Chương 55
Diệp Trần Niên
03/01/2023
"Anh không có." Châu Yến An cúi thấp người, vòng tay phải bế Trình Tư Tư lên.
Anh không khóc, trên khuôn mặt cũng không có nước mắt, nhưng nỗi buồn của anh, ngay cả một đứa trẻ cũng có thể dễ dàng nhìn thấy. Trình Tư Tư nhìn Châu Yến An, đoạn choàng tay qua ôm cổ anh.
Tay trái Châu Yến An vẫn cầm súng, họng súng đen ngòm của anh ra hiệu gã buôn ma túy mau chóng xuống lầu mở cửa.
Châu Yến An cho phép gã đi, hoặc nếu sau này muốn trở về biệt thự sống tiếp quãng đời còn lại cũng không hề gì, "Nhưng cậu phải nhớ rằng trên thế giới này vẫn có trật tự và thẩm phán duy trì trật tự. Làm chuyện xấu, tất bị trừng phạt."
Gã buôn ma túy vội gật đầu, run rẩy đi từng bước một; đến khi thấy Châu Yến An không có ý định bắn sau lưng mình, gã liền vắt chân lên cổ bỏ chạy.
Châu Yến An bế Trình Tư Tư trở lại xe; Dịch A Lam và Mạnh Khởi từ xa trông thấy hai bóng người một lớn một nhỏ, bèn mỉm cười xuống xe chào hỏi.
Trình Tư Tư ngó dáo dác về phía sau hai người họ: "Anh của em không tới ạ?"
Dịch A Lam liếc nhìn Châu Yến An, không biết phải làm thế nào.
Trong khi đó, Mạnh Khởi đã thản nhiên nói: "Anh của em có việc quan trọng cần làm."
"À. Vâng ạ." Trình Từ Tư chun mũi, rồi ngước mắt nhìn lên bầu trời. Bé ngây ngô hỏi, "Anh của em lái máy bay trên đó là để bảo vệ cho mọi người ạ?"
"Đúng rồi." Mạnh Khởi ôm lấy Trình Tư Tư từ tay Châu Yến An cho vào ghế sau. Anh ta quay đầu, hỏi Dịch A Lam. "Gửi con bé đi đâu, mấy người bàn bạc chưa?"
Sau khi giải cứu Trình Tư Tư, việc sắp xếp cô bé như thế nào là câu hỏi khiến bọn họ trăn trở suốt thời gian dài.
Trình Tư Tư hiển nhiên không thể theo Châu Yến An và Dịch A Lam chạy khắp trời nam biển bắc; để bé ở cạnh Lưu Kim Việt – một cụ già tám mươi tuổi có nhiều bệnh nền, lại càng không thích hợp.
Ở cuộc họp trước, khi mọi người đổ dồn sự chú ý vào Mạnh Khởi, anh ta đã suýt nhảy dựng lên: "Tôi không biết chăm sóc trẻ con. Vả lại, những thí nghiệm của tôi tuy vừa đơn giản vừa nhàm chán, nhưng vẫn có tính nguy hiểm nhất định; rồi chất phóng xạ ở khắp nơi, nhỡ con bé đưa tay chạm vào thì biết sao đây?"
Quả đúng là vậy.
Theo lý thuyết, hầu như trẻ bảy tuổi đã có thể tự chăm sóc bản thân, miễn là em được cung cấp một phòng an toàn, với đầy đủ thức ăn nước uống; song làm thế, chẳng khác gì mấy kẻ vô nhân đạo.
Nghĩ đoạn, Dịch A Lam bỗng nhớ tới Lương Phi và chị y tá.
Trong lúc Châu Yến An lái xe đến nơi đỗ trực thăng, Dịch A Lam lập tức gọi vào số điện thoại của Lương Phi.
Thấy ID người gọi tới là Dịch A Lam, Lương Phi không khỏi ngạc nhiên: "Có chuyện gì vậy?"
Dịch A Lam nói lấp lửng: "Chuyện là thế này. Chúng tôi gặp một cô bé bảy tuổi, không tiện chăm sóc cho lắ..."
"Được. Cậu gửi con bé cho tôi, chúng tôi vẫn đang ở bệnh viện."
Thái độ dứt khoát của Lương Phi làm Dịch A Lam nghẹn họng một hồi. Y ngượng ngùng, "Cô còn có Tiểu Hàm cần chăm sóc, chúng tôi lại tạo thêm phiền phức cho cô."
"Không sao." Lương Phi nói thẳng. "Tôi cũng vì mình thôi. Con bé mới bảy tuổi, đúng không? Nhỏ hơn tôi tận hai mươi tuổi. Xét về tuổi thọ trung bình ở trạng thái lý tưởng, khi tuổi thọ tôi hết, con bé có thể sống lâu hơn tôi hai chục năm. Tuy hai chục năm đó chỉ bằng một năm trong ngày 32, nhưng cũng đủ cho con bé chăm sóc Tiểu Hàm từ ba lên bốn tuổi. Một đứa trẻ bốn tuổi tuy vẫn còn rất nhỏ, nhưng ít nhiều gì cũng có thể tự sinh tồn trong một thế giới vắng người hơn trẻ ba tuổi. Đây là cuộc giao dịch công bằng, cậu nói đúng không? Nếu có một bước đột phá trong tương lai ở công nghệ y sinh, biết đâu có thể tăng tuổi thọ cho con bé. Vậy trong cuộc giao dịch này, tôi hời to rồi."
