Ngày Em Đến

Chương 13: Chương13

Tĩnh Phi Tuyết

12/02/2017

Ông chủ Kim Giai Di tên là Lương Bân, tướng mạo khôi ngô tuấn tú, phong thái lịch sự tao nhã. Anh ta rất cao và gầy, trên người mặc một bộ âu phục thoải mái màu xám bạc, tóc cắt ngắn chỉ độ khoảng năm phân, khi nói chuyện với người khác ánh mắt uốn cong lên rất đẹp, chưa nói đã cười, mang đến cho người ta cảm giác tính tình rất thoải mái, dễ gần.

Kim Giai Di giới thiệu hai người với nhau, sau khi trò chuyện mấy câu thông thường, Trương Tư Ninh không nói thêm gì mà chỉ nhìn hai người kia nói chuyện, còn mình ngồi một bên uống nước trái cây và chơi game trên di động, lặng lẽ làm tốt vai trò người đi cùng.

Vừa rồi khi ở thang máy, cô đã hỏi rõ chân tướng sự việc.

Anh họ Kim Giai Di làm việc ở Bộ Công Thương, ít nhiều gì cũng có chút vai vế. Lương Bân không muốn dựa vào sự giúp đỡ của gia đình, nên khi đăng ký giấy phép thành lập công ty đã nhờ anh họ cô nàng giúp đỡ rất nhiều, tốn không ít công sức, để bày tỏ lòng cảm ơn Lương Bân hẹn hôm nay mời cơm. Mà hiện giờ Kim Giai Di là trợ lý của anh ta, nhờ bóng quan lớn, nên tất nhiên cũng được gọi đến đi cùng.

Sau khi ăn xong, thấy thời gian còn sớm, cô nàng này liền nhân cơ hội đề nghị đi hát karaoke. Anh họ cô nàng cũng nhận ra tâm tư em gái nên gật đầu phối hợp. Cả hai đã có ý kiến như vậy, đương nhiên Lương Bân sẽ không phản đối, nhưng khi vừa vào phòng KTV, chị dâu họ gọi điện thoại tới, nói là nhóc con ở nhà bị sốt phải đưa đi bệnh viện, sau đó…. mặc dù Kim Giai Di tơ tưởng đến nam thần, nhưng chỉ có sắc tâm chứ không đủ can đảm, hơn nữa nam thần còn kêu thêm bạn bè đến, cô nàng có chút cuống cuồng, không muốn đối mặt với một đám người xa lạ, nên liền gọi bạn tốt của mình đến cho bớt trống vắng.

Thật lòng, cô không nghĩ bạn thân mình có thể thu phục được Lương Bân, tuy chỉ vừa mới tiếp xúc, nhưng trực giác Trương Tư Ninh cho thấy người đàn ông này không đơn giản, không thuộc tuýp người như Kim Giai Di, có lẽ bạn tốt của cô đã tốn công dã tràng rồi.

Không lâu sau, trong phòng xuất hiện thêm năm sáu người, có cả nam lẫn nữ, ăn mặc rất sang trọng. Lương Bân tự mình đứng ra giới thiệu từng người, một cô gái xinh đẹp nổi bật đặc biệt như Trương Tư Ninh hiển nhiên nhận được rất nhiều sự chú ý, rất nhanh đã có người đến bắt chuyện.

Người này tên là Diêm Hoa, không biết đã đến ba mươi tuổi chưa, dáng người cân đối, quần áo một thân hàng hiệu sặc sỡ, tóc uốn xoăn. Đi vào chưa đầy năm phút đồng hồ đã lủi đến tán tỉnh Trương Tư Ninh, nghe Kim Giai Di gọi cô là Tư Tư, anh ta cũng gọi theo như vậy rồi hỏi lung tung hết chuyện này đến chuyện khác, ồn ào không chịu nổi.

Lúc đầu Trương Tư Ninh còn trả lời qua loa mấy câu, sau đó dứt khoát im lặng, cúi đầu giả bộ chơi game không nói lời nào. Diêm Hoa không cam lòng bị ngó lơ, xích người lại gần hơn vô cùng thành thạo duỗi tay đặt trên lưng ghế sofa phía sau Trương Tư Ninh: “Tư Tư, trò chơi này có hay không?” Vừa nói vừa cúi đầu kề sát vào tai cô.

Trương Tư Ninh có chút tức giận, cô cũng không phải đem đi bán, người này thật quá phận! Liền nhích người đứng dậy khỏi ghế sofa, hướng về phía cô nàng Kim Giai Di đang dồn hết tâm trí lắng nghe Lương Bân hát, nói: “Tớ đi rửa tay.” Sau đó đi ra khỏi phòng.

Bước ra ngoài, tiếng ồn ào đã bị ngăn cách lại phía bên trong cửa, không khí thoáng cái yên tĩnh hơn rất nhiều. Hiện tại cũng đã hơn mười giờ, từ nhà vệ sinh đi ra, hỏi nhân viên phục vụ cô mới biết cuối hàng lang có khu nghỉ ngơi không gian mở, nên liền đi đến đó.

Trương Tư Ninh ngồi xuống sofa tiếp tục nghịch di động giết thời gian, bỗng nhiên bên cạnh sofa có người ngồi xuống, mới đầu cô cũng không chú ý, sau lại nghe thấy người kia ho khan, liền nghiêng đầu nhìn, mới kinh ngạc phát hiện thì ra là Lương Bân.

Lương Bân thấy cô rốt cuộc cũng nhìn sang, liền nhìn cô mỉm cười, ánh mắt cong cong: “Tuy Diêm Hoa hay chọc ghẹo người khác, nhưng không phải người xấu, cô đừng để ý, tôi thay mặt cậu ta xin lỗi cô.”

Trương Tư Ninh không biết đối phương có ý gì, thầm nghĩ trong bụng tôi có để ý hay không liên quan gì đến anh, anh nói xin lỗi cái gì chứ! Nhưng anh ta lại là nam thần của Kim Giai Di, cô cũng không muốn làm cho mối quan hệ trở nên khó xử, dù sao cũng chỉ là việc nhỏ, liền vô tư gật đầu nói: “Tôi không để ý đâu.”

Anh ta mỉm cười: “Tôi nghe Giai Di nói, cô mở cửa hàng hoa?” Giọng nói nhã nhặn, có loại khí chất rất khó diễn tả.



Trương Tư Ninh có chút mù mịt, không hiểu anh ta còn ở đây dong dài chuyện gì, nên miễn cưỡng nói: “Uhm, đúng vậy.”

“Vậy nếu như tiện, có thể cho tôi số điện thoại không, đúng lúc công ty tôi cần một ít chậu hoa trang trí.”

Trương Tư Ninh nhíu mày, chuyện này không đúng, cô cũng không phải kẻ ngốc, nếu muốn mua hoa, kêu Kim Giai Di tìm cô không được sao, cần gì anh ta phải liên hệ!

“Giai Giai có số điện thoại của tôi, Lương tiên sinh có cần gì bảo cô ấy nói với tôi một tiếng là được.” Cô hờ hững nói.

Không biết có phải do nhìn ra sự nghi ngờ của cô hay anh ta thật sự không có ý đồ gì, Lương Bân không nói thêm nữa, chỉ gật đầu: “Vậy cũng được, có gì tôi sẽ nói Giai Di liên hệ với cô, tôi đi trước, một mình cô nhớ cẩn thận, người ở đây hỗn tạp, rất lộn xộn.”

Trương Tư Ninh cảm ơn ý tốt của anh ta, nhưng vẫn quyết định tiếp tục ngồi ngốc ở đây giết thời gian.

Lúc ra về cũng đã hơn mười hai giờ, Kim Giai Di có hơi say nhưng chưa say đến mất lý trí, vẫn còn khá tỉnh táo. Vốn dĩ Diêm Hoa nói muốn đưa cô về, nhưng Trương Tư Ninh nghĩ, anh ta uống rượu đỏ bừng hết cả mặt, đi đứng loạng choạng, ai dám để anh ta đưa về! Huống chi cô cũng có xe!

Sáng hôm sau, tiệm vừa mới mở cửa, người khách đầu tiên chính là Tiền Thiệu.

Trương Tư Ninh thờ ơ nhìn anh ta, trước đó anh ta có gửi tin nhắn cho cô, nói hai ngày nữa sẽ về nước.

Tiền Thiệu không thể bình tĩnh nổi, có chút tức giận hỏi: “Điện thoại không nghe, tin nhắn không thèm trả lời, Trương Tư Ninh, nếu anh không trở lại, có phải em tính cả đời không qua lại với anh không!”

Mấy lời này nghe thật quen tai, Trương Tư Ninh nghĩ tới lúc trước hình như cô út cũng nói như vậy trong điện thoại, khá bất đắc dĩ: “Tiền Thiệu, tôi với anh xem như không quen biết được không?” Không phải cô giả bộ hay làm cao, chuyện thế này tốt nhất nên giải quyết nhanh chóng dứt khoát, dao sắc chặt đay rối, cứ kéo dài không ngừng mãi thế này, chỉ càng rắc rối hơn.

Tiền Thiệu hận nhất thái độ kiêu ngạo coi rẻ người khác, dáng vẻ muốn vạch rõ giới hạn của cô như lúc này! Anh ta cũng biết mình hèn mọn, sai lầm, trên đời nhiều phụ nữ như vậy, anh ta muốn dạng nào mà không có, nhưng chính là không cam lòng! Càng không chiếm được, càng muốn giữ lấy, không gặp thì thôi cứ thế cho qua, gặp rồi bảo anh ta cứ như vậy buông tay, không thể nào!

“Anh cũng không có theo đuổi em, em nhiều chuyện cái gì! Trương Tư Ninh, bớt dát vàng lên mặt mình đi. Vốn dĩ, anh nghĩ hai ta có thể xem nhau như bạn bè bình thường là tốt rồi, bây giờ em càng như vậy, anh càng phải bám quấn lấy em! Lần này coi như cho qua, lần sau nếu không nhận điện thoại của anh, xem anh trừng trị em thế nào!” Nói xong hung dữ trừng mắt liếc cô một cái rồi xoay người đi, để lại Trương Tư Ninh đứng đó buồn bực cả nửa ngày, Tiền Thiệu nói cái gì mà chỉ muốn làm bạn bè bình thường, một câu cô cũng không tin. Không phải cô nhẫn tâm, mà thật sự đối với Tiền Thiệu cô có bóng ma tâm lý.

Thời điểm năm ba đại học, Trương Tư Ninh vừa tròn mười chín tuổi, lúc đó Tiền Thiệu đã theo đuổi cô gần một năm. Thiếu nữ như hoa xuân thì gặp một chàng trai anh tuấn giàu có, lại hết mực quan tâm chăm sóc dịu dàng như Tiền Thiệu, con người cũng không phải gỗ đá làm sao tránh khỏi động tâm. Nếu không phải phát sinh sự kiện kia, có lẽ cô và Tiền Thiệu đã sớm ở bên nhau.



Tối đó, đang trong lớp tự học, cô nhận được điện thoại của Tô Thụy gọi đến nói có chuyện muốn nói với cô. Lúc đó, Trương Tư Ninh không nghĩ ngợi nhiều, mơ hồ ngốc nghếch một mình đi đến phòng trọ Tô Thụy thuê bên ngoài trường học. Sau đó, cô thấy được một cảnh tượng ….cả đời khó quên.

Da thịt trắng bóng, thân thể quấn vào nhau, tiếng rên rỉ ái muội….Lúc đó, Tiền Thiệu nằm trên ghế sofa phòng khách, đưa lưng về cửa chính, đè lên người Tô Thụy điên cuồng va chạm, Tô Thụy ôm vai anh ta rên rỉ động tình, lúc đó Trương Tư Ninh cảm thấy mơ hồ, đầu óc trống rỗng, không chút suy nghĩ liền lảo đảo chạy đi.

Chuyện này cô không nói với ai, cũng không rõ xuất phát từ tâm lý gì, chỉ đơn giản là muốn giấu kín. Sau khi sự việc xảy ra, Tiền Thiệu vẫn trước sau như một ra sức săn đón lấy lòng cô, Tô Thụy cũng không đề cập gì đến sự kiện kia, mọi chuyện ngày đó phảng phất tựa như một giấc mộng vừa hoang đường vừa buồn cười. Nhưng sau đó, mỗi khi nhìn thấy Tiền Thiệu, trong đầu cô sẽ không tự chủ hiện ra cảnh tượng hôm đó, ghê tởm không chịu được, thử hỏi, đã như vậy, sao cô có thể tiếp nhận người đàn ông này!

