Ngày Đẹp Trời Chúng Ta Đã Yêu Nhau
Chương 10: Hình Như Là Thích Rồi
Phạm Thị Hồng Đào
10/12/2024
Ba ngày hôm sau thì Đa Tranh đi đến cửa hàng ,cô định là sẽ lấy vòng tay về ,bởi vì cô không có đủ tiền .
" Cháu đến lấy vòng tay à "
" Dạ ,chú cho cháu lấy lại đi ,cháu không đủ tiền "
" Chú sửa xong luôn rồi, của cháu đây ."
" Nhưng mà cháu không có tiền "
" Giang Nam trả cho cháu rồi "
Giang Nam ư ! Tại sao anh ấy biết cô đến đây chứ .
" Rồi đấy ,chú bàn giao lại ,mọi thứ xem như là đã xong ."
" Dạ ,cháu cảm ơn. " .
Đa Tranh bỏ vòng tay vào túi xách, sau đó thì cũng rời khỏi cửa hàng .
Đa Tranh đi từ từ, cô như đang thả hồn vào con phố này vậy . Thật sự có vài chuyện khiến cho cô suy nghĩ rất nhiều đó chính là tính cách của Giang Nam anh ấy lúc nóng lúc lạnh khiến cho cô chẳng thể nào mà hiểu được .
Chẳng hạn như mấy nhựa trước vậy , đợi cô về nhà đã thế còn mua nước và bánh cho cô ăn nữa chứ ,tự nhiên được quan tâm không biết là anh ấy có bị đá đập vô đầu hay không nữa .
" Này , đi đứng kiểu gì thế. "
" À à ,cho tôi xin lỗi, tôi không để ý. " Đa Tranh liền cúi đầu xin lỗi người ta .
" Haiz " cô khẽ thở dài, bây giờ lại mất tập trung vì anh ấy nữa rồi, chẳng phải là đang tương tư à ,vậy là đã thích người ta rồi sao. . .
__@#
Qua tuần sau thì Đa Tranh đến trường học để tập múa ,..
Âu Ni không ngờ Đa Tranh lại múa đẹp đến như thế, cái này không thể chê được mà .
" Đa Tranh cậu múa đẹp quá đi , xuất sắc luôn"
" Ngân Hà cậu nói quá rồi"
" Có đâu ,Ngân Hà nói đúng mà " Lý Huyền liền vỗ vai Đa Tranh , biết là cô bạn này hay ngại ngùng, cho nên Lý Huyền cũng hay bắt chuyện lắm .
Âu Ni và Hoà Kim tức đến ói máu ,định là sẽ chê bai , nhưng mà không có lý do gì để chê nữa rồi.
Tập đến tối thì cũng đã xong ,Ngân Hà không thích lớp trưởng và Hoà Kim cho nên cũng không ở lại quá lâu .
" Tập xong rồi, tụi tôi về đây ."
" Ừm " Âu Ni cũng đành gật đầu .
" Ngày mai nhớ đến sớm , thời gian không còn nhiều "
" Ừm , mình biết rồi " Đa Tranh gật đầu rồi cũng mang giày vào .
Sau đó thì ai cũng về nhà nấy , giờ cũng trễ cho nên Đa Tranh cũng không muốn ở ngoài đường nữa ,cô phải về nhà ăn cơm và học bài nữa chứ.
" Giang Nam sau cậu lại ở đây .' Đa Tranh vừa ra tới cổng thì đã gặp Giang Nam rồi .
" Tôi đến trường tập vợt ,cô quên tôi làm MC à "
" À tôi quên mất ."
" Còn chuyện này nữa , tiền cái vòng tay là cậu trả cho tôi sao ."
" Ừm. "
" Sau này tôi sẽ trả lại cho cậu ."
" Không cần đâu ,dù sao thì tôi cũng lỡ tay làm rơi nó ,bây giờ tôi bù lại cho cô vậy ."
" Vậy ..vậy cám ơn cậu ."
" Không có gì đâu ,về nhà thôi "
" Ừm ."
Sau đó thì 2 người liền đi chung 1 con đường .
" Con gái đi buổi tối nguy hiểm lắm đấy ."
" Không sao ,bây giờ chưa tối lắm mà ."
" Đa Tranh cô hay cãi quá đi , đến khi gặp kẻ xấu rồi ngồi đó mà khóc. "
" Ờ tôi biết rồi, sau này sẽ về sớm ."
" Sau này đi chung đi , tôi đưa cô về nhà. "
" Vậy ..vậy cảm ơn cậu trước "
" Mời nước tôi là được " .
" Cái này không thành vấn đề ." Đa Tranh mỉm cười, hai tay thì ôm chặt dây balo của mình ..
Về đến nhà Đa Tranh liền chạy thật nhanh vào phòng của mình, chẳng hiểu sao lúc nãy tim của cô lại đập nhanh và loạn xạ như thế đấy ,dường như là không thể kiểm soát được nữa rồi .
Chẳng lẽ là thích rồi sao ,sau đó thì cô liền lên mạng tìm hiểu, thì đó chính là thích rồi .Cô thích bạn hàng xóm của mình rồi sao , Giang Nam anh ấy có thích cô hay không đây ,càng nghĩ càng cảm thấy rối rắm mà , nhưng mà dạo gần đây anh ấy rất tốt với cô , không còn khó chịu như lúc trước nữa đâu..
Giang Nam đột nhiên thay đổi cũng khiến cho cô hơi lo ,ai mà biết được anh ấy có tính bày trò gì nữa không chứ , người ta là tâm điểm của sự chú ý mà ,bây giờ muốn làm gì mà chả được chứ , chỉ có cô là không dám làm và hó hé nói chuyện ra mà thôi .
Đa Tranh nằm vật ra giường mà suy nghĩ, vắt tay lên trán tận 10 phút .
" Cạch ."
" Con gái ra ăn cơm đi , tối lắm rồi"
" Dạ ."
" Con đi múa mệt lắm hả ,có bệnh gì không."
" Dạ đâu có đâu mẹ. '" .
" Sau mẹ thấy mặt của con đỏ hết trơn , '"
" Chắc con đổ mồ hôi nhiều cho nên nó vậy thôi, chứ còn đâu có bệnh gì đâu "
" Ừm ,tranh thủ ra ăn cơm đi con. "
" Dạ mẹ. "
Đợi mẹ ra khỏi phòng thì cô mới thở dài 1 cái , Đa Tranh lúc này liền đi soi gương đúng là mặt của cô rất là đỏ .
Thích người ta là mặt của cô sẽ đỏ như thế ư , càng nghĩ Đa Tranh lại càng cuống cuồng hơn nữa .
" Không... không được suy nghĩ nữa ,đi tăm thôi ." gạt suy nghĩ đó ra khỏi đầu, tiếp theo cô lấy quần áo rồi đi vào trong nhà tắm .
" Cháu đến lấy vòng tay à "
" Dạ ,chú cho cháu lấy lại đi ,cháu không đủ tiền "
" Chú sửa xong luôn rồi, của cháu đây ."
" Nhưng mà cháu không có tiền "
" Giang Nam trả cho cháu rồi "
Giang Nam ư ! Tại sao anh ấy biết cô đến đây chứ .
" Rồi đấy ,chú bàn giao lại ,mọi thứ xem như là đã xong ."
" Dạ ,cháu cảm ơn. " .
Đa Tranh bỏ vòng tay vào túi xách, sau đó thì cũng rời khỏi cửa hàng .
Đa Tranh đi từ từ, cô như đang thả hồn vào con phố này vậy . Thật sự có vài chuyện khiến cho cô suy nghĩ rất nhiều đó chính là tính cách của Giang Nam anh ấy lúc nóng lúc lạnh khiến cho cô chẳng thể nào mà hiểu được .
Chẳng hạn như mấy nhựa trước vậy , đợi cô về nhà đã thế còn mua nước và bánh cho cô ăn nữa chứ ,tự nhiên được quan tâm không biết là anh ấy có bị đá đập vô đầu hay không nữa .
" Này , đi đứng kiểu gì thế. "
" À à ,cho tôi xin lỗi, tôi không để ý. " Đa Tranh liền cúi đầu xin lỗi người ta .
" Haiz " cô khẽ thở dài, bây giờ lại mất tập trung vì anh ấy nữa rồi, chẳng phải là đang tương tư à ,vậy là đã thích người ta rồi sao. . .
__@#
Qua tuần sau thì Đa Tranh đến trường học để tập múa ,..
Âu Ni không ngờ Đa Tranh lại múa đẹp đến như thế, cái này không thể chê được mà .
" Đa Tranh cậu múa đẹp quá đi , xuất sắc luôn"
" Ngân Hà cậu nói quá rồi"
" Có đâu ,Ngân Hà nói đúng mà " Lý Huyền liền vỗ vai Đa Tranh , biết là cô bạn này hay ngại ngùng, cho nên Lý Huyền cũng hay bắt chuyện lắm .
Âu Ni và Hoà Kim tức đến ói máu ,định là sẽ chê bai , nhưng mà không có lý do gì để chê nữa rồi.
Tập đến tối thì cũng đã xong ,Ngân Hà không thích lớp trưởng và Hoà Kim cho nên cũng không ở lại quá lâu .
" Tập xong rồi, tụi tôi về đây ."
" Ừm " Âu Ni cũng đành gật đầu .
" Ngày mai nhớ đến sớm , thời gian không còn nhiều "
" Ừm , mình biết rồi " Đa Tranh gật đầu rồi cũng mang giày vào .
Sau đó thì ai cũng về nhà nấy , giờ cũng trễ cho nên Đa Tranh cũng không muốn ở ngoài đường nữa ,cô phải về nhà ăn cơm và học bài nữa chứ.
" Giang Nam sau cậu lại ở đây .' Đa Tranh vừa ra tới cổng thì đã gặp Giang Nam rồi .
" Tôi đến trường tập vợt ,cô quên tôi làm MC à "
" À tôi quên mất ."
" Còn chuyện này nữa , tiền cái vòng tay là cậu trả cho tôi sao ."
" Ừm. "
" Sau này tôi sẽ trả lại cho cậu ."
" Không cần đâu ,dù sao thì tôi cũng lỡ tay làm rơi nó ,bây giờ tôi bù lại cho cô vậy ."
" Vậy ..vậy cám ơn cậu ."
" Không có gì đâu ,về nhà thôi "
" Ừm ."
Sau đó thì 2 người liền đi chung 1 con đường .
" Con gái đi buổi tối nguy hiểm lắm đấy ."
" Không sao ,bây giờ chưa tối lắm mà ."
" Đa Tranh cô hay cãi quá đi , đến khi gặp kẻ xấu rồi ngồi đó mà khóc. "
" Ờ tôi biết rồi, sau này sẽ về sớm ."
" Sau này đi chung đi , tôi đưa cô về nhà. "
" Vậy ..vậy cảm ơn cậu trước "
" Mời nước tôi là được " .
" Cái này không thành vấn đề ." Đa Tranh mỉm cười, hai tay thì ôm chặt dây balo của mình ..
Về đến nhà Đa Tranh liền chạy thật nhanh vào phòng của mình, chẳng hiểu sao lúc nãy tim của cô lại đập nhanh và loạn xạ như thế đấy ,dường như là không thể kiểm soát được nữa rồi .
Chẳng lẽ là thích rồi sao ,sau đó thì cô liền lên mạng tìm hiểu, thì đó chính là thích rồi .Cô thích bạn hàng xóm của mình rồi sao , Giang Nam anh ấy có thích cô hay không đây ,càng nghĩ càng cảm thấy rối rắm mà , nhưng mà dạo gần đây anh ấy rất tốt với cô , không còn khó chịu như lúc trước nữa đâu..
Giang Nam đột nhiên thay đổi cũng khiến cho cô hơi lo ,ai mà biết được anh ấy có tính bày trò gì nữa không chứ , người ta là tâm điểm của sự chú ý mà ,bây giờ muốn làm gì mà chả được chứ , chỉ có cô là không dám làm và hó hé nói chuyện ra mà thôi .
Đa Tranh nằm vật ra giường mà suy nghĩ, vắt tay lên trán tận 10 phút .
" Cạch ."
" Con gái ra ăn cơm đi , tối lắm rồi"
" Dạ ."
" Con đi múa mệt lắm hả ,có bệnh gì không."
" Dạ đâu có đâu mẹ. '" .
" Sau mẹ thấy mặt của con đỏ hết trơn , '"
" Chắc con đổ mồ hôi nhiều cho nên nó vậy thôi, chứ còn đâu có bệnh gì đâu "
" Ừm ,tranh thủ ra ăn cơm đi con. "
" Dạ mẹ. "
Đợi mẹ ra khỏi phòng thì cô mới thở dài 1 cái , Đa Tranh lúc này liền đi soi gương đúng là mặt của cô rất là đỏ .
Thích người ta là mặt của cô sẽ đỏ như thế ư , càng nghĩ Đa Tranh lại càng cuống cuồng hơn nữa .
" Không... không được suy nghĩ nữa ,đi tăm thôi ." gạt suy nghĩ đó ra khỏi đầu, tiếp theo cô lấy quần áo rồi đi vào trong nhà tắm .
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.