Chương 27: Mặc Huyền.
Nguyệt Cầm Ỷ Mộng
14/06/2023
Tạ Dương mới đầu còn không kịp hiểu rõ tại sao giọng điệu cùng lời nói của Hà thúc lại tràn ngập âm dương quái khí như vậy. Nhưng nhìn một đám
người bỗng nhiên kéo tới như đang đi xem lễ ở kia, cậu bất chợt hiểu ra. Lưu thẩm từng nói với cậu Mặc gia người cực kỳ sợ hãi Mặc Thâm. Không
phải giống như cậu sợ hắn, họ là sợ hắn khắc chết họ mặc dù hắn chưa
từng làm gì họ. Nói ra thì, so với cậu bị gia đình xa lánh vì mệnh xấu,
Mặc Thâm hắn nào không phải vậy.
Họ chính là đồng mệnh tương liên.
"Mặc Thâm..."
Tạ Dương vô thức nhỏ giọng gọi.
"Đừng sợ."
Mặc Thâm tưởng cậu bị tình cảnh này dọa hoảng. Ai đó mới rồi còn dùng ánh mắt âm trầm nhìn đám người kia lúc này giọng điệu lại mềm nhẹ như vậy trấn an tiểu thê tử của mình. Nhưng chính cái sự khác biệt đó đã khiến cho Tạ Dương cảm thấy nội tâm vững vàng chưa từng có.
"Không sợ."
Thứ đáng sợ hơn cậu đều nhìn thấy rồi, họ chỉ là một đám người trần mắt thịt, có gì đáng sợ.
Cuộc đời này chính là bất công với họ, mặc cho họ kêu trời kêu đất đều không thấu. Nếu đã vậy thì cần gì kêu, cứ mạnh mẽ tiến về phía trước, chưa chắc tương lai đã là tồi tệ như cái cách người ta nhìn nhận về họ, sắp đặt cho họ.
"Đây là có chuyện gì?"
Lúc này người bên trong nhà tổ bởi vì động tĩnh bên ngoài mà đã đi ra. Hiện tại đứng ngay bậu cửa lớn, cổng ngoài của nhà tổ là một ông lão tuổi hơn lục tuần nhưng mái tóc vẫn còn đen tận một nữa, ánh mắt quắc thước nhìn một lượt người nghiêm nghị hỏi.
Xung quanh vì sự xuất hiện của ông lập tức lặng ngắt như tờ.
Tạ Dương nhìn một đám người ở kia lập tức ngoan như chim cút thì không khỏi tò mò đưa mắt nhìn ông lão kia. Ai biết cậu vừa nhìn tới đã đụng phải ánh mắt của đối phương. Tạ Dương gần như gục đầu xuống ngay, còn theo bản năng núp đến phía sau xe lăn của anh chồng mới tìm kiếm che chở, cũng không dám nhìn nữa.
"Tứ công, cháu đến là có chuyện quan trọng."
Mặc Thâm trước tiên đưa tay vỗ nhẹ tiểu thê tử nhút nhát của mình rồi mới nhìn ông lão kia lên tiếng, giọng điệu lễ phép nói rõ mục đích hôm nay đến đây.
Ông lão được hắn gọi là Tứ công dời mắt khỏi người Tạ Dương đến trên mặt hắn. Không biết là nghĩ cái gì mà ánh mắt thâm thúy thấu triệt lại lưu chuyển vài thứ cảm xúc khó mà nhìn ra được.. Một lúc sau ông không nói lời nào mà quay lưng đi vào trong.
Mặc Thâm vừa nhìn đã hiểu ý ông. Hắn nhìn Tạ Dương trấn an vừa nói: "Chúng ta đi. Đừng sợ."
Tạ Dương ngoan ngoãn gật đầu.
Sau đó ba người nhà họ không thèm nhìn đến đám đông bên kia mà chậm rãi tiến vào trong cổng lớn nhà tổ.
Cổng lớn sau khi họ vào vẫn mở rộng ở đó nhưng đám người còn lại không ai dám đụng đậy nhúc nhích lại gần. Nhưng đứng ở xa xa nhìn đến lại không thể nhìn được mục đích Mặc Thâm đến đây khiến họ sốt ruột không chịu được.
"Hiện tại làm sao?"
Có người không biết làm sao lên tiếng vu vơ hỏi.
"Còn có thể làm sao? Không ấy ai đó đi vào thám thính thử xem!"
Lời này chẳng khác nào đang cà khịa nhau. Nếu họ dám đi lúc nãy Tứ công hỏi họ lên tiếng thì bây giờ đã ở bên trong rồi. Cho dù sau đó đám công lão bên trong phát hiện họ chỉ đến hóng hớt thì cùng lắm là bị chửi cho một trận. Hiện tại Tứ công đã đi vào, trừ khi lén lút vào, không ai có gan gọi Tứ công ra hết. Mà lét lút... Bị bắt được lại càng thảm hơn.
"Về thôi."
Bỗng nhiên trong đám người vang lên một giọng nói trầm thấp ôn hòa lại dễ nghe. Không cần nhìn người, chỉ với âm thanh này họ đã có thể mường tượng được người nói chính là một quý công tử ôn nhuận như ngọc. Mặc kệ trong dạ hắn thâm trầm cỡ nào. Đám người thật sự là không cần nhìn vẫn biết đó là ai. Đó chính là Mặc Huyền, đại công tử của nhà nhị lão gia. Người này so ngoại hình một chút đều không kém cạnh Mặc Thâm. Cặp mắt hoa đào phong thuần tuấn lãng kia thật sự có thể thuyết phục bất cứ người nào tin tưởng rằng hắn tốt đẹp thế nào. Nếu Mặc Thâm trước khi thành lệ quỷ có sự quý khí của thi thư công tử thì người này lại là một bộ khí chất phong lưu phóng khoáng như ngọc. Hắn cũng có một mái tóc dài như Mặc Thâm dù chẳng bị bệnh hoạn gì. Làn da trắng hồng oánh nhuận càng tăng thêm nét đẹp của hắn.
Nhưng người đời nói chẳng sai. Nhìn người không thể chỉ nhìn bề ngoài. Mặc Dận trải qua một kiếp làm người nhìn được rõ ràng người này đáng sợ cỡ nào. Thật ra chỉ việc nhìn hắn bắt chước để một đầu tóc dài thì biết. Người này có tâm ganh tị với Mặc Thâm không phải nhỏ bình thường, chỉ là người ta không nói ra thôi.
Lúc này đối với lời nói của Mặc Huyền có người không đồng ý ngay.
"Cháu nói vậy là sao? Chẳng lẽ chúng ta cứ về như thế?"
Người nói là Ngũ lão gia của Mặc gia nhưng lại không thuộc dòng chính, địa vị hiển nhiên cũng khác xa Mặc Huyền. Cho nên thời điểm nói chuyện với Mặc Huyền giọng điệu ông ta vẫn có phần nhân nhượng rất rõ dù trong lòng miễn cưỡng cỡ nào.
"Vậy Ngũ gia nói phải làm sao?"
Mặc Huyền lễ khí đầy đủ, một bộ không kiêu ngạo không sủng nịnh điềm đạm nhìn ông ta hỏi lại. Nhưng chưa đợi ông ta lên tiếng Mặc Huyền đã nói thêm: "Cháu đã có phán đoán của mình, không cần ở lại đây nữa. Nếu mọi người không muốn về thì có thể tiếp tục ở lại xem. Cháu không cản."
Nói xong hắn quay lưng đi mất. Thư đồng theo hắn từ nhỏ lập tức theo sau. Thời điểm Mặc Huyền quay lưng đi trên mặt trước là khinh thường đám người tâm thuật không tới, sau lại không khỏi trầm ngâm hẳn. Rốt cuộc thì Mặc Thâm đến nhà tổ mục đích hắn cho rằng đã đoán được một chút, nhưng hắn lại có điều nghi hoặc khó hiểu khác. Cho nên hắn không định ở lại đây làm trò hề với một đám người thấp kém. Hắn muốn trở về làm rõ chút chuyện.
Mặc Dận nhìn bóng lưng Mặc Huyền đi xa, tròng mắt loạn chuyển mấy vòng rồi cũng theo hắn rời đi.
