Ngày Đầu Tiên Chuyển Trường Đã Tỏ Tình Với Hotboy Trường Có Phải Hơi Sai Sai
Chương 36
Tụ Thanh Hiểu Bạch
23/02/2024
Sau ba ngày từ ngày bị ép phát tình lần trước dấu hiệu tạm thời của Cố
Phương Yến vẫn chưa mất hết. Sáng sớm trước khi ra ngoài Tạ Phỉ đều dùng thuốc che mùi tin tức tố. Bây giờ trên người cậu toàn là mùi cam quýt.
Vậy mà Bùi Tinh Nguyên cũng có thể ngửi ra được, Tạ Phỉ cảm thấy kiếp
trước anh ta nhất định là một con cún.
Nhưng tất nhiên cậu không thể nói ra chân tướng với Bùi Tinh Nguyên được. Tạ Phỉ giả vờ giả vịt cúi đầu, cánh mũi mấp máy mấy lần, nghi hoặc hỏi: “Sao em lại không ngửi thấy nhỉ.”
“Có biết cái gì là thích ứng với mùi vị không? Nếu em ở lâu trong phòng để hoa lan thì sẽ không ngửi thấy mùi lan ở đó nữa, đấy là một ví dụ điển hình. Em không nhận ra mùi trên người mình cũng là việc bình thường”. Bùi Tinh Nguyên đẩy kính râm lên đầu, quay người nhìn quanh phía Tạ Phỉ bước tới lúc nãy. “Thành thật khai báo đi, đang yêu đương đúng không? Đúng thì nhận ngay đi, anh cũng đâu có phải là loại anh trai không tiến bộ. Chậc, để anh xem xem em vừa đi ra với ai…”
Tạ Phỉ căn bản không sợ Bùi Tinh Nguyên nhìn ra. Cổng trường người cả là người, có thể tìm tới coi như cậu thua. Tạ Phỉ đi sang bên ghế lái mở cửa xe ra, cố gắng đợi vài giây rồi mới làm một động tác “mời” với Bùi Tinh Nguyên. “Có thấy ai không? Không có phải không, không có thì mau về chỗ lái xe”.
“Là người kia hả?” Bùi Tinh Nguyên hất cằm về một phía, “Cái tên mặt than đi bên cạnh Vưu Sâm đúng không?”
… Trên người anh có ra đa hay gì? Tạ Phỉ chỉ khiếp sợ nửa giây, đến lúc miệng lại vô cùng bình tĩnh: “Cậu ấy là bạn của em.”
Bùi Tinh Nguyên xoay đầu lại: “Nhưng cậu ta trời sinh có một khuôn mặt là kiểu em thích, hơn nữa, nhan sắc của cậu ta la cao nhất trong số những người đang ở cái sân trường này —— ngoại trừ anh.”
“…” Tạ Phỉ im lặng không nói. Một lát sau, cậu mở to mắt, hỏi: “Có mà anh cảm thấy khá có hứng thú với người ta thì có. Muốn em giới thiệu không? Em có thể cho anh số Wechat của cậu ấy”.
“Anh đây không yêu đương với Alpha.” Mặt Bùi Tinh Nguyên như vừa đớp phải ruồi.
Đúng lúc lúc này chếch phía đối diện, Cố Phương Yến đi tới chỗ Tạ Phỉ. Hôm nay hắn không mặc đồng phục học sinh, chỉ mặc một cái áo sơ mi màu xám nhạt vô cùng vừa người. Khuy áo cài đến nút cao nhất, ôm lấy cần cổ thon dài.
Trên mặt Bùi Tinh Nguyên lộ ra chút biểu cảm thấy thú vị. Anh không dựa lên nắp xe nữa, tay phải để trong túi quần, đứng thẳng lại. Dáng vẻ Bùi Tinh Nguyên tuấn mỹ, mặt mày ác liệt rất có tính công kích, tóc dài cột cao thành đuôi ngựa, tạo thành độ cong giữa không trung.
Hai Alpha đứng đối diện nhau, một người có ánh mắt lạnh đến băng giá, một người có khóe môi hơi nhếch thành nụ cười. Hai người hình thành cục diện so sánh giằng co.
Cái này quá mức vi diệu, giống như đang một cầm gậy chuẩn bị đánh nhau. Tạ Phỉ muốn bước qua nhưng nghĩ tới hai người này đều rất cao. Nếu như cậu chạy ra đứng giữa hai người thì sẽ bị lõm xuống ở giữa. Làm vậy quả thực là tự rước lấy nhục nên Tạ Phỉ không nhúc nhích.
Cậu nghĩ một lát, bước ra ngoài, trở tay khép lại cửa xe.
Ầm ——
Động tĩnh quá lớn, Bùi Tinh Nguyên nghe tiếng quay đầu lại, Tạ Phỉ híp mắt nhắc nhở không tiếng động.
Hai người đối diện nửa giây, Bùi Tinh Nguyên hừ cười một tiếng, dựa lại trên xe, “Cậu là bạn học của A Phỉ đúng không? Hai người nói chuyện đi không cần để ý đến tôi.”
Cố Phương Yến thu lại ánh mắt lạnh lùng, nhìn về phía Tạ Phỉ, trầm giọng phun ra một chữ: “Mèo.”
Tạ Phỉ “Shh” một tiếng.
Đuôi lông mày Cố Phương Yến khẽ hất, dáng vẻ như thể ‘tôi biết ngay là cậu quên mất mà’.
“Xin lỗi, là lỗi của tớ”. Tạ Phỉ nhỏ giọng áy náy, sau đó hỏi Bùi Tinh Nguyên: “Anh, chắc anh sẽ không để ý nếu trong nhà có thêm một con mèo đâu, đúng chứ?”
“Mèo? Anh thì không sao, chỉ cần đừng để nó bò vào phòng đàn và phòng anh là được. Em cũng biết tính mẹ anh rồi đấy, mấy cái thứ lông xù xù kia không thoát khỏi ma trảo của bà ấy đâu”. Bùi Tinh Nguyên nhìn điện thoại, đầu cũng không thèm ngẩng lên, nói: “Bà ấy sẽ mặc quần áo, đi giày cho nèo của em, còn sẽ đan áo len cho nó. Sau đó em sẽ thấy mèo của mình vặn vẹo khó chịu tỏ vẻ thà chết chứ không muốn sống nữa”.
Tạ Phỉ hít một ngụm khí lạnh. Cậu nhớ ra, dì Giang nhà mình đúng là có loại ham muốn này thật. Nếu là bình thường, mèo trong nhà sẽ học được kỹ xảo cởi đồ, sau đó cắn nát quần áo giày dép, lông bay tứ tung.
Tuyệt đối không thể để Trung thu chịu loại dằn vặt như vậy. Tạ Phỉ nhìn về phía Cố Phương Yến cầu cứu.
“Vậy thì để ở chỗ tôi”. Cố Phương Yến nhìn hắn vài giây, nhìn mặt đoán ý trả lời.
Tạ Phỉ “Ồ” một tiếng, tò mò hỏi: “Quốc Khánh mà cậu không về nhà hả?”
Cố Phương Yến: “Mang về.”
“Người nhà không để ý chứ?”
“Không biết.”
Vậy thì thật là không thể tốt hơn. Tạ Phỉ lại muốn khen Cố Phương Yến một câu người tốt. Nhưng Bùi Tinh Nguyên đứng ở giữa có hơi cản trở đến sự phát huy của cậu. Tạ Phỉ chỉ có thể lễ phép nói: “Nếu như nó không ngoan, cậu cứ nói với tớ, ta qua mang nó về.”
Trên con đường bóng đổ quanh co, một chiếc Maybach đen kịt phóng qua, dừng ở sau chiếc SUV. Tài xế Tạ Phỉ từng gặp qua một lần bước ra khỏi xe, sau đó mở cửa xe cho Cố Phương Yến.
Cố Phương Yến nói “Ừ” với Tạ Phỉ sau đó quay người ngồi vào.
Tài xế đóng cửa xe m lại, gật đầu chào Tạ Phỉ rồi mới quay về ngồi lại vào chỗ ghế lái.
Maybach xé gió mà đi theo hướng cửa Tây trường học.
Bùi Tinh Nguyên ngẩng đầu khỏi màn hình điện thoại, “Chậc” một tiếng: “Hình như anh đã gặp qua cậu ta ở đâu rồi.”
“Có cần em chọn cho anh bài ‘Dường như anh đã gặp em ở đâu đó’ không?” Tạ Phỉ vòng qua trước người Bùi Tinh Nguyên, đi đến chỗ kế bên tài xế.
“Thế mà cậu ta không thấp hơn anh chút nào.” Bùi Tinh Nguyên thở ra một câu như vậy, sau đó kéo kính râm xuống, lắc đầu nói: “Che giấu tức tố quá tốt, anh hoàn toàn không ngửi được chút mùi nào.”
Hai bên cửa xe đều bị mở ra, rồi lại một trước một sau khép lại. Tạ Phỉ ném cặp sách ra ghế sau. Cậu thắt giây an toàn lại, tức giận nói: “Đã nói rồi, em và cậu ấy là bạn bè bình thường. Mùi tin tức tố… Có thể là do lúc nãy học thể dục không cẩn thận đụng phải ai đó.”
“Bạn bè bình thường sẽ nuôi mèo cùng nhau chắc?” Bùi Tinh Nguyên hừ lạnh.
Tạ Phỉ bình tĩnh giải thích: “Không phải cùng nhau nuôi, em nhận nuôi một con mèo, mà tình huống của em thế nào anh cũng biết đó. Vậy nên tạm thời đành để ở chỗ cậu ấy.”
Bùi Tinh Nguyên: “Kết quả vừa mới được nghỉ em đã quên sạch mèo của mình luôn.”
“…” Tạ Phỉ kéo tấm dẫn sáng xuống bộp một tiếng, lời ít mà ý nhiều, “Ngậm miệng.”
“Nhưng anh vẫn cảm thấy có vấn đề, ánh mắt cậu ta nhìn em với nhìn anh đều có gì đó không đúng”. Bùi Tinh Nguyên sâu xa nói.
Trong lòng Tạ Phỉ bảo “em mới cảm thấy ánh mắt anh nhìn người ta có gì đó không đúng đấy”, mặt không hề cảm xúc đối tấn công Bùi Tinh Nguyên: “Bùi Tinh Nguyên, năm nay hai mươi rồi, lớn lên cũng đẹp trai đó mà tại sao mãi vẫn không tìm được đối tượng hả? Hồi cấp hai, cấp ba còn có người đưa thư tình cho anh, làm sao đến đại học…”
Mấy câu này đổi lấy được Bùi Tinh Nguyên lời ít mà ý nhiều quát: “Ngậm miệng.”
Chọc giận Bùi Tinh Nguyên làm Tạ Phỉ thấy vui vẻ.
Bọn họ quyết định đi ăn trước rồi sẽ về nhà Tạ Phỉ chuyển đồ.
Ngày cuối tháng chín, khí trời biến ảo không ngừng. Mới nãy còn nắng ấm mà không bao lâu sau bầu trời đã giăng đầy mây đen. Bùi Tinh Nguyên tháo kính râm ra, Tạ Phỉ xem điện thoại di động, thấy dự báo thời tiết nói buổi chiều không chỉ hạ nhiệt còn có mưa.
Tạ Phỉ nghĩ đến thời tiết mùa này của thành phố Lâm Giang mấy năm qua, không quá lo lắng.
Một giờ rưỡi, SUV lái vào một tiểu khu nào đó.
Tạ Phỉ cầm điện thoại di động lên lầu, Bùi Tinh Nguyên đi đằng sau cậu.
“Bọn họ không có ở nhà, chúng ta dọn đồ xong thì đi luôn.” Tạ Phỉ nhớ lại cuộc trò chuyện tối hôm, chậm chạp nói.
“Ở nhà thì sao?” Bùi Tinh Nguyên không cho là đúng, “Chẳng lẽ Tạ Phong Minh còn dám cản em?”
“Muốn cản cũng không cản được.” Tạ Phỉ nói.
Đồ của Tạ Phỉ ngoại trừ người máy hút bụi, tất cả đều trong phòng mình. Ngay cả kem đánh răng, bàn chải đánh răng, sữa rửa mặt đều đặt trên bàn cậu. Tạ Phỉ ở đây giống như khách đến ở trọ. Bỏ hết đồ dùng vào túi nơi này sẽ không còn lại bất cứ vết tích nào của cậu
Hai cái vali hành lý đựng quần áo, sách và máy chơi game của cậu. Bùi Tinh Nguyên giúp cậu kiểm tra lại đàn một lần nữa rồi đeo lên lưng xách đi.
Tạ Phỉ không hề có một chút lưu luyến nào. Cho dù hai người soạn đồ xong thấy hơi khát, Tạ Phỉ cũng không nghĩ tới chuyện đi tới nhà bếp rót nước mà lại nghĩ sẽ xuống lầu mua đồ uống. Ngược lại chỉ có Bùi Tinh Nguyên cảm thán một tiếng: “Cuối cùng cũng có thể nói lời tạm biệt triệt để với nơi này”.
Bùi Tinh Nguyên rất ghé cả nhà Tạ Phong Minh, còn ghét hơn cả Tạ Phỉ. Dù sao Bùi Tinh Nguyên cũng lớn hơn, lúc Tạ Phỉ còn đang cướp đồ chơi của người ta trong nhà trẻ, anh đã học được mỗi ngày đúng giờ đúng chỗ ngồi vào trước Piano, luyện tập mấy tiếng đồng hồ.
Chuyện Tạ Phong Minh ngoại tình bị Tạ Phỉ mẫu thân phát hiện. Sau đó hai người cãi lộn vẫn là anh dắt Tạ Phỉ chuyện gì cũng không hiểu tránh đi.
Có điều từ sau lần đó, Tạ Phỉ liền dần dần cũng hiểu được.
Đi từ phòng Tạ Phỉ đến cửa ra vào chỉ mấy mấy giây. Tạ Phỉ tìm cái hộp cũ, tháo máy hút bụi đang nạp điện của mình ra xếp gọn rồi cất vào. Mới vừa đứng dậy thì nghe thấy mở khoá vân tay ngoài cửa vang lên.
Một giây sau, Tạ Phỉ nhìn thấy cảnh cửa đen thùi lùi kia mở ra.
Một nhà ba người vốn không nên xuất hiện lúc này đang đứng ở ngoài cửa. Tiếng nam nữ cười cười nói nói sau khi nhìn thấy hai người trong phòng khách liền im bặt.
Sắc mặt Tạ Phong Minh trầm xuống, ngay cả giày cũng không đổi, nhanh chân tiến vào. Ông ta lớn tiếng hỏi: “Làm cái gì đấy?”
Trên tay Tạ Phỉ chỉ có một cái máy hút bụi, hai cái vali hành lý đều do Bùi Tinh Nguyên kéo, hộp đàn cũng để trên lưng anh. Bùi Tinh Nguyên liếc Tạ Phong Minh, con ngươi đảo một vòng, cười nói:
“Lời này làm tôi không khỏi nghi ngờ trí thông minh của Tạ tiên sinh, chúng tôi đang dọn nhà, chuyện đơn giản như vậy cũng không thấy hả?”
Tạ Phong Minh căn bản không thèm để ý đến Bùi Tinh Nguyên, xoay mặt quát lên với Tạ Phỉ: “Ai cho phép mày đi!”
Phản ứng đầu tiên của Bùi Tinh Nguyên là chắn trước mặt Tạ Phỉ. Nhưng Tạ Phỉ lại bước về phía trước một bước, đè tay anh lại, ung dung thong thả nói: “Cần ông cho phép hả?”
“Mày là con trai của tao!” Tạ Phong Minh trầm giọng.
“Ha, tôi còn tưởng rằng ông là chủ trọ của tôi, mỗi tháng đúng giờ đòi nợ chứ.” Tạ Phỉ vẫn bình tĩnh.
“Mày ——” Tạ Phong Minh tức giận đến run rẩy cả người.
“Đừng có diễn nữa. Ai cũng biết, năm đó ông khóc lóc bảo đảm trước toà chẳng qua là vì muốn tranh quyền giám hộ để lấy tài sản của người giám hộ A Phỉ”. Bùi Tinh Nguyên lạnh lùng cắt lời ông. “Nhưng tiếc quá, ông vẫn không lấy được tiền và căn nhà kia. Mà hiện tại, A Phỉ cũng không cần người giám hộ nữa.”
Tạ Phỉ đứng cạnh Bùi Tinh Nguyên, nhẹ giọng nói tiếp: “Cây đàn mà các người vẫn luôn muốn này, tôi vẫn nói câu cũ. Đồng ý bỏ ra 500 ngàn, thì hoan nghênh đến mua.”
Trình Thu đứng ở cửa, khuôn mặt được yêu thích biến sắc phẫn nộ mắng to: “Cái thằng bạch nhãn lang này (kẻ vô ơn bạc nghĩa), mấy năm nay mày ăn của bọn tao, được bọn tao…”
“Ồ?” Tạ Phỉ nhếch khóe môi nở nụ cười trào Phùng: “Vị nữ sĩ này nói có chút không đúng rồi, tôi chưa từng ăn của nhà các ngươi một miếng cơm nào. Còn ở hả —— cũng không phải là tôi muốn ở chỗ này. Năm đó ồn ào khó coi đến mức nào, e rằng không chỉ tôi mà cả hàng xóm đều còn nhớ đấy”.
Tiếp đó, Tạ Phỉ lấy ra một cái thẻ ngân hàng trong túi cạnh hộp đàn. Cậu đi tới trước mặt Tạ Phong Minh, bỏ thẻ vao túi áo ông rôi cươi nói:
“Trong cái thẻ này là chi phí nuôi nấng ma tòa án yêu câu ông cho tôi mấy năm nay. Tất cả đều để bên trong, một đồng tôi cũng chưa tiêu, bây giờ trả lại ông. Tiên lãi tôi cũng không lấy, xem như tặng ông vậy. Từ nay về sau, tôi và người nhà các ngươi sẽ không có bất cứ quan hệ gì cả”.
Nói xong Tạ Phỉ quay ngươi kéo vali hành lý từ tay Bui Tinh Nguyên. Cậu để hộp đựng máy hút bụi tự động lên, lướt qua Trình Thu và Tạ Tranh đi thẳng ra khỏi cửa.
Lúc thang máy đi xuống không có thêm ai vào. Xuống đến hầm để xe cũng chỉ có hai người Tạ Phỉ va Bui Tinh Nguyên.
Tạ Phỉ mặt không cảm xúc chơi điện thoại, trầm mặc cả một đường không nói gì. Sau khi Bùi Tinh Nguyên cất hai cái vali vào cốp thi giơ tay xoa xoa đâu Tạ Phỉ. Anh nhỏ giọng nói: “Không đáng phải tức giận”.
“Em không tức giận”. Tạ Phỉ cười cười, “Nói thật, em còn có một cảm giác gọi là giải thoát”.
“Không giận là được rồi” Bùi Tinh Nguyên nói, “Đừng nghĩ đến chuyện này nữa, giờ về anh mua đồ ăn cho em”.
“Vậy thì em muốn ăn tôm hùm lớn”. Tạ Phỉ cười khẽ, “Một lần ăn mười con luôn”.
Chiếc SUV chạy ra khỏi nhà để xe dưới tầng hầm, đi về phía nam thành phố. Tạ Phỉ ôm hộp đàn ngồi bên ghế phụ lái, thân xe xóc nảy lắc lư. Tạ Phỉ nhắm mắt lại, chỉ vài phút sau đã ngủ thiếp đi.
Cậu mơ thấy người mẹ đã lâu không gặp. Người phụ nữ có đôi mắt hoa đào đứng ở thảm cỏ tràn đầy ánh nắng, dịu dàng cười với cậu.
Hôm đó, Giang Di Lâm và Bùi Mân đều đi diễn ở bên ngoài, không có ở thành phố Lâm Giang.
Trong căn nhà lớn chỉ có hai người Tạ Phỉ và Bùi Tinh Nguyên. Tạ Phỉ chơi một trận game xong đang làm bài tập. Viết viết được một lúc, bỗng nhiên cậu cảm thấy không được thoải mái.
Trên người cậu vẫn còn đánh dấu tạm thời của Cố Phương Yến. Cho dù đã xịt thuốc che tin tức tố rồi nhưng cũng chỉ che được bên ngoài. Tin tức tố của Alpha đang quanh quẩn trong thân thể cậu có độ tồn tại quá mãnh liệt. Thỉnh thoảng nó lại trồi lên nhắc nhở Tạ Phỉ về chuyện đêm đó.
Đánh dấu có thể làm Omega sản sinh ra cảm giác ỷ lại với Alpha. Ban ngày còn đỡ, ở trường đông người, lúc nào cũng ồn ào náo nhiệt. Chỉ khi về đến nhà, trở lại căn phòng ngủ nho nhỏ kia, cảm giác cô độc sẽ xuất hiện làm Tạ Phỉ không biết phải làm sao.
Hiện tại Tạ Phỉ cũng như vậy.
Một mình cậu ngồi trên sàn gỗ màu nâu trong căn phòng. Đôi chân cậu cuộn lại, nửa người nằm nhoài lên chiếc bàn nhỏ, đầu quay quay, ngón tay cầm bút, không có biện pháp làm bất cứ chuyện gi.
Chẳng trách người ta bảo giữa Alpha và Omega không thể dễ dàng đánh dấu nhau, nếu không sẽ sinh ra hậu quả nghiêm trọng.
Tạ Phỉ cũng nhớ mèo của mình lắm.
Thật ra thời gian Tạ Phỉ va Trung Thu ở chung cũng không nhiều. Dù sao nó cũng đang ở nhờ nhà Cố Phương Yến, mỗi ngày đều qua chơi thì không hay lắm. Tạ Phỉ chỉ đành để Cố Phương Yến gửi ảnh mèo cho cậu mỗi tối, tùy tiện qua ngày.
“A ——” Tạ Phỉ than nhẹ một tiếng
Sao cậu lại la Omega chứ, sao lại phải chịu cái loại dằn vặt này chứ!
“A a a ——” Tạ Phỉ tiếp tục gào.
Sao khoa học kỹ thuật mãi vẫn không phát triển, tại sao không thể tạo ra tin tức tố nhân tạo! Có thể làm nhanh lên được không? Tạo phúc cho cái thể chất kỳ lạ bệnh hoạn này của cậu với!
“A a a a!” Tạ Phỉ ngẩng đầu lên, cao giọng gào.
Tại sao đánh dấu của Cố Phương Yến mãi không biến mất, Alpha thực sự quá mức hại người mà!
Tiếng đập cửa phòng cậu vang lên, ngay sau đó là tiếng Bùi Tinh Nguyên: “Em đang làm gì thế? Tính đổi nghề học thanh nhạc cũng không phải như vậy đâu!”
“Em thông cổ họng, lát nữa sẽ hát Cao nguyên thanh tạng!” Tạ Phỉ quay mặt sang, cách cửa gào to.
“Rảnh đến vậy? Bài tập ít quá? Có muốn anh đây giới thiệu cho mấy đơn hàng không?” Ban đầu Bùi Tinh Nguyên hơi nghi hoặc sau đó lại lộ ra vui vẻ.
Tạ Phỉ co quắp nghiêm mặt lại: “Anh tự đi mà viết, đừng đẩy tai vạ sang cho em!”
“Có tiền thì cùng kiếm được không A Phỉ!” Bùi Tinh Nguyên cao giọng nói.
Tạ Phỉ bò lên giường, vui đầu vào gối mạnh mẽ nhắm mắt lại.
Tạ Phỉ cố gắng ngủ, nhưng trên đường tới đây cậu đã ngủ rồi. Giờ cậu không ngủ được nữa. Lăn qua lăn lại mấy phút, Tạ Phỉ đá dép lê mở cửa phòng ngủ ra sau đó gõ gõ cửa phòng Bùi Tinh Nguyên ở cách vách: “Em đổi ý rồi, em muốn kiếm tiền”.
Bùi Tinh Nguyên vui sướng mở cửa ra.
Từ ba tuổi Tạ Phỉ đã bắt đầu học nhạc, chỉ yếu là tập đàn violin, các nhạc cụ khác cũng có học sơ sơ. Tuy rằng hiện tại cậu không chơi đàn nữa nhưng sẽ viết một vài ca khúc.
Vì kiến thức nền tảng của Tạ Phỉ tốt, còn có năng khiếu trong lĩnh vực này nên cũng khá có tiếng trong giới, tiền kiếm cũng kha khá.
Cậu chọn từ chỗ Bùi Tinh Nguyên một đơn hàng ca khúc tuyên truyền PV, ung dung thong thả đi xuống căn phòng sáng đèn dưới lầu.
Đã chạng vạng tối, hoàng hôn buông xuống chỉ còn một tia ráng chiều phương xa
phương xa nhất tuyến dư hà, nhưng vì mây đen quá nhiều, thiêu không tới khắp nơi. Tạ Phỉ ngồi ở trên ghế sô pha, trong ngực ôm một cái gối nhìn bên ngoài mà ngẩn người.
Trong tầm mắt cậu, tia nắng kia vốn dĩ rộng khoảng chừng một ngón tay, theo thời gian từ từ nhỏ thành một đốt, cuối cùng gần như biến mất, chìm vào bóng đêm.
Cũng đúng lúc này, Tạ Phỉ bỏ gối ra, đứng dậy khỏi ghế sopha đi ra cửa đổi giày.
“Em đi ra ngoài tìm linh cảm.” Cậu nhắn cho Bùi Tinh Nguyên một tin nhắn
Đối phương nói: “Cơm tối sắp tới rồi, ăn xong rồi đi.”
Tạ Phỉ không quá đói bụng, cự tuyệt: “Trở về ăn sau.”
Cậu ra khỏi cửa.
Ở khu biệt thự ở thành phố Lâm Giang này, đêm đến, đèn đường ven sông sẽ lần lượt sáng lên. Nếu đứng từ trên cao phóng tầm mắt xuống, sẽ nhìn thấy thịnh cảnh như giống như một chú rồng lớn đang uốn lượn kéo dài.
Mặt sông phản chiếu ánh đèn, lập loè ánh sáng, xán lạn không gì tả nổi. Tạ Phỉ đứng lại nhìn một lát rồi mới từ từ đi về phía trước.
Mật độ lưu thông quanh khu biệt khá thấp, người ra khỏi nhà đều lái xe đi. Tạ Phỉ đi rất lâu, ngoại trừ tình cờ thấy có đèn xe lóe lên, trên đường cũng chỉ có mình Tạ Phỉ.
Gió đêm dữ dội thổi tới từ mặt sông, còn mang theo hơi lạnh. Nhiệt độ chợt giảm xuống. Tạ Phỉ rùng mình một cái, cậu do dự không biết nên dẹp đường hồi phủ hay dũng cảm đón gió tiến lên.
Chọn cái đầu đi, đứng chịu gió thổi thêm lát nữa sợ phải bị cảm mất.
Nghĩ như vậy, Tạ Phỉ xoay người.
Không biết từ lúc nào sau lưng Tạ Phỉ có thêm một chiếc Maybach, thân xe đen kịt, biển số là của thành phố Lâm Giang. Tạ Phỉ không quá để ý, dù sao quanh khu vực này người có điều kiện lái Maybach rất nhiều.
Cậu lấy điện thoại di động ra, định gọi về nhà cho Bùi Tinh Nguyên hỏi xem trong nhà còn gì ăn không. Đúng lúc này, chiếc Maybach phanh lại một cái, dừng lại ngay bên cạnh Tạ Phỉ.
Ngay sau đó cửa sau xe bị đẩy ra, một đôi giày quen mắt giẫm xuống mặt đất, sau đó là đôi chân thẳng tắp thon dài, tỉ lệ hoàn hảo. Nhìn lên trên nữa, Tạ Phỉ nhìn thấy khuôn mặt Cố Phương Yến.
Cố Phương Yến mặc một cái áo sơ mi màu xám nhạt, mặt mày thanh lãnh anh tuấn. Hắn cứ đứng trước người Tạ Phỉ như vậy, đưa tay đẩy tóc mái rối bời trên trán Tạ Phỉ. Cố Phương Yến nhìn vào mắt cậu, nhẹ nhàng nói: “Sao lại đứng một mình ở đây? Sắc mặt không tốt lắm, có chuyện gì không vui sao?”
“Không có.” Tạ Phỉ rũ mắt xuống, “Chỉ là ra khỏi nhà đi dạo mà quên mang tai nghe.”
Nhưng tất nhiên cậu không thể nói ra chân tướng với Bùi Tinh Nguyên được. Tạ Phỉ giả vờ giả vịt cúi đầu, cánh mũi mấp máy mấy lần, nghi hoặc hỏi: “Sao em lại không ngửi thấy nhỉ.”
“Có biết cái gì là thích ứng với mùi vị không? Nếu em ở lâu trong phòng để hoa lan thì sẽ không ngửi thấy mùi lan ở đó nữa, đấy là một ví dụ điển hình. Em không nhận ra mùi trên người mình cũng là việc bình thường”. Bùi Tinh Nguyên đẩy kính râm lên đầu, quay người nhìn quanh phía Tạ Phỉ bước tới lúc nãy. “Thành thật khai báo đi, đang yêu đương đúng không? Đúng thì nhận ngay đi, anh cũng đâu có phải là loại anh trai không tiến bộ. Chậc, để anh xem xem em vừa đi ra với ai…”
Tạ Phỉ căn bản không sợ Bùi Tinh Nguyên nhìn ra. Cổng trường người cả là người, có thể tìm tới coi như cậu thua. Tạ Phỉ đi sang bên ghế lái mở cửa xe ra, cố gắng đợi vài giây rồi mới làm một động tác “mời” với Bùi Tinh Nguyên. “Có thấy ai không? Không có phải không, không có thì mau về chỗ lái xe”.
“Là người kia hả?” Bùi Tinh Nguyên hất cằm về một phía, “Cái tên mặt than đi bên cạnh Vưu Sâm đúng không?”
… Trên người anh có ra đa hay gì? Tạ Phỉ chỉ khiếp sợ nửa giây, đến lúc miệng lại vô cùng bình tĩnh: “Cậu ấy là bạn của em.”
Bùi Tinh Nguyên xoay đầu lại: “Nhưng cậu ta trời sinh có một khuôn mặt là kiểu em thích, hơn nữa, nhan sắc của cậu ta la cao nhất trong số những người đang ở cái sân trường này —— ngoại trừ anh.”
“…” Tạ Phỉ im lặng không nói. Một lát sau, cậu mở to mắt, hỏi: “Có mà anh cảm thấy khá có hứng thú với người ta thì có. Muốn em giới thiệu không? Em có thể cho anh số Wechat của cậu ấy”.
“Anh đây không yêu đương với Alpha.” Mặt Bùi Tinh Nguyên như vừa đớp phải ruồi.
Đúng lúc lúc này chếch phía đối diện, Cố Phương Yến đi tới chỗ Tạ Phỉ. Hôm nay hắn không mặc đồng phục học sinh, chỉ mặc một cái áo sơ mi màu xám nhạt vô cùng vừa người. Khuy áo cài đến nút cao nhất, ôm lấy cần cổ thon dài.
Trên mặt Bùi Tinh Nguyên lộ ra chút biểu cảm thấy thú vị. Anh không dựa lên nắp xe nữa, tay phải để trong túi quần, đứng thẳng lại. Dáng vẻ Bùi Tinh Nguyên tuấn mỹ, mặt mày ác liệt rất có tính công kích, tóc dài cột cao thành đuôi ngựa, tạo thành độ cong giữa không trung.
Hai Alpha đứng đối diện nhau, một người có ánh mắt lạnh đến băng giá, một người có khóe môi hơi nhếch thành nụ cười. Hai người hình thành cục diện so sánh giằng co.
Cái này quá mức vi diệu, giống như đang một cầm gậy chuẩn bị đánh nhau. Tạ Phỉ muốn bước qua nhưng nghĩ tới hai người này đều rất cao. Nếu như cậu chạy ra đứng giữa hai người thì sẽ bị lõm xuống ở giữa. Làm vậy quả thực là tự rước lấy nhục nên Tạ Phỉ không nhúc nhích.
Cậu nghĩ một lát, bước ra ngoài, trở tay khép lại cửa xe.
Ầm ——
Động tĩnh quá lớn, Bùi Tinh Nguyên nghe tiếng quay đầu lại, Tạ Phỉ híp mắt nhắc nhở không tiếng động.
Hai người đối diện nửa giây, Bùi Tinh Nguyên hừ cười một tiếng, dựa lại trên xe, “Cậu là bạn học của A Phỉ đúng không? Hai người nói chuyện đi không cần để ý đến tôi.”
Cố Phương Yến thu lại ánh mắt lạnh lùng, nhìn về phía Tạ Phỉ, trầm giọng phun ra một chữ: “Mèo.”
Tạ Phỉ “Shh” một tiếng.
Đuôi lông mày Cố Phương Yến khẽ hất, dáng vẻ như thể ‘tôi biết ngay là cậu quên mất mà’.
“Xin lỗi, là lỗi của tớ”. Tạ Phỉ nhỏ giọng áy náy, sau đó hỏi Bùi Tinh Nguyên: “Anh, chắc anh sẽ không để ý nếu trong nhà có thêm một con mèo đâu, đúng chứ?”
“Mèo? Anh thì không sao, chỉ cần đừng để nó bò vào phòng đàn và phòng anh là được. Em cũng biết tính mẹ anh rồi đấy, mấy cái thứ lông xù xù kia không thoát khỏi ma trảo của bà ấy đâu”. Bùi Tinh Nguyên nhìn điện thoại, đầu cũng không thèm ngẩng lên, nói: “Bà ấy sẽ mặc quần áo, đi giày cho nèo của em, còn sẽ đan áo len cho nó. Sau đó em sẽ thấy mèo của mình vặn vẹo khó chịu tỏ vẻ thà chết chứ không muốn sống nữa”.
Tạ Phỉ hít một ngụm khí lạnh. Cậu nhớ ra, dì Giang nhà mình đúng là có loại ham muốn này thật. Nếu là bình thường, mèo trong nhà sẽ học được kỹ xảo cởi đồ, sau đó cắn nát quần áo giày dép, lông bay tứ tung.
Tuyệt đối không thể để Trung thu chịu loại dằn vặt như vậy. Tạ Phỉ nhìn về phía Cố Phương Yến cầu cứu.
“Vậy thì để ở chỗ tôi”. Cố Phương Yến nhìn hắn vài giây, nhìn mặt đoán ý trả lời.
Tạ Phỉ “Ồ” một tiếng, tò mò hỏi: “Quốc Khánh mà cậu không về nhà hả?”
Cố Phương Yến: “Mang về.”
“Người nhà không để ý chứ?”
“Không biết.”
Vậy thì thật là không thể tốt hơn. Tạ Phỉ lại muốn khen Cố Phương Yến một câu người tốt. Nhưng Bùi Tinh Nguyên đứng ở giữa có hơi cản trở đến sự phát huy của cậu. Tạ Phỉ chỉ có thể lễ phép nói: “Nếu như nó không ngoan, cậu cứ nói với tớ, ta qua mang nó về.”
Trên con đường bóng đổ quanh co, một chiếc Maybach đen kịt phóng qua, dừng ở sau chiếc SUV. Tài xế Tạ Phỉ từng gặp qua một lần bước ra khỏi xe, sau đó mở cửa xe cho Cố Phương Yến.
Cố Phương Yến nói “Ừ” với Tạ Phỉ sau đó quay người ngồi vào.
Tài xế đóng cửa xe m lại, gật đầu chào Tạ Phỉ rồi mới quay về ngồi lại vào chỗ ghế lái.
Maybach xé gió mà đi theo hướng cửa Tây trường học.
Bùi Tinh Nguyên ngẩng đầu khỏi màn hình điện thoại, “Chậc” một tiếng: “Hình như anh đã gặp qua cậu ta ở đâu rồi.”
“Có cần em chọn cho anh bài ‘Dường như anh đã gặp em ở đâu đó’ không?” Tạ Phỉ vòng qua trước người Bùi Tinh Nguyên, đi đến chỗ kế bên tài xế.
“Thế mà cậu ta không thấp hơn anh chút nào.” Bùi Tinh Nguyên thở ra một câu như vậy, sau đó kéo kính râm xuống, lắc đầu nói: “Che giấu tức tố quá tốt, anh hoàn toàn không ngửi được chút mùi nào.”
Hai bên cửa xe đều bị mở ra, rồi lại một trước một sau khép lại. Tạ Phỉ ném cặp sách ra ghế sau. Cậu thắt giây an toàn lại, tức giận nói: “Đã nói rồi, em và cậu ấy là bạn bè bình thường. Mùi tin tức tố… Có thể là do lúc nãy học thể dục không cẩn thận đụng phải ai đó.”
“Bạn bè bình thường sẽ nuôi mèo cùng nhau chắc?” Bùi Tinh Nguyên hừ lạnh.
Tạ Phỉ bình tĩnh giải thích: “Không phải cùng nhau nuôi, em nhận nuôi một con mèo, mà tình huống của em thế nào anh cũng biết đó. Vậy nên tạm thời đành để ở chỗ cậu ấy.”
Bùi Tinh Nguyên: “Kết quả vừa mới được nghỉ em đã quên sạch mèo của mình luôn.”
“…” Tạ Phỉ kéo tấm dẫn sáng xuống bộp một tiếng, lời ít mà ý nhiều, “Ngậm miệng.”
“Nhưng anh vẫn cảm thấy có vấn đề, ánh mắt cậu ta nhìn em với nhìn anh đều có gì đó không đúng”. Bùi Tinh Nguyên sâu xa nói.
Trong lòng Tạ Phỉ bảo “em mới cảm thấy ánh mắt anh nhìn người ta có gì đó không đúng đấy”, mặt không hề cảm xúc đối tấn công Bùi Tinh Nguyên: “Bùi Tinh Nguyên, năm nay hai mươi rồi, lớn lên cũng đẹp trai đó mà tại sao mãi vẫn không tìm được đối tượng hả? Hồi cấp hai, cấp ba còn có người đưa thư tình cho anh, làm sao đến đại học…”
Mấy câu này đổi lấy được Bùi Tinh Nguyên lời ít mà ý nhiều quát: “Ngậm miệng.”
Chọc giận Bùi Tinh Nguyên làm Tạ Phỉ thấy vui vẻ.
Bọn họ quyết định đi ăn trước rồi sẽ về nhà Tạ Phỉ chuyển đồ.
Ngày cuối tháng chín, khí trời biến ảo không ngừng. Mới nãy còn nắng ấm mà không bao lâu sau bầu trời đã giăng đầy mây đen. Bùi Tinh Nguyên tháo kính râm ra, Tạ Phỉ xem điện thoại di động, thấy dự báo thời tiết nói buổi chiều không chỉ hạ nhiệt còn có mưa.
Tạ Phỉ nghĩ đến thời tiết mùa này của thành phố Lâm Giang mấy năm qua, không quá lo lắng.
Một giờ rưỡi, SUV lái vào một tiểu khu nào đó.
Tạ Phỉ cầm điện thoại di động lên lầu, Bùi Tinh Nguyên đi đằng sau cậu.
“Bọn họ không có ở nhà, chúng ta dọn đồ xong thì đi luôn.” Tạ Phỉ nhớ lại cuộc trò chuyện tối hôm, chậm chạp nói.
“Ở nhà thì sao?” Bùi Tinh Nguyên không cho là đúng, “Chẳng lẽ Tạ Phong Minh còn dám cản em?”
“Muốn cản cũng không cản được.” Tạ Phỉ nói.
Đồ của Tạ Phỉ ngoại trừ người máy hút bụi, tất cả đều trong phòng mình. Ngay cả kem đánh răng, bàn chải đánh răng, sữa rửa mặt đều đặt trên bàn cậu. Tạ Phỉ ở đây giống như khách đến ở trọ. Bỏ hết đồ dùng vào túi nơi này sẽ không còn lại bất cứ vết tích nào của cậu
Hai cái vali hành lý đựng quần áo, sách và máy chơi game của cậu. Bùi Tinh Nguyên giúp cậu kiểm tra lại đàn một lần nữa rồi đeo lên lưng xách đi.
Tạ Phỉ không hề có một chút lưu luyến nào. Cho dù hai người soạn đồ xong thấy hơi khát, Tạ Phỉ cũng không nghĩ tới chuyện đi tới nhà bếp rót nước mà lại nghĩ sẽ xuống lầu mua đồ uống. Ngược lại chỉ có Bùi Tinh Nguyên cảm thán một tiếng: “Cuối cùng cũng có thể nói lời tạm biệt triệt để với nơi này”.
Bùi Tinh Nguyên rất ghé cả nhà Tạ Phong Minh, còn ghét hơn cả Tạ Phỉ. Dù sao Bùi Tinh Nguyên cũng lớn hơn, lúc Tạ Phỉ còn đang cướp đồ chơi của người ta trong nhà trẻ, anh đã học được mỗi ngày đúng giờ đúng chỗ ngồi vào trước Piano, luyện tập mấy tiếng đồng hồ.
Chuyện Tạ Phong Minh ngoại tình bị Tạ Phỉ mẫu thân phát hiện. Sau đó hai người cãi lộn vẫn là anh dắt Tạ Phỉ chuyện gì cũng không hiểu tránh đi.
Có điều từ sau lần đó, Tạ Phỉ liền dần dần cũng hiểu được.
Đi từ phòng Tạ Phỉ đến cửa ra vào chỉ mấy mấy giây. Tạ Phỉ tìm cái hộp cũ, tháo máy hút bụi đang nạp điện của mình ra xếp gọn rồi cất vào. Mới vừa đứng dậy thì nghe thấy mở khoá vân tay ngoài cửa vang lên.
Một giây sau, Tạ Phỉ nhìn thấy cảnh cửa đen thùi lùi kia mở ra.
Một nhà ba người vốn không nên xuất hiện lúc này đang đứng ở ngoài cửa. Tiếng nam nữ cười cười nói nói sau khi nhìn thấy hai người trong phòng khách liền im bặt.
Sắc mặt Tạ Phong Minh trầm xuống, ngay cả giày cũng không đổi, nhanh chân tiến vào. Ông ta lớn tiếng hỏi: “Làm cái gì đấy?”
Trên tay Tạ Phỉ chỉ có một cái máy hút bụi, hai cái vali hành lý đều do Bùi Tinh Nguyên kéo, hộp đàn cũng để trên lưng anh. Bùi Tinh Nguyên liếc Tạ Phong Minh, con ngươi đảo một vòng, cười nói:
“Lời này làm tôi không khỏi nghi ngờ trí thông minh của Tạ tiên sinh, chúng tôi đang dọn nhà, chuyện đơn giản như vậy cũng không thấy hả?”
Tạ Phong Minh căn bản không thèm để ý đến Bùi Tinh Nguyên, xoay mặt quát lên với Tạ Phỉ: “Ai cho phép mày đi!”
Phản ứng đầu tiên của Bùi Tinh Nguyên là chắn trước mặt Tạ Phỉ. Nhưng Tạ Phỉ lại bước về phía trước một bước, đè tay anh lại, ung dung thong thả nói: “Cần ông cho phép hả?”
“Mày là con trai của tao!” Tạ Phong Minh trầm giọng.
“Ha, tôi còn tưởng rằng ông là chủ trọ của tôi, mỗi tháng đúng giờ đòi nợ chứ.” Tạ Phỉ vẫn bình tĩnh.
“Mày ——” Tạ Phong Minh tức giận đến run rẩy cả người.
“Đừng có diễn nữa. Ai cũng biết, năm đó ông khóc lóc bảo đảm trước toà chẳng qua là vì muốn tranh quyền giám hộ để lấy tài sản của người giám hộ A Phỉ”. Bùi Tinh Nguyên lạnh lùng cắt lời ông. “Nhưng tiếc quá, ông vẫn không lấy được tiền và căn nhà kia. Mà hiện tại, A Phỉ cũng không cần người giám hộ nữa.”
Tạ Phỉ đứng cạnh Bùi Tinh Nguyên, nhẹ giọng nói tiếp: “Cây đàn mà các người vẫn luôn muốn này, tôi vẫn nói câu cũ. Đồng ý bỏ ra 500 ngàn, thì hoan nghênh đến mua.”
Trình Thu đứng ở cửa, khuôn mặt được yêu thích biến sắc phẫn nộ mắng to: “Cái thằng bạch nhãn lang này (kẻ vô ơn bạc nghĩa), mấy năm nay mày ăn của bọn tao, được bọn tao…”
“Ồ?” Tạ Phỉ nhếch khóe môi nở nụ cười trào Phùng: “Vị nữ sĩ này nói có chút không đúng rồi, tôi chưa từng ăn của nhà các ngươi một miếng cơm nào. Còn ở hả —— cũng không phải là tôi muốn ở chỗ này. Năm đó ồn ào khó coi đến mức nào, e rằng không chỉ tôi mà cả hàng xóm đều còn nhớ đấy”.
Tiếp đó, Tạ Phỉ lấy ra một cái thẻ ngân hàng trong túi cạnh hộp đàn. Cậu đi tới trước mặt Tạ Phong Minh, bỏ thẻ vao túi áo ông rôi cươi nói:
“Trong cái thẻ này là chi phí nuôi nấng ma tòa án yêu câu ông cho tôi mấy năm nay. Tất cả đều để bên trong, một đồng tôi cũng chưa tiêu, bây giờ trả lại ông. Tiên lãi tôi cũng không lấy, xem như tặng ông vậy. Từ nay về sau, tôi và người nhà các ngươi sẽ không có bất cứ quan hệ gì cả”.
Nói xong Tạ Phỉ quay ngươi kéo vali hành lý từ tay Bui Tinh Nguyên. Cậu để hộp đựng máy hút bụi tự động lên, lướt qua Trình Thu và Tạ Tranh đi thẳng ra khỏi cửa.
Lúc thang máy đi xuống không có thêm ai vào. Xuống đến hầm để xe cũng chỉ có hai người Tạ Phỉ va Bui Tinh Nguyên.
Tạ Phỉ mặt không cảm xúc chơi điện thoại, trầm mặc cả một đường không nói gì. Sau khi Bùi Tinh Nguyên cất hai cái vali vào cốp thi giơ tay xoa xoa đâu Tạ Phỉ. Anh nhỏ giọng nói: “Không đáng phải tức giận”.
“Em không tức giận”. Tạ Phỉ cười cười, “Nói thật, em còn có một cảm giác gọi là giải thoát”.
“Không giận là được rồi” Bùi Tinh Nguyên nói, “Đừng nghĩ đến chuyện này nữa, giờ về anh mua đồ ăn cho em”.
“Vậy thì em muốn ăn tôm hùm lớn”. Tạ Phỉ cười khẽ, “Một lần ăn mười con luôn”.
Chiếc SUV chạy ra khỏi nhà để xe dưới tầng hầm, đi về phía nam thành phố. Tạ Phỉ ôm hộp đàn ngồi bên ghế phụ lái, thân xe xóc nảy lắc lư. Tạ Phỉ nhắm mắt lại, chỉ vài phút sau đã ngủ thiếp đi.
Cậu mơ thấy người mẹ đã lâu không gặp. Người phụ nữ có đôi mắt hoa đào đứng ở thảm cỏ tràn đầy ánh nắng, dịu dàng cười với cậu.
Hôm đó, Giang Di Lâm và Bùi Mân đều đi diễn ở bên ngoài, không có ở thành phố Lâm Giang.
Trong căn nhà lớn chỉ có hai người Tạ Phỉ và Bùi Tinh Nguyên. Tạ Phỉ chơi một trận game xong đang làm bài tập. Viết viết được một lúc, bỗng nhiên cậu cảm thấy không được thoải mái.
Trên người cậu vẫn còn đánh dấu tạm thời của Cố Phương Yến. Cho dù đã xịt thuốc che tin tức tố rồi nhưng cũng chỉ che được bên ngoài. Tin tức tố của Alpha đang quanh quẩn trong thân thể cậu có độ tồn tại quá mãnh liệt. Thỉnh thoảng nó lại trồi lên nhắc nhở Tạ Phỉ về chuyện đêm đó.
Đánh dấu có thể làm Omega sản sinh ra cảm giác ỷ lại với Alpha. Ban ngày còn đỡ, ở trường đông người, lúc nào cũng ồn ào náo nhiệt. Chỉ khi về đến nhà, trở lại căn phòng ngủ nho nhỏ kia, cảm giác cô độc sẽ xuất hiện làm Tạ Phỉ không biết phải làm sao.
Hiện tại Tạ Phỉ cũng như vậy.
Một mình cậu ngồi trên sàn gỗ màu nâu trong căn phòng. Đôi chân cậu cuộn lại, nửa người nằm nhoài lên chiếc bàn nhỏ, đầu quay quay, ngón tay cầm bút, không có biện pháp làm bất cứ chuyện gi.
Chẳng trách người ta bảo giữa Alpha và Omega không thể dễ dàng đánh dấu nhau, nếu không sẽ sinh ra hậu quả nghiêm trọng.
Tạ Phỉ cũng nhớ mèo của mình lắm.
Thật ra thời gian Tạ Phỉ va Trung Thu ở chung cũng không nhiều. Dù sao nó cũng đang ở nhờ nhà Cố Phương Yến, mỗi ngày đều qua chơi thì không hay lắm. Tạ Phỉ chỉ đành để Cố Phương Yến gửi ảnh mèo cho cậu mỗi tối, tùy tiện qua ngày.
“A ——” Tạ Phỉ than nhẹ một tiếng
Sao cậu lại la Omega chứ, sao lại phải chịu cái loại dằn vặt này chứ!
“A a a ——” Tạ Phỉ tiếp tục gào.
Sao khoa học kỹ thuật mãi vẫn không phát triển, tại sao không thể tạo ra tin tức tố nhân tạo! Có thể làm nhanh lên được không? Tạo phúc cho cái thể chất kỳ lạ bệnh hoạn này của cậu với!
“A a a a!” Tạ Phỉ ngẩng đầu lên, cao giọng gào.
Tại sao đánh dấu của Cố Phương Yến mãi không biến mất, Alpha thực sự quá mức hại người mà!
Tiếng đập cửa phòng cậu vang lên, ngay sau đó là tiếng Bùi Tinh Nguyên: “Em đang làm gì thế? Tính đổi nghề học thanh nhạc cũng không phải như vậy đâu!”
“Em thông cổ họng, lát nữa sẽ hát Cao nguyên thanh tạng!” Tạ Phỉ quay mặt sang, cách cửa gào to.
“Rảnh đến vậy? Bài tập ít quá? Có muốn anh đây giới thiệu cho mấy đơn hàng không?” Ban đầu Bùi Tinh Nguyên hơi nghi hoặc sau đó lại lộ ra vui vẻ.
Tạ Phỉ co quắp nghiêm mặt lại: “Anh tự đi mà viết, đừng đẩy tai vạ sang cho em!”
“Có tiền thì cùng kiếm được không A Phỉ!” Bùi Tinh Nguyên cao giọng nói.
Tạ Phỉ bò lên giường, vui đầu vào gối mạnh mẽ nhắm mắt lại.
Tạ Phỉ cố gắng ngủ, nhưng trên đường tới đây cậu đã ngủ rồi. Giờ cậu không ngủ được nữa. Lăn qua lăn lại mấy phút, Tạ Phỉ đá dép lê mở cửa phòng ngủ ra sau đó gõ gõ cửa phòng Bùi Tinh Nguyên ở cách vách: “Em đổi ý rồi, em muốn kiếm tiền”.
Bùi Tinh Nguyên vui sướng mở cửa ra.
Từ ba tuổi Tạ Phỉ đã bắt đầu học nhạc, chỉ yếu là tập đàn violin, các nhạc cụ khác cũng có học sơ sơ. Tuy rằng hiện tại cậu không chơi đàn nữa nhưng sẽ viết một vài ca khúc.
Vì kiến thức nền tảng của Tạ Phỉ tốt, còn có năng khiếu trong lĩnh vực này nên cũng khá có tiếng trong giới, tiền kiếm cũng kha khá.
Cậu chọn từ chỗ Bùi Tinh Nguyên một đơn hàng ca khúc tuyên truyền PV, ung dung thong thả đi xuống căn phòng sáng đèn dưới lầu.
Đã chạng vạng tối, hoàng hôn buông xuống chỉ còn một tia ráng chiều phương xa
phương xa nhất tuyến dư hà, nhưng vì mây đen quá nhiều, thiêu không tới khắp nơi. Tạ Phỉ ngồi ở trên ghế sô pha, trong ngực ôm một cái gối nhìn bên ngoài mà ngẩn người.
Trong tầm mắt cậu, tia nắng kia vốn dĩ rộng khoảng chừng một ngón tay, theo thời gian từ từ nhỏ thành một đốt, cuối cùng gần như biến mất, chìm vào bóng đêm.
Cũng đúng lúc này, Tạ Phỉ bỏ gối ra, đứng dậy khỏi ghế sopha đi ra cửa đổi giày.
“Em đi ra ngoài tìm linh cảm.” Cậu nhắn cho Bùi Tinh Nguyên một tin nhắn
Đối phương nói: “Cơm tối sắp tới rồi, ăn xong rồi đi.”
Tạ Phỉ không quá đói bụng, cự tuyệt: “Trở về ăn sau.”
Cậu ra khỏi cửa.
Ở khu biệt thự ở thành phố Lâm Giang này, đêm đến, đèn đường ven sông sẽ lần lượt sáng lên. Nếu đứng từ trên cao phóng tầm mắt xuống, sẽ nhìn thấy thịnh cảnh như giống như một chú rồng lớn đang uốn lượn kéo dài.
Mặt sông phản chiếu ánh đèn, lập loè ánh sáng, xán lạn không gì tả nổi. Tạ Phỉ đứng lại nhìn một lát rồi mới từ từ đi về phía trước.
Mật độ lưu thông quanh khu biệt khá thấp, người ra khỏi nhà đều lái xe đi. Tạ Phỉ đi rất lâu, ngoại trừ tình cờ thấy có đèn xe lóe lên, trên đường cũng chỉ có mình Tạ Phỉ.
Gió đêm dữ dội thổi tới từ mặt sông, còn mang theo hơi lạnh. Nhiệt độ chợt giảm xuống. Tạ Phỉ rùng mình một cái, cậu do dự không biết nên dẹp đường hồi phủ hay dũng cảm đón gió tiến lên.
Chọn cái đầu đi, đứng chịu gió thổi thêm lát nữa sợ phải bị cảm mất.
Nghĩ như vậy, Tạ Phỉ xoay người.
Không biết từ lúc nào sau lưng Tạ Phỉ có thêm một chiếc Maybach, thân xe đen kịt, biển số là của thành phố Lâm Giang. Tạ Phỉ không quá để ý, dù sao quanh khu vực này người có điều kiện lái Maybach rất nhiều.
Cậu lấy điện thoại di động ra, định gọi về nhà cho Bùi Tinh Nguyên hỏi xem trong nhà còn gì ăn không. Đúng lúc này, chiếc Maybach phanh lại một cái, dừng lại ngay bên cạnh Tạ Phỉ.
Ngay sau đó cửa sau xe bị đẩy ra, một đôi giày quen mắt giẫm xuống mặt đất, sau đó là đôi chân thẳng tắp thon dài, tỉ lệ hoàn hảo. Nhìn lên trên nữa, Tạ Phỉ nhìn thấy khuôn mặt Cố Phương Yến.
Cố Phương Yến mặc một cái áo sơ mi màu xám nhạt, mặt mày thanh lãnh anh tuấn. Hắn cứ đứng trước người Tạ Phỉ như vậy, đưa tay đẩy tóc mái rối bời trên trán Tạ Phỉ. Cố Phương Yến nhìn vào mắt cậu, nhẹ nhàng nói: “Sao lại đứng một mình ở đây? Sắc mặt không tốt lắm, có chuyện gì không vui sao?”
“Không có.” Tạ Phỉ rũ mắt xuống, “Chỉ là ra khỏi nhà đi dạo mà quên mang tai nghe.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.