Quyển 2 - Chương 15: Ngày gặp lại
giagia511 – voz
10/07/2013
Sau khi đỗ ĐH, em bắt đầu một cuộc sống mới, cuộc sống không có nàng, cuộc sống của 1 thằng FA. Em bắt đầu quen nhiều bạn mới, có nhiều kỉ niệm đẹp với bạn bè, cũng có nhiều người con gái ngang qua nhưng em chẳng còn cảm giác gì nữa, chán yêu lắm rồi. Em cũng bắt đầu chơi điện tử để giải khuây, CF, Travian, Dota, đế chế,... đủ cả. Học hành thì cũng bình thường thôi, học ĐH nhàn mà, lại còn khối ngành Kinh tế nữa chứ, kỳ nào cũng sòn sòn đầu 7 đít trên, nói chung không còn cái động lực và cái hứng học như hồi cấp 3 nữa.
Cuộc sống cứ thế trôi qua, tẻ nhạt, vô vị tưởng chừng không có hồi kết, cho đến một ngày...
Cách đấy mới chỉ một tuần thôi, thím em (mẹ của thằng em họ em kể ngày trước ý, giờ nó học ở ĐH Y Hà Nội) xuống khám bệnh ở viện huyết học, rồi nó bắt nằm viện luôn ở đấy. Mẹ gọi điện bảo thỉnh thoảng ra thăm thím, thằng em nó bận trực nên không ra thường xuyên được. Em cũng chỉ ậm ừ thôi, nhưng tại mẹ giục mấy lần nên cũng ra xem sao, và chuyện đó ai đâu ngờ...
Chiều hôm ấy, trời khá nóng, đi một đoạn đường dài mới đến viện huyết học, xách theo cả ít sữa với hoa quả. Khổ nỗi cái chỗ đấy nó bắt phải có thẻ người nhà bệnh nhân mới cho lên cầu thang, mỗi bệnh nhân chỉ có một thẻ người nhà, và cái thẻ đó đang ở trên tầng 6 chỗ thím em mới khổ. Ngồi nói khó mãi với mấy anh bảo vệ là mẹ em ở trên chỉ có một mình, thẻ người nhà mẹ em cầm trên đó rồi, giờ đang truyền không xuống được, nó mới cho lên.
Lên đến tầng 6, ngồi nói chuyện với gì cả buổi chiều, tận tối thằng em họ nó lên viện mới chuẩn bị về, tiện thể cầm cái thẻ xuống cho nó. Vừa mở của phòng, đi được một đoạn, có một bệnh nhân đi ngược hướng với em, lướt qua thôi, chẳng có cảm giác gì. Rồi em chợt thoáng nhận ra khuôn mặt ấy, đôi mắt to, làn da trắng, làm sao có thể quên được, cho dù đã khá lâu không được gặp nàng, nhưng em vẫn nhó rõ, và linh cảm của em mách bảo đó là nàng. Em quay lại hỏi:
- Trang à?
Nàng quay lại. Đứng khuôn mặt ấy rồi, làm sao có thể quyên được chứ, nhìn nàng gầy hơn trước quá, nhưng vẫn giữ nguyên vẻ thanh tú, xinh đẹp. có lẽ nàng khá bất ngứo, chưa nói được cậu gì, chỉ nhìn em, em chạy đến bên nàng:
- Tớ TA nè, lâu lắm không gặp rồi, cậu dạo này thế nào, học ở đâu rồi, mà bị làm sao thế...
Những câu hỏi dồn dập, nàng vẫn chưa kịp nói gì, chắc tại em vui quá, vui lắm các bạn ạ, cho dù lâu lắm rồi, nhưng đâu đó trong khoảnh khắc, em vẫn nhớ đến nàng,...
- Ừ! Tớ học ở...@#$@#$! Thì vào đây truyền máu thôi.
Nàng mới nói được có thế thì em có điện thoại, thằng em bên dưới đợi lâu nên gọi cho em, xui thế. Rồi em xin số điện thoại của nàng, chạy vội xuống đưa cái thẻ cho thằng em, trên đường về nhà phởn lắm, đi qua cái trạm xe buýt còn rẽ vào hỏi xem có ai cần đi nhờ đến #$%#$@&^ không, thế là đèo thêm 1 bé đi cùng, nó cứ khen em tốt bụng thế với người như anh bây giờ hiếm, cơ mà đang phởn..
Cuộc sống cứ thế trôi qua, tẻ nhạt, vô vị tưởng chừng không có hồi kết, cho đến một ngày...
Cách đấy mới chỉ một tuần thôi, thím em (mẹ của thằng em họ em kể ngày trước ý, giờ nó học ở ĐH Y Hà Nội) xuống khám bệnh ở viện huyết học, rồi nó bắt nằm viện luôn ở đấy. Mẹ gọi điện bảo thỉnh thoảng ra thăm thím, thằng em nó bận trực nên không ra thường xuyên được. Em cũng chỉ ậm ừ thôi, nhưng tại mẹ giục mấy lần nên cũng ra xem sao, và chuyện đó ai đâu ngờ...
Chiều hôm ấy, trời khá nóng, đi một đoạn đường dài mới đến viện huyết học, xách theo cả ít sữa với hoa quả. Khổ nỗi cái chỗ đấy nó bắt phải có thẻ người nhà bệnh nhân mới cho lên cầu thang, mỗi bệnh nhân chỉ có một thẻ người nhà, và cái thẻ đó đang ở trên tầng 6 chỗ thím em mới khổ. Ngồi nói khó mãi với mấy anh bảo vệ là mẹ em ở trên chỉ có một mình, thẻ người nhà mẹ em cầm trên đó rồi, giờ đang truyền không xuống được, nó mới cho lên.
Lên đến tầng 6, ngồi nói chuyện với gì cả buổi chiều, tận tối thằng em họ nó lên viện mới chuẩn bị về, tiện thể cầm cái thẻ xuống cho nó. Vừa mở của phòng, đi được một đoạn, có một bệnh nhân đi ngược hướng với em, lướt qua thôi, chẳng có cảm giác gì. Rồi em chợt thoáng nhận ra khuôn mặt ấy, đôi mắt to, làn da trắng, làm sao có thể quên được, cho dù đã khá lâu không được gặp nàng, nhưng em vẫn nhó rõ, và linh cảm của em mách bảo đó là nàng. Em quay lại hỏi:
- Trang à?
Nàng quay lại. Đứng khuôn mặt ấy rồi, làm sao có thể quyên được chứ, nhìn nàng gầy hơn trước quá, nhưng vẫn giữ nguyên vẻ thanh tú, xinh đẹp. có lẽ nàng khá bất ngứo, chưa nói được cậu gì, chỉ nhìn em, em chạy đến bên nàng:
- Tớ TA nè, lâu lắm không gặp rồi, cậu dạo này thế nào, học ở đâu rồi, mà bị làm sao thế...
Những câu hỏi dồn dập, nàng vẫn chưa kịp nói gì, chắc tại em vui quá, vui lắm các bạn ạ, cho dù lâu lắm rồi, nhưng đâu đó trong khoảnh khắc, em vẫn nhớ đến nàng,...
- Ừ! Tớ học ở...@#$@#$! Thì vào đây truyền máu thôi.
Nàng mới nói được có thế thì em có điện thoại, thằng em bên dưới đợi lâu nên gọi cho em, xui thế. Rồi em xin số điện thoại của nàng, chạy vội xuống đưa cái thẻ cho thằng em, trên đường về nhà phởn lắm, đi qua cái trạm xe buýt còn rẽ vào hỏi xem có ai cần đi nhờ đến #$%#$@&^ không, thế là đèo thêm 1 bé đi cùng, nó cứ khen em tốt bụng thế với người như anh bây giờ hiếm, cơ mà đang phởn..
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.