Quyển 1 - Chương 7: Nơi tình yêu bắt đầu
giagia511 – voz
10/07/2013
Sáng sớm qua chỗ nàng trọ đón nàng đi học, tự dưng không thấy nàng cười nữa. Hình như nàng ngại, vẻ mặt ngượng nghịu pha chút e thẹn, chắc hôm qua nàng đọc bức thư thấy sến quá. Tự dưng em em cũng thấy ngại ngại thế nào ý các bạn ạ, đang almf bạn với nhau, tự dưng nó cứ thế nào ý, lúc đấy chả nói được gì nhiều, từ chỗ trọ của nàng đến trường cũng gần nên chỉ kịp hẹn nàng chiều đi ăn chè, em bảo em khao vì đậu chuyên Toán, nàng ừ luôn.
Buổi chiều, trước khi đi em nghĩ trong lòng nhất định phải nói bằng lời chứ cứ im ỉm thế này khéo mất tình bạn mà tình yêu chả đâu vào đâu, hạ quyết tâm rồi dắt con xe cà tàng ra khỏi cửa. Đến nơi, nàng đã đợi sẵn rồi, nàng nhanh chóng lên xe. Chiều hôm ấy trời râm, không nắng, gió thoảng nhè nhẹ trên con đường cạnh bờ sông, bao nhiêu quyết tâm nãy giờ nó tụt đi đâu hết, thay vào bằng cái cảm giác ngài ngại hồi sáng... Rồi nàng vòng tay ôm em, dựa má vào lưng em và hỏi:
- Chúng mình là một đôi rồi phải không?
...cảm giác lúc đó thật khó tả, tim em như nhảy ra ngoài luôn, cả người nóng bừng, từ bé đến giờ chưa được ai ôm như vậy, đã thế lại còn được người mình yêu bao lâu nay ôm nữa chứ, hạnh phúc không tả xiết. Em nhẹ nhàng đáp lại:
- Tất nhiên! Tớ sẽ không bao giờ để cậu phải buồn đâu, vì cậu buồn thì tớ cũng đâu có vui được, tớ chỉ muốn lúc nào cậu cũng hạnh phúc, thật hạnh phúc...
Rồi nàng chẳng nói gì , ôm em chặt hơn, dụi nhẹ má vào lưng em... Được một lúc, chả hiểu nghĩ nào nào em lại bảo:
- Lần đầu tiên được cậu ôm như thế này đấy, thích thật đấy, chả muốn ăn bánh nữa, chỉ muốn đi mãi thế này thôi.
Vừa dứt lời thì nàng nhéo em một cái vào em rõ đau, rồi đấm vào lưng em bảo:
- Ơ định bùng hả, biện minh lý do chẳng chính đáng gì cả!
- Đâu có, tớ thích thế mà - Em quay lại nhìn nàng cười.
Nàng nhìn em cùng cười, rồi tiếp tục ôm và dựa vào lưng em. Lúc đấy chỉ muốn đạp xe mãi, chả muốn rẽ vào đâu cả.
...
Chiều muộn đưa nàng về, trước khi nàng vào phòng em nhéo má nàng và bảo:
- Hôm nay là ngày hạnh phúc nhất cuộc đời tớ, tối nay chắc sẽ nhớ cậu lắm.
- Ơ thế chứng tỏ trước giờ không nhớ tớ phải không?
- Có chứ, nhưng bây giờ sẽ nhớ nhiều hơn.
- Thế để hôm nào tớ cho cái ảnh ngắm đỡ nhớ nhé.
- Uh. Thế cũng được.. Thôi tớ về đây, không về muộn bác lại hỏi ( từ năm lớp 9 em trọ ở nàh bác)
- Uh. bey bey.
- À quên, có cái này quan trọng lắm, quên chưa nói với cậu.
- Chuyện gì thế?
- Bí mặt lắm, tớ nói nhỏ cho cậu thôi.
Rồi em ghé vào tai nàng, nói khẽ " Tớ yêu cậu nhiều lăm". Lần đâu tiên được ngửi mùi thơm từ tóc nàng, từ làn da trắng mịn của nàng, phảng phẩt, ngất ngây, hôm đấy đúng là được thử nhiều cảm giác lần đầu, thích lắm các bạn ợ... Nàng cười bảo:
- Công nhận là quan trọng thật.. Tớ cũng thế. Hihi...
