Chương 26
Thụy Miên
26/10/2018
Sau khi trở về, Tương Linh chột dạ một hồi lâu.
Bạn ngồi cùng bàn cố gặng hỏi về Lâm Thanh Khải nhưng Tương Linh ương ngạnh nhất quyết nói không biết là không biết.
Kết quả đến ngày hôm sau liề bị bại lộ chân tướng.
Hôm nay lúc đang ăn cơm trưa, bạn ngồi cùng bàn lấy ra hai giấy phép nghỉ học thần bí cười hề hề. Nói là gần trường có một quán ăn nhỏ vừa khai trương, rất ngon.
Lúc hai người đến đó thì bên trong tiệm cơ hồ đã đầy người ngồi rồi, bên ngoài quán còn xếp hàng dài để được vào.
Hai người chia việc, Tương Linh xếp hàng, bạn cùng bàn đi tìm chỗ ngồi.
Một lát sau bạn cùng bàn vẫy tay với cô: "ở đây ở đây."
Tương Linh vừa bước chân theo liền cứng đờ.
Bàn bốn người, kẻ đối diện đang vô cùng cao hứng, vẻ mặt nhàn nhạt, Lâm Thanh Khải. Tay anh đặt trên mép bàn, khẽ nâng cằm, tầm mắt lướt qua, yên tĩnh nhìn cô.
Tương Linh đối mặt với anh, chớp mắt một cái, hơi mím môi, chậm rì rì đi qua, ngồi xuống.
"Tớ không có cố ý ngồi ở đây đâu." Bạn ngồi cùng bàn ghé sát tai cô, nhẹ giọng giải thích: "Chỉ là không còn chỗ trống nào để ngồi nữa, vừa khéo bàn này hai người lại vừa ăn xong đã đi rồi..."
Tương Linh cầm lấy chén nước trên bàn, ánh mắt hạ thấp: "Ừm." Cô không dám ngẩng đầu, nhưng vẫn có thể nhận thấy được ánh mắt mang theo nhiệt độ của Lâm Thanh Khải đang nhìn mình.
Ở bên này hai người đang nhẹ giọng nói chuyện, bên kia thì Lâm Thanh Khải cùng với một nam sinh khác đang cúi mặt, bỗng nhiên hắn nhìn lên: "Ôi trời, đây chẳng phải là người..."
Người nào?
Tâm tư của Tương Linh dao động, sau khi nghe Lâm Thanh Khải nói với nam sinh kia một câu: "Đổi chỗ đi, cậu ngồi bên trong.:
Mặt cô đỏ lên.
Nam sinh kia rất nhanh phản ứng kịp, cợt nhả đứng lên: "Đổi, đổi. "
Cửa hàng này không lớn, sao mấy người này có thể ngồi ăn lâu như vậy chứ, bàn ăn cũng rất hẹp, phi thường chật chội.
Chân Lâm Thanh Khải dài, không có chỗ để chân lại không kiêng dè ý tứ mà đụng phải chân cô.
Tương Linh mặc quần đùi, hai cái đùi trần truồng ngăn cách với lớp quần jean của anh mà nhận ra nhiệt độ cơ thể quen thuộc.
Có vài phần nóng.
Cô muốn tránh, do dự lại không trốn. Chân nhẹ nhàng tựa vào chân anh, tùy ý để luồng điện tê tê kia tuôn đi khắp cơ thể.
Trong quán ăn cực kỳ ồn ào, vậy mà ở phía dưới bàn lại có thể làm như vậy, thật đúng là vừa giấu diếm lại vô cùng thân thiết.
Bọn họ đã đến đây một lát, nên không lâu sau đó cũng ăn xong mà rời đi, trước khi Lâm Thanh Khải rời đi cũng không nói gì chỉ liếc mắt nhìn cô một cái: "Đi nhé."
"À... Vâng." trong lòng Tương Linh thở nhẹ một hơi, lại mang theo chút thất vọng, lén lút ngẩng đầu lên, thấy anh đang đứng ở quầy tính tiền bên cạnh, chờ lấy tiền lẻ, cúi xuống bấm điện thoại.
Điện thoại trong túi cô rung lên.
"Quần ngắn quá."
Tương Linh giấu đầu hở đuôi hắng giọng, cúi đầu một chút, lại nhìn lên. Lâm Thanh Khải đã không còn ở trong quán nữa rồi. nhưng có hai nhân viên quán mang hai chai nước lạnh đi tới, đặt ở trên bàn của hai cô.
"Lâm Thanh Khải mua?" Bạn ngồi cùng bàn hỏi, mắt sáng rực như đèn pha.
Tương Linh bối rối, cúi đầu muốn nói cảm ơn nhưng bấm mãi không xong, lại có tin nhắn của Lâm Thanh Khải gửi đến:"Chân em mém chút nữa đã làm tôi cứng rắn."
Bạn ngồi cùng bàn cố gặng hỏi về Lâm Thanh Khải nhưng Tương Linh ương ngạnh nhất quyết nói không biết là không biết.
Kết quả đến ngày hôm sau liề bị bại lộ chân tướng.
Hôm nay lúc đang ăn cơm trưa, bạn ngồi cùng bàn lấy ra hai giấy phép nghỉ học thần bí cười hề hề. Nói là gần trường có một quán ăn nhỏ vừa khai trương, rất ngon.
Lúc hai người đến đó thì bên trong tiệm cơ hồ đã đầy người ngồi rồi, bên ngoài quán còn xếp hàng dài để được vào.
Hai người chia việc, Tương Linh xếp hàng, bạn cùng bàn đi tìm chỗ ngồi.
Một lát sau bạn cùng bàn vẫy tay với cô: "ở đây ở đây."
Tương Linh vừa bước chân theo liền cứng đờ.
Bàn bốn người, kẻ đối diện đang vô cùng cao hứng, vẻ mặt nhàn nhạt, Lâm Thanh Khải. Tay anh đặt trên mép bàn, khẽ nâng cằm, tầm mắt lướt qua, yên tĩnh nhìn cô.
Tương Linh đối mặt với anh, chớp mắt một cái, hơi mím môi, chậm rì rì đi qua, ngồi xuống.
"Tớ không có cố ý ngồi ở đây đâu." Bạn ngồi cùng bàn ghé sát tai cô, nhẹ giọng giải thích: "Chỉ là không còn chỗ trống nào để ngồi nữa, vừa khéo bàn này hai người lại vừa ăn xong đã đi rồi..."
Tương Linh cầm lấy chén nước trên bàn, ánh mắt hạ thấp: "Ừm." Cô không dám ngẩng đầu, nhưng vẫn có thể nhận thấy được ánh mắt mang theo nhiệt độ của Lâm Thanh Khải đang nhìn mình.
Ở bên này hai người đang nhẹ giọng nói chuyện, bên kia thì Lâm Thanh Khải cùng với một nam sinh khác đang cúi mặt, bỗng nhiên hắn nhìn lên: "Ôi trời, đây chẳng phải là người..."
Người nào?
Tâm tư của Tương Linh dao động, sau khi nghe Lâm Thanh Khải nói với nam sinh kia một câu: "Đổi chỗ đi, cậu ngồi bên trong.:
Mặt cô đỏ lên.
Nam sinh kia rất nhanh phản ứng kịp, cợt nhả đứng lên: "Đổi, đổi. "
Cửa hàng này không lớn, sao mấy người này có thể ngồi ăn lâu như vậy chứ, bàn ăn cũng rất hẹp, phi thường chật chội.
Chân Lâm Thanh Khải dài, không có chỗ để chân lại không kiêng dè ý tứ mà đụng phải chân cô.
Tương Linh mặc quần đùi, hai cái đùi trần truồng ngăn cách với lớp quần jean của anh mà nhận ra nhiệt độ cơ thể quen thuộc.
Có vài phần nóng.
Cô muốn tránh, do dự lại không trốn. Chân nhẹ nhàng tựa vào chân anh, tùy ý để luồng điện tê tê kia tuôn đi khắp cơ thể.
Trong quán ăn cực kỳ ồn ào, vậy mà ở phía dưới bàn lại có thể làm như vậy, thật đúng là vừa giấu diếm lại vô cùng thân thiết.
Bọn họ đã đến đây một lát, nên không lâu sau đó cũng ăn xong mà rời đi, trước khi Lâm Thanh Khải rời đi cũng không nói gì chỉ liếc mắt nhìn cô một cái: "Đi nhé."
"À... Vâng." trong lòng Tương Linh thở nhẹ một hơi, lại mang theo chút thất vọng, lén lút ngẩng đầu lên, thấy anh đang đứng ở quầy tính tiền bên cạnh, chờ lấy tiền lẻ, cúi xuống bấm điện thoại.
Điện thoại trong túi cô rung lên.
"Quần ngắn quá."
Tương Linh giấu đầu hở đuôi hắng giọng, cúi đầu một chút, lại nhìn lên. Lâm Thanh Khải đã không còn ở trong quán nữa rồi. nhưng có hai nhân viên quán mang hai chai nước lạnh đi tới, đặt ở trên bàn của hai cô.
"Lâm Thanh Khải mua?" Bạn ngồi cùng bàn hỏi, mắt sáng rực như đèn pha.
Tương Linh bối rối, cúi đầu muốn nói cảm ơn nhưng bấm mãi không xong, lại có tin nhắn của Lâm Thanh Khải gửi đến:"Chân em mém chút nữa đã làm tôi cứng rắn."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.