Ngày Bình Thường Của Miêu Bệ Hạ
Chương 83
Uyển Nhược Du Long
16/09/2020
Căn cứ theo bản đồ của Miêu bệ hạ, sau khi tắm rửa sạch sẽ chải đầu đẹp đẽ, một người một mèo lên xe thẳng tiến đến mục tiêu ngày hôm nay – một quán lẩu bò tảng gia truyền.
Xét thấy một con mèo đi ăn lẩu có hơi lạ lùng, không khéo còn bị đưa lên mạng ấy chứ. Vì thế để tránh chuyện ngoài ý muốn, tới bãi đỗ xe Dao Quang bệ hạ bèn chuyển sang hình thức soái ca vạn người mê~
Nhà hàng rất đông khách, dịp cuối tuần hay ngày lễ Tết, không chỉ dân địa phương mà ngay cả thực khách từ các thành thị xung quanh cũng dẫn theo gia đình, bạn bè tới đây ăn lẩu, khi ấy dòng người xếp hàng cứ phải gọi là dài dằng dặc.
Theo độ nóng của bộ phim “Tìm về may mắn”, Dao Quang bệ hạ tuy không có mấy cảnh nhưng hình tượng thiên sứ trong phim quá mức ấn tượng, vô số khán giả đã ‘phải lòng’ pi sà ngay từ cái nhìn đầu tiên… Khụ, tóm lại là, bây giờ không cần Trì đại thiếu phải ra mặt mà chỉ cần ‘mặt tiền’ của Dao Quang bệ hạ vừa ló ra là em gái lễ tân đã đứ đừ đừ, chạy vội đi gọi bà chủ. Chủ quán có mặt ngay tức khắc, nhanh chóng sắp xếp cho hai người vào phòng VIP nhất, một loạt động tác trôi chảy liền mạch vô cùng dứt khoát.
Đến khi khách đã yên vị tại chỗ, chủ quán còn tự mình bưng trà và điểm tâm lên bàn, xong xuôi mới bẽn lẽn như gái đôi mươi ướm hỏi: “Bạch, Bạch, Bạch, trợ lý Bạch, có thể cho tôi, tôi, tôi, tôi xin chữ ký được không? À, tôi, tôi xin cho con gái ấy mà hahaha~”
Em nhân viên đứng ngoài suýt đập đầu vào tường: …Bà chủ à, sao lại không tuân thủ “nữ tắc” (quan niệm xưa về đạo đức của người phụ nữ), à nhầm, sao lại chẳng biết xẩu hổ như thế! Trước mặt nam thần mà ăn không nói có như vầy hả? Con gái thì không có, nhưng cháu nội thì đến tuổi học mẫu giáo rồi đấy!
Dao Quang bệ hạ với năng lực ‘vẽ’ chữ hết sức ‘ba chấm’, rất là giả dối, khụ, rất là bình tĩnh mỉm cười nói với chủ quán: “Xin lỗi, tôi chỉ là diễn viên khách mời thôi, công việc chính của tôi là trợ lý cá nhân của tổng giám đốc~”
Âm tiết cuối cùng quanh quẩn nơi đầu lưỡi, tiếp đó pi sà ‘giả dối’ rót trà cho tự chủ, ra vẻ ta đây rất ư là ‘chuyên nghiệp’.
Bà chủ quán và em nhân viên cảm thấy như bị điện giật: …Và tui muốnnnnnn~ hét lên cho thỏa nỗi sướnggggg~ ~(*≧∀≦*)~
Một nồi thịt bò và thức ăn kèm mau chóng được bưng lên.
Hết việc, cuối cùng cả chủ và nhân viên đều phải lui ra ngoài, nhưng vẫn hết sức lưu luyến ngoái đầu lại dặn dò ‘Cần gì cứ gọi nha’ đến lần thứ ba mới thôi.
Nước lẩu ninh từ xương bò, nêm nếm gia vị vừa phải. Hương thơm nức mũi tỏa ra từ nồi nước dùng đo đỏ, sóng sánh đậm đà. Bên trong là tảng thịt bò được hầm thật mềm, hơi cay cay, béo mà không ngấy, sắc hương vị đủ cả, xứng đáng với hàng trăm hàng ngàn lời đề cử. Bữa sáng bữa trưa chỉ ăn qua loa, nên giờ pi sà và tự chủ chiến đấu vô cùng hăng hái.
Biết tự chủ nhà mình không ăn quen đồ mỡ béo cay nóng như thế này, Dao Quang bệ hạ bèn kẹp một ít thịt bò cho vào vỏ bánh làm thành một cái xíu mại đơn giản rồi bỏ vào đĩa cho tự chủ.
Nhìn Dao Quang bệ hạ thoăn thoắt thoăn thoắt, Trì Hử mím môi, cố gắng không bật cười.
Mỗi lần hầu hạ mèo cưng tắm rửa, ‘tay trái tay phải’ là trò chơi Trì đại thiếu thích nhất. Dao Quang bệ hạ không thể phân biệt được bên trái bên phải nhưng ứ chịu nhận. Mỗi lần nhìn pi sà ướt nhẹp tựa vào thành bồn nghiêm mặt tự hỏi đâu là tay trái đâu là tay phải, thật sự là… nhìn hoài không chán~
Thôi nào, thật ra chuyện này không thể trách pi sà, ai bảo ông trời thiên vị quá làm chi.
Bình thường lúc phân chia tay trái tay phải, người ta thường căn cứ vào bên tay hoạt động thoải mái dễ dàng nhất. Tiếc là Dao Quang bệ hạ tay nào cũng thuận, chả có gì khác biệt ╮(╯▽╰)╭ Do đó khái niệm trái phải của pi sà không được rõ ràng cho lắm.
Khi rời quán lẩu, phố đã lên đèn.
Con phố bên cạnh nhà hàng có một khu chợ đêm chuyên bán đồ ăn vặt. Dao Quang bệ hạ hồ hởi kéo tự chủ nhà mình qua đó. Vừa nãy bà chủ quán lẩu có nói, trong chợ đêm có nhà họ Vương làm gà rang muối cực ngon, còn có một quán chuyên bán đậu phộng rang đường cũng tuyệt lắm. Pi sà vừa ăn hết 3 suất thịt bò tỏ ý, trẫm muốn mua “một ít” về ăn khuya~ (¬‿¬)
Vì nhan sắc quá mức mĩ miều, Dao Quang bệ hạ bèn chọn chỗ vắng người biến lại thành mèo nằm trong lòng tự chủ. À đấy, kỹ năng hoán đổi từ mèo sang người, từ người sang mèo của pi sà vô cùng ‘pờ rồ’, thừa sức khiến mấy bạn papazazi không biết đâu mà lần~
“Đi ra chỗ khác! Sao mày lại về đây!”
“Đi mau, đã nói nhà tao không nuôi mày nữa rồi. Không cho mày ăn đâu, mày cút ra đi.”
“Ông nói với nó làm gì, nó có hiểu đâu, đuổi thì cứ đuổi đi. Trông cái đống tởm lợm trên người nó này, mất hết cả khẩu vị. Chúng ta còn phải làm ăn buôn bán nữa đấy! Đều tại ông, đã bảo vứt xa xa vào, giờ nó lại mò về kìa…”
“Sao lại trách tôi? Lần này vứt rõ xa rồi còn gì nữa, ai biết nó vẫn mò về được chứ.”
“Grư~”
Trong một góc hẻo lánh của khu phố, phía trước một quầy bán hàng ăn vặt có một chú chó Đài Loan đen thui nằm đó, đối mặt với chủ nhân đang cầm chổi đuổi đánh, nó chỉ biết rên ư ử.
Có lẽ còn mang cả huyết thống của sói nên con chó trông to lớn hơn hẳn so với giống chó Đài Loan thông thường, chỉ là sau khi bị chủ nhân đuổi ra khỏi nhà, vết thương ngoài da vốn không nghiêm trọng giờ đã lở loét, lại thêm mấy ngày nhịn đói, lưu lạc nơi đầu đường xó chợ khiến nó càng thêm thảm hại.
Chú chó đen thui gầy gò bẩn thỉu lại còn bị loét da, nhìn qua đúng là vừa ghê vừa sợ. Tuy nhiên, người từng tiếp xúc với nó đều biết, Đại Hắc là một con chó rất ngoan rất thông minh, thấy nó bị đối xử như vậy cũng không đành lòng, bèn nói hộ một hai câu.
“Ông chủ à, chú xem Đại Hắc cũng thật khổ, tôi nghe chú bảo bỏ nó ở chỗ rất xa mà vẫn tìm được đường về, chứng tỏ đây là một con chó rất mực trung thành, một con chó hiếm có đấy chú.”
“Đúng vậy, nhà chú chuyển đi nơi khác rồi, mà cửa hàng này Đại Hắc mới tới có một lần lúc bé, ấy thế mà vẫn nhớ…”
“Xí, tôi nói mấy cậu đúng là cái đồ ăn no rửng mỡ chuyên lo chuyện bao đồng! Con chó này da sắp hoại tử hết rồi, bán cho lò mổ người ta cũng đ* thèm mua, có khi còn truyền bệnh nguy hiểm. Nuôi nó à, thế mấy người định nuôi nó ở đâu, nói tôi nghe coi? Nuôi trong nhà nhỡ con tôi bị làm sao thì sao, mấy người có chịu trách nhiệm không? Nuôi ở cửa hàng, đừng đùa, nhìn nó khách còn ăn được à? Các cậu là người tốt, con chó này cũng tốt, ờ, thế thì mang về nuôi đi!”
Nhận về một tràng phản pháo vô cùng cục súc khiến nhóm thanh niên có lòng bênh vực cho Đại Hắc không biết phải làm gì hơn. Bọn họ là dân tỉnh lẻ lên đây làm thuê, công việc cực nhọc, ăn còn không có mà ăn, lại ở phòng trọ giá rẻ không thể nuôi chó, hơn nữa bệnh ngoài da của Đại Hắc đúng là rất nghiêm trọng, đáng thương thì đáng thương thật đấy, nhưng bọn họ… aizz, cũng chỉ đành thỉnh thoảng cho con chó này ít thức ăn mà thôi.
Thực ra tình huống tương tự như vậy cũng chẳng hiếm. Rất nhiều người nhất thời hứng khởi mang chó mèo về nuôi nhưng cuối cùng lại tìm đủ mọi lý do để vứt bỏ chúng nó, mặc kệ chúng nó lưu lạc đó đây, tự sinh tự diệt.
Một con chó nhà không đáng tiền thôi mà, khi bé thì nhỏ nhỏ xinh xinh mũm mĩm đáng yêu, hai vợ chồng bị con trai làm nũng cũng đành mang nó về. Ngày qua ngày con chó lớn dần, ăn nhiều hơn, tuy không thích nhưng bọn hõ vẫn miễn cưỡng nuôi nó. Nhưng khi chủ nhà không cho nuôi chó nữa mà còn chó này vừa khéo lại bị bệnh, bọn họ liền vứt bỏ nó như vứt bỏ một thứ phế phẩm.
Chú chó đen sức cùng lực kiệt, vất vả lắm mới từ ngoài thành tìm về nhà, sau khi bị chủ nhân cầm chổi đuổi đánh, nó đành lui vào một góc sạch sẽ duy nhất bên đường, đôi mắt thông minh nhìn về phía cửa hàng, ngỡ ngàng và đau thương.
“Meo meo~”
Mua xong đồ ăn khuya, trước khi rời đi, Dao Quang bệ hạ quay sang ‘meo’ một tiếng với Đại Hắc.
Trong nháy mắt nhìn thấy mèo trắng, Đại Hắc những muốn xù lông, nhưng tiếc rằng số lông còn lại trên người nó không được bao nhiêu, không phải muốn xù là xù lên được. Không chống lại được áp lực từ phía mèo Dao Quang, Đại Hắc cũng chẳng dám có suy nghĩ chạy trốn, đành nơm nớp đến trước mặt một người một mèo, chủ động nằm xuống phơi bụng tỏ ý đầu hàng~
Trì Hử và mèo Dao Quang: …Con chó này, thông minh hơn nhiều so với ngáo ngơ Củ Cải nhà Kha Nguyên.
Một người một mèo đi đằng trước, Đại Hắc chưa nhận được lệnh rời đi đành lẽo đẽo theo sau. Mãi cho đến một góc không người, mèo Dao Quang mới ném một quả cầu ánh sáng màu trắng về phía Đại Hắc. Làn da nhiễm trùng lở loét và dấu vết đánh đập ở hai chi sau nhanh chóng dùng tốc độ mắt thường có thể thấy được lành lại. Sau đó, một ngọn lửa màu trắng rất nhỏ xuất hiện, lập tức thiêu trụi làn khói đen mơ hồ người bình thường chẳng thể nhìn thấy đang bám trên cơ thể con chó.
Hôm qua mới hấp thụ Đế Lưu Tương nên Dao Quang bệ hạ hiếm khi tốt bụng hào phóng một lần.
Có một số động vật vô cùng thông minh, rất có linh tính, như con chó này chẳng hạn, đáng tiếc không gặp được người chủ tốt. Rõ ràng đang chịu tai thay cho gia chủ, ấy thế mà thấy nó bị bệnh họ liền nhẫn tâm đuổi nó đi.
Tìm một tiệm chăm sóc thú cưng tắm rửa sạch sẽ cho Đại Hắc mới khỏi bệnh, sau đó dẫn nó về khách sạn ở tạm trong ổ chó. Chủ trước của nó không biết nhìn hàng thì thôi chứ nó thông minh như vậy, người ta còn tranh nhau nhận nuôi ấy chứ, không lo không tìm được chốn dung thân.
Pi sà lại sõng soài trên giường, bụng no nên tâm tình của Dao Quang bệ hạ rất tốt, thế là lên mạng xem xem ảnh chụp trước và sau khi thành tinh của mình đã gây xôn xao dư luận như thế nào.
Nhất là bức ảnh sau khi thành tinh, người nào tinh mắt, thôi đi, chỉ cần mắt không bị dị tật đều có thể phát hiện, trên tấm kính phía sau trợ lý Bạch là ảnh ngược của sếp Trì trong chiếc áo choàng tắm, vô cùng rõ nét.
Nhìn lại dòng caption của trợ lý Bạch, cái gì mà – Thưởng thức Đế Lưu Tương cùng tự chủ. Một đêm khó quên.
Áo tắm, khách sạn, đêm khuya, tự chủ, cùng thưởng thức Đế Lưu Tương, khó quên gì gì đó, mọi người ầm ầm bấm “Like” cho trợ lý Bạch Dao Quang với cái mác ‘mỹ nam tâm cơ’ khó có thể thay đổi!
“Không biết vì sao, ba chữ Đế Lưu Tương thốt ra từ miệng trợ lý Bạch trong hoàn cảnh này khiến tui không thể không nghĩ theo chiều hướng ấy ấy~ (* ̄∇ ̄*)” (‘Tương’ trong Đế Lưu Tương đồng âm với ‘tương’ trong ‘tương tương nhưỡng nhưỡng’, vietsub là ‘xxoo’ hay dân gian thường gọi với cái tên mĩ miều – ‘chịch’ =)))
“Đồng ý hai tay hai chân, lượng thông tin trong những lời này là quá lớn~”
“Úi giời cao đất dày ơiiiiii~ ngại ngùng quá đi thui~ em còn chưa 18~ *đỏ mặt*”
“Trợ lý Bạch đâu rồi! Có gan đăng ảnh xin hãy có gan giải thích! You có chắc ‘thưởng thức Đế Lưu Tương với sếp Trì trong khách sạn’ đơn thuần chỉ là ‘thưởng thức’ trên mặt chữ?”
“Ắt có thâm ý, trợ lý Bạch giải thích đi +1”
“Ắt có thâm ý, trợ lý Bạch giải thích đi +2”
“Ắt có thâm ý, trợ lý Bạch giải thích đi +23333” (23333 là hahahaha ấy~)
…
_____________
*Chó Đài Loan hay chó Takasago, là giống chó nhà bản địa của Đài Loan, thuộc giống chó săn cổ xưa:
* Xíu mại:
* Đậu phộng rang đường:
Xét thấy một con mèo đi ăn lẩu có hơi lạ lùng, không khéo còn bị đưa lên mạng ấy chứ. Vì thế để tránh chuyện ngoài ý muốn, tới bãi đỗ xe Dao Quang bệ hạ bèn chuyển sang hình thức soái ca vạn người mê~
Nhà hàng rất đông khách, dịp cuối tuần hay ngày lễ Tết, không chỉ dân địa phương mà ngay cả thực khách từ các thành thị xung quanh cũng dẫn theo gia đình, bạn bè tới đây ăn lẩu, khi ấy dòng người xếp hàng cứ phải gọi là dài dằng dặc.
Theo độ nóng của bộ phim “Tìm về may mắn”, Dao Quang bệ hạ tuy không có mấy cảnh nhưng hình tượng thiên sứ trong phim quá mức ấn tượng, vô số khán giả đã ‘phải lòng’ pi sà ngay từ cái nhìn đầu tiên… Khụ, tóm lại là, bây giờ không cần Trì đại thiếu phải ra mặt mà chỉ cần ‘mặt tiền’ của Dao Quang bệ hạ vừa ló ra là em gái lễ tân đã đứ đừ đừ, chạy vội đi gọi bà chủ. Chủ quán có mặt ngay tức khắc, nhanh chóng sắp xếp cho hai người vào phòng VIP nhất, một loạt động tác trôi chảy liền mạch vô cùng dứt khoát.
Đến khi khách đã yên vị tại chỗ, chủ quán còn tự mình bưng trà và điểm tâm lên bàn, xong xuôi mới bẽn lẽn như gái đôi mươi ướm hỏi: “Bạch, Bạch, Bạch, trợ lý Bạch, có thể cho tôi, tôi, tôi, tôi xin chữ ký được không? À, tôi, tôi xin cho con gái ấy mà hahaha~”
Em nhân viên đứng ngoài suýt đập đầu vào tường: …Bà chủ à, sao lại không tuân thủ “nữ tắc” (quan niệm xưa về đạo đức của người phụ nữ), à nhầm, sao lại chẳng biết xẩu hổ như thế! Trước mặt nam thần mà ăn không nói có như vầy hả? Con gái thì không có, nhưng cháu nội thì đến tuổi học mẫu giáo rồi đấy!
Dao Quang bệ hạ với năng lực ‘vẽ’ chữ hết sức ‘ba chấm’, rất là giả dối, khụ, rất là bình tĩnh mỉm cười nói với chủ quán: “Xin lỗi, tôi chỉ là diễn viên khách mời thôi, công việc chính của tôi là trợ lý cá nhân của tổng giám đốc~”
Âm tiết cuối cùng quanh quẩn nơi đầu lưỡi, tiếp đó pi sà ‘giả dối’ rót trà cho tự chủ, ra vẻ ta đây rất ư là ‘chuyên nghiệp’.
Bà chủ quán và em nhân viên cảm thấy như bị điện giật: …Và tui muốnnnnnn~ hét lên cho thỏa nỗi sướnggggg~ ~(*≧∀≦*)~
Một nồi thịt bò và thức ăn kèm mau chóng được bưng lên.
Hết việc, cuối cùng cả chủ và nhân viên đều phải lui ra ngoài, nhưng vẫn hết sức lưu luyến ngoái đầu lại dặn dò ‘Cần gì cứ gọi nha’ đến lần thứ ba mới thôi.
Nước lẩu ninh từ xương bò, nêm nếm gia vị vừa phải. Hương thơm nức mũi tỏa ra từ nồi nước dùng đo đỏ, sóng sánh đậm đà. Bên trong là tảng thịt bò được hầm thật mềm, hơi cay cay, béo mà không ngấy, sắc hương vị đủ cả, xứng đáng với hàng trăm hàng ngàn lời đề cử. Bữa sáng bữa trưa chỉ ăn qua loa, nên giờ pi sà và tự chủ chiến đấu vô cùng hăng hái.
Biết tự chủ nhà mình không ăn quen đồ mỡ béo cay nóng như thế này, Dao Quang bệ hạ bèn kẹp một ít thịt bò cho vào vỏ bánh làm thành một cái xíu mại đơn giản rồi bỏ vào đĩa cho tự chủ.
Nhìn Dao Quang bệ hạ thoăn thoắt thoăn thoắt, Trì Hử mím môi, cố gắng không bật cười.
Mỗi lần hầu hạ mèo cưng tắm rửa, ‘tay trái tay phải’ là trò chơi Trì đại thiếu thích nhất. Dao Quang bệ hạ không thể phân biệt được bên trái bên phải nhưng ứ chịu nhận. Mỗi lần nhìn pi sà ướt nhẹp tựa vào thành bồn nghiêm mặt tự hỏi đâu là tay trái đâu là tay phải, thật sự là… nhìn hoài không chán~
Thôi nào, thật ra chuyện này không thể trách pi sà, ai bảo ông trời thiên vị quá làm chi.
Bình thường lúc phân chia tay trái tay phải, người ta thường căn cứ vào bên tay hoạt động thoải mái dễ dàng nhất. Tiếc là Dao Quang bệ hạ tay nào cũng thuận, chả có gì khác biệt ╮(╯▽╰)╭ Do đó khái niệm trái phải của pi sà không được rõ ràng cho lắm.
Khi rời quán lẩu, phố đã lên đèn.
Con phố bên cạnh nhà hàng có một khu chợ đêm chuyên bán đồ ăn vặt. Dao Quang bệ hạ hồ hởi kéo tự chủ nhà mình qua đó. Vừa nãy bà chủ quán lẩu có nói, trong chợ đêm có nhà họ Vương làm gà rang muối cực ngon, còn có một quán chuyên bán đậu phộng rang đường cũng tuyệt lắm. Pi sà vừa ăn hết 3 suất thịt bò tỏ ý, trẫm muốn mua “một ít” về ăn khuya~ (¬‿¬)
Vì nhan sắc quá mức mĩ miều, Dao Quang bệ hạ bèn chọn chỗ vắng người biến lại thành mèo nằm trong lòng tự chủ. À đấy, kỹ năng hoán đổi từ mèo sang người, từ người sang mèo của pi sà vô cùng ‘pờ rồ’, thừa sức khiến mấy bạn papazazi không biết đâu mà lần~
“Đi ra chỗ khác! Sao mày lại về đây!”
“Đi mau, đã nói nhà tao không nuôi mày nữa rồi. Không cho mày ăn đâu, mày cút ra đi.”
“Ông nói với nó làm gì, nó có hiểu đâu, đuổi thì cứ đuổi đi. Trông cái đống tởm lợm trên người nó này, mất hết cả khẩu vị. Chúng ta còn phải làm ăn buôn bán nữa đấy! Đều tại ông, đã bảo vứt xa xa vào, giờ nó lại mò về kìa…”
“Sao lại trách tôi? Lần này vứt rõ xa rồi còn gì nữa, ai biết nó vẫn mò về được chứ.”
“Grư~”
Trong một góc hẻo lánh của khu phố, phía trước một quầy bán hàng ăn vặt có một chú chó Đài Loan đen thui nằm đó, đối mặt với chủ nhân đang cầm chổi đuổi đánh, nó chỉ biết rên ư ử.
Có lẽ còn mang cả huyết thống của sói nên con chó trông to lớn hơn hẳn so với giống chó Đài Loan thông thường, chỉ là sau khi bị chủ nhân đuổi ra khỏi nhà, vết thương ngoài da vốn không nghiêm trọng giờ đã lở loét, lại thêm mấy ngày nhịn đói, lưu lạc nơi đầu đường xó chợ khiến nó càng thêm thảm hại.
Chú chó đen thui gầy gò bẩn thỉu lại còn bị loét da, nhìn qua đúng là vừa ghê vừa sợ. Tuy nhiên, người từng tiếp xúc với nó đều biết, Đại Hắc là một con chó rất ngoan rất thông minh, thấy nó bị đối xử như vậy cũng không đành lòng, bèn nói hộ một hai câu.
“Ông chủ à, chú xem Đại Hắc cũng thật khổ, tôi nghe chú bảo bỏ nó ở chỗ rất xa mà vẫn tìm được đường về, chứng tỏ đây là một con chó rất mực trung thành, một con chó hiếm có đấy chú.”
“Đúng vậy, nhà chú chuyển đi nơi khác rồi, mà cửa hàng này Đại Hắc mới tới có một lần lúc bé, ấy thế mà vẫn nhớ…”
“Xí, tôi nói mấy cậu đúng là cái đồ ăn no rửng mỡ chuyên lo chuyện bao đồng! Con chó này da sắp hoại tử hết rồi, bán cho lò mổ người ta cũng đ* thèm mua, có khi còn truyền bệnh nguy hiểm. Nuôi nó à, thế mấy người định nuôi nó ở đâu, nói tôi nghe coi? Nuôi trong nhà nhỡ con tôi bị làm sao thì sao, mấy người có chịu trách nhiệm không? Nuôi ở cửa hàng, đừng đùa, nhìn nó khách còn ăn được à? Các cậu là người tốt, con chó này cũng tốt, ờ, thế thì mang về nuôi đi!”
Nhận về một tràng phản pháo vô cùng cục súc khiến nhóm thanh niên có lòng bênh vực cho Đại Hắc không biết phải làm gì hơn. Bọn họ là dân tỉnh lẻ lên đây làm thuê, công việc cực nhọc, ăn còn không có mà ăn, lại ở phòng trọ giá rẻ không thể nuôi chó, hơn nữa bệnh ngoài da của Đại Hắc đúng là rất nghiêm trọng, đáng thương thì đáng thương thật đấy, nhưng bọn họ… aizz, cũng chỉ đành thỉnh thoảng cho con chó này ít thức ăn mà thôi.
Thực ra tình huống tương tự như vậy cũng chẳng hiếm. Rất nhiều người nhất thời hứng khởi mang chó mèo về nuôi nhưng cuối cùng lại tìm đủ mọi lý do để vứt bỏ chúng nó, mặc kệ chúng nó lưu lạc đó đây, tự sinh tự diệt.
Một con chó nhà không đáng tiền thôi mà, khi bé thì nhỏ nhỏ xinh xinh mũm mĩm đáng yêu, hai vợ chồng bị con trai làm nũng cũng đành mang nó về. Ngày qua ngày con chó lớn dần, ăn nhiều hơn, tuy không thích nhưng bọn hõ vẫn miễn cưỡng nuôi nó. Nhưng khi chủ nhà không cho nuôi chó nữa mà còn chó này vừa khéo lại bị bệnh, bọn họ liền vứt bỏ nó như vứt bỏ một thứ phế phẩm.
Chú chó đen sức cùng lực kiệt, vất vả lắm mới từ ngoài thành tìm về nhà, sau khi bị chủ nhân cầm chổi đuổi đánh, nó đành lui vào một góc sạch sẽ duy nhất bên đường, đôi mắt thông minh nhìn về phía cửa hàng, ngỡ ngàng và đau thương.
“Meo meo~”
Mua xong đồ ăn khuya, trước khi rời đi, Dao Quang bệ hạ quay sang ‘meo’ một tiếng với Đại Hắc.
Trong nháy mắt nhìn thấy mèo trắng, Đại Hắc những muốn xù lông, nhưng tiếc rằng số lông còn lại trên người nó không được bao nhiêu, không phải muốn xù là xù lên được. Không chống lại được áp lực từ phía mèo Dao Quang, Đại Hắc cũng chẳng dám có suy nghĩ chạy trốn, đành nơm nớp đến trước mặt một người một mèo, chủ động nằm xuống phơi bụng tỏ ý đầu hàng~
Trì Hử và mèo Dao Quang: …Con chó này, thông minh hơn nhiều so với ngáo ngơ Củ Cải nhà Kha Nguyên.
Một người một mèo đi đằng trước, Đại Hắc chưa nhận được lệnh rời đi đành lẽo đẽo theo sau. Mãi cho đến một góc không người, mèo Dao Quang mới ném một quả cầu ánh sáng màu trắng về phía Đại Hắc. Làn da nhiễm trùng lở loét và dấu vết đánh đập ở hai chi sau nhanh chóng dùng tốc độ mắt thường có thể thấy được lành lại. Sau đó, một ngọn lửa màu trắng rất nhỏ xuất hiện, lập tức thiêu trụi làn khói đen mơ hồ người bình thường chẳng thể nhìn thấy đang bám trên cơ thể con chó.
Hôm qua mới hấp thụ Đế Lưu Tương nên Dao Quang bệ hạ hiếm khi tốt bụng hào phóng một lần.
Có một số động vật vô cùng thông minh, rất có linh tính, như con chó này chẳng hạn, đáng tiếc không gặp được người chủ tốt. Rõ ràng đang chịu tai thay cho gia chủ, ấy thế mà thấy nó bị bệnh họ liền nhẫn tâm đuổi nó đi.
Tìm một tiệm chăm sóc thú cưng tắm rửa sạch sẽ cho Đại Hắc mới khỏi bệnh, sau đó dẫn nó về khách sạn ở tạm trong ổ chó. Chủ trước của nó không biết nhìn hàng thì thôi chứ nó thông minh như vậy, người ta còn tranh nhau nhận nuôi ấy chứ, không lo không tìm được chốn dung thân.
Pi sà lại sõng soài trên giường, bụng no nên tâm tình của Dao Quang bệ hạ rất tốt, thế là lên mạng xem xem ảnh chụp trước và sau khi thành tinh của mình đã gây xôn xao dư luận như thế nào.
Nhất là bức ảnh sau khi thành tinh, người nào tinh mắt, thôi đi, chỉ cần mắt không bị dị tật đều có thể phát hiện, trên tấm kính phía sau trợ lý Bạch là ảnh ngược của sếp Trì trong chiếc áo choàng tắm, vô cùng rõ nét.
Nhìn lại dòng caption của trợ lý Bạch, cái gì mà – Thưởng thức Đế Lưu Tương cùng tự chủ. Một đêm khó quên.
Áo tắm, khách sạn, đêm khuya, tự chủ, cùng thưởng thức Đế Lưu Tương, khó quên gì gì đó, mọi người ầm ầm bấm “Like” cho trợ lý Bạch Dao Quang với cái mác ‘mỹ nam tâm cơ’ khó có thể thay đổi!
“Không biết vì sao, ba chữ Đế Lưu Tương thốt ra từ miệng trợ lý Bạch trong hoàn cảnh này khiến tui không thể không nghĩ theo chiều hướng ấy ấy~ (* ̄∇ ̄*)” (‘Tương’ trong Đế Lưu Tương đồng âm với ‘tương’ trong ‘tương tương nhưỡng nhưỡng’, vietsub là ‘xxoo’ hay dân gian thường gọi với cái tên mĩ miều – ‘chịch’ =)))
“Đồng ý hai tay hai chân, lượng thông tin trong những lời này là quá lớn~”
“Úi giời cao đất dày ơiiiiii~ ngại ngùng quá đi thui~ em còn chưa 18~ *đỏ mặt*”
“Trợ lý Bạch đâu rồi! Có gan đăng ảnh xin hãy có gan giải thích! You có chắc ‘thưởng thức Đế Lưu Tương với sếp Trì trong khách sạn’ đơn thuần chỉ là ‘thưởng thức’ trên mặt chữ?”
“Ắt có thâm ý, trợ lý Bạch giải thích đi +1”
“Ắt có thâm ý, trợ lý Bạch giải thích đi +2”
“Ắt có thâm ý, trợ lý Bạch giải thích đi +23333” (23333 là hahahaha ấy~)
…
_____________
*Chó Đài Loan hay chó Takasago, là giống chó nhà bản địa của Đài Loan, thuộc giống chó săn cổ xưa:
* Xíu mại:
* Đậu phộng rang đường:
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.