Người khác đương nhiên không nghĩ Mặc Dận là đi theo hắn. Nhưng có người dẫn đầu, sau đó lục đục vài người cũng không nhịn được đi theo. Chẳng mấy chốc bên ngoài nhà tổ Mặc gia chỉ còn không tới năm ba người. Mấy người ở lại chính là một chi nhánh phụ của Ngũ lão gia. Ông ta vẻ mặt không cam lòng nhìn chằm chằm cổng lớn nhà tổ, không dám vào nhưng lại không chịu rời đi như người khác. Bởi vì ai cũng biết không thể vào cho nên mới đi. Ông ta không cam lòng chẳng lẽ họ không phải? Nhưng đứng mãi ở đây hứng nắng vẫn chưa chắc biết được gì, họ đương nhiên là hảo tụ hảo tán thôi.
"Còn chúng ta thì sao?"
Con trai lớn của Ngũ lão gia, Mặc Tề nhìn lão gấp giọng hỏi. Mặc Tề không khác gì Mặc Thịnh chính là một tên phá gia chi tử nhưng hắn so với Mặc Thịnh thì lại là dạng nhát gan sợ nọ sợ kia. Hôm nay nếu không phải cha hắn nhất định đòi kéo hắn theo hắn mới không thèm đến. Hiện tại thấy mọi người đều đã đi hết hắn đương nhiên là gấp không chịu được rồi.
Đều là những kẻ không có đầu óc nhưng Mặc Thịnh có chí hơn Mặc Tề lại cứ có một người cha an phận như Mặc Hoài An. Mặc Tề đúng chất ăn không ngồi rồi chờ chết thì có một người cha trong lòng ấp ủ tâm tư sâu rộng hơn cái địa vị lão có. Không biết phải nói Mặc Tề ngu hay thông minh nhưng được cái hắn sáng suốt. Hắn cho rằng cha hắn mơ mộng hảo huyền. Cho dù Mặc Thâm có chết đều không đến phiên cha hắn. Hiện tại đến đây như một đám ngu si đứng ngóng mỏ lại không được gì, đương nhiên là hắn không muốn rồi. Nếu không phải sợ cha hắn, hắn đã bỏ đi rồi.
Nhưng cha hắn không chịu nghĩ như hắn thì biết làm sao?
Vốn đã không dễ chịu Ngũ lão gia vừa nhìn vẻ mặt không kiên nhẫn của Mặc Tề đã mạnh mẽ cho hắn một cái tát vào đầu đồng thời hét lên: "Đúng là vô tích sự! Ta làm sao lại sinh ra một đứa con như ngươi!?"
Nhưng chửi xong rồi chính bản thân lão cũng không có ngừng lại mà theo hướng đám người bỏ đi thẳng.
Mặc Tề ở phía sau vô duyên bị ăn một tát nhìn bóng dáng rời đi như miệng hùm gan sứa của cha hắn trong lòng không nhịn được khinh bỉ. Nhưng hắn không dám biểu hiện ra mặt mà vội vàng theo ông ta rời đi. Dù sao vẫn được về rồi, hắn điên mới có ý kiến.
Mặc Thâm không biết bên ngoài đã tan đàn xẻ nghé. Sau khi hắn đi vào thì được tôi tớ an bài ở phòng khách trong nhà tổ. Tứ công thì lại không thấy đâu, có lẽ là đã đi tìm những công lão khác nói về chuyện hắn đến. Nhưng ai biết một lần đợi là đợi gần nữa canh giờ. Là cố ý làm khó hay gì Mặc Thâm không rõ, có điều...
Thời điểm thấy tiểu thê tử lắc lư thân hình một chút Mặc Thâm đã phát hiện ra. Hắn không nói tiếng nào đã vươn tay kéo cậu ngồi lên cái ghế nằm ở cuối hàng trong phòng.
Tạ Dương đến khi phản ứng lại thì mông đã an vị trên ghế rồi. Cậu bối rối muốn đứng dậy thì bị ánh mắt không cho phép lộn xộn của anh chồng mới dọa cho ngồi im lại tại chỗ. Cái đầu còn rất biết phối hợp đáng thương cúi xuống, không khác gì cô vợ nhỏ nghe lời khúm núm ngồi ở đó. Chỉ là... Đôi mắt tuy lắm lét nhìn anh chồng hung dữ vừa ở trong bụng đối với hắn lè lưỡi nhưng thật ra đã muốn lâng lâng như trên mây rồi.
Họ chính là đồng mệnh tương liên.
"Mặc Thâm..."
Tạ Dương vô thức nhỏ giọng gọi.
"Đừng sợ."
Mặc Thâm tưởng cậu bị tình cảnh này dọa hoảng. Ai đó mới rồi còn dùng ánh mắt âm trầm nhìn đám người kia lúc này giọng điệu lại mềm nhẹ như vậy trấn an tiểu thê tử của mình. Nhưng chính cái sự khác biệt đó đã khiến cho Tạ Dương cảm thấy nội tâm vững vàng chưa từng có.
"Không sợ."
Thứ đáng sợ hơn cậu đều nhìn thấy rồi, họ chỉ là một đám người trần mắt thịt, có gì đáng sợ.
Cuộc đời này chính là bất công với họ, mặc cho họ kêu trời kêu đất đều không thấu. Nếu đã vậy thì cần gì kêu, cứ mạnh mẽ tiến về phía trước, chưa chắc tương lai đã là tồi tệ như cái cách người ta nhìn nhận về họ, sắp đặt cho họ.
"Đây là có chuyện gì?"
Lúc này người bên trong nhà tổ bởi vì động tĩnh bên ngoài mà đã đi ra. Hiện tại đứng ngay bậu cửa lớn, cổng ngoài của nhà tổ là một ông lão tuổi hơn lục tuần nhưng mái tóc vẫn còn đen tận một nữa, ánh mắt quắc thước nhìn một lượt người nghiêm nghị hỏi.
Xung quanh vì sự xuất hiện của ông lập tức lặng ngắt như tờ.
Tạ Dương nhìn một đám người ở kia lập tức ngoan như chim cút thì không khỏi tò mò đưa mắt nhìn ông lão kia. Ai biết cậu vừa nhìn tới đã đụng phải ánh mắt của đối phương. Tạ Dương gần như gục đầu xuống ngay, còn theo bản năng núp đến phía sau xe lăn của anh chồng mới tìm kiếm che chở, cũng không dám nhìn nữa.
"Tứ công, cháu đến là có chuyện quan trọng."
Mặc Thâm trước tiên đưa tay vỗ nhẹ tiểu thê tử nhút nhát của mình rồi mới nhìn ông lão kia lên tiếng, giọng điệu lễ phép nói rõ mục đích hôm nay đến đây.
Ông lão được hắn gọi là Tứ công dời mắt khỏi người Tạ Dương đến trên mặt hắn. Không biết là nghĩ cái gì mà ánh mắt thâm thúy thấu triệt lại lưu chuyển vài thứ cảm xúc khó mà nhìn ra được.. Một lúc sau ông không nói lời nào mà quay lưng đi vào trong.
Mặc Thâm vừa nhìn đã hiểu ý ông. Hắn nhìn Tạ Dương trấn an vừa nói: "Chúng ta đi. Đừng sợ."
Tạ Dương ngoan ngoãn gật đầu.
Sau đó ba người nhà họ không thèm nhìn đến đám đông bên kia mà chậm rãi tiến vào trong cổng lớn nhà tổ.
Cổng lớn sau khi họ vào vẫn mở rộng ở đó nhưng đám người còn lại không ai dám đụng đậy nhúc nhích lại gần. Nhưng đứng ở xa xa nhìn đến lại không thể nhìn được mục đích Mặc Thâm đến đây khiến họ sốt ruột không chịu được.
"Hiện tại làm sao?"
Có người không biết làm sao lên tiếng vu vơ hỏi.
"Còn có thể làm sao? Không ấy ai đó đi vào thám thính thử xem!"
