Chương 21: Đèn mặt trăng
Điềm Anh
24/09/2022
Lễ hội văn hóa của trường sẽ được tổ chức vào đầu tháng 10, bọn họ chỉ còn khoảng hai mươi ngày nữa.
Khương Tri Nghi và Trình Thanh Thanh cùng đi theo phía sau bọn Giang Nhiên —— không sai, Trình Thanh Thanh cũng bị Khương Tri Nghi kéo tới chịu trận.
Khương Tri Nghi hỏi: "Cho nên, cậu định làm tiết mục gì?"
Giang Nhiên nói: "Chúng ta cùng nhau làm một ban nhạc thì sao?"
Làm gì có lớp 12 nào còn làm bạn nhạc chứ?
——Đây là phản ứng đầu tiên của Khương Tri Nghi.
Tuy nhiên, quá trình học trung học mờ nhạt của anh dường như thực sự cần một sự kiện có vẻ điên rồ như vậy để tô điểm.
Chỉ là... nó thực sự quá điên rồ!
Khương Tri Nghi có chút rối rắm nhìn về phía Trình Thanh Thanh, sau đó cô nhìn thấy một vẻ mặt nóng lòng muốn thử trong mắt cô ấy.
Vậy không thì...
"Thử xem?"
Cha mẹ Trình Thanh Thanh đều theo đạo Cơ Đốc, khi còn bé cô theo nghệ sĩ piano ở nhà thờ học đơn giản qua một ít nền tảng piano, Thẩm Thời An liền đề nghị cho cô chơi keyboard, tuy rằng Trình Thanh Thanh cũng không hoàn toàn hiểu hai cái này có sự liên quan gì.
Dù sao cũng là ban nhạc tạm thời của học sinh, cứ chơi thôi!
Khương Tri Nghi cái gì cũng không biết, Giang Nhiên liền giao nhiệm vụ hát chính cho cô, Giang Nhiên tự mình chơi guitar, Lục Minh chơi bass, Thẩm Thời An làm tay trống.
Mặc dù kỹ thuật của bọn họ đều là tay mơ, nhưng lễ hội văn hóa của trường thì cũng không cần kỹ năng quá cao cấp.
Trong một thời gian dài sau đó, hầu như cuối tuần nào họ cũng gặp nhau.
Thẩm Tuyến đối với Giang Nhiên thật sự không tệ lắm, nghe nói anh muốn dùng quán bar luyện tập, liền treo biển "Tạm dừng kinh doanh" vào cuối tuần.
Sau khi sắp xếp xong vị trí thành viên ban nhạc, tiếp theo sẽ đặt tên, chọn bài hát.
Thành phố phía nam tháng chín, vẫn không có dấu hiệu mát mẻ lên, mặt trời đang nướng nóng trái đất.
Nhiệt độ điều hòa trong quán bar rất thấp, và có rất nhiều đồ uống trái cây và rượu vang được chất đống trên bàn bên cạnh.
Khương Tri Nghi rót một ly rượu độ thấp mím môi thử một ngụm.
Độ rượu quả rất thấp, miệng liền ngọt ngào, cô hơi nheo mắt lại, nghe Lục Minh nói: "Gọi là thất trung ngũ kiếm khách, thế nào?"
"......"
Một sự im lặng trôi qua.
Thẩm Thời An một đá chân qua: "Có thể đừng phèn như vậy không?"
"Vậy nếu không thì gọi là Thần Kỳ Thất Hiệp?"
"Hồng Miêu Lam Thỏ?"
"Cảnh sát trưởng mèo đen?"
......
Khương Tri Nghi nhẹ nhàng giơ tay lên: "Mặt tối của mặt trăng, thế nào?"
Cô nói: "Giữa trái đất và mặt trăng tồn tại lực thủy triều, do đó một mặt của mặt trăng luôn hướng về phía trái đất, và mặt còn lại được gọi là mặt tối của mặt trăng. Nhưng trên thực tế, cái gọi là 'mặt tối', mặc dù đôi khi trông có vẻ ảm đạm, đôi khi cũng được chiếu sáng bởi mặt trời, vì vậy mặt tối là không khoa học."
"Không ai là sống trong bóng tối mãi mãi."
Giọng nói của cô nhẹ nhàng và hùng hồn, và ngay cả một người ồn ào như Thẩm Thời An dường như cũng bị cuốn hút bởi nó.
Khương Tri Nghi vừa dứt lời, anh ta liền giơ tay lên: "Tôi thích cái này!"
Trình Thanh Thanh nói: "Tôi cũng đồng ý."
Lục Minh lẩm bẩm nói: "Không phải cảnh sát trưởng mèo đen hay hơn sao ——"
Giang Nhiên ngồi bên bàn, tiện tay bưng một lon bia bên cạnh lên: "Vậy gọi là cái này đi."
Sau khi đặt tên ban nhạc, liền đến phần chọn bài hát, phong cách của đều không giống nhau, chọn bài hát nào thì lại ồn ào mất nửa ngày.
Cuối cùng, vẫn chọn một bài hát tương đối thích hợp với giọng hát của Khương Tri Nghi.
"Biển lặng yên của mùa hè năm đó" của Vương Tâm Lăng.
Bài hát này đối với Khương Tri Nghi mà nói vẫn rất khó, huống hồ cho tới bây giờ cô chưa từng hát trước mặt người khác.
Hết lần này tới lần khác Thẩm Thời An và Lục Minh vẫn không chịu buông tha cho cô, ồn ào muốn cô đi lên hát hai bài làm nóng cổ họng.
Bài hát này không được, thì hát bài khác trước.
Khương Tri Nghi mím môi, tuy rằng rất ngại, nhưng cô đã đồng ý làm việc này, lại đẩy đẩy kéo dài thời gian thì có vẻ không tốt lắm.
Huống hồ.
Trước đó lễ hội văn hóa của trường, cô ở trước mặt toàn trường làm MC, bây giờ chẳng qua chỉ là hát hai bài, chắc là... không sao đâu.
Cô xoay người, vì muốn cho mình một lá gan, liền rót cho mình hai ly rượu trà, một hơi uống hết, lúc này mới có tự tin lên sân khấu.
Đèn trên sân khấu không bật, so với ở dưới thì ánh sáng hơi tối.
Khương Tri Nghi nghiêng đầu.
Rượu bắt đầu ngấm, và cô cảm thấy có chút mơ hồ.
"Các bạn, muốn nghe bài gì?"
"Mười năm"! Đây là giọng nói của Thẩm Thời An.
"Bạn không thực sự hạnh phúc." Giọng nói của Trình Thanh Thanh.
Lục Minh đi theo bên cạnh ồn ào: "Chuột yêu gạo"!
"Hình đại diện màu xám"!
Giang Nhiên nói: "Không thể mở lời."
Khương Tri Nghi gật đầu: "Ừm, vậy thì "Không thể mở lời"!"
Những người còn lại: "..."
Cô lấy micro từ giá đỡ micro xuống, đầu dường như càng ngày càng choáng váng, bốn người trước mắt liền biến thành mấy cái bóng.
Cô đi đến bên cạnh sân khấu ngồi xuống, hai chân ở phía dưới vô thức lắc lư.
"Mới rời đi không bao lâu đã bắt đầu lo lắng, hôm nay anh sống tốt không, trong đầu đều là hình ảnh của anh, nhớ anh đến nỗi không ngủ được."
Giọng hát vừa phát ra, đã nghe thấy Thẩm Thời An không chút lưu tình, cười: "Ha ha ha!"
Ngay sau đó Lục Minh cũng bắt đầu: "Ha ha ha ha ha!"
Trình Thanh Thanh nhịn hai giây, rồi cũng quay đầu lại cười nhẹ.
Khương Tri Nghi chớp chớp mắt, mơ màng nhìn về phía bọn họ.
Lục Minh nói: "Cậu đang hát nhạc thiếu nhi à, giai điệu đi đâu hết rồi?"
Giọng nói có ý không đúng lắm, giọng điệu mềm mại, mỗi một chữ đều kéo dài, giống như đang cắn một miếng kẹo dẻo trong miệng.
Ngọt ngào thì ngọt ngào, nhưng nó là quá khác so với phong cách ban đầu của bài hát.
Vài ly rượu trà ban nãy uống đã ngấm hoàn toàn, đầu Khương Tri Nghi bây giờ giống như bột nhão, cực kì chậm chạp, tất cả phản ứng đều từ trong vô thức.
Cô nhích nhích nhìn về phía Giang Nhiên, mắt có chút nước long lanh: "Không hay sao?"
Nó giống như đang làm nũng.
Vừa dứt lời, chợt nghe Giang Nhiên chậc một tiếng, anh bước tới khoác lên mặt cô một chiếc áo sơ mi, che đi hoàn toàn bộ dạng không biết gì của cô.
Không ai có thể nhìn thấy được.
Ngay sau đó Khương Tri Nghi liền cảm nhận được bên hông có sức nặng, Giang Nhiên ôm cô từ trên sân khấu xuống, micro trong tay bị anh lấy đi, rồi anh tiện tay ném lên mặt bàn.
Đầu thu âm va chạm với mặt đất, sau đó phát ra vài tiếng "zraaa" trùng trùng điệp điệp.
Những người khác đều cau mày che lỗ tai, Giang Nhiên thản nhiên nói: "Cậu ấy uống say rồi, tôi đưa cậu ấy lên ngủ trước."
Khương Tri Nghi nghe được lời này liền phản bác: "Không say."
Bàn tay mềm nhũn choàng lên vai anh rồi lại bị anh bắt được.
Khương Tri Nghi nói: "Tôi không say."
Giang Nhiên bị sự bướng bỉnh của cô chọc cười, một tiếng cười khẽ phát ra: "Ừm, cậu là dị ứng với rượu."
Khương Tri Nghi nói: "Đúng vậy!"
Anh ôm cô đi lên lầu, sau hai tháng, Khương Tri Nghi lại trở lại tầng lầu này.
Nhiệt độ ban đêm thấp hơn một chút, toàn bộ cơ thể cô bị mắc kẹt trong chăn.
Giang Nhiên cầm điều khiển của điều hòa, điều chỉnh nhiệt độ thích hợp, lại quay đầu nhìn Khương Tri Nghi.
Mặc dù ngoài miệng cô nói rằng cô không say, nhưng sau khi đầu cô chạm vào gối, đôi mắt của cô đã mở không ra.
Mặt rất đỏ, màu đỏ từ trong da lộ ra, làn da rất mỏng, rất mềm mại.
Yết hầu Giang Nhiên nhẹ nhàng lăn xuống, gạt mắt sang một bên, tắt đèn trong phòng rồi mở một ngọn đèn ngủ nhỏ ở đầu giường.
Đang muốn đi, vạt áo đột nhiên bị người ta nắm lấy.
Khương Tri Nghi vẫn đang nhắm mắt, không biết là đang nói trong mơ, hay do say rượu, hay là đang nghiêm túc nói chuyện với anh.
"Giang Nhiên." Cô nói, "Sau khi lễ hội văn hóa kết thúc, cậu có thể học tập chăm chỉ được không? Chúng ta cùng nhau học đại học ở Bắc Kinh, được không?"
Chiếc đèn ngủ màu cam chiếu lên khuôn mặt cô một tia sáng ấm áp.
Đèn ngủ có hình dạng của mặt trăng.
Mặt tối của mặt trăng là một nghịch lý.
Ngay cả ở phía bên kia của trái đất cũng không thể nhìn thấy, cũng có những khi mặt trời chiếu sáng.
Anh cúi xuống, gỡ tay cô ra, xoay người đi ra ngoài.
Trước khi đóng cửa, anh lại nhìn thoáng qua khuôn mặt yên tĩnh đang ngủ của cô.
Không khí bên ngoài phòng giống như từ hai chiều, nóng và lạnh xen kẽ.
"Được."
Giữa lúc nửa lạnh nửa nóng, anh nghe được âm thanh của mình.
-
Trước khi lễ hội văn hóa chính thức được tổ chức, phải trải qua một vòng sơ khảo để sàng lọc.
Có lẽ là bởi vì nhóm nhan sắc của bọn Giang Nhiên thật sự quá cao, đề tài cũng hay, có thể dùng để hấp dẫn nhiều học sinh đến xem, nên họ đã vượt qua vòng sơ khảo mà không có khó khăn gì.
Sau vòng sơ khảo, đã đến lúc bước vào một buổi luyện tập chỉnh chu.
Bọn họ vừa phải học tập, vừa phải diễn tập, một ngày đành phải chia ra 2 khoảng thời gian.
Ngày đầu tiên Hứa Nặc biết Khương Tri Nghi và Trình Thanh Thanh muốn cùng Giang Nhiên biểu diễn tiết mục, Chu Dao cũng mấy ngày sau mới biết được.
Kể từ đó, thái độ của cô ấy đối với cả hai bắt đầu tinh tế hơn.
Khương Tri Nghi và Trình Thanh Thanh chỉ cho rằng cô ấy là trách bọn cô không nói cho cô ấy chuyện này, sau khi nghiêm túc nói lời xin lỗi với cô, rồi đem chuyện này gác lại sang một bên.
Lễ hội văn hóa của trường được tổ chức vào ngày 10 tháng 10.
Trước đó, họ vừa trải qua đợt tập huấn cấp tốc cho cả kỳ nghỉ lễ Quốc khánh, và kỹ năng của họ đã được cải thiện đáng kể.
Buổi biểu diễn của họ được xếp vào hạng trung bình trở lên, không hay nhưng cũng không tệ.
Khương Tri Nghi ngồi ở hậu trường, yên lặng để cho Hứa Nặc trang điểm cho cô.
Lễ hội văn hóa không có người trang điểm chuyên nghiệp, tất cả mọi thứ phải tự mình làm, Hứa Nặc vẫn luôn có hứng thú với mặt này nên đã chủ động nhận nhiệm vụ này.
Trình Thanh Thanh đã trang điểm xong.
Không thể không nói Hứa Nặc về mặt này thật sự rất có thiên phú, Trình Thanh Thanh vẻ mặt lạnh lùng, trên người cô không phá đi khí chất lạnh lùng, mà trên cơ bản lại thêm vào một chút nữ tính xinh đẹp.
Khương Tri Nghi vẻ mặt trông khá ngoan, nhưng cũng không phải theo nghĩa truyền thống, ánh mắt rất trong trẻo, nhưng trong sự trong trẻo ấy lại lộ ra vài phần dục vọng trêu người.
Sau khi trang điểm xong, Khương Tri Nghi nhìn thời gian, đã sắp đến phiên bọn họ lên sân khấu.
Mấy cậu con trai cũng lần lượt ôm nhạc cụ của mình đứng chờ ở một bên, Giang Nhiên không biết đi đâu.
Khương Tri Nghi đứng lên, suy nghĩ một chút rồi nói: "Tôi đi vệ sinh một chút."
"Ừm." Hứa Nặc nói, "Chú ý thời gian, đừng về trễ."
Khương Tri Nghi gật gật đầu, cất bước đi ra ngoài.
Cô lấy điện thoại di động ra, thấy Giang Nhiên năm phút trước gửi cho cô một tin nhắn: Đến phòng đạo cụ một chút.
Lúc này mà Giang Nhiên bảo cô đi đến phòng đạo cụ làm gì?
Khương Tri Nghi và Trình Thanh Thanh cùng đi theo phía sau bọn Giang Nhiên —— không sai, Trình Thanh Thanh cũng bị Khương Tri Nghi kéo tới chịu trận.
Khương Tri Nghi hỏi: "Cho nên, cậu định làm tiết mục gì?"
Giang Nhiên nói: "Chúng ta cùng nhau làm một ban nhạc thì sao?"
Làm gì có lớp 12 nào còn làm bạn nhạc chứ?
——Đây là phản ứng đầu tiên của Khương Tri Nghi.
Tuy nhiên, quá trình học trung học mờ nhạt của anh dường như thực sự cần một sự kiện có vẻ điên rồ như vậy để tô điểm.
Chỉ là... nó thực sự quá điên rồ!
Khương Tri Nghi có chút rối rắm nhìn về phía Trình Thanh Thanh, sau đó cô nhìn thấy một vẻ mặt nóng lòng muốn thử trong mắt cô ấy.
Vậy không thì...
"Thử xem?"
Cha mẹ Trình Thanh Thanh đều theo đạo Cơ Đốc, khi còn bé cô theo nghệ sĩ piano ở nhà thờ học đơn giản qua một ít nền tảng piano, Thẩm Thời An liền đề nghị cho cô chơi keyboard, tuy rằng Trình Thanh Thanh cũng không hoàn toàn hiểu hai cái này có sự liên quan gì.
Dù sao cũng là ban nhạc tạm thời của học sinh, cứ chơi thôi!
Khương Tri Nghi cái gì cũng không biết, Giang Nhiên liền giao nhiệm vụ hát chính cho cô, Giang Nhiên tự mình chơi guitar, Lục Minh chơi bass, Thẩm Thời An làm tay trống.
Mặc dù kỹ thuật của bọn họ đều là tay mơ, nhưng lễ hội văn hóa của trường thì cũng không cần kỹ năng quá cao cấp.
Trong một thời gian dài sau đó, hầu như cuối tuần nào họ cũng gặp nhau.
Thẩm Tuyến đối với Giang Nhiên thật sự không tệ lắm, nghe nói anh muốn dùng quán bar luyện tập, liền treo biển "Tạm dừng kinh doanh" vào cuối tuần.
Sau khi sắp xếp xong vị trí thành viên ban nhạc, tiếp theo sẽ đặt tên, chọn bài hát.
Thành phố phía nam tháng chín, vẫn không có dấu hiệu mát mẻ lên, mặt trời đang nướng nóng trái đất.
Nhiệt độ điều hòa trong quán bar rất thấp, và có rất nhiều đồ uống trái cây và rượu vang được chất đống trên bàn bên cạnh.
Khương Tri Nghi rót một ly rượu độ thấp mím môi thử một ngụm.
Độ rượu quả rất thấp, miệng liền ngọt ngào, cô hơi nheo mắt lại, nghe Lục Minh nói: "Gọi là thất trung ngũ kiếm khách, thế nào?"
"......"
Một sự im lặng trôi qua.
Thẩm Thời An một đá chân qua: "Có thể đừng phèn như vậy không?"
"Vậy nếu không thì gọi là Thần Kỳ Thất Hiệp?"
"Hồng Miêu Lam Thỏ?"
"Cảnh sát trưởng mèo đen?"
......
Khương Tri Nghi nhẹ nhàng giơ tay lên: "Mặt tối của mặt trăng, thế nào?"
Cô nói: "Giữa trái đất và mặt trăng tồn tại lực thủy triều, do đó một mặt của mặt trăng luôn hướng về phía trái đất, và mặt còn lại được gọi là mặt tối của mặt trăng. Nhưng trên thực tế, cái gọi là 'mặt tối', mặc dù đôi khi trông có vẻ ảm đạm, đôi khi cũng được chiếu sáng bởi mặt trời, vì vậy mặt tối là không khoa học."
"Không ai là sống trong bóng tối mãi mãi."
Giọng nói của cô nhẹ nhàng và hùng hồn, và ngay cả một người ồn ào như Thẩm Thời An dường như cũng bị cuốn hút bởi nó.
Khương Tri Nghi vừa dứt lời, anh ta liền giơ tay lên: "Tôi thích cái này!"
Trình Thanh Thanh nói: "Tôi cũng đồng ý."
Lục Minh lẩm bẩm nói: "Không phải cảnh sát trưởng mèo đen hay hơn sao ——"
Giang Nhiên ngồi bên bàn, tiện tay bưng một lon bia bên cạnh lên: "Vậy gọi là cái này đi."
Sau khi đặt tên ban nhạc, liền đến phần chọn bài hát, phong cách của đều không giống nhau, chọn bài hát nào thì lại ồn ào mất nửa ngày.
Cuối cùng, vẫn chọn một bài hát tương đối thích hợp với giọng hát của Khương Tri Nghi.
"Biển lặng yên của mùa hè năm đó" của Vương Tâm Lăng.
Bài hát này đối với Khương Tri Nghi mà nói vẫn rất khó, huống hồ cho tới bây giờ cô chưa từng hát trước mặt người khác.
Hết lần này tới lần khác Thẩm Thời An và Lục Minh vẫn không chịu buông tha cho cô, ồn ào muốn cô đi lên hát hai bài làm nóng cổ họng.
Bài hát này không được, thì hát bài khác trước.
Khương Tri Nghi mím môi, tuy rằng rất ngại, nhưng cô đã đồng ý làm việc này, lại đẩy đẩy kéo dài thời gian thì có vẻ không tốt lắm.
Huống hồ.
Trước đó lễ hội văn hóa của trường, cô ở trước mặt toàn trường làm MC, bây giờ chẳng qua chỉ là hát hai bài, chắc là... không sao đâu.
Cô xoay người, vì muốn cho mình một lá gan, liền rót cho mình hai ly rượu trà, một hơi uống hết, lúc này mới có tự tin lên sân khấu.
Đèn trên sân khấu không bật, so với ở dưới thì ánh sáng hơi tối.
Khương Tri Nghi nghiêng đầu.
Rượu bắt đầu ngấm, và cô cảm thấy có chút mơ hồ.
"Các bạn, muốn nghe bài gì?"
"Mười năm"! Đây là giọng nói của Thẩm Thời An.
"Bạn không thực sự hạnh phúc." Giọng nói của Trình Thanh Thanh.
Lục Minh đi theo bên cạnh ồn ào: "Chuột yêu gạo"!
"Hình đại diện màu xám"!
Giang Nhiên nói: "Không thể mở lời."
Khương Tri Nghi gật đầu: "Ừm, vậy thì "Không thể mở lời"!"
Những người còn lại: "..."
Cô lấy micro từ giá đỡ micro xuống, đầu dường như càng ngày càng choáng váng, bốn người trước mắt liền biến thành mấy cái bóng.
Cô đi đến bên cạnh sân khấu ngồi xuống, hai chân ở phía dưới vô thức lắc lư.
"Mới rời đi không bao lâu đã bắt đầu lo lắng, hôm nay anh sống tốt không, trong đầu đều là hình ảnh của anh, nhớ anh đến nỗi không ngủ được."
Giọng hát vừa phát ra, đã nghe thấy Thẩm Thời An không chút lưu tình, cười: "Ha ha ha!"
Ngay sau đó Lục Minh cũng bắt đầu: "Ha ha ha ha ha!"
Trình Thanh Thanh nhịn hai giây, rồi cũng quay đầu lại cười nhẹ.
Khương Tri Nghi chớp chớp mắt, mơ màng nhìn về phía bọn họ.
Lục Minh nói: "Cậu đang hát nhạc thiếu nhi à, giai điệu đi đâu hết rồi?"
Giọng nói có ý không đúng lắm, giọng điệu mềm mại, mỗi một chữ đều kéo dài, giống như đang cắn một miếng kẹo dẻo trong miệng.
Ngọt ngào thì ngọt ngào, nhưng nó là quá khác so với phong cách ban đầu của bài hát.
Vài ly rượu trà ban nãy uống đã ngấm hoàn toàn, đầu Khương Tri Nghi bây giờ giống như bột nhão, cực kì chậm chạp, tất cả phản ứng đều từ trong vô thức.
Cô nhích nhích nhìn về phía Giang Nhiên, mắt có chút nước long lanh: "Không hay sao?"
Nó giống như đang làm nũng.
Vừa dứt lời, chợt nghe Giang Nhiên chậc một tiếng, anh bước tới khoác lên mặt cô một chiếc áo sơ mi, che đi hoàn toàn bộ dạng không biết gì của cô.
Không ai có thể nhìn thấy được.
Ngay sau đó Khương Tri Nghi liền cảm nhận được bên hông có sức nặng, Giang Nhiên ôm cô từ trên sân khấu xuống, micro trong tay bị anh lấy đi, rồi anh tiện tay ném lên mặt bàn.
Đầu thu âm va chạm với mặt đất, sau đó phát ra vài tiếng "zraaa" trùng trùng điệp điệp.
Những người khác đều cau mày che lỗ tai, Giang Nhiên thản nhiên nói: "Cậu ấy uống say rồi, tôi đưa cậu ấy lên ngủ trước."
Khương Tri Nghi nghe được lời này liền phản bác: "Không say."
Bàn tay mềm nhũn choàng lên vai anh rồi lại bị anh bắt được.
Khương Tri Nghi nói: "Tôi không say."
Giang Nhiên bị sự bướng bỉnh của cô chọc cười, một tiếng cười khẽ phát ra: "Ừm, cậu là dị ứng với rượu."
Khương Tri Nghi nói: "Đúng vậy!"
Anh ôm cô đi lên lầu, sau hai tháng, Khương Tri Nghi lại trở lại tầng lầu này.
Nhiệt độ ban đêm thấp hơn một chút, toàn bộ cơ thể cô bị mắc kẹt trong chăn.
Giang Nhiên cầm điều khiển của điều hòa, điều chỉnh nhiệt độ thích hợp, lại quay đầu nhìn Khương Tri Nghi.
Mặc dù ngoài miệng cô nói rằng cô không say, nhưng sau khi đầu cô chạm vào gối, đôi mắt của cô đã mở không ra.
Mặt rất đỏ, màu đỏ từ trong da lộ ra, làn da rất mỏng, rất mềm mại.
Yết hầu Giang Nhiên nhẹ nhàng lăn xuống, gạt mắt sang một bên, tắt đèn trong phòng rồi mở một ngọn đèn ngủ nhỏ ở đầu giường.
Đang muốn đi, vạt áo đột nhiên bị người ta nắm lấy.
Khương Tri Nghi vẫn đang nhắm mắt, không biết là đang nói trong mơ, hay do say rượu, hay là đang nghiêm túc nói chuyện với anh.
"Giang Nhiên." Cô nói, "Sau khi lễ hội văn hóa kết thúc, cậu có thể học tập chăm chỉ được không? Chúng ta cùng nhau học đại học ở Bắc Kinh, được không?"
Chiếc đèn ngủ màu cam chiếu lên khuôn mặt cô một tia sáng ấm áp.
Đèn ngủ có hình dạng của mặt trăng.
Mặt tối của mặt trăng là một nghịch lý.
Ngay cả ở phía bên kia của trái đất cũng không thể nhìn thấy, cũng có những khi mặt trời chiếu sáng.
Anh cúi xuống, gỡ tay cô ra, xoay người đi ra ngoài.
Trước khi đóng cửa, anh lại nhìn thoáng qua khuôn mặt yên tĩnh đang ngủ của cô.
Không khí bên ngoài phòng giống như từ hai chiều, nóng và lạnh xen kẽ.
"Được."
Giữa lúc nửa lạnh nửa nóng, anh nghe được âm thanh của mình.
-
Trước khi lễ hội văn hóa chính thức được tổ chức, phải trải qua một vòng sơ khảo để sàng lọc.
Có lẽ là bởi vì nhóm nhan sắc của bọn Giang Nhiên thật sự quá cao, đề tài cũng hay, có thể dùng để hấp dẫn nhiều học sinh đến xem, nên họ đã vượt qua vòng sơ khảo mà không có khó khăn gì.
Sau vòng sơ khảo, đã đến lúc bước vào một buổi luyện tập chỉnh chu.
Bọn họ vừa phải học tập, vừa phải diễn tập, một ngày đành phải chia ra 2 khoảng thời gian.
Ngày đầu tiên Hứa Nặc biết Khương Tri Nghi và Trình Thanh Thanh muốn cùng Giang Nhiên biểu diễn tiết mục, Chu Dao cũng mấy ngày sau mới biết được.
Kể từ đó, thái độ của cô ấy đối với cả hai bắt đầu tinh tế hơn.
Khương Tri Nghi và Trình Thanh Thanh chỉ cho rằng cô ấy là trách bọn cô không nói cho cô ấy chuyện này, sau khi nghiêm túc nói lời xin lỗi với cô, rồi đem chuyện này gác lại sang một bên.
Lễ hội văn hóa của trường được tổ chức vào ngày 10 tháng 10.
Trước đó, họ vừa trải qua đợt tập huấn cấp tốc cho cả kỳ nghỉ lễ Quốc khánh, và kỹ năng của họ đã được cải thiện đáng kể.
Buổi biểu diễn của họ được xếp vào hạng trung bình trở lên, không hay nhưng cũng không tệ.
Khương Tri Nghi ngồi ở hậu trường, yên lặng để cho Hứa Nặc trang điểm cho cô.
Lễ hội văn hóa không có người trang điểm chuyên nghiệp, tất cả mọi thứ phải tự mình làm, Hứa Nặc vẫn luôn có hứng thú với mặt này nên đã chủ động nhận nhiệm vụ này.
Trình Thanh Thanh đã trang điểm xong.
Không thể không nói Hứa Nặc về mặt này thật sự rất có thiên phú, Trình Thanh Thanh vẻ mặt lạnh lùng, trên người cô không phá đi khí chất lạnh lùng, mà trên cơ bản lại thêm vào một chút nữ tính xinh đẹp.
Khương Tri Nghi vẻ mặt trông khá ngoan, nhưng cũng không phải theo nghĩa truyền thống, ánh mắt rất trong trẻo, nhưng trong sự trong trẻo ấy lại lộ ra vài phần dục vọng trêu người.
Sau khi trang điểm xong, Khương Tri Nghi nhìn thời gian, đã sắp đến phiên bọn họ lên sân khấu.
Mấy cậu con trai cũng lần lượt ôm nhạc cụ của mình đứng chờ ở một bên, Giang Nhiên không biết đi đâu.
Khương Tri Nghi đứng lên, suy nghĩ một chút rồi nói: "Tôi đi vệ sinh một chút."
"Ừm." Hứa Nặc nói, "Chú ý thời gian, đừng về trễ."
Khương Tri Nghi gật gật đầu, cất bước đi ra ngoài.
Cô lấy điện thoại di động ra, thấy Giang Nhiên năm phút trước gửi cho cô một tin nhắn: Đến phòng đạo cụ một chút.
Lúc này mà Giang Nhiên bảo cô đi đến phòng đạo cụ làm gì?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.