Ngày Đầu Tiên Chuyển Trường Đã Tỏ Tình Với Hotboy Trường Có Phải Hơi Sai Sai
Chương 51
Tụ Thanh Hiểu Bạch
26/02/2024
Edit: Chuang
Beta: An Nhiên
“Tớ không quá chú ý đến tình hình của người khác, tưởng là nhiều nhất có thể lấy được hạng hai.” Tạ Phỉ thở phào một hơi. Cậu vẫn treo trên người Cố Phương Yến, sân thể dục có biết bao nhiêu cặp mắt đang nhìn chòng chọc, không tốt lắm, cậu vội vàng đứng dậy khỏi lồng ngực của Cố Phương Yến, xoa thắt lưng nói: “Thế coi như tớ đã mang vinh quang về cho lớp.”
Ánh nắng ngày thu ấm dịu trong veo, gió thổi lên hơi xôn xao, làm rối phần tóc trên trán Tạ Phỉ. Cố Phương Yến vén lên giúp cậu, trả điện thoại Tạ Phỉ để ở chỗ mình cho cậu, nói: “Vốn tưởng cậu sẽ được hạng hai, nhưng lúc còn mấy mét cuối cùng, cậu đã vượt qua bạn lớp tớ.”
“Không hổ là tớ.” Tạ Phỉ kiêu ngạo gật đầu.
Cố Phương Yến cười hắc một tiếng, hỏi: “Muốn lấy quà không?”
Tạ Phỉ vừa nghe câu này đã cảm thấy sắp không có chuyện tốt.
Tháng trước sinh nhật cậu, Cố Phương Yến nói tặng thêm cho cậu một phần quà sinh nhật, thế là đưa cho cậu một bộ đề thi đua dày như cục gạch.
Bài trắc nghiệm của lớp thi đấu tuần trước, cậu đúng nhiều hơn Cố Phương Yến một phần, thành công lên ngai vàng hạng nhất, Cố Phương Yến nói chúc mừng cho cậu, nhét cho cậu một tờ đề mới vừa ra lò.
Mạch não của tên này hết sức khác thường, nhưng nếu đã mở lời rồi, Tạ Phỉ cho rằng phải tranh thủ một chút, thực hiện tâm nguyện trước giờ của cậu.
Tạ Phỉ hé mắt nhìn Cố Phương Yến, cẩn thận thăm dò: “Ví dụ như trả Trung Thu cho tớ, để cha con tớ từ nay không còn chia lìa?”
“Nghĩ nhiều quá.” Cố Phương Yến đưa tay lên đập một phát vào đầu Tạ Phỉ.
“Điêu dân to gan, ngươi như này là đang khi quân.” Tạ Phỉ lườm hắn, quay người đi về bục đại biểu: “Tạm biệt.”
Cậu đi thay quần áo có số báo danh, nghe Wechat vang lên một chút.
Lấy ra xem thử —
Cố dấu chấm.: “Không phải muốn ăn lẩu sao? Buổi tối nấu cho cậu.”
Từ sau khi Cố Phương Yến biết cậu ăn lẩu xong mười lần thì có tám, chín lần tiêu chảy, thì kiên quyết cấm cậu đụng vào thứ ấy. Lần này chủ động nhắc tới, là mặt trời mọc đằng tây sao?
Nếu là lúc bình thường, Tạ Phỉ chắc chắn rất vui, nhưng ngày mai cậu còn phải nhảy cao.
Chẳng lẽ người này định đi đường vòng cứu nước, vòng vèo để giành vinh quang cho lớp? Lòng dạ thâm độc nha em trai, đầu ngón tay của Tạ Phỉ chọn vào ảnh đại diện thuần màu đen của Cố Phương Yến, suy nghĩ nên trả lời thế nào, dòng tin nhắn thứ hai của Cố Phương Yến đã nhảy ra:
“Tuyệt đối không đau bụng.”
Câu này khơi gợi sự hiếu kỳ của Tạ Phỉ.
Để tôi xem xem cậu đang có ý đồ quỷ quái gì. Tạ Phỉ thấy thầm oán, gõ ra hai chữ trên màn hình: “Chuẩn tấu.”
Vừa về đến chỗ lớp mình, các bạn học đều vây quanh cậu, các fan mama lại bắt đầu biểu diễn, liên tục ca ngợi, nói gì mà con trai giỏi quá, đúng là con trai của ta.
Đợi khi Tạ Phỉ phản ứng lại, cậu đã bị ấn ngồi lên một cái đệm, trong tay cầm hộp đồ uống, nhìn kỹ lại còn là hộp sữa bò Vượng Tử, trên cái hộp màu đỏ, Vượng Tử tóc thưa thớt đang cười to với cậu.
“Có mệt không? Có khát không? Có đói không?” Khương Thụ hóa thân thành chân chạy vặt, nắm tay lại đấm lưng cho Tạ Phỉ.
Tạ Phỉ né sang bên cạnh: “Cậu cũng đừng như vậy.”
Khương Thụ cảm khái nói đây là tất yếu phải có, bên cạnh có người phụ họa: “Đã bao nhiêu năm rồi, cậu là người đầu tiên trong lớp chúng ta giành được hạng nhất tổ O đấy!”
Tạ Phỉ: “…”
Cũng chỉ là một năm mà thôi, kỹ năng nói quá của các cậu học tốt thật.
Mà người đứng ở phía xéo đối diện Tạ Phỉ ánh mắt sáng rực, kiên định nói: “Tạ Tiểu Phỉ, cậu chính là tấm gương của lớp chúng ta. Lát nữa chạy 400 mét, tôi nhất định sẽ dùng hết sức mình, không nói vào được top 3, nhưng ít nhất phải kéo được ít điểm.”
“Bài cổ vũ cũng phải viết, được đọc lên cũng được cộng điểm.” Lớp trưởng giơ nắm tay lên, sục sôi ý chí: “Lần này, chúng ta thế nào cũng không làm rank đồng nữa, ít nhất phải lên được rank vàng!”
Lớp trưởng lập tức phân nhiệm vụ, cho những bạn không tham gia hạng mục đều đi viết bài cổ vũ.
Không bao lâu, loa phát thanh đọc lên bài cổ vũ ca ngợi tuyển thủ Tạ Phỉ của lớp 10 khối 11 tham gia chạy nước rút 50 mét, nhiệt liệt chúc mừng bạn Tạ Phỉ mạnh mẽ giành hạng nhất, khen ngợi cậu là tuấn mã phi nhanh trên thảo nguyên, chân dài, tóc bóng, đôi mắt tựa mặt trời.
Tạ Phỉ đang uống nước, vừa nghe xong đã sặc một phát: “Khụ, đây là ví von do thiên tài nào nghĩ ra vậy!”
Sau đó thấy Khương Thụ xoay mặt qua.
Chân tướng chỉ có một, Khương Thụ đã để lộ bản thân. Tạ Phỉ đặt bình nước sang một bên, giơ tay khoác lên bả vai cậu ấy.
“Nói chứ không phải có một học sinh chuyên thể dục cùng tiến vào chung kết với cậu sao? Cậu có thể chạy vượt qua cậu ta thật đúng là đỉnh của chóp mà ha ha ha ha ha! Chúng ta vẫn có thể viết thêm vài bài khoe khoang vụ này ha ha ha ha! Khương Thụ gật gù đắc ý nói sang chuyện khác, cười ha ha ha xong thì uống ngụm nước, che giấu biểu cảm đắc ý.
Cách đó không xa, một bạn học không chút lưu tình nói ra chân tướng sự thật: “Người ta là người của đội cầu lông, chuyên đánh cầu lông.”
“Phụt –”
Giây sau, Khương Thụ phọt ra một phát tiên nữ tán hoa.
Tạ Phỉ đập vai cậu ấy theo tiết tấu bạn phát thanh viên đọc bài văn, ngữ khí âm u: “Đại hội thể thao của chúng ta không có hạng mục này, thật đúng là đáng tiếc.”
Trong thời gian đại hội thể thao, trừ khối 12, những khối khác đều không có lớp tự học tối.
Năm giờ chiều, Cố Phương Yến xách Tạ Phỉ rúc trong góc tây nam của sân thể dục viết bài hát ra ngoài, đi siêu thị mua nguyên liệu cần thiết để nấu lẩu. Cố Phương Yến đã tra trước những thứ cần thiết trong nước cốt lẩu trên một app dạy nấu ăn, rồi liệt kê một danh sách trong ghi chú.
Tạ Phỉ có kinh nghiệm tự nấu lẩu, đây là một món ăn hiếm hoi cậu có thể tự mình nấu ngoài mì ăn liền, trứng luộc, cải trắng luộc.
Đến siêu thị, cậu sải bước đi vào khu gia vị, cân một túi hoa tiêu, một túi ớt, một túi hương liệu và cốt lẩu, bỏ hết vào xe đẩy, còn nói:
“Hồi trước tớ toàn là trực tiếp nấu một nồi nước, bỏ cốt lẩu vào nấu. Nhưng nghe dì Giang nói, nếu trước khi nấu dùng dầu phi thơm mấy thứ ớt, hương liệu này thì sẽ ăn ngon hơn. Tớ cảm thấy kỹ thuật xào rau của cậu cũng không tệ, bước này giao cho cậu, đừng làm tớ thất vọng nhé.”
“Nước cho vào trong hình như cũng cần chú ý, nếu là nước hầm xương bò xương heo thì càng tốt, cơ mà bây giờ không kịp nữa, cứ cho nước lọc đi.”
Cố Phương Yến nghĩ đến dòng đầu tiên của công thức “Dùng bốn trái cà chua, bỏ vỏ cắt miếng xào đến khi ra nước để làm nước dùng”, ra chiến lược không ngăn cản Tạ Phỉ, giọng điệu kiên định nói: “Kêu nhà ăn mang một nồi nước hầm xương bò tới là được.”
Đây là thao tác Tạ Phỉ chưa từng làm, không thể không bội phục lối tư duy của tư bản, vỗ vai hắn nói: “Không hổ là cậu.”
Hai người đẩy xe đến khu đồ tươi sống, mua một ít thịt các loại và rau dưa, mấy thứ như bốn quả cà chua, một quả bắp cùng với bí đao, bí đỏ, khoai tây, khoai môn, hoàn toàn không thấy được. Tạ Phỉ cũng không phải chưa từng gặp người thích nấu cà chua trong lẩu, nên cũng không để tâm.
Cậu và Cố Phương Yến mỗi người xách một túi mua sắm về khu dân cư. Sau khi lên lầu mở cửa, con mèo Trung Thu bất ngờ phóng lên tủ giày, ngồi chễm chệ trên đó, hung dữ méo một tiếng với hai con sen.
“Cậu không cho nó ăn?” Tạ Phỉ nhăn mặt, ngữ khí hung dữ y chang con mèo.
“Lúc gần đi có đổ đầy rồi, nhưng dạo này nó lây một số thói quen không tốt.” Cố Phương Yến cất đồ vào phòng bếp, đi ra ban công nhìn bát của mèo rồi lộ vẻ mặt quả nhiên là thế: “Phải có người canh mới chịu ăn.”
Tạ Phỉ ôm mèo đi qua. Con mèo mướp này thiên tính rất hoang dã, ôm chưa được nửa phút đã bắt đầu giãy đành đạch, nó thuần thục giãy giụa thoát khỏi khuỷu tay của Tạ Phỉ, đứng trong cái bát mèo đầy đồ ăn, hạ cái thân cao quý vươn móng vuốt ra, quắp một hạt đồ ăn trong đó, bỏ xuống đất ăn.
Tạ Phỉ nhìn mà trợn mắt há hốc mồm. Mấy giây sau, cậu quay đầu lại, nói với Cố Phương Yến đang ở trong phòng bếp: “Cậu dạy hư nó!”
“Tớ dạy kiểu gì?” Cố Phương Yến quay đầu lại liếc một cái, thản nhiên “Chậc” một tiếng: “Tớ lại không ăn cái gì dưới đất.”
Cố Phương Yến đóng cửa phòng bếp, dựng điện thoại lên, xem xét tiến hành từng bước một.
Có thể là từ nhỏ thiên phú đã tốt, lần đầu tiên xào cà chua, không chỉ không cháy nồi, nước sốt chảy ra còn khá nhiều, vừa đúng lúc nhà ăn đưa nước hầm xương bò tới, hắn dứt khoát đổ vào, mở lửa lớn nấu sôi.
Tạ Phỉ ở ngoài phòng khách nghịch mèo.
Tên này vô sỉ thật, cầm xiên thịt đi ra, làm như treo cà rốt trước xe lừa để dụ lừa chạy về phía trước mà trêu con mèo. Trung Thu thử mấy lần nhưng không ăn được, giận dỗi meo một tiếng, chui vào gầm sô pha tự kỷ. Tạ Phỉ lại lấy súp thưởng ra, nhưng sau khi dụ nó ra, cậu vẫn không đút ăn đàng hoàng, làm Trung Thu rất phẫn nộ.
Có điều cậu rốt cuộc đã hiểu cái gì gọi là thấy đủ thì thôi, trước khi Trung Thu chạy đi tự kỷ lần hai, cậu đã đưa cả súp thưởng và xiên thịt cho nó.
Khoảng tầm bốn mươi phút, Cố Phương Yến kêu cậu ăn cơm.
Tạ Phỉ xách con mèo đang nằm trên bụng cậu ngủ khò khò ra, mang dép lên chạy bước nhỏ qua, nhưng sau khi cậu nhìn thấy nồi lẩu đặt trên bàn thì phanh xe cái két.
Trong tưởng tượng của cậu, đây phải là một nồi lẩu nổi đầy ớt, hoa tiêu và dầu đỏ, nhưng hiện tại lại là một nồi lẩu khá thanh đạm, không thấy nửa trái ớt hay hoa tiêu, hơn nữa còn có thể ngửi được mùi cà chua.
Rất rõ ràng, đây là lẩu nấu từ nước cốt cà chua.
Tạ Phỉ chưa từng ăn lẩu cà chua.
Nhận thức của cậu đối với lẩu cà chua, vẫn luôn dừng ở mấy món như cà chua xào trứng, bò hầm cà chua, canh sườn cà chua, mì Ý sốt cà chua. Còn về lẩu nước cốt cà chua, cậu không chỉ chưa từng nghĩ đến, mà còn coi là tà giáo.
Lẩu mà, chính là một nồi ớt đỏ đỏ nóng nóng mới có thể gọi là lẩu. Lúc cậu ăn lẩu còn chẳng thèm gọi lẩu uyên ương, huống chi là nước lẩu cà chua đơn độc?
Cũng khó trách Cố Phương Yến cam đoan với cậu sẽ không đau bụng, thì ra cửa ải nằm ở đây.
Tạ Phỉ giương mắt nhìn Cố Phương Yến chòng chọc.
“Lâu lâu ăn thử món mới. Lẩu cà chua nhìn qua không khác lẩu bình thường là mấy, cũng là màu đỏ.” Cố Phương Yến thấp giọng nói.
“À, đúng là như thế.” Tạ Phỉ khoanh tay cười lạnh.
Cố Phương Yến dùng muôi múc ra nửa bát nước lẩu, gắp vào trong chút thịt và rau, đưa luôn cả đũa cho Tạ Phỉ, dịu giọng hỏi:
“Nếu cậu đã có thể thích bò hầm cà chua, canh sườn cà chua, canh cà chua thịt viên, tại sao lại kỳ thị lẩu nấu bằng nước cốt cà chua?”
Tạ Phỉ bỗng bị câu hỏi này chặn lại, thậm chí rối rắm một hồi rồi nhanh chóng nhận ra cậu đã bị Cố Phương Yến đánh lạc hướng, bỏ qua mấy chuyện tầm xàm đó, bực bội nói: “Bởi vì ăn lẩu thì phải cay.”
“Nhưng dạ dày cậu không tốt, không chịu được cay kiểu đó.” Cố Phương Yến lại đưa bát ra trước: “Thử miếng đi? Không thích thì chúng ta đổi món khác, ở đây vẫn còn mì Ý và bò bít-tết.”
Mùi nước lẩu cà chua bốc lên, ngửi cũng khá ngon, trang trí cũng rất đẹp, đúng thật là sắc hương đủ bộ. Tạ Phỉ vốn đã đói, lúc này cũng có hơi không nhịn được.
“Được thôi.” Tạ Phỉ không quá tình nguyện cầm bát, chọn một miếng thịt bò béo ngậy cho vào miệng.
Khỏi phải nói, mùi vị ngon thật. Không giống với canh cà chua, trong nước cốt lẩu này cho thêm hành, gừng, tỏi, hương liệu để điều vị. Có điều đã được Cố Phương Yến lọc bỏ hết, không ăn trúng, nhưng mơ hồ có chút vị chua cay.
“Thế nào?” Cố Phương Yến nhìn Tạ Phỉ, trong mắt hiện lên một ý cười.
“Cũng tàm tạm.” Tạ Phỉ gượng gạo nói, nói xong lại gắp một miếng thịt thăn.
Tiếp sau đó, cậu ăn sạch tất cả thịt trong nồi, còn húp hai bát nước canh lớn, thỏa mãn nằm dài trên ghế lười mới được thêm vào trong phòng khách của Cố Phương Yến.
Tạ Phỉ bị Cố Phương Yến thúc giục xuống lầu tản bộ. Cậu lần nữa phát huy sở trường dắt thú cưng, không thèm nhìn đường, đi theo sau lưng Cố Phương Yến như mù lòa.
Sau khi đêm đến, gió dịu hơn một chút, thổi chậm rãi nhẹ nhàng, pha lẫn hương hoa không biết tên.
Bỗng nhiên, cậu phát hiện mình và Cố Phương Yến dường như chung đụng quá tự nhiên, cùng nhau mua đồ về nhà ăn cơm, ăn no xuống lầu đi dạo, giống hệt một cặp vợ chồng già chung sống nhiều năm.
Xít —
Tạ Phỉ bị ý nghĩ này làm rùng mình.
Cố Phương Yến không phát hiện sự khác lạ của Tạ Phỉ, Tạ Phỉ cũng bắt đầu mất tự nhiên, ngẩng đầu nhìn người đi ở phía trước, dần dần dừng bước chân.
Ánh đèn vàng mờ chiếu xuống bóng người to lớn, Tạ Phỉ nỗ lực làm giọng mình duy trì bình tĩnh: “Tớ về trước đây.”
“Hửm? Bây giờ á?” Cố Phương Yến ngẩn ra, nhìn thời gian rồi nói: “Tớ tiễn cậu.”
“Cậu không ngại đi đường vòng phiền phức sao? Khỏi đi, tớ đi một mình là được.” Tạ Phỉ nói xong, không cho Cố Phương Yến chút cơ hội phản bác, xoay người bước nhanh rời đi.
Cậu đi nhanh vào tòa nhà, lúc đợi thang máy, chưa bao giờ cậu cảm thấy quá trình này lâu đến vậy, quen tay cầm chiếc nhẫn trên cổ, lại phát hiện trống không, không có gì để cầm.
Hồi sáng chiếc nhẫn đó đã rơi xuống mương nước rồi.
Điều này cũng khiến Tạ Phỉ tìm được chuyện có thể làm, cậu mở Taobao lên, lướt đến đơn hàng mấy năm trước, định mua lại một chiếc, nhưng giao diện hiện ra lại nói với cậu — Sản phẩm hết hạn, không tồn tại.
Không chỉ như vậy, cửa hàng cũng đóng cửa rồi.
Tạ Phỉ thất vọng sụp bả vai, bấm mở nhận dạng hình ảnh trong thanh tìm kiếm, muốn tìm một cái thay thế cùng loại, nhưng lại phát hiện những cái được quét ra đều xấu xúc phạm người nhìn, không có cái nào lọt vào mắt cậu.
Cậu dạo mấy cửa hàng trang sức bạc cậu sưu tầm trước đó, chọn tới chọn lui, đi một mạch từ tầng trệt đến tầng lầu nhà mình, lại ngồi phịch lên ghế lười, tốn gần một tiếng đồng hồ trên đó cũng không tìm được kiểu dáng ưng ý, không phải quá mảnh thì là quá thô hoặc đồ trang trí quá màu mè.
Tâm trạng vốn đã không thoải mái dần trở nên chua xót, Tạ Phỉ vứt điện thoại đi, chậm rãi thở dài.
Không có gì khiến người ta buồn hơn là chính chủ đã mất, lại còn không tìm được vật thay thế hợp với ý muốn.
Qua mấy phút, cậu nghe một tiếng “Tinh”
Tưởng là ai tìm cậu, kết quả lấy điện thoại ra xem thì là một tin nhắn rác.
Tạ Phỉ vuốt nó qua, nhắm mắt lại.
Suy nghĩ bắt đầu bay bổng, bay xa bay cao, nhớ tới Cố Phương Yến.
Hắn nói muốn mua nhẫn cho Tạ Phỉ.
Hắn không thể không hiểu mua nhẫn là ý nghĩa gì.
Nhưng Tạ Phỉ không dám đồng ý, cậu tự ti và xấu xí, không xứng với chiếc nhẫn ấy.
Rất lâu trước kia, Bùi Tinh Nguyên nói: Tạ Phỉ, em sẽ không giống với mẹ em, hai người là cá thể khác nhau, hai người sẽ có cuộc đời khác nhau.
Bùi Tinh Nguyên còn nói, cũng không phải tất cả mọi người đều giống Tạ Phong Minh, sẽ không cưỡng lại mê hoặc mà ngoại tình khi vợ đang bận rộn với sự nghiệp, nếu Tạ Phỉ cố chấp với quan điểm như vậy, có phải cậu cho rằng anh cũng sẽ nối gót ba mình.
Tạ Phỉ đương nhiên trả lời rằng cậu không nghĩ như vậy. Đáp án này, phủ nhận việc Bùi Tinh Nguyên sẽ giống Tạ Phong Minh, đối với người phía trước, cậu không thể bình phẩm.
Bùi Tinh Nguyên cố ý lược bỏ một số thứ. Lý do Tạ Phong Minh ngoại tình, không phải chỉ là đơn giản vì Minh Dung bận rộn với sự nghiệp, không rảnh quan tâm gia đình, mà còn vì Minh Dung có bệnh di truyền nghiêm trọng.
Trước khi kết hôn đã nói qua, không dối gạt, lúc đó Tạ Phong Minh thề cho dù là khỏe mạnh hoặc bệnh tật, anh đều nguyện lòng ở bên em, nhưng về sau… Ông ta rốt cuộc cũng được chiêm ngưỡng quá trình Minh Dung phát bệnh.
Đó là một loại bệnh tâm thần, sẽ khiến người vốn tốt đẹp dịu dàng đích trở nên cuồng loạn, xấu xí như ác quỷ bò ra từ địa ngục, tình cảm có sâu đậm hơn có nhiệt tình hơn cũng trở nên vụn vặt như giấy vụn.
Không ai thích ác quỷ, cho dù là lúc ác quỷ yên giấc, khoác lên lớp da xinh đẹp.
Tạ Phỉ nâng mu bàn tay lên che hai mắt.
Ánh sáng bị ngăn cách, thính giác trở nên hơn nhạy bén hơn. Không biết qua bao lâu, cậu nghe tiếng thang máy dừng lại ở tầng của cậu, có người đi về phía cửa nhà cậu.
Là ai tìm nhầm nhà sao? Tạ Phỉ thầm nói, chợt tiếng chuông điện thoại vang lên.
Tạ Phỉ bị phân tán sự chú ý, nhìn xem là điện thoại của ai rồi bắt máy “A lô” một tiếng.
Người ở đầu kia điện thoại mang ý cười, hỏi cậu: “Tớ đoán đêm nay cậu không có tâm tư học bài, dẫn cậu đi ngắm sao nhé? Nghe nói đêm nay có mưa sao băng.”
Tác giả có lời muốn nói:
Hôm nay tác giả không biết nói gì.
Beta: An Nhiên
“Tớ không quá chú ý đến tình hình của người khác, tưởng là nhiều nhất có thể lấy được hạng hai.” Tạ Phỉ thở phào một hơi. Cậu vẫn treo trên người Cố Phương Yến, sân thể dục có biết bao nhiêu cặp mắt đang nhìn chòng chọc, không tốt lắm, cậu vội vàng đứng dậy khỏi lồng ngực của Cố Phương Yến, xoa thắt lưng nói: “Thế coi như tớ đã mang vinh quang về cho lớp.”
Ánh nắng ngày thu ấm dịu trong veo, gió thổi lên hơi xôn xao, làm rối phần tóc trên trán Tạ Phỉ. Cố Phương Yến vén lên giúp cậu, trả điện thoại Tạ Phỉ để ở chỗ mình cho cậu, nói: “Vốn tưởng cậu sẽ được hạng hai, nhưng lúc còn mấy mét cuối cùng, cậu đã vượt qua bạn lớp tớ.”
“Không hổ là tớ.” Tạ Phỉ kiêu ngạo gật đầu.
Cố Phương Yến cười hắc một tiếng, hỏi: “Muốn lấy quà không?”
Tạ Phỉ vừa nghe câu này đã cảm thấy sắp không có chuyện tốt.
Tháng trước sinh nhật cậu, Cố Phương Yến nói tặng thêm cho cậu một phần quà sinh nhật, thế là đưa cho cậu một bộ đề thi đua dày như cục gạch.
Bài trắc nghiệm của lớp thi đấu tuần trước, cậu đúng nhiều hơn Cố Phương Yến một phần, thành công lên ngai vàng hạng nhất, Cố Phương Yến nói chúc mừng cho cậu, nhét cho cậu một tờ đề mới vừa ra lò.
Mạch não của tên này hết sức khác thường, nhưng nếu đã mở lời rồi, Tạ Phỉ cho rằng phải tranh thủ một chút, thực hiện tâm nguyện trước giờ của cậu.
Tạ Phỉ hé mắt nhìn Cố Phương Yến, cẩn thận thăm dò: “Ví dụ như trả Trung Thu cho tớ, để cha con tớ từ nay không còn chia lìa?”
“Nghĩ nhiều quá.” Cố Phương Yến đưa tay lên đập một phát vào đầu Tạ Phỉ.
“Điêu dân to gan, ngươi như này là đang khi quân.” Tạ Phỉ lườm hắn, quay người đi về bục đại biểu: “Tạm biệt.”
Cậu đi thay quần áo có số báo danh, nghe Wechat vang lên một chút.
Lấy ra xem thử —
Cố dấu chấm.: “Không phải muốn ăn lẩu sao? Buổi tối nấu cho cậu.”
Từ sau khi Cố Phương Yến biết cậu ăn lẩu xong mười lần thì có tám, chín lần tiêu chảy, thì kiên quyết cấm cậu đụng vào thứ ấy. Lần này chủ động nhắc tới, là mặt trời mọc đằng tây sao?
Nếu là lúc bình thường, Tạ Phỉ chắc chắn rất vui, nhưng ngày mai cậu còn phải nhảy cao.
Chẳng lẽ người này định đi đường vòng cứu nước, vòng vèo để giành vinh quang cho lớp? Lòng dạ thâm độc nha em trai, đầu ngón tay của Tạ Phỉ chọn vào ảnh đại diện thuần màu đen của Cố Phương Yến, suy nghĩ nên trả lời thế nào, dòng tin nhắn thứ hai của Cố Phương Yến đã nhảy ra:
“Tuyệt đối không đau bụng.”
Câu này khơi gợi sự hiếu kỳ của Tạ Phỉ.
Để tôi xem xem cậu đang có ý đồ quỷ quái gì. Tạ Phỉ thấy thầm oán, gõ ra hai chữ trên màn hình: “Chuẩn tấu.”
Vừa về đến chỗ lớp mình, các bạn học đều vây quanh cậu, các fan mama lại bắt đầu biểu diễn, liên tục ca ngợi, nói gì mà con trai giỏi quá, đúng là con trai của ta.
Đợi khi Tạ Phỉ phản ứng lại, cậu đã bị ấn ngồi lên một cái đệm, trong tay cầm hộp đồ uống, nhìn kỹ lại còn là hộp sữa bò Vượng Tử, trên cái hộp màu đỏ, Vượng Tử tóc thưa thớt đang cười to với cậu.
“Có mệt không? Có khát không? Có đói không?” Khương Thụ hóa thân thành chân chạy vặt, nắm tay lại đấm lưng cho Tạ Phỉ.
Tạ Phỉ né sang bên cạnh: “Cậu cũng đừng như vậy.”
Khương Thụ cảm khái nói đây là tất yếu phải có, bên cạnh có người phụ họa: “Đã bao nhiêu năm rồi, cậu là người đầu tiên trong lớp chúng ta giành được hạng nhất tổ O đấy!”
Tạ Phỉ: “…”
Cũng chỉ là một năm mà thôi, kỹ năng nói quá của các cậu học tốt thật.
Mà người đứng ở phía xéo đối diện Tạ Phỉ ánh mắt sáng rực, kiên định nói: “Tạ Tiểu Phỉ, cậu chính là tấm gương của lớp chúng ta. Lát nữa chạy 400 mét, tôi nhất định sẽ dùng hết sức mình, không nói vào được top 3, nhưng ít nhất phải kéo được ít điểm.”
“Bài cổ vũ cũng phải viết, được đọc lên cũng được cộng điểm.” Lớp trưởng giơ nắm tay lên, sục sôi ý chí: “Lần này, chúng ta thế nào cũng không làm rank đồng nữa, ít nhất phải lên được rank vàng!”
Lớp trưởng lập tức phân nhiệm vụ, cho những bạn không tham gia hạng mục đều đi viết bài cổ vũ.
Không bao lâu, loa phát thanh đọc lên bài cổ vũ ca ngợi tuyển thủ Tạ Phỉ của lớp 10 khối 11 tham gia chạy nước rút 50 mét, nhiệt liệt chúc mừng bạn Tạ Phỉ mạnh mẽ giành hạng nhất, khen ngợi cậu là tuấn mã phi nhanh trên thảo nguyên, chân dài, tóc bóng, đôi mắt tựa mặt trời.
Tạ Phỉ đang uống nước, vừa nghe xong đã sặc một phát: “Khụ, đây là ví von do thiên tài nào nghĩ ra vậy!”
Sau đó thấy Khương Thụ xoay mặt qua.
Chân tướng chỉ có một, Khương Thụ đã để lộ bản thân. Tạ Phỉ đặt bình nước sang một bên, giơ tay khoác lên bả vai cậu ấy.
“Nói chứ không phải có một học sinh chuyên thể dục cùng tiến vào chung kết với cậu sao? Cậu có thể chạy vượt qua cậu ta thật đúng là đỉnh của chóp mà ha ha ha ha ha! Chúng ta vẫn có thể viết thêm vài bài khoe khoang vụ này ha ha ha ha! Khương Thụ gật gù đắc ý nói sang chuyện khác, cười ha ha ha xong thì uống ngụm nước, che giấu biểu cảm đắc ý.
Cách đó không xa, một bạn học không chút lưu tình nói ra chân tướng sự thật: “Người ta là người của đội cầu lông, chuyên đánh cầu lông.”
“Phụt –”
Giây sau, Khương Thụ phọt ra một phát tiên nữ tán hoa.
Tạ Phỉ đập vai cậu ấy theo tiết tấu bạn phát thanh viên đọc bài văn, ngữ khí âm u: “Đại hội thể thao của chúng ta không có hạng mục này, thật đúng là đáng tiếc.”
Trong thời gian đại hội thể thao, trừ khối 12, những khối khác đều không có lớp tự học tối.
Năm giờ chiều, Cố Phương Yến xách Tạ Phỉ rúc trong góc tây nam của sân thể dục viết bài hát ra ngoài, đi siêu thị mua nguyên liệu cần thiết để nấu lẩu. Cố Phương Yến đã tra trước những thứ cần thiết trong nước cốt lẩu trên một app dạy nấu ăn, rồi liệt kê một danh sách trong ghi chú.
Tạ Phỉ có kinh nghiệm tự nấu lẩu, đây là một món ăn hiếm hoi cậu có thể tự mình nấu ngoài mì ăn liền, trứng luộc, cải trắng luộc.
Đến siêu thị, cậu sải bước đi vào khu gia vị, cân một túi hoa tiêu, một túi ớt, một túi hương liệu và cốt lẩu, bỏ hết vào xe đẩy, còn nói:
“Hồi trước tớ toàn là trực tiếp nấu một nồi nước, bỏ cốt lẩu vào nấu. Nhưng nghe dì Giang nói, nếu trước khi nấu dùng dầu phi thơm mấy thứ ớt, hương liệu này thì sẽ ăn ngon hơn. Tớ cảm thấy kỹ thuật xào rau của cậu cũng không tệ, bước này giao cho cậu, đừng làm tớ thất vọng nhé.”
“Nước cho vào trong hình như cũng cần chú ý, nếu là nước hầm xương bò xương heo thì càng tốt, cơ mà bây giờ không kịp nữa, cứ cho nước lọc đi.”
Cố Phương Yến nghĩ đến dòng đầu tiên của công thức “Dùng bốn trái cà chua, bỏ vỏ cắt miếng xào đến khi ra nước để làm nước dùng”, ra chiến lược không ngăn cản Tạ Phỉ, giọng điệu kiên định nói: “Kêu nhà ăn mang một nồi nước hầm xương bò tới là được.”
Đây là thao tác Tạ Phỉ chưa từng làm, không thể không bội phục lối tư duy của tư bản, vỗ vai hắn nói: “Không hổ là cậu.”
Hai người đẩy xe đến khu đồ tươi sống, mua một ít thịt các loại và rau dưa, mấy thứ như bốn quả cà chua, một quả bắp cùng với bí đao, bí đỏ, khoai tây, khoai môn, hoàn toàn không thấy được. Tạ Phỉ cũng không phải chưa từng gặp người thích nấu cà chua trong lẩu, nên cũng không để tâm.
Cậu và Cố Phương Yến mỗi người xách một túi mua sắm về khu dân cư. Sau khi lên lầu mở cửa, con mèo Trung Thu bất ngờ phóng lên tủ giày, ngồi chễm chệ trên đó, hung dữ méo một tiếng với hai con sen.
“Cậu không cho nó ăn?” Tạ Phỉ nhăn mặt, ngữ khí hung dữ y chang con mèo.
“Lúc gần đi có đổ đầy rồi, nhưng dạo này nó lây một số thói quen không tốt.” Cố Phương Yến cất đồ vào phòng bếp, đi ra ban công nhìn bát của mèo rồi lộ vẻ mặt quả nhiên là thế: “Phải có người canh mới chịu ăn.”
Tạ Phỉ ôm mèo đi qua. Con mèo mướp này thiên tính rất hoang dã, ôm chưa được nửa phút đã bắt đầu giãy đành đạch, nó thuần thục giãy giụa thoát khỏi khuỷu tay của Tạ Phỉ, đứng trong cái bát mèo đầy đồ ăn, hạ cái thân cao quý vươn móng vuốt ra, quắp một hạt đồ ăn trong đó, bỏ xuống đất ăn.
Tạ Phỉ nhìn mà trợn mắt há hốc mồm. Mấy giây sau, cậu quay đầu lại, nói với Cố Phương Yến đang ở trong phòng bếp: “Cậu dạy hư nó!”
“Tớ dạy kiểu gì?” Cố Phương Yến quay đầu lại liếc một cái, thản nhiên “Chậc” một tiếng: “Tớ lại không ăn cái gì dưới đất.”
Cố Phương Yến đóng cửa phòng bếp, dựng điện thoại lên, xem xét tiến hành từng bước một.
Có thể là từ nhỏ thiên phú đã tốt, lần đầu tiên xào cà chua, không chỉ không cháy nồi, nước sốt chảy ra còn khá nhiều, vừa đúng lúc nhà ăn đưa nước hầm xương bò tới, hắn dứt khoát đổ vào, mở lửa lớn nấu sôi.
Tạ Phỉ ở ngoài phòng khách nghịch mèo.
Tên này vô sỉ thật, cầm xiên thịt đi ra, làm như treo cà rốt trước xe lừa để dụ lừa chạy về phía trước mà trêu con mèo. Trung Thu thử mấy lần nhưng không ăn được, giận dỗi meo một tiếng, chui vào gầm sô pha tự kỷ. Tạ Phỉ lại lấy súp thưởng ra, nhưng sau khi dụ nó ra, cậu vẫn không đút ăn đàng hoàng, làm Trung Thu rất phẫn nộ.
Có điều cậu rốt cuộc đã hiểu cái gì gọi là thấy đủ thì thôi, trước khi Trung Thu chạy đi tự kỷ lần hai, cậu đã đưa cả súp thưởng và xiên thịt cho nó.
Khoảng tầm bốn mươi phút, Cố Phương Yến kêu cậu ăn cơm.
Tạ Phỉ xách con mèo đang nằm trên bụng cậu ngủ khò khò ra, mang dép lên chạy bước nhỏ qua, nhưng sau khi cậu nhìn thấy nồi lẩu đặt trên bàn thì phanh xe cái két.
Trong tưởng tượng của cậu, đây phải là một nồi lẩu nổi đầy ớt, hoa tiêu và dầu đỏ, nhưng hiện tại lại là một nồi lẩu khá thanh đạm, không thấy nửa trái ớt hay hoa tiêu, hơn nữa còn có thể ngửi được mùi cà chua.
Rất rõ ràng, đây là lẩu nấu từ nước cốt cà chua.
Tạ Phỉ chưa từng ăn lẩu cà chua.
Nhận thức của cậu đối với lẩu cà chua, vẫn luôn dừng ở mấy món như cà chua xào trứng, bò hầm cà chua, canh sườn cà chua, mì Ý sốt cà chua. Còn về lẩu nước cốt cà chua, cậu không chỉ chưa từng nghĩ đến, mà còn coi là tà giáo.
Lẩu mà, chính là một nồi ớt đỏ đỏ nóng nóng mới có thể gọi là lẩu. Lúc cậu ăn lẩu còn chẳng thèm gọi lẩu uyên ương, huống chi là nước lẩu cà chua đơn độc?
Cũng khó trách Cố Phương Yến cam đoan với cậu sẽ không đau bụng, thì ra cửa ải nằm ở đây.
Tạ Phỉ giương mắt nhìn Cố Phương Yến chòng chọc.
“Lâu lâu ăn thử món mới. Lẩu cà chua nhìn qua không khác lẩu bình thường là mấy, cũng là màu đỏ.” Cố Phương Yến thấp giọng nói.
“À, đúng là như thế.” Tạ Phỉ khoanh tay cười lạnh.
Cố Phương Yến dùng muôi múc ra nửa bát nước lẩu, gắp vào trong chút thịt và rau, đưa luôn cả đũa cho Tạ Phỉ, dịu giọng hỏi:
“Nếu cậu đã có thể thích bò hầm cà chua, canh sườn cà chua, canh cà chua thịt viên, tại sao lại kỳ thị lẩu nấu bằng nước cốt cà chua?”
Tạ Phỉ bỗng bị câu hỏi này chặn lại, thậm chí rối rắm một hồi rồi nhanh chóng nhận ra cậu đã bị Cố Phương Yến đánh lạc hướng, bỏ qua mấy chuyện tầm xàm đó, bực bội nói: “Bởi vì ăn lẩu thì phải cay.”
“Nhưng dạ dày cậu không tốt, không chịu được cay kiểu đó.” Cố Phương Yến lại đưa bát ra trước: “Thử miếng đi? Không thích thì chúng ta đổi món khác, ở đây vẫn còn mì Ý và bò bít-tết.”
Mùi nước lẩu cà chua bốc lên, ngửi cũng khá ngon, trang trí cũng rất đẹp, đúng thật là sắc hương đủ bộ. Tạ Phỉ vốn đã đói, lúc này cũng có hơi không nhịn được.
“Được thôi.” Tạ Phỉ không quá tình nguyện cầm bát, chọn một miếng thịt bò béo ngậy cho vào miệng.
Khỏi phải nói, mùi vị ngon thật. Không giống với canh cà chua, trong nước cốt lẩu này cho thêm hành, gừng, tỏi, hương liệu để điều vị. Có điều đã được Cố Phương Yến lọc bỏ hết, không ăn trúng, nhưng mơ hồ có chút vị chua cay.
“Thế nào?” Cố Phương Yến nhìn Tạ Phỉ, trong mắt hiện lên một ý cười.
“Cũng tàm tạm.” Tạ Phỉ gượng gạo nói, nói xong lại gắp một miếng thịt thăn.
Tiếp sau đó, cậu ăn sạch tất cả thịt trong nồi, còn húp hai bát nước canh lớn, thỏa mãn nằm dài trên ghế lười mới được thêm vào trong phòng khách của Cố Phương Yến.
Tạ Phỉ bị Cố Phương Yến thúc giục xuống lầu tản bộ. Cậu lần nữa phát huy sở trường dắt thú cưng, không thèm nhìn đường, đi theo sau lưng Cố Phương Yến như mù lòa.
Sau khi đêm đến, gió dịu hơn một chút, thổi chậm rãi nhẹ nhàng, pha lẫn hương hoa không biết tên.
Bỗng nhiên, cậu phát hiện mình và Cố Phương Yến dường như chung đụng quá tự nhiên, cùng nhau mua đồ về nhà ăn cơm, ăn no xuống lầu đi dạo, giống hệt một cặp vợ chồng già chung sống nhiều năm.
Xít —
Tạ Phỉ bị ý nghĩ này làm rùng mình.
Cố Phương Yến không phát hiện sự khác lạ của Tạ Phỉ, Tạ Phỉ cũng bắt đầu mất tự nhiên, ngẩng đầu nhìn người đi ở phía trước, dần dần dừng bước chân.
Ánh đèn vàng mờ chiếu xuống bóng người to lớn, Tạ Phỉ nỗ lực làm giọng mình duy trì bình tĩnh: “Tớ về trước đây.”
“Hửm? Bây giờ á?” Cố Phương Yến ngẩn ra, nhìn thời gian rồi nói: “Tớ tiễn cậu.”
“Cậu không ngại đi đường vòng phiền phức sao? Khỏi đi, tớ đi một mình là được.” Tạ Phỉ nói xong, không cho Cố Phương Yến chút cơ hội phản bác, xoay người bước nhanh rời đi.
Cậu đi nhanh vào tòa nhà, lúc đợi thang máy, chưa bao giờ cậu cảm thấy quá trình này lâu đến vậy, quen tay cầm chiếc nhẫn trên cổ, lại phát hiện trống không, không có gì để cầm.
Hồi sáng chiếc nhẫn đó đã rơi xuống mương nước rồi.
Điều này cũng khiến Tạ Phỉ tìm được chuyện có thể làm, cậu mở Taobao lên, lướt đến đơn hàng mấy năm trước, định mua lại một chiếc, nhưng giao diện hiện ra lại nói với cậu — Sản phẩm hết hạn, không tồn tại.
Không chỉ như vậy, cửa hàng cũng đóng cửa rồi.
Tạ Phỉ thất vọng sụp bả vai, bấm mở nhận dạng hình ảnh trong thanh tìm kiếm, muốn tìm một cái thay thế cùng loại, nhưng lại phát hiện những cái được quét ra đều xấu xúc phạm người nhìn, không có cái nào lọt vào mắt cậu.
Cậu dạo mấy cửa hàng trang sức bạc cậu sưu tầm trước đó, chọn tới chọn lui, đi một mạch từ tầng trệt đến tầng lầu nhà mình, lại ngồi phịch lên ghế lười, tốn gần một tiếng đồng hồ trên đó cũng không tìm được kiểu dáng ưng ý, không phải quá mảnh thì là quá thô hoặc đồ trang trí quá màu mè.
Tâm trạng vốn đã không thoải mái dần trở nên chua xót, Tạ Phỉ vứt điện thoại đi, chậm rãi thở dài.
Không có gì khiến người ta buồn hơn là chính chủ đã mất, lại còn không tìm được vật thay thế hợp với ý muốn.
Qua mấy phút, cậu nghe một tiếng “Tinh”
Tưởng là ai tìm cậu, kết quả lấy điện thoại ra xem thì là một tin nhắn rác.
Tạ Phỉ vuốt nó qua, nhắm mắt lại.
Suy nghĩ bắt đầu bay bổng, bay xa bay cao, nhớ tới Cố Phương Yến.
Hắn nói muốn mua nhẫn cho Tạ Phỉ.
Hắn không thể không hiểu mua nhẫn là ý nghĩa gì.
Nhưng Tạ Phỉ không dám đồng ý, cậu tự ti và xấu xí, không xứng với chiếc nhẫn ấy.
Rất lâu trước kia, Bùi Tinh Nguyên nói: Tạ Phỉ, em sẽ không giống với mẹ em, hai người là cá thể khác nhau, hai người sẽ có cuộc đời khác nhau.
Bùi Tinh Nguyên còn nói, cũng không phải tất cả mọi người đều giống Tạ Phong Minh, sẽ không cưỡng lại mê hoặc mà ngoại tình khi vợ đang bận rộn với sự nghiệp, nếu Tạ Phỉ cố chấp với quan điểm như vậy, có phải cậu cho rằng anh cũng sẽ nối gót ba mình.
Tạ Phỉ đương nhiên trả lời rằng cậu không nghĩ như vậy. Đáp án này, phủ nhận việc Bùi Tinh Nguyên sẽ giống Tạ Phong Minh, đối với người phía trước, cậu không thể bình phẩm.
Bùi Tinh Nguyên cố ý lược bỏ một số thứ. Lý do Tạ Phong Minh ngoại tình, không phải chỉ là đơn giản vì Minh Dung bận rộn với sự nghiệp, không rảnh quan tâm gia đình, mà còn vì Minh Dung có bệnh di truyền nghiêm trọng.
Trước khi kết hôn đã nói qua, không dối gạt, lúc đó Tạ Phong Minh thề cho dù là khỏe mạnh hoặc bệnh tật, anh đều nguyện lòng ở bên em, nhưng về sau… Ông ta rốt cuộc cũng được chiêm ngưỡng quá trình Minh Dung phát bệnh.
Đó là một loại bệnh tâm thần, sẽ khiến người vốn tốt đẹp dịu dàng đích trở nên cuồng loạn, xấu xí như ác quỷ bò ra từ địa ngục, tình cảm có sâu đậm hơn có nhiệt tình hơn cũng trở nên vụn vặt như giấy vụn.
Không ai thích ác quỷ, cho dù là lúc ác quỷ yên giấc, khoác lên lớp da xinh đẹp.
Tạ Phỉ nâng mu bàn tay lên che hai mắt.
Ánh sáng bị ngăn cách, thính giác trở nên hơn nhạy bén hơn. Không biết qua bao lâu, cậu nghe tiếng thang máy dừng lại ở tầng của cậu, có người đi về phía cửa nhà cậu.
Là ai tìm nhầm nhà sao? Tạ Phỉ thầm nói, chợt tiếng chuông điện thoại vang lên.
Tạ Phỉ bị phân tán sự chú ý, nhìn xem là điện thoại của ai rồi bắt máy “A lô” một tiếng.
Người ở đầu kia điện thoại mang ý cười, hỏi cậu: “Tớ đoán đêm nay cậu không có tâm tư học bài, dẫn cậu đi ngắm sao nhé? Nghe nói đêm nay có mưa sao băng.”
Tác giả có lời muốn nói:
Hôm nay tác giả không biết nói gì.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.