Ngày Đẹp Trời Chúng Ta Đã Yêu Nhau
Chương 18: Đi Dạo
Phạm Thị Hồng Đào
10/12/2024
Đa Tranh đi bộ ,đi 1 lát thì đã đến công viên ở gần nhà. Không nghĩ là bản thân lại có thể đi nhanh đến như vậy nữa. ...
Sau đó thì cô liền ngồi xuống ghế đá , buổi tối ở công viên cũng khá là đông ,mọi người thường ra đây vui chơi và cũng để nói chuyện nữa , nhìn thấy ai cũng vui vẻ cả khiến cho bản thân của cô khá là ganh tị với người ta quá đi ..
[ Ting ...ting ..]
[ Đa Tranh cô đang ở đâu vậy .]
Anh ấy tìm mình sao ,Đa Tranh thầm nghĩ ở trong lòng .
[ Mình đang ở công viên ,cậu tìm mình có gì không .]
[ Cậu ở yên đó cho tôi, tôi đến ngay. ]
Chừng 10 phút sau thì Giang Nam đã có mặt ở công viên rồi.
" Đa Tranh "
" Giang Nam cậu đến đây thật sao " Đa Tranh không nghĩ là cậu ấy sẽ đến đây nhanh như vậy đấy .
" Ừm ," .
" Tối rồi còn sao ra đây nữa " .
" Ừm tại thấy ở nhà chán quá ,cho nên muốn ra đây hóng gió thôi. " .
" Làm tôi cứ tưởng " .
" Đừng nói là cậu tưởng tôi suy nghĩ tầm bậy , chẳng hạn như tự tử nha. "
" Ừ ,gần như là vậy " .
" Tôi không có mất trí đến như vậy đâu" .
" Ai biết đâu được chứ , ngày thường thấy cậu khù khờ ngốc nghếch quá mà ,từ sáng giờ chỉ biết khóc mà thôi ."
" Cậu ..cậu dám nói tôi ngốc hả ."
' Ừm , tôi nói cậu đấy ."
" Giang Nam tôi phải đánh cậu chết mới được. " vừa nói xong Đa Tranh liền liếc mắt nhìn Giang Nam, rồi rượt anh chạy mấy vòng sân ở đây .
" A ..."
" Cái tên này,cậu dám nói tôi ngốc hả , tôi phải đánh cậu ,đánh cậu chết luôn" .
Giang Nam chạy quá nhanh ,cô làm sao mà đuổi theo kịp chứ ..
" Haiz , mệt quá , không chạy nữa đâu. " Đa Tranh dừng lại ,cô không đánh anh ấy nữa đâu .
" Mệt rồi sao. "
" Ừm , Giang Nam tôi đói bụng rồi" .
" Vậy thì đi ăn thôi. "
" Được. " ...
Sau đó thì 2 ngươi liền kiếm quán nào ở gần đây mà ăn tối luôn .
" Đa Tranh cô muốn ăn gì. "
" Ăn lẩu đi , buổi tối ăn lẩu là thích hợp nhất. "
" Được ' " _ Giang Nam liền gật đầu đồng ý. ..
Vào tới quán Giang Nam liền gọi 1 cái lẩu và 1 phần thịt nướng .
" Ủa cậu tìm mình có gì không. "
" Bộ có chuyện mới tìm được à. "
Có thể nào mà nói chuyện nhẹ nhàng với cô 1 chút được không vậy. ...
" Sợ cô làm mấy chuyện điên rồ mà thôi. "
" Tôi nói rồi tôi sẽ không ngốc như vậy đâu ."
" Biết thế thì tốt ,mau ăn đi ."
" Ừm ,đang ăn đây ." .
" Thơm quá đi , ngon nữa ." Đa Tranh vừa ăn vừa nói chuyện, chứ cô không thể não mà im lặng như cục đá được đâu ...
" Cái này cho cậu ."
" Cám ơn .'
Giang Nam lột tôm cho cậu , được nam thần lột tôm cho khiến cho Đa Tranh sung sướng muốn chết luôn .
Haha, quá đã luôn, Đa Tranh vừa ăn vừa cười tít mắt .
" Ăn nhanh đi. ."
" Ừm , mình đang ăn mà ,cậu đừng có hối nữa. "
" Tôi chỉ sợ đồ ăn nó nhừ thôi. "
" Ừm , mình biết rồi "..
Xem ra tâm trạng của Đa Tranh bây giờ cũng đã tốt hơn thì phải, anh còn thấy cô cười nữa cơ mà ,như thế này thì quá là tốt rồi .
" Mình no lắm rồi, không ăn nổi nữa đâu ."
" Cậu phải ráng ăn vào, bỏ là có tội đấy ."
" Ờ ờ. " nghe Giang Nam nói vậy thì cô cũng ráng ăn cho hết .
Thật sự thì anh đang muốn Đa Tranh mập lên 1 chút ,chứ người gì mà gầy gò và ốm yếu quá đi .
" Xong rồi, tôi ăn xong rồi. "
" Ừm. "
Lát sau Giang Nam thanh toán tiền xong thì 2 người cũng ra về .
" Cám ơn cậu vì bữa ăn ngày hôm nay ."
" Ừm , không có gì. "
" Chuyện tiền quỹ sẽ tìm ra kẻ đằng sau , cậu đừng suy nghĩ quá nhiều, người ta muốn nói gì thì nói đi ."
" Ừm. "
Dù sao mọi chuyện cũng đã lỡ dỡ như thế này rồi mà .
" Giang Nam có khi nào tôi bị hạ hạnh kiểm hay là bị mời phụ huynh không vậy ,mẹ tôi mà biết là bà ấy đánh tôi chết đấy. "
" Xem ra cũng biết sợ ."
" Rất sợ là đằng khác. ". ._ Đa Tranh gãy đầu rồi nhìn anh có chút ngượng ngùng .
" Chắc là không đâu , để vài ngày xem sao ."
" Ừm " bây giờ cô cũng chỉ có thể chờ đợi mà thôi, để xem chuyện này có đến tai của giáo viên hay không nữa. ..
Nhìn thấy ở phía trước có kẹo bông gòn cho nên Đa Tranh liền đi lại đó mua 2 cây. .
" Giang Nam cho cậu này ."
" Tôi không thích đồ ngọt đâu. "
" Nhưng mà nó ngon lắm đấy ,khi buồn tôi điều ăn ."
" Ừm " Giang Nam cũng đành nhận lấy để cho cô vui vậy .
" Khi buồn ăn cái này sẽ hết buồn à. "
" Cũng không hẳn đâu chỉ là muốn bản thân vui vẻ hơn 1 chút, kẹo bông gòn nó vô cùng ngọt ngào tôi hy vọng cuộc sống của tôi vẫn sẽ như thế. ". ..
" Suy nghĩ cũng lạc quan nhỉ. "
" Ừm. ". .
Ngọt ngào ư , đó giờ anh đâu có cảm nhận được đâu , cảm thấy cái gì nó cũng vô vị hết.
" Lòng không vui nhưng mà ăn kẹo bông gòn thì thấy nó ngọt, tâm trạng cũng đỡ buồn 1 chút. "
" Đúng là tụi con gái mà, thích ăn kẹo. "
" Ai mà không thích kẹo chứ ,10 người con gái là 10 người đã thích rồi, cậu không hiểu tâm lý của con gái gú hết '"
" Đúng , tôi không có hiểu con gái bởi vì tôi là con trai mà. " .
" Vậy từ trước giờ cậu chưa quen ai à , tôi nghe Lý Huyền nói cậu có rất nhiều người theo đuổi mà. "
" Nhưng tôi không thích bọn họ, họ rất phiền phức. ". .
" Đó đó , thấy chưa ,cậu chưa tìm hiểu thì sao biết con gái phiền phức chứ. Tôi thấy con gái rất là dễ hiểu mà , chỉ có con trai mới là khó hiểu thôi, chẳng hạn như cậu vậy ,cậu lạnh lùng quá không biết trong đầu đang suy nghĩ cái gì. " .
" Lạnh lùng .'
" Ừm, cậu rất lạnh lùng, những ngày đầu tôi rất là sợ cậu ."
" Sợ tôi. "
" Giang Nam cậu có thể nói dài hơn 1 chút không, cậu nói ít quá vả lại sắc mặt lúc nào cũng cau có hết ."
