Quyển 2 - Chương 20: Ngày thứ 3 thăm nàng
giagia511 – voz
10/07/2013
Mấy ngày rồi không gặp nàng, nhớ quá đi mất. Buổi trưa lên viện, lại tiếp tục đột nhập bằng cầu thang bộ. Lên đến nơi thấy mẹ nàng đang ở đấy, chán vãi. Ấy thế mà chào hỏi một lúc mẹ nàng bảo xuống cổng viện mua máy thứ, hên thế. Cũng có thể em đến riết quá nên cô ý tạo điều kiện ý mà, he. Mẹ nàng đi một lúc thì nàng kéo em ra hành làng nói chuyện, buổi trưa bác sỹ nghỉ hết, bệnh nhân lúc nào cũng trong phòng nên thoải mái riêng tư.
- Cậu có hối hận vì đã từng yêu mình không? - Chưa chi đã hỏi động chạm, mà đằng nào em cũng muốn nói chuyện này.
- Chưa bao giờ... và chẳng bao giờ tớ thấy hối hận vì đã yêu cậu.
Rồi nàng cúi mặt,lặng xuống.
- Tớ xin lỗi, vì tớ mà cậu xáy ra biết bao nhiêu chuyện.
- Có sao đâu, tớ vẫn đứng ở đây cạnh cậu mà.
Rồi em đứng dậy, kéo tay nàng đứng dậy theo, mặt đối mặt (lúc đấy em tính là sẽ chuẩn bị ôm nàng, mà ngồi cùng một băng ghế thì ôm làm sao được).
- Đừng rời xa tớ nữa nhé, cậu đã xa tớ một lần rồi, đừng làm như thế với tớ một lần nữa.
Rồi em ôm lấy nàng. Nàng vẫn chẳng phản ứng gì, mặc cho em ôm vậy.
- Mỗi năm tớ tiêu 60tr để chữa bệnh, rồi con của tớ sau này cũng có thể sẽ mắc bệnh. Tớ không đáng để cậu yêu đâu. Hình như nàng khóc (lúc đấy mặc áo rét nên không cảm nhận được nước mắt của nàng thấm vào áo).
- Tớ mặc kệ, tớ sẽ chăm sóc thật tốt cho cậu, không bao giờ để cậu phải buồn hay suy nghĩ. Tớ chỉ cần được ở bên cậu thôi.
Rồi nàng từ từ đưa tay lên ôm em. Cảm giác lúc này hạnh phúc lắm, lâu lắm rồi mới có cảm giác ấy, tưởng chừng nó chết trong em lâu rồi, vậy mà bây giờ lại sống dậy. Mãi đến khi có tiếng bước chân xa xa từ hành lang, bọn em mới bỏ ra, nàng dụi mắt rồi bảo em vào phòng nói chuyện. Rồi thì vào, nói chuyện với mấy giường bên cạnh, rổm rả lắm. Tính ra tỉ lên mắc bệnh này ở VN thuộc loại cao luôn, nhưng ma đa phần là thể nhẹ. Những người ở đây hầu hết là năm nào cũng điều trị, nên chai mặt nhau lắm rồi. Có bà hỏi nàng là " Người yêu đấy à Trang", nàng chẳng nói gì, chỉ cười, rồi bà ý còn khen em cao ráo sáng sủa (phởn vãi hà). Nói chuyện được một lúc thì mẹ nàng về, thế là tiếp chuyện mẹ nàng đến tận 6 rưỡi mới về.
Về đến nhà, trong long vui lắm, ăn cơm xong em nhắn tin cho nàng luôn:
- Vậy là chúng mình lại thành một đôi rồi nhé. Lần này tớ nhất định sẽ không để mất cậu nữa đâu.
+ Ơ tớ có nói vậy đâu...
- Hix. tớ tưởng...
+ Đùa cậu vậy thôi, không biết nhìn mặt cậu lúc đấy như thế nào nhỉ. Hi.
