Chương 46
Thụy Miên
07/12/2018
Tương Linh đem đầu lưỡi áp vào thân bổng, cho dù ở trong miệng, thì căn này đã cực kỳ nóng, và cứng rắn.
Miệng bị thô trướng lên có một loại tâm lý khoái cảm kỳ lạ.
Lâm Thanh Khải không ngừng cúi đầu rên rỉ, thậm chí lúc mút vào cơ bụng anh run rẩy rất nhẹ, như là để cho cô vừa trải qua cao trào sẽ đân nổi lên ẩm ý.
"Miệng nhỏ phía dưới không nói, miệng trên mặt cũng thật dâm đãng." Lâm Thanh Khải thở gấp, tay xoa lên tóc cô: "Đều bị em hấp cắn."
"Lúc đầu lưỡi liếm." anh thở gấp hơn: "Thực ngoan."
Tương Linh cho rằng anh muốn, liền liếm vài cái rồi kéo anh, côn thịt vểnh cao trong không khí, huyết quản sôi sục. Gốc đầy lông đen vẫn còn có dấu vết ẩm ướt, Tương Linh vội chuyển mắt, nhớ tới vừa rồi là cô lưu lại.
Lâm Thanh Khải chú ý tới động tác nhỏ này của cô, khóe môi nhếch lên: "Nằm sấp."
"Còn muốn không?" Tương Linh nghe theo, quay đầu hỏi.
Bàn học gần cửa sổ, bóng đêm từ cửa sổ tiến vào. Anh nhấc cằm, ngậm chặt lấy môi cô.
giữa hai hàm răng của Tương Linh còn lưu lại hương vị của hai người, bị đầu lưỡi của anh quét vào, cô chỉ còn biết dùng đầu lưỡi tê dại của mình mà đón hùa.
Hôn môi, cô có thể đã rất quen thuộc.
Ngón tay lại phủ lên âm thần, anh hôn cô, ngón giữa tay phải đặt trong khe hở của âm vật mà sờ soạng.
Ngón tay đi vào, tất cả đều là trơn nhớt chất lỏng, Lâm Thanh Khải cầm lấy dương vật chà chà bên ngoài vài cái, dùng lực đỉnh đầu ấn đi vào.
Tương Linh đã đủ ẩm, cũng đủ mềm.
Anh đưa côn thịt vào đến tận cùng, lại rút ra, lại rất nhanh cắm vào vừa nhanh vừa mạnh.
Chiếc bàn cũ kĩ bị đong đưa kêu lên kẽo kẹt, khoái cảm mạnh liệt ào ào kéo tới. Tương Linh rên rỉ, nửa người trên toàn bộ nằm trên bàn, bên cạnh gò má là túi sách của anh, kéo khóa lạnh lẽo hơi cọ cọ lên mặt, như là vật thực duy nhất trong không gian hư vô ở đây.
"Muốn chứ." Lâm Thanh Khải thở hổn hển trả lời cô: "Dương vật còn cứng rắn, còn muốn thao em."
Trong cơ thể nàng Động tác thật sự nhanh, khi ra vào đầu dương vật hơi nhích lên đâm thẳng vào nội bích, Tương Linh toan trướng không nói nên lời. Bên trong cô chật hẹp gắt gao co giật, mãnh liệt, ngứa ngáy
Đầu ngón tay Lâm Thanh Khải vỗ về mông cô: "Tiểu bức vừa mới thao mà đã muốn cao trào nữa rồi sao?"
"Ưmmmm... " Tương Linh chau mày lại: "Rất ngứa."
"Không đủ sao?" Lâm Thanh Khải án theo eo của cô: "Lúc không có mặt anh, em có muốn để cho người khác thao không?"
"Không có..." Tương Linh gân cổ lên cãi, nhưng tựa như đã đến cao trào: "Đặc biệt ngứa. Bên trong khó chịu... a... "
Lâm Thanh Khải liền dùng sức đụng phải bên trong điểm mẫn cảm, quy đầu nghiền mạnh hai lần, giữa hai đì cô liền trào ra đầm đìa dâm dịch.
Thịt mềm cũng đè ép tới mức tận cùng, côn thịt của Lâm Thanh Khải bị quấn mút chặt chẽ, dịch trắng đậm đặc xuất ra, trào ra qua mép tròn xung quanh thịt mềm đang bao bọc lấy côn thịt.
Miệng bị thô trướng lên có một loại tâm lý khoái cảm kỳ lạ.
Lâm Thanh Khải không ngừng cúi đầu rên rỉ, thậm chí lúc mút vào cơ bụng anh run rẩy rất nhẹ, như là để cho cô vừa trải qua cao trào sẽ đân nổi lên ẩm ý.
"Miệng nhỏ phía dưới không nói, miệng trên mặt cũng thật dâm đãng." Lâm Thanh Khải thở gấp, tay xoa lên tóc cô: "Đều bị em hấp cắn."
"Lúc đầu lưỡi liếm." anh thở gấp hơn: "Thực ngoan."
Tương Linh cho rằng anh muốn, liền liếm vài cái rồi kéo anh, côn thịt vểnh cao trong không khí, huyết quản sôi sục. Gốc đầy lông đen vẫn còn có dấu vết ẩm ướt, Tương Linh vội chuyển mắt, nhớ tới vừa rồi là cô lưu lại.
Lâm Thanh Khải chú ý tới động tác nhỏ này của cô, khóe môi nhếch lên: "Nằm sấp."
"Còn muốn không?" Tương Linh nghe theo, quay đầu hỏi.
Bàn học gần cửa sổ, bóng đêm từ cửa sổ tiến vào. Anh nhấc cằm, ngậm chặt lấy môi cô.
giữa hai hàm răng của Tương Linh còn lưu lại hương vị của hai người, bị đầu lưỡi của anh quét vào, cô chỉ còn biết dùng đầu lưỡi tê dại của mình mà đón hùa.
Hôn môi, cô có thể đã rất quen thuộc.
Ngón tay lại phủ lên âm thần, anh hôn cô, ngón giữa tay phải đặt trong khe hở của âm vật mà sờ soạng.
Ngón tay đi vào, tất cả đều là trơn nhớt chất lỏng, Lâm Thanh Khải cầm lấy dương vật chà chà bên ngoài vài cái, dùng lực đỉnh đầu ấn đi vào.
Tương Linh đã đủ ẩm, cũng đủ mềm.
Anh đưa côn thịt vào đến tận cùng, lại rút ra, lại rất nhanh cắm vào vừa nhanh vừa mạnh.
Chiếc bàn cũ kĩ bị đong đưa kêu lên kẽo kẹt, khoái cảm mạnh liệt ào ào kéo tới. Tương Linh rên rỉ, nửa người trên toàn bộ nằm trên bàn, bên cạnh gò má là túi sách của anh, kéo khóa lạnh lẽo hơi cọ cọ lên mặt, như là vật thực duy nhất trong không gian hư vô ở đây.
"Muốn chứ." Lâm Thanh Khải thở hổn hển trả lời cô: "Dương vật còn cứng rắn, còn muốn thao em."
Trong cơ thể nàng Động tác thật sự nhanh, khi ra vào đầu dương vật hơi nhích lên đâm thẳng vào nội bích, Tương Linh toan trướng không nói nên lời. Bên trong cô chật hẹp gắt gao co giật, mãnh liệt, ngứa ngáy
Đầu ngón tay Lâm Thanh Khải vỗ về mông cô: "Tiểu bức vừa mới thao mà đã muốn cao trào nữa rồi sao?"
"Ưmmmm... " Tương Linh chau mày lại: "Rất ngứa."
"Không đủ sao?" Lâm Thanh Khải án theo eo của cô: "Lúc không có mặt anh, em có muốn để cho người khác thao không?"
"Không có..." Tương Linh gân cổ lên cãi, nhưng tựa như đã đến cao trào: "Đặc biệt ngứa. Bên trong khó chịu... a... "
Lâm Thanh Khải liền dùng sức đụng phải bên trong điểm mẫn cảm, quy đầu nghiền mạnh hai lần, giữa hai đì cô liền trào ra đầm đìa dâm dịch.
Thịt mềm cũng đè ép tới mức tận cùng, côn thịt của Lâm Thanh Khải bị quấn mút chặt chẽ, dịch trắng đậm đặc xuất ra, trào ra qua mép tròn xung quanh thịt mềm đang bao bọc lấy côn thịt.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.