Chương 29
Thụy Miên
30/10/2018
Khách sạn vô cùng ồn ào tiếng người.
Bọn họ nhiều người, cùng đi lên phòng đã đặt sẵn ở trên tầng hai. Lúc di lên trên đó gặp một toán người đi xuống.
Cầu thang rộng rãi, Lâm Thanh Khải buông tay Tương Linh ra,đem cô che chắn ở phía sau.
Toán người này có cả nam lân nữa, nhìn qua có vẻ đã có tuổi, đi đầu tiên quay g lại nhìn bọn họ: "Linh Linh?" Giọng nói có chút không xác định.
Tương Linh sửng sốt, Lâm Thanh Khải dừng chân lại, cùng với cô quay đầu nhìn lại phía sau.
"Là em thật sao?" Người kia đeo kính gọng vàng, thoạt nhìn đã cảm thấy được là người hào hoa phong nhã tinh anh phong độ của người trí thức người trí thức. Người kia cũng nhìn Lâm Thanh Khải một cái: "Bạn trai đây sao?"
Tương Linh đỏ mặt, do dự kêu lên một tiếng: "Anh."
Lâm Thanh Khải nhướng mày, nhìn cô. Hai người nhẹ giọng nói chuyện với nhau và câu, sau đó người kia giơ tay xoa đầu Tương Linh.
Có vẻ như cô cực kỳ quen với hàn động này nên không hề có ý trốn tránh.
"Em còn có anh trai?" Hai người hướng ghế đi tới, Lâm Thanh Khải hỏi.
"Anh ấy là con của bác hàng xóm." Tương Linh giải thích tỉ mỉ: "bây giờ anh ấy đang học đại học, việc học rất tốt, thỉnh thoảng bố mẹ kêu anh ấy dạy kèm cho em học nữa, cho nên cũng gọi là quen biết."
Đại học... không trách được.
Thần sắc của Lâm Thanh Khải nhàn nhạt, bộ dáng như con mọt sách chính hiệu.
Các bạn nam sinh khác đã sớm ngồi quanh bàn, để lại hai ghế trống cạnh nhau cho anh.
Lâm Thanh Khải ngồi xuống ghế.
Xung quanh có chút ồn ào. Tương Linh cảm thấy thích những lúc như thế này, có cả bạn bè của Lâm Thanh Khải đi chung, cảm giác thật gần gũi với cuộc sống của anh.
Có người mang rượu tới, bọn họ rót cho Tương Linh khiêu khích cô uống vài ngụm.
Lâm Thanh Khải ngăn cản.
Vài người cười rộ lên, không ép buộc cô quá. bất quá đây chỉ là một chút lễ nghi khi quen biết, cũng không sao. Nam sinh mà lần trước ăn cơm cùng đột nhiên lên tiếng: "Tương Linh cũng thật là lợi hại nha. Tôi nói chuyện hôm trước cho mọi người nghe, cả ngày hôm đó nữ sinh lớp tôi đã chung tay điều tra về cô..."
Nói đến đấy rồi thôi, cũng không nói thêm gì. Hắn bị Lâm Thanh Khải liếc mắt qua, hắn liền hi hi ha ha cười giả lả chuyển sang củ đề khác. truyện chỉ được đăng duy nhất trên wattpad của Huyền Namida.
Đôi đũa trong tay Tương Linh buông xuống, cô giả vờ như không nghe thấy gì, gắp một miếng rau trộn ngó sen vào bát.
Trái lại cô biết rõ Lâm Thanh Khải có hàng ngàn nữ sinh khác vay quanh anh, chỉ là nghe trực tiếp từ chính miệng người khác nói thì lại là một chuyện khác.
Không khí trong phòng ăn cũng biến đổi rất nhiều.
Lâm Thanh Khải nghiêng đầu nhìn cô một lát, cánh tay đưa đến trên ghế dựa sau lưng cô, lười nhác nghiêng người: "Ghen sao?"
Anh cũng uống một chút rượu, hô hấp nóng hơn so với bình thường, làm cho cô cảm thấy gứa ngáy ở tai.
Tương Linh định nói "Không có." thì anh đã thuận thế ôm lấy vai cô, cười trầm thấp đến ái muội: "Anh cũng không đụng chạm ai ngoài em."
Bàn tay anh cũng nóng hơn rất nhiều so với bình thường.
Nhiệt độ cơ thể nóng rực, mang theo ý vị thâm trường giống như một tín hiệu khắc chế. Chớp mắt Tương Linh trở về lúc hai người phát sinh mọi chuyện. Cô thẳng lưng, có phần cứng người.
yết hầu Lâm Thanh Khải trượt lên xuống, lòng bàn tay vuốt một đường trên làn da của cô, lại vuốt trở về.
Thật mềm mại.
Tiếp đó, Tương Linh thực không nghe rõ những người ngồi chung bàn cơm đang thảo luận về chuyện gì rồi.
Trong đầu cô không kiềm chế được mà vô ý nhớ lại đoạn phim mà cô xem hôm trước.
...sau khi hai nhân vật chính hôn môi, tim cô gái đập nhanh như trống gõ, cởi quần áo, vuốt ve... Những điều này đã làm nhiều đến quen thuộc như động tác ướt át nước chảy khi ở trên giường vậy, Nếu là nhân vật đổi thành cô với Lâm Thanh Khải thì sao.Chỉ mới tưởng tượng thôi mà cũng đặc biệt là cho người khác nóng bừng mặt lên rồi.
Cô căng thẳng nắm chặt đôi đũa trong tay.
Lâm Thanh Khải gắp cho cô vào món đồ ăn, anh không tham gia nhiều vào những cuộc nói chuyện khác của mọi người. Sau khi ăn xong. vẫn thuận tay cầm túi sách của cô: "Anh đưa em về."
"Được." Mấy vị nam sinh chính đang thương lượng với nhau là nên đi chơi game hay đi karaoke, nhiệt tình vẫy tay chào hai người: "Hẹn gặp lại nhé bạn học Tương Linh."
"Tạm biệt." Tương Linh lễ phép nhìn bọn hắn mỉm cười.
Lâm Thanh Khải nhìn cô đăm chiêu, môi nở nụ cười. Anh không nhanh không chạm đi theo cô rời khỏi đó.
Chín giờ mười phút tối, trên đường vẫn còn rất nhiều người qua lại. Tiếng la hét ầm ĩ của mọi người ở phía sau càng ngày càng xa.
Hai người đứng vẫy taxi ở bên đường, Tương Linh ngồi vào trước, Lâm Thanh Khải tiến vào theo sau. Đọc địa chỉ nhà cho tài xế.
Bên trong xe yên tĩnh, chỉ có tiếng nhạc radio vang vọng, Tương Linh nhìn ra ngoài hai cột đèn đường, có chút miệng khô lưỡi hanh, tay đặt trên đầu gối vặn vẹo.
Lâm Thanh Khải cụp mắt nhìn xuống, lòng bàn tay đưa tới đặt trên tay cô.
Một cái đụng chạm rất nhẹ cũng khiến cho lòng hiểu ít nhiều mà không cần nói ra. Đầu ngón tay Tương Linh cuộn tròn, bị anh cầm nắn chơi đùa: "Căng thẳng sao?" Hỏi thật nhỏ giọng.
Tương Linh nhìn anh lắc lắc đầu.
Lâm Thanh Khải cười tươi, cầm tay cô đặt lên đùi mình.
Xuống xe, lên lầu, mở cửa.
Cô đứng trước một gian phòng, chân tay luống cuống không biết nên làm gì.
Căn phòng tối đen như mực, xác giác lập tức trở nên nhạy bén. Thân thể nóng bỏng cùng khí tức đều như bị phóng đại lên.
Vô số lần.
bên hông bị cánh tay ôm lấy, lưng bị dán bởi một nhiệt độ quen thuộc đến run rẩy. Tương Linh không khỏi co rúm người lại, bắt lấy cánh tay anh như muốn cản lại.
"Sao?" Hô hấp Lâm Thanh Khải đã có điểm gấp gáp.
Trong nháy mắt đó có chút do dự, sau cùng là bản năng, rất nhanh buông ra: "Không..." Tương Linh ngẩng cổ chạm vào bờ môi của anh.
Lâm Thanh Khải vừa trở nên trầm mặc đã lại nhiệt liệt hưởng ứng.
Thân thể kéo về sau hung hăng áp ở trên cửa. Anh từ phía trên cúi xuống, quấn vào đầu lưỡi mềm nhuyễn linh hoạt.
Trong nháy mắt Tương Linh cơ hồ liền ẩm ướt rồi.
Na: Lần này chắc chắn ăn rồi nè, tác giả nhây quá giờ mới cho thịt. ăn chay muốn lòi họng huhu
Bọn họ nhiều người, cùng đi lên phòng đã đặt sẵn ở trên tầng hai. Lúc di lên trên đó gặp một toán người đi xuống.
Cầu thang rộng rãi, Lâm Thanh Khải buông tay Tương Linh ra,đem cô che chắn ở phía sau.
Toán người này có cả nam lân nữa, nhìn qua có vẻ đã có tuổi, đi đầu tiên quay g lại nhìn bọn họ: "Linh Linh?" Giọng nói có chút không xác định.
Tương Linh sửng sốt, Lâm Thanh Khải dừng chân lại, cùng với cô quay đầu nhìn lại phía sau.
"Là em thật sao?" Người kia đeo kính gọng vàng, thoạt nhìn đã cảm thấy được là người hào hoa phong nhã tinh anh phong độ của người trí thức người trí thức. Người kia cũng nhìn Lâm Thanh Khải một cái: "Bạn trai đây sao?"
Tương Linh đỏ mặt, do dự kêu lên một tiếng: "Anh."
Lâm Thanh Khải nhướng mày, nhìn cô. Hai người nhẹ giọng nói chuyện với nhau và câu, sau đó người kia giơ tay xoa đầu Tương Linh.
Có vẻ như cô cực kỳ quen với hàn động này nên không hề có ý trốn tránh.
"Em còn có anh trai?" Hai người hướng ghế đi tới, Lâm Thanh Khải hỏi.
"Anh ấy là con của bác hàng xóm." Tương Linh giải thích tỉ mỉ: "bây giờ anh ấy đang học đại học, việc học rất tốt, thỉnh thoảng bố mẹ kêu anh ấy dạy kèm cho em học nữa, cho nên cũng gọi là quen biết."
Đại học... không trách được.
Thần sắc của Lâm Thanh Khải nhàn nhạt, bộ dáng như con mọt sách chính hiệu.
Các bạn nam sinh khác đã sớm ngồi quanh bàn, để lại hai ghế trống cạnh nhau cho anh.
Lâm Thanh Khải ngồi xuống ghế.
Xung quanh có chút ồn ào. Tương Linh cảm thấy thích những lúc như thế này, có cả bạn bè của Lâm Thanh Khải đi chung, cảm giác thật gần gũi với cuộc sống của anh.
Có người mang rượu tới, bọn họ rót cho Tương Linh khiêu khích cô uống vài ngụm.
Lâm Thanh Khải ngăn cản.
Vài người cười rộ lên, không ép buộc cô quá. bất quá đây chỉ là một chút lễ nghi khi quen biết, cũng không sao. Nam sinh mà lần trước ăn cơm cùng đột nhiên lên tiếng: "Tương Linh cũng thật là lợi hại nha. Tôi nói chuyện hôm trước cho mọi người nghe, cả ngày hôm đó nữ sinh lớp tôi đã chung tay điều tra về cô..."
Nói đến đấy rồi thôi, cũng không nói thêm gì. Hắn bị Lâm Thanh Khải liếc mắt qua, hắn liền hi hi ha ha cười giả lả chuyển sang củ đề khác. truyện chỉ được đăng duy nhất trên wattpad của Huyền Namida.
Đôi đũa trong tay Tương Linh buông xuống, cô giả vờ như không nghe thấy gì, gắp một miếng rau trộn ngó sen vào bát.
Trái lại cô biết rõ Lâm Thanh Khải có hàng ngàn nữ sinh khác vay quanh anh, chỉ là nghe trực tiếp từ chính miệng người khác nói thì lại là một chuyện khác.
Không khí trong phòng ăn cũng biến đổi rất nhiều.
Lâm Thanh Khải nghiêng đầu nhìn cô một lát, cánh tay đưa đến trên ghế dựa sau lưng cô, lười nhác nghiêng người: "Ghen sao?"
Anh cũng uống một chút rượu, hô hấp nóng hơn so với bình thường, làm cho cô cảm thấy gứa ngáy ở tai.
Tương Linh định nói "Không có." thì anh đã thuận thế ôm lấy vai cô, cười trầm thấp đến ái muội: "Anh cũng không đụng chạm ai ngoài em."
Bàn tay anh cũng nóng hơn rất nhiều so với bình thường.
Nhiệt độ cơ thể nóng rực, mang theo ý vị thâm trường giống như một tín hiệu khắc chế. Chớp mắt Tương Linh trở về lúc hai người phát sinh mọi chuyện. Cô thẳng lưng, có phần cứng người.
yết hầu Lâm Thanh Khải trượt lên xuống, lòng bàn tay vuốt một đường trên làn da của cô, lại vuốt trở về.
Thật mềm mại.
Tiếp đó, Tương Linh thực không nghe rõ những người ngồi chung bàn cơm đang thảo luận về chuyện gì rồi.
Trong đầu cô không kiềm chế được mà vô ý nhớ lại đoạn phim mà cô xem hôm trước.
...sau khi hai nhân vật chính hôn môi, tim cô gái đập nhanh như trống gõ, cởi quần áo, vuốt ve... Những điều này đã làm nhiều đến quen thuộc như động tác ướt át nước chảy khi ở trên giường vậy, Nếu là nhân vật đổi thành cô với Lâm Thanh Khải thì sao.Chỉ mới tưởng tượng thôi mà cũng đặc biệt là cho người khác nóng bừng mặt lên rồi.
Cô căng thẳng nắm chặt đôi đũa trong tay.
Lâm Thanh Khải gắp cho cô vào món đồ ăn, anh không tham gia nhiều vào những cuộc nói chuyện khác của mọi người. Sau khi ăn xong. vẫn thuận tay cầm túi sách của cô: "Anh đưa em về."
"Được." Mấy vị nam sinh chính đang thương lượng với nhau là nên đi chơi game hay đi karaoke, nhiệt tình vẫy tay chào hai người: "Hẹn gặp lại nhé bạn học Tương Linh."
"Tạm biệt." Tương Linh lễ phép nhìn bọn hắn mỉm cười.
Lâm Thanh Khải nhìn cô đăm chiêu, môi nở nụ cười. Anh không nhanh không chạm đi theo cô rời khỏi đó.
Chín giờ mười phút tối, trên đường vẫn còn rất nhiều người qua lại. Tiếng la hét ầm ĩ của mọi người ở phía sau càng ngày càng xa.
Hai người đứng vẫy taxi ở bên đường, Tương Linh ngồi vào trước, Lâm Thanh Khải tiến vào theo sau. Đọc địa chỉ nhà cho tài xế.
Bên trong xe yên tĩnh, chỉ có tiếng nhạc radio vang vọng, Tương Linh nhìn ra ngoài hai cột đèn đường, có chút miệng khô lưỡi hanh, tay đặt trên đầu gối vặn vẹo.
Lâm Thanh Khải cụp mắt nhìn xuống, lòng bàn tay đưa tới đặt trên tay cô.
Một cái đụng chạm rất nhẹ cũng khiến cho lòng hiểu ít nhiều mà không cần nói ra. Đầu ngón tay Tương Linh cuộn tròn, bị anh cầm nắn chơi đùa: "Căng thẳng sao?" Hỏi thật nhỏ giọng.
Tương Linh nhìn anh lắc lắc đầu.
Lâm Thanh Khải cười tươi, cầm tay cô đặt lên đùi mình.
Xuống xe, lên lầu, mở cửa.
Cô đứng trước một gian phòng, chân tay luống cuống không biết nên làm gì.
Căn phòng tối đen như mực, xác giác lập tức trở nên nhạy bén. Thân thể nóng bỏng cùng khí tức đều như bị phóng đại lên.
Vô số lần.
bên hông bị cánh tay ôm lấy, lưng bị dán bởi một nhiệt độ quen thuộc đến run rẩy. Tương Linh không khỏi co rúm người lại, bắt lấy cánh tay anh như muốn cản lại.
"Sao?" Hô hấp Lâm Thanh Khải đã có điểm gấp gáp.
Trong nháy mắt đó có chút do dự, sau cùng là bản năng, rất nhanh buông ra: "Không..." Tương Linh ngẩng cổ chạm vào bờ môi của anh.
Lâm Thanh Khải vừa trở nên trầm mặc đã lại nhiệt liệt hưởng ứng.
Thân thể kéo về sau hung hăng áp ở trên cửa. Anh từ phía trên cúi xuống, quấn vào đầu lưỡi mềm nhuyễn linh hoạt.
Trong nháy mắt Tương Linh cơ hồ liền ẩm ướt rồi.
Na: Lần này chắc chắn ăn rồi nè, tác giả nhây quá giờ mới cho thịt. ăn chay muốn lòi họng huhu
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.