Ngày Đầu Tiên Chuyển Trường Đã Tỏ Tình Với Hotboy Trường Có Phải Hơi Sai Sai
Chương 17
Tụ Thanh Hiểu Bạch
23/02/2024
Tất cả mọi người trong phong bị khúc nhạc dạo không giống bình thường này làm cho chấn kinh rồi, không hẹn mà cùng quay đầu lại. Sau khi thấy người đầu tiên cầm lấy microphone là Cố Phương Yến càng kinh ngạc đến không khép nổi miệng.
Một tay Tạ Phỉ siết microphone, một tay giơ lên, chỉ vào màn hình lớn, trịnh trọng mà nói với Cố Phương Yến: “Đây là một bài hát đong đầy tình cảm tới cỡ nào, mọi người bình thường đều sẽ không chọn hát ở KTV đâu!”
Cố Phương Yến gật đầu, rất là tán đồng: “Vậy nên cậu không phải người bình thường.”
“Này này.” Tạ Phỉ phát giác Cố Phương Yến có ý định “Lâm trận bỏ chạy”, dùng khuỷu tay chạm chạm vào cánh tay hắn.
Bài hát này có phần nhạc dạo không dài lắm, không đến 20 giây, Cố Phương Yến nhìn thấy số đếm ngược trên màn hình sắp xong, đưa tay bày ra một tư thế “xin mời”: “Bắt đầu biểu diễn đi.”
Tạ Phỉ nheo lại nửa con mắt, nhìn chằm chằm Cố Phương Yến không buông, không tiếng động mà bắt đầu tiến hành uy hiếp người kia.
Đoạn Nhất Minh vốn đang ở bên kia đánh bài Poker đột nhiên nhảy lên, đi về phía giá đựng microphone trong góc, Tạ Phỉ còn cho rằng cậu ta muốn hát, không nghĩ tới người này lại ấn cái nút tạm dừng, sau nói qua microphone:
“Hôm nay là sinh nhật bạn học Hạ Lộ yêu quý của chúng ta, hiện tại có người dạt dào tình cảm mãnh liệt như thế, hành động thật đáng để khen ngợi, cho nên tớ quyết định —— tớ sẽ nhảy phụ hoạ cho các cậu!”
Nói xong cậu ta ấn lại nút phát tiếp, vọt tới màn hình phía trước quơ chân múa tay theo tiết tấu.
“Ha ha ha tớ cũng tới!” Hạ Lộ nói xong cũng bay qua, vẫy tay với cả đám người, “Lại đây cùng nhau luôn!”
Chỉ trong khoảng thời gian hai ba giây “Bạn nhảy” chạy ra từ các phương hướng ước chừng 5 người, nhảy đến vô cùng vui vẻ.
Bây giờ chính là muốn không hát cũng không được, Tạ Phỉ cảm thấy chân có chút đau, đúng là tự mình lấy đá đập chân mình.
Cậu quay đầu, nghiêm túc hỏi Cố Phương Yến: “Anh Cố à, cậu có nghĩ rằng tớ sẽ lúng túng không?”
“Cậu sẽ không.” Cố Phương Yến còn nói rất khẳng định.
“Vậy thì sợ là người lúng túng phải là cậu rồi.”
Nói vừa xong, Tạ Phỉ chân trần dẫm lên mặt đất, nhanh như chớp chạy đến phía trước, bắt đầu hát theo ca từ trên màn hình. Cậu có chút sợ Cố Phương Yến sẽ tức giận đánh người.
Mỗi note Tạ Phỉ đều hát được rất tốt, chuyển giọng cùng note ngân đều tương đối có kỹ xảo, có người ấn ra giao diện chấm điểm, mỗi một câu cậu đều có thể hát vững vàng, hơn nữa Tạ Phỉ vốn có một chất giọng vừa thanh vừa trong, lại sáng, hát đến vô cùng êm tai.
Ca khúc này không dài, lặp lại lời bài hát hai lần, khi tới đoạn cao trào kết thúc, Tạ Phỉ nắm microphone, bắt đầu xướng câu “Ya la suo” kia.
Trong phòng an tĩnh lại, nhóm nhảy cũng không nhảy nữa, tất cả mọi người đang chờ highnote phía sau.
Lời của câu này là “Ya la suo, đó chính là cao nguyên Thanh Tạng”.
Tạ Phỉ rũ mắt, hạ thấp thanh âm, mỗi một từ nhả ra đều vô cùng hoàn chỉnh. Tới bống chữ cuối cùng, điệu lại bỗng nhiên thay đổi, cậu nâng mắt, nhìn Hạ Lộ, hát to: “Happy birthday to you ~ Happy birthday to you~”
Tạ Phỉ bỗng đổi sang hát bài chúc mừng sinh nhật, làm cho Hạ Lộ thật bất ngờ, tiếp theo cười điên cuồng không dừng nổi “Tiểu Tạ cậu cũng mặn ghê luôn! Học được, học được rồi, lần sau tớ cũng sẽ chơi giống như vậy!”
“Kỹ năng cơ bản, kỹ năng cơ bản mà thôi.” Tạ Phỉ tỏ ra khiêm tốn.
Toàn bộ ghế lô đều là tiếng cười haha, Hạ Lộ duỗi eo tình cờ thoáng nhìn qua Cố Phương Yến, đôi mắt trợn trừng: “Ôi đệt, anh Cố cậu vừa mới cười có phải hay không cười!”
Cố Phương Yến ngồi dựa trên sô pha, đôi mắt hẹp dài lướt qua một tia tinh quang. Sau khi nghe thấy lời Hạ Lộ, thong thả ung dung nhướng mày.
Hạ Lộ quay đầu nhìn về phía Tạ Phỉ, phấn chấn bảo: “Tạ tiểu Phỉ, cậu thế mà có thể chọc cười loại thần tiên như anh Cố!”
“Điều này chứng tỏ tớ cũng là thần tiên.” Tạ Phỉ bày ra vẻ mặt khiêm tốn như cũ.
Rất nhanh đã đến bài hát tiếp theo. Bởi vì sau một hồi những hành động vừa nãy của Tạ Phỉ, bản tình ca bi thương sầu khổ vốn dĩ xếp ngay phía sau bị bỏ lại giờ mới được vang lên 《Bài ca thần kinh 》.
Tạ Phỉ bỏ microphone xuống đi ra ngoài, chạy về ngồi xuống bên cạnh Cố Phương Yến, người kia đẩy ly nước ấm đến trước mặt cậu.
“Có phải tớ cực kỳ thông minh nhanh nhẹn không?” Tạ Phỉ uống một ngụm, cười hỏi.
“Cho cậu năm điểm.” Cố Phương Yến nhàn nhạt.
Tạ Phỉ quay mặt sang: “Điểm tối đa là bao nhiêu?”
Cố Phương Yến: “Một trăm.”
“……” Tạ Phỉ hừ cười nhún vai, “Anh Cố thật không đủ thành ý.”
Cậu nhấp từng ngụm, từng ngụm nhỏ uống hết ly nước ấm, nghe được nửa bài của đám quỷ khóc sói gào kia, nghiêng đầu qua hỏi Cố Phương Yến: “Tớ vẫn luôn không tìm được cơ hội hỏi, Hạ Lộ hôm nay tròn bao nhiêu tuổi vậy?”
“17.”
“Ồ, không ngờ chính là một em trai.” Tạ Phỉ cười thành tiếng, đang cười bỗng ý thức được điều gì, sắc mặt trở nên có chút nghiêm túc: “Năm nay cậu cũng không phải mới tròn 17 đi?”
“Làm sao?” Cố Phương Yến hơi có chút khó hiểu.
“Nếu cậu và Hạ Lộ sinh cùng năm, không phải tớ vẫn luôn bị thiệt hả? Tớ vẫn luôn gọi cậu là “anh”. Tạ Phỉ nói một hợp tình hợp lý.
Đôi mắt cậu hơi trừng lên, đáy mắt hoà tan ánh đèn, sáng trong như ánh nước sông Thanh Hà buổi đêm. Cố Phương Yến liếc cậu một cái, thu mắt về thấp giọng trả lời: “Năm nay 18.”
“Sinh tháng mấy?” Tạ Phỉ tiến lại gần Cố Phương Yến thêm một ít.
Cố Phương Yến quay mặt đi: “Tháng 11.”
“Ý, hoá ra cũng chỉ là một em trai.” Tạ Phỉ cười đến có chút khoe khoang, cười xong dựa lên lưng ghế sofa, đảo mắt kiểm tra một vòng các hạng hoạt động giải trí đang diễn ra trong phòng, hỏi: “Em trai à, chơi mạt chược không?”
“… ” Cố Phương Yến bị cái xưng hô này làm cho có chút không nói nên lời, “Không chơi.”
“Em trai à ăn khoai lát không?”
“Không ăn.”
“Vậy anh đây tự mình ăn.” Tạ Phỉ nói xong nhảy xuống sô pha, đi đến trước chồng đồ ăn vặt khác. Chân cậu để trần, hai chân trắng nõn non mịn, dưới ánh đèn tối tăm mờ ảo có vẻ cực đáng chú ý, lúc chạy đi chạy lại còn phát ra tiếng vang giòn, cảm giác tồn tại phá lệ mạnh mẽ.
Cố Phương Yến nhìn cậu quay trở lại, mang đến một đĩa khoai tây chiên, một đĩa trái cây, còn có một bộ bài Poker, ngồi xuống xếp bằng xuống như cũ. Cậu đặt khoai tây chiên ở trên đùi, không lập tức ăn, mà là mở bộ bài Poker ra.
“Em trai ngoan, chơi trò ‘giương mắt nhìn’ không?” Tạ Phỉ hỏi. (Trò chơi bài của TQ mà tớ đọc luật cũng không hiểu nên k biết chú thích như nào.:(()
“Hửm?” Một tiếng này âm cuối nâng giọng, lộ ra một chút bất mãn.
Cái tên em trai nhỏ này, tuổi không lớn mà tính tình thật khó chiều.
“Được rồi, anh trai ——” Tạ Phỉ đá mắt liếc Cố Phương Yến, kéo dài giọng sửa miệng: “Cậu biết chơi ‘giương mắt nhìn’ không?”
Cố Phương Yến: “Biết.”
“Vậy cậu có muốn chơi không?”
“Được.”
Tạ Phỉ cười rộ lên, thong thả ung dung trộn bài.
Trò ‘giương mắt nhìn’ này trên cơ bản phải có 3 người trở lên chơi lên mới có ý nghĩa. Tạ Phỉ nghĩ muốn gọi thêm vài người, nhưng ở chỗ này cậu chỉ biết mỗi Hạ Lộ, Đoạn Nhất Minh và Giản Hi. Hai người trước thì Hạ Lộ đang trầm mê chơi mạt chược tới mức không thể tự kềm chế, Đoạn Nhất Minh lại đang đầy mặt vui vẻ chơi ‘Trác Kim Hoa’, chỉ có cái tên Giản Hi kia chơi mạt chược thua tan nát, trên mặt bị vẽ một vườn hoa đang lắc lắc lư lư.
Tạ Phỉ muốn gọi Giản Hi lại đây, nhưng Cố Phương Yến và Giản Hi không quen. Theo như Tạ Phỉ quan sát, Cố Phương Yến người này giống như sẽ không chơi cùng người không thân quen đâu.
Cậu có chút rối rắm.
Ý nghĩ chuyển chuyển, Tạ Phỉ bỗng nhiên ý thức được, cũng không có chứng cứ nào chứng minh Cố Phương Yến chỉ muốn chơi bài cùng với người quen cả!
Lại nói, vạn nhất hắn có thể chơi cùng Giản Hi thật vui vẻ thì sao?
Hai người đều là Alpha, tuy rằng trên thành tích học tập thì không thể so sánh, nhưng hai người bọn họ đều biết chơi bóng rổ. Nói không chừng đánh bài trên bàn đánh ra giao tình, còn có thể hẹn đến sân bóng cùng chơi nữa.
Đây hoàn toàn là đang giúp Cố Phương Yến mở rộng quan hệ bạn bè mà, xúc tiến người này dung nhập vào hoạt động tập thể!
Cỡ nào chính đáng, cỡ nào tích cực hướng về phía trước, cỡ nào đoàn kết hữu ái, cảm động lòng người, Tạ Phỉ mình đây thật là một bạn học tốt bụng tuyệt thế, là loại nên được thông báo khen ngợi trước toàn trường!
Tạ Phỉ cúi người về phía trước, thử thăm dò hỏi: “Hai người chơi sẽ không thú vị, tớ gọi thêm người tới có được không?”
“Tùy cậu.” Cố Phương Yến đáp.
Tạ Phỉ vui vẻ, xoay người vẫy tay với Giản Hi: “Giản Nhị Cẩu, lại đây đánh bài đê!”
Tác giả có lời muốn nói:
Cố Phương Yến:?
Tạ Phỉ: Hai người các cậu đều là Alpha, nhất định có thể chơi cùng nhau.
Một tay Tạ Phỉ siết microphone, một tay giơ lên, chỉ vào màn hình lớn, trịnh trọng mà nói với Cố Phương Yến: “Đây là một bài hát đong đầy tình cảm tới cỡ nào, mọi người bình thường đều sẽ không chọn hát ở KTV đâu!”
Cố Phương Yến gật đầu, rất là tán đồng: “Vậy nên cậu không phải người bình thường.”
“Này này.” Tạ Phỉ phát giác Cố Phương Yến có ý định “Lâm trận bỏ chạy”, dùng khuỷu tay chạm chạm vào cánh tay hắn.
Bài hát này có phần nhạc dạo không dài lắm, không đến 20 giây, Cố Phương Yến nhìn thấy số đếm ngược trên màn hình sắp xong, đưa tay bày ra một tư thế “xin mời”: “Bắt đầu biểu diễn đi.”
Tạ Phỉ nheo lại nửa con mắt, nhìn chằm chằm Cố Phương Yến không buông, không tiếng động mà bắt đầu tiến hành uy hiếp người kia.
Đoạn Nhất Minh vốn đang ở bên kia đánh bài Poker đột nhiên nhảy lên, đi về phía giá đựng microphone trong góc, Tạ Phỉ còn cho rằng cậu ta muốn hát, không nghĩ tới người này lại ấn cái nút tạm dừng, sau nói qua microphone:
“Hôm nay là sinh nhật bạn học Hạ Lộ yêu quý của chúng ta, hiện tại có người dạt dào tình cảm mãnh liệt như thế, hành động thật đáng để khen ngợi, cho nên tớ quyết định —— tớ sẽ nhảy phụ hoạ cho các cậu!”
Nói xong cậu ta ấn lại nút phát tiếp, vọt tới màn hình phía trước quơ chân múa tay theo tiết tấu.
“Ha ha ha tớ cũng tới!” Hạ Lộ nói xong cũng bay qua, vẫy tay với cả đám người, “Lại đây cùng nhau luôn!”
Chỉ trong khoảng thời gian hai ba giây “Bạn nhảy” chạy ra từ các phương hướng ước chừng 5 người, nhảy đến vô cùng vui vẻ.
Bây giờ chính là muốn không hát cũng không được, Tạ Phỉ cảm thấy chân có chút đau, đúng là tự mình lấy đá đập chân mình.
Cậu quay đầu, nghiêm túc hỏi Cố Phương Yến: “Anh Cố à, cậu có nghĩ rằng tớ sẽ lúng túng không?”
“Cậu sẽ không.” Cố Phương Yến còn nói rất khẳng định.
“Vậy thì sợ là người lúng túng phải là cậu rồi.”
Nói vừa xong, Tạ Phỉ chân trần dẫm lên mặt đất, nhanh như chớp chạy đến phía trước, bắt đầu hát theo ca từ trên màn hình. Cậu có chút sợ Cố Phương Yến sẽ tức giận đánh người.
Mỗi note Tạ Phỉ đều hát được rất tốt, chuyển giọng cùng note ngân đều tương đối có kỹ xảo, có người ấn ra giao diện chấm điểm, mỗi một câu cậu đều có thể hát vững vàng, hơn nữa Tạ Phỉ vốn có một chất giọng vừa thanh vừa trong, lại sáng, hát đến vô cùng êm tai.
Ca khúc này không dài, lặp lại lời bài hát hai lần, khi tới đoạn cao trào kết thúc, Tạ Phỉ nắm microphone, bắt đầu xướng câu “Ya la suo” kia.
Trong phòng an tĩnh lại, nhóm nhảy cũng không nhảy nữa, tất cả mọi người đang chờ highnote phía sau.
Lời của câu này là “Ya la suo, đó chính là cao nguyên Thanh Tạng”.
Tạ Phỉ rũ mắt, hạ thấp thanh âm, mỗi một từ nhả ra đều vô cùng hoàn chỉnh. Tới bống chữ cuối cùng, điệu lại bỗng nhiên thay đổi, cậu nâng mắt, nhìn Hạ Lộ, hát to: “Happy birthday to you ~ Happy birthday to you~”
Tạ Phỉ bỗng đổi sang hát bài chúc mừng sinh nhật, làm cho Hạ Lộ thật bất ngờ, tiếp theo cười điên cuồng không dừng nổi “Tiểu Tạ cậu cũng mặn ghê luôn! Học được, học được rồi, lần sau tớ cũng sẽ chơi giống như vậy!”
“Kỹ năng cơ bản, kỹ năng cơ bản mà thôi.” Tạ Phỉ tỏ ra khiêm tốn.
Toàn bộ ghế lô đều là tiếng cười haha, Hạ Lộ duỗi eo tình cờ thoáng nhìn qua Cố Phương Yến, đôi mắt trợn trừng: “Ôi đệt, anh Cố cậu vừa mới cười có phải hay không cười!”
Cố Phương Yến ngồi dựa trên sô pha, đôi mắt hẹp dài lướt qua một tia tinh quang. Sau khi nghe thấy lời Hạ Lộ, thong thả ung dung nhướng mày.
Hạ Lộ quay đầu nhìn về phía Tạ Phỉ, phấn chấn bảo: “Tạ tiểu Phỉ, cậu thế mà có thể chọc cười loại thần tiên như anh Cố!”
“Điều này chứng tỏ tớ cũng là thần tiên.” Tạ Phỉ bày ra vẻ mặt khiêm tốn như cũ.
Rất nhanh đã đến bài hát tiếp theo. Bởi vì sau một hồi những hành động vừa nãy của Tạ Phỉ, bản tình ca bi thương sầu khổ vốn dĩ xếp ngay phía sau bị bỏ lại giờ mới được vang lên 《Bài ca thần kinh 》.
Tạ Phỉ bỏ microphone xuống đi ra ngoài, chạy về ngồi xuống bên cạnh Cố Phương Yến, người kia đẩy ly nước ấm đến trước mặt cậu.
“Có phải tớ cực kỳ thông minh nhanh nhẹn không?” Tạ Phỉ uống một ngụm, cười hỏi.
“Cho cậu năm điểm.” Cố Phương Yến nhàn nhạt.
Tạ Phỉ quay mặt sang: “Điểm tối đa là bao nhiêu?”
Cố Phương Yến: “Một trăm.”
“……” Tạ Phỉ hừ cười nhún vai, “Anh Cố thật không đủ thành ý.”
Cậu nhấp từng ngụm, từng ngụm nhỏ uống hết ly nước ấm, nghe được nửa bài của đám quỷ khóc sói gào kia, nghiêng đầu qua hỏi Cố Phương Yến: “Tớ vẫn luôn không tìm được cơ hội hỏi, Hạ Lộ hôm nay tròn bao nhiêu tuổi vậy?”
“17.”
“Ồ, không ngờ chính là một em trai.” Tạ Phỉ cười thành tiếng, đang cười bỗng ý thức được điều gì, sắc mặt trở nên có chút nghiêm túc: “Năm nay cậu cũng không phải mới tròn 17 đi?”
“Làm sao?” Cố Phương Yến hơi có chút khó hiểu.
“Nếu cậu và Hạ Lộ sinh cùng năm, không phải tớ vẫn luôn bị thiệt hả? Tớ vẫn luôn gọi cậu là “anh”. Tạ Phỉ nói một hợp tình hợp lý.
Đôi mắt cậu hơi trừng lên, đáy mắt hoà tan ánh đèn, sáng trong như ánh nước sông Thanh Hà buổi đêm. Cố Phương Yến liếc cậu một cái, thu mắt về thấp giọng trả lời: “Năm nay 18.”
“Sinh tháng mấy?” Tạ Phỉ tiến lại gần Cố Phương Yến thêm một ít.
Cố Phương Yến quay mặt đi: “Tháng 11.”
“Ý, hoá ra cũng chỉ là một em trai.” Tạ Phỉ cười đến có chút khoe khoang, cười xong dựa lên lưng ghế sofa, đảo mắt kiểm tra một vòng các hạng hoạt động giải trí đang diễn ra trong phòng, hỏi: “Em trai à, chơi mạt chược không?”
“… ” Cố Phương Yến bị cái xưng hô này làm cho có chút không nói nên lời, “Không chơi.”
“Em trai à ăn khoai lát không?”
“Không ăn.”
“Vậy anh đây tự mình ăn.” Tạ Phỉ nói xong nhảy xuống sô pha, đi đến trước chồng đồ ăn vặt khác. Chân cậu để trần, hai chân trắng nõn non mịn, dưới ánh đèn tối tăm mờ ảo có vẻ cực đáng chú ý, lúc chạy đi chạy lại còn phát ra tiếng vang giòn, cảm giác tồn tại phá lệ mạnh mẽ.
Cố Phương Yến nhìn cậu quay trở lại, mang đến một đĩa khoai tây chiên, một đĩa trái cây, còn có một bộ bài Poker, ngồi xuống xếp bằng xuống như cũ. Cậu đặt khoai tây chiên ở trên đùi, không lập tức ăn, mà là mở bộ bài Poker ra.
“Em trai ngoan, chơi trò ‘giương mắt nhìn’ không?” Tạ Phỉ hỏi. (Trò chơi bài của TQ mà tớ đọc luật cũng không hiểu nên k biết chú thích như nào.:(()
“Hửm?” Một tiếng này âm cuối nâng giọng, lộ ra một chút bất mãn.
Cái tên em trai nhỏ này, tuổi không lớn mà tính tình thật khó chiều.
“Được rồi, anh trai ——” Tạ Phỉ đá mắt liếc Cố Phương Yến, kéo dài giọng sửa miệng: “Cậu biết chơi ‘giương mắt nhìn’ không?”
Cố Phương Yến: “Biết.”
“Vậy cậu có muốn chơi không?”
“Được.”
Tạ Phỉ cười rộ lên, thong thả ung dung trộn bài.
Trò ‘giương mắt nhìn’ này trên cơ bản phải có 3 người trở lên chơi lên mới có ý nghĩa. Tạ Phỉ nghĩ muốn gọi thêm vài người, nhưng ở chỗ này cậu chỉ biết mỗi Hạ Lộ, Đoạn Nhất Minh và Giản Hi. Hai người trước thì Hạ Lộ đang trầm mê chơi mạt chược tới mức không thể tự kềm chế, Đoạn Nhất Minh lại đang đầy mặt vui vẻ chơi ‘Trác Kim Hoa’, chỉ có cái tên Giản Hi kia chơi mạt chược thua tan nát, trên mặt bị vẽ một vườn hoa đang lắc lắc lư lư.
Tạ Phỉ muốn gọi Giản Hi lại đây, nhưng Cố Phương Yến và Giản Hi không quen. Theo như Tạ Phỉ quan sát, Cố Phương Yến người này giống như sẽ không chơi cùng người không thân quen đâu.
Cậu có chút rối rắm.
Ý nghĩ chuyển chuyển, Tạ Phỉ bỗng nhiên ý thức được, cũng không có chứng cứ nào chứng minh Cố Phương Yến chỉ muốn chơi bài cùng với người quen cả!
Lại nói, vạn nhất hắn có thể chơi cùng Giản Hi thật vui vẻ thì sao?
Hai người đều là Alpha, tuy rằng trên thành tích học tập thì không thể so sánh, nhưng hai người bọn họ đều biết chơi bóng rổ. Nói không chừng đánh bài trên bàn đánh ra giao tình, còn có thể hẹn đến sân bóng cùng chơi nữa.
Đây hoàn toàn là đang giúp Cố Phương Yến mở rộng quan hệ bạn bè mà, xúc tiến người này dung nhập vào hoạt động tập thể!
Cỡ nào chính đáng, cỡ nào tích cực hướng về phía trước, cỡ nào đoàn kết hữu ái, cảm động lòng người, Tạ Phỉ mình đây thật là một bạn học tốt bụng tuyệt thế, là loại nên được thông báo khen ngợi trước toàn trường!
Tạ Phỉ cúi người về phía trước, thử thăm dò hỏi: “Hai người chơi sẽ không thú vị, tớ gọi thêm người tới có được không?”
“Tùy cậu.” Cố Phương Yến đáp.
Tạ Phỉ vui vẻ, xoay người vẫy tay với Giản Hi: “Giản Nhị Cẩu, lại đây đánh bài đê!”
Tác giả có lời muốn nói:
Cố Phương Yến:?
Tạ Phỉ: Hai người các cậu đều là Alpha, nhất định có thể chơi cùng nhau.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.