Chương 50
Thụy Miên
12/12/2018
"Hai ngươi còn chưa rửa tay xong luôn hả?" Bạn ngồi cùng bàn với anh đã ăn cơm xong, nói nói cười cười đi tới chỗ hai người họ.
"Ừm..." Lâm Thanh Khải lơ đãng đáp.
Tương Linh nhanh chóng chuyển ánh mắt rời khỏi khuôn mặt anh, một tay lại vặn mở vòi nước, một tay phẩy loạn giữa không trung, bầu không khí dường như làm cho người ta tim đập chân run.
Tiếng nước lại vang lên.
Anh thản nhiên nói chuyện với người bạn kia. Tầm mắt lại lơ đãng nhìn từ tai trái của cô xuống, ngừng đến những giọt nước trong suốt đang chuyển động khuấy đảo trên đầu ngón tay cô.
Vì ánh mắt của anh mà Tương Linh càng loạn.
Trong lòng là có chút vui vẻ.
Cô không ngốc, bởi vì thích anh, lại còn yêu sâu sắc. Mỗi ánh mắt hay động tác của Lâm Thanh Khải thu vào tầm mắt cô đều như được phóng đại ên vô số lần. Lãnh đạm càng lãnh đạm, thân mật càng trở nên thân mật.
Nói tóm lại, mỗi một cử chỉ của anh đối với cô đều có lực sát thương rất lớn.
Lúc ba người đi ra tới bàn ăn, điện thoại của Lâm Thanh Khải vang lên.
Anh lấy ra xem một cái, không trả lời, trực tiếp bỏ lại vào trong túi áo. Nhưng là bạn của anh ở gần đó đại khái đã nhìn thấy chữ hiển thị trên màn hình, hỏi anh: "Cậu còn chưa nói với Trần Lỵ là đã quay lại trường đúng không? Tối qua cô ấy có hỏi chúng tớ mấy câu."
Ai?
Đèn cảnh báo nguy hiểm của Tương Linh vụt sáng.
Có phải là cô gái mà hôm trước bạn cùng bàn đã chỉ cho cô?
Cô vừa chạy vừa nghĩ, suýt chút nữa bị mành treo cửa chụp trên mặt. Lâm Thanh Khải nâng tay cản lại giúp cô: "Tớ nói với cô ấy để làm gì." Ngữ khí của anh trầm xuống.
Người bạn kia nhìn Tưởng Linh, cười, không trả lời.
Tương Linh yên lặng đem những lời này nhớ kỹ.
Cho nên, có thể nói thế này hay không, tuy rằng cô gái này theo đuổi anh, nhưng anh cũng không thèm quan tâm hay hứng thú?
Bạn ngồi cùng bàn liền trấn an cô bằng một liều thuốc an thần.
"Lúc ăn cơm tớ đã hỏi giúp cậu rồi." ô với Tương Linh đang thất thểu thì cô có vẻ rất hưng phấn, "Bạn học của hắn nói, trừ người bạn gái trước kia này của Lâm Thanh Khải thì hắn cậu là người duy nhất mà hắn đưa ra ngoài đi chung với bọn họ."
"Ồ?" Tương Linh chưa kịp vui vẻ, thì liền nghe thấy câu hỏi tiếp theo: "Cậu ra ngoài với bọn hắn khi nào vậy? Sao tớ không biết hả?"
Tương Linh bị chặn ngang họng, cúi đầu lật quyển sách tiếng Anh, "Có mỗi một lần... đi ra ngoài ăn cơm."
Cũng may là bạn ngồi cùng bàn tính cách khá phóng khoáng, không để tâm mỗi lần cô ấp a ấp úng.
Ha ha ha Sau khi thông suốt xong, có kết luận nói: "Cảm giác thật không tệ, cậu xem tối qua hắn đến trước lớp chúng ta chờ cậu lâu như vậy, kết quả này cái gì lị thế nhưng đều không biết hắn trở về a."
Không tệ sao.
Trong lòng Tương Linh nói thầm. Lần đó anh mang cô đi ra ngoài... Là thuê phòng. Ngay tối hôm qua cũng vậy.
Bất quá, cẩn thận ngẫm lại, nếu trong lời nói của Lâm Thanh Khải thật sự đối với cô có một chút dịu dàng nào đó... Tương Linh cảm thấy, cô kỳ thực không thể nhìn ra có điểm dịu dàng nào trong đó được.
Có lẽ thân thể là điều kiện tiên quyết.
Nhưng lúc ban đầu, cô thích anh cũng chính là bởi vì bề ngoài anh mà thôi. Nói cho cùng, về bản chất của hai người là giống nhau?
Cô cho rằng như vậy.
Mang theo suy nghĩ đó trong đầu, buổi tối lúc quay về ký túc xá, cô lặng lẽ cầm điện thoại thật lâu.
Vì sao con trai lại tặng quà, đưa bông tai có cái gì hàm nghĩa gì...
Giống như đem tất cả các câu hỏi này xong thì cô có thể cho ra một khẳng định kết luận rõ ràng vậy.
Cuối cùng cũng không thể tìm ra được đáp án cuối cùng.
Cô muốn thử một lần.
Mười một giờ rưỡi, Lâm Thanh Khải hẳn là còn chưa ngủ. Tương Linh mở tin nhắn ra, chần chừ một lúc lâu rồi bấm ba chữ gửi qua.
"Ngủ rồi sao?"
Vừa ấn gửi, cô liền hối hận rồi. Cứ như là lời mời gọi vậy, đêm khuya tịch mịch lão lưu manh cố ý quấy rối con gái nhà lành.
Định rút về, lại ngưng lại. Tương Linh hơi mím môi: Liền thử một chút.
Cô nghẹn họng, vẫn nằm sấp ở đàng kia không nhúc nhích nhìn chằm chằm màn hình.
Một phút đồng hồ.
Hai phút.
Ba phút.
Màn hình sớm tối sầm, khí thế nổi lên bừng bừng vừa rồi càng ngày càng yếu. Nhớ tới lúc Lâm Thanh Khải đọc tin nhắn của cô gái kia xong. Anh chỉ lườm một cái, cầm di động ném sang một bên.
... Có chút xấu hổ muốn chết.
Tim đập nhanh đến hụt hơi. Tương Linh luống cuống nắm lấy lọn tóc mềm.
Liền một giây sau, di động bỗng dưng sáng.
Do quên điều chỉnh âm lượng nên tiếng chuông vang lên.
"Trễ như vậy, " bạn cùng bàn đang ngồi trước đèn học vùi đầu viết báo cáo, ngẩng đầu, "Ai vậy?"
Tương Linh một tay che màn hình, đáp nhanh: "Điện thoại!"
cô đi dép lê, đang do dự là nên vào toilet hay là ra ban công, trong lúc đó do dự một giây chọn chạy ra ban công.
"Vâng." Thanh âm còn có điểm thở gấp.
Lâm Thanh Khải nghe ra được liền nở nụ cười nhẹ nhàng, "Sao còn chưa ngủ?"
Có lẽ là do anh đeo tai nghe nên thang sắc thật rõ ràng, âm cuối nhẹ bổng hướng thẳng vào trong lòng Tương Linh mà nhẹ rung động.
Gió đêm rất yên tĩnh.
Cô nằm sấp đến trên lan can, nhìn dưới lầu hai dãy đèn đường hai bên bao quanh, nhẹ nhàng "ừm" một tiếng.
"Ừm..." Lâm Thanh Khải lơ đãng đáp.
Tương Linh nhanh chóng chuyển ánh mắt rời khỏi khuôn mặt anh, một tay lại vặn mở vòi nước, một tay phẩy loạn giữa không trung, bầu không khí dường như làm cho người ta tim đập chân run.
Tiếng nước lại vang lên.
Anh thản nhiên nói chuyện với người bạn kia. Tầm mắt lại lơ đãng nhìn từ tai trái của cô xuống, ngừng đến những giọt nước trong suốt đang chuyển động khuấy đảo trên đầu ngón tay cô.
Vì ánh mắt của anh mà Tương Linh càng loạn.
Trong lòng là có chút vui vẻ.
Cô không ngốc, bởi vì thích anh, lại còn yêu sâu sắc. Mỗi ánh mắt hay động tác của Lâm Thanh Khải thu vào tầm mắt cô đều như được phóng đại ên vô số lần. Lãnh đạm càng lãnh đạm, thân mật càng trở nên thân mật.
Nói tóm lại, mỗi một cử chỉ của anh đối với cô đều có lực sát thương rất lớn.
Lúc ba người đi ra tới bàn ăn, điện thoại của Lâm Thanh Khải vang lên.
Anh lấy ra xem một cái, không trả lời, trực tiếp bỏ lại vào trong túi áo. Nhưng là bạn của anh ở gần đó đại khái đã nhìn thấy chữ hiển thị trên màn hình, hỏi anh: "Cậu còn chưa nói với Trần Lỵ là đã quay lại trường đúng không? Tối qua cô ấy có hỏi chúng tớ mấy câu."
Ai?
Đèn cảnh báo nguy hiểm của Tương Linh vụt sáng.
Có phải là cô gái mà hôm trước bạn cùng bàn đã chỉ cho cô?
Cô vừa chạy vừa nghĩ, suýt chút nữa bị mành treo cửa chụp trên mặt. Lâm Thanh Khải nâng tay cản lại giúp cô: "Tớ nói với cô ấy để làm gì." Ngữ khí của anh trầm xuống.
Người bạn kia nhìn Tưởng Linh, cười, không trả lời.
Tương Linh yên lặng đem những lời này nhớ kỹ.
Cho nên, có thể nói thế này hay không, tuy rằng cô gái này theo đuổi anh, nhưng anh cũng không thèm quan tâm hay hứng thú?
Bạn ngồi cùng bàn liền trấn an cô bằng một liều thuốc an thần.
"Lúc ăn cơm tớ đã hỏi giúp cậu rồi." ô với Tương Linh đang thất thểu thì cô có vẻ rất hưng phấn, "Bạn học của hắn nói, trừ người bạn gái trước kia này của Lâm Thanh Khải thì hắn cậu là người duy nhất mà hắn đưa ra ngoài đi chung với bọn họ."
"Ồ?" Tương Linh chưa kịp vui vẻ, thì liền nghe thấy câu hỏi tiếp theo: "Cậu ra ngoài với bọn hắn khi nào vậy? Sao tớ không biết hả?"
Tương Linh bị chặn ngang họng, cúi đầu lật quyển sách tiếng Anh, "Có mỗi một lần... đi ra ngoài ăn cơm."
Cũng may là bạn ngồi cùng bàn tính cách khá phóng khoáng, không để tâm mỗi lần cô ấp a ấp úng.
Ha ha ha Sau khi thông suốt xong, có kết luận nói: "Cảm giác thật không tệ, cậu xem tối qua hắn đến trước lớp chúng ta chờ cậu lâu như vậy, kết quả này cái gì lị thế nhưng đều không biết hắn trở về a."
Không tệ sao.
Trong lòng Tương Linh nói thầm. Lần đó anh mang cô đi ra ngoài... Là thuê phòng. Ngay tối hôm qua cũng vậy.
Bất quá, cẩn thận ngẫm lại, nếu trong lời nói của Lâm Thanh Khải thật sự đối với cô có một chút dịu dàng nào đó... Tương Linh cảm thấy, cô kỳ thực không thể nhìn ra có điểm dịu dàng nào trong đó được.
Có lẽ thân thể là điều kiện tiên quyết.
Nhưng lúc ban đầu, cô thích anh cũng chính là bởi vì bề ngoài anh mà thôi. Nói cho cùng, về bản chất của hai người là giống nhau?
Cô cho rằng như vậy.
Mang theo suy nghĩ đó trong đầu, buổi tối lúc quay về ký túc xá, cô lặng lẽ cầm điện thoại thật lâu.
Vì sao con trai lại tặng quà, đưa bông tai có cái gì hàm nghĩa gì...
Giống như đem tất cả các câu hỏi này xong thì cô có thể cho ra một khẳng định kết luận rõ ràng vậy.
Cuối cùng cũng không thể tìm ra được đáp án cuối cùng.
Cô muốn thử một lần.
Mười một giờ rưỡi, Lâm Thanh Khải hẳn là còn chưa ngủ. Tương Linh mở tin nhắn ra, chần chừ một lúc lâu rồi bấm ba chữ gửi qua.
"Ngủ rồi sao?"
Vừa ấn gửi, cô liền hối hận rồi. Cứ như là lời mời gọi vậy, đêm khuya tịch mịch lão lưu manh cố ý quấy rối con gái nhà lành.
Định rút về, lại ngưng lại. Tương Linh hơi mím môi: Liền thử một chút.
Cô nghẹn họng, vẫn nằm sấp ở đàng kia không nhúc nhích nhìn chằm chằm màn hình.
Một phút đồng hồ.
Hai phút.
Ba phút.
Màn hình sớm tối sầm, khí thế nổi lên bừng bừng vừa rồi càng ngày càng yếu. Nhớ tới lúc Lâm Thanh Khải đọc tin nhắn của cô gái kia xong. Anh chỉ lườm một cái, cầm di động ném sang một bên.
... Có chút xấu hổ muốn chết.
Tim đập nhanh đến hụt hơi. Tương Linh luống cuống nắm lấy lọn tóc mềm.
Liền một giây sau, di động bỗng dưng sáng.
Do quên điều chỉnh âm lượng nên tiếng chuông vang lên.
"Trễ như vậy, " bạn cùng bàn đang ngồi trước đèn học vùi đầu viết báo cáo, ngẩng đầu, "Ai vậy?"
Tương Linh một tay che màn hình, đáp nhanh: "Điện thoại!"
cô đi dép lê, đang do dự là nên vào toilet hay là ra ban công, trong lúc đó do dự một giây chọn chạy ra ban công.
"Vâng." Thanh âm còn có điểm thở gấp.
Lâm Thanh Khải nghe ra được liền nở nụ cười nhẹ nhàng, "Sao còn chưa ngủ?"
Có lẽ là do anh đeo tai nghe nên thang sắc thật rõ ràng, âm cuối nhẹ bổng hướng thẳng vào trong lòng Tương Linh mà nhẹ rung động.
Gió đêm rất yên tĩnh.
Cô nằm sấp đến trên lan can, nhìn dưới lầu hai dãy đèn đường hai bên bao quanh, nhẹ nhàng "ừm" một tiếng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.