Quyển 1 - Chương 2: Kỷ niệm gắn liền với KTX
giagia511 – voz
10/07/2013
Em chỉ sống duy nhất 1 năm trong ký túc xá, và cũng là năm duy nhất được ở gần nàng, được thấy nàng, nói chuyện với nàng hàng ngày, thực sự lúc đó em vẫn chưa hề có chút tình cảm gì, đơn giản chỉ là một người bạn thân chia sẻ với nhau những câu chuyện, những tâm sự.
Kỷ niệm thứ nhất:
Đó là kỷ niệm đầu tiên sau khi em đưa cho nàng bức thư, một kỷ niệm "đỏ mặt". Tổi hôm đấy cả ktx ngồi ở phòng tự học, đồng hồ chỉ 9 rưỡi em và một số đứa làm xong hết bài tập rồi nhưng 10 giờ mới được giải tán nên ngồi không. Rồi em lấy cái kéo con trong cặp ra cắt móng tay, được 2 ngón thì nàng lôi ra cái bấm móng tay bảo " Để tớ cắt cho", em vô tư đưa cho nàng cắt. Khổ nỗi cắt bằng kéo thì không sao, nàng cắt bằng bấm nó phất ra tiếng tách tách, đc hết bàn tay phải thì bà quản sinh gọi 2 đứa đứng dậy xả cho 1 tràng (đại loại là không có ý thức, làm ảnh hưởng không cho người khác hoc, trong khi đó cả lũ ngáp ngắn ngáp dài chờ hết giờ về), phạt sáng hôm sau 2 đứa phải đi kỳ nhà vệ sinh. Lúc về em bảo để em làm hết cho nhưng nàng bảo có phúc cùng hưởng có họa cùng chịu. Và tất nhiên là sáng hôm sau 2 đứa phải đâm đầu vào cái nhà vệ sinh kỳ cọ. Kỷ niệm đáng nhớ đầu tiên như thế đấy các bạn ợ!
Kỷ niệm thứ hai:
Lúc đó là sau tết, ngày mà tất cả ktx phải có mặt. Buổi chiều hôm đấy trời âm u, se lạnh. Nhìn theo bóng bố đi xe ra khỏi cổng trường lòng nặng trĩu. Vậy là đã hết kỳ nghỉ tết. Lúc đó nghĩ về cảnh được ở cùng bố mẹ những ngày vừa qua, cảm xúc nó lại trỗi dậy, nước mắt trào ra (ở ktx không phải tuần nào cũng được về, 2 tuần mới được về 1 lần nên được về nhà rất ít), không kìm nổi nữa nên em chạy thẳng ra gốc cây góc sân trường tự kỷ. Vừa đến nơi thì giật mình thấy nàng cũng đang đứng... khóc ở đấy. Thấy mình nàng bảo nhớ nhà quá, xong rồi 2 đứa nhìn nhau, tự dưng thấy buồn cười, rồi thì quên hết cả nhớ nhà nhìn nhau cười 1 hồi. Xong rồi ngồi kể cho nhau xem tết về làm những gì, được bao nhiêu tiền mừng tuổi,... Từ lúc đó em mới cảm thấy hết nhớ nhà, chứ mỗi lần về nhà rồi xuống ktx thì phải mất 1 đêm đầu tiên tự kỷ. Đó là kỷ niệm đáng nhớ thứ hai.
Kỷ niệm thứ 3:
Kỷ niệm này gắn với một biên cố khá lớn. Chả là sang kỳ 2 năm lớp 6, lúc đó có phong trào bắn Half- life. Bọn con trai trong ktx cũng hay trèo rào đi chơi thâu đêm. Sau vài lần kiên định ở nhà em cũng bị tính tò mò thúc giục đi 1 lần xem sao, và tất nhiện là có lần thứ 2 và lần thứ 3. Đi được 3 lần thì em thôi vì hầu như hôm nào đi về sáng hôm sau cũng bị tình trạng cay mắt (từ bé chưa thức đêm bao giờ). Thế nhưng 1 lần mấy thằng lớp 8 bị bắt, rồi chúng nó khai hết tất cả những đứa từng tham gia (tất nhiên ngoại trừ 2 thằng lớp 9 và một vài thằng lớp 8). Lần đó em cảm giác như trời sập luôn các bạn ạ, viết bản kiểm điểm, hạ hạnh kiểm trên lớp. Cả tuần mặt cứ thốn ra vì xấu hổ và nhục nhã. Nàng cũng động viên em nhưng chả thấm vào đâu, thấy có lỗi với bố mẹ quá. Rồi thì cuổi tuần đó bố xuống đón biết tin, chả nói gì, chỉ hỏi đi cùng ai, rồi thì hỏi thằng em họ có đi cùng không, đang nc trong phòng thì nàng chạy vào trả quyển vở, thấy bố con em đang nc nàng chen vào luôn. Nàng bảo là bạn TA thỉnh thoảng mới chơi thôi, trên lớp vẫn được cô giáo khen học giỏi,bla bla... Xong ông già mình quay sang hỏi han nàng học cùng lớp à, bla bla... Tuần đó được về nhà nhưng nặng nề vãi, bố mẹ cũng chẳng nói gì nhưng nhìn ánh mắt thì buồn lắm. CN xuống, lâu lắm mới phải chạy ra gốc cây góc sân, nhưng nàng không ở đó...
Kỷ niệm thứ 4:
Đó là ngày kết thúc năm học, đứa nào cũng hân hoan vì sắp được nghỉ hè. Trong lúc đợi phụ huynh xuống đón, nàng đưa cho mình một cái lọ, bên trong có tờ giấy nhỏ với mấy cái trang trí, có mùi thơm. Nàng bảo là cái này là lọ ước, muốn ước điều gì chỉ cần viết vào mẩu giấy rồi bỏ vào trong lọ, chắc chắn sẽ thành sự thật (trẩu tre vãi). Rồi bố mẹ nàng đến trước, nhìn bóng nàng ngồi sau xe khuất dần, lòng lại nặng trĩu về vụ bị hành kiểm khá cả năm... Cả hè đó em viết nhiều điều lắm, đến nỗi viết hết cái tờ giấy trong lọ, em cắt cả giấy ở vở viết rồi cho vào (hài),... Đó là món quà đầu tiên mà nàng tặng em
Kỷ niệm thứ nhất:
Đó là kỷ niệm đầu tiên sau khi em đưa cho nàng bức thư, một kỷ niệm "đỏ mặt". Tổi hôm đấy cả ktx ngồi ở phòng tự học, đồng hồ chỉ 9 rưỡi em và một số đứa làm xong hết bài tập rồi nhưng 10 giờ mới được giải tán nên ngồi không. Rồi em lấy cái kéo con trong cặp ra cắt móng tay, được 2 ngón thì nàng lôi ra cái bấm móng tay bảo " Để tớ cắt cho", em vô tư đưa cho nàng cắt. Khổ nỗi cắt bằng kéo thì không sao, nàng cắt bằng bấm nó phất ra tiếng tách tách, đc hết bàn tay phải thì bà quản sinh gọi 2 đứa đứng dậy xả cho 1 tràng (đại loại là không có ý thức, làm ảnh hưởng không cho người khác hoc, trong khi đó cả lũ ngáp ngắn ngáp dài chờ hết giờ về), phạt sáng hôm sau 2 đứa phải đi kỳ nhà vệ sinh. Lúc về em bảo để em làm hết cho nhưng nàng bảo có phúc cùng hưởng có họa cùng chịu. Và tất nhiên là sáng hôm sau 2 đứa phải đâm đầu vào cái nhà vệ sinh kỳ cọ. Kỷ niệm đáng nhớ đầu tiên như thế đấy các bạn ợ!
Kỷ niệm thứ hai:
Lúc đó là sau tết, ngày mà tất cả ktx phải có mặt. Buổi chiều hôm đấy trời âm u, se lạnh. Nhìn theo bóng bố đi xe ra khỏi cổng trường lòng nặng trĩu. Vậy là đã hết kỳ nghỉ tết. Lúc đó nghĩ về cảnh được ở cùng bố mẹ những ngày vừa qua, cảm xúc nó lại trỗi dậy, nước mắt trào ra (ở ktx không phải tuần nào cũng được về, 2 tuần mới được về 1 lần nên được về nhà rất ít), không kìm nổi nữa nên em chạy thẳng ra gốc cây góc sân trường tự kỷ. Vừa đến nơi thì giật mình thấy nàng cũng đang đứng... khóc ở đấy. Thấy mình nàng bảo nhớ nhà quá, xong rồi 2 đứa nhìn nhau, tự dưng thấy buồn cười, rồi thì quên hết cả nhớ nhà nhìn nhau cười 1 hồi. Xong rồi ngồi kể cho nhau xem tết về làm những gì, được bao nhiêu tiền mừng tuổi,... Từ lúc đó em mới cảm thấy hết nhớ nhà, chứ mỗi lần về nhà rồi xuống ktx thì phải mất 1 đêm đầu tiên tự kỷ. Đó là kỷ niệm đáng nhớ thứ hai.
Kỷ niệm thứ 3:
Kỷ niệm này gắn với một biên cố khá lớn. Chả là sang kỳ 2 năm lớp 6, lúc đó có phong trào bắn Half- life. Bọn con trai trong ktx cũng hay trèo rào đi chơi thâu đêm. Sau vài lần kiên định ở nhà em cũng bị tính tò mò thúc giục đi 1 lần xem sao, và tất nhiện là có lần thứ 2 và lần thứ 3. Đi được 3 lần thì em thôi vì hầu như hôm nào đi về sáng hôm sau cũng bị tình trạng cay mắt (từ bé chưa thức đêm bao giờ). Thế nhưng 1 lần mấy thằng lớp 8 bị bắt, rồi chúng nó khai hết tất cả những đứa từng tham gia (tất nhiên ngoại trừ 2 thằng lớp 9 và một vài thằng lớp 8). Lần đó em cảm giác như trời sập luôn các bạn ạ, viết bản kiểm điểm, hạ hạnh kiểm trên lớp. Cả tuần mặt cứ thốn ra vì xấu hổ và nhục nhã. Nàng cũng động viên em nhưng chả thấm vào đâu, thấy có lỗi với bố mẹ quá. Rồi thì cuổi tuần đó bố xuống đón biết tin, chả nói gì, chỉ hỏi đi cùng ai, rồi thì hỏi thằng em họ có đi cùng không, đang nc trong phòng thì nàng chạy vào trả quyển vở, thấy bố con em đang nc nàng chen vào luôn. Nàng bảo là bạn TA thỉnh thoảng mới chơi thôi, trên lớp vẫn được cô giáo khen học giỏi,bla bla... Xong ông già mình quay sang hỏi han nàng học cùng lớp à, bla bla... Tuần đó được về nhà nhưng nặng nề vãi, bố mẹ cũng chẳng nói gì nhưng nhìn ánh mắt thì buồn lắm. CN xuống, lâu lắm mới phải chạy ra gốc cây góc sân, nhưng nàng không ở đó...
Kỷ niệm thứ 4:
Đó là ngày kết thúc năm học, đứa nào cũng hân hoan vì sắp được nghỉ hè. Trong lúc đợi phụ huynh xuống đón, nàng đưa cho mình một cái lọ, bên trong có tờ giấy nhỏ với mấy cái trang trí, có mùi thơm. Nàng bảo là cái này là lọ ước, muốn ước điều gì chỉ cần viết vào mẩu giấy rồi bỏ vào trong lọ, chắc chắn sẽ thành sự thật (trẩu tre vãi). Rồi bố mẹ nàng đến trước, nhìn bóng nàng ngồi sau xe khuất dần, lòng lại nặng trĩu về vụ bị hành kiểm khá cả năm... Cả hè đó em viết nhiều điều lắm, đến nỗi viết hết cái tờ giấy trong lọ, em cắt cả giấy ở vở viết rồi cho vào (hài),... Đó là món quà đầu tiên mà nàng tặng em
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.