Ngày Bình Thường Của Miêu Bệ Hạ

Chương 62

Uyển Nhược Du Long

16/09/2020

Sau khi bé loli Lâm Giai Miêu khỏi bệnh, nhà Lâm Lai Lễ bắt đầu có thói quen đưa đồ ăn qua Trì gia. Lớn thì cả con lợn rừng, nhỏ thì chút nấm chút rau dưa mới hái.

Hôm nay bà Lâm cố ý chưng một mẻ bánh gạo cho Trì Hử và một đĩa cá chạch chiên xù cho Miêu bệ hạ.

Sau khi tan tầm, Trì Hử ôm con mèo đã chơi chán trò Thiên sứ cosplay đến nông trại nhà Lâm Lai Lễ.

Từ xa xa đã nhìn thấy Miêu công công Miêu Tiểu Bàn đang đại chiến ba trăm hiệp với đám mèo hoang gần đó vì tranh giành địa bàn. Đã thành thái giám rồi mà đanh đá thế không biết =)))

Ở nông trại Hỷ Nhạc, một nhà Lâm Lai Lễ đều là fan cuồng của Miêu đại tiên, cho nên họ trân trọng đồ tử đồ tôn(?) của Miêu đại tiên như một lẽ đương nhiên. Nhà họ Lâm bố trí riêng một số địa điểm đặt thức ăn cho chúng nó. Vì lý do đó nơi đây trở thành địa điểm lý tưởng cho chúng mèo sinh sống, đồng thời cũng là nguyên do trực tiếp dẫn đến các cuộc tranh chấp ẩu đả giành giật chủ quyền, trường hợp nêu trên là một ví dụ.

Tình hình chiến đấu giữa đôi bên đang trong giai đoạn hết sức căng thẳng, mày gườm tao tao gườm mày, bên này tiến bên kia lùi, rất có khí thế quyết chiến Tử Cấm Thành. (Các bạn còn nhớ quyết đấu giữa Úc Hạo và Thích Cẩm Ninh được ví như Tây Môn Xuy Tuyết và Lục Tiểu Phụng tại Tử Cấm Thành chứ =))))

Chủ nhân của Miêu Tiểu Bàn – Viên Phi Bạch hết sức khẩn trương, hai tay nắm thật chặt chăm chú dõi theo cuộc chiến. Kể cũng lạ, một kẻ suốt ngày chết dí trong nhà, căn bản chỉ có thể làm bao cát cho người ta đánh, cả chủ cả mèo đều mũm mĩm đáng yêu như nhau, thế mà đào tạo được một con mèo có sức chiến đấu trâu bò như vậy khiến Viên Phi Bạch vô cùng kiêu ngạo, tự hào.

Vì sở thích mến ai là tặng đồ chơi xxx cho người ấy của Miêu Tiểu Bàn mà Viên Phi Bạch bị hàng xóm gán cho cái mác ‘biến, thái, cuồng, sex’. Thế nhưng anh ta thà chuyển nhà cũng không đánh đập hay vứt bỏ boss béo nhà mình. Có thể thấy Viên Phi Bạch thực sự yêu thương Miêu Tiểu Bàn.

Do đó, mặc dù Viên Phi Bạch hồ hởi quan khán thật đấy, nhưng mỗi khi thấy mèo béo nhà mình ăn vả, tát hay cắn là khuôn mặt trắng trắng tròn tròn lại nhăn như đít khỉ.

Cũng may hình ảnh kích thích này không duy trì được bao lâu. Miêu bệ hạ vừa xuất hiện, ‘quyết chiến Tử Cấm Thành’ nhanh chóng đổi thành ‘khi cảnh sát gặp du côn’. Phản ứng của chúng mèo cũng không có gì bất ngờ, trong vòng một nốt nhạc, mèo hoang thì chạy trối chết, Miêu công công lập tức chuyển mode hiền lương thục đức.

Một màn này đã chọt trúng điểm manh của Trì Hử, anh nâng đầu con mèo trong ngực, vừa cười vừa hôn tới tấp lên mặt mèo.

Dao Quang bệ hạ nghiêm mặt: … Tự chủ nhà mình thật dính, người!

Lái xe Điền ôm một đống lễ vật xuống xe: … Đại thiếu gia cười kìa, thật là khó hiểu, à không, thật là sâu xa!

Được rồi, không phải đám mèo này khiến Trì Hử buồn cười, chỉ là chúng nó khiến anh nhớ đến khoảng thời gian mèo Dao Quang mới tới nhà họ Trì.

Khi đó mèo Dao Quang vẫn là một quả cầu lông mơ mơ màng màng, trái tính trái nết, không cho sờ, không cho ôm, nhìn cũng không, việc gì cũng phải nghe mèo, không thích cái gì là làm um lên. Theo như hình dung của người giúp việc nhà họ Trì thì con mèo này kiếp trước chắc chắn làm công tác di dời và giải tỏa, hơn nữa còn mang họ Hùng!

Mãi cho đến một ngày Dao Quang gặp được một con mèo khác, chứng kiến con mèo nọ làm nũng bán manh trước mặt chủ nhân của nó. Bây giờ Trì Hử vẫn nhớ như in dáng vẻ trợn mắt há mồm khi ấy của pi sà ^^. Sau đó pi sà chạy ra góc tường nằm im thin thít cả một buổi chiều, chắc cảm thấy bản thân lạc đàn quá nên rầu rĩ đây mà… ╮(╯_╰)╭

Qua chuyện này, Dao Quang bệ hạ luôn tin tưởng bản thân là một con mèo đã thắp sáng kỹ năng ‘bán manh’ của mình.

Mỗi lần nghĩ tới những lúc Dao Quang bệ hạ cố gắng học làm mèo là Trì Hử lại buồn cười. Đương nhiên chuyện này không thể để bệ hạ biết.

Trì Hử và mèo Dao Quang đã đến, tất nhiên một nhà Lâm Lai Lễ sẽ nhiệt tình tiếp đón.

Bé loli Lâm Giai Miêu được Trì Hử tặng một chiếc túi màu hồng điểm hoa xanh xinh xắn, bên trong đựng đầy đồ ăn vặt, giọng nói trẻ thơ giòn tan vang lên, “Cám ơn vương tử ca ca, cám ơn Miêu đại tiên ạ~”

Đúng vậy, Trì đại thiếu là ‘vương tử ca ca’, còn Dao Quang bệ hạ… vẫn là ‘Miêu đại tiên’!

Từ lần đầu tiên gặp Trì Hử, bé loli đã đổ gục trước sự đẹp trai của Trì đại thiếu, kiên quyết nhận định anh là ‘vương tử ca ca’, về phần ‘Miêu đại tiên’, tất nhiên là học theo bố mẹ và bà nội. Từ nhỏ bé loli đã được rèn giũa để trở thành superfan của Miêu đại tiên đó nha ~

#



Một người một mèo mang theo đồ ngon bà Lâm nấu về nhà chính ăn cơm tối với cụ Trì.

Ông cụ nhớ tới Úc Liên và Tề Bân Úc đang ở khách sạn gần đây, dở khóc dở cười: “Hai mẹ con nhà này thật lắm điều”.

Hai mẹ con Úc Liên và Tề Bân Úc sau khi bị Dao Quang bệ hạ từ chối thẳng thừng, dù đã trở mặt nói lời cay độc nhưng cũng chưa rời tỉnh X. Chắc vì chứng minh cho câu nói ‘Trên đời này cóc ba chân mới hiếm chứ hoà thượng đạo sĩ thì thiếu gì, quơ đại cũng được một người’, cùng ngày, hai mẹ con di chuyển tới chùa Ngân Hạnh hương khói thịnh vượng.

Tiếc rằng hoà thượng đạo sĩ đúng là không thiếu, quơ đại cũng được một người, nhưng không phải ai cũng có thể giải quyết vấn đề của Tề Bân Úc. Mà dù gặp được người có năng lực, với thái độ tự cao tự đại, coi người khác như osin của bà Úc thì 99,99% là đắc tội người ta.

Phương trượng chủ trì của Ngân Hạnh tự đúng là có chút năng lực, đại sư vừa nói rằng bản thân bất lực, hy vọng hai vị về sau làm nhiều việc thiện, tích nhiều công đức, có lẽ sẽ có cơ hội xoay chuyển… Úc Liên liền bật dậy, cao quý lãnh diễm tỏ vẻ, biết bản phu nhân một năm tham gia bao nhiêu đêm tiệc từ thiện không, tiền đổ vào đó mua cả tòa miếu của ông vẫn còn dư đấy!

Tóm lại, nghe nói phương trượng đức cao vọng trọng suýt chút nữa bị bà ta làm cho tức ngất.

Hai mẹ con nhà này đắc tội người ta, không nói chuyện có năng lực hay không, ít nhất những chùa miếu đạo quán đoan chính biết được tin này, thấy bọn họ là đóng cửa không tiếp khách, không trêu vào được chẳng lẽ không trốn? Người có bản lĩnh thì không thấy, mà kẻ chủ động ra mặt nghìn phần nghìn là vì tiền, có thể tượng tượng mấy hôm nay Úc Liên và con trai trải qua vô cùng đặc sắc.

Vì cả hai đều mang thuộc tính ‘cực phẩm’, để đề phòng chuyện ngoài ý muốn thì một khi mẹ con Úc Liên còn chưa rời tỉnh X, Trì gia vẫn sẽ chú ý đến họ, bởi vậy chuyện um sùm của hai mẹ con nhà này bên Trì gia cũng biết chút ít.

“Bọn họ đến khu suối nước nóng làm gì?”

Nghi vẫn của cụ Trì rất nhanh đã có đáp án.

Đại khái là trở mặt mới được vài hôm, sau khi đến khu suối nước nóng, Úc Liên và Tề Bân Úc do dự nửa ngày, cuối cùng vẫn không thể vứt bỏ mặt mũi để đến nhà họ Trì, vì thế gọi thẳng cho bác cả Úc Tái Chu của Trì Hử khóc lóc kể lể, à, kể tội nữa.

Úc Tái Chu bận trăm công nghìn việc bị mẹ con Úc Liên làm cho đau cả đầu, vốn cũng định mặc kệ nhưng sợ hai mẹ con nhà này lại làm phiền cụ Úc nên thôi, cố gắng nghe cho hết, giải quyết xong công chuyện liền gọi cho cháu ngoại trai.

Nghĩ thôi cũng biết bà già Úc Liên cục súc chưa bao giờ khoan dung với con cháu sẽ nói gì, nào là lâu thế rồi mà Trì Hử không thèm qua thăm bà bá này, nào là thằng đó nó có thèm quan tâm đến sống chết của anh mình đâu. Chờ bả khóc lóc kể lể chán chê từ chuyện mình sang chuyện mẹ mình thì Úc Tái Chu mới được nghe mục đích chính của cuộc gọi này – Trì Hử có thể không giúp nhưng phải đưa cho họ viên hổ phách đang đeo trên cổ.

Trì Hử khẽ hạ mắt nghe Úc Tái Chu thuật lại câu chuyện, gật gật đầu nói: “Bác cả yên tâm, con sẽ xử lý chuyện này.”

Úc Tái Chu hỏi thăm cháu trai vài câu rồi mới cúp điện thoại.

Trì Hử cọ cọ cằm lên đầu mèo, giọng nói lúc này mới có chút cảm xúc, “Đòi hổ phách, xem ra gặp được người biết hàng.”

“Meo meo~”

Móng vuốt sắc bén bắn ra, Dao Quang bệ hạ hùng hổ quơ quơ móng vuốt.

Trì Hử vội vàng nắm lấy tay mèo.

“Dao Quang bệ hạ, chúng ta nên về phòng ngủ thôi.” Thừa lúc ông cụ còn chưa phát hiện bàn trà cổ mà ông hao tâm tổn trí mang về đã xuất hiện vài vết cào.

#

Lòng hiếu kỳ của loài mèo đến nhanh mà đi cũng nhanh. Sau khi chơi chán trò nhập vai, Dao Quang bệ hạ lại đào móc ra đam mê post ảnh bản thân trong tạo hình mèo lên Weibo, không hề có tí nào gọi là xấu hổ.

Ngoại trừ tự ôm ipad chụp hình thì Meo meo còn yêu cầu tự chủ thân yêu bỏ công bỏ việc làm trò vớ vẩn cùng nó.

Đương nhiên, tổng giám đốc Trì cũng vô cùng hứng thú với việc chụp ảnh mèo nhà mình, chơi hoài không ngán.



Vì thế, sau ‘Miêu bệ hạ đội vương miện hoa lệ cao quý’, các post lần lượt lên sàn là ‘Mèo Dao Quang ngậm cái tẩu làm bằng san hô đỏ, ra vẻ ta đây nạnh nùng’, ‘Mèo trắng nằm trên đệm mềm chơi với quả cầu mã não’, ‘Một bàn tay trắng nõn thon dài cầm lấy con cá vàng bằng ngọc phỉ thúy vô cùng sống động, Miêu bệ hạ nhìn chằm chằm ‘con mồi’ phía trước, mắt mèo kim lục tròn xoe như viên bi, đáng yêu khôn tả’…

Chuẩn rồi, Miêu bệ hạ vừa phơi nắng vừa chụp hình, cũng không quên ‘phơi’ luôn những món quà đủ màu sắc mà Trì Hử tặng cho mình.

Bộ ảnh này vừa public, nhóm người miêu khống đồng loạt ôm ngực, kêu gào đòi bệ hạ bao dưỡng~

“Bệ hạ bệ hạ, xin được bao dưỡng, em đây chịu thương chịu khó, gi gỉ gì gi cái gì cũng có!”

“Kỹ năng vuốt lông bóp chân của em là số zách đó bệ hạ!”

“Bệ hạ bệ hạ, ngài xem Mỹ Mỹ nhà em thế nào, tiếng kêu meo meo mềm mịn ngọt ngào, vừa an tĩnh lại thông minh, là giống mèo Nga mắt xanh đó ạ~”

“Lầu trên lượn đi! Bệ hạ là của chung, người hay mèo đều không được nhúng chàm!”

“Huhuhu~ Cuối cùng cũng đã hiểu vì sao Miêu bệ hạ không thèm để ý đến mấy cái cần câu mèo, rối bông, cầu lông rồi~ Nhìn đồ chơi của bệ hạ kia kìa, nào là pha lê, phỉ thúy, mã não, san hô… Giám đốc ơi là giám đốc, anh giàu như thế thì chúng em biết sống sao~”

“Giám đốc ơi giám đốc, anh thấy em thế nào, giọng nói mềm mại ngọt ngào, vừa an tĩnh lại thông minh, là người mẫu trẻ mang hai dòng máu Nga – Trung đó ạ~”

“Lầu trên lượn đi! Giám đốc là của chung, đàn ông hay đàn bà đều không được nhúng chàm!”

“Thím trên cũng cút nốt đi! Đây là Weibo của trợ lý Bạch biết không, sự thật đã rõ mười mươi biết không, đừng có lừa mình dối người nữa biết không! ”

“Sự thật đã quá rõ ràng +1, trợ lý Bạch, đêm hôm khuya khoắt, lại ở nhà giám đốc chụp ảnh mèo~”

“Sự thật đã quá rõ ràng +3, ban công ban công lại thấy cảnh đêm ngoài ban công, phòng ngủ phòng ngủ vẫn là ở phòng ngủ, nam thần ơi là nam thần, buổi tối hai người không ngủ được hay sao mà đi chụp mèo thế~”

“Sự thật đã quá rõ ràng +6, Miêu bệ hạ là của giám đốc, giám đốc là của trợ lý Bạch, cảm thấy bản thân thật thông minh~”

Không thể không cảm thán mấy chị mấy cô có năng lực thừa nhận vượt xa các anh, đúng là sinh vật kỳ lạ. Không cần biết nam thần ở với mèo hay ở với nam thần khác, chỉ cần không rơi vào tay con yêu nữ nào là ô kê hết, chị em có thể nhanh chóng vui tươi hớn hở tìm ra niềm vui mới rồi lại vui vẻ như trước.

Về phần trợ lý Bạch – Bạch Dao Quang, vì luôn chụp mèo của giám đốc, lại cứ nhè buổi tối mà chụp, khụ, thực ra điều này cũng bình thường, mèo Dao Quang theo tự chủ đến công ty, tan tầm mới về nhà, ăn xong cơm chiều rồi lại chơi điện tử, lúc nhớ ra việc chụp ảnh thì trời tối cmnr.

Thế nhưng quần chúng lại không nghĩ như vậy, bởi vì độ đẹp của trợ lý Bạch thực sự quá quá mức, khiến quần chúng sinh sống trong thế giới chỉ nhìn cái mặt này cảm thấy hâm mộ ghẹn tỵ hận hết sức.

Ai nói đàn bà đẹp mới tâm cơ?

Huhuhuhuhu~quả nhiên đàn ông đẹp mới là tâm cơ nhất! Tủi thân vler T^T

Khá khen cho trợ lý Bạch!

Khá khen cho trợ lý Bạch +1

Khá khen cho trợ lý Bạch +2

Khá khen cho trợ lý Bạch +xxx

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

Nhận xét của độc giả về truyện Ngày Bình Thường Của Miêu Bệ Hạ

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook