Chương 13: Con thuyền cũ
Điềm Anh
24/08/2022
Mai Đảo là nơi hẻo lánh, dân đảo cơ bản đều đánh bắt cá để kiếm sống, thanh niên đa số không đi học nhiều.
Tụm năm tụm bảy ở cùng một chỗ, mặc dù không đến mức cướp bóc, nhưng chuyện đánh nhau ẩu đả lại làm không ít.
Ở địa bàn của bọn họ, làm sao cho phép một người ngoài cuộc làm mất thể diện của bọn họ như vậy?
Người đứng đầu kia, trong tay còn mang theo chiếc ô vừa rồi Khương Tri Nghi dùng để đánh người.
Khương Tri Nghi nghe được tiếng bước chân, vô thức lại rụt vào lòng Giang Nhiên, bàn tay anh vỗ nhẹ sau lưng cô hai cái.
Hành động này đặc biệt chói mắt người áo hoa.
"Mẹ kiếp." Anh ta nhấc chân đá văng ra, càng nhiều lời tục tĩu đang muốn nói ra, bỗng dưng, Giang Nhiên nhấc mí mắt lên, nhẹ nhàng nhìn bọn họ một cái.
Trời tối, lại cách màn mưa trùng trùng điệp điệp, biểu cảm trên mặt anh thật sự nhìn không rõ lắm.
Nhưng đôi mắt kia thật đen, thật sáng, mang theo vài phần dã tính hung ác.
Không giống như đôi mắt của một học sinh trung học.
Áo sơ mi hoa rùng mình, lời sau không biết tại sao lại nuốt xuống.
Giang Nhiên thu hồi ánh mắt, lấy điện thoại di động trong túi quần đã thấm nước ra, không biết còn bật được không, đưa cho Khương Tri Nghi, giọng điệu rất dịu dàng và chậm rãi: "Giữ lấy."
Khương Tri Nghi sững sờ nhận lấy, Giang Nhiên nâng cằm chỉ lên một tảng đá cách đó không xa: "Đến đó chờ tôi, tôi không kêu thì cậu không được quay đầu lại, nghe chưa?"
Ngón tay Khương Tri Nghi nắm chặt vạt áo anh, trong lòng cảm thấy sợ hãi: "Cậu muốn đi làm gì?"
Giang Nhiên cúi người xuống, vén tóc trước trán cô ra phía sau: "Nói đạo lý với bọn họ, sợ cái gì?"
Khương Tri Nghi đứng đối mặt với tảng đá, trời quá tối, mưa lại che khuất hơn phân nửa tầm mắt, thật sự từ vị trí của cô, căn bản không thấy rõ bên kia xảy ra chuyện gì.
Ngay cả tiếng nói của bọn họ cũng bị tiếng mưa ào ào nuốt chửng.
Khương Tri Nghi ngồi xổm bên cạnh tảng đá, cẩn thận giữ điện thoại của Giang Nhiên vào trong lòng, tâm trạng vừa bối rối vừa sợ hãi, nhưng dưới sự bối rối và sợ hãi ấy là sự không yên tâm.
Giang Nhiên sẽ đến cứu cô.
Giang Nhiên sẽ đưa cô ra khỏi cơn mưa hỗn độn và bùng nổ này.
Mưa to che trời che trăng, che giấu tiếng nói của bọn họ, nhưng không thể che giấu những tiếng kêu đau đớn.
Cả người Khương Tri Nghi đều run rẩy, muốn đi qua giúp anh, nhưng lại biết rõ mình đi qua thì sẽ gây trắc trở.
Trái tim cô đập loạn nhịp, thật lâu sau, Giang Nhiên mới chậm rãi đi về phía này.
Bước chân anh nặng nề hơn trước, mùi xà phòng sừng sững trên người đã bị mùi nước biển nuốt chửng.
Nhưng khi nhìn cô, vẻ mặt vẫn rất nhẹ nhàng, trên lông mày khẽ nhếch một nụ cười, trầm giọng hỏi: "Điện thoại của tôi, giữ được không?"
"Không, không biết nữa."
Khương Tri Nghi ngửa đầu nhìn anh, nước mắt cùng với nước mưa cùng nhau rơi xuống, Giang Nhiên khom lưng đỡ cô lên, nói: "Điện thoại bị hỏng thì cậu xong đời."
Khương Tri Nghi nghẹn ngào, cúi đầu nói một câu: "Ừm."
Giang Nhiên nghiêng đầu nhìn cô một cái, không nói gì.
Bọn họ bên này cách homestay còn một đoạn rất dài, hai người cuối cùng vẫn không trở về homestay luôn, mà là ở một con thuyền có mái hiên bên đường nghỉ ngơi.
Con thuyền mái hiên hình như đã bị bỏ hoang từ lâu, bị mưa cuốn trôi, mùi bụi trộn lẫn với mùi nước biển.
Khương Tri Nghi ôm đầu gối ngồi trong thuyền, nhìn thấy Giang Nhiên cởi áo thun của mình ra, dùng sức vắt nước, rồi lại khoác lên người.
Khoang thuyền so với bên ngoài còn tối hơn, Khương Tri Nghi chỉ có thể mơ hồ nhìn thấy động tác của anh, ngửi thấy hơi thở của anh.
Cô quá lạnh, lúc trước còn thoi thóp thở một hơi, bây giờ đã an toàn thì không còn chút lực dư thừa nào chống đỡ.
Sau lưng cô dựa vào một khối gỗ, giọng nói rất mềm mại, yếu ớt gọi anh: "Giang Nhiên."
Cô ấy nói, "Cậu có bị thương không?"
Cô ngửi thấy mùi máu.
Đám người kia sẽ thả bọn họ đi mà không cho Giang Nhiên chịu chút thiệt thòi thì bọn họ đương nhiên sẽ không chịu bỏ qua.
Giang Nhiên tựa đầu lên cánh tay, thân thể ngửa ra sau.
"Ừm."
Lại không phủ nhận.
Nước mắt Khương Tri Nghi lại rơi xuống.
"Có đau không?" Cô hỏi.
"Đau."
Lần này Giang Nhiên trả lời nhanh hơn.
Khương Tri Nghi trầm mặc một lát, lại nghe Giang Nhiên hỏi: "Thế nào, cho rằng tôi sẽ phủ nhận à?"
Khương Tri Nghi trong bóng tối lặng lẽ chớp chớp mắt, Giang Nhiên nói: "Cho nên, đau thì sao, cậu có thể chữa không?"
Người này có nhân cách hai mặt, một giây trước còn ôn nhu với người ta, một giây sau lại đẩy người ta sang phía bên kia của thiên đường.
Khương Tri Nghi đã biết rõ tính cách của anh, không bị bất ngờ, ngược lại theo lời anh nghiêm túc nói: "Tôi không giỏi khoa học, không làm được bác sĩ."
Giang Nhiên nghiêng đầu sang một bên, khẽ cười nhạo, nghĩ đến cái gì đó, thò tay vào trong túi, hai giây sau, lấy ra một túi socola màu đen.
Anh buông tay ra, đưa tới trước mặt Khương Tri Nghi.
Khương Tri Nghi cảm thấy mí mắt mình đều trở nên nặng nề, cô mơ mơ màng màng hỏi: "Cái gì vậy?"
"Socola."
"À."
Giang Nhiên nói: "Nghe bạn cùng bàn của cậu nói, buổi tối cậu chưa ăn cơm à?"
"A." Vốn chuẩn bị đi ăn cơm, lại bắt gặp Trình Thanh Thanh đau bụng, liền bỏ qua một bên.
Ai biết được sẽ đột nhiên gặp phải một cơn bão.
Trong giọng nói Giang Nhiên mang theo đùa cợt: "Ừ, nhiệt tình giúp đỡ người khác."
Khương Tri Nghi bóc túi socola, bóc nửa ngày cũng không bóc được, tay hoàn toàn vô dụng.
Cô rũ mắt xuống, có lẽ bởi vì cơ thể quá khó chịu, lời nói của cô không còn truyền qua não được nữa.
"Cậu không phải cũng như vậy sao?" Cô nói một cách ủ rũ.
Giang Nhiên sắc mặt lạnh tanh.
Khương Tri Nghi nói: "Mưa lớn như vậy, nguy hiểm như vậy, tại sao cậu lại đến tìm tôi?"
Khương Tri Nghi quay đầu, ở trong bóng tối nhìn sườn mặt anh.
"Rảnh rỗi." Một lúc lâu sau, Giang Nhiên nói, "Con người tôi, thích sự mạo hiểm."
"Ừm." Giọng nói của Khương Tri Nghi nhỏ hơn, ngón tay vẫn không ngừng bóc túi socola.
Bên ngoài mưa như trút nước.
Trong khoang thuyền chỉ có tiếng vang nhỏ của giấy gói sô cô la.
Giang Nhiên nhìn không nổi nữa, thò tay tới lấy túi socola trong tay cô, mở ra, đưa tới bên miệng cô.
Khương Tri Nghi mờ mịt quay đầu nhìn anh.
Giang Nhiên ngữ khí rất trầm: "Há miệng."
"À." Khương Tri Nghi kinh ngạc mở miệng, socola cắn vào miệng, môi cô lơ đãng mím đầu ngón tay anh chưa kịp rút ra.
Động tác anh cứng đờ, rất nhanh rút lại, trong bóng tối vành tai có chút nóng lên.
Anh ho nhẹ một tiếng, nghe được Khương Tri Nghi nhỏ giọng nói thầm: "Lạnh quá, lại nóng quá, còn rất buồn ngủ."
Lời nói của cô không hợp lý, cánh tay chạm vào Giang Nhiên cũng nóng ran.
Giang Nhiên giật giật, vươn tay, mu bàn tay dán lên trán cô.
Nóng quá.
"Đệch." Giang Nhiên mắng một câu, "Khương Tri Nghi." Anh gọi cô.
Cô vất vả mở mắt lên, không lên tiếng.
Giang Nhiên từ trên cao nhìn xuống cô, giọng điệu có chút hung tợn nói: "Cậu không được ngủ."
Anh nắm lấy cổ tay cô, dùng chút lực, cô đau đến nhíu mày, oán giận: "Sao cậu lại hung dữ như vậy?"
Giang Nhiên nói: "Nếu cậu dám ngủ, tôi sẽ ném cậu xuống biển cho cá ăn."
Lần này Khương Tri Nghi cũng mở mắt ra, hai con mắt cong lên, âm thanh rất nhỏ nhưng rất chắc chắn: "Cậu sẽ không làm vậy."
Giang Nhiên nói: "Tôi sẽ làm."
Khương Tri Nghi nói: "Cậu là người tốt."
"Tôi không phải."
"Cậu cứu tôi, vậy nên sẽ không bỏ tôi lại."
"Tự cho là đúng." Giang Nhiên ngữ khí rất nhạt, "Tôi sẽ làm."
......
Khương Tri Nghi tỉnh lại, là ở trong phòng khám của Mai Đảo.
Hứa Nặc ở bên cạnh cô, nhìn ra được, tối hôm qua hẳn là không ít lần khóc, mắt lúc này sưng húp lên.
Thấy cô tỉnh lại, nước mắt cô ấy lại rơi xuống: "Cậu... Cậu đã đi đâu vậy? Tối qua tôi lo lắng đến chết mất!"
Khương Tri Nghi nói: "Cũng chỉ là bị mưa cản đường mà thôi."
Hứa Nặc nói: "Buổi sáng khi tôi đến bệnh viện, nhìn thấy khuôn mặt của cậu một chút máu cũng không còn, tôi sợ chết khiếp..." Cô nói xong và bắt đầu nghẹn ngào, "Cậu đã xảy ra chuyện gì? Là Giang Nhiên nhắn tin cho tôi nói cậu ở đây, bảo tôi đến đây tìm cậu."
Khương Tri Nghi nhìn bốn phía, hỏi cô ấy: "Giang Nhiên đâu?"
"Không biết." Hứa Nặc khịt khịt mũi, "Lúc tôi đến, cậu ấy đã đi rồi."
"Nhưng, lần này thật sự là nhờ có Giang Nhiên." Dừng một chút, Hứa Nặc lại nói, "Nếu không có cậu ấy giúp, tôi thật sự không biết phải làm thế nào, tôi cũng không dám nói với thầy cô, sợ sự việc làm to lên, đến lúc đó trong trường lại nói vài lời không dễ nghe..."
Khương Tri Nghi giơ tay lau nước mắt cho cô ấy: "Xin lỗi, khiến cậu lo lắng rồi."
Hứa Nặc nói: "Cậu biết là được rồi."
Đến buổi chiều, bác sĩ kê toa cho cô một số loại thuốc và để cô xuất viện.
Buổi tối thầy cô tổ chức cho bọn họ một bữa tiệc lửa trại, Khương Tri Nghi cảm thấy mình chưa được thoải mái lắm nên không đi.
Hứa Nặc vốn là muốn ở lại chăm sóc cô, bị Khương Tri Nghi lấy lý do mình cũng không phải tàn phế, đuổi đi.
Sau khi mọi người rời đi, cô nằm trên giường và ngủ một lúc.
Bác sĩ kê đơn thuốc đại khái có chút thành phần thuốc ngủ, cô mơ màng ngủ say hơn nửa ngày, vẫn cảm thấy buồn ngủ.
Lúc ngủ mơ mơ màng màng, nghe được có người mở cửa, cô còn tưởng rằng là Hứa Nặc về, mở mắt ra nhìn, lại là Trình Thanh Thanh.
Khương Tri Nghi ngẩn người, hỏi: "Cậu không đi dự tiệc lửa trại sao?"
"Không có hứng thú."
"À." Khương Tri Nghi nói, "Nhưng cùng mọi người lưu lại kỉ niệm, sau này nhớ lại, chẳng phải sẽ cảm thấy rất đẹp sao?"
"Rất trẻ con." Trình Thanh Thanh nói.
Cô đi tới trước mặt Khương Tri Nghi, từ trên cao nhìn xuống cô, hỏi: "Cậu cảm thấy thế nào?"
"Cái......gì?"
"Hạ sốt chưa?"
"Ừm, đỡ rồi."
Trình Thanh Thanh đi đến bên cạnh bàn, xách một cái hộp giữ ấm tới, nói: "Tôi mang cho cậu một ít thức ăn, nhân lúc còn nóng ăn một chút, cậu gầy quá." Cô ấy có chút ghét bỏ nhìn Khương Tri Nghi một cái, "Sức đề kháng kém, cho nên mới dính mưa một tí liền bị bệnh."
Khương Tri Nghi nhận lấy cháo hải sản cô đưa tới.
Trình Thanh Thanh lại nói: "Tôi sẽ không cảm ơn cậu, cũng không phải tôi bảo cậu đi mua thuốc cho tôi, cũng không phải tôi hại cậu bị mắc mưa."
Khương Tri Nghi ngẩn người, gật đầu: "Vốn không trách cậu."
Trình Thanh Thanh "Ừ" một tiếng, còn muốn nói cái gì đó.
Đột nhiên, bên ngoài vang lên một trận tiếng gõ cửa.
Trình Thanh Thanh đành phải quay đầu hỏi: "Ai vậy?"
"Tôi."
Đó là giọng nói của Giang Nhiên.
Tụm năm tụm bảy ở cùng một chỗ, mặc dù không đến mức cướp bóc, nhưng chuyện đánh nhau ẩu đả lại làm không ít.
Ở địa bàn của bọn họ, làm sao cho phép một người ngoài cuộc làm mất thể diện của bọn họ như vậy?
Người đứng đầu kia, trong tay còn mang theo chiếc ô vừa rồi Khương Tri Nghi dùng để đánh người.
Khương Tri Nghi nghe được tiếng bước chân, vô thức lại rụt vào lòng Giang Nhiên, bàn tay anh vỗ nhẹ sau lưng cô hai cái.
Hành động này đặc biệt chói mắt người áo hoa.
"Mẹ kiếp." Anh ta nhấc chân đá văng ra, càng nhiều lời tục tĩu đang muốn nói ra, bỗng dưng, Giang Nhiên nhấc mí mắt lên, nhẹ nhàng nhìn bọn họ một cái.
Trời tối, lại cách màn mưa trùng trùng điệp điệp, biểu cảm trên mặt anh thật sự nhìn không rõ lắm.
Nhưng đôi mắt kia thật đen, thật sáng, mang theo vài phần dã tính hung ác.
Không giống như đôi mắt của một học sinh trung học.
Áo sơ mi hoa rùng mình, lời sau không biết tại sao lại nuốt xuống.
Giang Nhiên thu hồi ánh mắt, lấy điện thoại di động trong túi quần đã thấm nước ra, không biết còn bật được không, đưa cho Khương Tri Nghi, giọng điệu rất dịu dàng và chậm rãi: "Giữ lấy."
Khương Tri Nghi sững sờ nhận lấy, Giang Nhiên nâng cằm chỉ lên một tảng đá cách đó không xa: "Đến đó chờ tôi, tôi không kêu thì cậu không được quay đầu lại, nghe chưa?"
Ngón tay Khương Tri Nghi nắm chặt vạt áo anh, trong lòng cảm thấy sợ hãi: "Cậu muốn đi làm gì?"
Giang Nhiên cúi người xuống, vén tóc trước trán cô ra phía sau: "Nói đạo lý với bọn họ, sợ cái gì?"
Khương Tri Nghi đứng đối mặt với tảng đá, trời quá tối, mưa lại che khuất hơn phân nửa tầm mắt, thật sự từ vị trí của cô, căn bản không thấy rõ bên kia xảy ra chuyện gì.
Ngay cả tiếng nói của bọn họ cũng bị tiếng mưa ào ào nuốt chửng.
Khương Tri Nghi ngồi xổm bên cạnh tảng đá, cẩn thận giữ điện thoại của Giang Nhiên vào trong lòng, tâm trạng vừa bối rối vừa sợ hãi, nhưng dưới sự bối rối và sợ hãi ấy là sự không yên tâm.
Giang Nhiên sẽ đến cứu cô.
Giang Nhiên sẽ đưa cô ra khỏi cơn mưa hỗn độn và bùng nổ này.
Mưa to che trời che trăng, che giấu tiếng nói của bọn họ, nhưng không thể che giấu những tiếng kêu đau đớn.
Cả người Khương Tri Nghi đều run rẩy, muốn đi qua giúp anh, nhưng lại biết rõ mình đi qua thì sẽ gây trắc trở.
Trái tim cô đập loạn nhịp, thật lâu sau, Giang Nhiên mới chậm rãi đi về phía này.
Bước chân anh nặng nề hơn trước, mùi xà phòng sừng sững trên người đã bị mùi nước biển nuốt chửng.
Nhưng khi nhìn cô, vẻ mặt vẫn rất nhẹ nhàng, trên lông mày khẽ nhếch một nụ cười, trầm giọng hỏi: "Điện thoại của tôi, giữ được không?"
"Không, không biết nữa."
Khương Tri Nghi ngửa đầu nhìn anh, nước mắt cùng với nước mưa cùng nhau rơi xuống, Giang Nhiên khom lưng đỡ cô lên, nói: "Điện thoại bị hỏng thì cậu xong đời."
Khương Tri Nghi nghẹn ngào, cúi đầu nói một câu: "Ừm."
Giang Nhiên nghiêng đầu nhìn cô một cái, không nói gì.
Bọn họ bên này cách homestay còn một đoạn rất dài, hai người cuối cùng vẫn không trở về homestay luôn, mà là ở một con thuyền có mái hiên bên đường nghỉ ngơi.
Con thuyền mái hiên hình như đã bị bỏ hoang từ lâu, bị mưa cuốn trôi, mùi bụi trộn lẫn với mùi nước biển.
Khương Tri Nghi ôm đầu gối ngồi trong thuyền, nhìn thấy Giang Nhiên cởi áo thun của mình ra, dùng sức vắt nước, rồi lại khoác lên người.
Khoang thuyền so với bên ngoài còn tối hơn, Khương Tri Nghi chỉ có thể mơ hồ nhìn thấy động tác của anh, ngửi thấy hơi thở của anh.
Cô quá lạnh, lúc trước còn thoi thóp thở một hơi, bây giờ đã an toàn thì không còn chút lực dư thừa nào chống đỡ.
Sau lưng cô dựa vào một khối gỗ, giọng nói rất mềm mại, yếu ớt gọi anh: "Giang Nhiên."
Cô ấy nói, "Cậu có bị thương không?"
Cô ngửi thấy mùi máu.
Đám người kia sẽ thả bọn họ đi mà không cho Giang Nhiên chịu chút thiệt thòi thì bọn họ đương nhiên sẽ không chịu bỏ qua.
Giang Nhiên tựa đầu lên cánh tay, thân thể ngửa ra sau.
"Ừm."
Lại không phủ nhận.
Nước mắt Khương Tri Nghi lại rơi xuống.
"Có đau không?" Cô hỏi.
"Đau."
Lần này Giang Nhiên trả lời nhanh hơn.
Khương Tri Nghi trầm mặc một lát, lại nghe Giang Nhiên hỏi: "Thế nào, cho rằng tôi sẽ phủ nhận à?"
Khương Tri Nghi trong bóng tối lặng lẽ chớp chớp mắt, Giang Nhiên nói: "Cho nên, đau thì sao, cậu có thể chữa không?"
Người này có nhân cách hai mặt, một giây trước còn ôn nhu với người ta, một giây sau lại đẩy người ta sang phía bên kia của thiên đường.
Khương Tri Nghi đã biết rõ tính cách của anh, không bị bất ngờ, ngược lại theo lời anh nghiêm túc nói: "Tôi không giỏi khoa học, không làm được bác sĩ."
Giang Nhiên nghiêng đầu sang một bên, khẽ cười nhạo, nghĩ đến cái gì đó, thò tay vào trong túi, hai giây sau, lấy ra một túi socola màu đen.
Anh buông tay ra, đưa tới trước mặt Khương Tri Nghi.
Khương Tri Nghi cảm thấy mí mắt mình đều trở nên nặng nề, cô mơ mơ màng màng hỏi: "Cái gì vậy?"
"Socola."
"À."
Giang Nhiên nói: "Nghe bạn cùng bàn của cậu nói, buổi tối cậu chưa ăn cơm à?"
"A." Vốn chuẩn bị đi ăn cơm, lại bắt gặp Trình Thanh Thanh đau bụng, liền bỏ qua một bên.
Ai biết được sẽ đột nhiên gặp phải một cơn bão.
Trong giọng nói Giang Nhiên mang theo đùa cợt: "Ừ, nhiệt tình giúp đỡ người khác."
