Chương 26: Bác sĩ hà bị thương rồi!
Dụ Ngôn Thời
28/09/2022
Chương 26: Bác sĩ Hà bị thương rồi!
Thời gian chớp mắt đã đến tháng Sáu. Thời tiết tháng Sáu ở Hoành Tang bắt đầu nóng bức.
Thời gian này Hứa Mộ Sênh vẫn luôn thảo luận với đạo diễn Hoắc về công việc liên quan đến phim lấy bối cảnh thời dân quốc “Thịnh thế thanh ca”.
Nếu không xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn thì phim sẽ do Công ty truyền thông điện ảnh Thịnh Thời lớn nhất khu vực Tây Nam là nhà đầu tư. Bộ phim này được cải biên từ tiểu thuyết Hồng Ngôn Tình của tác giả Nguyễn Đông Đông, do đạo diễn Hoắc Thanh Viễn chỉ đạo, Nhuyễn Đông Đông sẽ đảm nhận biên kịch, đoàn đội phía sau lựa chọn đều là hạng nhất. Cái gọi là đại IP, đại chế tác, phía sau còn có Thịnh Thời nhất định sẽ bỏ ra số tiền lớn để sản xuất.
Bộ phim này không cần nghi ngờ nhất định sẽ nổi tiếng.
Anh cùng với Hoắc Thanh Viễn hợp tác nhiều năm, quan hệ riêng cũng rất tốt. Khi Hoắc Thanh Viễn vừa quyết định sẽ quay bộ phim dân quốc này đã thảo luận với Ngôn Uyên đầu tiên. Hy vọng anh có thể nhận vai nam chính.
Nhưng khi đó anh nghe nói nữ chính do Hạ Nhẫm Nhiễm đảm nhận, anh lập tức từ chối luôn.
Anh không hề có cảm tình tốt với người phụ nữ tên Hạ Nhẫm Nhiễm này, tâm tư quá nặng, không phải là đối tác tốt để hợp tác.
Sau đó cũng không biết tại sao, đạo diễn Hoắc bỏ qua Hạ Nhẫm Nhiễm, mà lại tìm tới Kỷ Tưởng. Mười lăm năm trước, Hứa Mộ Sênh và Kỷ Tưởng đã từng hợp tác trong phim điện ảnh “Vì sự chờ đợi không hối hận”. Cũng là do đạo diễn Hoắc chỉ đạo. Anh đối với Kỷ Tưởng cũng không tính là quá hiểu biết. Tính cách dịu dàng, có ý tiến thủ, lại có thể chịu khổ, đối nhân xử thế đều khiến người ta hài lòng.
Có kinh nghiệm hợp tác một lần, vậy không cần trước khi quay phim cùng nhau phối hợp nữa, cũng có thể giảm bớt rất nhiều rắc rối.
Từ sau khi quay xong “Trường sinh quyết”, vừa trùng hợp lúc Lương Nhạn bị bệnh nằm viện, sau đó lại làm phẫu thuật. Anh hơn nửa năm không tiếp nhận bất kỳ kịch bản nào.
Suy tính như vậy, anh liền tiếp nhận kịch bản này.
Lúc bàn bạc với đạo diễn Hoắc, có một chuyện cũng khiến anh rất đau đầu. Đó chính là bố anh Hứa Định Viễn, gần đây luôn thường xuyên liên lạc với anh.
Anh cũng không phải ngốc, tất nhiên có thể đoán ra được ẩn tình trong đó. Còn không phải là vì chuyện chuyện liên hôn với con gái nhà họ Hà sao.
Trước đây nghe nói bên đó đã có bạn trai rồi, chuyện liên hôn này cũng coi như hủy bỏ. Anh không khỏi thoải mái hơn ít nhiều. Đỡ phải khiến ông nội cứ cách ba ngày năm hôm lại gọi điện thoại lải nhải chuyện này.
Nhưng lại không biết có chuyện gì, lại nghe nói cô gái đó chưa có bạn trai, là lần trước nhầm lẫn thôi. Vì thế, chuyện này lại bị hai nhà đặt lên bàn bạc lại.
Anh đối với nhà họ Hứa vô cảm, đối với người cha này của anh cũng không có cảm tình.
Vừa gặp ông ấy, anh sẽ lại nhớ tới tất cả những chuyện mà mẹ phải chịu đựng năm đó. Đối với người cha này, anh trước nay đều xem thường. Người đàn ông này quá lạnh nhạt vô tình, phụ lòng, không chịu gánh vác cũng không có trách nhiệm. Cả đời đều dựa vào ông nội lót đường cho mình. Bây giờ ông nội già rồi cũng không được nghỉ ngơi.
Nói tới liên hôn với nhà họ Hà. Thực chất lại là mang lòng Tư Mã Chiêu, người hiểu chuyện đều biết. Đầu ngọn giáo chính là Thịnh gia sau lưng Hà gia. Nếu như con gái trưởng nhà họ Hà - Hà Thư Dao không gả cho con trai trưởng nhà họ Thịnh - Thịnh Diên An, cái chuyện búp bê thân đã chìm lặng bao nhiêu năm nay sao lại có thể được ông nội suy tính tới chứ, hơn nữa còn hết lần này tới lần khác tới thăm hỏi nhà họ Hà, vui vẻ không biết mệt.
Vì ai? Còn không phải chính là vì muốn chiếc mũ ô sa trên đỉnh đầu người bố tốt kia đội được yên ổn một chút, có thêm một chút tài nguyên chính trị sao.
Một người đàn ông như vậy chỉ khiến cho người khác chán ghét từ tận trong xương tủy thôi.
Hứa Định Viễn đầu tiên gọi tới mấy cuộc điện thoại, Hứa Mộ Sênh đều trực tiếp tắt đi. Sau đó liền trực tiếp tìm tới công ty anh.
Ngôn Uyên tự mình tiếp đãi ông Phật lớn này, không thể không gọi Hứa Mộ Sênh xuống gặp ông ta một lần.
Không còn cách nào khác, chỉ có thể đi gặp Hứa Định Viễn thôi.
Hai người tìm một quán cafe gần công ty.
Vị trí gần cửa sổ, giữ lại một khe hở hẹp, gió lạnh bên ngoài từng chút thổi vào.
Sắc trời u ám, mây núi dày đặc, dường như dùng một loại mực đen vẽ lên trên nền trời.
Áp lực, phiền muộn, giống như lòng người.
Hứa Mộ Sênh hai tay đan vào nhau, chống ở trên mặt bàn, biểu cảm lạnh nhạt, “Nói đi, tìm tôi có chuyện gì?”
Hứa Định Viễn ngồi đối diện sắc mặt hơi thay đổi, trầm giọng nói: “Tiểu Hưu, Con bây giờ gặp ta đến cả một tiếng bố cũng không muốn gọi nữa sao?”
Đứa con trai này gần hai năm nay càng ngày càng trầm mặc hướng nội rồi, nói năng thận trọng. Hứa Định Viễn càng ngày càng không hiểu anh nữa. Trong đôi mắt ẩn chứa quá nhiều thứ.
“Tôi không muốn gọi ông cũng không phải là ngày một ngày hai nữa.”
“Làm càn! Có đứa con nào nói chuyện với bố như vậy sao?”
Hứa Mộ Sênh lạnh lùng liếc ông, “Ông còn không nói có chuyện gì, vậy tôi đi đây. Công ty vẫn còn rất nhiều chuyện.”
“Ông nội con xương cốt cơ thể ngày càng không được như trước nữa, lớn tuổi rồi, con bớt chút thời gian đến thăm ông ấy đi.”
“Vậy sao?” Trên mặt Hứa Mộ Sênh lộ ra chút ý cười trào phúng, “Tôi thấy cơ thể ông nội vẫn rất tốt đó chứ, tuổi tác như vậy không phải vẫn mỗi ngày chạy tới nhà họ Hà sao?”
Hứa Định Viễn: “...”
Có những lời chỉ cần nói đến đây, hai bên trong lòng tự hiểu rõ, căn bản không cần nhiều lời.
Hứa Định Viễn sắc mặt trầm xuống, biểu cảm có chút khó coi.
“Sao vậy?” Hứa Mộ Sênh nhìn thẳng vào ông, khẩu khí lạnh lùng không chút dao động, “Ông cảm thấy rất khó mở miệng sao?”
Người đàn ông trẻ tuổi nhếch môi cười khinh thường, giọng hơi trầm: “Tôi biết hôm nay ông tới tìm tôi là vì cái gì. Ông yên tâm, con gái nhà họ Hà tôi sẽ đi gặp.”
“Có điều…” Anh dừng lại một chút, biểu cảm lộ ra chút cân nhắc, “Thành hay không tôi không dám đảm bảo đâu!”
Người anh tất nhiên sẽ đi gặp mặt. Đối phương không có ý với anh, tất nhiên là quá tốt rồi. Nếu thật sự nhìn trúng anh, anh cũng sẽ không hề lưu tình mà cắt đứt suy nghĩ đó của cô ta. Hôn nhân của anh tuyệt đối sẽ không trở thành hòn đá kê chân cho con đường làm quan của Hứa Định Viễn.
Huống hồ trong lòng anh đã có nơi thuộc về, trước khi anh với Hà Tinh Tinh ở bên nhau, anh nhất định sẽ xử lý tốt một đống chuyện cản đường này.
Nghe thấy Hứa Mộ Sênh nói như vậy, Hứa Định Viễn bỗng nhiên thả lỏng. Trước khi tới đây đã lo lắng đủ điều, chỉ sợ tiểu tử này không chịu hợp tác, hai người ắt sẽ cãi nhau không vui vẻ. Chưa từng nghĩ tới anh vậy mà lại dễ nói chuyện như vậy.
Hứa Định Viễn xoa xoa tay, trên mặt mang nụ cười lấy lòng, “Cô gái đó bố và ông con đều đã từng gặp rồi, lớn lên rất xinh đẹp, tính cách cũng không tệ, con hẳn là sẽ thích thôi.”
Hẳn là sẽ thích?
Haha…
Bọn họ luôn dùng cách thức độc đoán như vậy để quyết định tương lai của anh. Cũng giống như lúc điền nguyện vọng khi kết thúc cuộc thi đại học năm đó. Trên dưới nhà họ Hứa đều hy vọng tương lai anh sẽ theo con đường chính trị, nhưng anh từ nhỏ đã hứng thú với biểu diễn. Nếu không phải vì mẹ không ngại khó khăn ở giữa hòa giải, anh căn bản sẽ không được học ở Học viện điện ảnh.
Bằng không, dựa vào sự độc đoán của bọn họ, ông nội nói một không nói hai, người bố có đôi tai rất nhu nhược, anh bây giờ chắc hẳn đã bước trên con đường chính trị, đảm nhận một chức quan nhàn nhã.
Bọn họ chưa từng hỏi tới sở thích của anh, luôn là tự dùng cách mà họ cho là tốt với anh, để can dự vào cuộc đời của anh. Thật không nghĩ tới, anh căn bản không cần những thứ đó. Càng huống hồ đặt cho anh cái tên này là vì tốt cho anh. Trên thực tế còn không phải là ép buộc về lợi ích sao. Nếu như nhà họ Hà bây giờ chỉ là gia đình bình thường, phía sau không có nhà họ Thịnh, một đoạn búp bê thân được định từ sớm này chỉ sợ là sớm đã bị bọn họ dùng đủ lý do mà khước từ rồi.
Lại nói lại, nếu như mẹ kế anh có thể sinh con trai cho nhà họ Hứa, thì cũng chẳng có chuyện đến lượt Hứa Mộ Sênh anh nữa rồi.
Tình thân huyết thống ở chỗ bọn họ bất quá chính là vật hi sinh cho chính trị mà thôi.
Những năm nay mẹ con anh rời khỏi nhà họ Hứa, mặc dù ngày tháng trôi qua gian khổ, nhưng đó là thời gian mà anh cảm thấy tự do tự tại nhất. Bởi vì anh không cần bị bố và ông nội ép buộc phải làm những chuyện mà anh không muốn.
Có điều anh nhất định sẽ đi gặp người đó. Bởi vì anh phải đáp lễ bố và ông nội một chút. Anh không còn là thiếu niên nhát gan của quá khứ nữa rồi, anh bây giờ có đủ bản lĩnh và năng lực để nói không rồi.
Anh đứng dậy, “Nếu như không có chuyện gì khác, tôi đi trước đây. Có câu này tôi cảm thấy mình phải nói một chút. Chuyện ông và ông nội có thể nghĩ tới, người nhà họ Hà nhất định cũng có thể nghĩ tới. Ông cảm thấy ông và ông nội có thể được như ý nguyện sao?”
---------
Sau khi Hứa Mộ Sênh đi, Hứa Định Viễn ngồi một lại một chút rồi mới bước ra quán cafe. Ánh mặt trời ban trưa, nóng rát.
Xe của Hứa Định Viễn dừng lại dưới bóng cây râm mát bên đường. Cây ngô đồng nước pháp to lớn tỏa xuống bóng mát.
Hứa Định Viễn đi tới, phía sau lưng bỗng nhiên truyền tới giọng nói phụ nữ trong trẻo, “Đợi rất lâu rồi đó!”
Ông bị giọng nói bất thình lình xuất hiện này dọa hết hồn, định thần lại vội vàng quay người lại, mở cửa xe, trực tiếp nhét cô gái đó vào trong xe.
“Sao em lại tới?” Ông nhíu mày, trầm giọng nói.
“Anh không tới tìm em, em chỉ đành tới tìm anh thôi!” Cô gái kia môi đỏ răng trắng, nhìn ông cười, một bàn tay nhỏ không kiêng nể gì mà dò xét đũng quần ông.
Ông nắm chặt tay cô lại, ngăn cản cô làm bậy, “Anh trai em đã cảnh cáo tôi rồi, em đừng có đến tìm tôi nữa.”
“Sợ gì chứ!” Cô ta hừ nhẹ một tiếng, vừa cởϊ qυầи áo của mình, “Em cũng không sợ anh ấy! Yên tâm, anh ấy sẽ không làm khó anh đâu.”
Quần áo cởi đi chỉ còn lại áo ngực và qυầи ɭóŧ, cô ta cong người ngồi lên trên người Hứa Định Viễn, ôm lấy cổ của ông, thứ mềm mại trước ngực dán chặt lên lồng ngực ông, lả lướt nói: “Anh xem, người ta đặc biệt mặc đồ họa tiết con báo anh thích đến tìm anh đó!”
Vừa nói vừa từ trong cái túi nhỏ lấy ra một hộp gì đó cho ông nhìn, “Em còn mang cả trang bị mới tới nữa này! Đảm bảo khiến anh sướng đến bùng nổ!”
Giọng nói của cô ta yếu đuối, cơ thể vừa trơn vừa mềm, hai chân đẹp đẽ quấn lấy hông Hứa Định Viễn, chỗ đó của ông ta lập tức liền cương lên rồi.
Hứa Định Viễn vỗ vỗ cái mông cô gái, “Tiểu tao hóa*, đợi chút nữa sẽ thỏa mãn em!”
*Tiểu tao hóa: chỉ những người khá phóng túng, dâʍ ɭσạи, thông qua cơ thể mà trêu ghẹo người khác giới.
Nói xong liền vặn chìa khóa xe, lái xe tới một con hẻm nhỏ yên tĩnh nào đó.
***
Vào nghề mấy năm, cuộc sống của Hà Tinh Tinh vô cùng đơn điệu. Chỉ xoay quanh bệnh viện và nhà. Phần lớn thời gian đều phải ở bệnh viện. Phòng khám, phẫu thuật, viết ca bệnh, ứng phó luận văn khiến người ta đau đầu, không còn gì khác nữa.
Quay xong chương trình, cô lại quay lại cuộc sống xoay quanh nhà và bệnh viện.
Hôm đó đến lượt phòng khám của Hà Tinh Tinh, vừa đúng lúc tiếp nhận mấy bệnh nhân, điện thoại liền vang lên. Là Chu Tuấn Thâm gọi tới.
“Alo, đàn anh?”
“Tinh Tinh, vừa mới nhận khám gấp một bệnh nhân ung thư tuyến vú, tình hình có chút phức tạp, em mau tới phòng làm việc của chủ nhiệm một chuyến đi.”
Ba người Hà Tinh Tinh, Chu Tuấn Thâm, lão Vương là ba người trẻ tuổi có kinh nghiệm phẫu thuật tốt trong khoa, Chu Tuấn Thâm và lão Vương là bác sĩ kiêm phó chủ nhiệm, còn cô bởi vì tuổi còn nhỏ, số luận văn lại không đủ, thêm nữa bị bệnh nhân khiếu nại quá nhiều. Chức danh vẫn luôn không thể thăng tiến được. Nhưng lại không hề ảnh hưởng tới thực lực của cô. Năng lực phẫu thuật của cô ở trong khoa đều quá rõ ràng. Những bệnh nhân có tình hình phức tạp như vậy, chủ nhiệm Thái đều sẽ gọi cô tới cùng nhau hội chẩn.
“Được.” Cô không nói thêm gì liền cầm lấy điện thoại chạy tới phòng khám.
------------
Hứa Mộ Sênh sáng hôm đó đưa mẹ Lương Nhạn tới bệnh viện khám lại. Cố ý đăng ký bác sĩ khám là Hà Tinh Tinh.
Nhưng y tá trực ban Lâm Điềm lại nói với anh: “Trong khoa vừa nhận một bệnh nhân, tình hình có chút phức tạp, bác sĩ Hà bị chủ nhiệm Thái gọi tới phòng làm việc hội chẩn rồi, phòng khám từ sáng đã tạm dừng. Anh có thể đăng ký lịch tái khám với bác sĩ Hà vào buổi chiều,cũng có thể đăng ký tái khám với bác sĩ khác.”
Lương Nhạn vừa nghe liền vội nói với con trai: “Dù sao cũng không gấp, vậy chúng ta buổi chiều lại tới. Bác sĩ Hà là bác sĩ chủ trị của mẹ, tình trạng của mẹ cô ấy rõ nhất, chúng ta đăng ký lịch khám với cô ấy.”
Nghe mẹ nói như vậy, Hứa Mộ Sênh liền dẫn mẹ về nhà trước.
“Thịnh thế thanh ca” vẫn đang còn trong quá bàn bạc, thời gian này anh không còn có kịch bản khác, liền chuyên tâm ở nhà cùng mẹ. Buổi chiều lại cùng mẹ tới bệnh viện lần nữa. Dù sao cũng không xa, lái xe cũng không tới nửa tiếng.
Không biết có phải vì không gặp được cô, trong lòng Hứa Mộ Sênh luôn cảm thấy có chút không yên lòng. Anh gửi tin nhắn Wechat, cô cũng không trả lời anh, hẳn là bận rộn quá rồi.
Sáng hôm đó, Hứa Mộ Sênh đều có chút tâm tình không yên, mí mắt giật không ngừng.
Anh đã rất lâu không có cảm giác tâm tình rối loạn như thế này rồi. Một khắc cũng không thể bình tĩnh lại.
Buổi chiều anh cùng mẹ đến bệnh viện thật sớm. Điện thoại của Hà Tinh Tinh vẫn luôn ở trạng thái không có người nhận.
Đến thời gian làm việc buổi chiều, cũng không thấy Hà Tinh Tinh xuất hiện. Anh cảm thấy kỳ lạ liền đi hỏi Lâm Điềm.
Lâm Điềm nói: “Bác sĩ Hà làm trợ lý phẫu thuật cho chủ nhiệm Thái, Lúc này chắc phẫu thuật kết thúc rồi. Tôi gọi điện hỏi giúp anh.”
Y tá Lâm hình như không kịp mở điện thoại, liền có y tá nhỏ vội vàng chạy tới hô to: “Không xong rồi, chủ nhiệm Thái bị chém rồi… Bác sĩ Hà cũng bị thương rồi…”
Lâm Điềm vừa nghe thấy như vậy, ném điện thoại co cẳng chạy. Nhưng có một thân ảnh cao lớn mạnh mẽ chạy vụt qua, trực tiếp lướt qua trước mắt cô nàng, tốc độ nhanh đến kinh người, thậm chí có thể so với tia điện.
“Mộ Sênh…”
“Mộ Sênh…”
…
Phía sau truyền tới giọng nói gấp gáp của Lương Nhạn.
Nhưng Hứa Mộ Sênh lại không nghe thấy gì, tất cả âm thanh xung quanh anh đều không nghe được nữa rồi.
Trong đầu chỉ còn lại một câu nói lặp lại quanh quẩn…
“Bác sĩ Hà bị thương rồi…”
Thời gian chớp mắt đã đến tháng Sáu. Thời tiết tháng Sáu ở Hoành Tang bắt đầu nóng bức.
Thời gian này Hứa Mộ Sênh vẫn luôn thảo luận với đạo diễn Hoắc về công việc liên quan đến phim lấy bối cảnh thời dân quốc “Thịnh thế thanh ca”.
Nếu không xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn thì phim sẽ do Công ty truyền thông điện ảnh Thịnh Thời lớn nhất khu vực Tây Nam là nhà đầu tư. Bộ phim này được cải biên từ tiểu thuyết Hồng Ngôn Tình của tác giả Nguyễn Đông Đông, do đạo diễn Hoắc Thanh Viễn chỉ đạo, Nhuyễn Đông Đông sẽ đảm nhận biên kịch, đoàn đội phía sau lựa chọn đều là hạng nhất. Cái gọi là đại IP, đại chế tác, phía sau còn có Thịnh Thời nhất định sẽ bỏ ra số tiền lớn để sản xuất.
Bộ phim này không cần nghi ngờ nhất định sẽ nổi tiếng.
Anh cùng với Hoắc Thanh Viễn hợp tác nhiều năm, quan hệ riêng cũng rất tốt. Khi Hoắc Thanh Viễn vừa quyết định sẽ quay bộ phim dân quốc này đã thảo luận với Ngôn Uyên đầu tiên. Hy vọng anh có thể nhận vai nam chính.
Nhưng khi đó anh nghe nói nữ chính do Hạ Nhẫm Nhiễm đảm nhận, anh lập tức từ chối luôn.
Anh không hề có cảm tình tốt với người phụ nữ tên Hạ Nhẫm Nhiễm này, tâm tư quá nặng, không phải là đối tác tốt để hợp tác.
Sau đó cũng không biết tại sao, đạo diễn Hoắc bỏ qua Hạ Nhẫm Nhiễm, mà lại tìm tới Kỷ Tưởng. Mười lăm năm trước, Hứa Mộ Sênh và Kỷ Tưởng đã từng hợp tác trong phim điện ảnh “Vì sự chờ đợi không hối hận”. Cũng là do đạo diễn Hoắc chỉ đạo. Anh đối với Kỷ Tưởng cũng không tính là quá hiểu biết. Tính cách dịu dàng, có ý tiến thủ, lại có thể chịu khổ, đối nhân xử thế đều khiến người ta hài lòng.
Có kinh nghiệm hợp tác một lần, vậy không cần trước khi quay phim cùng nhau phối hợp nữa, cũng có thể giảm bớt rất nhiều rắc rối.
Từ sau khi quay xong “Trường sinh quyết”, vừa trùng hợp lúc Lương Nhạn bị bệnh nằm viện, sau đó lại làm phẫu thuật. Anh hơn nửa năm không tiếp nhận bất kỳ kịch bản nào.
Suy tính như vậy, anh liền tiếp nhận kịch bản này.
Lúc bàn bạc với đạo diễn Hoắc, có một chuyện cũng khiến anh rất đau đầu. Đó chính là bố anh Hứa Định Viễn, gần đây luôn thường xuyên liên lạc với anh.
Anh cũng không phải ngốc, tất nhiên có thể đoán ra được ẩn tình trong đó. Còn không phải là vì chuyện chuyện liên hôn với con gái nhà họ Hà sao.
Trước đây nghe nói bên đó đã có bạn trai rồi, chuyện liên hôn này cũng coi như hủy bỏ. Anh không khỏi thoải mái hơn ít nhiều. Đỡ phải khiến ông nội cứ cách ba ngày năm hôm lại gọi điện thoại lải nhải chuyện này.
Nhưng lại không biết có chuyện gì, lại nghe nói cô gái đó chưa có bạn trai, là lần trước nhầm lẫn thôi. Vì thế, chuyện này lại bị hai nhà đặt lên bàn bạc lại.
Anh đối với nhà họ Hứa vô cảm, đối với người cha này của anh cũng không có cảm tình.
Vừa gặp ông ấy, anh sẽ lại nhớ tới tất cả những chuyện mà mẹ phải chịu đựng năm đó. Đối với người cha này, anh trước nay đều xem thường. Người đàn ông này quá lạnh nhạt vô tình, phụ lòng, không chịu gánh vác cũng không có trách nhiệm. Cả đời đều dựa vào ông nội lót đường cho mình. Bây giờ ông nội già rồi cũng không được nghỉ ngơi.
Nói tới liên hôn với nhà họ Hà. Thực chất lại là mang lòng Tư Mã Chiêu, người hiểu chuyện đều biết. Đầu ngọn giáo chính là Thịnh gia sau lưng Hà gia. Nếu như con gái trưởng nhà họ Hà - Hà Thư Dao không gả cho con trai trưởng nhà họ Thịnh - Thịnh Diên An, cái chuyện búp bê thân đã chìm lặng bao nhiêu năm nay sao lại có thể được ông nội suy tính tới chứ, hơn nữa còn hết lần này tới lần khác tới thăm hỏi nhà họ Hà, vui vẻ không biết mệt.
Vì ai? Còn không phải chính là vì muốn chiếc mũ ô sa trên đỉnh đầu người bố tốt kia đội được yên ổn một chút, có thêm một chút tài nguyên chính trị sao.
Một người đàn ông như vậy chỉ khiến cho người khác chán ghét từ tận trong xương tủy thôi.
Hứa Định Viễn đầu tiên gọi tới mấy cuộc điện thoại, Hứa Mộ Sênh đều trực tiếp tắt đi. Sau đó liền trực tiếp tìm tới công ty anh.
Ngôn Uyên tự mình tiếp đãi ông Phật lớn này, không thể không gọi Hứa Mộ Sênh xuống gặp ông ta một lần.
Không còn cách nào khác, chỉ có thể đi gặp Hứa Định Viễn thôi.
Hai người tìm một quán cafe gần công ty.
Vị trí gần cửa sổ, giữ lại một khe hở hẹp, gió lạnh bên ngoài từng chút thổi vào.
Sắc trời u ám, mây núi dày đặc, dường như dùng một loại mực đen vẽ lên trên nền trời.
Áp lực, phiền muộn, giống như lòng người.
Hứa Mộ Sênh hai tay đan vào nhau, chống ở trên mặt bàn, biểu cảm lạnh nhạt, “Nói đi, tìm tôi có chuyện gì?”
Hứa Định Viễn ngồi đối diện sắc mặt hơi thay đổi, trầm giọng nói: “Tiểu Hưu, Con bây giờ gặp ta đến cả một tiếng bố cũng không muốn gọi nữa sao?”
Đứa con trai này gần hai năm nay càng ngày càng trầm mặc hướng nội rồi, nói năng thận trọng. Hứa Định Viễn càng ngày càng không hiểu anh nữa. Trong đôi mắt ẩn chứa quá nhiều thứ.
“Tôi không muốn gọi ông cũng không phải là ngày một ngày hai nữa.”
“Làm càn! Có đứa con nào nói chuyện với bố như vậy sao?”
Hứa Mộ Sênh lạnh lùng liếc ông, “Ông còn không nói có chuyện gì, vậy tôi đi đây. Công ty vẫn còn rất nhiều chuyện.”
“Ông nội con xương cốt cơ thể ngày càng không được như trước nữa, lớn tuổi rồi, con bớt chút thời gian đến thăm ông ấy đi.”
“Vậy sao?” Trên mặt Hứa Mộ Sênh lộ ra chút ý cười trào phúng, “Tôi thấy cơ thể ông nội vẫn rất tốt đó chứ, tuổi tác như vậy không phải vẫn mỗi ngày chạy tới nhà họ Hà sao?”
Hứa Định Viễn: “...”
Có những lời chỉ cần nói đến đây, hai bên trong lòng tự hiểu rõ, căn bản không cần nhiều lời.
Hứa Định Viễn sắc mặt trầm xuống, biểu cảm có chút khó coi.
“Sao vậy?” Hứa Mộ Sênh nhìn thẳng vào ông, khẩu khí lạnh lùng không chút dao động, “Ông cảm thấy rất khó mở miệng sao?”
Người đàn ông trẻ tuổi nhếch môi cười khinh thường, giọng hơi trầm: “Tôi biết hôm nay ông tới tìm tôi là vì cái gì. Ông yên tâm, con gái nhà họ Hà tôi sẽ đi gặp.”
“Có điều…” Anh dừng lại một chút, biểu cảm lộ ra chút cân nhắc, “Thành hay không tôi không dám đảm bảo đâu!”
Người anh tất nhiên sẽ đi gặp mặt. Đối phương không có ý với anh, tất nhiên là quá tốt rồi. Nếu thật sự nhìn trúng anh, anh cũng sẽ không hề lưu tình mà cắt đứt suy nghĩ đó của cô ta. Hôn nhân của anh tuyệt đối sẽ không trở thành hòn đá kê chân cho con đường làm quan của Hứa Định Viễn.
Huống hồ trong lòng anh đã có nơi thuộc về, trước khi anh với Hà Tinh Tinh ở bên nhau, anh nhất định sẽ xử lý tốt một đống chuyện cản đường này.
Nghe thấy Hứa Mộ Sênh nói như vậy, Hứa Định Viễn bỗng nhiên thả lỏng. Trước khi tới đây đã lo lắng đủ điều, chỉ sợ tiểu tử này không chịu hợp tác, hai người ắt sẽ cãi nhau không vui vẻ. Chưa từng nghĩ tới anh vậy mà lại dễ nói chuyện như vậy.
Hứa Định Viễn xoa xoa tay, trên mặt mang nụ cười lấy lòng, “Cô gái đó bố và ông con đều đã từng gặp rồi, lớn lên rất xinh đẹp, tính cách cũng không tệ, con hẳn là sẽ thích thôi.”
Hẳn là sẽ thích?
Haha…
Bọn họ luôn dùng cách thức độc đoán như vậy để quyết định tương lai của anh. Cũng giống như lúc điền nguyện vọng khi kết thúc cuộc thi đại học năm đó. Trên dưới nhà họ Hứa đều hy vọng tương lai anh sẽ theo con đường chính trị, nhưng anh từ nhỏ đã hứng thú với biểu diễn. Nếu không phải vì mẹ không ngại khó khăn ở giữa hòa giải, anh căn bản sẽ không được học ở Học viện điện ảnh.
Bằng không, dựa vào sự độc đoán của bọn họ, ông nội nói một không nói hai, người bố có đôi tai rất nhu nhược, anh bây giờ chắc hẳn đã bước trên con đường chính trị, đảm nhận một chức quan nhàn nhã.
Bọn họ chưa từng hỏi tới sở thích của anh, luôn là tự dùng cách mà họ cho là tốt với anh, để can dự vào cuộc đời của anh. Thật không nghĩ tới, anh căn bản không cần những thứ đó. Càng huống hồ đặt cho anh cái tên này là vì tốt cho anh. Trên thực tế còn không phải là ép buộc về lợi ích sao. Nếu như nhà họ Hà bây giờ chỉ là gia đình bình thường, phía sau không có nhà họ Thịnh, một đoạn búp bê thân được định từ sớm này chỉ sợ là sớm đã bị bọn họ dùng đủ lý do mà khước từ rồi.
Lại nói lại, nếu như mẹ kế anh có thể sinh con trai cho nhà họ Hứa, thì cũng chẳng có chuyện đến lượt Hứa Mộ Sênh anh nữa rồi.
Tình thân huyết thống ở chỗ bọn họ bất quá chính là vật hi sinh cho chính trị mà thôi.
Những năm nay mẹ con anh rời khỏi nhà họ Hứa, mặc dù ngày tháng trôi qua gian khổ, nhưng đó là thời gian mà anh cảm thấy tự do tự tại nhất. Bởi vì anh không cần bị bố và ông nội ép buộc phải làm những chuyện mà anh không muốn.
Có điều anh nhất định sẽ đi gặp người đó. Bởi vì anh phải đáp lễ bố và ông nội một chút. Anh không còn là thiếu niên nhát gan của quá khứ nữa rồi, anh bây giờ có đủ bản lĩnh và năng lực để nói không rồi.
Anh đứng dậy, “Nếu như không có chuyện gì khác, tôi đi trước đây. Có câu này tôi cảm thấy mình phải nói một chút. Chuyện ông và ông nội có thể nghĩ tới, người nhà họ Hà nhất định cũng có thể nghĩ tới. Ông cảm thấy ông và ông nội có thể được như ý nguyện sao?”
---------
Sau khi Hứa Mộ Sênh đi, Hứa Định Viễn ngồi một lại một chút rồi mới bước ra quán cafe. Ánh mặt trời ban trưa, nóng rát.
Xe của Hứa Định Viễn dừng lại dưới bóng cây râm mát bên đường. Cây ngô đồng nước pháp to lớn tỏa xuống bóng mát.
Hứa Định Viễn đi tới, phía sau lưng bỗng nhiên truyền tới giọng nói phụ nữ trong trẻo, “Đợi rất lâu rồi đó!”
Ông bị giọng nói bất thình lình xuất hiện này dọa hết hồn, định thần lại vội vàng quay người lại, mở cửa xe, trực tiếp nhét cô gái đó vào trong xe.
“Sao em lại tới?” Ông nhíu mày, trầm giọng nói.
“Anh không tới tìm em, em chỉ đành tới tìm anh thôi!” Cô gái kia môi đỏ răng trắng, nhìn ông cười, một bàn tay nhỏ không kiêng nể gì mà dò xét đũng quần ông.
Ông nắm chặt tay cô lại, ngăn cản cô làm bậy, “Anh trai em đã cảnh cáo tôi rồi, em đừng có đến tìm tôi nữa.”
“Sợ gì chứ!” Cô ta hừ nhẹ một tiếng, vừa cởϊ qυầи áo của mình, “Em cũng không sợ anh ấy! Yên tâm, anh ấy sẽ không làm khó anh đâu.”
Quần áo cởi đi chỉ còn lại áo ngực và qυầи ɭóŧ, cô ta cong người ngồi lên trên người Hứa Định Viễn, ôm lấy cổ của ông, thứ mềm mại trước ngực dán chặt lên lồng ngực ông, lả lướt nói: “Anh xem, người ta đặc biệt mặc đồ họa tiết con báo anh thích đến tìm anh đó!”
Vừa nói vừa từ trong cái túi nhỏ lấy ra một hộp gì đó cho ông nhìn, “Em còn mang cả trang bị mới tới nữa này! Đảm bảo khiến anh sướng đến bùng nổ!”
Giọng nói của cô ta yếu đuối, cơ thể vừa trơn vừa mềm, hai chân đẹp đẽ quấn lấy hông Hứa Định Viễn, chỗ đó của ông ta lập tức liền cương lên rồi.
Hứa Định Viễn vỗ vỗ cái mông cô gái, “Tiểu tao hóa*, đợi chút nữa sẽ thỏa mãn em!”
*Tiểu tao hóa: chỉ những người khá phóng túng, dâʍ ɭσạи, thông qua cơ thể mà trêu ghẹo người khác giới.
Nói xong liền vặn chìa khóa xe, lái xe tới một con hẻm nhỏ yên tĩnh nào đó.
***
Vào nghề mấy năm, cuộc sống của Hà Tinh Tinh vô cùng đơn điệu. Chỉ xoay quanh bệnh viện và nhà. Phần lớn thời gian đều phải ở bệnh viện. Phòng khám, phẫu thuật, viết ca bệnh, ứng phó luận văn khiến người ta đau đầu, không còn gì khác nữa.
Quay xong chương trình, cô lại quay lại cuộc sống xoay quanh nhà và bệnh viện.
Hôm đó đến lượt phòng khám của Hà Tinh Tinh, vừa đúng lúc tiếp nhận mấy bệnh nhân, điện thoại liền vang lên. Là Chu Tuấn Thâm gọi tới.
“Alo, đàn anh?”
“Tinh Tinh, vừa mới nhận khám gấp một bệnh nhân ung thư tuyến vú, tình hình có chút phức tạp, em mau tới phòng làm việc của chủ nhiệm một chuyến đi.”
Ba người Hà Tinh Tinh, Chu Tuấn Thâm, lão Vương là ba người trẻ tuổi có kinh nghiệm phẫu thuật tốt trong khoa, Chu Tuấn Thâm và lão Vương là bác sĩ kiêm phó chủ nhiệm, còn cô bởi vì tuổi còn nhỏ, số luận văn lại không đủ, thêm nữa bị bệnh nhân khiếu nại quá nhiều. Chức danh vẫn luôn không thể thăng tiến được. Nhưng lại không hề ảnh hưởng tới thực lực của cô. Năng lực phẫu thuật của cô ở trong khoa đều quá rõ ràng. Những bệnh nhân có tình hình phức tạp như vậy, chủ nhiệm Thái đều sẽ gọi cô tới cùng nhau hội chẩn.
“Được.” Cô không nói thêm gì liền cầm lấy điện thoại chạy tới phòng khám.
------------
Hứa Mộ Sênh sáng hôm đó đưa mẹ Lương Nhạn tới bệnh viện khám lại. Cố ý đăng ký bác sĩ khám là Hà Tinh Tinh.
Nhưng y tá trực ban Lâm Điềm lại nói với anh: “Trong khoa vừa nhận một bệnh nhân, tình hình có chút phức tạp, bác sĩ Hà bị chủ nhiệm Thái gọi tới phòng làm việc hội chẩn rồi, phòng khám từ sáng đã tạm dừng. Anh có thể đăng ký lịch tái khám với bác sĩ Hà vào buổi chiều,cũng có thể đăng ký tái khám với bác sĩ khác.”
Lương Nhạn vừa nghe liền vội nói với con trai: “Dù sao cũng không gấp, vậy chúng ta buổi chiều lại tới. Bác sĩ Hà là bác sĩ chủ trị của mẹ, tình trạng của mẹ cô ấy rõ nhất, chúng ta đăng ký lịch khám với cô ấy.”
Nghe mẹ nói như vậy, Hứa Mộ Sênh liền dẫn mẹ về nhà trước.
“Thịnh thế thanh ca” vẫn đang còn trong quá bàn bạc, thời gian này anh không còn có kịch bản khác, liền chuyên tâm ở nhà cùng mẹ. Buổi chiều lại cùng mẹ tới bệnh viện lần nữa. Dù sao cũng không xa, lái xe cũng không tới nửa tiếng.
Không biết có phải vì không gặp được cô, trong lòng Hứa Mộ Sênh luôn cảm thấy có chút không yên lòng. Anh gửi tin nhắn Wechat, cô cũng không trả lời anh, hẳn là bận rộn quá rồi.
Sáng hôm đó, Hứa Mộ Sênh đều có chút tâm tình không yên, mí mắt giật không ngừng.
Anh đã rất lâu không có cảm giác tâm tình rối loạn như thế này rồi. Một khắc cũng không thể bình tĩnh lại.
Buổi chiều anh cùng mẹ đến bệnh viện thật sớm. Điện thoại của Hà Tinh Tinh vẫn luôn ở trạng thái không có người nhận.
Đến thời gian làm việc buổi chiều, cũng không thấy Hà Tinh Tinh xuất hiện. Anh cảm thấy kỳ lạ liền đi hỏi Lâm Điềm.
Lâm Điềm nói: “Bác sĩ Hà làm trợ lý phẫu thuật cho chủ nhiệm Thái, Lúc này chắc phẫu thuật kết thúc rồi. Tôi gọi điện hỏi giúp anh.”
Y tá Lâm hình như không kịp mở điện thoại, liền có y tá nhỏ vội vàng chạy tới hô to: “Không xong rồi, chủ nhiệm Thái bị chém rồi… Bác sĩ Hà cũng bị thương rồi…”
Lâm Điềm vừa nghe thấy như vậy, ném điện thoại co cẳng chạy. Nhưng có một thân ảnh cao lớn mạnh mẽ chạy vụt qua, trực tiếp lướt qua trước mắt cô nàng, tốc độ nhanh đến kinh người, thậm chí có thể so với tia điện.
“Mộ Sênh…”
“Mộ Sênh…”
…
Phía sau truyền tới giọng nói gấp gáp của Lương Nhạn.
Nhưng Hứa Mộ Sênh lại không nghe thấy gì, tất cả âm thanh xung quanh anh đều không nghe được nữa rồi.
Trong đầu chỉ còn lại một câu nói lặp lại quanh quẩn…
“Bác sĩ Hà bị thương rồi…”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.