Ngày Chia Tay Hôm Ấy Mưa Rất To
Chương 10:
Xuân Phong Lựu Hỏa
08/02/2023
Trong số nhiều cô gái thích Từ Bất Châu, Lương Gia Di may mắn hơn.
Trên đường tan học về, Hạ Thiên ăn một cây kem, cùng Kiều Dược Dược đi xuống một con dốc, nghe nữ hoàng nhiều chuyện - Kiều Dược Dược lải nhải chuyện đời sống sinh hoạt của Từ Bất Châu.
“Lương Gia Di theo đuổi cậu ta 1 năm, chỉ cần trận bóng có cậu ta, thì đều đi theo cổ vũ.”
"Cậu ấy hoàn toàn không có giới hạn với Từ Bất Châu, thậm chí nếu cậu ta nói thích cái gì đó, cậu ấy cũng có thể làm cùng cậu ta.”
Hạ Thiên nghe cô nàng nói, nét mặt luôn bình bình, chắc vẫn còn đang tiêu hoá cảm xúc.
Cho đến khi cô nghe câu cuối cùng, cô mới giật mình ngẩng đầu lên: “Cùng cậu ấy làm cái gì?”
Kiều Dược Dược nhướng mày, trán hơi nhăn lại, ghé sát vào cô, ý tứ sâu xa nói: “Từ Bất Châu không phải có vết nhơ là ngược đãi chó sao, vậy mà cậu ấy thậm chí còn nói sẽ bên cạnh cậu ta… Cái này không phải không có giới hạn thì là gì, kẻ điên đúng là có thể hấp dẫn lẫn nhau.”
Lời còn chưa dứt, Hạ Thiên đã đánh gãy lời cô nàng: “Từ Bất Châu không phải kẻ điên…”
Kiều Dược Dược nhìn nhìn cô, đáy mắt hiện lên vài tia nghi hoặc.
Hạ Thiên vội vàng che giấu gấp rút bổ sung: "Cậu có thấy kẻ điên nào có thể giành huy chương vàng quốc tế trong cuộc thi vật lý chưa.”
“Ha ha ha.”
Kiều Dược Dược nắm lấy cổ áo của Hạ Thiên, kích động nhìn cô: "Mới nãy tớ còn không chắc, hiện tại xem ra chắc chắn rồi nha! Một con ngoan trò giỏi không quan tâm chuyện bên ngoài như cậu, từ bao giờ lại biết bao che giải thích giùm người khác thế?”
Hạ Thiên không thừa nhận, cũng không phủ nhận, chỉ lẩm bẩm nói: “Bọn họ lại quay lại.”
Kiều Dược Dược thở dài: "Dù cho quay lại, tớ lập flag trước, không quá hai tuần.”
Một trận gió thổi qua, mang theo nhiệt độ còn sót lại ngày hè, thổi qua gương mặt đỏ ửng của Hạ Thiên.
“Sao bọn họ lại ở bên nhau?”
"Cậu hỏi đúng người rồi đấy.” Thấy Hạ Thiên trước giờ chưa bao giờ thích xen vào việc của người khác vậy mà lại có hứng thú với chuyện này, cô nàng nói như thuộc trong lòng bàn tay——
"Trong trận mưa xối xả vào cuối tháng Sáu, hôm đó là sinh nhật của Từ Bất Châu, Lương Gia Di dầm mưa đợi dưới chung cư cậu ta hai tiếng đồng hồ để đưa cho cậu ta một phần bánh quế trứng.”
“Cuối cùng Từ Bất Châu xuống lầu, sau hôm đó thì nghe nói đã xác lập quan hệ.”
Hạ Thiên liếc mắt nhìn cô nàng một cái: "Chuyện xảy ra dưới chung cư người ta mà cậu cũng biết, cậu nghe được ở đâu vậy?”
"Cậu ta không sống chung với gia đình, cậu ta thuê chung cư ở chung với mấy người bạn, nghe nói là cảm thấy điều kiện ký túc xá ở trường quá kém, vị Thái Tử gia kia, chi phí ăn mặc cái gì mà không mắc nhất chứ.”
Hạ Thiên không hề lên tiếng.
……
Sau khi tạm biệt Kiều Dược Dược, Hạ Thiên một mình đi tới thư viện thành phố.
Vừa đến trước cửa phòng đọc sách khoa nhân văn, cô nhìn thấy Lương Gia Di cũng đang ở đó.
Cô ta trang điểm nhẹ nhàng, dung nhan tinh xảo, màu son vỏ đậu tự nhiên, mặc một chiếc váy liền màu đen tay phồng, tóc xõa bên vai, đuôi tóc hơi xoăn.
Cô ta đang cầm một cây gậy cố định được gắn vào điện thoại, hình như đang phát sóng trực tiếp ——
“Xin chào các bạn có mặt trong phòng phát sóng trực tiếp, đã lâu rồi không gặp, hiện tại tôi đang ở thư viện thành phố.”
"Tôi rất thích đọc sách, nó giúp tôi nung đúc thể xác và tinh thần.”
"Bạn trai đẹp trai của tôi cũng ở đây, hôm nay tôi sẽ ở bên cạnh anh ấy, chúng tôi đều rất thích đọc sách.”
“Các bạn muốn nhìn anh ấy sao, nhưng mà anh ấy không thích lộ diện, để lần sau nhá.”
Nhân viên phòng đọc sách đi ra cửa, rất bất mãn mà chào hỏi cô ta, nhắc cô ta nhỏ giọng một chút không nên quấy rầy người khác.
Lương Gia Di bĩu môi, đi xa hơn một chút, đi tới cửa sổ sát đất: "Đúng là đáng ghét, tôi cũng không cản đường bọn họ.”
“Đợi chút nữa tôi muốn cùng anh yêu của tôi đi ăn bò bít tết, lát nữa sẽ phát sóng cho mọi người xem, moah moah, bái bai.”
Hạ Thiên đi qua sau lưng cô, bước vào phòng đọc sách của Thư Viện, đi thẳng đến máy tính để tra cứu quyển 《 Gió cát và sao 》.
Trên màn hình hiển thị vẫn còn một quyển trong thư viện, cô nhớ kỹ vị trí.
Phòng đọc sách khoa nhân văn của thư viện thành phố rất lớn, chất đầy sách vở, cô đi dọc theo lối đi nhỏ trống trải một đoạn dài, cuối cùng cũng tìm được giá sách.
Lại không ngờ, bên cạnh kệ sách nhỏ hẹp, cô nhìn thấy bóng dáng quen thuộc của một thiếu niên sạch sẽ.
Cậu đeo một cái cặp màu đen đơn giản trên vai, uể oải mà dựa vào kệ sách bằng gỗ sẫm màu, cúi đầu lật mở một quyển sách, mày đen nhíu lại, khí chất lạnh lùng.
Trong không khí tràn ngập mùi hương đặc trưng của sách cũ, hơi thở mơ hồ hơi xa xưa.
Hạ Thiên chưa bao giờ thích mùa hè ở thành phố này, cho đến một khắc kia.
Nếu cậu ấy đáp ứng Lương Gia Di vào trận mưa giữa ngày hè kia, Hạ Thiên nghĩ, cô nguyện ý để cơn mưa to giữa mùa hè ấy làm ướt đẫm cô mỗi ngày, dù là trong mơ.
Dư quang của Từ Bất Châu như quét được có người lại gần, cậu tránh sang một bên để nhường đường.
Hạ Thiên đành phải căng da đầu đi qua, làm bộ không nhìn thấy cậu, nghiêm túc mà tìm kiếm vị trí đã nhớ rõ ban nãy trên kệ sách.
Chỉ là hình như nó bị lấy đi rồi, cô không thể tìm thấy.
Lúc này, thiếu niên bên cạnh chậm rãi đặt quyển sách trong tay về lại kệ sách, đặt vào chỗ trống vừa đúng ngay là vị trí mà Hạ Thiên tra cứu trên máy tính ban nãy.
Chỉ là… Quyển sách kia không phải quyển cô muốn tìm.
Từ Bất Châu đã quải cặp rời đi.
Cậu không nhớ rõ cô, bởi vì cô nghe Mục Hách Lan nói, cậu có chứng mù mặt, bọn họ chơi bóng cùng nhau ba tháng, Từ Bất Châu mới có thể miễn cưỡng gọi được tên cậu ta.
Kế bên kệ sách yên tĩnh chỉ còn lại bóng dáng cô độc của một mình Hạ Thiên, cô chuẩn bị rời đi.
Lại không ngờ rằng, Từ Bất Châu lại chậm rãi quay trở lại, cô suýt nữa đã đụng vào ngực cậu.
Cô y như một chiếc xe đồ chơi sắp hết pin, chật vật đứng lại.
Từ Bất Châu lấy từ kệ sách ra một quyển sách, không chút để ý đưa vào tay cô: “《 Nhân gian 》, còn có tên là《 Gió cát và sao 》, nếu cậu đang tìm quyển này.”
Dứt lời, mặt cậu vô cảm mà xoay người rời đi, chỉ để lại một làn hơi thở thanh mát của cây tuyết tùng, đã tràn ngập trong thế giới mùa hè từ lâu.
Tất cả đều diễn ra nhanh như vậy, nhanh đến mức trái tim cô còn chưa kịp nhảy lên đã yên lặng quay trở về.
Cô cúi đầu, nhìn quyển sách cũ trong tay, trong sách có một kẹp sách vẽ một con hồ ly hoạt hình, có một hàng chữ mạnh mẽ in đậm nghiêng, viết ——
Tôi chỉ là một kẻ phàm trần lạc vào thế giới của gió cát và sao, muốn hít thở một chút sự dịu dàng giữa đất trời.
Trên đường tan học về, Hạ Thiên ăn một cây kem, cùng Kiều Dược Dược đi xuống một con dốc, nghe nữ hoàng nhiều chuyện - Kiều Dược Dược lải nhải chuyện đời sống sinh hoạt của Từ Bất Châu.
“Lương Gia Di theo đuổi cậu ta 1 năm, chỉ cần trận bóng có cậu ta, thì đều đi theo cổ vũ.”
"Cậu ấy hoàn toàn không có giới hạn với Từ Bất Châu, thậm chí nếu cậu ta nói thích cái gì đó, cậu ấy cũng có thể làm cùng cậu ta.”
Hạ Thiên nghe cô nàng nói, nét mặt luôn bình bình, chắc vẫn còn đang tiêu hoá cảm xúc.
Cho đến khi cô nghe câu cuối cùng, cô mới giật mình ngẩng đầu lên: “Cùng cậu ấy làm cái gì?”
Kiều Dược Dược nhướng mày, trán hơi nhăn lại, ghé sát vào cô, ý tứ sâu xa nói: “Từ Bất Châu không phải có vết nhơ là ngược đãi chó sao, vậy mà cậu ấy thậm chí còn nói sẽ bên cạnh cậu ta… Cái này không phải không có giới hạn thì là gì, kẻ điên đúng là có thể hấp dẫn lẫn nhau.”
Lời còn chưa dứt, Hạ Thiên đã đánh gãy lời cô nàng: “Từ Bất Châu không phải kẻ điên…”
Kiều Dược Dược nhìn nhìn cô, đáy mắt hiện lên vài tia nghi hoặc.
Hạ Thiên vội vàng che giấu gấp rút bổ sung: "Cậu có thấy kẻ điên nào có thể giành huy chương vàng quốc tế trong cuộc thi vật lý chưa.”
“Ha ha ha.”
Kiều Dược Dược nắm lấy cổ áo của Hạ Thiên, kích động nhìn cô: "Mới nãy tớ còn không chắc, hiện tại xem ra chắc chắn rồi nha! Một con ngoan trò giỏi không quan tâm chuyện bên ngoài như cậu, từ bao giờ lại biết bao che giải thích giùm người khác thế?”
Hạ Thiên không thừa nhận, cũng không phủ nhận, chỉ lẩm bẩm nói: “Bọn họ lại quay lại.”
Kiều Dược Dược thở dài: "Dù cho quay lại, tớ lập flag trước, không quá hai tuần.”
Một trận gió thổi qua, mang theo nhiệt độ còn sót lại ngày hè, thổi qua gương mặt đỏ ửng của Hạ Thiên.
“Sao bọn họ lại ở bên nhau?”
"Cậu hỏi đúng người rồi đấy.” Thấy Hạ Thiên trước giờ chưa bao giờ thích xen vào việc của người khác vậy mà lại có hứng thú với chuyện này, cô nàng nói như thuộc trong lòng bàn tay——
"Trong trận mưa xối xả vào cuối tháng Sáu, hôm đó là sinh nhật của Từ Bất Châu, Lương Gia Di dầm mưa đợi dưới chung cư cậu ta hai tiếng đồng hồ để đưa cho cậu ta một phần bánh quế trứng.”
“Cuối cùng Từ Bất Châu xuống lầu, sau hôm đó thì nghe nói đã xác lập quan hệ.”
Hạ Thiên liếc mắt nhìn cô nàng một cái: "Chuyện xảy ra dưới chung cư người ta mà cậu cũng biết, cậu nghe được ở đâu vậy?”
"Cậu ta không sống chung với gia đình, cậu ta thuê chung cư ở chung với mấy người bạn, nghe nói là cảm thấy điều kiện ký túc xá ở trường quá kém, vị Thái Tử gia kia, chi phí ăn mặc cái gì mà không mắc nhất chứ.”
Hạ Thiên không hề lên tiếng.
……
Sau khi tạm biệt Kiều Dược Dược, Hạ Thiên một mình đi tới thư viện thành phố.
Vừa đến trước cửa phòng đọc sách khoa nhân văn, cô nhìn thấy Lương Gia Di cũng đang ở đó.
Cô ta trang điểm nhẹ nhàng, dung nhan tinh xảo, màu son vỏ đậu tự nhiên, mặc một chiếc váy liền màu đen tay phồng, tóc xõa bên vai, đuôi tóc hơi xoăn.
Cô ta đang cầm một cây gậy cố định được gắn vào điện thoại, hình như đang phát sóng trực tiếp ——
“Xin chào các bạn có mặt trong phòng phát sóng trực tiếp, đã lâu rồi không gặp, hiện tại tôi đang ở thư viện thành phố.”
"Tôi rất thích đọc sách, nó giúp tôi nung đúc thể xác và tinh thần.”
"Bạn trai đẹp trai của tôi cũng ở đây, hôm nay tôi sẽ ở bên cạnh anh ấy, chúng tôi đều rất thích đọc sách.”
“Các bạn muốn nhìn anh ấy sao, nhưng mà anh ấy không thích lộ diện, để lần sau nhá.”
Nhân viên phòng đọc sách đi ra cửa, rất bất mãn mà chào hỏi cô ta, nhắc cô ta nhỏ giọng một chút không nên quấy rầy người khác.
Lương Gia Di bĩu môi, đi xa hơn một chút, đi tới cửa sổ sát đất: "Đúng là đáng ghét, tôi cũng không cản đường bọn họ.”
“Đợi chút nữa tôi muốn cùng anh yêu của tôi đi ăn bò bít tết, lát nữa sẽ phát sóng cho mọi người xem, moah moah, bái bai.”
Hạ Thiên đi qua sau lưng cô, bước vào phòng đọc sách của Thư Viện, đi thẳng đến máy tính để tra cứu quyển 《 Gió cát và sao 》.
Trên màn hình hiển thị vẫn còn một quyển trong thư viện, cô nhớ kỹ vị trí.
Phòng đọc sách khoa nhân văn của thư viện thành phố rất lớn, chất đầy sách vở, cô đi dọc theo lối đi nhỏ trống trải một đoạn dài, cuối cùng cũng tìm được giá sách.
Lại không ngờ, bên cạnh kệ sách nhỏ hẹp, cô nhìn thấy bóng dáng quen thuộc của một thiếu niên sạch sẽ.
Cậu đeo một cái cặp màu đen đơn giản trên vai, uể oải mà dựa vào kệ sách bằng gỗ sẫm màu, cúi đầu lật mở một quyển sách, mày đen nhíu lại, khí chất lạnh lùng.
Trong không khí tràn ngập mùi hương đặc trưng của sách cũ, hơi thở mơ hồ hơi xa xưa.
Hạ Thiên chưa bao giờ thích mùa hè ở thành phố này, cho đến một khắc kia.
Nếu cậu ấy đáp ứng Lương Gia Di vào trận mưa giữa ngày hè kia, Hạ Thiên nghĩ, cô nguyện ý để cơn mưa to giữa mùa hè ấy làm ướt đẫm cô mỗi ngày, dù là trong mơ.
Dư quang của Từ Bất Châu như quét được có người lại gần, cậu tránh sang một bên để nhường đường.
Hạ Thiên đành phải căng da đầu đi qua, làm bộ không nhìn thấy cậu, nghiêm túc mà tìm kiếm vị trí đã nhớ rõ ban nãy trên kệ sách.
Chỉ là hình như nó bị lấy đi rồi, cô không thể tìm thấy.
Lúc này, thiếu niên bên cạnh chậm rãi đặt quyển sách trong tay về lại kệ sách, đặt vào chỗ trống vừa đúng ngay là vị trí mà Hạ Thiên tra cứu trên máy tính ban nãy.
Chỉ là… Quyển sách kia không phải quyển cô muốn tìm.
Từ Bất Châu đã quải cặp rời đi.
Cậu không nhớ rõ cô, bởi vì cô nghe Mục Hách Lan nói, cậu có chứng mù mặt, bọn họ chơi bóng cùng nhau ba tháng, Từ Bất Châu mới có thể miễn cưỡng gọi được tên cậu ta.
Kế bên kệ sách yên tĩnh chỉ còn lại bóng dáng cô độc của một mình Hạ Thiên, cô chuẩn bị rời đi.
Lại không ngờ rằng, Từ Bất Châu lại chậm rãi quay trở lại, cô suýt nữa đã đụng vào ngực cậu.
Cô y như một chiếc xe đồ chơi sắp hết pin, chật vật đứng lại.
Từ Bất Châu lấy từ kệ sách ra một quyển sách, không chút để ý đưa vào tay cô: “《 Nhân gian 》, còn có tên là《 Gió cát và sao 》, nếu cậu đang tìm quyển này.”
Dứt lời, mặt cậu vô cảm mà xoay người rời đi, chỉ để lại một làn hơi thở thanh mát của cây tuyết tùng, đã tràn ngập trong thế giới mùa hè từ lâu.
Tất cả đều diễn ra nhanh như vậy, nhanh đến mức trái tim cô còn chưa kịp nhảy lên đã yên lặng quay trở về.
Cô cúi đầu, nhìn quyển sách cũ trong tay, trong sách có một kẹp sách vẽ một con hồ ly hoạt hình, có một hàng chữ mạnh mẽ in đậm nghiêng, viết ——
Tôi chỉ là một kẻ phàm trần lạc vào thế giới của gió cát và sao, muốn hít thở một chút sự dịu dàng giữa đất trời.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.