Chương 59
Diệp Trần Niên
10/01/2023
tháng Mười một, hồi IV
Sau khi Lương Phi rời khỏi tòa cao ốc Vĩnh Lạc, Kỳ Chân trầm tư một lúc rồi đến văn phòng chủ tịch thảo luận bí mật trong nửa giờ, cuối cùng anh ta tự soạn email và gửi đến tất cả các khách hàng ngân hàng t*ng trùng-noãn.
Thư phản hồi nhận được trong vòng một tuần nhiều hơn so với dự kiến của Kỳ Chân; xu hướng khách hàng trực tiếp bày tỏ sự sẵn lòng chi trả cho khoản đầu tư vào nghiên cứu tử cung trong ống nghiệm cũng dứt khoát hơn anh ta nghĩ. Nhiều kẻ đã giục Kỳ Chân đưa ra một báo cáo chi tiết bằng văn bản trước khi quyết định. Điều này ít nhất chứng minh rằng đa số người tin vào những gì anh ta trình bày trong email, giờ chỉ muốn hiểu sâu hơn về quy trình và diễn tiến cụ thể.
Thống kê số liệu rồi, Kỳ Chân mới lấy làm kinh ngạc. Anh ta dựa lưng vào ghế văn phòng, nhìn ánh hoàng hôn màu cam dần dần chìm xuống bên ngoài cửa kính sát trần. Nghĩ đến khoản tiền khổng lồ vừa tính toán, Kỳ Chân chợt rùng mình chẳng hiểu vì sao.
Điều mà Kỳ Chân không biết là thời điểm mình gửi email vừa khéo chớp đúng cơ hội. Trong số những kẻ biết ngày 32, biết về suy đoán ngày tận thế đang rầm rộ như mặt trời ban trưa, có người chẳng tin lời đồn nhưng ôm tâm lý "lỡ như", đã không ngần ngại đầu tư vào dự án tử cung trong ống nghiệm – như Lương Phi nói, số tiền này đối với họ chỉ là hạt muối bỏ biển; một ít người vốn đang hoang mang, và email của Kỳ Chân đã vô tình chuyển hướng sự hoang mang của họ, khiến họ cảm tưởng rằng mình nên làm gì đó, dù là việc đơn giản như bỏ tiền mua an yên. Cũng có người luôn giữ tâm lý nhà tư bản từ đầu chí cuối, họ vẫn hoài nghi về sự chuyển giao sóng não và cách để thừa hưởng một cuộc đời mới; song nếu tìm được phương pháp đi vào ngày 32, đầu tư vào dự án tử cung trong ống nghiệm cũng có thể giúp họ bồi dưỡng sức lao động ở chốn hoang vu ấy. Tựu trung lại, khi đối mặt với ngày 32 bí ẩn, chỉ cần có cách chạm vào hoặc khám phá nó, thì tiền bạc không đáng là gì.
;
Dịch A Lam cảm thấy, Trần Nhữ Minh đang cố xoa dịu mối quan hệ giữa hai người. Hắn không ngỏ lời xin lỗi vì những lời trách móc nặng nề trước đây, âu có lẽ vẫn cho rằng mình vốn làm đúng; song Trần Nhữ Minh vẫn hạ mình chủ động bắt chuyện với Dịch A Lam, vờ như chưa có chuyện gì xảy ra.
Đôi khi Trần Nhữ Minh cứ canh cánh trong lòng, về việc làm thế nào để hòa hợp với Dịch A Lam. Dịch A Lam nào chủ động chấp nhận lệnh bổ nhiệm từ chính phủ như cấp dưới mình, y cũng chẳng coi việc thực hiện nghiêm túc mệnh lệnh là nhiệm vụ tối cao; hơn nữa Dịch A Lam chưa từng công tác trong môi trường có tính bảo mật khắt khe, sao có thể thích nghi với tác phong cẩn trọng trong một sớm một chiều. Trần Nhữ Minh lo rằng sẽ gây quá nhiều áp lực cho y, nhưng nếu hết lần này tới lần khác dung túng, e rằng Dịch A Lam một ngày nào đó sẽ mắc sai lầm nghiêm trọng.
Dịch A Lam thực tình rất biết ơn Trần Nhữ Minh. Y biết Trần Nhữ Minh đã che chở cho mình rất nhiều: có vài lần đến căn cứ quân sự khảo sát tình hình, chính Trần Nhữ Minh đã chắn hết cho y. Mâu thuẫn và xích mích giữa quân đội-chính phủ là đề tài muôn thuở ở bất cứ quốc gia nào; và khi đề cập tới sự yếu kém hoặc an ninh lỏng lẻo trong ngày 32, bộ phận nhỏ sĩ quan theo bản năng muốn "bênh vực" quân đội, cũng như tỏ vẻ nghi ngờ với nhóm chính trị gia đã bị lừa gạt bởi dăm ba câu từ sáo rỗng. Còn Dịch A Lam, với tư cách là người tiếp xúc trực tiếp, đã phải gánh chịu rất nhiều ánh mắt giám sát và thái độ bất hợp tác của mọi người mà không rõ lý do. Nếu hôm nào Trần Nhữ Minh bận việc không thể đi cùng Dịch A Lam, hắn sẽ gửi gắm y cho Lư Lương Tuấn. Chỉ là Lư Lương Tuấn trước nay vẫn không có thực quyền, thành ra người ta chẳng thèm bố thí cho hắn một thái độ tôn trọng; may sao Lư Lương Tuấn là một tên lưu manh, chỉ bằng mệnh lệnh của cấp trên đã đủ cho hắn tung hoành ngang dọc. Và chính vì ngại nhìn mấy bản mặt khó đăm đăm ấy, Lư Lương Tuấn mới hỗ trợ Dịch A Lam mau chóng hoàn thành nhiệm vụ. Có một hôm, khi Dịch A Lam đang tìm hiểu về hệ thống an ninh, y nghe loáng thoáng ai đấy bảo rằng "Lư Lương Tuấn, cái thằng cha này cầm cọng lông gà mà cứ cho đó là lệnh tiễn (1)" rồi bật cười.
(1) Cầm cọng lông gà mà cứ cho đó là lệnh tiễn (拿著雞毛當令箭): để chỉ bọn luồn cúi có chút quyền mà lên mặt với người thường, còn nếu thật sự được cho quyền thì bọn này đúng là một loại hung thần cho người khác (Nguồn: Blog của Lưu Khâm Hưng).
Một hôm nọ, Trần Nhữ Minh gọi Dịch A Lam tới. Hắn giở giọng thần bí: "Cậu có chơi cái game đào quặng mà tôi cài vào máy tính cậu không?"
Trang web sặc sỡ chào mừng bạn gia nhập Tổ công tác hiện lên trong đầu Dịch A Lam, "Tôi có chơi, nhưng ít lắm." Xét cho cùng, nhiều khi công việc của y nhiều đến nỗi phải gấp rút chạy qua chạy lại đôi ba căn cứ quân sự. Và thành thật mà nói, Dịch A Lam không cảm thấy trò chơi kia có gì thú vị. Y phải ghi nhớ những cách đột nhập vào hệ thống an ninh cấp chính phủ mỗi ngày, hàng trăm nghìn dòng mã cứa sâu vào tâm trí; nếu tối đến còn chơi game lập trình lần nữa, e rằng y phát điên mất.
Trần Nhữ Minh cười: "Cậu sẽ thấy được điều bất ngờ nếu kiên trì chơi tiếp."
"Bất ngờ lớn cỡ nào?"
"Ví dụ: nếu cậu đào được một cái rương, trong rương sẽ có đủ loại quà tặng như tiền. À, là tiền thật đấy, nó sẽ chuyển trực tiếp vào thẻ ngân hàng của cậu từ tài khoản của Tổ công tác; ngoài ra còn có vé xem kịch nói, nhạc kịch, điện ảnh khó tìm, cậu có thể đến văn phòng tài chính lấy vé trong thời gian nghỉ phép. Nhắc nghỉ phép mới nhớ, có một phần thưởng khác trong trò chơi là kỳ nghỉ bổ sung bên cạnh kỳ nghỉ bình thường của cậu. Và cuối cùng là phần thưởng to nhất, cơ hội gặp mặt gia đình."
Dịch A Lam mắt sáng lên.
Kể từ khi gia nhập Tổ công tác khẩn cấp Ngày 32, mặc dù được nghỉ khá nhiều nhưng Dịch A Lam vẫn chưa gặp lại người nhà. Y thường đi dạo trong khuôn viên trong mỗi lần nghỉ phép, nên chỉ cần sắp xếp một hoặc hai người bảo vệ an toàn cho mình; song để gặp mẹ, Tổ công tác phải điều phối một đội ngũ vũ trang, phối hợp hành động với bệnh viện nơi Nhạc Khê Minh làm việc, rất phiền phức. Phải biết rằng gián điệp cực kỳ xảo quyệt, bọn chúng có thể suy ra hoàn cảnh của Dịch A Lam từ Nhạc Khê Minh, do vậy phải cẩn thận trong mọi việc.
Tối hôm ấy, Dịch A Lam lôi máy tính tìm phần mềm trò chơi, bắt đầu "cày" một cách hết sức hăng say. Ngôn ngữ Dre vốn đã khá quen thuộc, chẳng mấy chốc y xử lý gọn ghẽ những cấp độ đầu tiên.
Châu Yến An ra ngoài nhận bài huấn luyện mới, thành thử y là người còn lại duy nhất trong phòng. Dịch A Lam chỉ có một thói quen xấu, đó là hễ bắt đầu chơi thì đừng hòng có ai ngăn được y; và thế, y cứ chơi không ngớt cho đến nửa đêm.
Cùng lúc đó, trong một phòng máy sáng đèn ở tòa nhà khác thuộc Tổ công tác, Trần Nhữ Minh đang nhâm nhi tách cà phê, trầm ngâm nhìn màn hình trên tường.
Nếu Dịch A Lam có thể trông thấy, y chắc hẳn sẽ rất ngạc nhiên khi phát hiện những ký tự mà mình đang gõ trên máy tính trong ký túc xá lại xuất hiện trên màn hình ở đây một cách đồng bộ; chẳng những thế, chúng còn được chương trình trí tuệ nhân tạo phân tích từ A đến Z: đáp án cho các câu đố lập trình thậm chí bao gồm thời gian từ khi y nhìn thấy câu hỏi đến khi bắt đầu trả lời, tốc độ gõ, thời gian giữa các chữ cái... Những nội dung này có thể chứng minh đầy đủ khả năng thông thạo ngôn ngữ Dre của Dịch A Lam, dẫu cho y đã cố tình giấu kín.
Máy in trượt ra báo cáo của chương trình phân tích thông minh, Trần Nhữ Minh bước tới lấy trang giấy rồi ký tên xuống. Bản báo cáo sau đó sẽ được gửi đến phòng làm việc của một số quan chức cấp cao, qua đó cũng khiến họ an tâm hơn về Dịch A Lam. Vào thời điểm mà lời nói vô cùng thiếu thốn và bất lực thì chỉ có những hành động thiết thực mới thể hiện được nội tâm một người.
Trần Nhữ Minh thầm nghĩ, công việc của hắn kỳ thực là đặt niềm tin giữa người với người lên đống lửa. Nhưng nếu được lựa chọn, ai sẽ bằng lòng giao phó an ninh quốc gia lên một chàng trai chỉ mới hơn đôi mươi? Ngay cả bản thân Trần Nhữ Minh cũng chẳng nhận được sự tín nhiệm hoàn toàn, đôi khi còn chịu giám sát 24/7; và những "kẻ giám sát" này, còn bị giám sát bởi những người khác. Ai khiến cho mọi bí mật trong ngày 32 trần như nhộng chứ, hệt như mặt gương soi tỏ người ta!
Ngày hôm sau.
Dịch A Lam háo hức chia sẻ với Trần Nhữ Minh, rằng y đã đào được phần thưởng một ngày phép vào đêm qua. Nói cách tương đối, tỷ lệ đào trúng đã rất thấp, vậy nên tỷ lệ nổ thưởng gặp người nhà hiển nhiên càng thấp hơn.
Trần Nhữ Minh nói với y, nếu tiếp tục chơi, biết đâu sẽ gặp được những phần thưởng ẩn khác. Chẳng hạn như thẻ chuyển nhượng – đúng như tên gọi, phần thưởng đào được cũng có thể chuyển cho người khác. Ví dụ sau khi tích lũy hai ngày phép, Dịch A Lam chuyển cho Châu Yến An một ngày, sau đó hai người họ đã có thể tận hưởng kỳ nghỉ phép vui vẻ cùng nhau.
Dịch A Lam bỗng nom như con nghiện Internet; hễ rãnh rỗi, hay thậm chí trên máy bay, y đều say sưa cắm mặt vào máy tính.
Bốn ngày sau, Dịch A Lam được như ý nguyện với hai ngày phép và một thẻ chuyển nhượng. Y cũng báo cho Trần Nhữ Minh rằng muốn sử dụng chiến lợi phẩm càng sớm càng tốt.
Trần Nhữ Minh cũng dễ dãi vô cùng, "Duyệt! Ngày mai luôn đi."
Đến khi về phòng vào chiều tối, Dịch A Lam quả thật trông thấy Châu Yến An đã trở lại.
Y bèn hỏi anh: "Có phải ngày mai anh được nghỉ không?"
Châu Yến An gật đầu.
Dịch A Lam tròn mắt: "Ơ, đổi được thật này."
Châu Yến An chẳng hiểu gì: "Hả?"
Dịch A Lam hào hứng giải thích game lập trình và phần thưởng cho Châu Yến An, sau cuối y còn nhấn mạnh: "Tôi đổi một ngày nghỉ cho anh đấy."
Châu Yến An im lặng một thôi một hồi, rốt cục vẫn nói ra sự thật: "Ngày mai đúng là tôi được nghỉ, tuần trước đã quyết định rồi. Sau đó, tôi sẽ cùng cậu đến căn cứ tiếp theo để làm quen."
Nét hào hứng mới nãy vỡ tan tành trên gương mặt Dịch A Lam. Y đấm ngực dậm chân, gọi thẳng tên họ hắn: "Trần Nhữ Minh dám lừa tôi, hại tôi phí mất một thẻ chuyển nhượng và một ngày phép. Tôi thức bốn đêm mới đào ra đó!"
Châu Yến An bật cười, trông Dịch A Lam hệt như đứa trẻ làm mình làm mẩy khi thấy cha mẹ thất hứa. Anh bèn vỗ nhẹ vào gáy y như ra chiều an ủi, đoạn vào phòng thu dọn đồ đạc.
Anh rất tự nhiên làm thế, khiến Dịch A Lam cảm thấy nếu giờ mình ngượng ngùng thì có khác nào ra vẻ.
Dịch A Lam sực nghĩ, chẳng lẽ Châu Yến An biết y thích đàn ông sao? Hẳn anh biết rồi nhỉ. Khi tuyển mình vào Tổ công tác khẩn cấp, họ chắc chắn điều tra lý lịch của y. Và nếu đã biết xu hướng tính dục của y mà Châu Yến An vẫn thân thiện, vẫn chăm sóc, vẫn an ủi, vẫn chạm vào y, thậm chí còn khen y đẹp, phải chăng chứng minh rằng Châu Yến An không kỳ thị đồng tính luyến ái? Ít nhất là không kỳ thị mình?
Dịch A Lam cười tít mắt.
Một ngày nghỉ này, cả hai không đi đâu cả. Đang mùa đông, khí trời càng ngày càng lạnh; hôm nay dự báo thời tiết nói rằng gió lớn, mây đen dày đặc, dự tính ban đêm sẽ mưa.
Họ ở lì trong ký túc xá, Châu Yến An bèn nhân lúc rãnh rỗi dạy Dịch A Lam cách làm điểm tâm.
"Chúng ta bắt đầu với cái gì đó đơn giản trước nhé." Châu Yến An nói. Tỉ dụ như bánh waffle, xôm xốp mềm mềm, với hương sữa béo ngậy thơm lừng khi ra lò. Anh nhớ có một sáng khi làm món này, Dịch A Lam đã ăn không ngớt.
Nhưng sau khi anh giải thích ngắn gọn về quá trình thành phẩm, Dịch A Lam không hiểu gì nhiều, chỉ hiểu sâu sắc mỗi định nghĩa "đơn giản" của Châu Yến An.
Chẳng qua chưa được bao lâu, Dịch A Lam đã tán thành với nhận định của anh. Dưới sự hướng dẫn của Châu Yến An, mọi khâu đều được tiến hành cách ngăn nắp trật tự: không gà bay trứng vỡ, không nồi xoong leng keng, không bột mì đầy mặt, cũng không nêm nhầm gia vị.
Vì thế, để có cảm giác nghi thức, khi Châu Yến An cho Dịch A Lam vinh dự thực hiện công đoạn cuối cùng là đưa khay bánh waffle vào lò nướng và bấm thời gian, Dịch A Lam bỗng dưng có một cảm giác vĩ đại chưa từng có. Y cảm thấy lần sau nếu không có Châu Yến An, y vẫn có thể nướng mẻ bánh này hoàn hảo như vậy.
Dịch A Lam và Châu Yến An ngồi nghỉ trên sô pha, nhâm nhi tách cà phê nóng trong khi chờ thành phẩm. Mùi thơm của bột ấm dần rồi chầm chậm lan tỏa, nịnh cho hai người đều hài lòng thỏa mãn.
Giờ phút này, ánh sáng rực rỡ và bóng tối bên ngoài cửa sổ va vào nhau, tạo ra một kết giới như muốn tách biệt hai người với thế gian ngoài kia.
Cuối tháng Mười một, Tổ công tác chào đón một thành viên mới.
Người đàn ông hơi tròn trĩnh khoảng ba mươi tuổi này, tên là Tiêu Hạo – một nhân viên thu dữ liệu vệ tinh khí tượng, và là công nhân viên chức nhà nước tại một thành phố nhỏ ở phía Đông. Công việc hàng ngày của anh ta khá nhẹ nhàng: nhận dữ liệu và hình ảnh từ vệ tinh, tiến hành phân tích sơ lược, rồi chuyển cho bộ phận phụ trách phát bản tin dự báo thời tiết, sau cùng là đưa tin tức với tỷ lệ chính xác hơn 80% này đến người dân thành phố.
Khi lần đầu trông thấy người đàn ông nọ, Dịch A Lam đã chẳng nghĩ rằng anh ta cùng độ tuổi với mình. Không phải do người nọ biết dưỡng da hay chăm sóc cơ thể, mà là đôi mắt của anh ta bộc lộ sự ngây thơ chân chất đối với thế giới.
Tiêu Hạo có người vợ rất xinh, cùng với đứa con đáng yêu hợp thành gia đình viên mãn. Anh ta có công việc ổn định, phúc lợi tốt, nhiệm vụ công tác về cơ bản không tạo nên tranh chấp chốn công sở; anh ta sống ở một thành thị nhỏ, rất an nhàn thoải mái. Ba mươi năm cuộc đời, anh ta chưa từng kinh qua nhiều khó khăn vất vả; nếu mọi sự vẫn bình đạm không gợn sóng, anh ta ắt sẽ bước vào tuổi xế chiều với mức lương hưu khá khẩm. Tuy nhiên, ông trời vốn chẳng cho ai sống quá dễ dàng. Ông kéo anh ta từ góc thành thị nhỏ bé đến trung tâm Bắc Sơn phồn hoa, đưa anh ta vào khu vực trang bị vũ trang hàng thật giá thật; ông cũng chuyển trọng tâm công việc của anh ta từ vệ tinh thời tiết sang vệ tinh quân sự, cũng như ép người đàn ông đương tuổi trung niên phải bổ sung những kiến thức liên quan.
Sự xuất hiện của Tiêu Hạo quả tình khiến La Thái Vân và những người khác vui mừng khôn tả. Với một nhà khai thác vệ tinh, đây chắc chắn là một vũ khí tuyệt vời cho họ trong ngày 32. Chỉ cần có thể vận hành thành thạo vệ tinh quân sự có độ chính xác cao, Tiêu Hạo sẽ nắm được tình hình cả nước trước màn hình lớn, bao gồm số lượng Người 32 và liệu có ai đang âm mưu phá hoại.
Vì thế, trong ngày 32 tiếp theo, Châu Yến An có thêm một nhiệm vụ: đón Tiêu Hạo từ quê nhà đến trạm nhận dữ liệu vệ tinh mặt đất ở thành phố Trung Hồ. Các trạm vệ tinh ở đây nhận được tương đối nhiều tín hiệu hơn và có thể phủ sóng gần như toàn bộ cả nước, đây là sự lựa chọn tốt nhất sau nhiều lần cân nhắc.
"Châu Yến An, cậu còn phải đón Mạnh Khởi." La Thái Vân nói. "Đưa Mạnh Khởi tới trạm thiên văn thành phố Nam Thiên. Đây là đơn đề nghị do nhóm khoa học gửi. Các thực nghiệm cơ bản đã gần xong, chúng ta cần phải thu thập dữ liệu ở khía cạnh thiên văn nữa."
Xoay quanh về ngày 32, mặc dù nhóm khoa học đã đưa ra nhiều giả thuyết nhưng họ vẫn nghiêng về yếu tố "nhân tạo" nhiều hơn. "Nhân tạo" không ám chỉ con người, mà là người ngoài hành tinh và các nền văn minh tiên tiến khác. Xét cho cùng, chúng ta chẳng thể dùng quy luật vật lý để giải thích con số "32" đột ngột xuất hiện trong lịch trực tuyến – phải nói, yếu tố "nhân tạo" đã quá rõ ràng.
Có lẽ nền văn minh tiên tiến nào đấy, sau khi quan sát Trái Đất một khoảng thời gian, đã tạo ra "ngày 32" trong lúc bốc đồng và điều chỉnh ngày giờ bằng một phương pháp mà người trên Trái Đất tạm thời chưa hiểu được. Hiện tại vẫn không cách nào lý giải mục đích của nền văn minh tiên tiến ấy, ước chừng phải quan sát thêm. Dẫu sao, các nhà khoa học trên Trái Đất thường sử dụng kiến, chuột,... cho các thực nghiệm quan sát; giả như những loài động vật nhỏ bé này có ý thức, chúng cũng sẽ bối rối về mọi thứ xảy ra với mình mà không rõ lý do.
Nếu nhân tạo, dù sử dụng công cụ và phương tiện nào chăng nữa cũng vẫn tồn tại giới hạn và kẽ hở, tựa như lỗ hổng sẽ xuất hiện khi khả năng tính toán của thiết bị đạt đến giới hạn. Điều mà nhóm khoa học muốn làm bấy giờ là tìm ra lỗ hổng ấy, chứng minh bản chất của ngày 32. Hiển nhiên, càng đi sâu vào thế giới vật lý vi mô, người ta càng không thể tìm thấy kẽ hở nào ở cấp độ lượng tử nguyên tử phân tử. Hiện tại, họ đang hướng mắt về khoảng không gian xa xăm – sự bao la của vũ trụ và hàng nghìn vì sao. Mạnh Khởi sẽ dùng kính thiên văn quang học và kính viễn vọng vô tuyến (2) tiên tiến nhất để quan sát vũ trụ tại trạm thiên văn Nam Thiên, rồi kiểm tra dữ liệu của các vệ tinh thiên văn khác trong ngày 32, chẳng hạn như bức xạ phông vi sóng vũ trụ (3), quỹ đạo chuyển động thiên thể được ghi lại, thay đổi quang phổ sao, v.v.
Vũ trụ vô cùng phức tạp. Nó không ngừng mở rộng, dịch chuyển đỏ (4), tương tác hấp dẫn giữa các thiên thể khác và phóng lượng bức xạ khổng lồ một cách dồn dập...
(2) Kính viễn vọng vô tuyến (Radio telescope): là một dạng của ăng ten hướng tính sử dụng trong thiên văn vô tuyến.
(3) Bức xạ phông vi sóng vũ trụ (CMB): là bức xạ điện từ được sinh ra từ thời kỳ sơ khai của vũ trụ. Phổ của nó có dạng giống phổ bức xạ của vật đen với đỉnh nằm trong dải bước sóng vi ba.
(4) Dịch chuyển đỏ (Redshift): là một hiện tượng vật lý, trong đó ánh sáng phát ra từ các vật thể đang chuyển động ra xa khỏi người quan sát sẽ đỏ hơn.
Nền văn minh tiên tiến nào có thể mô phỏng hoàn hảo hoạt động của toàn bộ vũ trụ? Xét cho cùng, "hệ thống nhỏ nhất có thể mô phỏng vũ trụ là chính vũ trụ".
Nghe La Thái Vân nói thế, Lư Lương Tuấn cười khẽ: "Châu Yến An của chúng ta hình như trở thành phương tiện chuyên chở rồi."
"Ừ." La Thái Vân thở hắt. "Đúng là lãng phí nhân tài. Tóm lại, để tiết kiệm thời gian trong ngày 32, Châu Yến An và Dịch A Lam trước tiên khởi hành từ thành phố Nam Lâm, đi về phía Đông đón Tiêu Hạo; sau đó thả Tiêu Hạo ở trạm vệ tinh mặt đất thành phố Trung Hồ, rồi đưa Dịch A Lam đến căn cứ quân đội ở thành phố Trung Hà bên cạnh. Vì Dịch A Lam cần ít nhất hai đến ba giờ bẻ khóa hệ thống an ninh, Châu Yến An có thể nhân lúc đó đón Mạnh Khởi và đưa cậu ta tới trạm thiên văn Nam Thiên; sau cùng, mới trở lại Trung Hà hội họp với Dịch A Lam. Châu Yến An, cậu cảm thấy thế nào? Có mệt quá không?"
"Tôi không có vấn đề gì." Châu Yến An nói. "Bây giờ phương tiện nào cũng có chức năng lái tự động, tôi sẽ không thấy mệt. Nhưng Dịch A Lam cần phải ở một mình tại căn cứ quân sự Trung Hà những hai ba giờ?"
"Ừ." La Thái Vân nhìn Dịch A Lam. "Dịch A Lam, cậu thấy ổn chứ?"
Dịch A Lam nói: "Vâng? À, tôi không sao."
Trần Nhữ Minh nói: "Tôi cũng thấy ổn."
///
Tác giả nói:
"Hệ thống nhỏ nhất có thể mô phỏng vũ trụ là chính vũ trụ" được trích từ Các thế giới song song (Parallel Worlds) của Michio Kaku, một cuốn sách khoa học rất hay.
Hết chương 59
Sau khi Lương Phi rời khỏi tòa cao ốc Vĩnh Lạc, Kỳ Chân trầm tư một lúc rồi đến văn phòng chủ tịch thảo luận bí mật trong nửa giờ, cuối cùng anh ta tự soạn email và gửi đến tất cả các khách hàng ngân hàng t*ng trùng-noãn.
Thư phản hồi nhận được trong vòng một tuần nhiều hơn so với dự kiến của Kỳ Chân; xu hướng khách hàng trực tiếp bày tỏ sự sẵn lòng chi trả cho khoản đầu tư vào nghiên cứu tử cung trong ống nghiệm cũng dứt khoát hơn anh ta nghĩ. Nhiều kẻ đã giục Kỳ Chân đưa ra một báo cáo chi tiết bằng văn bản trước khi quyết định. Điều này ít nhất chứng minh rằng đa số người tin vào những gì anh ta trình bày trong email, giờ chỉ muốn hiểu sâu hơn về quy trình và diễn tiến cụ thể.
Thống kê số liệu rồi, Kỳ Chân mới lấy làm kinh ngạc. Anh ta dựa lưng vào ghế văn phòng, nhìn ánh hoàng hôn màu cam dần dần chìm xuống bên ngoài cửa kính sát trần. Nghĩ đến khoản tiền khổng lồ vừa tính toán, Kỳ Chân chợt rùng mình chẳng hiểu vì sao.
Điều mà Kỳ Chân không biết là thời điểm mình gửi email vừa khéo chớp đúng cơ hội. Trong số những kẻ biết ngày 32, biết về suy đoán ngày tận thế đang rầm rộ như mặt trời ban trưa, có người chẳng tin lời đồn nhưng ôm tâm lý "lỡ như", đã không ngần ngại đầu tư vào dự án tử cung trong ống nghiệm – như Lương Phi nói, số tiền này đối với họ chỉ là hạt muối bỏ biển; một ít người vốn đang hoang mang, và email của Kỳ Chân đã vô tình chuyển hướng sự hoang mang của họ, khiến họ cảm tưởng rằng mình nên làm gì đó, dù là việc đơn giản như bỏ tiền mua an yên. Cũng có người luôn giữ tâm lý nhà tư bản từ đầu chí cuối, họ vẫn hoài nghi về sự chuyển giao sóng não và cách để thừa hưởng một cuộc đời mới; song nếu tìm được phương pháp đi vào ngày 32, đầu tư vào dự án tử cung trong ống nghiệm cũng có thể giúp họ bồi dưỡng sức lao động ở chốn hoang vu ấy. Tựu trung lại, khi đối mặt với ngày 32 bí ẩn, chỉ cần có cách chạm vào hoặc khám phá nó, thì tiền bạc không đáng là gì.
;
Dịch A Lam cảm thấy, Trần Nhữ Minh đang cố xoa dịu mối quan hệ giữa hai người. Hắn không ngỏ lời xin lỗi vì những lời trách móc nặng nề trước đây, âu có lẽ vẫn cho rằng mình vốn làm đúng; song Trần Nhữ Minh vẫn hạ mình chủ động bắt chuyện với Dịch A Lam, vờ như chưa có chuyện gì xảy ra.
Đôi khi Trần Nhữ Minh cứ canh cánh trong lòng, về việc làm thế nào để hòa hợp với Dịch A Lam. Dịch A Lam nào chủ động chấp nhận lệnh bổ nhiệm từ chính phủ như cấp dưới mình, y cũng chẳng coi việc thực hiện nghiêm túc mệnh lệnh là nhiệm vụ tối cao; hơn nữa Dịch A Lam chưa từng công tác trong môi trường có tính bảo mật khắt khe, sao có thể thích nghi với tác phong cẩn trọng trong một sớm một chiều. Trần Nhữ Minh lo rằng sẽ gây quá nhiều áp lực cho y, nhưng nếu hết lần này tới lần khác dung túng, e rằng Dịch A Lam một ngày nào đó sẽ mắc sai lầm nghiêm trọng.
Dịch A Lam thực tình rất biết ơn Trần Nhữ Minh. Y biết Trần Nhữ Minh đã che chở cho mình rất nhiều: có vài lần đến căn cứ quân sự khảo sát tình hình, chính Trần Nhữ Minh đã chắn hết cho y. Mâu thuẫn và xích mích giữa quân đội-chính phủ là đề tài muôn thuở ở bất cứ quốc gia nào; và khi đề cập tới sự yếu kém hoặc an ninh lỏng lẻo trong ngày 32, bộ phận nhỏ sĩ quan theo bản năng muốn "bênh vực" quân đội, cũng như tỏ vẻ nghi ngờ với nhóm chính trị gia đã bị lừa gạt bởi dăm ba câu từ sáo rỗng. Còn Dịch A Lam, với tư cách là người tiếp xúc trực tiếp, đã phải gánh chịu rất nhiều ánh mắt giám sát và thái độ bất hợp tác của mọi người mà không rõ lý do. Nếu hôm nào Trần Nhữ Minh bận việc không thể đi cùng Dịch A Lam, hắn sẽ gửi gắm y cho Lư Lương Tuấn. Chỉ là Lư Lương Tuấn trước nay vẫn không có thực quyền, thành ra người ta chẳng thèm bố thí cho hắn một thái độ tôn trọng; may sao Lư Lương Tuấn là một tên lưu manh, chỉ bằng mệnh lệnh của cấp trên đã đủ cho hắn tung hoành ngang dọc. Và chính vì ngại nhìn mấy bản mặt khó đăm đăm ấy, Lư Lương Tuấn mới hỗ trợ Dịch A Lam mau chóng hoàn thành nhiệm vụ. Có một hôm, khi Dịch A Lam đang tìm hiểu về hệ thống an ninh, y nghe loáng thoáng ai đấy bảo rằng "Lư Lương Tuấn, cái thằng cha này cầm cọng lông gà mà cứ cho đó là lệnh tiễn (1)" rồi bật cười.
(1) Cầm cọng lông gà mà cứ cho đó là lệnh tiễn (拿著雞毛當令箭): để chỉ bọn luồn cúi có chút quyền mà lên mặt với người thường, còn nếu thật sự được cho quyền thì bọn này đúng là một loại hung thần cho người khác (Nguồn: Blog của Lưu Khâm Hưng).
Một hôm nọ, Trần Nhữ Minh gọi Dịch A Lam tới. Hắn giở giọng thần bí: "Cậu có chơi cái game đào quặng mà tôi cài vào máy tính cậu không?"
Trang web sặc sỡ chào mừng bạn gia nhập Tổ công tác hiện lên trong đầu Dịch A Lam, "Tôi có chơi, nhưng ít lắm." Xét cho cùng, nhiều khi công việc của y nhiều đến nỗi phải gấp rút chạy qua chạy lại đôi ba căn cứ quân sự. Và thành thật mà nói, Dịch A Lam không cảm thấy trò chơi kia có gì thú vị. Y phải ghi nhớ những cách đột nhập vào hệ thống an ninh cấp chính phủ mỗi ngày, hàng trăm nghìn dòng mã cứa sâu vào tâm trí; nếu tối đến còn chơi game lập trình lần nữa, e rằng y phát điên mất.
Trần Nhữ Minh cười: "Cậu sẽ thấy được điều bất ngờ nếu kiên trì chơi tiếp."
"Bất ngờ lớn cỡ nào?"
"Ví dụ: nếu cậu đào được một cái rương, trong rương sẽ có đủ loại quà tặng như tiền. À, là tiền thật đấy, nó sẽ chuyển trực tiếp vào thẻ ngân hàng của cậu từ tài khoản của Tổ công tác; ngoài ra còn có vé xem kịch nói, nhạc kịch, điện ảnh khó tìm, cậu có thể đến văn phòng tài chính lấy vé trong thời gian nghỉ phép. Nhắc nghỉ phép mới nhớ, có một phần thưởng khác trong trò chơi là kỳ nghỉ bổ sung bên cạnh kỳ nghỉ bình thường của cậu. Và cuối cùng là phần thưởng to nhất, cơ hội gặp mặt gia đình."
Dịch A Lam mắt sáng lên.
Kể từ khi gia nhập Tổ công tác khẩn cấp Ngày 32, mặc dù được nghỉ khá nhiều nhưng Dịch A Lam vẫn chưa gặp lại người nhà. Y thường đi dạo trong khuôn viên trong mỗi lần nghỉ phép, nên chỉ cần sắp xếp một hoặc hai người bảo vệ an toàn cho mình; song để gặp mẹ, Tổ công tác phải điều phối một đội ngũ vũ trang, phối hợp hành động với bệnh viện nơi Nhạc Khê Minh làm việc, rất phiền phức. Phải biết rằng gián điệp cực kỳ xảo quyệt, bọn chúng có thể suy ra hoàn cảnh của Dịch A Lam từ Nhạc Khê Minh, do vậy phải cẩn thận trong mọi việc.
Tối hôm ấy, Dịch A Lam lôi máy tính tìm phần mềm trò chơi, bắt đầu "cày" một cách hết sức hăng say. Ngôn ngữ Dre vốn đã khá quen thuộc, chẳng mấy chốc y xử lý gọn ghẽ những cấp độ đầu tiên.
Châu Yến An ra ngoài nhận bài huấn luyện mới, thành thử y là người còn lại duy nhất trong phòng. Dịch A Lam chỉ có một thói quen xấu, đó là hễ bắt đầu chơi thì đừng hòng có ai ngăn được y; và thế, y cứ chơi không ngớt cho đến nửa đêm.
Cùng lúc đó, trong một phòng máy sáng đèn ở tòa nhà khác thuộc Tổ công tác, Trần Nhữ Minh đang nhâm nhi tách cà phê, trầm ngâm nhìn màn hình trên tường.
Nếu Dịch A Lam có thể trông thấy, y chắc hẳn sẽ rất ngạc nhiên khi phát hiện những ký tự mà mình đang gõ trên máy tính trong ký túc xá lại xuất hiện trên màn hình ở đây một cách đồng bộ; chẳng những thế, chúng còn được chương trình trí tuệ nhân tạo phân tích từ A đến Z: đáp án cho các câu đố lập trình thậm chí bao gồm thời gian từ khi y nhìn thấy câu hỏi đến khi bắt đầu trả lời, tốc độ gõ, thời gian giữa các chữ cái... Những nội dung này có thể chứng minh đầy đủ khả năng thông thạo ngôn ngữ Dre của Dịch A Lam, dẫu cho y đã cố tình giấu kín.
Máy in trượt ra báo cáo của chương trình phân tích thông minh, Trần Nhữ Minh bước tới lấy trang giấy rồi ký tên xuống. Bản báo cáo sau đó sẽ được gửi đến phòng làm việc của một số quan chức cấp cao, qua đó cũng khiến họ an tâm hơn về Dịch A Lam. Vào thời điểm mà lời nói vô cùng thiếu thốn và bất lực thì chỉ có những hành động thiết thực mới thể hiện được nội tâm một người.
Trần Nhữ Minh thầm nghĩ, công việc của hắn kỳ thực là đặt niềm tin giữa người với người lên đống lửa. Nhưng nếu được lựa chọn, ai sẽ bằng lòng giao phó an ninh quốc gia lên một chàng trai chỉ mới hơn đôi mươi? Ngay cả bản thân Trần Nhữ Minh cũng chẳng nhận được sự tín nhiệm hoàn toàn, đôi khi còn chịu giám sát 24/7; và những "kẻ giám sát" này, còn bị giám sát bởi những người khác. Ai khiến cho mọi bí mật trong ngày 32 trần như nhộng chứ, hệt như mặt gương soi tỏ người ta!
Ngày hôm sau.
Dịch A Lam háo hức chia sẻ với Trần Nhữ Minh, rằng y đã đào được phần thưởng một ngày phép vào đêm qua. Nói cách tương đối, tỷ lệ đào trúng đã rất thấp, vậy nên tỷ lệ nổ thưởng gặp người nhà hiển nhiên càng thấp hơn.
Trần Nhữ Minh nói với y, nếu tiếp tục chơi, biết đâu sẽ gặp được những phần thưởng ẩn khác. Chẳng hạn như thẻ chuyển nhượng – đúng như tên gọi, phần thưởng đào được cũng có thể chuyển cho người khác. Ví dụ sau khi tích lũy hai ngày phép, Dịch A Lam chuyển cho Châu Yến An một ngày, sau đó hai người họ đã có thể tận hưởng kỳ nghỉ phép vui vẻ cùng nhau.
Dịch A Lam bỗng nom như con nghiện Internet; hễ rãnh rỗi, hay thậm chí trên máy bay, y đều say sưa cắm mặt vào máy tính.
Bốn ngày sau, Dịch A Lam được như ý nguyện với hai ngày phép và một thẻ chuyển nhượng. Y cũng báo cho Trần Nhữ Minh rằng muốn sử dụng chiến lợi phẩm càng sớm càng tốt.
Trần Nhữ Minh cũng dễ dãi vô cùng, "Duyệt! Ngày mai luôn đi."
Đến khi về phòng vào chiều tối, Dịch A Lam quả thật trông thấy Châu Yến An đã trở lại.
Y bèn hỏi anh: "Có phải ngày mai anh được nghỉ không?"
Châu Yến An gật đầu.
Dịch A Lam tròn mắt: "Ơ, đổi được thật này."
Châu Yến An chẳng hiểu gì: "Hả?"
Dịch A Lam hào hứng giải thích game lập trình và phần thưởng cho Châu Yến An, sau cuối y còn nhấn mạnh: "Tôi đổi một ngày nghỉ cho anh đấy."
Châu Yến An im lặng một thôi một hồi, rốt cục vẫn nói ra sự thật: "Ngày mai đúng là tôi được nghỉ, tuần trước đã quyết định rồi. Sau đó, tôi sẽ cùng cậu đến căn cứ tiếp theo để làm quen."
Nét hào hứng mới nãy vỡ tan tành trên gương mặt Dịch A Lam. Y đấm ngực dậm chân, gọi thẳng tên họ hắn: "Trần Nhữ Minh dám lừa tôi, hại tôi phí mất một thẻ chuyển nhượng và một ngày phép. Tôi thức bốn đêm mới đào ra đó!"
Châu Yến An bật cười, trông Dịch A Lam hệt như đứa trẻ làm mình làm mẩy khi thấy cha mẹ thất hứa. Anh bèn vỗ nhẹ vào gáy y như ra chiều an ủi, đoạn vào phòng thu dọn đồ đạc.
Anh rất tự nhiên làm thế, khiến Dịch A Lam cảm thấy nếu giờ mình ngượng ngùng thì có khác nào ra vẻ.
Dịch A Lam sực nghĩ, chẳng lẽ Châu Yến An biết y thích đàn ông sao? Hẳn anh biết rồi nhỉ. Khi tuyển mình vào Tổ công tác khẩn cấp, họ chắc chắn điều tra lý lịch của y. Và nếu đã biết xu hướng tính dục của y mà Châu Yến An vẫn thân thiện, vẫn chăm sóc, vẫn an ủi, vẫn chạm vào y, thậm chí còn khen y đẹp, phải chăng chứng minh rằng Châu Yến An không kỳ thị đồng tính luyến ái? Ít nhất là không kỳ thị mình?
Dịch A Lam cười tít mắt.
Một ngày nghỉ này, cả hai không đi đâu cả. Đang mùa đông, khí trời càng ngày càng lạnh; hôm nay dự báo thời tiết nói rằng gió lớn, mây đen dày đặc, dự tính ban đêm sẽ mưa.
Họ ở lì trong ký túc xá, Châu Yến An bèn nhân lúc rãnh rỗi dạy Dịch A Lam cách làm điểm tâm.
"Chúng ta bắt đầu với cái gì đó đơn giản trước nhé." Châu Yến An nói. Tỉ dụ như bánh waffle, xôm xốp mềm mềm, với hương sữa béo ngậy thơm lừng khi ra lò. Anh nhớ có một sáng khi làm món này, Dịch A Lam đã ăn không ngớt.
Nhưng sau khi anh giải thích ngắn gọn về quá trình thành phẩm, Dịch A Lam không hiểu gì nhiều, chỉ hiểu sâu sắc mỗi định nghĩa "đơn giản" của Châu Yến An.
Chẳng qua chưa được bao lâu, Dịch A Lam đã tán thành với nhận định của anh. Dưới sự hướng dẫn của Châu Yến An, mọi khâu đều được tiến hành cách ngăn nắp trật tự: không gà bay trứng vỡ, không nồi xoong leng keng, không bột mì đầy mặt, cũng không nêm nhầm gia vị.
Vì thế, để có cảm giác nghi thức, khi Châu Yến An cho Dịch A Lam vinh dự thực hiện công đoạn cuối cùng là đưa khay bánh waffle vào lò nướng và bấm thời gian, Dịch A Lam bỗng dưng có một cảm giác vĩ đại chưa từng có. Y cảm thấy lần sau nếu không có Châu Yến An, y vẫn có thể nướng mẻ bánh này hoàn hảo như vậy.
Dịch A Lam và Châu Yến An ngồi nghỉ trên sô pha, nhâm nhi tách cà phê nóng trong khi chờ thành phẩm. Mùi thơm của bột ấm dần rồi chầm chậm lan tỏa, nịnh cho hai người đều hài lòng thỏa mãn.
Giờ phút này, ánh sáng rực rỡ và bóng tối bên ngoài cửa sổ va vào nhau, tạo ra một kết giới như muốn tách biệt hai người với thế gian ngoài kia.
Cuối tháng Mười một, Tổ công tác chào đón một thành viên mới.
Người đàn ông hơi tròn trĩnh khoảng ba mươi tuổi này, tên là Tiêu Hạo – một nhân viên thu dữ liệu vệ tinh khí tượng, và là công nhân viên chức nhà nước tại một thành phố nhỏ ở phía Đông. Công việc hàng ngày của anh ta khá nhẹ nhàng: nhận dữ liệu và hình ảnh từ vệ tinh, tiến hành phân tích sơ lược, rồi chuyển cho bộ phận phụ trách phát bản tin dự báo thời tiết, sau cùng là đưa tin tức với tỷ lệ chính xác hơn 80% này đến người dân thành phố.
Khi lần đầu trông thấy người đàn ông nọ, Dịch A Lam đã chẳng nghĩ rằng anh ta cùng độ tuổi với mình. Không phải do người nọ biết dưỡng da hay chăm sóc cơ thể, mà là đôi mắt của anh ta bộc lộ sự ngây thơ chân chất đối với thế giới.
Tiêu Hạo có người vợ rất xinh, cùng với đứa con đáng yêu hợp thành gia đình viên mãn. Anh ta có công việc ổn định, phúc lợi tốt, nhiệm vụ công tác về cơ bản không tạo nên tranh chấp chốn công sở; anh ta sống ở một thành thị nhỏ, rất an nhàn thoải mái. Ba mươi năm cuộc đời, anh ta chưa từng kinh qua nhiều khó khăn vất vả; nếu mọi sự vẫn bình đạm không gợn sóng, anh ta ắt sẽ bước vào tuổi xế chiều với mức lương hưu khá khẩm. Tuy nhiên, ông trời vốn chẳng cho ai sống quá dễ dàng. Ông kéo anh ta từ góc thành thị nhỏ bé đến trung tâm Bắc Sơn phồn hoa, đưa anh ta vào khu vực trang bị vũ trang hàng thật giá thật; ông cũng chuyển trọng tâm công việc của anh ta từ vệ tinh thời tiết sang vệ tinh quân sự, cũng như ép người đàn ông đương tuổi trung niên phải bổ sung những kiến thức liên quan.
Sự xuất hiện của Tiêu Hạo quả tình khiến La Thái Vân và những người khác vui mừng khôn tả. Với một nhà khai thác vệ tinh, đây chắc chắn là một vũ khí tuyệt vời cho họ trong ngày 32. Chỉ cần có thể vận hành thành thạo vệ tinh quân sự có độ chính xác cao, Tiêu Hạo sẽ nắm được tình hình cả nước trước màn hình lớn, bao gồm số lượng Người 32 và liệu có ai đang âm mưu phá hoại.
Vì thế, trong ngày 32 tiếp theo, Châu Yến An có thêm một nhiệm vụ: đón Tiêu Hạo từ quê nhà đến trạm nhận dữ liệu vệ tinh mặt đất ở thành phố Trung Hồ. Các trạm vệ tinh ở đây nhận được tương đối nhiều tín hiệu hơn và có thể phủ sóng gần như toàn bộ cả nước, đây là sự lựa chọn tốt nhất sau nhiều lần cân nhắc.
"Châu Yến An, cậu còn phải đón Mạnh Khởi." La Thái Vân nói. "Đưa Mạnh Khởi tới trạm thiên văn thành phố Nam Thiên. Đây là đơn đề nghị do nhóm khoa học gửi. Các thực nghiệm cơ bản đã gần xong, chúng ta cần phải thu thập dữ liệu ở khía cạnh thiên văn nữa."
Xoay quanh về ngày 32, mặc dù nhóm khoa học đã đưa ra nhiều giả thuyết nhưng họ vẫn nghiêng về yếu tố "nhân tạo" nhiều hơn. "Nhân tạo" không ám chỉ con người, mà là người ngoài hành tinh và các nền văn minh tiên tiến khác. Xét cho cùng, chúng ta chẳng thể dùng quy luật vật lý để giải thích con số "32" đột ngột xuất hiện trong lịch trực tuyến – phải nói, yếu tố "nhân tạo" đã quá rõ ràng.
Có lẽ nền văn minh tiên tiến nào đấy, sau khi quan sát Trái Đất một khoảng thời gian, đã tạo ra "ngày 32" trong lúc bốc đồng và điều chỉnh ngày giờ bằng một phương pháp mà người trên Trái Đất tạm thời chưa hiểu được. Hiện tại vẫn không cách nào lý giải mục đích của nền văn minh tiên tiến ấy, ước chừng phải quan sát thêm. Dẫu sao, các nhà khoa học trên Trái Đất thường sử dụng kiến, chuột,... cho các thực nghiệm quan sát; giả như những loài động vật nhỏ bé này có ý thức, chúng cũng sẽ bối rối về mọi thứ xảy ra với mình mà không rõ lý do.
Nếu nhân tạo, dù sử dụng công cụ và phương tiện nào chăng nữa cũng vẫn tồn tại giới hạn và kẽ hở, tựa như lỗ hổng sẽ xuất hiện khi khả năng tính toán của thiết bị đạt đến giới hạn. Điều mà nhóm khoa học muốn làm bấy giờ là tìm ra lỗ hổng ấy, chứng minh bản chất của ngày 32. Hiển nhiên, càng đi sâu vào thế giới vật lý vi mô, người ta càng không thể tìm thấy kẽ hở nào ở cấp độ lượng tử nguyên tử phân tử. Hiện tại, họ đang hướng mắt về khoảng không gian xa xăm – sự bao la của vũ trụ và hàng nghìn vì sao. Mạnh Khởi sẽ dùng kính thiên văn quang học và kính viễn vọng vô tuyến (2) tiên tiến nhất để quan sát vũ trụ tại trạm thiên văn Nam Thiên, rồi kiểm tra dữ liệu của các vệ tinh thiên văn khác trong ngày 32, chẳng hạn như bức xạ phông vi sóng vũ trụ (3), quỹ đạo chuyển động thiên thể được ghi lại, thay đổi quang phổ sao, v.v.
Vũ trụ vô cùng phức tạp. Nó không ngừng mở rộng, dịch chuyển đỏ (4), tương tác hấp dẫn giữa các thiên thể khác và phóng lượng bức xạ khổng lồ một cách dồn dập...
(2) Kính viễn vọng vô tuyến (Radio telescope): là một dạng của ăng ten hướng tính sử dụng trong thiên văn vô tuyến.
(3) Bức xạ phông vi sóng vũ trụ (CMB): là bức xạ điện từ được sinh ra từ thời kỳ sơ khai của vũ trụ. Phổ của nó có dạng giống phổ bức xạ của vật đen với đỉnh nằm trong dải bước sóng vi ba.
(4) Dịch chuyển đỏ (Redshift): là một hiện tượng vật lý, trong đó ánh sáng phát ra từ các vật thể đang chuyển động ra xa khỏi người quan sát sẽ đỏ hơn.
Nền văn minh tiên tiến nào có thể mô phỏng hoàn hảo hoạt động của toàn bộ vũ trụ? Xét cho cùng, "hệ thống nhỏ nhất có thể mô phỏng vũ trụ là chính vũ trụ".
Nghe La Thái Vân nói thế, Lư Lương Tuấn cười khẽ: "Châu Yến An của chúng ta hình như trở thành phương tiện chuyên chở rồi."
"Ừ." La Thái Vân thở hắt. "Đúng là lãng phí nhân tài. Tóm lại, để tiết kiệm thời gian trong ngày 32, Châu Yến An và Dịch A Lam trước tiên khởi hành từ thành phố Nam Lâm, đi về phía Đông đón Tiêu Hạo; sau đó thả Tiêu Hạo ở trạm vệ tinh mặt đất thành phố Trung Hồ, rồi đưa Dịch A Lam đến căn cứ quân đội ở thành phố Trung Hà bên cạnh. Vì Dịch A Lam cần ít nhất hai đến ba giờ bẻ khóa hệ thống an ninh, Châu Yến An có thể nhân lúc đó đón Mạnh Khởi và đưa cậu ta tới trạm thiên văn Nam Thiên; sau cùng, mới trở lại Trung Hà hội họp với Dịch A Lam. Châu Yến An, cậu cảm thấy thế nào? Có mệt quá không?"
"Tôi không có vấn đề gì." Châu Yến An nói. "Bây giờ phương tiện nào cũng có chức năng lái tự động, tôi sẽ không thấy mệt. Nhưng Dịch A Lam cần phải ở một mình tại căn cứ quân sự Trung Hà những hai ba giờ?"
"Ừ." La Thái Vân nhìn Dịch A Lam. "Dịch A Lam, cậu thấy ổn chứ?"
Dịch A Lam nói: "Vâng? À, tôi không sao."
Trần Nhữ Minh nói: "Tôi cũng thấy ổn."
///
Tác giả nói:
"Hệ thống nhỏ nhất có thể mô phỏng vũ trụ là chính vũ trụ" được trích từ Các thế giới song song (Parallel Worlds) của Michio Kaku, một cuốn sách khoa học rất hay.
Hết chương 59
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.