Giọng điệu gần như đùa cợt của Lương Phi khiến trái tim của Dịch A Lam như tắc lại, y biết đây không phải một lời nói suông mà là niềm hy vọng chân thành nhất của cô. Hơn nữa, cách biểu đạt thẳng thắn tự nhiên như thế đã xua tan phần nào nỗi lo trong Dịch A Lam: không phải ngại Lương Phi nảy ý đồ xấu, mà ngại đứa bé mới vài ngày tuổi, cộng với một Trình Tư Tư bảy tuổi sẽ gây thêm không ít rắc rối cho Lương Phi.
Dịch A Lam ngỏ lời cảm ơn, rồi cúp máy.
Trình Tư Tư từng gặp Dịch A Lam ở thế giới bình thường, thành ra lấy làm thân thiết với y. Bé hỏi Dịch A Lam, giọng tủi thân vô cùng: "Anh ơi, anh tính đưa em đi đâu vậy ạ?"
"Một nơi rất an toàn, có hai chị lớn và một em bé cỡ này nè." Dịch A Lam diễn tả bằng tay.
"Quaoooo." Trình Tư Tư cũng duỗi tay bắt chước Dịch A Lam, làm động tác ôm em bé vào lòng.
Dịch A Lam bỗng thấy xúc động. Trình Tư Tư hãy còn quá nhỏ; sau khi bé và Lương Tiểu Hàm đã thân thiết, ở tương lai của mấy chục năm sau, khi thế giới chỉ còn lại Trình Tư Tư và Lương Tiểu Hàm, họ sẽ là điểm tựa duy nhất cho nhau trong ngày 32. Điểm khác biệt là khi đó, Lương Tiểu Hàm trở thành đứa trẻ bốn tuổi, còn Trình Tư Tư mười một tuổi (ở ngày 32) lại mang trong mình linh hồn của bà cụ tuổi tám mươi. Có lẽ lúc ấy, Trình Tư Tư mới thực sự là người cần Lương Tiểu Hàm – một người bầu bạn cho tháng năm về sau.
Chiếc xe chở bốn người băng qua thành phố Nam Tinh hoang vắng, để đến nơi đỗ trực thăng.
Trình Tư Tư hồn nhiên vỗ tay: "Máy bay đẹp quá! Trông giống như cá voi phun nước vậy! Anh của em cũng lái chiếc này ạ?"
Mạnh Khởi bế Trình Tư Tư vào cabin: "Máy bay của anh trai em còn ngầu hơn."
Trình Tư Tư nghiêng đầu: "Lát nữa chúng ta bay lên trời, có thể gặp được anh của em không ạ?"
Mạnh Khởi xoa đầu bé: "Không biết nữa. Nhưng anh của em nhất định biết em đang bay trên bầu trời."
Chưa bao giờ như lúc này, Dịch A Lam cảm thấy mình và Châu Yến An yếu đuối đến vậy – ngay cả một câu hỏi của Trình Tư Tư, cũng chẳng dám đối mặt trả lời.
Lộ trình tiếp theo là đưa Mạnh Khởi trở lại phòng thí nghiệm vật lý của anh ta; sau đó bay đường vòng đến Nam Lâm, rồi nhân tiện qua đêm ở đấy, cùng chờ ngày 32 trôi qua lần nữa.
Dường như vẫn ôm ấp hy vọng được gặp máy bay của anh trai trên bầu trời, Trình Tư Tư áp mặt lên cửa sổ, nhìn chăm chú vào tầng mây bềnh bồng bên ngoài.
Dịch A Lam tựa vào lưng ghế; muộn phiền của mấy ngày qua dần lắng xuống, cơ thể hơn 36 giờ chưa ngủ bắt đầu biểu tình, Dịch A Lam chưa chi đã thiếp đi.
Chẳng biết thời gian đã trôi qua bao lâu, Dịch A Lam tỉnh giấc trong tiếng reo hò ngạc nhiên của Trình Tư Tư. Y mở mắt, nhìn bầu trời phía trước được lấp đầy bởi những quả bóng bay nhiều màu sắc.
Những quả bóng bay liên tục lên không từ một nơi nào đó trong thị trấn phía trước. Hàng nghìn quả bóng bay, lung linh ánh nắng mặt trời và bừng lên với nhiều sắc màu tươi sáng trong một buổi chiều chạng vạng không gió. Chúng tụm lại, chạm nhau, phân tán, rồi bay lên những tầng mây cao hơn.
Không ai biết có bao nhiêu quả bóng bay ra đời.
Trong trí tưởng tượng của Dịch A Lam, có lẽ có một vài công nhân đang làm những việc không đòi hỏi kỹ thuật cao trên dây chuyền lắp ráp ở nhà máy nhỏ trong thị trấn phía trước, chẳng hạn như sản xuất bong bóng. Những người lao động ấy có thể không hay rằng ngày nay, khi robot công nghiệp đã phát triển, việc làm của họ được giữ lại chỉ vì trong mắt các chủ doanh nghiệp có lợi nhuận thấp, mua về một con robot công nghệ cao đắt hơn nhiều so với khoản lương chi trả cho họ. Bọn họ vẫn chưa bị thay thế bởi robot, không phải do tay nghề cao quý như thế nào, mà chỉ vì rẻ hơn.
