Ngày Chia Tay Hôm Ấy Mưa Rất To
Chương 30:
Xuân Phong Lựu Hỏa
17/02/2023
Hạ Thiên gần như chạy như điên một mạch về sân bóng rổ, cô thở hổn hển.
Nhìn thấy cô, Kiều Dược Dược chột dạ ném quả bóng đi, định cầm lấy cặp sách rồi chạy nhưng Hạ Thiên đã chặn đường của cô nàng, cô sắp tức chết rồi đây.
“Kiều Dược Dược, cậu hại chết tớ rồi.”
“Sao cậu lại bỏ lại tớ mà chạy.”
Kiều Dược Dược xấu xa cười: “Ai bảo cậu chạy trốn chậm nên mới bị phát hiện.”
“Chẳng sao cả, tớ đẩy hết cho cậu rồi, tớ nói cậu thích cậu ấy.”
“Hả?”
“Cậu ấy tin, bây giờ cậu tỏ tình với cậu ấy chắc là sẽ thành công đấy.” Hạ Thiên tức giận rồi cầm lấy chiếc cặp sách bằng vải bạt để ở trên ghế khán giả lên, rời khỏi sân vận động.
Kiều Dược Dược đuổi theo, đập nhẹ vào đầu cô: “Cô gái ngốc, kể cả khi tận thế đến, trên thế giới chỉ còn lại mỗi tớ và một con chó thì có lẽ Từ Bất Châu sẽ chọn chó.”
Hạ Thiên bị cô chọc cười: “Cậu thiếu tự tin thế.”
Không phải chuyện tự tin hay không tự tin, tớ không phải mẫu người của cậu ta, cậu ta cũng không phải mẫu người của tớ, hahaha, cậu rất ngốc khi lấy tớ làm lá chắn.”
“Cậu có vẻ hiểu cậu ấy.”
Kiều Dược Dược dùng cùi chỏ huých cô: “Tớ nhìn người rất chuẩn đấy, Hạ Thiên à, nếu cậu chủ động hơn, có lẽ sẽ thành công, cậu ta không chống lại được sự chân thành của cậu đâu...”
Hạ Thiên không tin cô nàng, cô từ chối thẳng: “Không đi, nếu bị từ chối thì còn chẳng thể làm bạn bè được.”
“Bây giờ cậu và cậu ta là bạn bè à?”
Cô khẽ cười, một lúm đồng tiền ngọt ngào hiện ra bên khóe miệng: “Bọn tớ là thầy trò.”
“Nhìn dáng vẻ tự mãn của cậu kìa.” Kiều Dược Dược đưa tay cản cô lại: “Cậu ta chỉ gọi cậu một tiếng học trò, cậu đã sung sướng như thế rồi.”
“Hừ.”
....
Hai ngày sau, thành tích thi tháng đã có, Hạ Thiên vẫn đứng đầu lớp, còn Từ Bất Châu xếp ngay sau đó, chuyện này nằm ngoài dự đoán của mọi người.
Từ Bất Châu là thiên tài về khoa học tự nhiên, cậu luôn có thành tích tốt nhất lớp ở các môn Toán Lý Hóa Sinh, nhưng sau khi chuyển sang lớp xã hội, cậu không có cơ hội học thêm nhiều kiến thức như trước đây, cậu phải tự học mọi thứ, và lần thi này lại được vị trí thứ hai.
Ngày thường tên này không quá chú tâm vào việc học, khi hết giờ học nhìn thấy cậu lật sách, hầu hết sách đó đều là sách giải trí ngoại khóa.
Vì thế, ở mặt học tập, cậu luôn đánh đâu thắng đó.
Hạ Thiên cảm thấy lo ngại khi cô so sánh điểm số của mình và Từ Bất Châu ở các môn.
Điểm môn Ngữ Văn, Tiếng Anh và Lịch sử chính trị của cô cao hơn Từ Bất Châu, nhưng cũng chỉ cao hơn một chút thôi, còn Toán và Địa lý của Từ Bất Châu cao hơn cô tận mười mấy điểm, bỏ xa cô.
Xét về tổng điểm, cậu chỉ kém cô vài điểm.
Hạ Thiên cảm thấy rất khủng hoảng, điểm số này quá suýt sao, cô không chút nghi ngờ rằng Từ Bất Châu sẽ vượt qua cô trong kỳ thi tháng lần sau.
Tất nhiên, Từ Bất Châu ngồi phía sau, Từ Bất Châu – người chưa từng thi được hạng hai nhìn cái tên được đặt trước tên mình, khẽ nhíu mày.
“Hạ Thiên…”
Mục Hánh Lan nhìn thấy vẻ mặt hoang mang của cậu bạn cùng bàn: “Xin hỏi, cậu có biết Hạ Thiên là ai không?”
Từ Bất Châu: “Nghe quen quen.”
Mục Hách Lan nuốt nước bọt: “Hỏi thêm câu nữa, học trò yêu quý của cậu tên là...”
Từ Bất Châu không chút do dự mà nói: “Kiều Dược Dược.”
“...”
Hạ Thiên và Kiều Dược ngồi ở phía trước đồng thời cạn lời.
Mục Hách Lan vẫn bất chấp tất cả, tiếp tục hỏi: “Vậy đội trưởng đội bóng rổ của chúng ta tên là...”
“Lương Gia Di.”
Thấy cậu nói ra một cách đàng hoàng như vậy, Mục Hách Lan phát điên: “Đó là bạn gái cũ của cậu đấy! Tỉnh lại đi Từ Bất Châu, còn trẻ đừng có mắc bệnh đãng trí chứ!”
“Ờ.”
Từ Bất Châu nhún vai, không quan tâm đến chuyện này, cậu tiếp tục giở sách giải trí ngoại khóa.
Lần đầu tiên Hạ Thiên quay đầu lại, cô nhìn cậu thiếu niên khôi ngô tuấn tú đang ngồi phía sau.
“Ngài còn nhớ rõ diện mạo của học trò thân yêu của ngài không?”
Từ Bất Châu khẽ nhếch mắt lên nhìn cô: “Học trò à, con cũng muốn cùng bọn họ chế giễu thầy sao?”
“A, thì ra cậu còn nhớ.”
“Tất nhiên, với kiểu học trò kém cỏi đã vài lần coi mặt thầy như cái rổ... Muốn quên cũng khó lắm.”
“Xin lỗi nha.”
Hạ Thiên lè lưỡi, không nói gì thêm, cô quay lên rồi khẽ cười.
Kiều Dược Dược liên tục nháy mắt với cô, như đang khích lệ cô, cô đã thể hiện khá tốt.
Đây là lần đầu tiên Hạ Thiên tranh cãi với Từ Bất Châu, cô còn rất vui vẻ.
Cô không muốn đỏ mặt khi nhìn thấy cậu nữa.
Cô muốn trở thành bạn bè với cậu, và sẽ bắt đầu từ mối quan hệ thầy trò.
Nhìn thấy cô, Kiều Dược Dược chột dạ ném quả bóng đi, định cầm lấy cặp sách rồi chạy nhưng Hạ Thiên đã chặn đường của cô nàng, cô sắp tức chết rồi đây.
“Kiều Dược Dược, cậu hại chết tớ rồi.”
“Sao cậu lại bỏ lại tớ mà chạy.”
Kiều Dược Dược xấu xa cười: “Ai bảo cậu chạy trốn chậm nên mới bị phát hiện.”
“Chẳng sao cả, tớ đẩy hết cho cậu rồi, tớ nói cậu thích cậu ấy.”
“Hả?”
“Cậu ấy tin, bây giờ cậu tỏ tình với cậu ấy chắc là sẽ thành công đấy.” Hạ Thiên tức giận rồi cầm lấy chiếc cặp sách bằng vải bạt để ở trên ghế khán giả lên, rời khỏi sân vận động.
Kiều Dược Dược đuổi theo, đập nhẹ vào đầu cô: “Cô gái ngốc, kể cả khi tận thế đến, trên thế giới chỉ còn lại mỗi tớ và một con chó thì có lẽ Từ Bất Châu sẽ chọn chó.”
Hạ Thiên bị cô chọc cười: “Cậu thiếu tự tin thế.”
Không phải chuyện tự tin hay không tự tin, tớ không phải mẫu người của cậu ta, cậu ta cũng không phải mẫu người của tớ, hahaha, cậu rất ngốc khi lấy tớ làm lá chắn.”
“Cậu có vẻ hiểu cậu ấy.”
Kiều Dược Dược dùng cùi chỏ huých cô: “Tớ nhìn người rất chuẩn đấy, Hạ Thiên à, nếu cậu chủ động hơn, có lẽ sẽ thành công, cậu ta không chống lại được sự chân thành của cậu đâu...”
Hạ Thiên không tin cô nàng, cô từ chối thẳng: “Không đi, nếu bị từ chối thì còn chẳng thể làm bạn bè được.”
“Bây giờ cậu và cậu ta là bạn bè à?”
Cô khẽ cười, một lúm đồng tiền ngọt ngào hiện ra bên khóe miệng: “Bọn tớ là thầy trò.”
“Nhìn dáng vẻ tự mãn của cậu kìa.” Kiều Dược Dược đưa tay cản cô lại: “Cậu ta chỉ gọi cậu một tiếng học trò, cậu đã sung sướng như thế rồi.”
“Hừ.”
....
Hai ngày sau, thành tích thi tháng đã có, Hạ Thiên vẫn đứng đầu lớp, còn Từ Bất Châu xếp ngay sau đó, chuyện này nằm ngoài dự đoán của mọi người.
Từ Bất Châu là thiên tài về khoa học tự nhiên, cậu luôn có thành tích tốt nhất lớp ở các môn Toán Lý Hóa Sinh, nhưng sau khi chuyển sang lớp xã hội, cậu không có cơ hội học thêm nhiều kiến thức như trước đây, cậu phải tự học mọi thứ, và lần thi này lại được vị trí thứ hai.
Ngày thường tên này không quá chú tâm vào việc học, khi hết giờ học nhìn thấy cậu lật sách, hầu hết sách đó đều là sách giải trí ngoại khóa.
Vì thế, ở mặt học tập, cậu luôn đánh đâu thắng đó.
Hạ Thiên cảm thấy lo ngại khi cô so sánh điểm số của mình và Từ Bất Châu ở các môn.
Điểm môn Ngữ Văn, Tiếng Anh và Lịch sử chính trị của cô cao hơn Từ Bất Châu, nhưng cũng chỉ cao hơn một chút thôi, còn Toán và Địa lý của Từ Bất Châu cao hơn cô tận mười mấy điểm, bỏ xa cô.
Xét về tổng điểm, cậu chỉ kém cô vài điểm.
Hạ Thiên cảm thấy rất khủng hoảng, điểm số này quá suýt sao, cô không chút nghi ngờ rằng Từ Bất Châu sẽ vượt qua cô trong kỳ thi tháng lần sau.
Tất nhiên, Từ Bất Châu ngồi phía sau, Từ Bất Châu – người chưa từng thi được hạng hai nhìn cái tên được đặt trước tên mình, khẽ nhíu mày.
“Hạ Thiên…”
Mục Hánh Lan nhìn thấy vẻ mặt hoang mang của cậu bạn cùng bàn: “Xin hỏi, cậu có biết Hạ Thiên là ai không?”
Từ Bất Châu: “Nghe quen quen.”
Mục Hách Lan nuốt nước bọt: “Hỏi thêm câu nữa, học trò yêu quý của cậu tên là...”
Từ Bất Châu không chút do dự mà nói: “Kiều Dược Dược.”
“...”
Hạ Thiên và Kiều Dược ngồi ở phía trước đồng thời cạn lời.
Mục Hách Lan vẫn bất chấp tất cả, tiếp tục hỏi: “Vậy đội trưởng đội bóng rổ của chúng ta tên là...”
“Lương Gia Di.”
Thấy cậu nói ra một cách đàng hoàng như vậy, Mục Hách Lan phát điên: “Đó là bạn gái cũ của cậu đấy! Tỉnh lại đi Từ Bất Châu, còn trẻ đừng có mắc bệnh đãng trí chứ!”
“Ờ.”
Từ Bất Châu nhún vai, không quan tâm đến chuyện này, cậu tiếp tục giở sách giải trí ngoại khóa.
Lần đầu tiên Hạ Thiên quay đầu lại, cô nhìn cậu thiếu niên khôi ngô tuấn tú đang ngồi phía sau.
“Ngài còn nhớ rõ diện mạo của học trò thân yêu của ngài không?”
Từ Bất Châu khẽ nhếch mắt lên nhìn cô: “Học trò à, con cũng muốn cùng bọn họ chế giễu thầy sao?”
“A, thì ra cậu còn nhớ.”
“Tất nhiên, với kiểu học trò kém cỏi đã vài lần coi mặt thầy như cái rổ... Muốn quên cũng khó lắm.”
“Xin lỗi nha.”
Hạ Thiên lè lưỡi, không nói gì thêm, cô quay lên rồi khẽ cười.
Kiều Dược Dược liên tục nháy mắt với cô, như đang khích lệ cô, cô đã thể hiện khá tốt.
Đây là lần đầu tiên Hạ Thiên tranh cãi với Từ Bất Châu, cô còn rất vui vẻ.
Cô không muốn đỏ mặt khi nhìn thấy cậu nữa.
Cô muốn trở thành bạn bè với cậu, và sẽ bắt đầu từ mối quan hệ thầy trò.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.