- Uh. Thôi tớ về đây, đứng có nhớ tớ quá đấy nha.Bye bye
- Uh.Cậu cũng thế nha.
...
Trên đường về nhà tí tông vào cái xe rác vì cái tội nghĩ ngẩn ngơ, bạn nào từng yêu sẽ hiểu cảm giác của em lúc này, thích lắm, mối tình đầu mà, chỉ thấy màu hồng thôi..
Buổi chiều, trước khi đi em nghĩ trong lòng nhất định phải nói bằng lời chứ cứ im ỉm thế này khéo mất tình bạn mà tình yêu chả đâu vào đâu, hạ quyết tâm rồi dắt con xe cà tàng ra khỏi cửa. Đến nơi, nàng đã đợi sẵn rồi, nàng nhanh chóng lên xe. Chiều hôm ấy trời râm, không nắng, gió thoảng nhè nhẹ trên con đường cạnh bờ sông, bao nhiêu quyết tâm nãy giờ nó tụt đi đâu hết, thay vào bằng cái cảm giác ngài ngại hồi sáng... Rồi nàng vòng tay ôm em, dựa má vào lưng em và hỏi:
- Chúng mình là một đôi rồi phải không?
...cảm giác lúc đó thật khó tả, tim em như nhảy ra ngoài luôn, cả người nóng bừng, từ bé đến giờ chưa được ai ôm như vậy, đã thế lại còn được người mình yêu bao lâu nay ôm nữa chứ, hạnh phúc không tả xiết. Em nhẹ nhàng đáp lại:
- Tất nhiên! Tớ sẽ không bao giờ để cậu phải buồn đâu, vì cậu buồn thì tớ cũng đâu có vui được, tớ chỉ muốn lúc nào cậu cũng hạnh phúc, thật hạnh phúc...
Rồi nàng chẳng nói gì , ôm em chặt hơn, dụi nhẹ má vào lưng em... Được một lúc, chả hiểu nghĩ nào nào em lại bảo:
- Lần đầu tiên được cậu ôm như thế này đấy, thích thật đấy, chả muốn ăn bánh nữa, chỉ muốn đi mãi thế này thôi.
Vừa dứt lời thì nàng nhéo em một cái vào em rõ đau, rồi đấm vào lưng em bảo:
- Ơ định bùng hả, biện minh lý do chẳng chính đáng gì cả!
- Đâu có, tớ thích thế mà - Em quay lại nhìn nàng cười.
Nàng nhìn em cùng cười, rồi tiếp tục ôm và dựa vào lưng em. Lúc đấy chỉ muốn đạp xe mãi, chả muốn rẽ vào đâu cả.
...
Chiều muộn đưa nàng về, trước khi nàng vào phòng em nhéo má nàng và bảo:
- Hôm nay là ngày hạnh phúc nhất cuộc đời tớ, tối nay chắc sẽ nhớ cậu lắm.
- Ơ thế chứng tỏ trước giờ không nhớ tớ phải không?
- Có chứ, nhưng bây giờ sẽ nhớ nhiều hơn.
- Thế để hôm nào tớ cho cái ảnh ngắm đỡ nhớ nhé.
- Uh. Thế cũng được.. Thôi tớ về đây, không về muộn bác lại hỏi ( từ năm lớp 9 em trọ ở nàh bác)
- Uh. bey bey.
- À quên, có cái này quan trọng lắm, quên chưa nói với cậu.
- Chuyện gì thế?
- Bí mặt lắm, tớ nói nhỏ cho cậu thôi.
Rồi em ghé vào tai nàng, nói khẽ " Tớ yêu cậu nhiều lăm". Lần đâu tiên được ngửi mùi thơm từ tóc nàng, từ làn da trắng mịn của nàng, phảng phẩt, ngất ngây, hôm đấy đúng là được thử nhiều cảm giác lần đầu, thích lắm các bạn ợ... Nàng cười bảo:
- Công nhận là quan trọng thật.. Tớ cũng thế. Hihi...
- Uh. Thôi tớ về đây, đứng có nhớ tớ quá đấy nha.Bye bye
- Uh.Cậu cũng thế nha.
...
Trên đường về nhà tí tông vào cái xe rác vì cái tội nghĩ ngẩn ngơ, bạn nào từng yêu sẽ hiểu cảm giác của em lúc này, thích lắm, mối tình đầu mà, chỉ thấy màu hồng thôi..
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.