Một trong những công nhân ấy "được" đi vào ngày 32. Anh ta ngơ ngác, hoang mang, còn không cần làm việc. Nhưng đây cũng là cơ hội để anh ta có thể nhìn thật kỹ vào những quả bóng bay mình đã sản xuất, thay vì nhồi nhét chúng vào túi rồi dán kín lại.
Anh ta đã sử dụng một máy bơm hơi để cung cấp cho những quả bóng bay mềm mại có sức sống trọn vẹn, rồi tạm thời nhốt chúng ở cùng nhau. Có lẽ chúng bị nhốt trong sân nhà máy, với lưới đánh cá và màng nhựa trên mái nhà; hoặc cũng có thể bị nhốt trong một gian nhà trống. Và khi đã mang đến sự sống cho tất cả bọn chúng, anh ta mở cửa sổ, thổi toàn bộ bóng bay ra ngoài bằng chiếc quạt gió. Hàng nghìn quả bóng bay cứ thế lao ra khỏi phân xưởng, nóng lòng hòa vào trời xanh.
Anh công nhân ấy, sau khi làm bong bóng cho người khác gần như cả đời, cuối cùng đã có thể tặng chính mình một bữa tiệc bóng bay.
Đấy chỉ là tưởng tượng của Dịch A Lam.
Còn trong mắt Trình Tư Tư, có lẽ những quả bóng bay và cả thế giới này đều là truyện cổ tích. Bóng bay nhô lên khỏi mặt đất như những đóa bồ công anh: khi trưởng thành, thì hấp thu đủ bảy sắc màu do mặt trời ban tặng; khi nổi gió, tất cả chúng đều bay lên.
Vì sao trước đây bóng bay không "mọc" ư? Đó là vì những con người bận rộn luôn di chuyển cả ngày lẫn đêm, giẫm đạp lên vùng đất mà chúng muốn phát triển.
Châu Yến An đưa trực thăng bay chếch về một phía, vòng qua những "đám mây" bóng bay đầy màu sắc, sợ rằng luồng không khí do cánh quạt khuấy động sẽ làm phiền đến chúng.
Trong mọi trường hợp, đó chính là bằng chứng cho thấy vẫn tồn tại những điều đẹp đẽ ở ngày 32.
Sau khi đưa Mạnh Khởi trở về thành phố của mình, họ hạ cánh và tiếp nhiên liệu cho trực thăng, đến khi tới Nam Lâm thì trời đã sẩm tối.
Châu Yến An đỗ máy bay ở một con phố thoáng đãng gần bệnh viện, ôm Trình Tư Tư đã ngủ say, rồi cùng Dịch A Lam đi bộ một đoạn ngắn.
Kính và gạch ốp đường của các tòa nhà cao tầng hai bên phản chiếu màn sáng mờ ảo, hơi ấm còn sót lại của mặt đất tạo cảm giác mơ màng; bóng họ kéo dài trên con phố, rác rưởi bị gió cuốn đến nơi đẩu đâu.
Dịch A Lam nghiêng đầu nhìn Châu Yến An đi bên cạnh.
Châu Yến An cảm nhận được ánh mắt của y, bèn đổi Trình Tư Tư từ tay trái sang tay phải, thả một tay trống để đỡ Dịch A Lam.
Dịch A Lam nói: "Tôi có thể tự đi."
Châu Yến An hỏi: "Vậy cậu muốn nói gì?"
Dịch A Lam cúi đầu.
Có lẽ em muốn nói,
Rằng: Châu Yến An à. Một Châu Yến An yếu đuối và bất lực như em, em rất thích anh.
Lương Phi cùng chị y tá đã chuẩn bị một bữa tối thịnh soạn cho Dịch A Lam và Châu Yến An. Nhắc mới nhớ, hai người họ đã không ăn hạt cơm nào trong mấy ngày qua.
Trong bữa ăn, họ trao đổi tình hình hiện tại với nhau: Châu Yến An hiển nhiên không đi vào chi tiết, chỉ nói rằng mọi việc đều ổn; Lương Phi, chị y tá và Lương Tiểu Hàm cũng rất khỏe – Lương Phi phục hồi sau sinh khá tốt, cô đã có thể rời giường làm một ít việc nhẹ; các chỉ số sức khỏe của Tiểu Hàm cũng duy trì ở mức ổn định.
Tối đến, giao Trình Tư Tư cho Lương Phi và chị y tá săn sóc, Dịch A Lam cùng Châu Yến An bèn trở lại phòng bên tắm rửa nghỉ ngơi.
Châu Yến An giục Dịch A Lam mau tắm sớm; Dịch A Lam ậm ừ, song vẫn cắm mặt vào máy tính – y đang nghiên cứu dữ liệu đã sao chép hồi sáng nay.
Dịch A Lam sực nhớ: "Các quốc gia khác đều có phần mềm liên lạc bảo mật này, vậy nước mình cũng có chứ nhỉ?"
Châu Yến An nằm trên giường, nghiêng đầu mỉm cười với Dịch A Lam, song chẳng nói gì.