- Xong xem gửi một cái tin nhắn toàn ký tự ghép thành cái mặt mếu, bảo là mặt tớ như thế này nè.
+ Èo, xấu thế.
- Xấu nhưng kết cấu nó đẹp. He.
...
Bla...bla...bla...
...
+ Thôi tớ đi ngủ trước đây, ngủ ngon nha ông xã.
- Ừ! Bà xã ngủ ngon nha.
- Cậu có hối hận vì đã từng yêu mình không? - Chưa chi đã hỏi động chạm, mà đằng nào em cũng muốn nói chuyện này.
- Chưa bao giờ... và chẳng bao giờ tớ thấy hối hận vì đã yêu cậu.
Rồi nàng cúi mặt,lặng xuống.
- Tớ xin lỗi, vì tớ mà cậu xáy ra biết bao nhiêu chuyện.
- Có sao đâu, tớ vẫn đứng ở đây cạnh cậu mà.
Rồi em đứng dậy, kéo tay nàng đứng dậy theo, mặt đối mặt (lúc đấy em tính là sẽ chuẩn bị ôm nàng, mà ngồi cùng một băng ghế thì ôm làm sao được).
- Đừng rời xa tớ nữa nhé, cậu đã xa tớ một lần rồi, đừng làm như thế với tớ một lần nữa.
Rồi em ôm lấy nàng. Nàng vẫn chẳng phản ứng gì, mặc cho em ôm vậy.
- Mỗi năm tớ tiêu 60tr để chữa bệnh, rồi con của tớ sau này cũng có thể sẽ mắc bệnh. Tớ không đáng để cậu yêu đâu. Hình như nàng khóc (lúc đấy mặc áo rét nên không cảm nhận được nước mắt của nàng thấm vào áo).
- Tớ mặc kệ, tớ sẽ chăm sóc thật tốt cho cậu, không bao giờ để cậu phải buồn hay suy nghĩ. Tớ chỉ cần được ở bên cậu thôi.
Rồi nàng từ từ đưa tay lên ôm em. Cảm giác lúc này hạnh phúc lắm, lâu lắm rồi mới có cảm giác ấy, tưởng chừng nó chết trong em lâu rồi, vậy mà bây giờ lại sống dậy. Mãi đến khi có tiếng bước chân xa xa từ hành lang, bọn em mới bỏ ra, nàng dụi mắt rồi bảo em vào phòng nói chuyện. Rồi thì vào, nói chuyện với mấy giường bên cạnh, rổm rả lắm. Tính ra tỉ lên mắc bệnh này ở VN thuộc loại cao luôn, nhưng ma đa phần là thể nhẹ. Những người ở đây hầu hết là năm nào cũng điều trị, nên chai mặt nhau lắm rồi. Có bà hỏi nàng là " Người yêu đấy à Trang", nàng chẳng nói gì, chỉ cười, rồi bà ý còn khen em cao ráo sáng sủa (phởn vãi hà). Nói chuyện được một lúc thì mẹ nàng về, thế là tiếp chuyện mẹ nàng đến tận 6 rưỡi mới về.
Về đến nhà, trong long vui lắm, ăn cơm xong em nhắn tin cho nàng luôn:
- Vậy là chúng mình lại thành một đôi rồi nhé. Lần này tớ nhất định sẽ không để mất cậu nữa đâu.
+ Ơ tớ có nói vậy đâu...
- Hix. tớ tưởng...
+ Đùa cậu vậy thôi, không biết nhìn mặt cậu lúc đấy như thế nào nhỉ. Hi.
- Xong xem gửi một cái tin nhắn toàn ký tự ghép thành cái mặt mếu, bảo là mặt tớ như thế này nè.
+ Èo, xấu thế.
- Xấu nhưng kết cấu nó đẹp. He.
...
Bla...bla...bla...
...
+ Thôi tớ đi ngủ trước đây, ngủ ngon nha ông xã.
- Ừ! Bà xã ngủ ngon nha.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.