Ngày Chia Tay Hôm Ấy Mưa Rất To
Chương 14:
Xuân Phong Lựu Hỏa
17/02/2023
Sau lần tiêm vắc-xin bệnh dại thứ ba, Hạ Thiên cuối cùng đã tiết kiệm đủ tiền.
100 nhân dân tệ này được tích góp trong hơn 20 ngày, mỗi ngày tiết kiệm một hoặc hai nhân dân tệ khi ăn ở căn tin vào buổi trưa, sau đó là mặc cả khi mua đồ, cuối cùng cũng tiết kiệm đủ để trả cho Kiều Dược Dược.
Kiều Dược Dược nhìn đống tiền lẻ, biết cô tích cóp được số tiền này cũng không dễ dàng gì.
“Ơ kìa, không phải đã nói không cần rồi sao, cậu thật là…Chị em với nhau mà, không cần đâu!”
“Đến anh em trong cùng một nhà cũng còn tính toán với nhau cơ mà.”Hạ Thiên cất tiền vào túi của Kiều Dược Dược: “Cầm đi.”
“Vậy tớ mời cậu uống trà sữa.” Cô nàng lôi kéo Hạ Thiên đi đến tiệm trà sữa bên ngoài trường học, gọi ly nước nho lạnh cho cô và chính mình: “Tớ nói với cậu chuyện này, Lương Gia Di với Từ Bất Châu chia tay rồi.”
Đôi chân thon dài của Hạ Thiên gác lên chân ghế cao, chăm chú uống ly nước nho trong tay, hương vị vừa chua vừa ngọt: “Ừm.”
“Lương Gia Di là một streamer, nghe nói lúc cô ấy phát sóng trực tiếp, fans một hai muốn xem nhan sắc bạn trai của cô ấy. Sau đó cô ấy liền đi chụp lén Từ Bất Châu, bị cậu ấy phát hiện.”
“Chụp ảnh thôi mà.”
“Cậu không biết thôi, cô ấy phạm vào đại kị của Từ Bất Châu, hai năm trước vì đánh một con chó…Chậc, lúc ấy cậu ấy bị mắng đến thảm, còn có những bức ảnh của cậu ấy trên mạng, tất cả đều bị cư dân mạng biến thành di ảnh và ảnh ma cho nên cậu ấy đặc biệt ghét chuyện này. Lương Gia Di không phải là đâm đầu trực tiếp vào họng súng sao?”
Hạ Thiên bỗng dưng căng thẳng: “Cậu ấy tạm nghỉ học vì điều này sao?”
“Đúng vậy.” Kiều Dược Dược luôn nắm được những tin bát quái này: “Cậu ấy không thích bị chụp ảnh nên chia tay ngay và luôn, Lương Gia Di mấy ngày nay đều khóc lóc xin quay lại, nhưng lần này… Chắc là kết thúc thật rồi, cô ấy đúng là biết tự tìm đường chết ghê.”
Tin hai người chia tay rất nhanh đã được xác nhận.
Mỗi buổi sáng, Hạ Thiên đều có thể nhìn thấy trên bàn Từ Bất Châu đặt đủ loại bánh kem, sữa và các kiểu bữa sáng khác nhau, còn có mảnh giấy ghi lời xin lỗi bằng chữ con gái.
Từ Bất Châu đến liếc mắt nhìn một cái cũng lười, trực tiếp ném hết cho Mục Hách Lan ngồi cùng bàn.
Khoảng thời gian đó, Mục Hách Lan ước chừng bị cậu nuôi béo vài cân.
Vào tiết tự học ngày thứ tư, Kiều Dược Dược quay đầu lại, dò hỏi: “Từ Bất Châu, cậu chia tay với Lương Gia Di thật à?”
“Liên quan gì đến cậu!” Mục Hách Lan trắng trợn nói: “Tomboy, cậu thích cậu ấy à?”
“Chuyện này cũng không liên quan đến cậu!” Kiều Dược Dược khinh thường nhìn Mục Hách Lan, xong lại quay sang nhìn khuôn mặt lạnh lùng của Từ Bất Châu: “Các cậu…Sẽ không quay lại nữa chứ?”
Mục Hách Lan hét lớn: “Gì đây! Không phải cậu muốn theo đuổi anh Từ của tớ đấy chứ!”
“Bởi vì… Bọn họ cứ chia rồi lại hợp, người khác nhìn vào cũng không biết làm thế nào, không dám theo đuổi.” Kiều Dược Dược nói: “Cho một lời khẳng định đi, không mọi người cứ thấp thỏm không yên, tóm lại là hai người có quay lại không?”
Từ Bất Châu cũng không thèm ngẩng đầu lên, đầu ngón tay thon dài xinh đẹp cầm bút, viết xuống giấy một hàng tiếng Anh, lơ đãng trả lời: “Sẽ không.”
“Chậc, thật đúng là…”
Kiều Dược Dược cười đến mức không thấy mặt trời, đôi mắt cong như vầng trăng khuyết, đưa cho cậu cuốn sổ ghi thông tin thành viên của đội bóng rổ: “Nhanh, viết tên cậu vào đây, ngày mai bắt đầu tập với mọi người.”
Từ Bất Châu cầm lấy cuốn sổ, tùy ý điền thông tin.
Mục Hách Lan bất mãn nói: “Lúc đầu nói là không muốn Bất Châu tham gia, giờ cậu lại bảo cậu ấy điền tên, cố ý đúng không?”
“Lúc ấy cậu ấy có bạn gái.” Kiều Dược Dược bĩu môi: “Đội bóng rổ của bọn tớ chỉ hoan nghênh những nam thanh niên độc thân chưa lập gia đình, cảm ơn.”
“Dựa vào đâu?”
“Dựa vào việc tớ là đội trưởng, tớ có quyền quyết định.”
Từ Bất Châu điền xong tên, trả sổ lại cho Kiều Dược Dược.
Kiều Dược Dược nhận lấy, thuận tay đưa cho Hạ Thiên ngồi cùng bàn: “Nào, cục cưng, cậu cũng viết đi.”
Tay cầm bút của Hạ Thiên hơi thấm mồ hôi, kinh ngạc nhìn Kiều Dược Dược.
Kiều Dược Dược nói: “Ngày mai tới sân thể dục cùng nhau luyện tập.”
“Nhưng…Mình không.”
“Không sao!” Kiều Dược Dược đặt cuốn sổ ghi thông tin thành viên lên bàn Hạ Thiên: “Yên tâm, chị đây sẽ dạy cưng, đảm bảo ba ngày là học được.”
Hạ Thiên do dự hết lần này đến lần khác, cuối cùng vẫn mở nắp bút ra, viết tên mình vào sổ thông tin.
Thông tin bao gồm mấy cái cơ bản như tên, tuổi, cô để ý cột cuối cùng… là số QQ.
Tim cô lúc này như con thỏ, kích động đến mức suýt nhảy ra khỏi lồng ngực.
Kiều Dược Dược dường như cũng nhìn ra tâm tư của cô, liền lật cuốn sổ về phía trước cho cô nhìn, ngón tay của Kiều Dược Dược chỉ chỉ vào số QQ của Từ Bất Châu, ném cho cô một ánh nhìn đầy ẩn ý.
……
Ban đêm, Hạ Thiên tranh thủ lúc cả nhà ngủ say, lôi chiếc điện thoại cũ ra khỏi tủ, sau đó tải bản cũ của QQ trong cửa hàng ứng dụng về máy.
Trí nhớ của cô khá tốt, nhìn một lần nhớ luôn số QQ, sau khi nhập dãy số ấy vào liền nhấn nút thêm bạn.
Ảnh đại diện QQ của Từ Bất Châu là biểu tượng chú chim cánh cụt của QQ, trông… giống như một acc clone.
Tên chỉ có một chữ —— Phong.
Hạ Thiên bỗng nghĩ tới một bài hát, thoáng đỏ mặt.
100 nhân dân tệ này được tích góp trong hơn 20 ngày, mỗi ngày tiết kiệm một hoặc hai nhân dân tệ khi ăn ở căn tin vào buổi trưa, sau đó là mặc cả khi mua đồ, cuối cùng cũng tiết kiệm đủ để trả cho Kiều Dược Dược.
Kiều Dược Dược nhìn đống tiền lẻ, biết cô tích cóp được số tiền này cũng không dễ dàng gì.
“Ơ kìa, không phải đã nói không cần rồi sao, cậu thật là…Chị em với nhau mà, không cần đâu!”
“Đến anh em trong cùng một nhà cũng còn tính toán với nhau cơ mà.”Hạ Thiên cất tiền vào túi của Kiều Dược Dược: “Cầm đi.”
“Vậy tớ mời cậu uống trà sữa.” Cô nàng lôi kéo Hạ Thiên đi đến tiệm trà sữa bên ngoài trường học, gọi ly nước nho lạnh cho cô và chính mình: “Tớ nói với cậu chuyện này, Lương Gia Di với Từ Bất Châu chia tay rồi.”
Đôi chân thon dài của Hạ Thiên gác lên chân ghế cao, chăm chú uống ly nước nho trong tay, hương vị vừa chua vừa ngọt: “Ừm.”
“Lương Gia Di là một streamer, nghe nói lúc cô ấy phát sóng trực tiếp, fans một hai muốn xem nhan sắc bạn trai của cô ấy. Sau đó cô ấy liền đi chụp lén Từ Bất Châu, bị cậu ấy phát hiện.”
“Chụp ảnh thôi mà.”
“Cậu không biết thôi, cô ấy phạm vào đại kị của Từ Bất Châu, hai năm trước vì đánh một con chó…Chậc, lúc ấy cậu ấy bị mắng đến thảm, còn có những bức ảnh của cậu ấy trên mạng, tất cả đều bị cư dân mạng biến thành di ảnh và ảnh ma cho nên cậu ấy đặc biệt ghét chuyện này. Lương Gia Di không phải là đâm đầu trực tiếp vào họng súng sao?”
Hạ Thiên bỗng dưng căng thẳng: “Cậu ấy tạm nghỉ học vì điều này sao?”
“Đúng vậy.” Kiều Dược Dược luôn nắm được những tin bát quái này: “Cậu ấy không thích bị chụp ảnh nên chia tay ngay và luôn, Lương Gia Di mấy ngày nay đều khóc lóc xin quay lại, nhưng lần này… Chắc là kết thúc thật rồi, cô ấy đúng là biết tự tìm đường chết ghê.”
Tin hai người chia tay rất nhanh đã được xác nhận.
Mỗi buổi sáng, Hạ Thiên đều có thể nhìn thấy trên bàn Từ Bất Châu đặt đủ loại bánh kem, sữa và các kiểu bữa sáng khác nhau, còn có mảnh giấy ghi lời xin lỗi bằng chữ con gái.
Từ Bất Châu đến liếc mắt nhìn một cái cũng lười, trực tiếp ném hết cho Mục Hách Lan ngồi cùng bàn.
Khoảng thời gian đó, Mục Hách Lan ước chừng bị cậu nuôi béo vài cân.
Vào tiết tự học ngày thứ tư, Kiều Dược Dược quay đầu lại, dò hỏi: “Từ Bất Châu, cậu chia tay với Lương Gia Di thật à?”
“Liên quan gì đến cậu!” Mục Hách Lan trắng trợn nói: “Tomboy, cậu thích cậu ấy à?”
“Chuyện này cũng không liên quan đến cậu!” Kiều Dược Dược khinh thường nhìn Mục Hách Lan, xong lại quay sang nhìn khuôn mặt lạnh lùng của Từ Bất Châu: “Các cậu…Sẽ không quay lại nữa chứ?”
Mục Hách Lan hét lớn: “Gì đây! Không phải cậu muốn theo đuổi anh Từ của tớ đấy chứ!”
“Bởi vì… Bọn họ cứ chia rồi lại hợp, người khác nhìn vào cũng không biết làm thế nào, không dám theo đuổi.” Kiều Dược Dược nói: “Cho một lời khẳng định đi, không mọi người cứ thấp thỏm không yên, tóm lại là hai người có quay lại không?”
Từ Bất Châu cũng không thèm ngẩng đầu lên, đầu ngón tay thon dài xinh đẹp cầm bút, viết xuống giấy một hàng tiếng Anh, lơ đãng trả lời: “Sẽ không.”
“Chậc, thật đúng là…”
Kiều Dược Dược cười đến mức không thấy mặt trời, đôi mắt cong như vầng trăng khuyết, đưa cho cậu cuốn sổ ghi thông tin thành viên của đội bóng rổ: “Nhanh, viết tên cậu vào đây, ngày mai bắt đầu tập với mọi người.”
Từ Bất Châu cầm lấy cuốn sổ, tùy ý điền thông tin.
Mục Hách Lan bất mãn nói: “Lúc đầu nói là không muốn Bất Châu tham gia, giờ cậu lại bảo cậu ấy điền tên, cố ý đúng không?”
“Lúc ấy cậu ấy có bạn gái.” Kiều Dược Dược bĩu môi: “Đội bóng rổ của bọn tớ chỉ hoan nghênh những nam thanh niên độc thân chưa lập gia đình, cảm ơn.”
“Dựa vào đâu?”
“Dựa vào việc tớ là đội trưởng, tớ có quyền quyết định.”
Từ Bất Châu điền xong tên, trả sổ lại cho Kiều Dược Dược.
Kiều Dược Dược nhận lấy, thuận tay đưa cho Hạ Thiên ngồi cùng bàn: “Nào, cục cưng, cậu cũng viết đi.”
Tay cầm bút của Hạ Thiên hơi thấm mồ hôi, kinh ngạc nhìn Kiều Dược Dược.
Kiều Dược Dược nói: “Ngày mai tới sân thể dục cùng nhau luyện tập.”
“Nhưng…Mình không.”
“Không sao!” Kiều Dược Dược đặt cuốn sổ ghi thông tin thành viên lên bàn Hạ Thiên: “Yên tâm, chị đây sẽ dạy cưng, đảm bảo ba ngày là học được.”
Hạ Thiên do dự hết lần này đến lần khác, cuối cùng vẫn mở nắp bút ra, viết tên mình vào sổ thông tin.
Thông tin bao gồm mấy cái cơ bản như tên, tuổi, cô để ý cột cuối cùng… là số QQ.
Tim cô lúc này như con thỏ, kích động đến mức suýt nhảy ra khỏi lồng ngực.
Kiều Dược Dược dường như cũng nhìn ra tâm tư của cô, liền lật cuốn sổ về phía trước cho cô nhìn, ngón tay của Kiều Dược Dược chỉ chỉ vào số QQ của Từ Bất Châu, ném cho cô một ánh nhìn đầy ẩn ý.
……
Ban đêm, Hạ Thiên tranh thủ lúc cả nhà ngủ say, lôi chiếc điện thoại cũ ra khỏi tủ, sau đó tải bản cũ của QQ trong cửa hàng ứng dụng về máy.
Trí nhớ của cô khá tốt, nhìn một lần nhớ luôn số QQ, sau khi nhập dãy số ấy vào liền nhấn nút thêm bạn.
Ảnh đại diện QQ của Từ Bất Châu là biểu tượng chú chim cánh cụt của QQ, trông… giống như một acc clone.
Tên chỉ có một chữ —— Phong.
Hạ Thiên bỗng nghĩ tới một bài hát, thoáng đỏ mặt.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.