Dịch A Lam sững sờ, sau đó nghiệm ra. Tất nhiên là có, và cũng có người đã lấy được mật khẩu của Cơ quan Tình báo rồi đăng nhập vào phần mềm trong ngày 32, mở hết tất cả quyền hạn. Nhưng đây, không phải vấn đề họ nên biết.
Họ là một đội riêng biệt, chỉ có nhiệm vụ tiêu hủy cơ mật và bảo vệ đất nước. Còn trong tối, nơi tồn tại rất nhiều gián điệp, chúng đang theo dõi và âm thầm quét sạch mọi chướng ngại vật cản bước tiến mình.
Nhận thấy tin tức trong cộng đồng Ngày 32 đã giúp ích đôi phần, Dịch A Lam bèn đăng nhập rồi lướt xem các bài đăng mới nhất.
Những bài đăng phổ biến gần đây hầu hết là các giáo phái cũ hoặc mới nổi đang cố giải thích nguyên lý tồn tại của ngày 32 bằng kinh sách của họ; ngoài ra, chủ đề tận hưởng trọn vẹn tất cả những gì mà mình không thể chạm tới trong thế giới bình thường cũng nổi bật chẳng kém, nào là yến tiệc linh đình, với đa dạng ẩm thực rượu chè trên khắp thế giới, với chén bạc đĩa vàng cực kỳ xa xỉ, chỉ có mỗi tội phải tự thân nấu nướng.
Cũng có kẻ ôm giấc mơ rất nhỏ, kêu gọi cư dân mạng giúp bẻ khóa điện thoại bạn gái cũ, muốn xem thử có bằng chứng nào chứng minh nàng ta còn nhung nhớ mình không.
Hoặc đơn giản hơn nữa, là chỉ xem một bộ phim.
Ai đó đã tìm thấy viên nang thời gian (1) của tác phẩm 100 Years. Quá trình chế tác bộ phim này được giữ bí mật hoàn toàn, kể về ba góc nhìn của đạo diễn đối với tương lai: một tương lai công nghệ cao, một tương lai mới sau ngày tận thế và một tương lai mà nền văn minh đã sụp đổ phân nửa. Tuy nhiên, không ai ngoại trừ nhà sản xuất biết nội dung tác phẩm; sau khi hoàn thành, bộ phim đã được niêm phong trong một viên nang thời gian, và sẽ không được mở ra hay công chiếu cho đến một thế kỷ sau. Nói cách khác, không ai của thời đại này sẽ được xem tác phẩm ấy.
(1) Viên nang thời gian (time capsule): hay còn gọi là hộp thời gian, không chỉ là kỷ niệm từ thời xa xưa. Chúng còn là thông tin được gửi đến thế hệ mai sau – những người có thể xuất hiện sau chúng ta hàng trăm năm.
Nhưng, ngày 32 đã cho mọi người một cơ hội.
Dịch A Lam thấy rất thú vị; sau khi tắm xong định nhắm mắt nghỉ ngơi một lúc, nhưng trước khi ngày 32 trôi qua, y còn mở bài đăng lên đọc tiếp.
Người nọ đang gào khóc than rằng: Trong phim không có gì cả. Không-có-một-cái-gì hết! Chúng ta không có tương lai!
///
Tác giả nói:
Phim "100 Years" là có thật đấy, nó sẽ được công chiếu vào năm 2115. Tôi chắc không xem được rồi...
Sau đây là tóm tắt trên Baidu:
Robert Rodriguez gần đây đã bí mật làm một bộ phim mới, nhưng khán giả không thể xem nó ngay đâu. Bạn phải sống qua hơn trăm năm trước đã!
Bộ phim có tên là "100 Years", cái tên nói lên tất cả. Đúng vậy, nó được công chiếu lần đầu tiên vào một thế kỷ sau! Và điều đó có nghĩa là những người phàm như bạn và tôi có lẽ sẽ không có cơ hội xem tận mắt, trừ phi sở hữu bí quyết kéo dài tuổi thọ hoặc tự nguyện đóng băng cơ thể. Và ngay cả những đứa trẻ sinh năm nay cũng phải sống đến hơn 100 tuổi mới được nhìn thấy.
"100 Years" do John Malkovich thủ vai chính kiêm biên kịch; theo anh, phim liên quan đến tương lai loài người, với ba bức tranh tương lai khác nhau: một tương lai công nghệ cao, một tương lai mới sau ngày tận thế và một tương lai mà nền văn minh đã sụp đổ phân nửa.
Dự án "100 Years" được lên kế hoạch bởi thương hiệu rượu cao cấp Louis XIII Cognac. Họ cũng tung ra một loại rượu tương tự, sẽ được đưa vào thị trường sau khi niêm phong 100 năm.
Theo lời thừa nhận của chính Robert Rodriguez, đây là một kế hoạch điên rồ! Vào thời điểm bộ phim ra rạp, tất cả họ đều đã chết và chỉ cháu chắt hoặc "acc clone" của họ mới có thể trông thấy. Hơn nữa, Louis XIII cũng đã trao cho ông những tấm vé bạc để con cháu mình đến tham dự buổi công chiếu.
"100 Years" được niêm phong trong một viên nang thời gian, không ai có thể nhìn thấy nó. Bộ phim sẽ được công chiếu vào năm 2115, một đoạn trailer chính thức sẽ lên sóng vào năm 2114.