Lời này chẳng khác nào đang cà khịa nhau. Nếu họ dám đi lúc nãy Tứ công hỏi họ lên tiếng thì bây giờ đã ở bên trong rồi. Cho dù sau đó đám công lão bên trong phát hiện họ chỉ đến hóng hớt thì cùng lắm là bị chửi cho một trận. Hiện tại Tứ công đã đi vào, trừ khi lén lút vào, không ai có gan gọi Tứ công ra hết. Mà lét lút... Bị bắt được lại càng thảm hơn.
"Về thôi."
Bỗng nhiên trong đám người vang lên một giọng nói trầm thấp ôn hòa lại dễ nghe. Không cần nhìn người, chỉ với âm thanh này họ đã có thể mường tượng được người nói chính là một quý công tử ôn nhuận như ngọc. Mặc kệ trong dạ hắn thâm trầm cỡ nào. Đám người thật sự là không cần nhìn vẫn biết đó là ai. Đó chính là Mặc Huyền, đại công tử của nhà nhị lão gia. Người này so ngoại hình một chút đều không kém cạnh Mặc Thâm. Cặp mắt hoa đào phong thuần tuấn lãng kia thật sự có thể thuyết phục bất cứ người nào tin tưởng rằng hắn tốt đẹp thế nào. Nếu Mặc Thâm trước khi thành lệ quỷ có sự quý khí của thi thư công tử thì người này lại là một bộ khí chất phong lưu phóng khoáng như ngọc. Hắn cũng có một mái tóc dài như Mặc Thâm dù chẳng bị bệnh hoạn gì. Làn da trắng hồng oánh nhuận càng tăng thêm nét đẹp của hắn.
Nhưng người đời nói chẳng sai. Nhìn người không thể chỉ nhìn bề ngoài. Mặc Dận trải qua một kiếp làm người nhìn được rõ ràng người này đáng sợ cỡ nào. Thật ra chỉ việc nhìn hắn bắt chước để một đầu tóc dài thì biết. Người này có tâm ganh tị với Mặc Thâm không phải nhỏ bình thường, chỉ là người ta không nói ra thôi.
Lúc này đối với lời nói của Mặc Huyền có người không đồng ý ngay.
"Cháu nói vậy là sao? Chẳng lẽ chúng ta cứ về như thế?"
Người nói là Ngũ lão gia của Mặc gia nhưng lại không thuộc dòng chính, địa vị hiển nhiên cũng khác xa Mặc Huyền. Cho nên thời điểm nói chuyện với Mặc Huyền giọng điệu ông ta vẫn có phần nhân nhượng rất rõ dù trong lòng miễn cưỡng cỡ nào.
"Vậy Ngũ gia nói phải làm sao?"
Mặc Huyền lễ khí đầy đủ, một bộ không kiêu ngạo không sủng nịnh điềm đạm nhìn ông ta hỏi lại. Nhưng chưa đợi ông ta lên tiếng Mặc Huyền đã nói thêm: "Cháu đã có phán đoán của mình, không cần ở lại đây nữa. Nếu mọi người không muốn về thì có thể tiếp tục ở lại xem. Cháu không cản."
Nói xong hắn quay lưng đi mất. Thư đồng theo hắn từ nhỏ lập tức theo sau. Thời điểm Mặc Huyền quay lưng đi trên mặt trước là khinh thường đám người tâm thuật không tới, sau lại không khỏi trầm ngâm hẳn. Rốt cuộc thì Mặc Thâm đến nhà tổ mục đích hắn cho rằng đã đoán được một chút, nhưng hắn lại có điều nghi hoặc khó hiểu khác. Cho nên hắn không định ở lại đây làm trò hề với một đám người thấp kém. Hắn muốn trở về làm rõ chút chuyện.
Mặc Dận nhìn bóng lưng Mặc Huyền đi xa, tròng mắt loạn chuyển mấy vòng rồi cũng theo hắn rời đi.
