Ngày Em Đến

Chương 51

Tĩnh Phi Tuyết

12/02/2017

Mấy ngày nay, tâm trạng Trương Tư Ninh không tốt, chỉ những lúc nói chuyện điện thoại với Vệ Cẩm Huyên mới cố ý cười đùa, nói những lời dí dỏm để anh phấn chấn, những lúc khác mặt mũi ỉu xìu không nói tiếng nào, cứ ngây người ra đó.

Cô biểu hiện rõ ràng như vậy, chỉ cần nhìn lướt qua một cái đã phát hiện ra ngay. Mấy ngày nay, thím Tào cũng không dám tùy ý nói chuyện với cô, làm việc gì cũng hết sức cẩn thận, chỉ sợ không chú ý sẽ khiến cô chủ mất hứng. Không chỉ thím Tào, tiểu Trịnh, Hứa Dương mà cả nhà thiết kế tiểu Phạm và công nhân trang trí …..cũng không tùy tiện hỏi chuyện, chỉ khi nào thật sự có chuyện cần thiết mới nói mấy câu.

Không phải Trương Tư Ninh cố tình kiểu cách, cô không phải người như vậy. Nhưng mỗi khi nghĩ đến Vệ Cẩm Huyên, cô không sao vui nổi, cảm thấy rất đau lòng, hôm đó anh nói, ‘Tư Ninh, anh nhớ em quá.’ Làm cô thiếu chút nữa kích động thu dọn hành lý đi tìm anh. Dĩ nhiên, đó chỉ là suy nghĩ trong lúc nhất thời xúc động, sau khi tỉnh táo lại, lý trí trở về, cô biết chạy qua đó chỉ khiến mọi chuyện phiền phức hơn, không thể nào làm vậy được.

Ngay thời điểm mấu chốt này, cô lại nhận được điện thoại của người nhà báo ông nội đang nằm viện, tình hình không mấy lạc quan…..Đối với Trương Tư Ninh mà nói, đây tuyệt đối là họa vô đơn chí, dồn ép đến mức khiến cô không thở được.

Lúc đó là ba giờ chiều, Trương Tư Ninh đang ở trong tiệm, cô út Trương Nghênh Trân gọi điện tới báo cô biết chuyện này, tiện thể còn giáo huấn cháu gái một trận trong điện thoại: “Đợt mừng năm mới, cô nói khi nào có thời gian sẽ trở về, bây giờ đã lâu như vậy, đừng nói về, đến một cú điện thoại cũng không có! Ông cụ ở nhà ngày nào cũng phán trăng phán sao, tôi bảo để gọi điện cho cô ông cụ còn không cho, Trương Tư Ninh, làm người phải có lương tâm, cô có hận thì cứ hận người cha hồ đồ kia của cô, đừng ra vẻ như cả nhà chúng tôi đều thiếu nợ cô, cô nói thử xem, lúc đó cho dù chúng tôi không đồng ý, cha cô sẽ không cưới người đàn bà Hàng Yến kia sao? Nếu cô thật sự có bản lĩnh, thì đuổi Hàng Yến và con cô ta đi đi, sao lại trút giận trên người chúng tôi thế này! Người lớn có làm sai hay không thì từ nhỏ ông cụ cũng là người yêu thương cô nhất!”

Trương Tư Ninh đang ở căn phòng riêng yên tĩnh trên lầu hai, nghe cô nhỏ nói xong, hờ hững trả về một câu: “Cô nhỏ, cô cứ ở đó chịu thiệt trong tay Hàng Yến đi.” Nói xong, không đợi bà ta lên cơn, đã trực tiếp cúp điện thoại.

Cô nhỏ Trương Nghênh Trân là kẻ nịnh hót, trước đây khi quan hệ ba mẹ cô còn hòa thuận, thời điểm ba cô bắt đầu kiếm được nhiều tiền, hầu như ngày nào cũng đến nhà cô báo cáo tin tức, vô cùng nịnh bợ, còn giúp đỡ làm công việc nhà, mua quần áo mới cho cô, thân thiết với cô còn hơn với con gái mình.

Bây giờ, công việc trông coi nhà xưởng cho ông ba đại gia cô mà chú nhỏ đang làm, cũng là nhờ trước đây mẹ cô thì thầm bên tai ba cô nói giúp.

Sau đó, quan hệ cha mẹ cô chuyển biến xấu rất nhanh chóng, chuyện này cũng nhờ cô nhỏ thêm mắm dặm muối, châm dầu vào lửa không ít, đến khi mẹ cô bệnh mất đi, cô và ông ba đại gia bùng nổ chiến tranh vì chuyện ông muốn cưới nhân tình vào nhà, cũng là cô nhỏ đứng giữa ba phải, giúp đỡ ba cô chu toàn với mọi người trong nhà, giúp nói tốt cho Hàng Yến.

Sau này, có một lần tình cờ, cô nghe thấy thím hai và thím ba nói thầm với nhau chính cô nhỏ là người đã giới thiệu Hàng Yến cho ông ba nhà giàu mới nổi của cô quen biết nhau, chính cô ta làm mối cho hai người đó.

Lúc đó, Trương Tư Ninh vừa tức vừa giận lại cảm thấy buồn cười, có thể nói vô cùng thất vọng, nhưng lúc này mẹ cô đã mất, tro cốt đều đã đặt vào hũ đợi ngày chôn cất, so đo tính toán hơn nữa cũng chẳng còn ý nghĩa gì, người thân nhẫn tâm, không bằng liếc mắt mà đi, không quan tâm đến ai nữa.

Hôm nay, cô nhỏ nói những lời đó trong điện thoại, vừa nghe đã biết cô ta không kiếm được lợi ích từ Hàng Yến như mong muốn, thật ngạc nhiên mà. Nếu không sẽ không nhắm vào Hàng Yến như vậy, còn khiêu khích cô đi cãi nhau với bà ta, cô khinh, đừng nghĩ cô cũng ngốc giống người mẹ đã mất của mình!

Trương Tư Ninh gọi điện cho chú nhỏ, biết được ông nội nằm viện nhưng tình huống khá ổn định, không đến mức dọa người như cô nhỏ nói, nhưng quả thật bệnh không nhẹ, phải làm phẫu thuật nối mạch máu tim: “Tư Tư à, con trở lại thăm ông nội chút đi, ông rất nhớ con, trong túi quần túi áo toàn là ảnh chụp của con ngày trước.”

So với cô nhỏ, chú nhỏ Trương Nghênh Khải là một người hiền lành thật thà, mặc dù cũng đi theo ông ba đại gia của cô xông pha, nhưng nhân phẩm còn tốt, Trương Tư Ninh vẫn tin tưởng lời nói của chú ấy. Cô suy nghĩ một lát rồi gật đầu nói: “Vậy hai ngày sau con về thăm ông nội, chú nhỏ đừng nói cho người khác biết, đợi khi nào con đến con gọi điện cho chú.”

Tuy Trương Nghênh Khải không phải là người nhanh nhạy, nhưng cũng biết cả nhà mình có lỗi với cháu gái, lúc này con bé nói sẽ trở về, đã là chuyện khó có được, cháu gái nói giữ bí mật, vậy thì trước hết cứ giữ bí mật thật tốt, cái này cũng là để đề phòng ngộ nhỡ, lỡ như hai ngày sau cháu gái lại không muốn về, sẽ không làm ông cụ mừng hụt một phen.

Nên liền gật đầu đồng ý.

Cô vừa cúp máy, liền nhận được điện thoại Vệ Cẩm Huyên, anh hỏi: “Em nói chuyện với ai mà lâu vậy?” Đường dây báo bận gần hai mươi phút.

Trương Tư Ninh không muốn chuyện rối rắm trong nhà khiến anh bận lòng, nhưng cũng biết không thể nào giấu được, nếu cô về quê, thế nào tiểu Trịnh ở bên cạnh cũng sẽ lập tức báo cáo với sếp ngay!

Nên cô vô cùng ngoan ngoãn kể rõ mọi chuyện, ông nội bị bệnh nặng, là cháu gái, dĩ nhiên cô phải trở về thăm ông. Đây là chuyện hiển nhiên, Vệ Cẩm Huyên không nói gì, chỉ dặn dò: “Ở Phúc Kiến có chi nhánh của Bác Lãng, khi nào em về anh sẽ cho người ra đón, lát nữa anh sẽ dặn tiểu Trịnh, bảo cậu ta tìm thêm hai người nữa đi cùng em.”



“Không cần đâu ạ, tiểu Trịnh đi với em là được rồi.” Cũng không phải trở về đánh nhau, dẫn theo nhiều người như vậy quá khoa trương.

Vệ Cẩm Huyên không để ý tới cô, chỉ dặn dò: “Em phải ngoan ngoãn nghe lời, nhiều người đi cùng anh mới có thể yên tâm, không được tùy hứng.”

Trương Tư Ninh: ......

Rốt cuộc là cô tùy hứng hay anh tùy hứng......-_-

Cô biết khoảng thời gian này, vì chuyện bên Pháp nên anh có hơi thần hồn nát thần tính, cũng biết anh sợ cô trở về sẽ chịu thiệt thòi khi đối mặt với ông ba đại gia của mình và mẹ kế, Trương Tư Ninh cũng không nói thêm gì, chỉ gật đầu đồng ý, ra vẻ nhất định sẽ nghe theo mọi sắp xếp của đại gia, khiến Vệ Cẩm Huyên bị cô trêu đến bật cười.

“Có nhớ anh không?” Anh dịu dàng hỏi.

Những ngày gần đây, khi trò chuyện với anh, Trương Tư Ninh không nói những chuyện phiền lòng, cũng không hỏi anh tình hình bên đó, chỉ nói những chuyện êm tai dễ nghe, để anh có thể thư giãn một chút, vui vẻ một chút.

Nhưng lúc này, cô giả vờ muộn phiền lo lắng: “Tối qua, em nằm mơ thấy anh.” Chuyện này là thật, nhưng nội dung cụ thể thế nào thì khi tỉnh lại cô đã quên béng đi mất, chỉ nhớ rõ trong mơ thấy anh, nhưng vì muốn anh vui vẻ, nên cô bịa chuyện là chính.

Anh hiếu kỳ: “Mơ thấy anh thế nào?”

“Mơ thấy anh ở cùng người phụ nữ khác, không cần em nữa, em đuổi theo, anh lại chạy đi, anh dẫn người phụ nữ kia càng chạy càng nhanh, cuối cùng bỏ em lại một mình trên đường.” Giọng nói hết sức thương tâm.

Đã là đàn ông, có ai không thích nghe người phụ nữ của mình ghen tuông, ghen chính là quan tâm, nằm mơ cho thấy cô nhớ anh, thêm vào đó hai người đang xa cách nên có cảm giác thiếu tự tin. Vệ Cẩm Huyên cũng là một người đàn ông bình thường như vậy, anh nghe thấy sự tủi thân và lo lắng trong lời nói của cô, trong lòng vô cùng vui vẻ, nhưng ngoài miệng vẫn bình thản mắng yêu: “Nghĩ lung tung gì vậy, đừng có không việc gì lại ôm máy tính xem ngôn tình, không ích lợi gì hết!” Hôm qua, cô nói với anh, đang theo dõi một tác phẩm mới, vô cùng cẩu huyết nhưng rất hay, anh mượn chuyện này đưa luôn vào dạy dỗ.

Dừng lại một chút, rồi chậm rãi nói tiếp: “Tư Ninh, em phải tin tưởng anh, chuyện bên này đã đủ khiến anh sứt đầu mẻ trán rồi, cho dù có thời gian rảnh rỗi, cũng đều dùng để nhớ em.” Anh nói rất nhẹ nhàng ngọt ngào tình cảm, cô ở bên này đôi mắt to uốn cong, nhếch miệng cố nín cười, lòng hư vinh của đàn ông đây mà……

Trương Tư Ninh tiếp tục sự nghiệp diễn viên nghiệp dư diễn vai cô gái nhỏ cố tình gây sự, tiện thể nhân cơ hội đưa ra yêu cầu: “Vậy anh phải bảo đảm ở bên đó không được tiếp xúc chân tay gì với phụ nữ! Càng không được phép hôn, cho dù là kề mặt cũng không được! Nhiều nhất cũng chỉ được bắt tay thôi.”

Anh cảm thấy cô nói những điều này vì không có cảm giác an toàn, nên để cô yên tâm, không chút nghĩ ngợi liền gật đầu: “Được, ngoại trừ bắt tay, anh sẽ không tiếp xúc gì khác với phụ nữ.” Giọng nói vừa nghiêm túc vừa trịnh trọng, không biết còn tưởng anh đang nói chuyện đại sự gì đó.

Trương Tư Ninh tỏ vẻ hài lòng uhm một tiếng, rồi dường như chột dạ khẽ hỏi: “Anh thấy em yêu cầu như vậy có quá đáng không ạ?” Dù sao anh đang ở Pháp, không phải Trung Quốc, hôn má chào hỏi gì gì đó cũng là lễ nghi cơ bản.

Vệ Cẩm Huyên nói: “Không việc gì, anh có thể ứng phó.”