Khương Tri Nghi bóc túi socola, bóc nửa ngày cũng không bóc được, tay hoàn toàn vô dụng.
Cô rũ mắt xuống, có lẽ bởi vì cơ thể quá khó chịu, lời nói của cô không còn truyền qua não được nữa.
"Cậu không phải cũng như vậy sao?" Cô nói một cách ủ rũ.
Giang Nhiên sắc mặt lạnh tanh.
Khương Tri Nghi nói: "Mưa lớn như vậy, nguy hiểm như vậy, tại sao cậu lại đến tìm tôi?"
Khương Tri Nghi quay đầu, ở trong bóng tối nhìn sườn mặt anh.
"Rảnh rỗi." Một lúc lâu sau, Giang Nhiên nói, "Con người tôi, thích sự mạo hiểm."
"Ừm." Giọng nói của Khương Tri Nghi nhỏ hơn, ngón tay vẫn không ngừng bóc túi socola.
Bên ngoài mưa như trút nước.
Trong khoang thuyền chỉ có tiếng vang nhỏ của giấy gói sô cô la.
Giang Nhiên nhìn không nổi nữa, thò tay tới lấy túi socola trong tay cô, mở ra, đưa tới bên miệng cô.
Khương Tri Nghi mờ mịt quay đầu nhìn anh.
Giang Nhiên ngữ khí rất trầm: "Há miệng."
"À." Khương Tri Nghi kinh ngạc mở miệng, socola cắn vào miệng, môi cô lơ đãng mím đầu ngón tay anh chưa kịp rút ra.
Động tác anh cứng đờ, rất nhanh rút lại, trong bóng tối vành tai có chút nóng lên.
Anh ho nhẹ một tiếng, nghe được Khương Tri Nghi nhỏ giọng nói thầm: "Lạnh quá, lại nóng quá, còn rất buồn ngủ."
Lời nói của cô không hợp lý, cánh tay chạm vào Giang Nhiên cũng nóng ran.
Giang Nhiên giật giật, vươn tay, mu bàn tay dán lên trán cô.
Nóng quá.
"Đệch." Giang Nhiên mắng một câu, "Khương Tri Nghi." Anh gọi cô.
Cô vất vả mở mắt lên, không lên tiếng.
Giang Nhiên từ trên cao nhìn xuống cô, giọng điệu có chút hung tợn nói: "Cậu không được ngủ."
Anh nắm lấy cổ tay cô, dùng chút lực, cô đau đến nhíu mày, oán giận: "Sao cậu lại hung dữ như vậy?"
Giang Nhiên nói: "Nếu cậu dám ngủ, tôi sẽ ném cậu xuống biển cho cá ăn."
Lần này Khương Tri Nghi cũng mở mắt ra, hai con mắt cong lên, âm thanh rất nhỏ nhưng rất chắc chắn: "Cậu sẽ không làm vậy."
Giang Nhiên nói: "Tôi sẽ làm."
Khương Tri Nghi nói: "Cậu là người tốt."
"Tôi không phải."
"Cậu cứu tôi, vậy nên sẽ không bỏ tôi lại."
"Tự cho là đúng." Giang Nhiên ngữ khí rất nhạt, "Tôi sẽ làm."
......
Khương Tri Nghi tỉnh lại, là ở trong phòng khám của Mai Đảo.
Hứa Nặc ở bên cạnh cô, nhìn ra được, tối hôm qua hẳn là không ít lần khóc, mắt lúc này sưng húp lên.
Thấy cô tỉnh lại, nước mắt cô ấy lại rơi xuống: "Cậu... Cậu đã đi đâu vậy? Tối qua tôi lo lắng đến chết mất!"
Khương Tri Nghi nói: "Cũng chỉ là bị mưa cản đường mà thôi."
Hứa Nặc nói: "Buổi sáng khi tôi đến bệnh viện, nhìn thấy khuôn mặt của cậu một chút máu cũng không còn, tôi sợ chết khiếp..." Cô nói xong và bắt đầu nghẹn ngào, "Cậu đã xảy ra chuyện gì? Là Giang Nhiên nhắn tin cho tôi nói cậu ở đây, bảo tôi đến đây tìm cậu."
Khương Tri Nghi nhìn bốn phía, hỏi cô ấy: "Giang Nhiên đâu?"
"Không biết." Hứa Nặc khịt khịt mũi, "Lúc tôi đến, cậu ấy đã đi rồi."
"Nhưng, lần này thật sự là nhờ có Giang Nhiên." Dừng một chút, Hứa Nặc lại nói, "Nếu không có cậu ấy giúp, tôi thật sự không biết phải làm thế nào, tôi cũng không dám nói với thầy cô, sợ sự việc làm to lên, đến lúc đó trong trường lại nói vài lời không dễ nghe..."
Khương Tri Nghi giơ tay lau nước mắt cho cô ấy: "Xin lỗi, khiến cậu lo lắng rồi."
Hứa Nặc nói: "Cậu biết là được rồi."
Đến buổi chiều, bác sĩ kê toa cho cô một số loại thuốc và để cô xuất viện.
Buổi tối thầy cô tổ chức cho bọn họ một bữa tiệc lửa trại, Khương Tri Nghi cảm thấy mình chưa được thoải mái lắm nên không đi.
Hứa Nặc vốn là muốn ở lại chăm sóc cô, bị Khương Tri Nghi lấy lý do mình cũng không phải tàn phế, đuổi đi.
Sau khi mọi người rời đi, cô nằm trên giường và ngủ một lúc.
Bác sĩ kê đơn thuốc đại khái có chút thành phần thuốc ngủ, cô mơ màng ngủ say hơn nửa ngày, vẫn cảm thấy buồn ngủ.
Lúc ngủ mơ mơ màng màng, nghe được có người mở cửa, cô còn tưởng rằng là Hứa Nặc về, mở mắt ra nhìn, lại là Trình Thanh Thanh.
Khương Tri Nghi ngẩn người, hỏi: "Cậu không đi dự tiệc lửa trại sao?"
"Không có hứng thú."
"À." Khương Tri Nghi nói, "Nhưng cùng mọi người lưu lại kỉ niệm, sau này nhớ lại, chẳng phải sẽ cảm thấy rất đẹp sao?"
"Rất trẻ con." Trình Thanh Thanh nói.
Cô đi tới trước mặt Khương Tri Nghi, từ trên cao nhìn xuống cô, hỏi: "Cậu cảm thấy thế nào?"
"Cái......gì?"
"Hạ sốt chưa?"
"Ừm, đỡ rồi."
Trình Thanh Thanh đi đến bên cạnh bàn, xách một cái hộp giữ ấm tới, nói: "Tôi mang cho cậu một ít thức ăn, nhân lúc còn nóng ăn một chút, cậu gầy quá." Cô ấy có chút ghét bỏ nhìn Khương Tri Nghi một cái, "Sức đề kháng kém, cho nên mới dính mưa một tí liền bị bệnh."
Khương Tri Nghi nhận lấy cháo hải sản cô đưa tới.
Trình Thanh Thanh lại nói: "Tôi sẽ không cảm ơn cậu, cũng không phải tôi bảo cậu đi mua thuốc cho tôi, cũng không phải tôi hại cậu bị mắc mưa."
Khương Tri Nghi ngẩn người, gật đầu: "Vốn không trách cậu."
Trình Thanh Thanh "Ừ" một tiếng, còn muốn nói cái gì đó.
Đột nhiên, bên ngoài vang lên một trận tiếng gõ cửa.
Trình Thanh Thanh đành phải quay đầu hỏi: "Ai vậy?"
"Tôi."
Đó là giọng nói của Giang Nhiên.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.