tuần hoàn, lương thực dự trữ và khả năng chống bức xạ, cho phép bạn sống mà chẳng cần phải lo về khoản ăn mặc trong thời gian dài ở ngày 32.
Chính phủ cũng không tiếc công sức giúp đỡ những người sắp rời đi. Họ đang thống kê số lượng bom neutron và bom phi hạt nhân cho kế hoạch Máy Đẩy Hấp Dẫn, gắng giữ nguyên vẻ đẹp của Trái Đất hết mức có thể. Cũng may, phần lớn trong bốn mươi hai địa điểm đều nằm những nơi hoang vắng, bao gồm Bắc Cực, Nam Cực và các đại dương lớn, họ không cần quá đắn đo về thiệt hại do các vụ nổ gây ra.
Đối với lượng nhỏ sót lại của bức xạ hạt nhân, chính phủ nhiều quốc gia đã cung cấp bài hướng dẫn sinh tồn chuyên nghiệp cho những người sống sót trong ngày 32. Họ công bố những hầm lánh nạn quy mô lớn, đồng thời khuyến khích Người 32 hãy đến nơi trú ẩn gần nhất để tránh nhiễm phóng xạ trong vài năm đầu, rồi có thể ra ngoài trồng trọt chăn nuôi tự cung tự cấp trong những năm về sau. Tất nhiên, nếu có thể dùng thực phẩm nén với hạn sử dụng vài chục năm hết ngày nay tới ngày khác, bạn cũng có quyền tận hưởng một cuộc sống không cần lao động.
Chính phủ cũng khẩn trương đào tạo nhóm sinh viên, những người hành nghề sinh học và tình nguyện viên trong ngày 32. Họ sẽ đảm nhiệm trọng trách tái xây dựng hệ sinh thái động vật, cũng như bảo tồn phôi hoàn chỉnh thông qua ngân hàng hạt giống. Trước tiên sẽ nuôi cấy một vài loài côn trùng và động vật quan trọng trong chuỗi cung ứng, chẳng hạn trùng mai hoa (1) có thể duy trì hệ sinh thái thực vật và phát tán phấn hoa; động vật có vú cung cấp thực phẩm bổ dưỡng như thịt, sữa, giàu protein; hay chu kỳ sinh trưởng ngắn, như cá tôm.
(1) Trùng mai hoa (虫媒花): Mình tra từ điển thì ra "trùng mai hoa", nhưng tiếng anh là "Entomophily" (thụ phấn nhờ côn trùng) – là một dạng thụ phấn của thực vật, trong đó các hạt phấn hoa được côn trùng phân phát, cụ thể là các loài ong, các côn trùng cánh vẩy, côn trùng hai cánh và bọ cánh cứng.
Một khi biết về sự tàn nhẫn của Bức xạ chênh lệch Entropy, thì dẫu thuyết vũ trụ song song yếu có viễn ảnh tươi sáng thế nào, cánh cửa nối liền giữa hai thế giới cũng chính thức đóng lại tại đây.
Dịch A Lam gần như dành toàn bộ thời gian cho mẹ và bà. Cả hai người phụ nữ này đều đang sắp mất con/cháu, người thân duy nhất của mình. Nỗi đau và phải sống cô đơn suốt quãng đời còn lại đã khiến họ trông suy sụp hẳn đi.
Dịch A Lam luôn nở nụ cười, y còn an ủi: "Mẹ, bà, có biết không ạ? Các nhà khoa học đã nói, vũ trụ song song yếu giống như một tấm màng. Đẩy ngày 32 đi, cho nó hoàn toàn tách biệt gì gì đó, nghe có vẻ xa xôi, nhưng thực ra có thể ngay trước mũi thôi đấy. Hai vũ trụ vẫn ở gần nhau, chỉ là chúng ta không thể nhìn cũng chẳng sờ được. Ngẫm lại, có phải sẽ thấy cả nhà chúng ta vẫn luôn bên cạnh nhau không?"
"Mọi chuyện kết thúc rồi, mẹ sẽ trở về căn nhà ở Nam Lâm đúng không ạ? Nếu vậy, chúng ta thỏa thuận thế này nhé. Vào những dịp quan trọng hàng năm, như Tết Âm lịch, sinh nhật bà, sinh nhật mẹ, sinh nhật con, tất cả chúng ta đều phải đoàn tụ tại căn nhà đó. Mẹ ở vũ trụ này, con ở ngày 32. Nhưng mẹ phải nhớ rằng con thực ra cũng đang ngồi đối diện, ăn cùng mẹ bữa cơm đoàn viên, giống hệt như những lần trước đây."
Nhưng dẫu có muôn ngàn lý do, thì làm sao nước mắt không rơi cho ngày chia ly?
Nhạc Khê Minh với đôi mắt đỏ hoe, hỏi rằng: "Ngày con rời đi, mẹ có thể bên con lần cuối không?"
"Thôi đừng, mẹ ạ." Dịch A Lam lắc đầu. "Con cảm thấy cảnh tượng đó sẽ mang một ý nghĩa rất khác. Thứ con lưu lại thực ra chỉ là một thân xác, còn linh hồn sẽ tiếp tục chảy trôi trong một cơ thể khác ở một vũ trụ khác. Nhưng theo góc nhìn của mẹ, rằng có lẽ... nó giống xác chết hơn. Hoặc có thể không hẳn vậy. Con hy vọng mẹ không nhớ nhầm. Mẹ chỉ cần nhớ, dáng vẻ con tung tăng vui vẻ ngay lúc này, vì con sẽ luôn như vậy, dù ở trong bất kỳ vũ trụ nào. Con không muốn, nó sẽ để lại ấn tượng sai lệch trong mẹ."
Nghe tới đây, hai người phụ nữ bật khóc nghẹn ngào: "Được, được, vậy mẹ/bà không xem. Mẹ/ bà biết con sẽ sống tốt."
Vừa bước chân ra khỏi nhà, phòng tuyến cuối cùng của Dịch A Lam lập tức bại trận. Nước mắt y lăn dài trên đôi gò má.
Giữa nỗi đau chia ly vô tận, Dịch A Lam buông tiếng thở dài: Đây đã là kết quả tốt nhất.
Gia đình y vẫn có thể sống trong một vũ trụ hoàn chỉnh, mẹ chẳng phải tiếp tục đau khổ trong nửa đời sau, cũng chẳng cần vất vả xoa dịu con trai – đây có lẽ là nỗi đau mà cả đời không thể dung hòa. Hiện tại, tất thảy những người làm tổn thương bà đã rời đi theo cách riêng của họ.
Và bản thân Dịch A Lam cũng không phải đi ngược với kỳ vọng của mẹ, sống một đời lẻ loi sau khi được gặp Châu Yến An.
Dẫu rằng nỗi nhớ nhung không thể bù đắp bằng hạnh phúc mới sẽ theo ta như hình với bóng, đi cùng ta suốt đời, song như mẹ đã nói, đôi khi cô đơn lại là nỗi đau êm dịu nhất.
Dịch A Lam kính tặng mẹ món quà cuối cùng.
Tổ công tác sẽ xử lý "xác" mà họ để lại theo ý muốn từng người. Dịch A Lam quyết định đốt "xác" thành tro, sau đó ép thành một đĩa hát, khắc ghi bản nhạc yêu thích của mình trong vũ trụ này. Viên phụ trách sẽ giao nó cho Nhạc Khê Minh, nhưng không nhất thiết để bà hay đĩa hát được làm bằng gì. Y không ngại Nhạc Khê Minh e sợ, thân là một bác sĩ phẫu thuật xuất sắc, mẹ làm sao sợ mấy thứ này? Dịch A Lam chỉ không muốn món quà sau cuối của mình mang hơi thở nặng nề của cái chết, nó chỉ nên là âm nhạc – thứ âm thanh nhẹ nhàng, chứa ký ức cuối cùng về y.
Châu Yến An không hỏi Dịch A Lam sẽ làm gì với "cái xác", Dịch A Lam cũng không tò mò ý muốn của anh. Nhưng một cách tình cờ, Dịch A Lam vẫn biết được từ phía Trịnh Đạc, rằng Châu Yến An cũng sẽ đốt "xác" thành tro, sau đó chôn cất "nó" ở nơi anh đã chiến đấu cuối cùng trong cương vị người lính. Thể xác này, sẽ thay anh nuôi dưỡng vùng đất cằn cỗi đẫm máu cho đến khi hoa nở.
Họ khép lại từng sinh mệnh không hoàn hảo, để rồi sau đó, cùng nhau mở ra một chân trời mới.
Điều khiến Dịch A Lam ngạc nhiên, là trong khoảng thời gian cuối cùng, kỹ sư trưởng Tống Duệ đã đến Tổ công tác chào tạm biệt y. Hai người đã có một cuộc trò chuyện riêng.
"Xin lỗi cháu nhé." Tống Duệ nói. "Để lại cho cháu một Trái Đất không đẹp lắm. Phóng xạ và thiếu động vật, thời gian đầu nhất định có chút khó khăn."
Dịch A Lam cười: "Chúng cháu cũng để lại cho ngài một Trái Đất chưa hoàn hảo. Vết thương từ ngày tận thế, khủng hoảng kinh tế, sức khỏe tinh thần, sẽ cần rất nhiều thời gian để chữa lành."
"Đúng vậy." Tống Duệ thở dài. "Một tháng trước vết nứt ấy đã hoàn toàn lộ ra, không ai còn có thể nhắm mắt làm ngơ. Đã đến lúc, chúng ta phải đối mặt với vực sâu."
"Cháu hy vọng chúng ta đều có thể vượt qua những khó khăn này."
Nhận thấy ngày 32 tháng 5 sắp đến, Tổ công tác đã tổ chức cuộc họp và phân chia nhiệm vụ cuối cùng.
Ngồi trên chiếc ghế đầu bàn, La Thái Vân nhìn những người đồng hành đã ở bên bà một năm qua. Bà vẫn vậy, không nói lời sáo rỗng, không tỏ vẻ ủy mị, bởi bà tin rằng họ đã nghe nhiều điều như thế trong khoảng thời gian này. La Thái Vân bèn hắng giọng, "Để hoàn thành Máy Đẩy Hấp Dẫn, ta cần bốn mươi hai điểm nổ. Riêng Hoa Quốc, có tổng cộng mười điểm. Mạnh Khởi sẽ ở lại đảo, vận hành Đập Lượng Tử cùng với những người khác. Châu Yến An và Dịch A Lam sẽ trở về nước, tiến vào mười điểm phóng tên lửa, cài bom có sức công phá phù hợp."
Mạnh Khởi thình lình cắt ngang: "Sau khi hai vũ trụ tách rời, đừng quên đưa tôi trở về nha."
Châu Yến An bật cười, "Đương nhiên rồi."
La Thái Vân cũng cười, "Chìa khóa phóng tên lửa nằm trong tay một vị bí ẩn. Cái người đã phóng tên lửa, sau khi ngài chủ tịch đưa ra lời cảnh báo vì Dịch A Lam bị tên lửa tấn công trong cuộc họp lần trước. Danh tính của người nọ sẽ được công bố trong hôm nay, nhưng đến giờ tôi vẫn chưa nhận đươ..."
"Là tôi nè chị."
Mọi người kinh ngạc há hốc mồm, hóa ra là Lư Lương Tuấn – tổ phó nổi tiếng với khẩu hiệu "lưu manh giả danh tri thức".
La Thái Vân thoáng sửng sốt: "Ngọa hổ tàng long (2), ra là anh."
Trước khi Bức xạ chênh lệch Entropy được phát hiện, mọi bí mật về ngày 32 vẫn hết sức quan trọng. Một người được tin tưởng, và có thể nắm giữ chìa khóa tên lửa nhất định là "vũ khí" chiến lược tầm cỡ quốc gia. Kiểu người như thế ắt cần được bảo vệ nghiêm mật, che giấu danh tính từ những phút đầu tiên. Xem ra, Lư Lương Tuấn đã "lột xác" cho phù hợp với chiếc ghế phó tổ trưởng Tổ công tác khẩn cấp Ngày 32. Thoạt nhìn vị trí đó có vẻ bắt mắt, nhưng lại tạo ra hiệu ứng Dark under Light3. Ngay cả khi gián điệp điều tra về Lư Lương Tuấn, cũng chỉ chú ý đến phạm vi quyền hạn của hắn trên thực tế.
(2) Mình chém đó ạ T^T. Bản gốc là "藏木于林" (cây ẩn trong rừng), cũng đại khái mang ý nghĩa tương tự như "Ngọa hổ tàng long", kiểu nhân vật ẩn mình đến phút cuối, nhưng vai trò thì cực kỳ quan trọng.
(3) Hiệu ứng Dark under Light (灯下黑): vốn để chỉ vùng tối dưới đèn do bị chính đèn cản lại khi chiếu sáng. Bây giờ đã được mở rộng như sau: (1) Mọi người không nhìn thấy và cảm nhận được những sự vật hiện tượng xảy ra gần họ; (2) Các cơ quan chịu trách nhiệm chống lại các hoạt động bất hợp pháp có xu hướng tự thực hiện các hoạt động bất hợp pháp, chẳng hạn như nhân viên của cơ quan chống ma túy tham gia hoạt động buôn bán ma túy; (3) Cũng thường được dùng để chỉ nơi càng nguy hiểm thì càng an toàn. (Theo Baidu).
Lư Lương Tuấn đắc chí: "Ai bảo mấy người suốt ngày cười tôi, giờ thì ngồi đó tròn mắt há mồm đi."
Trần Nhữ Minh than thở: "Hèn chi. Tôi cứ thắc mắc, tại sao một cục trưởng Cục Xử lý Sự cố Bất thường không có thực quyền, lại được điều đến một nơi quan trọng như Tổ công tác khẩn cấp Ngày 32, thậm chí còn ngang hàng với tôi – bộ trưởng Bộ An toàn Thông tin. Thảo nào trông anh chẳng ngại mếch lòng người khác, cứ săm soi lỗ hổng khắp nơi, còn bày đặt dùng câu nói của ngài chủ tịch "tinh thần khoa học là sự phản biện" để diễu võ dương oai."
Lư Lương Tuấn lắc ngón tay, "Chắc anh chưa biết rồi. Chủ tịch nói vậy, là muốn có đầy đủ lý do xếp tôi vào Tổ đấy."
La Thái Vân hỏi: "Ý là, ngài chủ tịch đã biết thân phận Người 32 của anh?"
"Tính ra, chủ tịch và tôi còn là bạn thân mấy chục năm đó."
Trần Nhữ Minh tròn mắt, "Sao tôi chưa nghe tin này bao giờ?"
Lư Lương Tuấn nói: "Vì lúc đó còn sớm lắm, khi mà chúng tôi đều còn trẻ, đều đang nhiệt huyết với hoài bão. Về sau thì, sự nghiệp chính trị của cậu ta xán lạn, xung quanh cũng có rất nhiều chính trị gia kiệt xuất. Một người giỏi giang ngang ngửa là tôi ở đó, chẳng phát huy tác dụng được bao nhiêu. Tôi nghĩ, mình nên giúp cậu ta từ những mặt khác, giúp đỡ cho đất nước này."
Trần Nhữ Minh hỏi: "Vậy nên, anh chọn Cục Xử lý Sự cố Bất thường?"
Lư Lương Tuấn cười toe toét: "Anh nghĩ cái Cục này lố bịch lắm, đúng không? Vậy thì nhầm rồi. Những thứ gọi là kỳ quái đó tuy bị phát hiện, nhưng chúng đều được giao cho Đội phòng-chống ma túy, Đội truy quét mại dâm, hoặc kết án với tội lừa đảo kinh tế. Chẳng qua, mọi vấn đề phơi bày trong này không hề đơn giản. Những nơi tôi đi qua, những con người và những sự kiện tôi từng gặp, thực ra là những tồn tại bên lề của đất nước chúng ta, giống như đầu dây thần kinh mà con người bỏ mặc. Họ chìm sâu vào đủ thứ vô nghĩa, vì họ phải gánh chịu thực tế đau đớn, trình độ dân trí thấp, cái nghèo cái đói, những bất cập không thể vượt qua, v.v. Tôi thấy họ, và tiết lộ sự tồn tại của họ cho nhóm người ở vị trí cao hơn, để những con người đó đừng ngủ quên trên chiến thắng, cũng đừng mù quáng với số liệu chói lọi trên mỗi bản báo cáo. Nó chỉ làm rối mắt chúng ta, và quên đi những cá nhân đang nằm ngoài số liệu."
Trần Nhữ Minh ngỡ ngàng, "Tôi thực sự không nhìn ra anh cao thượng vậy luôn đó."
Lư Lương Tuấn xua tay: "Tôi không làm việc này để đổi lấy ánh mắt sùng bái của anh đâu. Tôi làm, chỉ vì muốn làm thôi."
Trần Nhữ Minh trợn mắt.
Dịch A Lam nhớ lại lần đầu tiên khi gặp Lư Lương Tuấn, người nọ đã phán rằng "Ngày 32 toàn tuyển mấy kẻ có ngoại hình thôi à". Hiện giờ mới nhận ra, rằng hắn đang dùng một cách khác để khen y.
Lư Lương Tuấn vỗ tay, kéo sự chú ý của mọi người về mình: "Thế nên lần này, kế hoạch tách vũ trụ ngày 32 đã có tôi hỗ trợ. Nghĩ như vậy, có phải mọi người càng an tâm hơn không?"
Người nhìn trần, người nhìn sàn, có người thì nhìn bàn, nhưng chẳng ai thèm đếm xỉa tới hắn.
"Ê, ê! Mấy người làm sao vậy hả!"
Tựu trung, trên con tàu sắp sửa ra khơi, thủy thủ đoàn đã đứng trên boong vẫy tay chào người thân, chào bạn bè, chào thế giới. Họ đã sẵn sàng, neo cũng đã nhổ, buồm cũng đã căng, chỉ cần chờ cơn gió tiễn họ rời bến.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.