Chương 4
Mặc Khả Ngôn
27/09/2024
Phòng học đa phương tiện trống vắng, chỉ còn lại một mình Lăng Vân.
Lăng Vân nằm sấp trên bàn, nước mắt không khống chế được chảy xuống, cô nhớ nhà.
Năm lớp 7 ấy, giai đoạn ôn tập cuối kỳ, ban đầu thỉnh thoảng Lăng Vân sẽ đau bụng, nhưng một lát sau lại hết, cho nên cô cũng không để trong lòng, vẫn cô gắng ôn thi.
Nhưng sau đó thời gian đau ngày càng kéo dài, thậm chí đến cơm cũng không có khẩu vị. Bạn bè xung quanh đều khuyên cô xin nghỉ học, nhưng Lăng Vân muốn cố thêm hai ngày, đợi đến thứ Sáu tan học rồi mới đi khám, như vậy cũng sẽ không ảnh hưởng đến tiến độ ôn tập.
Mãi đến chiều thứ Năm, Lăng Vân thật sự không thể chịu đựng được nữa, cô gọi điện cho Vương Vi, xin nghỉ với chủ nhiệm lớp.
Hôm đó trời đổ mưa to, Lăng Vân đứng ở trong phòng bảo vệ chờ Vương Vi tới đón. Lúc bà đến, mưa đã nhỏ dần, nhưng nửa người bà đều ướt sũng.
Mặc dù rất khó chịu, nhưng Lăng Vân vẫn một mực chịu đựng trước mặt Vương Vi, ống nội soi dạ dày to như ống nước được luồn vào cổ họng, cô cố gắng không khóc, rút vài ống máu, cô cũng không khóc, nhưng nhìn thấy Vương Vi bận rộn chuẩn bị cơm tối trong bếp, trên người còn mặc bộ quần áo ướt sũng, nước mắt lập tức rơi xuống.
Từ đó về sau, Lăng Vân không ở nội trú nữa, trong nhà lúc nào cũng chuẩn bị sẵn vài loại thuốc dạ dày, một túi chườm, một bình nước ấm và một túi mì sợi.
Cửa phòng học chậm rãi mở ra, Lăng Vân vội vàng vùi đầu vào khuỷu tay, lau khô nước mắt.
“Nào, há miệng.” Lục Thẩm Nhất lấy thuốc dạ dày trong túi ra, bỏ vào miệng Lăng Vân.
Lục Thẩm Nhất cũng mặc kệ Lăng Vân có ngại hay không, ngay sau đó anh lại đút nước cho cô.
Nước ấm, sau khi nuốt thuốc, Lăng Vân lại uống thêm vài ngụm.
“Vẫn rất khó chịu sao?” Lục Thẩm Nhất vừa nhìn đôi mắt đỏ hoe của cô, lo lắng hỏi.
Lục Thẩm Nhất vừa chờ cô trả lời vừa xé bao bì của miếng dán giữ nhiệt, ra hiệu cô cầm lấy dán lên bụng.
“Không đau lắm.” Lăng Vân cố gắng tỏ vẻ thoải mái trả lời.
Lúc này, chiếc túi Lục Thẩm Nhất xách vào vẫn đầy ắp.
“Căn tin đóng cửa rồi, mỗi loại bánh mì mình đều mua mấy cái, ăn lót dạ một chút đi.” Lục Thẩm Nhất vừa nói, vẻ mặt lộ rõ sự lạnh nhạt.
Lăng Vân tiện tay cầm lấy một cái bánh mì, bánh mì có mùi vị rất ngon, hơn nữa cô cũng rất đói bụng, ăn liên tục ba cái mới dừng lại, dù sao trước mặt người mình thích, để lại ấn tượng là một người ăn nhiều thì không tốt lắm.
Lục Thẩm Nhất nhìn đồng hồ, đã qua 10 phút kể từ khi Lăng Vân uống thuốc.
“Còn khó chịu không?” Thấy Lăng Vân không tiếp tục ăn nữa, anh hỏi.
“Không còn đau chút nào, cảm ơn cậu, Lục Thẩm Nhất.” Nói xong, ánh sáng trong mắt Lăng Vân đã quay trở lại.
Nhưng sau đó là lời chất vấn “Tại sao không ăn cơm tối?” của anh. Giọng điệu này gần như là đang thẩm vấn phạm nhân.
Sự lạnh lẽo trong ánh mắt Lục Thẩm Nhất tăng lên, sắc mặt đen sì.
Lăng Vân hơi bị dọa, đây là lần đầu tiên cô nhìn thấy Lục Thẩm Nhất tức giận, đây là muốn ăn thịt người à!
“Chiều nay giáo viên dạy quá giờ.”
“Dạy quá giờ đến mức ngay cả thời gian ăn cơm cũng không có?” Lục Thẩm Nhất ngắt lời cô, giọng nói vẫn đầy giận dữ.
“Không phải, như vậy mình sẽ không có thời gian làm bài tập cậu giao, cho nên…” Giọng Lăng Vân đầy tủi thân, thậm chí còn mang theo tiếng khóc nghẹn ngào.
“Cậu hy sinh thời gian sau giờ để tới dạy mình, nếu như ngay cả bài cậu giao mình cũng không làm thì sao mình xứng đáng với tâm huyết của cậu.” Cô gần như khóc nức nở khi nói xong.
Ngay sau đó, những giọt nước mắt còn đọng quanh hốc mắt cô lăn dài trên má.
“Được rồi, đừng khóc nữa.” Lục Thẩm Nhất vừa đưa khăn giấy, vừa dịu dàng an ủi, khác hẳn với dáng vẻ lúc trước.
“Cậu hung dữ như vậy làm gì.” Lăng Vân uất ức nói.
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
“Mình xin lỗi, Lăng Vân, mình làm cậu sợ rồi, mình đây không phải là đang lo lắng cho cậu sao?” Lục Thẩm Nhất giải thích, hai chữ “đau lòng” dù đã đến miệng nhưng vẫn không nói ra.
“Lăng Vân, mình dạy cậu học, cậu không cần áp lực, giữa bạn bè như vậy rất bình thường. Về sau nếu làm không xong, hoặc là bất cứ chuyện gì khác, cậu phải nói với mình, nếu không sẽ giống như hôm nay vậy, cậu khó chịu, còn mình lo lắng.” Lục Thẩm Nhất nói với Lăng Vân đầy chân thành.
Lăng Vân gật đầu, nhưng sự tự ti trong lòng làm sao có thể biến mất chỉ vì hai câu nói.
Sắp đến giờ tự học buổi tối, Lục Thẩm Nhất dọn dẹp đồ đạc trên bàn vào túi, đưa cho Lăng Vân, cuối cùng còn không quên dặn dò cô phải ăn uống đúng giờ.
Lăng Vân trở về lớp, vừa ngồi xuống chưa được mấy phút, Dương Lan Tinh đã nhào tới.
“Lăng Vân, cậu sao thế?” Dương Lan Tinh hoảng loạn nhìn về phía Lăng Vân.
“Không sao, vừa nãy mình đau dạ dày, nhưng giờ đã đỡ rồi.” Lăng Vân trả lời.
“Vậy là tốt rồi, vậy là tốt rồi, mình thấy Lục Thẩm Nhất đến chỗ cậu lấy cốc, sau khi lấy nước xong thì chạy vội ra ngoài, nếu cậu không quay lại, mình sẽ chạy ra ngoài tìm cậu.”
“Lục Thẩm Nhất đã đến chỗ mình?” Lăng Vân biết rõ còn cố hỏi, thật ra cô chỉ muốn nghe Dương Lan Tinh nói nhiều hơn về anh.
Hay cho một người trọng sắc khinh bạn…
“Ừ, lúc cậu ấy tới mặt mày rất nghiêm túc, trên mặt còn toát mồ hôi, mình chào cậu ấy, cậu ấy chỉ ừ một tiếng.” Dương Lan Tinh hồi tưởng lại, sau đó nói.
Giờ phút này, Lăng Vân cảm thấy ngọt ngào trong lòng, khóe miệng vô thức cong lên.
Từ trước đến nay, ba tiết tự học tối luôn là khoảng thời gian căng thẳng, đại biểu môn học phải thu đủ bài tập vào cuối tiết tự học thứ hai, nộp cho giáo viên bộ môn.
Hôm nay bài tập Chính trị được thu rất nhanh, Lăng Vân đến nộp sớm cho Trương Cao Trung. Thời gian còn lại, chính là lúc diễn xuất, là thời điểm lén nhìn Lục Thẩm Nhất.
Lăng Vân vừa giả vờ đi về phía trước, vừa nhanh chóng định vị hàng thứ ba ở chính giữa, nhưng không tìm thấy.
Vì thế cô lại nhanh chóng quét mắt một vòng lớp học, nhưng vẫn không thấy anh.
Ngay lúc Lăng Vân định tìm lại một lần, một giọng nói quen thuộc truyền đến bên tai cô.
“Tìm mình à.” Là giọng của Lục Thẩm Nhất.
Lăng Vân quay đầu lại, đúng lúc đụng vào Lục Thẩm Nhất ngay trước mặt, cô sợ tới mức lùi về phía sau nửa bước, trong lòng dâng lên cảm giác chột dạ khó tả.
“À… Mình muốn trả lại tiền mua mấy thứ kia cho cậu, tổng cộng hết bao nhiêu vậy?” Lăng Vân vốn định trưa mai mới đưa tiền cho anh, nhưng lúc này cô không nghĩ ra lý do nào khác, đành phải nói trước.
“Vậy cậu đưa tiền cho mình đi, thừa thì mình trả lại cho cậu.” Lục Thẩm Nhất giả vờ nghiêm túc đáp.
Lăng Vân sững sờ, trong áo đồng phục của cô chỉ có thẻ cơm, không mang tiền mặt trên người.
“Vậy mình tạm thế chấp thẻ cơm cho cậu trước, giữa trưa ngày mai sẽ đưa tiền cho cậu.” Nói xong, cô đưa thẻ cho anh.
Lục Thẩm Nhất vừa nhận lấy thẻ cơm từ tay Lăng Vân, một giây sau, lại bỏ vào trong túi áo cô.
“Mới qua hai tiết mà đã quên mình nói với cậu thế nào rồi.” Lục Thẩm Nhất khẽ vỗ đầu Lăng Vân, thở dài nói.
“Mình không quên.” Lăng Vân phản bác, tuy vô lực, nhưng giọng điệu lại kiên định.
Làm sao mình có thể quên những gì người mình thích nói với mình chứ! Lăng Vân thầm nghĩ trong lòng.
“Thế là cậu cảm thấy giữa bạn bè với nhau nên tính rõ ràng như vậy, hay là cậu căn bản không coi mình là bạn của cậu?” Dù Lục Thẩm Nhất liên tục đặt những câu hỏi sắc bén, nhưng giọng điệu lại hết sức nhẹ nhàng.
“Đương nhiên là bạn rồi, chỉ là mình không tiện nhận nhiều đồ của cậu như vậy.” Lăng Vân vội vàng trả lời.
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
“Nếu ngại, mình có bài báo này, cậu giúp mình phiên dịch một chút. Tối nay lúc tan học, cậu đợi mình trong lớp, mình đưa cho cậu.” Lục Thẩm Nhất không đợi Lăng Vân trả lời đã bước vào lớp.
Lăng Vân cũng hơi hoang mang, chàng trai này một giây trước còn đang “ép hỏi” thế nào là bạn bè, một giây sau lại kết thúc bằng việc nhờ phiên dịch tiếng Anh, lối suy nghĩ nhảy vọt như vậy hơi khiến người ta nhức đầu.
Sau khi tan học, Lăng Vân bảo bạn cùng phòng về trước, chính mình ngoan ngoãn ngồi đợi Lục Thẩm Nhất đến.
Từ lúc tan học tiết tự học tối đến khi tắt đèn, thật ra có 45 phút, chỉ là mọi người sau khi tan học đều lập tức trở về ký túc xá, nên cảm giác như thời gian trôi qua rất nhanh.
Lục Thẩm Nhất đeo một chiếc cặp sách màu đen trên lưng, xuất hiện trước mặt Lăng Vân, lúc này, trong phòng học chỉ còn hai người họ.
Lại một lần nữa, Lăng Vân bị vẻ đẹp trai của Lục Thẩm Nhất làm cho tim đập thình thịch.
“Mở sách Toán ra, phần biến đổi không gian.” Lục Thẩm Nhất bình tĩnh ra lệnh.
Lăng Vân ngớ người, “Không phải nói muốn mình giúp cậu phiên dịch bài báo sao?”
“Phần kiến thức mình định giảng cho cậu hôm nay, bây giờ mình giảng luôn.” Lục Thẩm Nhất cười trộm một chút, giải thích.
Hai mươi lăm phút sau, Lục Thẩm Nhất giảng xong, giao bài tập về nhà, vẫn là năm đề viết tay quen thuộc.
“Vậy bài báo cần phiên dịch đâu?” Nhìn thấy Lục Thẩm Nhất giao bài tập xong, không có ý định nói tiếp, Lăng Vân sốt ruột, bởi vì Lục Thẩm Nhất không nhận tiền, nên cô hy vọng có thể làm được gì đó cho anh theo cách anh thích.
“Mình để quên trong lớp rồi, ngày mai thứ Sáu, sau khi tan học mình tới tìm cậu, đến lúc đó sẽ đưa cho cậu.”
“Hay là mình tới tìm cậu đi, lỡ cậu lại quên mất thì sao?” Lăng Vân nói đến câu sau, giọng càng lúc càng nhỏ.
“Được thôi!” Lục Thẩm Nhất nhìn chằm chằm Lăng Vân vài giây, bất đắc dĩ nở nụ cười.
Lục Thẩm Nhất đưa Lăng Vân đến cửa ký túc xá nữ, lúc đi còn không quên dặn dò cô phải uống thuốc dạ dày một lần nữa trước khi ngủ.
Đêm trước kỳ nghỉ, mọi người đều rất phấn khích.
Sau khi giáo viên kiểm tra phòng, phòng ký túc 103 hàn huyên hồi lâu, không thể nào che giấu được niềm vui sướng khi sắp được về nhà.
“Mình muốn về ăn tôm om dầu mẹ nấu.” Chu Hiểu nhỏ giọng reo lên.
Ngay sau đó Vương Giai Dao nói: “Mình muốn đi ăn gà rán.”
“Thật hy vọng bây giờ mình đã ở nhà rồi.” Đinh Hủy than vãn.
“Mình nhớ mẹ.” Lăng Vân nói xong, cả phòng chìm trong bầu không khí nhớ nhung nồng nàn.
Cuối cùng, dưới sự thúc đẩy của cơn buồn ngủ, từng cô gái mang theo niềm hy vọng mãnh liệt vào ngày mai chìm vào mộng đẹp.
Thứ Sáu hôm đó, trời đổ mưa rào, ký túc xá 103 dậy sớm, sắp xếp hành lý xong xuôi.
Những tiết học vốn nhàm chán khó hiểu, cũng được ấn nút tăng tốc trong ngày hôm nay.
Chẳng mấy chốc, tan học, kỳ nghỉ tới rồi.
Lăng Vân đeo cặp sách, đi tìm Lục Thẩm Nhất, bởi vì lúc ấy cô đi ngược dòng người, hơn nữa muốn nhanh chóng nhìn thấy anh, vóc dáng nhỏ bé cứng rắn cố gắng len lỏi tạo ra một lối đi.
Lục Thẩm Nhất nhìn thấy mái tóc Lăng Vân rối tung, quần áo xộc xệch, lập tức hiểu ra.
“Lần sau cứ để mình đi tìm cậu đi! Sau này không được đi ngược dòng người leo cầu thang.” Tuy giọng điệu của Lục Thẩm Nhất coi như nhẹ nhàng, nhưng ánh mắt thật sự đầy lực sát thương.
Lăng Vân ừ một tiếng.
Lục Thẩm Nhất đưa bài cho Lăng Vân, tiện tay nhận lấy cặp sách của cô, cặp sách rất nặng.
Hai người tạm biệt nhau ở bến xe buýt, Lục Thẩm Nhất đích thân đưa Lăng Vân lên xe, sau đó chính mình lên một chiếc xe tư nhân.
Lăng Vân nằm sấp trên bàn, nước mắt không khống chế được chảy xuống, cô nhớ nhà.
Năm lớp 7 ấy, giai đoạn ôn tập cuối kỳ, ban đầu thỉnh thoảng Lăng Vân sẽ đau bụng, nhưng một lát sau lại hết, cho nên cô cũng không để trong lòng, vẫn cô gắng ôn thi.
Nhưng sau đó thời gian đau ngày càng kéo dài, thậm chí đến cơm cũng không có khẩu vị. Bạn bè xung quanh đều khuyên cô xin nghỉ học, nhưng Lăng Vân muốn cố thêm hai ngày, đợi đến thứ Sáu tan học rồi mới đi khám, như vậy cũng sẽ không ảnh hưởng đến tiến độ ôn tập.
Mãi đến chiều thứ Năm, Lăng Vân thật sự không thể chịu đựng được nữa, cô gọi điện cho Vương Vi, xin nghỉ với chủ nhiệm lớp.
Hôm đó trời đổ mưa to, Lăng Vân đứng ở trong phòng bảo vệ chờ Vương Vi tới đón. Lúc bà đến, mưa đã nhỏ dần, nhưng nửa người bà đều ướt sũng.
Mặc dù rất khó chịu, nhưng Lăng Vân vẫn một mực chịu đựng trước mặt Vương Vi, ống nội soi dạ dày to như ống nước được luồn vào cổ họng, cô cố gắng không khóc, rút vài ống máu, cô cũng không khóc, nhưng nhìn thấy Vương Vi bận rộn chuẩn bị cơm tối trong bếp, trên người còn mặc bộ quần áo ướt sũng, nước mắt lập tức rơi xuống.
Từ đó về sau, Lăng Vân không ở nội trú nữa, trong nhà lúc nào cũng chuẩn bị sẵn vài loại thuốc dạ dày, một túi chườm, một bình nước ấm và một túi mì sợi.
Cửa phòng học chậm rãi mở ra, Lăng Vân vội vàng vùi đầu vào khuỷu tay, lau khô nước mắt.
“Nào, há miệng.” Lục Thẩm Nhất lấy thuốc dạ dày trong túi ra, bỏ vào miệng Lăng Vân.
Lục Thẩm Nhất cũng mặc kệ Lăng Vân có ngại hay không, ngay sau đó anh lại đút nước cho cô.
Nước ấm, sau khi nuốt thuốc, Lăng Vân lại uống thêm vài ngụm.
“Vẫn rất khó chịu sao?” Lục Thẩm Nhất vừa nhìn đôi mắt đỏ hoe của cô, lo lắng hỏi.
Lục Thẩm Nhất vừa chờ cô trả lời vừa xé bao bì của miếng dán giữ nhiệt, ra hiệu cô cầm lấy dán lên bụng.
“Không đau lắm.” Lăng Vân cố gắng tỏ vẻ thoải mái trả lời.
Lúc này, chiếc túi Lục Thẩm Nhất xách vào vẫn đầy ắp.
“Căn tin đóng cửa rồi, mỗi loại bánh mì mình đều mua mấy cái, ăn lót dạ một chút đi.” Lục Thẩm Nhất vừa nói, vẻ mặt lộ rõ sự lạnh nhạt.
Lăng Vân tiện tay cầm lấy một cái bánh mì, bánh mì có mùi vị rất ngon, hơn nữa cô cũng rất đói bụng, ăn liên tục ba cái mới dừng lại, dù sao trước mặt người mình thích, để lại ấn tượng là một người ăn nhiều thì không tốt lắm.
Lục Thẩm Nhất nhìn đồng hồ, đã qua 10 phút kể từ khi Lăng Vân uống thuốc.
“Còn khó chịu không?” Thấy Lăng Vân không tiếp tục ăn nữa, anh hỏi.
“Không còn đau chút nào, cảm ơn cậu, Lục Thẩm Nhất.” Nói xong, ánh sáng trong mắt Lăng Vân đã quay trở lại.
Nhưng sau đó là lời chất vấn “Tại sao không ăn cơm tối?” của anh. Giọng điệu này gần như là đang thẩm vấn phạm nhân.
Sự lạnh lẽo trong ánh mắt Lục Thẩm Nhất tăng lên, sắc mặt đen sì.
Lăng Vân hơi bị dọa, đây là lần đầu tiên cô nhìn thấy Lục Thẩm Nhất tức giận, đây là muốn ăn thịt người à!
“Chiều nay giáo viên dạy quá giờ.”
“Dạy quá giờ đến mức ngay cả thời gian ăn cơm cũng không có?” Lục Thẩm Nhất ngắt lời cô, giọng nói vẫn đầy giận dữ.
“Không phải, như vậy mình sẽ không có thời gian làm bài tập cậu giao, cho nên…” Giọng Lăng Vân đầy tủi thân, thậm chí còn mang theo tiếng khóc nghẹn ngào.
“Cậu hy sinh thời gian sau giờ để tới dạy mình, nếu như ngay cả bài cậu giao mình cũng không làm thì sao mình xứng đáng với tâm huyết của cậu.” Cô gần như khóc nức nở khi nói xong.
Ngay sau đó, những giọt nước mắt còn đọng quanh hốc mắt cô lăn dài trên má.
“Được rồi, đừng khóc nữa.” Lục Thẩm Nhất vừa đưa khăn giấy, vừa dịu dàng an ủi, khác hẳn với dáng vẻ lúc trước.
“Cậu hung dữ như vậy làm gì.” Lăng Vân uất ức nói.
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
“Mình xin lỗi, Lăng Vân, mình làm cậu sợ rồi, mình đây không phải là đang lo lắng cho cậu sao?” Lục Thẩm Nhất giải thích, hai chữ “đau lòng” dù đã đến miệng nhưng vẫn không nói ra.
“Lăng Vân, mình dạy cậu học, cậu không cần áp lực, giữa bạn bè như vậy rất bình thường. Về sau nếu làm không xong, hoặc là bất cứ chuyện gì khác, cậu phải nói với mình, nếu không sẽ giống như hôm nay vậy, cậu khó chịu, còn mình lo lắng.” Lục Thẩm Nhất nói với Lăng Vân đầy chân thành.
Lăng Vân gật đầu, nhưng sự tự ti trong lòng làm sao có thể biến mất chỉ vì hai câu nói.
Sắp đến giờ tự học buổi tối, Lục Thẩm Nhất dọn dẹp đồ đạc trên bàn vào túi, đưa cho Lăng Vân, cuối cùng còn không quên dặn dò cô phải ăn uống đúng giờ.
Lăng Vân trở về lớp, vừa ngồi xuống chưa được mấy phút, Dương Lan Tinh đã nhào tới.
“Lăng Vân, cậu sao thế?” Dương Lan Tinh hoảng loạn nhìn về phía Lăng Vân.
“Không sao, vừa nãy mình đau dạ dày, nhưng giờ đã đỡ rồi.” Lăng Vân trả lời.
“Vậy là tốt rồi, vậy là tốt rồi, mình thấy Lục Thẩm Nhất đến chỗ cậu lấy cốc, sau khi lấy nước xong thì chạy vội ra ngoài, nếu cậu không quay lại, mình sẽ chạy ra ngoài tìm cậu.”
“Lục Thẩm Nhất đã đến chỗ mình?” Lăng Vân biết rõ còn cố hỏi, thật ra cô chỉ muốn nghe Dương Lan Tinh nói nhiều hơn về anh.
Hay cho một người trọng sắc khinh bạn…
“Ừ, lúc cậu ấy tới mặt mày rất nghiêm túc, trên mặt còn toát mồ hôi, mình chào cậu ấy, cậu ấy chỉ ừ một tiếng.” Dương Lan Tinh hồi tưởng lại, sau đó nói.
Giờ phút này, Lăng Vân cảm thấy ngọt ngào trong lòng, khóe miệng vô thức cong lên.
Từ trước đến nay, ba tiết tự học tối luôn là khoảng thời gian căng thẳng, đại biểu môn học phải thu đủ bài tập vào cuối tiết tự học thứ hai, nộp cho giáo viên bộ môn.
Hôm nay bài tập Chính trị được thu rất nhanh, Lăng Vân đến nộp sớm cho Trương Cao Trung. Thời gian còn lại, chính là lúc diễn xuất, là thời điểm lén nhìn Lục Thẩm Nhất.
Lăng Vân vừa giả vờ đi về phía trước, vừa nhanh chóng định vị hàng thứ ba ở chính giữa, nhưng không tìm thấy.
Vì thế cô lại nhanh chóng quét mắt một vòng lớp học, nhưng vẫn không thấy anh.
Ngay lúc Lăng Vân định tìm lại một lần, một giọng nói quen thuộc truyền đến bên tai cô.
“Tìm mình à.” Là giọng của Lục Thẩm Nhất.
Lăng Vân quay đầu lại, đúng lúc đụng vào Lục Thẩm Nhất ngay trước mặt, cô sợ tới mức lùi về phía sau nửa bước, trong lòng dâng lên cảm giác chột dạ khó tả.
“À… Mình muốn trả lại tiền mua mấy thứ kia cho cậu, tổng cộng hết bao nhiêu vậy?” Lăng Vân vốn định trưa mai mới đưa tiền cho anh, nhưng lúc này cô không nghĩ ra lý do nào khác, đành phải nói trước.
“Vậy cậu đưa tiền cho mình đi, thừa thì mình trả lại cho cậu.” Lục Thẩm Nhất giả vờ nghiêm túc đáp.
Lăng Vân sững sờ, trong áo đồng phục của cô chỉ có thẻ cơm, không mang tiền mặt trên người.
“Vậy mình tạm thế chấp thẻ cơm cho cậu trước, giữa trưa ngày mai sẽ đưa tiền cho cậu.” Nói xong, cô đưa thẻ cho anh.
Lục Thẩm Nhất vừa nhận lấy thẻ cơm từ tay Lăng Vân, một giây sau, lại bỏ vào trong túi áo cô.
“Mới qua hai tiết mà đã quên mình nói với cậu thế nào rồi.” Lục Thẩm Nhất khẽ vỗ đầu Lăng Vân, thở dài nói.
“Mình không quên.” Lăng Vân phản bác, tuy vô lực, nhưng giọng điệu lại kiên định.
Làm sao mình có thể quên những gì người mình thích nói với mình chứ! Lăng Vân thầm nghĩ trong lòng.
“Thế là cậu cảm thấy giữa bạn bè với nhau nên tính rõ ràng như vậy, hay là cậu căn bản không coi mình là bạn của cậu?” Dù Lục Thẩm Nhất liên tục đặt những câu hỏi sắc bén, nhưng giọng điệu lại hết sức nhẹ nhàng.
“Đương nhiên là bạn rồi, chỉ là mình không tiện nhận nhiều đồ của cậu như vậy.” Lăng Vân vội vàng trả lời.
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
“Nếu ngại, mình có bài báo này, cậu giúp mình phiên dịch một chút. Tối nay lúc tan học, cậu đợi mình trong lớp, mình đưa cho cậu.” Lục Thẩm Nhất không đợi Lăng Vân trả lời đã bước vào lớp.
Lăng Vân cũng hơi hoang mang, chàng trai này một giây trước còn đang “ép hỏi” thế nào là bạn bè, một giây sau lại kết thúc bằng việc nhờ phiên dịch tiếng Anh, lối suy nghĩ nhảy vọt như vậy hơi khiến người ta nhức đầu.
Sau khi tan học, Lăng Vân bảo bạn cùng phòng về trước, chính mình ngoan ngoãn ngồi đợi Lục Thẩm Nhất đến.
Từ lúc tan học tiết tự học tối đến khi tắt đèn, thật ra có 45 phút, chỉ là mọi người sau khi tan học đều lập tức trở về ký túc xá, nên cảm giác như thời gian trôi qua rất nhanh.
Lục Thẩm Nhất đeo một chiếc cặp sách màu đen trên lưng, xuất hiện trước mặt Lăng Vân, lúc này, trong phòng học chỉ còn hai người họ.
Lại một lần nữa, Lăng Vân bị vẻ đẹp trai của Lục Thẩm Nhất làm cho tim đập thình thịch.
“Mở sách Toán ra, phần biến đổi không gian.” Lục Thẩm Nhất bình tĩnh ra lệnh.
Lăng Vân ngớ người, “Không phải nói muốn mình giúp cậu phiên dịch bài báo sao?”
“Phần kiến thức mình định giảng cho cậu hôm nay, bây giờ mình giảng luôn.” Lục Thẩm Nhất cười trộm một chút, giải thích.
Hai mươi lăm phút sau, Lục Thẩm Nhất giảng xong, giao bài tập về nhà, vẫn là năm đề viết tay quen thuộc.
“Vậy bài báo cần phiên dịch đâu?” Nhìn thấy Lục Thẩm Nhất giao bài tập xong, không có ý định nói tiếp, Lăng Vân sốt ruột, bởi vì Lục Thẩm Nhất không nhận tiền, nên cô hy vọng có thể làm được gì đó cho anh theo cách anh thích.
“Mình để quên trong lớp rồi, ngày mai thứ Sáu, sau khi tan học mình tới tìm cậu, đến lúc đó sẽ đưa cho cậu.”
“Hay là mình tới tìm cậu đi, lỡ cậu lại quên mất thì sao?” Lăng Vân nói đến câu sau, giọng càng lúc càng nhỏ.
“Được thôi!” Lục Thẩm Nhất nhìn chằm chằm Lăng Vân vài giây, bất đắc dĩ nở nụ cười.
Lục Thẩm Nhất đưa Lăng Vân đến cửa ký túc xá nữ, lúc đi còn không quên dặn dò cô phải uống thuốc dạ dày một lần nữa trước khi ngủ.
Đêm trước kỳ nghỉ, mọi người đều rất phấn khích.
Sau khi giáo viên kiểm tra phòng, phòng ký túc 103 hàn huyên hồi lâu, không thể nào che giấu được niềm vui sướng khi sắp được về nhà.
“Mình muốn về ăn tôm om dầu mẹ nấu.” Chu Hiểu nhỏ giọng reo lên.
Ngay sau đó Vương Giai Dao nói: “Mình muốn đi ăn gà rán.”
“Thật hy vọng bây giờ mình đã ở nhà rồi.” Đinh Hủy than vãn.
“Mình nhớ mẹ.” Lăng Vân nói xong, cả phòng chìm trong bầu không khí nhớ nhung nồng nàn.
Cuối cùng, dưới sự thúc đẩy của cơn buồn ngủ, từng cô gái mang theo niềm hy vọng mãnh liệt vào ngày mai chìm vào mộng đẹp.
Thứ Sáu hôm đó, trời đổ mưa rào, ký túc xá 103 dậy sớm, sắp xếp hành lý xong xuôi.
Những tiết học vốn nhàm chán khó hiểu, cũng được ấn nút tăng tốc trong ngày hôm nay.
Chẳng mấy chốc, tan học, kỳ nghỉ tới rồi.
Lăng Vân đeo cặp sách, đi tìm Lục Thẩm Nhất, bởi vì lúc ấy cô đi ngược dòng người, hơn nữa muốn nhanh chóng nhìn thấy anh, vóc dáng nhỏ bé cứng rắn cố gắng len lỏi tạo ra một lối đi.
Lục Thẩm Nhất nhìn thấy mái tóc Lăng Vân rối tung, quần áo xộc xệch, lập tức hiểu ra.
“Lần sau cứ để mình đi tìm cậu đi! Sau này không được đi ngược dòng người leo cầu thang.” Tuy giọng điệu của Lục Thẩm Nhất coi như nhẹ nhàng, nhưng ánh mắt thật sự đầy lực sát thương.
Lăng Vân ừ một tiếng.
Lục Thẩm Nhất đưa bài cho Lăng Vân, tiện tay nhận lấy cặp sách của cô, cặp sách rất nặng.
Hai người tạm biệt nhau ở bến xe buýt, Lục Thẩm Nhất đích thân đưa Lăng Vân lên xe, sau đó chính mình lên một chiếc xe tư nhân.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.