Người khác đương nhiên không nghĩ Mặc Dận là đi theo hắn. Nhưng có người dẫn đầu, sau đó lục đục vài người cũng không nhịn được đi theo. Chẳng mấy chốc bên ngoài nhà tổ Mặc gia chỉ còn không tới năm ba người. Mấy người ở lại chính là một chi nhánh phụ của Ngũ lão gia. Ông ta vẻ mặt không cam lòng nhìn chằm chằm cổng lớn nhà tổ, không dám vào nhưng lại không chịu rời đi như người khác. Bởi vì ai cũng biết không thể vào cho nên mới đi. Ông ta không cam lòng chẳng lẽ họ không phải? Nhưng đứng mãi ở đây hứng nắng vẫn chưa chắc biết được gì, họ đương nhiên là hảo tụ hảo tán thôi.
"Còn chúng ta thì sao?"
Con trai lớn của Ngũ lão gia, Mặc Tề nhìn lão gấp giọng hỏi. Mặc Tề không khác gì Mặc Thịnh chính là một tên phá gia chi tử nhưng hắn so với Mặc Thịnh thì lại là dạng nhát gan sợ nọ sợ kia. Hôm nay nếu không phải cha hắn nhất định đòi kéo hắn theo hắn mới không thèm đến. Hiện tại thấy mọi người đều đã đi hết hắn đương nhiên là gấp không chịu được rồi.
Đều là những kẻ không có đầu óc nhưng Mặc Thịnh có chí hơn Mặc Tề lại cứ có một người cha an phận như Mặc Hoài An. Mặc Tề đúng chất ăn không ngồi rồi chờ chết thì có một người cha trong lòng ấp ủ tâm tư sâu rộng hơn cái địa vị lão có. Không biết phải nói Mặc Tề ngu hay thông minh nhưng được cái hắn sáng suốt. Hắn cho rằng cha hắn mơ mộng hảo huyền. Cho dù Mặc Thâm có chết đều không đến phiên cha hắn. Hiện tại đến đây như một đám ngu si đứng ngóng mỏ lại không được gì, đương nhiên là hắn không muốn rồi. Nếu không phải sợ cha hắn, hắn đã bỏ đi rồi.
Nhưng cha hắn không chịu nghĩ như hắn thì biết làm sao?
Vốn đã không dễ chịu Ngũ lão gia vừa nhìn vẻ mặt không kiên nhẫn của Mặc Tề đã mạnh mẽ cho hắn một cái tát vào đầu đồng thời hét lên: "Đúng là vô tích sự! Ta làm sao lại sinh ra một đứa con như ngươi!?"
Nhưng chửi xong rồi chính bản thân lão cũng không có ngừng lại mà theo hướng đám người bỏ đi thẳng.
Mặc Tề ở phía sau vô duyên bị ăn một tát nhìn bóng dáng rời đi như miệng hùm gan sứa của cha hắn trong lòng không nhịn được khinh bỉ. Nhưng hắn không dám biểu hiện ra mặt mà vội vàng theo ông ta rời đi. Dù sao vẫn được về rồi, hắn điên mới có ý kiến.
Mặc Thâm không biết bên ngoài đã tan đàn xẻ nghé. Sau khi hắn đi vào thì được tôi tớ an bài ở phòng khách trong nhà tổ. Tứ công thì lại không thấy đâu, có lẽ là đã đi tìm những công lão khác nói về chuyện hắn đến. Nhưng ai biết một lần đợi là đợi gần nữa canh giờ. Là cố ý làm khó hay gì Mặc Thâm không rõ, có điều...
Thời điểm thấy tiểu thê tử lắc lư thân hình một chút Mặc Thâm đã phát hiện ra. Hắn không nói tiếng nào đã vươn tay kéo cậu ngồi lên cái ghế nằm ở cuối hàng trong phòng.
Tạ Dương đến khi phản ứng lại thì mông đã an vị trên ghế rồi. Cậu bối rối muốn đứng dậy thì bị ánh mắt không cho phép lộn xộn của anh chồng mới dọa cho ngồi im lại tại chỗ. Cái đầu còn rất biết phối hợp đáng thương cúi xuống, không khác gì cô vợ nhỏ nghe lời khúm núm ngồi ở đó. Chỉ là... Đôi mắt tuy lắm lét nhìn anh chồng hung dữ vừa ở trong bụng đối với hắn lè lưỡi nhưng thật ra đã muốn lâng lâng như trên mây rồi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.