Hơn tám giờ, Vệ Cẩm Huyên đến cửa hàng hoa. Đã nửa tháng hai người không gặp nhau, Trương Tư Ninh mời anh đến ghế sofa ngồi: “Muốn uống chút gì không ạ?” Cô hỏi.

Vệ Cẩm Huyên nói không cần, anh đưa cô món đồ nãy giờ vẫn cầm trên tay, nói: “Thời gian này tôi ở nước ngoài, hôm nay mới về, đây là quà cho em, xem có thích không.”

Trương Tư Ninh rất cảm động, không nghĩ tới anh đi công tác nước ngoài về còn mang quà cho mình, cô mỉm cười thật tươi mở túi quà tặng, lấy chiếc hộp tinh xảo màu nâu đậm bên trong mở ra xem, trong hộp là một chiếc di động màu trắng thương hiệu mới!?

Vệ Cẩm Huyên ở bên cạnh nói: “Đây là điện thoại thông minh do công ty con của Bác Lãng nghiên cứu và phát triển, chưa tung ra thị trường, tính năng không tệ. Trước mắt chỉ có màu trắng và màu đen, tôi thấy có lẽ màu trắng hợp với em.”

Không ngờ Bác Lãng đã tiến quân vào ngành công nghiệp truyền thông rồi?! Trương Tư Ninh có chút kinh ngạc, cô ngắm nhìn chiếc điện thoại đang đặt trong tay, màn hình 5.5 inch, siêu mỏng, màu trắng tinh, trước sau đều có camera, vẻ ngoài khá giống các loại điện thoại thông minh khác, có điều không biết vỏ ngoài làm bằng chất liệu gì, khi chạm vào có cảm giác trơn mịn và liền mạch, màu sắc đối xứng rất đẹp, sáng bóng trong suốt, đẹp hơn chiếc điện thoại Samsung hiện tại cô đang dùng rất nhiều.

“Điện thoại này có rất nhiều chức năng thiết thực, nhận biết bằng vân tay, quay số bằng giọng nói, có thể kết nối với tivi máy tính, thời gian chờ có thể lên đến một tuần, còn có một số tính năng nhỏ khác, em có thể xem sách hướng dẫn tìm hiểu thêm.”

Trương Tư Ninh nghe vậy hai mắt sáng long lanh: “Cái này nếu đưa ra thị trường, chắc chắn giá không rẻ rồi?”

Vệ Cẩm Huyên mỉm cười: “Sản phẩm này không hướng tới số đông, mà phục vụ riêng cho nhóm cao cấp, nó hỗ trợ thiết lập cài đặt cá nhân nên giá thành quả thật không rẻ, cái em đang cầm chỉ là phiên bản thử nghiệm, còn nhiều chỗ cần phải cải tiến, em sử dụng trước, nếu phát hiện có vấn đề gì thì nói tôi biết.”

Mặc dù chỉ là phiên bản thử nghiệm, nhưng Trương Tư Ninh vẫn rất cao hứng, tính năng của nó đầy đủ hơn cái cô đang sử dụng, cô nhìn anh nói cảm ơn, Vệ Cẩm Huyên nói: “Tôi còn chưa ăn tối, muốn cảm ơn thì em nấu vài món cho tôi ăn đi.”

Thật là càng ngày càng không chút khách khí mà. Trương Tư Ninh oán thầm, nhưng bắt người tay ngắn, ăn của người ta thì phải nói năng với người ta mềm mỏng thôi, nên đành phải gật đầu, lại hỏi: “Anh đợi ở đây hay là đi lên nhà?”

Vệ Cẩm Huyên nói: “Bây giờ lên nhà, có ảnh hưởng việc kinh doanh của em không?”

Cô xua tay nói sẽ không: “Mùa này ít khách, hiện tại cũng không có việc gì ạ.” Đăng bởi: admin

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Ngày Em Đến

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook