Ngày Chia Tay Hôm Ấy Mưa Rất To
Chương 16:
Xuân Phong Lựu Hỏa
17/02/2023
Một cơn gió lạnh thổi qua, toàn thân cô run lên.
Ánh mắt của mọi người như những lưỡi dao xuyên qua máu thịt của cô, cắt vào tận xương.
Cô trở thành người ngoài hành tinh, chịu đựng sự soi mói, phán xét của mọi người, đôi vai gầy khẽ chùng xuống, nước mắt rơi, đọng lại trên mặt đất.
Cô thà chết còn hơn.
Giây tiếp theo, Từ Bất Châu bước qua đám người, lấy miếng băng vệ sinh trên quần cô xuống quay người lại, cười mỉa dán lên lưng Mục Hách Lan.
“Bất Châu, làm, làm gì đấy?”
Khóe mắt Từ Bất Châu hơi giật giật: “Nghịch chơi thôi.”
“Chuyện này có gì vui hả!”
“Ha ha ha.”Có nam sinh cười lớn: “Mục Hách Lan, hợp với cậu phết đấy, dùng đi!”
Mục Hách Lan lấy băng vệ sinh xuống, dán luôn vào đầu cậu học sinh vừa nói.
Chàng trai như cương thi bị đạo sĩ dán bùa, đơ người vài giây, tất cả nam sinh xung quanh đều cười phá lên, nữ sinh cũng cười mắng ——
“Đủ rồi đấy, có gì đâu mà nghịch.”
“Mấy người các cậu đúng là nhàm chán.”
“Điên thật đấy!”
Cả buổi sáng, bọn con trai rượt đuổi nhau, và băng vệ sinh gần như bị hỏng.
Mục Hách Lan nhìn cô gái đang cúi đầu ngồi một mình trong góc, dường như đã nhận ra dụng ý của Từ Bất Châu, chủ động bước tới cầm lấy băng vệ sinh, dán trên người mình——
“Để tớ phổ cập khoa học cho các cậu, cái này là gì, cái này là băng vệ sinh, mỗi người con gái tới tháng đều phải dùng.”
“Mục Hách Lan, được rồi!”
“Tất nhiên là biết rồi.”
“Mục Hách Lan, đừng đùa nữa!” Có nữ sinh đỏ mặt: “Quá mất mặt!”
Mục Hách Lan đĩnh đạc nói: “Cái này giống như TT ấy, đều là đồ dùng vệ sinh, có gì mất mặt.”
Vừa dứt lời, xung quanh yên tĩnh, có nam sinh không ngừng nháy mắt ra hiệu cho cậu.
Mục Hách Lan gian nan nuốt nước miếng, cứng đờ quay đầu nhìn, thấy chủ nhiệm lớp Chu Bình An đang đứng phía sau với vẻ mặt u ám.
“……”
Trong tiết học buổi sáng, Chu Bình An bị đám nam sinh này làm cho tức đến mức râu trợn ngược, mắng bọn họ là đồ vô tích sự, cả ngày ăn no rửng mỡ, cái gì cũng lấy làm đồ chơi được.
Nhưng không còn ai cười nhạo Hạ Thiên nữa.
Mấy nam sinh này đã lặng lẽ giúp cô hoá giải khoảnh khắc xấu hổ đến mức gần như được ghi vào sử sách…
Trong tiết học thứ hai, Hạ Thiên cuối cùng cũng bình tĩnh lại, bí mật viết một tờ giấy đưa cho Mục Hách Lan: “Cảm ơn cậu.”
Mục Hách Lan: “Đại diện môn Anh, xin vui lòng cho tớ mượn bài tập tiếng Anh của cậu vào chiều nay, cảm ơn cậu, hehe.”
Hạ Thiên: “Không thể.”
Mục Hách Lan: “T^T.”
Hạ Thiên lấy lại tờ giấy, nhìn thấy cạnh nét chữ viết nguệch ngoạc của Mục Hách Lan là một dòng chữ viết đẹp đẽ khác, viết ——
“Không cảm ơn tôi à?”
Cô đương nhiên biết nét chữ này của ai, mỗi khi cô thấy, trái tim đều sẽ nhảy loạn lên …
Trong tích tắc, cô giống như người máy, toàn thân cứng đờ không dám cử động.
Kiều Dược Dược nhìn thấy cô đang đưa một tờ giấy cho Mục Hách Lan, hai má đỏ bừng, cô ấy cúi người nhìn, lập tức cầm lấy một cây bút đưa cho cô, dùng ánh mắt ý bảo cô nắm chắc cơ hội.
Hạ Thiên run rẩy cầm bút, viết một dòng chữ, bí mật đưa nó đến bàn của Từ Bất Châu ở đằng sau.
Từ Bất Châu lơ đễnh mở tờ giấy ra, không nhịn được cười.
Cô gái dùng phông chữ hoạt hình, nghiêm túc viết một dòng chữ ——
“Từ Bất Châu, cậu cũng muốn chép tiếng Anh hả? ^_^ )
Ánh mắt của mọi người như những lưỡi dao xuyên qua máu thịt của cô, cắt vào tận xương.
Cô trở thành người ngoài hành tinh, chịu đựng sự soi mói, phán xét của mọi người, đôi vai gầy khẽ chùng xuống, nước mắt rơi, đọng lại trên mặt đất.
Cô thà chết còn hơn.
Giây tiếp theo, Từ Bất Châu bước qua đám người, lấy miếng băng vệ sinh trên quần cô xuống quay người lại, cười mỉa dán lên lưng Mục Hách Lan.
“Bất Châu, làm, làm gì đấy?”
Khóe mắt Từ Bất Châu hơi giật giật: “Nghịch chơi thôi.”
“Chuyện này có gì vui hả!”
“Ha ha ha.”Có nam sinh cười lớn: “Mục Hách Lan, hợp với cậu phết đấy, dùng đi!”
Mục Hách Lan lấy băng vệ sinh xuống, dán luôn vào đầu cậu học sinh vừa nói.
Chàng trai như cương thi bị đạo sĩ dán bùa, đơ người vài giây, tất cả nam sinh xung quanh đều cười phá lên, nữ sinh cũng cười mắng ——
“Đủ rồi đấy, có gì đâu mà nghịch.”
“Mấy người các cậu đúng là nhàm chán.”
“Điên thật đấy!”
Cả buổi sáng, bọn con trai rượt đuổi nhau, và băng vệ sinh gần như bị hỏng.
Mục Hách Lan nhìn cô gái đang cúi đầu ngồi một mình trong góc, dường như đã nhận ra dụng ý của Từ Bất Châu, chủ động bước tới cầm lấy băng vệ sinh, dán trên người mình——
“Để tớ phổ cập khoa học cho các cậu, cái này là gì, cái này là băng vệ sinh, mỗi người con gái tới tháng đều phải dùng.”
“Mục Hách Lan, được rồi!”
“Tất nhiên là biết rồi.”
“Mục Hách Lan, đừng đùa nữa!” Có nữ sinh đỏ mặt: “Quá mất mặt!”
Mục Hách Lan đĩnh đạc nói: “Cái này giống như TT ấy, đều là đồ dùng vệ sinh, có gì mất mặt.”
Vừa dứt lời, xung quanh yên tĩnh, có nam sinh không ngừng nháy mắt ra hiệu cho cậu.
Mục Hách Lan gian nan nuốt nước miếng, cứng đờ quay đầu nhìn, thấy chủ nhiệm lớp Chu Bình An đang đứng phía sau với vẻ mặt u ám.
“……”
Trong tiết học buổi sáng, Chu Bình An bị đám nam sinh này làm cho tức đến mức râu trợn ngược, mắng bọn họ là đồ vô tích sự, cả ngày ăn no rửng mỡ, cái gì cũng lấy làm đồ chơi được.
Nhưng không còn ai cười nhạo Hạ Thiên nữa.
Mấy nam sinh này đã lặng lẽ giúp cô hoá giải khoảnh khắc xấu hổ đến mức gần như được ghi vào sử sách…
Trong tiết học thứ hai, Hạ Thiên cuối cùng cũng bình tĩnh lại, bí mật viết một tờ giấy đưa cho Mục Hách Lan: “Cảm ơn cậu.”
Mục Hách Lan: “Đại diện môn Anh, xin vui lòng cho tớ mượn bài tập tiếng Anh của cậu vào chiều nay, cảm ơn cậu, hehe.”
Hạ Thiên: “Không thể.”
Mục Hách Lan: “T^T.”
Hạ Thiên lấy lại tờ giấy, nhìn thấy cạnh nét chữ viết nguệch ngoạc của Mục Hách Lan là một dòng chữ viết đẹp đẽ khác, viết ——
“Không cảm ơn tôi à?”
Cô đương nhiên biết nét chữ này của ai, mỗi khi cô thấy, trái tim đều sẽ nhảy loạn lên …
Trong tích tắc, cô giống như người máy, toàn thân cứng đờ không dám cử động.
Kiều Dược Dược nhìn thấy cô đang đưa một tờ giấy cho Mục Hách Lan, hai má đỏ bừng, cô ấy cúi người nhìn, lập tức cầm lấy một cây bút đưa cho cô, dùng ánh mắt ý bảo cô nắm chắc cơ hội.
Hạ Thiên run rẩy cầm bút, viết một dòng chữ, bí mật đưa nó đến bàn của Từ Bất Châu ở đằng sau.
Từ Bất Châu lơ đễnh mở tờ giấy ra, không nhịn được cười.
Cô gái dùng phông chữ hoạt hình, nghiêm túc viết một dòng chữ ——
“Từ Bất Châu, cậu cũng muốn chép tiếng Anh hả? ^_^ )
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.