Chương 54
Thụy Miên
23/12/2018
"Anh có uống nhiều không?"
"Không." Lâm Thanh Khải thấp giọng, cười nhẹ: "Vào thôi."
Phòng của bọn họ yên tĩnh hơn cô tưởng tượng rất nhiều.
một đám người ngồi trong góc chơi xúc xắc, Ngọn đèn trong phòng không sáng không tối, trên bàn có vài chai rượu đổ ra.
Cái người tạm gọi là "tình địch" đó quả nhiên là đang ở đây, ngoài cô ra còn có thêm vài nữ sinh khác nữa, Thấy Tương Linh tiến vào, tất cả cùng hướng mắt lên nhìn cô, quan sát từ trên xuống dưới.
Tương Linh cảm thấy không được tự nhiên, Lâm Thanh Khải đi vào tự nhiên như thế, dường như không có ý sẽ giới thiệu cho bọn họ, dẫn cô đi tới góc trong cùng.
Không gian bên này cơ hồ là thoải mái vì không có người.
Tương Linh ngồi xuống, anh cũng ngồi xuống ngay bên cạnh cô với khoảng cách rất gần ở trên sofa.
Nhiệt độ cơ thể tỏa ra, cách tầng không khí như gần như xa.
Tương Linh mắt nhìn mũi, mũi nhìn tâm, lúng túng không biết nên làm gì.
"Muốn ăn gì không?" ANh nghiêng mặt qua hỏi
Tương Linh lắc đầu: "Vừa nãy em có ăn trái cây rồi."
Lâm Thanh Khải là vì uống rượu nên ngồi không được ngay ngắn, cánh tay khoác sau lưnng cô trên ghế sofa, giọng nói của anh cũng có chút rè rè: "Em đến chỉ để ăn trái cây thôi hả?"
Tương Linh gật đầu, nói đúng vậy.
Anh cười, lười biếng duỗi chân dài ra.
"Này... hai người kia ngồi thầm thì gì đấy?" Qua một lúc, bạn của Lâm Thanh Khải hét lên.
Toàn bộ người trong phòng đều liếc mắt về phía này, mấy cô gái kia vốn dĩ vẫn luôn nhìn về bên này rồi, ánh mắt dường như có nhiều điểm căm ghét.
Thành công trong việc tạo sự chú ý cho toàn thể mọi người xong, người bạn kia cười rộ lên: "Đưa Tương Linh lại đây chơi với mọi người nào."
"Em muốn chơi với bọn họ sao?" Lâm Thanh Khải hỏi.
Vấn đề không phải là có muốn hay không, Tương Linh nhỏ giọng: "Em không." Cô cũng không hay đến KTV lắm.
"Không sao." Lâm Thanh Khải nói: "Để anh dạy cho em."
Anh bạn kia liền xua mọi người chừa ra một chỗ trống.
Là chơi đoán số.
Lúc đầu Tương Linh không hiểu quy tắc trò chơi nên nghe hết sức chuyên tâm. Sau đó, không khí dần trở nên yên tĩnh, Cô cũng đại khái biết cách chơi rồi. Giờ mới chợt để ý, vị trí này vừa vặn thật là đẹp.
Thân thủ Lâm Thanh Khải vươn tay đi lấy hộp xúc xắc trên bàn, âm thanh trái tim mách rằng dường như sẽ chỉ đến tên cô.
Hơi thở rất gần, chiếc cằm thanh tú cũng rất gần, yết hầu run rẩy khi nói chuyện, cơ thể và bờ vai cùng nhiệt độ.
Tim cô tự nhiên đập nhanh vài phần.
"Là ngũ." Lâm Thanh Khải mở hộp xúc xắc, nhìn nhìn.
Một đám người sôi trào hừng hực: "Uống rượu uống rượu! Vừa rồi ai nói số năm đấy."
Lâm Thanh Khải cười cười, tựa lưng ra ghế, Cánh tay cũng thu trở về, nới lỏng vòng ôm trên eo cô, kéo cô ngã vào ngực mình.
"Không." Lâm Thanh Khải thấp giọng, cười nhẹ: "Vào thôi."
Phòng của bọn họ yên tĩnh hơn cô tưởng tượng rất nhiều.
một đám người ngồi trong góc chơi xúc xắc, Ngọn đèn trong phòng không sáng không tối, trên bàn có vài chai rượu đổ ra.
Cái người tạm gọi là "tình địch" đó quả nhiên là đang ở đây, ngoài cô ra còn có thêm vài nữ sinh khác nữa, Thấy Tương Linh tiến vào, tất cả cùng hướng mắt lên nhìn cô, quan sát từ trên xuống dưới.
Tương Linh cảm thấy không được tự nhiên, Lâm Thanh Khải đi vào tự nhiên như thế, dường như không có ý sẽ giới thiệu cho bọn họ, dẫn cô đi tới góc trong cùng.
Không gian bên này cơ hồ là thoải mái vì không có người.
Tương Linh ngồi xuống, anh cũng ngồi xuống ngay bên cạnh cô với khoảng cách rất gần ở trên sofa.
Nhiệt độ cơ thể tỏa ra, cách tầng không khí như gần như xa.
Tương Linh mắt nhìn mũi, mũi nhìn tâm, lúng túng không biết nên làm gì.
"Muốn ăn gì không?" ANh nghiêng mặt qua hỏi
Tương Linh lắc đầu: "Vừa nãy em có ăn trái cây rồi."
Lâm Thanh Khải là vì uống rượu nên ngồi không được ngay ngắn, cánh tay khoác sau lưnng cô trên ghế sofa, giọng nói của anh cũng có chút rè rè: "Em đến chỉ để ăn trái cây thôi hả?"
Tương Linh gật đầu, nói đúng vậy.
Anh cười, lười biếng duỗi chân dài ra.
"Này... hai người kia ngồi thầm thì gì đấy?" Qua một lúc, bạn của Lâm Thanh Khải hét lên.
Toàn bộ người trong phòng đều liếc mắt về phía này, mấy cô gái kia vốn dĩ vẫn luôn nhìn về bên này rồi, ánh mắt dường như có nhiều điểm căm ghét.
Thành công trong việc tạo sự chú ý cho toàn thể mọi người xong, người bạn kia cười rộ lên: "Đưa Tương Linh lại đây chơi với mọi người nào."
"Em muốn chơi với bọn họ sao?" Lâm Thanh Khải hỏi.
Vấn đề không phải là có muốn hay không, Tương Linh nhỏ giọng: "Em không." Cô cũng không hay đến KTV lắm.
"Không sao." Lâm Thanh Khải nói: "Để anh dạy cho em."
Anh bạn kia liền xua mọi người chừa ra một chỗ trống.
Là chơi đoán số.
Lúc đầu Tương Linh không hiểu quy tắc trò chơi nên nghe hết sức chuyên tâm. Sau đó, không khí dần trở nên yên tĩnh, Cô cũng đại khái biết cách chơi rồi. Giờ mới chợt để ý, vị trí này vừa vặn thật là đẹp.
Thân thủ Lâm Thanh Khải vươn tay đi lấy hộp xúc xắc trên bàn, âm thanh trái tim mách rằng dường như sẽ chỉ đến tên cô.
Hơi thở rất gần, chiếc cằm thanh tú cũng rất gần, yết hầu run rẩy khi nói chuyện, cơ thể và bờ vai cùng nhiệt độ.
Tim cô tự nhiên đập nhanh vài phần.
"Là ngũ." Lâm Thanh Khải mở hộp xúc xắc, nhìn nhìn.
Một đám người sôi trào hừng hực: "Uống rượu uống rượu! Vừa rồi ai nói số năm đấy."
Lâm Thanh Khải cười cười, tựa lưng ra ghế, Cánh tay cũng thu trở về, nới lỏng vòng ôm trên eo cô, kéo cô ngã vào ngực mình.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.