Ngày Đầu Tiên Chuyển Trường Đã Tỏ Tình Với Hotboy Trường Có Phải Hơi Sai Sai
Chương 40
Tụ Thanh Hiểu Bạch
23/02/2024
Kỳ thực tôi đã biết đến em từ rất lâu trước đây rồi.
Nếu khởi đầu là vì như thế này thì đã có thể giải thích được thắc mắc của Tạ Phỉ đối với việc Lâm Húc Quân đột nhiên thể hiện ra tình cảm nồng nàn sâu đậm với mình.
Có người đã thầm yêu mến cậu từ lúc cậu còn chưa biết tới người ta, như sợi dây leo bé nhỏ giữa vùng hoang vu lạnh lẽo liều mạng vươn ra cành lá giữa khe hở thời gian, mạnh mẽ sinh sôi chờ đến những ngày hè. Cuối cùng sợi dây leo đó có thể trưởng thành thành một gốc cây râm bóng.
Nhưng, chuyện này có thể sao?
Người kia trưởng thành trong vùng hoang dã nhưng với Tạ Phỉ mà nói, đó chỉ là nơi mà cậu đi qua cũng chỉ liếc mắt một cái, chứ không phải là bến đỗ để dừng chân.
Cho nên Tạ Phỉ chỉ gật nhẹ, nói: “Hóa ra là như vậy”.
Lâm Húc Quân vung tay giải thích, giọng có chút áy náy: “Tôi chỉ hỏi một chút thôi, em không cần bận tâm”.
Tạ Phỉ cười nhẹ với hắn.
Hôm qua mưa rơi cả đêm, đến sáng nay thì ánh mặt trời đã ló dạng. Từng mảng vàng vụn giống như ánh đèn xuyên qua cửa kính, chiếu lên mặt bàn như thể đang chảy một tầng mật.
Mới sáng sớm, tiệm cà phê còn vắng ngắt, khách ngồi rải rác lẻ tẻ. Lâm Húc Quân đứng trên hành lang có vẻ khá gây chú ý.
Cậu ta thấy đồ ăn trên bàn Tạ Phỉ đều là phần dành cho một người, toàn bộ bày ở bên phía cậu, như thể cậu đến đây một mình. Lâm Húc Quân tính hỏi xem cậu muốn đến thăm người quen ở khoa nào, có cần cậu ta đưa tới không. Bỗng nhiên, Lâm Húc Quân nghe thấy một giọng nói lạnh như băng từ phía sau truyền tới.
“Nói xong chưa?”
Giọng nói này rất quen, mí mắt Lâm Húc Quân nhảy lên một cái, vừa quay người lại đã nhìn thấy Cố Phương Yến. Hắn đứng cách đó không xa, mặt không cảm xúc, ánh mắt nặng nề nhìn chằm chằm cậu ta.
Ánh mắt Cố Phương Yến sắc lạnh, nổi lên địch ý khá rõ ràng.
“Hai người… đi cùng sao?” Lâm Húc Quân không quá muốn tin ràng chuyện này là thật.
“Ừm”. Tạ Phỉ gật đầu, cậu nhạy bén cảm giác được rằng Cố Phương Yến đang không vui nên bèn nhanh chóng vẫy tay tạm biệt Lâm Húc Quân, “Cậu cứ đi làm việc của mình đi, gặp sau nhé”.
Cố Phương Yến bỏ túi đồ mới mua trong tay lên bàn, kéo ghế ra, ngồi đối diện Tạ Phỉ. Khuôn mặt hắn lạnh như băng, không nói tiếng nào.
Đây nào có chỉ là không vui, là rất rất không vui mới đúng. Tạ Phỉ tỏ ra có thể hiểu được, dù sao đánh dấu tạm thời vẫn còn. Omega sẽ sinh ra cảm giác ỷ lại đối với Alpha đã đánh dấu mình, tương tự như vậy Alpha cũng sẽ sinh ra dục vọng chiếm hữu đối với Omega mình đánh dấu, sẽ không chịu nổi Omega của mình thân thiết với một Alpha khác – nhất là Alpha đã từng công khai thể hiện có tình cảm với Omega.
Đều tại bản năng quấy nhiễu mà thôi.
Nhưng Cố Phương Yến chuẩn bị phải đi thăm bệnh rồi, mang tâm tình như vậy đi gặp người khác thì không tốt chút nào. Tạ Phỉ suy nghĩ một lát sau đó lấy ra một quả quýt từ trong túi đồ trên bàn, cậu tỉ mỉ bóc vỏ ra, tiếp đến đưa cho đối phương.
“Anh Cố”. Tạ Phỉ nhìn Cố Phương Yến, nghiêm túc nói, “Bình tĩnh lại nào”.
Cố Phương Yến chậm chạp nâng mắt.
Hình như vẫn chưa đủ bình tĩnh, Tạ Phỉ chớp mắt một cái, đưa bánh cheese trước mặt tới bên cạnh quả quýt, “Ăn ngọt sẽ cảm thấy vui vẻ hơn đó”.
“Không cần”. Cố Phương Yến rũ mắt, cầm quả quýt tách ra bỏ một múi vào miệng.
Tạ Phỉ cầm lại bánh cheese, lấy cái muỗng xúc một miếng, ăn từng miếng từng miếng nhỏ. Cậu gọi tổng cộng bốn loại bánh ngọt và một chén trà, ăn dần dần cảm giác no bụng càng ngày càng rõ, cuối cùng đạt đến trình độ không thể nhét thêm nổi nữa.
“Gọi hơi nhiều”. Tạ Phỉ cúi đầu, thấy bánh Donut trên bàn vẫn còn nguyên vẹn chưa hề bị đụng tới nên buồn buồn nói.
“Mắt to hơn bụng”. Cố Phương Yến đánh giá.
“Tớ là kiểu ăn yếu…” Tạ Phỉ lẩm bẩm một câu, rồi phản bác, “Gói lại đem về vậy, anh tớ thích ăn bánh donut của tiệm này”.
Tạ Phỉ phất tay gọi nhân viên phục vụ, không nhìn thấy đôi mắt Cố Phương Yến đang nheo lại.
Lần này Tạ Phỉ đi ra ngoài quên không đem tiền mặt, cậu cúi đầu mở khóa điện thoại thanh toán. Cố Phương Yến liền rút ra hóa đơn từ trong tay cậu sau đó lấy hai tờ xanh trong ví ra đưa cho nhân viên phục vụ tính tiền.
“Alpha các cậu đầu thiếu kiên nhẫn đến vậy hả?” Tạ Phỉ run lên một cái.
Cố Phương Yến đáp không chút nghĩ ngợi: “Đúng”.
“…” Ban đầu Tạ Phỉ có chút cạn lời, sau đấy lại thấy buồn cười, cậu “chậc” một cái tắt màn hình thanh toán, xoay điện thoại lại rồi nói: “Tớ chuyển khoản wechat trả cậu”.
Cố Phương Yến mím môi một cái, hai hàng lông mày cau lại. Hắn nhìn Tạ Phỉ một lát, do dự nửa giây mới miễn cưỡng nuối xuống câu “không cần”.
Đã đến giờ, hai người đến tầng chẩn đoán lấy kết quả kiểm tra cho Tạ Phỉ trước. Sau khi xác nhận dạo này tin tức tố của Tạ Phỉ không dao động quá nhiều mới đi đến phòng bệnh nội trú.
Trước khi lên lầu, thang máy sẽ dừng mấy phút chờ người vào. Nhưng nhìn dòng người lần lượt chen vào, đèn ở mỗi tầng đều bị ấn sáng lên. Điều này có nghĩa là gần như tầng nào cũng sẽ có người ra vào, chỗ đứng của Tạ Phỉ lại không quá tốt, nhất định sẽ bị chen lấn. Cậu đang nghĩ xem có nên dịch vào trong không thì đã bị Cố Phương Yến kéo một cái.
Vốn dĩ Cố Phương Yến đứng ở góc trong cùng bên trái của thang máy, hiện tại chỗ này trở thành chỗ của Tạ Phỉ. Cố Phương Yến đứng ở trước mặt cậu, chỉ cần ngẩng đầu là cậu có thể thấy hắn. Hắn ngăn cách Tạ Phỉ ra khỏi những người còn lại trong thang máy.
“Cảm ơn”. Tạ Phỉ nhỏ giọng nói với đối phương.
Bọn họ muốn lên tầng 32, phải mất một lúc lâu nữa mới đến nơi.
Lúc thang máy dừng lại, có người đứng bên trong muốn ra ngoài làm Cố Phương Yến buộc lòng phải dịch về phía góc một chút, càng sát Tạ Phỉ.
Hôm nay Tạ Phỉ vội ra ngoài nên không xịt thuốc che tin tức tố. Tuy rằng theo thời gian trôi đi thì mùi hương Cố Phương Yến lưu lại trên người cậu đã nhạt đến mức gần như không rõ, nhưng trong hoàn cảnh không có mùi khác che đi, lại còn đứng rất gần, Cố Phương Yến có thể ngửi thấy mùi hương trên người Tạ Phỉ một cách rõ ràng.
Tin tức tố của Omega vốn có sẵn tác dụng an ủi Alpha của mình. Sau khi ngửi thấy mùi hương, tức giận vốn đang dồn nén trong lòng cuối cùng cũng tan biến.
“Thầy Quý mà cậu bảo là giáo viên dạy môn gì?” Tạ Phỉ thấy hơi tẻ nhạt, cầm điện thoại mở app vẫn hay dùng ra một lát rồi lại tắt đi. Lặp đi lặp lại mấy lần, cậu cảm thấy làm vậy hơi chán nên khóa luôn điện thoại, ngẩng đầu tính nói chuyện phiếm với Cố Phương Yến.
Tạ Phỉ đứng dựa vào tường, cả người thả lỏng. Vốn dĩ cậu đã không cao bằng Cố Phương Yến, bây giờ cách biệt chiều cao giữa hai người càng lớn. Chỉ cần cậu hơi ngước mắt lên là có thể trùng hợp đối diện với yết hầu Cố Phương Yến.
Toàn thân tên này chỗ nào cũng đẹp, yết hầu trượt lên trượt xuống trông cực kỳ quyến rũ. Ghé sát vào nhìn thế này sẽ càng bị tập kích một cách khủng bổ hơn. Bản thân Cố Phương Yến còn là kiểu người có khí chất lạnh lùng cấm dục làm cho Tạ Phỉ sinh ra chút tâm địa đen tối. Cậu không nhịn được mà muốn ghé lại gần chút nữa, cắn một miếng phá nát cái vẻ đẹp này.
Chậc!
Dường như cậu cũng tự cảm nhận được nghĩ như vậy thật không tốt nên bèn vội rũ mắt, kiềm chế kích động trong lòng.
“Âm nhạc”.
Lúc này, Cố Phương Yến trả lời một câu.
Đáp án này làm Tạ Phỉ một lần nữa ngạc nhiên đến mức lại ngước mắt, cậu hỏi: “Nhất trung cũng có môn Âm nhạc hả?”
“Không phải giáo viên của Nhất trung, là giáo viên của Học viện âm nhạc”. Cố Phương Yến rũ mắt nhìn cậu, thấy đôi mắt lấp lánh đầy nghi hoặc của cậu thì bị chọc cười.
Tạ Phỉ lại đang suy nghĩ chuyện khác. Cố Phương Yến vốn rất lạnh lùng, chẳng thân thiết với ai. Người mà có thể làm cho hắn ưu tiên dành một ngày trong kỳ nghỉ để đi thăm hỏi là ai? Ngay cả giáo viên trong trường mỗi ngày lên lớp đều sẽ thấy mặt, ngoài những chuyện cần thiết sẽ không nhiều lời cũng không thể, huống hồ lại là giáo viên ở Học viện âm nhạc.
“Nói như vậy thì thầy ấy là thầy dạy âm nhạc của cậu hả?” Tạ Phỉ nghĩ đến một khả năng.
“Ừm”
Tạ Phỉ bất ngờ “Oa” một cái trong yên lặng: “Dạy cậu cái gì vậy?”
Cố Phương Yến: “Piano”
“Không nhìn ra đấy, em trai nhà chúng ta còn là một người tài năng vẹn toàn”. Tạ Phỉ cong mắt, khen ngợi vỗ vỗ vai Cố Phương Yến.
Đi lên thêm mấy tầng cuối cùng thang máy mới bớt đông hơn một chút. Tạ Phỉ kéo Cố Phương Yến qua, để hắn đứng sóng vai với mình dựa vào tường thang máy.
Lại thêm mấy phút nữa cuối cùng cũng đến tầng lầu bọn họ phải ra.
Thầy Quý ở trong phòng bệnh hai người, lúc này giường bên cạnh tạm thời vẫn chưa có ai, trong phòng chỉ có ông và người bạn già, con cái đều đang trên đường tới.
Tạ Phỉ đi theo sau Cố Phương Yến, lễ phép chào hỏi hai người lớn trong phòng.
“Bạn học sinh này là…” Thầy Quý nhìn sang Cố Phương Yến hỏi bằng mắt.
“Người tiếp nhận công việc cho mèo ăn của thầy”. Cố Phương Yến giải thích, “Họ Tạ, tên Tạ Phỉ”.
“Cuối cùng em cũng chịu đưa người tới”. Thầy Quý cười rộ lên, quay mặt về nói với Tạ Phỉ: “Thầy bắt đầu nằm viện từ đầu tháng tám, đang lo cho lũ mèo đó không ai trông, không ai chăm sóc. Thầy đã nói với Tiểu Yến mấy lần mà nó lúc nào cũng tỏ vẻ không hứng thú. Chuyện này thật sự cảm ơn em.
Tạ Phỉ xua tay liên tục, nói thầy đừng khách sáo, đây là chuyện nên làm mà.
Tạ Phỉ trông đẹp mắt lại còn nói chuyện ngoan ngoãn nên rất nhanh đã chiếm được sự yêu thích của ông cụ. Ông cụ rất thích nói chuyện, thay đổi đề tài mấy lần liền, đột nhiên ông hỏi:
“Tiểu Tạ cũng từng học nhạc cụ đúng không?”
“Ơ?” Lúc đầu Tạ Phỉ hơi sững sờ, ngón tay trái theo phản xạ hơi cuộn tròn lại một chút rồi mới nhỏ giọng đáp: “Phải ạ”.
“Học gì vậy?” Thầy Quý vui vẻ hớn hở hỏi.
“Violon ạ”. Tạ Phỉ thành thật trả lời.
Tạ Phỉ học violon, tuy rằng đã rất lâu rồi cậu không chạm vào đàn, vết chai trên ngón tay sớm đã sắp tan mất, nhưng cậu đã cố gắng học từ khi còn rất bé, luyện tập qua năm này tháng nọ nên ngón tay có đặc thù rất rõ ràng – đầu ngón út dài hơn ngón tay người bình thường khá nhiều.
Thầy Quý đã làm công việc dạy âm nhạc mấy chục năm, ánh mắt nhìn người rất chính xác, ngay lập tức ông đã nhận ra, “Thầy thấy chắc rằng em đã luyện tập rất nhiều năm, em tính đi theo con đường chuyên nghiệp sao?”
“Em…” Tạ Phỉ chớp mắt, sau đó hai mắt ngay lập tức cong lại. Lúc này, Cố Phương Yến đột nhiên lên tiếng: “Mèo hoa trong trường kia sinh con rồi”.
“Nó mang bầu hả? Vậy mà lúc trước thầy không nhận ra đấy!” Ngay tức khắc ông cụ đã bị dời đi lực chú ý, ông lo lắng, “Chuẩn bị sang thu rồi, không biết lần này…”
“Thầy không cần lo đâu ạ, chú mèo con kia bọn em mang về nuôi rồi”. Cố Phương Yến lột vỏ trái quýt, tách ra làm hai, một nửa đưa cho thầy Quý, một nửa đưa cho Tạ Phỉ, nhẹ giọng nói.
“Em chịu nuôi mèo ư? Thầy Quý giật nảy cả mình, tiện đà vui mừng nhìn về phía Tạ Phỉ: “Đây nhất định là công lao của Tạ Phỉ rồi”.
Ông cụ mới vừa phẫu thuật xong, không tiện làm phiền lâu. Ngồi thêm mấy phút rồi Cố Phương Yến dẫn Tạ Phỉ đứng dậy xin phép ra về.
Xuống lầu.
Lại là quá trình chờ đợi thang máy dài dằng dặc. Ngoại trừ đêm khuya, lúc nào thang máy của bệnh viện cũng bận rộn.
Tạ Phỉ dựa vào tường, hờ hững nghịch đầu ngón tay. Không bao lâu sau, điện thoại của cậu rung lên, Tạ Phỉ lấy ra nhìn.
Trong sảnh đợi, Cố Phương Yến ra máy bán nước tự dộng mua lon coca cola sau đó đi tới trước mặt Tạ Phỉ, hắn để lon coca sát vào trán Tạ Phỉ.
“Shh…”
Lon coca cola không lạnh lắm, nhưng mà Tạ Phỉ bị dọa sợ hết hồn, cậu vội ngửa đầu ra sau.
Cố Phương Yến cười thành tiếng, mở lon coca ra đặt vào tay Tạ Phỉ. Hắn nói: “Thầy ấy mỗi lần thấy mấy bạn nhỏ đều sẽ hỏi có học đàn không, cậu đừng quá để trong lòng”.
“Ừm”.
“Không vui thì có thể nói với tôi”. Cố Phương Yến dịu dàng nói.
Tạ Phỉ nhấp một ngụm coca cola, dùng ngón tay vuốt nhẹ thân lon, con ngươi cậu thu lại, nhỏ giọng nói: “Không phải không vui”.
Sau khi chờ được thang máy, hai người đi thẳng đến hầm gửi xe. Tài xế nhà họ Cố đã đợi sẵn ở đây.
Đích đến là biệt thự ở phía nam thành phố, Tạ Phỉ uống hết lon coca cola, nhắn tin wechat hỏi Bùi Tinh Nguyên trưa có về ăn cơm không?
Thoát khỏi khung chat với Bùi Tinh Nguyên, Tạ Phỉ thấy mấy tin mới trong nhóm hẹn ăn cơm.
Hạ Lộ: “Quốc Khánh đi lên núi cắm trại không các anh em!”
Hạ Lộ: Gần thành phố Lâm Giang đang tuyên truyền một khu du lịch phong cảnh đẹp mới khai phá, đảm bảo ít người hơn cả khỉ trên núi!”
Hạ Lộ: “Ngày mai đi, ở trên núi một đêm, sáng sớm dậy ngắm bình minh lên, chiều quay về. Sắp xếp như vậy ok chứ các anh em!”
Tên này vô cùng hào hứng mà định đoạt một chuyến du lịch đầy sóng gió. Rất nhanh sau đó cậu ta đã nhận được câu trả lời.
Đoạn Nhất Minh: “Cậu giỏi thật đấy, sáng ngày mốt đi chơi, chừa lại ngày nghỉ cuối cùng để làm bù bài tập”.
Vưu Sâm: “Khu du lịch nào thế?”
“Núi Thiên Dao! Hạ Lộ trả lời một cái tên: “Đi không, đi không? Đây là kỳ nghỉ Quốc Khánh duy nhất năm lớp 12 của Vưu Sâm, cũng là kỳ nghỉ Quốc Khánh cuối cùng của khối 11 bọn mình! Không làm một phát à?! Sau đó cậu ta @Cố Phương Yến và Tạ Phỉ
Người này còn rất biết nói đùa, Tổ quốc thân yêu cũng đâu có ăn sinh nhật lịch âm, mỗi năm chỉ có một ngày Quốc Khánh chứ mấy. Tạ Phỉ đụng cánh tay người bên cạnh một cái, “Anh Cố, xem tin nhắn trong nhóm kìa.”
Cố Phương Yến: “Xem rồi”.
“Đi không?” Tạ Phỉ hỏi.
“Cậu định đi hả?” Cố Phương Yến hỏi ngược lại.
“Chiều nay tớ ký hợp đòng chuyển nhà, đến tối là rảnh. Ở nhà ngẩn người cũng chẳng có linh cảm gì, không bằng ra ngoài chơi một chút”. Tạ Phỉ dựa vào lưng ghế, lắc nhẹ đầu suy nghĩ một lát sau đó mới thong thả nói: “Hơn nữa Hạ Lộ có bảo chỗ kia khá vắng người, chuyện này làm tớ tò mò không biết chuyện này có đúng là thật không”.
“Vậy thì đi”. Cố Phương Yến hạ giọng đáp.
Tạ Phỉ nói được, sau đó gõ chữ trả lười trong nhóm: “Bọn tớ đi nha”.
“Ok Ok!” Hạ Lộ gửi một icon con mèo duỗi chân.
Sau đó ngay tức thì, cậu ta ngửi được mùi vị không đúng, nhanh chóng hỏi: “Chờ đã, Tạ Tiểu Phỉ sao cậu bảo là ‘chúng ta’. Kỳ đại lễ này, hai người ở cùng với nhau ư?”Tác giả có lời muốn nói:
Trước đây bạn tôi có nói bộ truyện này của tôi chương nào cũng là bữa ăn hoặc là ăn trên đường. Giờ tôi mới phát hiện quả thực đúng là như thế.
Tiểu Tạ sao con ăn giỏi vậy! Con sẽ mập thành quả bóng mất! (Mẹ già gào thét)
Nếu khởi đầu là vì như thế này thì đã có thể giải thích được thắc mắc của Tạ Phỉ đối với việc Lâm Húc Quân đột nhiên thể hiện ra tình cảm nồng nàn sâu đậm với mình.
Có người đã thầm yêu mến cậu từ lúc cậu còn chưa biết tới người ta, như sợi dây leo bé nhỏ giữa vùng hoang vu lạnh lẽo liều mạng vươn ra cành lá giữa khe hở thời gian, mạnh mẽ sinh sôi chờ đến những ngày hè. Cuối cùng sợi dây leo đó có thể trưởng thành thành một gốc cây râm bóng.
Nhưng, chuyện này có thể sao?
Người kia trưởng thành trong vùng hoang dã nhưng với Tạ Phỉ mà nói, đó chỉ là nơi mà cậu đi qua cũng chỉ liếc mắt một cái, chứ không phải là bến đỗ để dừng chân.
Cho nên Tạ Phỉ chỉ gật nhẹ, nói: “Hóa ra là như vậy”.
Lâm Húc Quân vung tay giải thích, giọng có chút áy náy: “Tôi chỉ hỏi một chút thôi, em không cần bận tâm”.
Tạ Phỉ cười nhẹ với hắn.
Hôm qua mưa rơi cả đêm, đến sáng nay thì ánh mặt trời đã ló dạng. Từng mảng vàng vụn giống như ánh đèn xuyên qua cửa kính, chiếu lên mặt bàn như thể đang chảy một tầng mật.
Mới sáng sớm, tiệm cà phê còn vắng ngắt, khách ngồi rải rác lẻ tẻ. Lâm Húc Quân đứng trên hành lang có vẻ khá gây chú ý.
Cậu ta thấy đồ ăn trên bàn Tạ Phỉ đều là phần dành cho một người, toàn bộ bày ở bên phía cậu, như thể cậu đến đây một mình. Lâm Húc Quân tính hỏi xem cậu muốn đến thăm người quen ở khoa nào, có cần cậu ta đưa tới không. Bỗng nhiên, Lâm Húc Quân nghe thấy một giọng nói lạnh như băng từ phía sau truyền tới.
“Nói xong chưa?”
Giọng nói này rất quen, mí mắt Lâm Húc Quân nhảy lên một cái, vừa quay người lại đã nhìn thấy Cố Phương Yến. Hắn đứng cách đó không xa, mặt không cảm xúc, ánh mắt nặng nề nhìn chằm chằm cậu ta.
Ánh mắt Cố Phương Yến sắc lạnh, nổi lên địch ý khá rõ ràng.
“Hai người… đi cùng sao?” Lâm Húc Quân không quá muốn tin ràng chuyện này là thật.
“Ừm”. Tạ Phỉ gật đầu, cậu nhạy bén cảm giác được rằng Cố Phương Yến đang không vui nên bèn nhanh chóng vẫy tay tạm biệt Lâm Húc Quân, “Cậu cứ đi làm việc của mình đi, gặp sau nhé”.
Cố Phương Yến bỏ túi đồ mới mua trong tay lên bàn, kéo ghế ra, ngồi đối diện Tạ Phỉ. Khuôn mặt hắn lạnh như băng, không nói tiếng nào.
Đây nào có chỉ là không vui, là rất rất không vui mới đúng. Tạ Phỉ tỏ ra có thể hiểu được, dù sao đánh dấu tạm thời vẫn còn. Omega sẽ sinh ra cảm giác ỷ lại đối với Alpha đã đánh dấu mình, tương tự như vậy Alpha cũng sẽ sinh ra dục vọng chiếm hữu đối với Omega mình đánh dấu, sẽ không chịu nổi Omega của mình thân thiết với một Alpha khác – nhất là Alpha đã từng công khai thể hiện có tình cảm với Omega.
Đều tại bản năng quấy nhiễu mà thôi.
Nhưng Cố Phương Yến chuẩn bị phải đi thăm bệnh rồi, mang tâm tình như vậy đi gặp người khác thì không tốt chút nào. Tạ Phỉ suy nghĩ một lát sau đó lấy ra một quả quýt từ trong túi đồ trên bàn, cậu tỉ mỉ bóc vỏ ra, tiếp đến đưa cho đối phương.
“Anh Cố”. Tạ Phỉ nhìn Cố Phương Yến, nghiêm túc nói, “Bình tĩnh lại nào”.
Cố Phương Yến chậm chạp nâng mắt.
Hình như vẫn chưa đủ bình tĩnh, Tạ Phỉ chớp mắt một cái, đưa bánh cheese trước mặt tới bên cạnh quả quýt, “Ăn ngọt sẽ cảm thấy vui vẻ hơn đó”.
“Không cần”. Cố Phương Yến rũ mắt, cầm quả quýt tách ra bỏ một múi vào miệng.
Tạ Phỉ cầm lại bánh cheese, lấy cái muỗng xúc một miếng, ăn từng miếng từng miếng nhỏ. Cậu gọi tổng cộng bốn loại bánh ngọt và một chén trà, ăn dần dần cảm giác no bụng càng ngày càng rõ, cuối cùng đạt đến trình độ không thể nhét thêm nổi nữa.
“Gọi hơi nhiều”. Tạ Phỉ cúi đầu, thấy bánh Donut trên bàn vẫn còn nguyên vẹn chưa hề bị đụng tới nên buồn buồn nói.
“Mắt to hơn bụng”. Cố Phương Yến đánh giá.
“Tớ là kiểu ăn yếu…” Tạ Phỉ lẩm bẩm một câu, rồi phản bác, “Gói lại đem về vậy, anh tớ thích ăn bánh donut của tiệm này”.
Tạ Phỉ phất tay gọi nhân viên phục vụ, không nhìn thấy đôi mắt Cố Phương Yến đang nheo lại.
Lần này Tạ Phỉ đi ra ngoài quên không đem tiền mặt, cậu cúi đầu mở khóa điện thoại thanh toán. Cố Phương Yến liền rút ra hóa đơn từ trong tay cậu sau đó lấy hai tờ xanh trong ví ra đưa cho nhân viên phục vụ tính tiền.
“Alpha các cậu đầu thiếu kiên nhẫn đến vậy hả?” Tạ Phỉ run lên một cái.
Cố Phương Yến đáp không chút nghĩ ngợi: “Đúng”.
“…” Ban đầu Tạ Phỉ có chút cạn lời, sau đấy lại thấy buồn cười, cậu “chậc” một cái tắt màn hình thanh toán, xoay điện thoại lại rồi nói: “Tớ chuyển khoản wechat trả cậu”.
Cố Phương Yến mím môi một cái, hai hàng lông mày cau lại. Hắn nhìn Tạ Phỉ một lát, do dự nửa giây mới miễn cưỡng nuối xuống câu “không cần”.
Đã đến giờ, hai người đến tầng chẩn đoán lấy kết quả kiểm tra cho Tạ Phỉ trước. Sau khi xác nhận dạo này tin tức tố của Tạ Phỉ không dao động quá nhiều mới đi đến phòng bệnh nội trú.
Trước khi lên lầu, thang máy sẽ dừng mấy phút chờ người vào. Nhưng nhìn dòng người lần lượt chen vào, đèn ở mỗi tầng đều bị ấn sáng lên. Điều này có nghĩa là gần như tầng nào cũng sẽ có người ra vào, chỗ đứng của Tạ Phỉ lại không quá tốt, nhất định sẽ bị chen lấn. Cậu đang nghĩ xem có nên dịch vào trong không thì đã bị Cố Phương Yến kéo một cái.
Vốn dĩ Cố Phương Yến đứng ở góc trong cùng bên trái của thang máy, hiện tại chỗ này trở thành chỗ của Tạ Phỉ. Cố Phương Yến đứng ở trước mặt cậu, chỉ cần ngẩng đầu là cậu có thể thấy hắn. Hắn ngăn cách Tạ Phỉ ra khỏi những người còn lại trong thang máy.
“Cảm ơn”. Tạ Phỉ nhỏ giọng nói với đối phương.
Bọn họ muốn lên tầng 32, phải mất một lúc lâu nữa mới đến nơi.
Lúc thang máy dừng lại, có người đứng bên trong muốn ra ngoài làm Cố Phương Yến buộc lòng phải dịch về phía góc một chút, càng sát Tạ Phỉ.
Hôm nay Tạ Phỉ vội ra ngoài nên không xịt thuốc che tin tức tố. Tuy rằng theo thời gian trôi đi thì mùi hương Cố Phương Yến lưu lại trên người cậu đã nhạt đến mức gần như không rõ, nhưng trong hoàn cảnh không có mùi khác che đi, lại còn đứng rất gần, Cố Phương Yến có thể ngửi thấy mùi hương trên người Tạ Phỉ một cách rõ ràng.
Tin tức tố của Omega vốn có sẵn tác dụng an ủi Alpha của mình. Sau khi ngửi thấy mùi hương, tức giận vốn đang dồn nén trong lòng cuối cùng cũng tan biến.
“Thầy Quý mà cậu bảo là giáo viên dạy môn gì?” Tạ Phỉ thấy hơi tẻ nhạt, cầm điện thoại mở app vẫn hay dùng ra một lát rồi lại tắt đi. Lặp đi lặp lại mấy lần, cậu cảm thấy làm vậy hơi chán nên khóa luôn điện thoại, ngẩng đầu tính nói chuyện phiếm với Cố Phương Yến.
Tạ Phỉ đứng dựa vào tường, cả người thả lỏng. Vốn dĩ cậu đã không cao bằng Cố Phương Yến, bây giờ cách biệt chiều cao giữa hai người càng lớn. Chỉ cần cậu hơi ngước mắt lên là có thể trùng hợp đối diện với yết hầu Cố Phương Yến.
Toàn thân tên này chỗ nào cũng đẹp, yết hầu trượt lên trượt xuống trông cực kỳ quyến rũ. Ghé sát vào nhìn thế này sẽ càng bị tập kích một cách khủng bổ hơn. Bản thân Cố Phương Yến còn là kiểu người có khí chất lạnh lùng cấm dục làm cho Tạ Phỉ sinh ra chút tâm địa đen tối. Cậu không nhịn được mà muốn ghé lại gần chút nữa, cắn một miếng phá nát cái vẻ đẹp này.
Chậc!
Dường như cậu cũng tự cảm nhận được nghĩ như vậy thật không tốt nên bèn vội rũ mắt, kiềm chế kích động trong lòng.
“Âm nhạc”.
Lúc này, Cố Phương Yến trả lời một câu.
Đáp án này làm Tạ Phỉ một lần nữa ngạc nhiên đến mức lại ngước mắt, cậu hỏi: “Nhất trung cũng có môn Âm nhạc hả?”
“Không phải giáo viên của Nhất trung, là giáo viên của Học viện âm nhạc”. Cố Phương Yến rũ mắt nhìn cậu, thấy đôi mắt lấp lánh đầy nghi hoặc của cậu thì bị chọc cười.
Tạ Phỉ lại đang suy nghĩ chuyện khác. Cố Phương Yến vốn rất lạnh lùng, chẳng thân thiết với ai. Người mà có thể làm cho hắn ưu tiên dành một ngày trong kỳ nghỉ để đi thăm hỏi là ai? Ngay cả giáo viên trong trường mỗi ngày lên lớp đều sẽ thấy mặt, ngoài những chuyện cần thiết sẽ không nhiều lời cũng không thể, huống hồ lại là giáo viên ở Học viện âm nhạc.
“Nói như vậy thì thầy ấy là thầy dạy âm nhạc của cậu hả?” Tạ Phỉ nghĩ đến một khả năng.
“Ừm”
Tạ Phỉ bất ngờ “Oa” một cái trong yên lặng: “Dạy cậu cái gì vậy?”
Cố Phương Yến: “Piano”
“Không nhìn ra đấy, em trai nhà chúng ta còn là một người tài năng vẹn toàn”. Tạ Phỉ cong mắt, khen ngợi vỗ vỗ vai Cố Phương Yến.
Đi lên thêm mấy tầng cuối cùng thang máy mới bớt đông hơn một chút. Tạ Phỉ kéo Cố Phương Yến qua, để hắn đứng sóng vai với mình dựa vào tường thang máy.
Lại thêm mấy phút nữa cuối cùng cũng đến tầng lầu bọn họ phải ra.
Thầy Quý ở trong phòng bệnh hai người, lúc này giường bên cạnh tạm thời vẫn chưa có ai, trong phòng chỉ có ông và người bạn già, con cái đều đang trên đường tới.
Tạ Phỉ đi theo sau Cố Phương Yến, lễ phép chào hỏi hai người lớn trong phòng.
“Bạn học sinh này là…” Thầy Quý nhìn sang Cố Phương Yến hỏi bằng mắt.
“Người tiếp nhận công việc cho mèo ăn của thầy”. Cố Phương Yến giải thích, “Họ Tạ, tên Tạ Phỉ”.
“Cuối cùng em cũng chịu đưa người tới”. Thầy Quý cười rộ lên, quay mặt về nói với Tạ Phỉ: “Thầy bắt đầu nằm viện từ đầu tháng tám, đang lo cho lũ mèo đó không ai trông, không ai chăm sóc. Thầy đã nói với Tiểu Yến mấy lần mà nó lúc nào cũng tỏ vẻ không hứng thú. Chuyện này thật sự cảm ơn em.
Tạ Phỉ xua tay liên tục, nói thầy đừng khách sáo, đây là chuyện nên làm mà.
Tạ Phỉ trông đẹp mắt lại còn nói chuyện ngoan ngoãn nên rất nhanh đã chiếm được sự yêu thích của ông cụ. Ông cụ rất thích nói chuyện, thay đổi đề tài mấy lần liền, đột nhiên ông hỏi:
“Tiểu Tạ cũng từng học nhạc cụ đúng không?”
“Ơ?” Lúc đầu Tạ Phỉ hơi sững sờ, ngón tay trái theo phản xạ hơi cuộn tròn lại một chút rồi mới nhỏ giọng đáp: “Phải ạ”.
“Học gì vậy?” Thầy Quý vui vẻ hớn hở hỏi.
“Violon ạ”. Tạ Phỉ thành thật trả lời.
Tạ Phỉ học violon, tuy rằng đã rất lâu rồi cậu không chạm vào đàn, vết chai trên ngón tay sớm đã sắp tan mất, nhưng cậu đã cố gắng học từ khi còn rất bé, luyện tập qua năm này tháng nọ nên ngón tay có đặc thù rất rõ ràng – đầu ngón út dài hơn ngón tay người bình thường khá nhiều.
Thầy Quý đã làm công việc dạy âm nhạc mấy chục năm, ánh mắt nhìn người rất chính xác, ngay lập tức ông đã nhận ra, “Thầy thấy chắc rằng em đã luyện tập rất nhiều năm, em tính đi theo con đường chuyên nghiệp sao?”
“Em…” Tạ Phỉ chớp mắt, sau đó hai mắt ngay lập tức cong lại. Lúc này, Cố Phương Yến đột nhiên lên tiếng: “Mèo hoa trong trường kia sinh con rồi”.
“Nó mang bầu hả? Vậy mà lúc trước thầy không nhận ra đấy!” Ngay tức khắc ông cụ đã bị dời đi lực chú ý, ông lo lắng, “Chuẩn bị sang thu rồi, không biết lần này…”
“Thầy không cần lo đâu ạ, chú mèo con kia bọn em mang về nuôi rồi”. Cố Phương Yến lột vỏ trái quýt, tách ra làm hai, một nửa đưa cho thầy Quý, một nửa đưa cho Tạ Phỉ, nhẹ giọng nói.
“Em chịu nuôi mèo ư? Thầy Quý giật nảy cả mình, tiện đà vui mừng nhìn về phía Tạ Phỉ: “Đây nhất định là công lao của Tạ Phỉ rồi”.
Ông cụ mới vừa phẫu thuật xong, không tiện làm phiền lâu. Ngồi thêm mấy phút rồi Cố Phương Yến dẫn Tạ Phỉ đứng dậy xin phép ra về.
Xuống lầu.
Lại là quá trình chờ đợi thang máy dài dằng dặc. Ngoại trừ đêm khuya, lúc nào thang máy của bệnh viện cũng bận rộn.
Tạ Phỉ dựa vào tường, hờ hững nghịch đầu ngón tay. Không bao lâu sau, điện thoại của cậu rung lên, Tạ Phỉ lấy ra nhìn.
Trong sảnh đợi, Cố Phương Yến ra máy bán nước tự dộng mua lon coca cola sau đó đi tới trước mặt Tạ Phỉ, hắn để lon coca sát vào trán Tạ Phỉ.
“Shh…”
Lon coca cola không lạnh lắm, nhưng mà Tạ Phỉ bị dọa sợ hết hồn, cậu vội ngửa đầu ra sau.
Cố Phương Yến cười thành tiếng, mở lon coca ra đặt vào tay Tạ Phỉ. Hắn nói: “Thầy ấy mỗi lần thấy mấy bạn nhỏ đều sẽ hỏi có học đàn không, cậu đừng quá để trong lòng”.
“Ừm”.
“Không vui thì có thể nói với tôi”. Cố Phương Yến dịu dàng nói.
Tạ Phỉ nhấp một ngụm coca cola, dùng ngón tay vuốt nhẹ thân lon, con ngươi cậu thu lại, nhỏ giọng nói: “Không phải không vui”.
Sau khi chờ được thang máy, hai người đi thẳng đến hầm gửi xe. Tài xế nhà họ Cố đã đợi sẵn ở đây.
Đích đến là biệt thự ở phía nam thành phố, Tạ Phỉ uống hết lon coca cola, nhắn tin wechat hỏi Bùi Tinh Nguyên trưa có về ăn cơm không?
Thoát khỏi khung chat với Bùi Tinh Nguyên, Tạ Phỉ thấy mấy tin mới trong nhóm hẹn ăn cơm.
Hạ Lộ: “Quốc Khánh đi lên núi cắm trại không các anh em!”
Hạ Lộ: Gần thành phố Lâm Giang đang tuyên truyền một khu du lịch phong cảnh đẹp mới khai phá, đảm bảo ít người hơn cả khỉ trên núi!”
Hạ Lộ: “Ngày mai đi, ở trên núi một đêm, sáng sớm dậy ngắm bình minh lên, chiều quay về. Sắp xếp như vậy ok chứ các anh em!”
Tên này vô cùng hào hứng mà định đoạt một chuyến du lịch đầy sóng gió. Rất nhanh sau đó cậu ta đã nhận được câu trả lời.
Đoạn Nhất Minh: “Cậu giỏi thật đấy, sáng ngày mốt đi chơi, chừa lại ngày nghỉ cuối cùng để làm bù bài tập”.
Vưu Sâm: “Khu du lịch nào thế?”
“Núi Thiên Dao! Hạ Lộ trả lời một cái tên: “Đi không, đi không? Đây là kỳ nghỉ Quốc Khánh duy nhất năm lớp 12 của Vưu Sâm, cũng là kỳ nghỉ Quốc Khánh cuối cùng của khối 11 bọn mình! Không làm một phát à?! Sau đó cậu ta @Cố Phương Yến và Tạ Phỉ
Người này còn rất biết nói đùa, Tổ quốc thân yêu cũng đâu có ăn sinh nhật lịch âm, mỗi năm chỉ có một ngày Quốc Khánh chứ mấy. Tạ Phỉ đụng cánh tay người bên cạnh một cái, “Anh Cố, xem tin nhắn trong nhóm kìa.”
Cố Phương Yến: “Xem rồi”.
“Đi không?” Tạ Phỉ hỏi.
“Cậu định đi hả?” Cố Phương Yến hỏi ngược lại.
“Chiều nay tớ ký hợp đòng chuyển nhà, đến tối là rảnh. Ở nhà ngẩn người cũng chẳng có linh cảm gì, không bằng ra ngoài chơi một chút”. Tạ Phỉ dựa vào lưng ghế, lắc nhẹ đầu suy nghĩ một lát sau đó mới thong thả nói: “Hơn nữa Hạ Lộ có bảo chỗ kia khá vắng người, chuyện này làm tớ tò mò không biết chuyện này có đúng là thật không”.
“Vậy thì đi”. Cố Phương Yến hạ giọng đáp.
Tạ Phỉ nói được, sau đó gõ chữ trả lười trong nhóm: “Bọn tớ đi nha”.
“Ok Ok!” Hạ Lộ gửi một icon con mèo duỗi chân.
Sau đó ngay tức thì, cậu ta ngửi được mùi vị không đúng, nhanh chóng hỏi: “Chờ đã, Tạ Tiểu Phỉ sao cậu bảo là ‘chúng ta’. Kỳ đại lễ này, hai người ở cùng với nhau ư?”Tác giả có lời muốn nói:
Trước đây bạn tôi có nói bộ truyện này của tôi chương nào cũng là bữa ăn hoặc là ăn trên đường. Giờ tôi mới phát hiện quả thực đúng là như thế.
Tiểu Tạ sao con ăn giỏi vậy! Con sẽ mập thành quả bóng mất! (Mẹ già gào thét)
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.