Ngày Chia Tay Hôm Ấy Mưa Rất To
Chương 37:
Xuân Phong Lựu Hỏa
17/02/2023
Đường Tâm Ý lập tức đứng dậy rời đi, không chọc tức cậu nữa.
Cái người con trai này tính tình xấu thật sự, chọc cậu ấy nổi giận, cả đời này cũng đừng mong lại gần cậu lần nữa, Lương Gia Di là một ví dụ.
Sau đó, Từ Bất Châu một mình ngồi ở cuối ghế sô pha, một ly nối tiếp một ly.
Kiều Dược Dược thấy không khí nặng nề, lập tức vỗ vỗ tay, nói với mọi người: "Nào nào nào, lại đây chơi game.”
Mục Hách Lan lập tức hăng hái: "Chơi cái gì?”
"Chơi trò nhà vua á, mọi người từng chơi chưa.”
"Chơi chơi chơi!” Mấy tên con trai lập tức hăng hái, sôi nổi ngồi xúm lại.
Kiều Dược Dược đi đến quầy lễ tân mua một bộ bài poker, chuẩn bị chia ra..
Hạ Thiên kéo góc áo cô: “Quy tắc là sao vậy? Tớ không biết.”
Kiều Dược Dược biết Hạ Thiên không thường theo chân bọn họ tới ktv hay quán bar để chơi, cho nên kiên nhẫn giải thích cho cô: "Tớ sẽ chia cho các cậu mỗi người một lá bài, tất cả đều là lá 1, 2, 3, 4 bình thường, nhưng có một lá là lá nhà vua, nếu cậu được lá nhà vua, thì có thể hạ thánh chỉ, bắt hai người bất kỳ trong số những người 1, 2, 3, 4 kia, làm cái gì cũng được.”
Hạ Thiên còn hơi ngốc, Mục Hách Lan lại giải thích thêm: "Vậy nè, nếu cậu được lá nhà vua, cậu có thể chỉ định ví dụ như số 1 số 5 đánh nhau một trận, hoặc là bảo bọn họ song ca một bản tình ca, dù sao chuyện gì cũng có thể.”
“Đã hiểu, cảm ơn.”
Kiều Dược Dược chia bài ra, mỗi người đều rất cẩn thận mà che giấu quân bài của mình, tránh cho mọi người xung quanh nhìn thấy, đặc biệt là "nhà vua” đang ẩn nấp trong số họ.
Lúc này, Trần Lâm giơ tay lên, lộ bài ra: "Tớ là nhà vua.”
“Ha ha ha, vậy cậu mau hạ thánh chỉ đi.”
Cậu ta nghĩ nghĩ, nói: "Số 4, sờ ngực số 8.”
"Trời đất!” Sắc mặt các nữ sinh đều thay đổi, “Thật quá đáng!”
Trần Lâm không nở nụ cười không có ý tốt: “Đây là thánh chỉ.”
Các cô gái bĩu môi, nhìn cậu ta xem thường.
Cũng may lá số 4 và lá số 8 đều là nam sinh, hai người hi hi ha ha mà sờ ngực lẫn nhau, ồn ào náo nhiệt một lúc.
Sau khi kết thúc, lần hai chia bài lại bắt đầu.
Bởi vì có vừa rồi mới có "Thánh chỉ" thấp kém của Trần Lâm, vòng này các nữ sinh sôi nổi yêu cầu, nếu không muốn tuân thủ “Thánh chỉ”, thì sẽ phạt uống rượu.
Kiều Dược Dược đồng ý, chia bài.
Lần này lá nhà vua rơi vào tay Mục Hách Lan, lại thấy cậu ấy lộ ra nụ cười xấu xa, chỉ sợ so với thánh chỉ vừa rồi của Trần Lâm chỉ có hơn chứ không kém.
“Mục Hách Lan, cậu nhanh lên!”
“Không được yêu nào quá phận đâu đó.”
Mục Hách Lan cố gắng suy đi tính kỹ, đầy nhịp điệu nói: "Mời số 6 và số 9, biểu diễn cho chúng ta một nụ hôn kiểu Pháp nào.”
Lời vừa nói ra, không quan tâm là nam sinh hay nữ sinh, đều nháo nhào cả lên.
Đương nhiên. Ngoại trừ số 6 và số 9.
Hôn môi đương nhiên chuyện mà quần chúng ăn dưa muốn nhìn nhất.
“Ai số 6 và số 9 vậy?”
“Là cậu sao?”
Kiều Dược Dược buông bài: “Không phải tớ.”
Mọi người cũng đều lần lượt buông bài, ngoại trừ…
Mặt Hạ Thiên trắng bệch như giấy, lá bài trong tay bị cô vò vò, Kiều Dược Dược nghiêng đầu liếc mắt nhìn, thấy lá bài trong tay cô: 9.
"Ai số 6?” Kiều Dược Dược tò mò nhìn mọi người.
Hạ Thiên đã hạ quyết tâm, mặc kệ số 6 là ai, cô đều lựa chọn uống rượu.
Cho đến khi Từ Bất Châu ném lá bài trong tay lên bàn, nhàn nhạt nói: "Tôi.”
Bàn tay đang tự rót rượu của Hạ Thiên dừng lại, khó tin mà nhìn về phía thiếu niên ở cuối bàn trà.
Từ Bất Châu cũng đang nhìn cô, chậm rãi nâng cằm lên, mặt mày ngả ngớn ——
“Đồ đệ, lại đây.”
Cái người con trai này tính tình xấu thật sự, chọc cậu ấy nổi giận, cả đời này cũng đừng mong lại gần cậu lần nữa, Lương Gia Di là một ví dụ.
Sau đó, Từ Bất Châu một mình ngồi ở cuối ghế sô pha, một ly nối tiếp một ly.
Kiều Dược Dược thấy không khí nặng nề, lập tức vỗ vỗ tay, nói với mọi người: "Nào nào nào, lại đây chơi game.”
Mục Hách Lan lập tức hăng hái: "Chơi cái gì?”
"Chơi trò nhà vua á, mọi người từng chơi chưa.”
"Chơi chơi chơi!” Mấy tên con trai lập tức hăng hái, sôi nổi ngồi xúm lại.
Kiều Dược Dược đi đến quầy lễ tân mua một bộ bài poker, chuẩn bị chia ra..
Hạ Thiên kéo góc áo cô: “Quy tắc là sao vậy? Tớ không biết.”
Kiều Dược Dược biết Hạ Thiên không thường theo chân bọn họ tới ktv hay quán bar để chơi, cho nên kiên nhẫn giải thích cho cô: "Tớ sẽ chia cho các cậu mỗi người một lá bài, tất cả đều là lá 1, 2, 3, 4 bình thường, nhưng có một lá là lá nhà vua, nếu cậu được lá nhà vua, thì có thể hạ thánh chỉ, bắt hai người bất kỳ trong số những người 1, 2, 3, 4 kia, làm cái gì cũng được.”
Hạ Thiên còn hơi ngốc, Mục Hách Lan lại giải thích thêm: "Vậy nè, nếu cậu được lá nhà vua, cậu có thể chỉ định ví dụ như số 1 số 5 đánh nhau một trận, hoặc là bảo bọn họ song ca một bản tình ca, dù sao chuyện gì cũng có thể.”
“Đã hiểu, cảm ơn.”
Kiều Dược Dược chia bài ra, mỗi người đều rất cẩn thận mà che giấu quân bài của mình, tránh cho mọi người xung quanh nhìn thấy, đặc biệt là "nhà vua” đang ẩn nấp trong số họ.
Lúc này, Trần Lâm giơ tay lên, lộ bài ra: "Tớ là nhà vua.”
“Ha ha ha, vậy cậu mau hạ thánh chỉ đi.”
Cậu ta nghĩ nghĩ, nói: "Số 4, sờ ngực số 8.”
"Trời đất!” Sắc mặt các nữ sinh đều thay đổi, “Thật quá đáng!”
Trần Lâm không nở nụ cười không có ý tốt: “Đây là thánh chỉ.”
Các cô gái bĩu môi, nhìn cậu ta xem thường.
Cũng may lá số 4 và lá số 8 đều là nam sinh, hai người hi hi ha ha mà sờ ngực lẫn nhau, ồn ào náo nhiệt một lúc.
Sau khi kết thúc, lần hai chia bài lại bắt đầu.
Bởi vì có vừa rồi mới có "Thánh chỉ" thấp kém của Trần Lâm, vòng này các nữ sinh sôi nổi yêu cầu, nếu không muốn tuân thủ “Thánh chỉ”, thì sẽ phạt uống rượu.
Kiều Dược Dược đồng ý, chia bài.
Lần này lá nhà vua rơi vào tay Mục Hách Lan, lại thấy cậu ấy lộ ra nụ cười xấu xa, chỉ sợ so với thánh chỉ vừa rồi của Trần Lâm chỉ có hơn chứ không kém.
“Mục Hách Lan, cậu nhanh lên!”
“Không được yêu nào quá phận đâu đó.”
Mục Hách Lan cố gắng suy đi tính kỹ, đầy nhịp điệu nói: "Mời số 6 và số 9, biểu diễn cho chúng ta một nụ hôn kiểu Pháp nào.”
Lời vừa nói ra, không quan tâm là nam sinh hay nữ sinh, đều nháo nhào cả lên.
Đương nhiên. Ngoại trừ số 6 và số 9.
Hôn môi đương nhiên chuyện mà quần chúng ăn dưa muốn nhìn nhất.
“Ai số 6 và số 9 vậy?”
“Là cậu sao?”
Kiều Dược Dược buông bài: “Không phải tớ.”
Mọi người cũng đều lần lượt buông bài, ngoại trừ…
Mặt Hạ Thiên trắng bệch như giấy, lá bài trong tay bị cô vò vò, Kiều Dược Dược nghiêng đầu liếc mắt nhìn, thấy lá bài trong tay cô: 9.
"Ai số 6?” Kiều Dược Dược tò mò nhìn mọi người.
Hạ Thiên đã hạ quyết tâm, mặc kệ số 6 là ai, cô đều lựa chọn uống rượu.
Cho đến khi Từ Bất Châu ném lá bài trong tay lên bàn, nhàn nhạt nói: "Tôi.”
Bàn tay đang tự rót rượu của Hạ Thiên dừng lại, khó tin mà nhìn về phía thiếu niên ở cuối bàn trà.
Từ Bất Châu cũng đang nhìn cô, chậm rãi nâng cằm lên, mặt mày ngả ngớn ——
“Đồ đệ, lại đây.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.