Anh không khóc, trên khuôn mặt cũng không có nước mắt, nhưng nỗi buồn của anh, ngay cả một đứa trẻ cũng có thể dễ dàng nhìn thấy. Trình Tư Tư nhìn Châu Yến An, đoạn choàng tay qua ôm cổ anh.
Tay trái Châu Yến An vẫn cầm súng, họng súng đen ngòm của anh ra hiệu gã buôn ma túy mau chóng xuống lầu mở cửa.
Châu Yến An cho phép gã đi, hoặc nếu sau này muốn trở về biệt thự sống tiếp quãng đời còn lại cũng không hề gì, "Nhưng cậu phải nhớ rằng trên thế giới này vẫn có trật tự và thẩm phán duy trì trật tự. Làm chuyện xấu, tất bị trừng phạt."
Gã buôn ma túy vội gật đầu, run rẩy đi từng bước một; đến khi thấy Châu Yến An không có ý định bắn sau lưng mình, gã liền vắt chân lên cổ bỏ chạy.
Châu Yến An bế Trình Tư Tư trở lại xe; Dịch A Lam và Mạnh Khởi từ xa trông thấy hai bóng người một lớn một nhỏ, bèn mỉm cười xuống xe chào hỏi.
Trình Tư Tư ngó dáo dác về phía sau hai người họ: "Anh của em không tới ạ?"
Dịch A Lam liếc nhìn Châu Yến An, không biết phải làm thế nào.
Trong khi đó, Mạnh Khởi đã thản nhiên nói: "Anh của em có việc quan trọng cần làm."
"À. Vâng ạ." Trình Từ Tư chun mũi, rồi ngước mắt nhìn lên bầu trời. Bé ngây ngô hỏi, "Anh của em lái máy bay trên đó là để bảo vệ cho mọi người ạ?"
"Đúng rồi." Mạnh Khởi ôm lấy Trình Tư Tư từ tay Châu Yến An cho vào ghế sau. Anh ta quay đầu, hỏi Dịch A Lam. "Gửi con bé đi đâu, mấy người bàn bạc chưa?"
Sau khi giải cứu Trình Tư Tư, việc sắp xếp cô bé như thế nào là câu hỏi khiến bọn họ trăn trở suốt thời gian dài.
Trình Tư Tư hiển nhiên không thể theo Châu Yến An và Dịch A Lam chạy khắp trời nam biển bắc; để bé ở cạnh Lưu Kim Việt – một cụ già tám mươi tuổi có nhiều bệnh nền, lại càng không thích hợp.
Ở cuộc họp trước, khi mọi người đổ dồn sự chú ý vào Mạnh Khởi, anh ta đã suýt nhảy dựng lên: "Tôi không biết chăm sóc trẻ con. Vả lại, những thí nghiệm của tôi tuy vừa đơn giản vừa nhàm chán, nhưng vẫn có tính nguy hiểm nhất định; rồi chất phóng xạ ở khắp nơi, nhỡ con bé đưa tay chạm vào thì biết sao đây?"
Quả đúng là vậy.
Theo lý thuyết, hầu như trẻ bảy tuổi đã có thể tự chăm sóc bản thân, miễn là em được cung cấp một phòng an toàn, với đầy đủ thức ăn nước uống; song làm thế, chẳng khác gì mấy kẻ vô nhân đạo.
Nghĩ đoạn, Dịch A Lam bỗng nhớ tới Lương Phi và chị y tá.
Trong lúc Châu Yến An lái xe đến nơi đỗ trực thăng, Dịch A Lam lập tức gọi vào số điện thoại của Lương Phi.
Thấy ID người gọi tới là Dịch A Lam, Lương Phi không khỏi ngạc nhiên: "Có chuyện gì vậy?"
Dịch A Lam nói lấp lửng: "Chuyện là thế này. Chúng tôi gặp một cô bé bảy tuổi, không tiện chăm sóc cho lắ..."
"Được. Cậu gửi con bé cho tôi, chúng tôi vẫn đang ở bệnh viện."
Thái độ dứt khoát của Lương Phi làm Dịch A Lam nghẹn họng một hồi. Y ngượng ngùng, "Cô còn có Tiểu Hàm cần chăm sóc, chúng tôi lại tạo thêm phiền phức cho cô."
"Không sao." Lương Phi nói thẳng. "Tôi cũng vì mình thôi. Con bé mới bảy tuổi, đúng không? Nhỏ hơn tôi tận hai mươi tuổi. Xét về tuổi thọ trung bình ở trạng thái lý tưởng, khi tuổi thọ tôi hết, con bé có thể sống lâu hơn tôi hai chục năm. Tuy hai chục năm đó chỉ bằng một năm trong ngày 32, nhưng cũng đủ cho con bé chăm sóc Tiểu Hàm từ ba lên bốn tuổi. Một đứa trẻ bốn tuổi tuy vẫn còn rất nhỏ, nhưng ít nhiều gì cũng có thể tự sinh tồn trong một thế giới vắng người hơn trẻ ba tuổi. Đây là cuộc giao dịch công bằng, cậu nói đúng không? Nếu có một bước đột phá trong tương lai ở công nghệ y sinh, biết đâu có thể tăng tuổi thọ cho con bé. Vậy trong cuộc giao dịch này, tôi hời to rồi."
Giọng điệu gần như đùa cợt của Lương Phi khiến trái tim của Dịch A Lam như tắc lại, y biết đây không phải một lời nói suông mà là niềm hy vọng chân thành nhất của cô. Hơn nữa, cách biểu đạt thẳng thắn tự nhiên như thế đã xua tan phần nào nỗi lo trong Dịch A Lam: không phải ngại Lương Phi nảy ý đồ xấu, mà ngại đứa bé mới vài ngày tuổi, cộng với một Trình Tư Tư bảy tuổi sẽ gây thêm không ít rắc rối cho Lương Phi.
Dịch A Lam ngỏ lời cảm ơn, rồi cúp máy.
Trình Tư Tư từng gặp Dịch A Lam ở thế giới bình thường, thành ra lấy làm thân thiết với y. Bé hỏi Dịch A Lam, giọng tủi thân vô cùng: "Anh ơi, anh tính đưa em đi đâu vậy ạ?"
"Một nơi rất an toàn, có hai chị lớn và một em bé cỡ này nè." Dịch A Lam diễn tả bằng tay.
"Quaoooo." Trình Tư Tư cũng duỗi tay bắt chước Dịch A Lam, làm động tác ôm em bé vào lòng.
Dịch A Lam bỗng thấy xúc động. Trình Tư Tư hãy còn quá nhỏ; sau khi bé và Lương Tiểu Hàm đã thân thiết, ở tương lai của mấy chục năm sau, khi thế giới chỉ còn lại Trình Tư Tư và Lương Tiểu Hàm, họ sẽ là điểm tựa duy nhất cho nhau trong ngày 32. Điểm khác biệt là khi đó, Lương Tiểu Hàm trở thành đứa trẻ bốn tuổi, còn Trình Tư Tư mười một tuổi (ở ngày 32) lại mang trong mình linh hồn của bà cụ tuổi tám mươi. Có lẽ lúc ấy, Trình Tư Tư mới thực sự là người cần Lương Tiểu Hàm – một người bầu bạn cho tháng năm về sau.
Chiếc xe chở bốn người băng qua thành phố Nam Tinh hoang vắng, để đến nơi đỗ trực thăng.
Trình Tư Tư hồn nhiên vỗ tay: "Máy bay đẹp quá! Trông giống như cá voi phun nước vậy! Anh của em cũng lái chiếc này ạ?"
Mạnh Khởi bế Trình Tư Tư vào cabin: "Máy bay của anh trai em còn ngầu hơn."
Trình Tư Tư nghiêng đầu: "Lát nữa chúng ta bay lên trời, có thể gặp được anh của em không ạ?"
Mạnh Khởi xoa đầu bé: "Không biết nữa. Nhưng anh của em nhất định biết em đang bay trên bầu trời."
Chưa bao giờ như lúc này, Dịch A Lam cảm thấy mình và Châu Yến An yếu đuối đến vậy – ngay cả một câu hỏi của Trình Tư Tư, cũng chẳng dám đối mặt trả lời.
Lộ trình tiếp theo là đưa Mạnh Khởi trở lại phòng thí nghiệm vật lý của anh ta; sau đó bay đường vòng đến Nam Lâm, rồi nhân tiện qua đêm ở đấy, cùng chờ ngày 32 trôi qua lần nữa.
Dường như vẫn ôm ấp hy vọng được gặp máy bay của anh trai trên bầu trời, Trình Tư Tư áp mặt lên cửa sổ, nhìn chăm chú vào tầng mây bềnh bồng bên ngoài.
Dịch A Lam tựa vào lưng ghế; muộn phiền của mấy ngày qua dần lắng xuống, cơ thể hơn 36 giờ chưa ngủ bắt đầu biểu tình, Dịch A Lam chưa chi đã thiếp đi.
Chẳng biết thời gian đã trôi qua bao lâu, Dịch A Lam tỉnh giấc trong tiếng reo hò ngạc nhiên của Trình Tư Tư. Y mở mắt, nhìn bầu trời phía trước được lấp đầy bởi những quả bóng bay nhiều màu sắc.
Những quả bóng bay liên tục lên không từ một nơi nào đó trong thị trấn phía trước. Hàng nghìn quả bóng bay, lung linh ánh nắng mặt trời và bừng lên với nhiều sắc màu tươi sáng trong một buổi chiều chạng vạng không gió. Chúng tụm lại, chạm nhau, phân tán, rồi bay lên những tầng mây cao hơn.
Không ai biết có bao nhiêu quả bóng bay ra đời.
Trong trí tưởng tượng của Dịch A Lam, có lẽ có một vài công nhân đang làm những việc không đòi hỏi kỹ thuật cao trên dây chuyền lắp ráp ở nhà máy nhỏ trong thị trấn phía trước, chẳng hạn như sản xuất bong bóng. Những người lao động ấy có thể không hay rằng ngày nay, khi robot công nghiệp đã phát triển, việc làm của họ được giữ lại chỉ vì trong mắt các chủ doanh nghiệp có lợi nhuận thấp, mua về một con robot công nghệ cao đắt hơn nhiều so với khoản lương chi trả cho họ. Bọn họ vẫn chưa bị thay thế bởi robot, không phải do tay nghề cao quý như thế nào, mà chỉ vì rẻ hơn.
Một trong những công nhân ấy "được" đi vào ngày 32. Anh ta ngơ ngác, hoang mang, còn không cần làm việc. Nhưng đây cũng là cơ hội để anh ta có thể nhìn thật kỹ vào những quả bóng bay mình đã sản xuất, thay vì nhồi nhét chúng vào túi rồi dán kín lại.
Anh ta đã sử dụng một máy bơm hơi để cung cấp cho những quả bóng bay mềm mại có sức sống trọn vẹn, rồi tạm thời nhốt chúng ở cùng nhau. Có lẽ chúng bị nhốt trong sân nhà máy, với lưới đánh cá và màng nhựa trên mái nhà; hoặc cũng có thể bị nhốt trong một gian nhà trống. Và khi đã mang đến sự sống cho tất cả bọn chúng, anh ta mở cửa sổ, thổi toàn bộ bóng bay ra ngoài bằng chiếc quạt gió. Hàng nghìn quả bóng bay cứ thế lao ra khỏi phân xưởng, nóng lòng hòa vào trời xanh.
Anh công nhân ấy, sau khi làm bong bóng cho người khác gần như cả đời, cuối cùng đã có thể tặng chính mình một bữa tiệc bóng bay.
Đấy chỉ là tưởng tượng của Dịch A Lam.
Còn trong mắt Trình Tư Tư, có lẽ những quả bóng bay và cả thế giới này đều là truyện cổ tích. Bóng bay nhô lên khỏi mặt đất như những đóa bồ công anh: khi trưởng thành, thì hấp thu đủ bảy sắc màu do mặt trời ban tặng; khi nổi gió, tất cả chúng đều bay lên.
Vì sao trước đây bóng bay không "mọc" ư? Đó là vì những con người bận rộn luôn di chuyển cả ngày lẫn đêm, giẫm đạp lên vùng đất mà chúng muốn phát triển.
Châu Yến An đưa trực thăng bay chếch về một phía, vòng qua những "đám mây" bóng bay đầy màu sắc, sợ rằng luồng không khí do cánh quạt khuấy động sẽ làm phiền đến chúng.
Trong mọi trường hợp, đó chính là bằng chứng cho thấy vẫn tồn tại những điều đẹp đẽ ở ngày 32.
Sau khi đưa Mạnh Khởi trở về thành phố của mình, họ hạ cánh và tiếp nhiên liệu cho trực thăng, đến khi tới Nam Lâm thì trời đã sẩm tối.
Châu Yến An đỗ máy bay ở một con phố thoáng đãng gần bệnh viện, ôm Trình Tư Tư đã ngủ say, rồi cùng Dịch A Lam đi bộ một đoạn ngắn.
Kính và gạch ốp đường của các tòa nhà cao tầng hai bên phản chiếu màn sáng mờ ảo, hơi ấm còn sót lại của mặt đất tạo cảm giác mơ màng; bóng họ kéo dài trên con phố, rác rưởi bị gió cuốn đến nơi đẩu đâu.
Dịch A Lam nghiêng đầu nhìn Châu Yến An đi bên cạnh.
Châu Yến An cảm nhận được ánh mắt của y, bèn đổi Trình Tư Tư từ tay trái sang tay phải, thả một tay trống để đỡ Dịch A Lam.
Dịch A Lam nói: "Tôi có thể tự đi."
Châu Yến An hỏi: "Vậy cậu muốn nói gì?"
Dịch A Lam cúi đầu.
Có lẽ em muốn nói,
Rằng: Châu Yến An à. Một Châu Yến An yếu đuối và bất lực như em, em rất thích anh.
Lương Phi cùng chị y tá đã chuẩn bị một bữa tối thịnh soạn cho Dịch A Lam và Châu Yến An. Nhắc mới nhớ, hai người họ đã không ăn hạt cơm nào trong mấy ngày qua.
Trong bữa ăn, họ trao đổi tình hình hiện tại với nhau: Châu Yến An hiển nhiên không đi vào chi tiết, chỉ nói rằng mọi việc đều ổn; Lương Phi, chị y tá và Lương Tiểu Hàm cũng rất khỏe – Lương Phi phục hồi sau sinh khá tốt, cô đã có thể rời giường làm một ít việc nhẹ; các chỉ số sức khỏe của Tiểu Hàm cũng duy trì ở mức ổn định.
Tối đến, giao Trình Tư Tư cho Lương Phi và chị y tá săn sóc, Dịch A Lam cùng Châu Yến An bèn trở lại phòng bên tắm rửa nghỉ ngơi.
Châu Yến An giục Dịch A Lam mau tắm sớm; Dịch A Lam ậm ừ, song vẫn cắm mặt vào máy tính – y đang nghiên cứu dữ liệu đã sao chép hồi sáng nay.
Dịch A Lam sực nhớ: "Các quốc gia khác đều có phần mềm liên lạc bảo mật này, vậy nước mình cũng có chứ nhỉ?"
Châu Yến An nằm trên giường, nghiêng đầu mỉm cười với Dịch A Lam, song chẳng nói gì.
