Quyển 1 - Chương 13: Vết thương lòng
giagia511 – voz
10/07/2013
Sau khi chia tay không lâu thì em bước vào đợt thi học kỳ 1, sẵn đang đau đầu vì chuyện của nàng, lại thêm cái áp lực chuyện thi cử nữa, rồi em bị mất ngủ triền miên luôn, khổ lắm các bạn ợ... thỉnh thoảng nằm một mình nghĩ vẩn vơ lại trào nước mắt, biết là con trai nhưng nó cứ yếu đuối như vậy đấy ạ, chẳng kìm nổi,...
Rồi em bị "điên" các bạn ợ, số chó thế không biết. Hôm đấy thi môn văn, vừa phát đề xong, ngồi một lúc thì nghĩ vớ va vớ vẩn, rồi tự dưng éo muốn làm gì cho cái cuộc đời khốn nạn này nữa, đứng dậy bỏ về, thầy cô chạy theo hỏi em chả nói gì, đạp xe về một mạch chui vào phòng, đóng của. Đến trưa bác bá gọi ra ăn cơm em bảo không đói, nằm lỳ trong phòng. Đến tâm 3 4h chiều, bố em xuống cùng một ông bác sỹ nữa, khám xét em đủ kiểu xong kêu cho em điều trị nội trú 20 ngày. Mặc cho em thanh minh là mình chẳng bị làm sao cả, bố em gói gém đồ đạc, lôi lên xe. 8h tối em đã yên vị trên giường bệnh, cái chỗ em nằm nó gọi là trung tâm phục hồi chức năng... gì gì ý, không nhớ rõ, hiểu nôm na là trại tâm thần (lời như đồn). Ngày ngày em bị mấy cha bác sỹ tống cho một nắm thuốc, chắc có cả thuốc ngủ nên em ngủ nhiều lắm các bạn ạ, tỉnh dậy một lúc đã thấy buồn ngủ rồi. Cơ bản buồn chán chả có việc gì làm nên chỉ có ăn rồi ngủ thôi, bố mẹ em thay nhau xuống viện trông, được tầm 1 tuần thì em cũng bình tĩnh hơn nên bảo bố mẹ không phải trông nữa, một mình em ở đây uống thuốc hết đợt điều trị thì em khác tự về. Nhìn mặt bố mẹ lúc xuống trông em buồn lắm, nhiều lúc thấy mắt mẹ đỏ hoe mà chả dám hỏi gì, thương mẹ quá.
Rồi em cũng được ra viện, ngày đến lớp chúng nó xúm vào hỏi thăm, em chả buồn trả lời nữa, chỉ ậm ừ cho qua. Rồi chúng nó báo tin xấu cho em. Bọn nó bảo nàng làm thủ tục chuyển trường xuống Hà Nội học rồi, mấy ngày em đi viện nàng khóc suốt, em choáng lắm, nhưng vẫn cố kìm nén cảm xúc, bộc lộ bậy bạ đời nó lại cho vào viện lần nữa thì khổ...
Tổng kết kỳ 1 năm đó em bị trung bình, thi lại một cơ số môn. Bố mẹ, thầy cô buồn lắm. Ai cũng trách nàng, bảo vì nàng mà em như thế, nhưng nghe thấy bất cứ ai nói vậy em đầu khẩu chiến lại luôn, cảm giác như xúc phạm em ý, khó chịu lắm. Dần dà mọi người cũng ít nhắc đến nàng trước mặt em, nhưng cái danh hiệu "điên vì tình" thì vẫn đeo bám em dai dẳng cho đến bây giờ..
Rồi em bị "điên" các bạn ợ, số chó thế không biết. Hôm đấy thi môn văn, vừa phát đề xong, ngồi một lúc thì nghĩ vớ va vớ vẩn, rồi tự dưng éo muốn làm gì cho cái cuộc đời khốn nạn này nữa, đứng dậy bỏ về, thầy cô chạy theo hỏi em chả nói gì, đạp xe về một mạch chui vào phòng, đóng của. Đến trưa bác bá gọi ra ăn cơm em bảo không đói, nằm lỳ trong phòng. Đến tâm 3 4h chiều, bố em xuống cùng một ông bác sỹ nữa, khám xét em đủ kiểu xong kêu cho em điều trị nội trú 20 ngày. Mặc cho em thanh minh là mình chẳng bị làm sao cả, bố em gói gém đồ đạc, lôi lên xe. 8h tối em đã yên vị trên giường bệnh, cái chỗ em nằm nó gọi là trung tâm phục hồi chức năng... gì gì ý, không nhớ rõ, hiểu nôm na là trại tâm thần (lời như đồn). Ngày ngày em bị mấy cha bác sỹ tống cho một nắm thuốc, chắc có cả thuốc ngủ nên em ngủ nhiều lắm các bạn ạ, tỉnh dậy một lúc đã thấy buồn ngủ rồi. Cơ bản buồn chán chả có việc gì làm nên chỉ có ăn rồi ngủ thôi, bố mẹ em thay nhau xuống viện trông, được tầm 1 tuần thì em cũng bình tĩnh hơn nên bảo bố mẹ không phải trông nữa, một mình em ở đây uống thuốc hết đợt điều trị thì em khác tự về. Nhìn mặt bố mẹ lúc xuống trông em buồn lắm, nhiều lúc thấy mắt mẹ đỏ hoe mà chả dám hỏi gì, thương mẹ quá.
Rồi em cũng được ra viện, ngày đến lớp chúng nó xúm vào hỏi thăm, em chả buồn trả lời nữa, chỉ ậm ừ cho qua. Rồi chúng nó báo tin xấu cho em. Bọn nó bảo nàng làm thủ tục chuyển trường xuống Hà Nội học rồi, mấy ngày em đi viện nàng khóc suốt, em choáng lắm, nhưng vẫn cố kìm nén cảm xúc, bộc lộ bậy bạ đời nó lại cho vào viện lần nữa thì khổ...
Tổng kết kỳ 1 năm đó em bị trung bình, thi lại một cơ số môn. Bố mẹ, thầy cô buồn lắm. Ai cũng trách nàng, bảo vì nàng mà em như thế, nhưng nghe thấy bất cứ ai nói vậy em đầu khẩu chiến lại luôn, cảm giác như xúc phạm em ý, khó chịu lắm. Dần dà mọi người cũng ít nhắc đến nàng trước mặt em, nhưng cái danh hiệu "điên vì tình" thì vẫn đeo bám em dai dẳng cho đến bây giờ..
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.