' Tôi trước giờ vẫn như vậy mà , .."
Vậy là do cô chưa thích nghi được hay sao ,anh ấy bản tính chính là như vậy rồi mà .
Sau đó thì cô liền ngồi xuống ghế đá , buổi tối ở công viên cũng khá là đông ,mọi người thường ra đây vui chơi và cũng để nói chuyện nữa , nhìn thấy ai cũng vui vẻ cả khiến cho bản thân của cô khá là ganh tị với người ta quá đi ..
[ Ting ...ting ..]
[ Đa Tranh cô đang ở đâu vậy .]
Anh ấy tìm mình sao ,Đa Tranh thầm nghĩ ở trong lòng .
[ Mình đang ở công viên ,cậu tìm mình có gì không .]
[ Cậu ở yên đó cho tôi, tôi đến ngay. ]
Chừng 10 phút sau thì Giang Nam đã có mặt ở công viên rồi.
" Đa Tranh "
" Giang Nam cậu đến đây thật sao " Đa Tranh không nghĩ là cậu ấy sẽ đến đây nhanh như vậy đấy .
" Ừm ," .
" Tối rồi còn sao ra đây nữa " .
" Ừm tại thấy ở nhà chán quá ,cho nên muốn ra đây hóng gió thôi. " .
" Làm tôi cứ tưởng " .
" Đừng nói là cậu tưởng tôi suy nghĩ tầm bậy , chẳng hạn như tự tử nha. "
" Ừ ,gần như là vậy " .
" Tôi không có mất trí đến như vậy đâu" .
" Ai biết đâu được chứ , ngày thường thấy cậu khù khờ ngốc nghếch quá mà ,từ sáng giờ chỉ biết khóc mà thôi ."
" Cậu ..cậu dám nói tôi ngốc hả ."
' Ừm , tôi nói cậu đấy ."
" Giang Nam tôi phải đánh cậu chết mới được. " vừa nói xong Đa Tranh liền liếc mắt nhìn Giang Nam, rồi rượt anh chạy mấy vòng sân ở đây .
" A ..."
" Cái tên này,cậu dám nói tôi ngốc hả , tôi phải đánh cậu ,đánh cậu chết luôn" .
Giang Nam chạy quá nhanh ,cô làm sao mà đuổi theo kịp chứ ..
" Haiz , mệt quá , không chạy nữa đâu. " Đa Tranh dừng lại ,cô không đánh anh ấy nữa đâu .
" Mệt rồi sao. "
" Ừm , Giang Nam tôi đói bụng rồi" .
" Vậy thì đi ăn thôi. "
" Được. " ...
Sau đó thì 2 ngươi liền kiếm quán nào ở gần đây mà ăn tối luôn .
" Đa Tranh cô muốn ăn gì. "
" Ăn lẩu đi , buổi tối ăn lẩu là thích hợp nhất. "
" Được ' " _ Giang Nam liền gật đầu đồng ý. ..
Vào tới quán Giang Nam liền gọi 1 cái lẩu và 1 phần thịt nướng .
" Ủa cậu tìm mình có gì không. "
" Bộ có chuyện mới tìm được à. "
Có thể nào mà nói chuyện nhẹ nhàng với cô 1 chút được không vậy. ...
" Sợ cô làm mấy chuyện điên rồ mà thôi. "
" Tôi nói rồi tôi sẽ không ngốc như vậy đâu ."
" Biết thế thì tốt ,mau ăn đi ."
" Ừm ,đang ăn đây ." .
" Thơm quá đi , ngon nữa ." Đa Tranh vừa ăn vừa nói chuyện, chứ cô không thể não mà im lặng như cục đá được đâu ...
" Cái này cho cậu ."
" Cám ơn .'
Giang Nam lột tôm cho cậu , được nam thần lột tôm cho khiến cho Đa Tranh sung sướng muốn chết luôn .
Haha, quá đã luôn, Đa Tranh vừa ăn vừa cười tít mắt .
" Ăn nhanh đi. ."
" Ừm , mình đang ăn mà ,cậu đừng có hối nữa. "
" Tôi chỉ sợ đồ ăn nó nhừ thôi. "
" Ừm , mình biết rồi "..
Xem ra tâm trạng của Đa Tranh bây giờ cũng đã tốt hơn thì phải, anh còn thấy cô cười nữa cơ mà ,như thế này thì quá là tốt rồi .
" Mình no lắm rồi, không ăn nổi nữa đâu ."
" Cậu phải ráng ăn vào, bỏ là có tội đấy ."
" Ờ ờ. " nghe Giang Nam nói vậy thì cô cũng ráng ăn cho hết .
Thật sự thì anh đang muốn Đa Tranh mập lên 1 chút ,chứ người gì mà gầy gò và ốm yếu quá đi .
" Xong rồi, tôi ăn xong rồi. "
" Ừm. "
Lát sau Giang Nam thanh toán tiền xong thì 2 người cũng ra về .
" Cám ơn cậu vì bữa ăn ngày hôm nay ."
" Ừm , không có gì. "
" Chuyện tiền quỹ sẽ tìm ra kẻ đằng sau , cậu đừng suy nghĩ quá nhiều, người ta muốn nói gì thì nói đi ."
" Ừm. "
Dù sao mọi chuyện cũng đã lỡ dỡ như thế này rồi mà .
" Giang Nam có khi nào tôi bị hạ hạnh kiểm hay là bị mời phụ huynh không vậy ,mẹ tôi mà biết là bà ấy đánh tôi chết đấy. "
" Xem ra cũng biết sợ ."
" Rất sợ là đằng khác. ". ._ Đa Tranh gãy đầu rồi nhìn anh có chút ngượng ngùng .
" Chắc là không đâu , để vài ngày xem sao ."
" Ừm " bây giờ cô cũng chỉ có thể chờ đợi mà thôi, để xem chuyện này có đến tai của giáo viên hay không nữa. ..
Nhìn thấy ở phía trước có kẹo bông gòn cho nên Đa Tranh liền đi lại đó mua 2 cây. .
" Giang Nam cho cậu này ."
" Tôi không thích đồ ngọt đâu. "
" Nhưng mà nó ngon lắm đấy ,khi buồn tôi điều ăn ."
" Ừm " Giang Nam cũng đành nhận lấy để cho cô vui vậy .
" Khi buồn ăn cái này sẽ hết buồn à. "
" Cũng không hẳn đâu chỉ là muốn bản thân vui vẻ hơn 1 chút, kẹo bông gòn nó vô cùng ngọt ngào tôi hy vọng cuộc sống của tôi vẫn sẽ như thế. ". ..
" Suy nghĩ cũng lạc quan nhỉ. "
" Ừm. ". .
Ngọt ngào ư , đó giờ anh đâu có cảm nhận được đâu , cảm thấy cái gì nó cũng vô vị hết.
" Lòng không vui nhưng mà ăn kẹo bông gòn thì thấy nó ngọt, tâm trạng cũng đỡ buồn 1 chút. "
" Đúng là tụi con gái mà, thích ăn kẹo. "
" Ai mà không thích kẹo chứ ,10 người con gái là 10 người đã thích rồi, cậu không hiểu tâm lý của con gái gú hết '"
" Đúng , tôi không có hiểu con gái bởi vì tôi là con trai mà. " .
" Vậy từ trước giờ cậu chưa quen ai à , tôi nghe Lý Huyền nói cậu có rất nhiều người theo đuổi mà. "
" Nhưng tôi không thích bọn họ, họ rất phiền phức. ". .
" Đó đó , thấy chưa ,cậu chưa tìm hiểu thì sao biết con gái phiền phức chứ. Tôi thấy con gái rất là dễ hiểu mà , chỉ có con trai mới là khó hiểu thôi, chẳng hạn như cậu vậy ,cậu lạnh lùng quá không biết trong đầu đang suy nghĩ cái gì. " .
" Lạnh lùng .'
" Ừm, cậu rất lạnh lùng, những ngày đầu tôi rất là sợ cậu ."
" Sợ tôi. "
" Giang Nam cậu có thể nói dài hơn 1 chút không, cậu nói ít quá vả lại sắc mặt lúc nào cũng cau có hết ."
' Tôi trước giờ vẫn như vậy mà , .."
Vậy là do cô chưa thích nghi được hay sao ,anh ấy bản tính chính là như vậy rồi mà .
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.