Trương Tư Ninh nói: “Nếu không thì vạch giới hạn đi, sau năm mươi tuổi anh muốn làm gì cũng được.”

Anh vừa phát hờn vừa buồn cười: “Có phải anh nên khen em rất rộng lượng và hiểu chuyện không?”

Trương Tư Ninh hứ một tiếng: “Dù sao anh cũng phải thành thật, đừng nghĩ em không thấy nên nói cho có lệ vậy thôi, trực giác phụ nữ rất linh nghiệm đó.”



Anh cười thật to ở đầu bên kia: “Tư Ninh, lúc này anh rất muốn ôm em.” Sao cô có thể đáng yêu đến vậy! Làm tim anh tan chảy.

Trương Tư Ninh dịu dàng nở nụ cười: “Vậy anh sớm trở về, muốn ôm bao lâu cũng được.”

Anh lại tiếp tục cười lớn: “Vậy ôm cả đời được không?”

Cô ngẩng đầu nhìn ngã tư đường đông nghịt ngoài cửa sổ, cảm giác buồn nhớ lúc này đột nhiên ập đến, dâng trào mãnh liệt, không cách nào ngăn được, đôi mắt long lanh nước, nghẹn ngào nói: “Được.”

“Thật sự được?”

“Dạ, thật sự được.”

“Cả đời?”

“Dạ, cả đời.”

Phúc Kiến là một tỉnh nằm ven biển đông nam Trung Quốc, cùng với Vũ Lăng một Nam một Bắc, khoảng cách khá xa, trước đây Trương Tư Ninh có thể từ quê nhà chạy đến nơi này học đại học, cũng xem như chuyện không tưởng, dù sao Vũ Lăng cũng không phải Bắc Kinh hay Thiên Tân, chỉ là một thành phố rất bình thường.

Người ta nói, hữu duyên thiên lí năng tương ngộ, cô và Vệ Cẩm Huyên thật sự duyên sâu phận dày, nếu không đã không thể nào cùng xuất hiện ở nơi này.

Sau khi máy bay hạ cánh, Trương Tư Ninh lập tức nhắn tin báo Vệ Cẩm Huyên biết cô đã đến nơi an toàn, hôm nay là ngày tang lễ của Vệ Khang, hai người đã hẹn trước đợi anh xong việc bên đó sẽ gọi điện cho cô.

Tiểu Trịnh và ba người khác che chắn quanh Trương Tư Ninh, vừa đi ra ngoài vừa đưa tay ngăn cách dòng người lui tới ở sân tay.

Ba người này do tiểu Trịnh tuyển chọn theo yêu cầu của Vệ Cẩm Huyên, đều là những người vạm vỡ to cao, diện mạo hầm hố, đeo kính râm mặc tây trang đen, vừa giống vệ sĩ vừa giống xã hội đen, có điều xã hội đen trong nước không chú trọng chuyện ăn mặc, rất hiếm khi mặc tây trang, nhất là vào mùa hè gay gắt. Cũng không phải băng đảng mafia nên người ngoài nhìn vào biết ngay là vệ sĩ, Trương Tư Ninh là đối tượng được bảo vệ, dáng vẻ lại vô cùng xinh đẹp, nên suốt đường đi nhận được rất nhiều ánh mắt ngạc nhiên quan sát đánh giá.

Tóm lại rất phong cách.

Tiểu Trịnh cúp điện thoại, tiến lại gần cô hai bước nói nhỏ: “Xe đã đến rồi.”

Trương Tư Ninh đáp lại một tiếng. Chuyến đi này của cô, Vệ Cẩm Huyên bố trí rất chu đáo, anh đã dự đoán tất cả tình huống có thể xảy ra.

Chi nhánh Bác Lãng ở đây do một người họ Du phụ trách, là một người đàn ông trung niên khoảng hơn bốn mươi tuổi, ngũ quan cân đối, khuôn mặt vuông vức, chân mày rậm mắt to, thoạt nhìn có vẻ ngay thẳng khí khái.

Ông ta tự mình dẫn người đến đón cô, đưa tới hai chiếc xe trong đó có một chiếc Bentley, tiểu Trịnh tiếp quản rất tự nhiên, hiển nhiên Trương Tư Ninh ngồi xe do hắn cầm lái, quản lý Du cũng ngồi ở vị trí phó lái, còn những người khác ngồi trên chiếc xe còn lại.

Tất cả mọi việc giống hệt phim truyền hình……… Đăng bởi: admin

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Ngày Em Đến

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook