Chương 5: Những ngày giao dịch
Lee R.W
30/11/2023
Tô Uyển Cầm đã chính thức thực hiện giao dịch và vào sống ở nhà Lưu Trạch Dương như thế. Mà từ sau bữa tiệc đó, tin tức Lưu tổng có bạn gái, lại còn kim ốc tàng kiểu cũng theo đó lan rộng khắp giới thương nhân. Rất nhiều người đều tò mò không biết rốt cuộc phải là mỹ nhân thế nào mà lại làm cho Lưu tổng vốn nổi danh không gần nữ sắc rơi vào lưới tình như vậy.
Mà nhân vật chính của chúng ta, ở trong nhà Lưu Trạch Dương, thực hiện phương châm thuận theo ý trời, đến đâu hay đến đó.
Vì để thuận tiện cho những việc cô phải đối mặt sau này, mỗi ngày cô đều phải học nghi thức của giới thượng lưu. Từ cách đi đứng, cười nói sao cho đài các, thục nữ nhất. Mỗi ngày đều mệt bở hơi tai, tay chân cũng mỏi nhừ. Nhưng cũng may là chỉ khi đi ra ngoài cô mới phải thực hiện những điều đó, ở nhà cô có thể thoải mái.
Trong nhà Lưu Trạch Dương cũng chỉ có một dì Vương chuyên nấu ăn, làm mấy việc linh tinh, còn dọn dẹp gì đấy đều là nhân viên theo giờ. Bình thường lúc cô lên lớp bọn họ mới tới, mà lúc cô tan học thì họ cũng rời đi rồi, nên dù đã vào ở hơn 1 tuần nhưng cô vẫn chưa gặp họ lần nào.
Mà một tuần này, ngoại trừ việc phải lên lớp kia ra, cô cũng không cần phải làm gì. Nhưng mà một tuần này, lại gặp vị khách không mời đầu tiên. Không ai khác chính là Trần Bác Văn. Lúc nhìn đến người con gái trong lời đồn đại về Dương ca của cậu gần đây mà lại là Tô Uyển Cầm, cậu có chút ngớ người luôn rồi.
"Sao lại là cô?"
"Sao lại không phải là tôi?"
"Không phải cô... Thảo nào mấy hôm nay tôi không thấy cô ở đó. Hỏi Trương Hoành thì anh ta bảo cô thôi việc rồi. Hóa ra lại trèo lên đây. Thế nào, tư vị sống trong nhung lụa thoải mái chứ? Tưởng cô có chút khác biệt so với đám người kia, hóa ra cũng chỉ đến thế thôi."
"Anh nói năng sạch sẽ một chút đi. Cái gì mà trèo với chả không trèo. Hợp tác đôi bên cùng có lợi thôi có gì không được?"
"Hợp tác? Đôi bên cùng có lợi? Sao cô nói gì tôi không hiểu gì vậy?"
"Anh đi mà hỏi Dương ca của anh ấy, tôi không rảnh."
Nói rồi, cô quay lưng đi vào phòng bếp nấu ăn cùng dì Vương, để Trần Bác Văn ngơ ngác ở đó.
***
Cơm tối, Trần Bác Văn mặt dày ở lại ăn ké bữa cơm. Hồi chiều, cậu kì kèo mãi Lưu Trạch Dương cuối cùng cũng đem chuyện giao dịch nói với cậu, nên lúc này đối mặt với cô cậu có chút không biết phải làm sao. Rõ ràng người ta cái gì cũng không làm, mà mình lại nói năng khó nghe như vậy, có chút không phải. Nhưng cậu cũng chẳng rối rắm bao lâu vì nhìn một bàn đồ ăn đẹp mắt trước mặt, bụng cậu cũng biểu tình rồi. Cậu cũng không kiêng nể gì mà bắt đầu ăn.
"Dì Vương, tay nghề của dì càng ngày càng tuyệt nha."
Cậu thử gần hết món ăn trên bàn rồi nói với vào bếp cùng dì Vương một câu như vậy.
"Bữa cơm hôm nay là Tiểu Cầm nấu, không phải dì đâu."
Nghe vậy, Trần Bác Văn lại nhìn cô một chút, lại bắt đầu rối rắm. Dù cũng là trong vòng tròn thượng lưu nhưng Trần gia rất nghiêm khắc, mẹ của cậu ấy lại là tiểu thư dòng dõi thư hương nên so với đám công tử thiếu gia không chút lễ nghĩa bên ngoài thì cậu hiểu chuyện hơi nhiều. Nên lúc này cậu đang không biết nên mở lời xin lỗi với cô như thế nào.
Nhìn thấy cậu rối rắm, Tô Uyển Cầm cười cười. "Xem ra vẫn là một cậu bé tốt."
"Cô..."
"Nếu cậu định xin lỗi thì không cần đâu. Tôi cũng không nhỏ mọn đến vậy đâu. Sau này nhớ trước khi muốn nói gì đó thì hãy tìm hiểu trước là được."
Trần Bác Văn nhìn cô một lúc lâu, rồi nghiêm túc gật đầu.
"Dù cô không chấp nhặt nhưng lời xin lỗi này là tôi nợ cô. Thật xin lỗi. Tôi không nên vì chưa rõ mọi chuyện đã nói ra những lời khó nghe như vậy."
"Được rồi, ăn cơm đi."
Lưu Trạch Dương lẳng lặng nhìn hai người lúc này lên tiếng một câu như vậy. Hai người cũng theo đó mà thuận thế ăn cơm.
Ăn cơm xong, Trần Bác Văn đã bị Lưu Trạch Dương không khách khí đuổi người.
Chỉ còn cô và anh ngồi nơi bàn trà nơi phòng khách xem TV.
"Tôi không biết cô cũng rộng lượng thế đấy."
"Tôi có sao? Không, tôi nhỏ mọn lắm, bình thường cũng rất ít khi để bản thân chịu thiệt. Chẳng qua là nghe nhiều rồi. Thêm một người hay bớt một người cũng như nhau cả thôi, có thay đổi được gì đâu."
"Nghe thì có vẻ cô có chuyện xưa nhỉ?"
"Có sao? Chỉ là từ lúc bước chân lên con đường này thôi. Hôm nay anh không phải làm việc sao?"
"Sao vậy, muốn đuổi người?"
"Đây là nhà anh, có đuổi thì cũng là anh đuổi tôi chứ tôi có quyền gì mà đuổi anh chứ. Tôi chỉ là tò mò thôi."
Anh đứng dậy, đi vào phòng sách rồi cầm theo một chiếc hộp đi ra. Anh để chiếc hộp trước mặt cô rồi ngồi xuống.
"Cho cô. Vương Diệu gửi đến."
"Ông ta gửi cho tôi làm gì?"
"Muốn lấy lòng tôi thôi. Bộ sưu tập trang sức mới của công ty ông ta. Hai ngày nữa sẽ có bữa tiệc công bố, cô mang cái này đi."
"Ồ được rồi."
"Hình như tôi chưa bao giờ thấy cô tẩy trang. Mang lớp phấn dày cộp như thế không mệt sao?"
"Quen rồi, nhất thời không sửa được. Có vấn đề gì sao?"
"Chỉ là tôi không thích mấy cái mùi đó."
"Lần sau, tôi sẽ làm nhạt hơn chút. Nhưng không trang điểm thì không được."
"Được thôi, dù sao hai chúng ta là hợp tác. Chỉ cần không phá vỡ lợi ích cô muốn làm gì cũng được."
Anh nhìn đồng hồ một chút rồi đứng dậy đi về phòng.
"Cũng muộn rồi, cô đi ngủ sớm một chút đi."
"Được rồi. Anh ngủ ngon."
Anh gật đầu rồi đi về phòng.
Mà nhân vật chính của chúng ta, ở trong nhà Lưu Trạch Dương, thực hiện phương châm thuận theo ý trời, đến đâu hay đến đó.
Vì để thuận tiện cho những việc cô phải đối mặt sau này, mỗi ngày cô đều phải học nghi thức của giới thượng lưu. Từ cách đi đứng, cười nói sao cho đài các, thục nữ nhất. Mỗi ngày đều mệt bở hơi tai, tay chân cũng mỏi nhừ. Nhưng cũng may là chỉ khi đi ra ngoài cô mới phải thực hiện những điều đó, ở nhà cô có thể thoải mái.
Trong nhà Lưu Trạch Dương cũng chỉ có một dì Vương chuyên nấu ăn, làm mấy việc linh tinh, còn dọn dẹp gì đấy đều là nhân viên theo giờ. Bình thường lúc cô lên lớp bọn họ mới tới, mà lúc cô tan học thì họ cũng rời đi rồi, nên dù đã vào ở hơn 1 tuần nhưng cô vẫn chưa gặp họ lần nào.
Mà một tuần này, ngoại trừ việc phải lên lớp kia ra, cô cũng không cần phải làm gì. Nhưng mà một tuần này, lại gặp vị khách không mời đầu tiên. Không ai khác chính là Trần Bác Văn. Lúc nhìn đến người con gái trong lời đồn đại về Dương ca của cậu gần đây mà lại là Tô Uyển Cầm, cậu có chút ngớ người luôn rồi.
"Sao lại là cô?"
"Sao lại không phải là tôi?"
"Không phải cô... Thảo nào mấy hôm nay tôi không thấy cô ở đó. Hỏi Trương Hoành thì anh ta bảo cô thôi việc rồi. Hóa ra lại trèo lên đây. Thế nào, tư vị sống trong nhung lụa thoải mái chứ? Tưởng cô có chút khác biệt so với đám người kia, hóa ra cũng chỉ đến thế thôi."
"Anh nói năng sạch sẽ một chút đi. Cái gì mà trèo với chả không trèo. Hợp tác đôi bên cùng có lợi thôi có gì không được?"
"Hợp tác? Đôi bên cùng có lợi? Sao cô nói gì tôi không hiểu gì vậy?"
"Anh đi mà hỏi Dương ca của anh ấy, tôi không rảnh."
Nói rồi, cô quay lưng đi vào phòng bếp nấu ăn cùng dì Vương, để Trần Bác Văn ngơ ngác ở đó.
***
Cơm tối, Trần Bác Văn mặt dày ở lại ăn ké bữa cơm. Hồi chiều, cậu kì kèo mãi Lưu Trạch Dương cuối cùng cũng đem chuyện giao dịch nói với cậu, nên lúc này đối mặt với cô cậu có chút không biết phải làm sao. Rõ ràng người ta cái gì cũng không làm, mà mình lại nói năng khó nghe như vậy, có chút không phải. Nhưng cậu cũng chẳng rối rắm bao lâu vì nhìn một bàn đồ ăn đẹp mắt trước mặt, bụng cậu cũng biểu tình rồi. Cậu cũng không kiêng nể gì mà bắt đầu ăn.
"Dì Vương, tay nghề của dì càng ngày càng tuyệt nha."
Cậu thử gần hết món ăn trên bàn rồi nói với vào bếp cùng dì Vương một câu như vậy.
"Bữa cơm hôm nay là Tiểu Cầm nấu, không phải dì đâu."
Nghe vậy, Trần Bác Văn lại nhìn cô một chút, lại bắt đầu rối rắm. Dù cũng là trong vòng tròn thượng lưu nhưng Trần gia rất nghiêm khắc, mẹ của cậu ấy lại là tiểu thư dòng dõi thư hương nên so với đám công tử thiếu gia không chút lễ nghĩa bên ngoài thì cậu hiểu chuyện hơi nhiều. Nên lúc này cậu đang không biết nên mở lời xin lỗi với cô như thế nào.
Nhìn thấy cậu rối rắm, Tô Uyển Cầm cười cười. "Xem ra vẫn là một cậu bé tốt."
"Cô..."
"Nếu cậu định xin lỗi thì không cần đâu. Tôi cũng không nhỏ mọn đến vậy đâu. Sau này nhớ trước khi muốn nói gì đó thì hãy tìm hiểu trước là được."
Trần Bác Văn nhìn cô một lúc lâu, rồi nghiêm túc gật đầu.
"Dù cô không chấp nhặt nhưng lời xin lỗi này là tôi nợ cô. Thật xin lỗi. Tôi không nên vì chưa rõ mọi chuyện đã nói ra những lời khó nghe như vậy."
"Được rồi, ăn cơm đi."
Lưu Trạch Dương lẳng lặng nhìn hai người lúc này lên tiếng một câu như vậy. Hai người cũng theo đó mà thuận thế ăn cơm.
Ăn cơm xong, Trần Bác Văn đã bị Lưu Trạch Dương không khách khí đuổi người.
Chỉ còn cô và anh ngồi nơi bàn trà nơi phòng khách xem TV.
"Tôi không biết cô cũng rộng lượng thế đấy."
"Tôi có sao? Không, tôi nhỏ mọn lắm, bình thường cũng rất ít khi để bản thân chịu thiệt. Chẳng qua là nghe nhiều rồi. Thêm một người hay bớt một người cũng như nhau cả thôi, có thay đổi được gì đâu."
"Nghe thì có vẻ cô có chuyện xưa nhỉ?"
"Có sao? Chỉ là từ lúc bước chân lên con đường này thôi. Hôm nay anh không phải làm việc sao?"
"Sao vậy, muốn đuổi người?"
"Đây là nhà anh, có đuổi thì cũng là anh đuổi tôi chứ tôi có quyền gì mà đuổi anh chứ. Tôi chỉ là tò mò thôi."
Anh đứng dậy, đi vào phòng sách rồi cầm theo một chiếc hộp đi ra. Anh để chiếc hộp trước mặt cô rồi ngồi xuống.
"Cho cô. Vương Diệu gửi đến."
"Ông ta gửi cho tôi làm gì?"
"Muốn lấy lòng tôi thôi. Bộ sưu tập trang sức mới của công ty ông ta. Hai ngày nữa sẽ có bữa tiệc công bố, cô mang cái này đi."
"Ồ được rồi."
"Hình như tôi chưa bao giờ thấy cô tẩy trang. Mang lớp phấn dày cộp như thế không mệt sao?"
"Quen rồi, nhất thời không sửa được. Có vấn đề gì sao?"
"Chỉ là tôi không thích mấy cái mùi đó."
"Lần sau, tôi sẽ làm nhạt hơn chút. Nhưng không trang điểm thì không được."
"Được thôi, dù sao hai chúng ta là hợp tác. Chỉ cần không phá vỡ lợi ích cô muốn làm gì cũng được."
Anh nhìn đồng hồ một chút rồi đứng dậy đi về phòng.
"Cũng muộn rồi, cô đi ngủ sớm một chút đi."
"Được rồi. Anh ngủ ngon."
Anh gật đầu rồi đi về phòng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.