Dịch A Lam sững sờ, sau đó nghiệm ra. Tất nhiên là có, và cũng có người đã lấy được mật khẩu của Cơ quan Tình báo rồi đăng nhập vào phần mềm trong ngày 32, mở hết tất cả quyền hạn. Nhưng đây, không phải vấn đề họ nên biết.
Họ là một đội riêng biệt, chỉ có nhiệm vụ tiêu hủy cơ mật và bảo vệ đất nước. Còn trong tối, nơi tồn tại rất nhiều gián điệp, chúng đang theo dõi và âm thầm quét sạch mọi chướng ngại vật cản bước tiến mình.
Nhận thấy tin tức trong cộng đồng Ngày 32 đã giúp ích đôi phần, Dịch A Lam bèn đăng nhập rồi lướt xem các bài đăng mới nhất.
Những bài đăng phổ biến gần đây hầu hết là các giáo phái cũ hoặc mới nổi đang cố giải thích nguyên lý tồn tại của ngày 32 bằng kinh sách của họ; ngoài ra, chủ đề tận hưởng trọn vẹn tất cả những gì mà mình không thể chạm tới trong thế giới bình thường cũng nổi bật chẳng kém, nào là yến tiệc linh đình, với đa dạng ẩm thực rượu chè trên khắp thế giới, với chén bạc đĩa vàng cực kỳ xa xỉ, chỉ có mỗi tội phải tự thân nấu nướng.
Cũng có kẻ ôm giấc mơ rất nhỏ, kêu gọi cư dân mạng giúp bẻ khóa điện thoại bạn gái cũ, muốn xem thử có bằng chứng nào chứng minh nàng ta còn nhung nhớ mình không.
Hoặc đơn giản hơn nữa, là chỉ xem một bộ phim.
Ai đó đã tìm thấy viên nang thời gian (1) của tác phẩm 100 Years. Quá trình chế tác bộ phim này được giữ bí mật hoàn toàn, kể về ba góc nhìn của đạo diễn đối với tương lai: một tương lai công nghệ cao, một tương lai mới sau ngày tận thế và một tương lai mà nền văn minh đã sụp đổ phân nửa. Tuy nhiên, không ai ngoại trừ nhà sản xuất biết nội dung tác phẩm; sau khi hoàn thành, bộ phim đã được niêm phong trong một viên nang thời gian, và sẽ không được mở ra hay công chiếu cho đến một thế kỷ sau. Nói cách khác, không ai của thời đại này sẽ được xem tác phẩm ấy.
(1) Viên nang thời gian (time capsule): hay còn gọi là hộp thời gian, không chỉ là kỷ niệm từ thời xa xưa. Chúng còn là thông tin được gửi đến thế hệ mai sau – những người có thể xuất hiện sau chúng ta hàng trăm năm.
Nhưng, ngày 32 đã cho mọi người một cơ hội.
Dịch A Lam thấy rất thú vị; sau khi tắm xong định nhắm mắt nghỉ ngơi một lúc, nhưng trước khi ngày 32 trôi qua, y còn mở bài đăng lên đọc tiếp.
Người nọ đang gào khóc than rằng: Trong phim không có gì cả. Không-có-một-cái-gì hết! Chúng ta không có tương lai!
///
Tác giả nói:
Phim "100 Years" là có thật đấy, nó sẽ được công chiếu vào năm 2115. Tôi chắc không xem được rồi...
Sau đây là tóm tắt trên Baidu:
Robert Rodriguez gần đây đã bí mật làm một bộ phim mới, nhưng khán giả không thể xem nó ngay đâu. Bạn phải sống qua hơn trăm năm trước đã!
Bộ phim có tên là "100 Years", cái tên nói lên tất cả. Đúng vậy, nó được công chiếu lần đầu tiên vào một thế kỷ sau! Và điều đó có nghĩa là những người phàm như bạn và tôi có lẽ sẽ không có cơ hội xem tận mắt, trừ phi sở hữu bí quyết kéo dài tuổi thọ hoặc tự nguyện đóng băng cơ thể. Và ngay cả những đứa trẻ sinh năm nay cũng phải sống đến hơn 100 tuổi mới được nhìn thấy.
"100 Years" do John Malkovich thủ vai chính kiêm biên kịch; theo anh, phim liên quan đến tương lai loài người, với ba bức tranh tương lai khác nhau: một tương lai công nghệ cao, một tương lai mới sau ngày tận thế và một tương lai mà nền văn minh đã sụp đổ phân nửa.
Dự án "100 Years" được lên kế hoạch bởi thương hiệu rượu cao cấp Louis XIII Cognac. Họ cũng tung ra một loại rượu tương tự, sẽ được đưa vào thị trường sau khi niêm phong 100 năm.
Theo lời thừa nhận của chính Robert Rodriguez, đây là một kế hoạch điên rồ! Vào thời điểm bộ phim ra rạp, tất cả họ đều đã chết và chỉ cháu chắt hoặc "acc clone" của họ mới có thể trông thấy. Hơn nữa, Louis XIII cũng đã trao cho ông những tấm vé bạc để con cháu mình đến tham dự buổi công chiếu.
"100 Years" được niêm phong trong một viên nang thời gian, không ai có thể nhìn thấy nó. Bộ phim sẽ được công chiếu vào năm 2115, một đoạn trailer chính thức sẽ lên sóng vào năm 2114.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.